Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-588
Chương 588: Xem ai thay đổi ai
Thanh Mai thật sự muốn cười: “Ngươi tin nhầm Mộ Dung Khanh? Là chúng ta tin nhầm ngươi và Kỳ Vương, các ngươi là thật lòng mời chúng ta đến chữa bệnh sao? Không, các ngươi chỉ là mời chúng ta đến làm trò cho bách tính xem, để bọn họ nhìn thấy cái gọi là xem trọng của hoàng thất đối bách tính, các ngươi tạo một hiện tượng giả, nói với lão bách tính, thà buông bỏ thân phận đối địch, mời ta Vương phi của Đại Chu này đến chữa bệnh, thậm chí còn không tiếc đưa Thái tử đến Đại Chu làm con tin. Sự thật thì sao? Sự thật lại là Thái tử vân ở Bắc Mạc, các ngươi đưa tới một Thái tử giả, Vương gia và ta đến Bắc Mạc, Hoàng đế Bắc Mạc chần chừ, thậm chí ngay khu dịch bệnh cũng không cho phép chúng ta vào, nếu không phải là An công chúa, chúng ta đến nay vẫn không thể tiếp xúc với bệnh nhân, đâu đâu cũng gây cản trở, hiện nay còn không biết ngại nói ngươi tin nhầm Vương gia nhà ta? Là chúng ta đã tin nhầm ngươi."
Tần Châu cười lạnh: “Ngươi nói như thế, bản tướng sẽ tin ngươi sao? Muốn đổ thêm tội thì đâu cần tìm cớ chứ? Thái tử Bắc Mạc hiện nay đã ở Đại Chu, hơn nữa nếu Hoàng thượng không cho phép các người vào khu dịch bệnh, các người sao có thể ở đây? Còn nữa, sao còn có thể có sự hỗ trợ của đại phu của cục Huệ Dân chứ?”
“Tần Châu!” Thương Mai nhíu mày: “Người về kinh bao lâu rồi? Người đã tìm hiểu chân tướng sự việc chưa?”
“Bản tướng đã tìm hiểu rất rõ rồi, Hạ Thương Mai ngươi là người như thế nào, bản tướng cũng đều biết, ngay cả người của Đại Chu các ngươi cũng chỉ trách ngươi quên nguồn quên gốc, vì giúp phu quân, ngay cả người thân của mình cũng có thể ra tay, loại vong ân phụ nghĩa, bất hiếu như ngươi, nếu là muội muội của bản tướng, bản tướng nhất định đem ngươi chém đầu thị chúng, giáo dục người đời.”
Thương Mai có hơi kinh ngạc, Tần Châu này bị làm sao thế, đây mà là đã điều tra rồi? Ngay cả Thái tử không đến Đại Chu cũng không biết, nàng ta đã điều tra cái gì?
“Là ai nói với ngươi ta quên nguồn quên gốc, ra tay với người thân của mình?”
“Ai không biết chút chuyện đó của ngươi chứ? Danh tiếng của ngươi, ở Đại Chu đã thối lắm rồi.” Tần Châu lạnh giọng nói.
“Vậy sao? Dựa vào ngươi nói câu này, ta liên kết luận ngươi không có điều tra về ta, đều là nghe người ngoài nói, còn người ngoài đó là ai, không khó đoán, người có thù với Đại Chu và ta, không nhiều, nhưng có thể báo chuỗi tin tức với các ngươi, càng ít, Nghi Phi?”
Thương Mai nhìn sắc mặt của Tần Châu, đây không phải là cô suy đoán linh tinh.
Nghỉ Phi trước là người Quý Thái phi bồi dưỡng, những năm nay kết giao không ít người ngoại bang, vị Công Tôn Yến bên cạnh Tống Đoan Dương chính là một trong số đó.
Bắc Mạc và Đại Chu trước mắt bất hòa, mấy năm ký kết hòa minh, hai nước đều có sứ giả đến, sứ giả đến, bắt buộc phải vào cung, sau đó ở lại trong kinh răm bữa nửa tháng, Nghi Phi lúc đó tuy là người mà Quý Thái phi nâng đỡ, nhưng âm thầm qua lại với Thái tử, liên biết nàng ta là có ý muốn thoát khỏi Quý Thái phi, muốn đứng độc lập nên không ngừng lôi kéo quan hệ, những sứ thần ngoại bang này, giỏi nhất quan sát sắc mặt cử chỉ lời nói, thái độ mà Nghi Phi bày ra, người ta còn không chủ động đến tiếp cận sao?
Có điêu, cô cũng không dám chắc chắn, dù sao, ở Đại Chu người căm hận cô, không chỉ có một mình Nghỉ Phi.
Chỉ là nhìn sắc mặt của Tần Châu, chín phần chắc chắn rồi.
“Ngươi cho dù phủ nhận, sự thật chính là sự thật, bản tướng lần này chỉ là đến cảnh cáo ngươi, hy vọng ngươi giữ mình, nếu ngươi không phải là Vương phi của Đại Chu, bản tướng sẽ lập tức giết chết ngươi.”
Lời của Tần Châu mang theo một cỗ sát khí, loại khí thế lịch luyện trên chiến trường trở về này rất không tâm thường, gương mặt ương ngạnh lãnh khốc, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Lúc đó, trong lòng Thương Mai thật sự có vài phần rét lạnh.
Nhưng, cũng chẳng qua chỉ một khoảnh khắc, sau đó, cô đứng dậy: “Tần đại tướng quân, không tiễn!”
“Đại phu của cục Huệ Dân, bản tướng sẽ dẫn đi!”
“Không được!” Thương Mai mở miệng từ chối.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Tần Châu lập tức trở lạnh, dường như có hơi không tin cô hiện nay còn dám ngang ngược như thế: “Ngươi dám ngăn cản bản tướng dẫn bọn họ đi sao?”
“Bọn họ đã ở khu dịch bệnh mấy ngày, không thể xuống núi, Tần đại tướng quân tốt nhất cũng đừng đến nữa, tránh để bị nhiễm bệnh.”
“Ngươi là đang nguyền rủa bản tướng sao? Hay là xem bản tướng là thôn dân của Mộc Trại, để ngươi tùy ý lừa gạt trêu đùa?” Tần Châu khẩu khí lạnh lùng, đôi mắt mang theo ngọn lửa nhìn chằm chằm cô.
“Đều không phải, chỉ là cẩn trọng mà thôi.” Thương Mai nhàn nhạt nói.
“Nếu bản tướng cứ muốn dẫn bọn họ đi thì sao?” Tần Châu hai tay khoanh trước ngực, cười khinh khỉnh.
“Vậy chỉ sợ đại tướng quân phải dẫn đủ binh mã đến cướp rồi” Thương Mai cùng cuồng vọng đáp trả như thế.
Tần Châu nheo mắt, nàng ta không hiểu, Hạ Thương Mai lấy đâu ra can đảm này? Lại dám ngông cuồng với nàng ta.
Cô thật sự tưởng rằng thôn dân của nơi này tin cô thì có thế được cô sao?
Hay là nói, cô ở xung quanh Mộc Trại sớm đã giăng bẫy? Liệu Mộ Dung Khanh ở ẩn nấp ở xung quanh đây hay không?
Dù sao, Mộ Dung Khanh hiện nay không rõ tung tích.
Tần Châu hôm nay vốn dĩ là muốn giết Thương Mai, nhưng nàng ta biết bây giờ giết Thương Mai, sẽ tạo thành uy hiếp với quân Bắc Mạc, Đại Chu chết một Nhiếp Chính vương phi, chết ở trong đất Bắc Mạc, hơn nữa Nhiếp Chính vương phi này lại là đến Bắc Mạc chữa trị bệnh dịch, mặc kệ là ai giết cô, quân của Đại Chu tất sẽ công đến, nàng ta đã hồi triều, còn rút trăm nghìn binh sĩ về, biên cương lương thảo không đủ duy trì, hiện nay khai
chiến, phần thẳng rất thấp, trừ phi là một lần công thẳng đến Đại Chu, cướp lấy lương thảo của Đại Chu rồi quét sạch số còn lại.
Nhưng, điều này quá khó rồi.
Cho nên trên đường nàng ta lên Mộc Trại thì đã thay đổi chủ ý không giết Hạ Thương Mai, nhưng không giết cô, cũng không định để cô tiếp tục sống tốt.
Nàng ta là một võ tướng, không chơi tâm cơ khác, cách của nàng ta chỉ có hai, trước uy hiếp, dọa dẫm, cảnh cáo. Nếu không có tác dụng, liên dụ cô ra ngoài, lôi cô xuống núi nhốt cùng với người bị nhiễm bệnh, để cô nhiễm bệnh.
Một đại phu, không phải là bị người ta giết chết, mà là chết vì bệnh dịch, cũng coi như chết một cách xứng đáng, hơn nữa cũng sẽ không khiến Đại Chu cho rằng Hạ Thương Mai là bị giết chết.
Chết do bệnh dịch, vinh quanh biết bao, còn thành toàn cho danh tiếng của cô.
Tần Châu quyết định, trước dùng kế hoãn binh.
Thứ nhất là thăm dò tung tích của Mộ Dung Khanh, thứ hai là quan sát xem bên cạnh Hạ Thương Mai, có ám vệ ẩn nấp không, nếu quả thật không có thì dẫn đi.
Cho nên, nàng ta nghe Thương Mai nói không thể dẫn đại phu của cục Huệ Dân đi, liên nói: “Được, nếu đã như thế, vậy bản tướng cũng không đi, ở lại trong Mộc Trại này.”
Thương Mai nói: “Tùy ngươi."
Tần Châu quyết sẽ không tha cho cô, nàng ta đi hay ở, thật ra như nhau, có lẽ ngược lại càng tốt.
Trong lòng Thương Mai thật ra là có tính toán khác, Tần Châu là người của phái chủ chiến, hơn nữa ở trong phái chủ chiến, trừ Đế Hậu thì nàng ta với Trấn quốc Vương gia là kẻ đứng thứ hai.
Nếu như nói, Tần Châu nếu có thể chuyển sang phái chủ hòa chứ?
Đương nhiên, Thương Mai cảm thấy suy nghĩ này rất khó thực hiện, bởi vì lập trường chính trị của một người là rất khó thay đổi.
Tất cả mọi vinh hiển của Tần gia, đều là đánh trận giành được, kiểu thế gia quân phiệt này đời đời là thông qua đánh trận mà củng cố uy tín và giá trị tìm kiếm của mình, Tần Châu sao có thể chuyển sang phái chủ hòa chứ?
Nhưng, cô nghe thấy Tần Châu nói Thái tử của Bắc Mạc hiện nay ở Đại Chu, còn nói danh tiếng của cô ở Đại Chu tệ hại, cô liên cảm thấy, cơ hội có lẽ là có một chút xíu như vậy.
Thương Mai mở cửa đi ra ngoài, Nhu Dao ở ngoài cửa, nhìn thấy cô đi ra, thở phào một hơi, khẽ hỏi: “Không sao chứ?”
Thương Mai đưa tay lắc lắc sợi dây sẹo, cười nói: “Sao có chuyện gì chứ?”
Tương đương nói cho Nhu Dao biết, cô có sợi dây sẹo, Tần Châu không thể làm gì được cô.
Thanh Mai thật sự muốn cười: “Ngươi tin nhầm Mộ Dung Khanh? Là chúng ta tin nhầm ngươi và Kỳ Vương, các ngươi là thật lòng mời chúng ta đến chữa bệnh sao? Không, các ngươi chỉ là mời chúng ta đến làm trò cho bách tính xem, để bọn họ nhìn thấy cái gọi là xem trọng của hoàng thất đối bách tính, các ngươi tạo một hiện tượng giả, nói với lão bách tính, thà buông bỏ thân phận đối địch, mời ta Vương phi của Đại Chu này đến chữa bệnh, thậm chí còn không tiếc đưa Thái tử đến Đại Chu làm con tin. Sự thật thì sao? Sự thật lại là Thái tử vân ở Bắc Mạc, các ngươi đưa tới một Thái tử giả, Vương gia và ta đến Bắc Mạc, Hoàng đế Bắc Mạc chần chừ, thậm chí ngay khu dịch bệnh cũng không cho phép chúng ta vào, nếu không phải là An công chúa, chúng ta đến nay vẫn không thể tiếp xúc với bệnh nhân, đâu đâu cũng gây cản trở, hiện nay còn không biết ngại nói ngươi tin nhầm Vương gia nhà ta? Là chúng ta đã tin nhầm ngươi."
Tần Châu cười lạnh: “Ngươi nói như thế, bản tướng sẽ tin ngươi sao? Muốn đổ thêm tội thì đâu cần tìm cớ chứ? Thái tử Bắc Mạc hiện nay đã ở Đại Chu, hơn nữa nếu Hoàng thượng không cho phép các người vào khu dịch bệnh, các người sao có thể ở đây? Còn nữa, sao còn có thể có sự hỗ trợ của đại phu của cục Huệ Dân chứ?”
“Tần Châu!” Thương Mai nhíu mày: “Người về kinh bao lâu rồi? Người đã tìm hiểu chân tướng sự việc chưa?”
“Bản tướng đã tìm hiểu rất rõ rồi, Hạ Thương Mai ngươi là người như thế nào, bản tướng cũng đều biết, ngay cả người của Đại Chu các ngươi cũng chỉ trách ngươi quên nguồn quên gốc, vì giúp phu quân, ngay cả người thân của mình cũng có thể ra tay, loại vong ân phụ nghĩa, bất hiếu như ngươi, nếu là muội muội của bản tướng, bản tướng nhất định đem ngươi chém đầu thị chúng, giáo dục người đời.”
Thương Mai có hơi kinh ngạc, Tần Châu này bị làm sao thế, đây mà là đã điều tra rồi? Ngay cả Thái tử không đến Đại Chu cũng không biết, nàng ta đã điều tra cái gì?
“Là ai nói với ngươi ta quên nguồn quên gốc, ra tay với người thân của mình?”
“Ai không biết chút chuyện đó của ngươi chứ? Danh tiếng của ngươi, ở Đại Chu đã thối lắm rồi.” Tần Châu lạnh giọng nói.
“Vậy sao? Dựa vào ngươi nói câu này, ta liên kết luận ngươi không có điều tra về ta, đều là nghe người ngoài nói, còn người ngoài đó là ai, không khó đoán, người có thù với Đại Chu và ta, không nhiều, nhưng có thể báo chuỗi tin tức với các ngươi, càng ít, Nghi Phi?”
Thương Mai nhìn sắc mặt của Tần Châu, đây không phải là cô suy đoán linh tinh.
Nghỉ Phi trước là người Quý Thái phi bồi dưỡng, những năm nay kết giao không ít người ngoại bang, vị Công Tôn Yến bên cạnh Tống Đoan Dương chính là một trong số đó.
Bắc Mạc và Đại Chu trước mắt bất hòa, mấy năm ký kết hòa minh, hai nước đều có sứ giả đến, sứ giả đến, bắt buộc phải vào cung, sau đó ở lại trong kinh răm bữa nửa tháng, Nghi Phi lúc đó tuy là người mà Quý Thái phi nâng đỡ, nhưng âm thầm qua lại với Thái tử, liên biết nàng ta là có ý muốn thoát khỏi Quý Thái phi, muốn đứng độc lập nên không ngừng lôi kéo quan hệ, những sứ thần ngoại bang này, giỏi nhất quan sát sắc mặt cử chỉ lời nói, thái độ mà Nghi Phi bày ra, người ta còn không chủ động đến tiếp cận sao?
Có điêu, cô cũng không dám chắc chắn, dù sao, ở Đại Chu người căm hận cô, không chỉ có một mình Nghỉ Phi.
Chỉ là nhìn sắc mặt của Tần Châu, chín phần chắc chắn rồi.
“Ngươi cho dù phủ nhận, sự thật chính là sự thật, bản tướng lần này chỉ là đến cảnh cáo ngươi, hy vọng ngươi giữ mình, nếu ngươi không phải là Vương phi của Đại Chu, bản tướng sẽ lập tức giết chết ngươi.”
Lời của Tần Châu mang theo một cỗ sát khí, loại khí thế lịch luyện trên chiến trường trở về này rất không tâm thường, gương mặt ương ngạnh lãnh khốc, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Lúc đó, trong lòng Thương Mai thật sự có vài phần rét lạnh.
Nhưng, cũng chẳng qua chỉ một khoảnh khắc, sau đó, cô đứng dậy: “Tần đại tướng quân, không tiễn!”
“Đại phu của cục Huệ Dân, bản tướng sẽ dẫn đi!”
“Không được!” Thương Mai mở miệng từ chối.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Tần Châu lập tức trở lạnh, dường như có hơi không tin cô hiện nay còn dám ngang ngược như thế: “Ngươi dám ngăn cản bản tướng dẫn bọn họ đi sao?”
“Bọn họ đã ở khu dịch bệnh mấy ngày, không thể xuống núi, Tần đại tướng quân tốt nhất cũng đừng đến nữa, tránh để bị nhiễm bệnh.”
“Ngươi là đang nguyền rủa bản tướng sao? Hay là xem bản tướng là thôn dân của Mộc Trại, để ngươi tùy ý lừa gạt trêu đùa?” Tần Châu khẩu khí lạnh lùng, đôi mắt mang theo ngọn lửa nhìn chằm chằm cô.
“Đều không phải, chỉ là cẩn trọng mà thôi.” Thương Mai nhàn nhạt nói.
“Nếu bản tướng cứ muốn dẫn bọn họ đi thì sao?” Tần Châu hai tay khoanh trước ngực, cười khinh khỉnh.
“Vậy chỉ sợ đại tướng quân phải dẫn đủ binh mã đến cướp rồi” Thương Mai cùng cuồng vọng đáp trả như thế.
Tần Châu nheo mắt, nàng ta không hiểu, Hạ Thương Mai lấy đâu ra can đảm này? Lại dám ngông cuồng với nàng ta.
Cô thật sự tưởng rằng thôn dân của nơi này tin cô thì có thế được cô sao?
Hay là nói, cô ở xung quanh Mộc Trại sớm đã giăng bẫy? Liệu Mộ Dung Khanh ở ẩn nấp ở xung quanh đây hay không?
Dù sao, Mộ Dung Khanh hiện nay không rõ tung tích.
Tần Châu hôm nay vốn dĩ là muốn giết Thương Mai, nhưng nàng ta biết bây giờ giết Thương Mai, sẽ tạo thành uy hiếp với quân Bắc Mạc, Đại Chu chết một Nhiếp Chính vương phi, chết ở trong đất Bắc Mạc, hơn nữa Nhiếp Chính vương phi này lại là đến Bắc Mạc chữa trị bệnh dịch, mặc kệ là ai giết cô, quân của Đại Chu tất sẽ công đến, nàng ta đã hồi triều, còn rút trăm nghìn binh sĩ về, biên cương lương thảo không đủ duy trì, hiện nay khai
chiến, phần thẳng rất thấp, trừ phi là một lần công thẳng đến Đại Chu, cướp lấy lương thảo của Đại Chu rồi quét sạch số còn lại.
Nhưng, điều này quá khó rồi.
Cho nên trên đường nàng ta lên Mộc Trại thì đã thay đổi chủ ý không giết Hạ Thương Mai, nhưng không giết cô, cũng không định để cô tiếp tục sống tốt.
Nàng ta là một võ tướng, không chơi tâm cơ khác, cách của nàng ta chỉ có hai, trước uy hiếp, dọa dẫm, cảnh cáo. Nếu không có tác dụng, liên dụ cô ra ngoài, lôi cô xuống núi nhốt cùng với người bị nhiễm bệnh, để cô nhiễm bệnh.
Một đại phu, không phải là bị người ta giết chết, mà là chết vì bệnh dịch, cũng coi như chết một cách xứng đáng, hơn nữa cũng sẽ không khiến Đại Chu cho rằng Hạ Thương Mai là bị giết chết.
Chết do bệnh dịch, vinh quanh biết bao, còn thành toàn cho danh tiếng của cô.
Tần Châu quyết định, trước dùng kế hoãn binh.
Thứ nhất là thăm dò tung tích của Mộ Dung Khanh, thứ hai là quan sát xem bên cạnh Hạ Thương Mai, có ám vệ ẩn nấp không, nếu quả thật không có thì dẫn đi.
Cho nên, nàng ta nghe Thương Mai nói không thể dẫn đại phu của cục Huệ Dân đi, liên nói: “Được, nếu đã như thế, vậy bản tướng cũng không đi, ở lại trong Mộc Trại này.”
Thương Mai nói: “Tùy ngươi."
Tần Châu quyết sẽ không tha cho cô, nàng ta đi hay ở, thật ra như nhau, có lẽ ngược lại càng tốt.
Trong lòng Thương Mai thật ra là có tính toán khác, Tần Châu là người của phái chủ chiến, hơn nữa ở trong phái chủ chiến, trừ Đế Hậu thì nàng ta với Trấn quốc Vương gia là kẻ đứng thứ hai.
Nếu như nói, Tần Châu nếu có thể chuyển sang phái chủ hòa chứ?
Đương nhiên, Thương Mai cảm thấy suy nghĩ này rất khó thực hiện, bởi vì lập trường chính trị của một người là rất khó thay đổi.
Tất cả mọi vinh hiển của Tần gia, đều là đánh trận giành được, kiểu thế gia quân phiệt này đời đời là thông qua đánh trận mà củng cố uy tín và giá trị tìm kiếm của mình, Tần Châu sao có thể chuyển sang phái chủ hòa chứ?
Nhưng, cô nghe thấy Tần Châu nói Thái tử của Bắc Mạc hiện nay ở Đại Chu, còn nói danh tiếng của cô ở Đại Chu tệ hại, cô liên cảm thấy, cơ hội có lẽ là có một chút xíu như vậy.
Thương Mai mở cửa đi ra ngoài, Nhu Dao ở ngoài cửa, nhìn thấy cô đi ra, thở phào một hơi, khẽ hỏi: “Không sao chứ?”
Thương Mai đưa tay lắc lắc sợi dây sẹo, cười nói: “Sao có chuyện gì chứ?”
Tương đương nói cho Nhu Dao biết, cô có sợi dây sẹo, Tần Châu không thể làm gì được cô.
Bình luận facebook