-
Chương 8
Không có Phong Triệt giám sát, Long An Khác hành động hoàn toàn tùy ý.
Tiểu Quả cảm thấy cô gia và tiểu thư mặc dù quá mức thân cận, nhưng danh phận đã định, cũng không cần so đo quá mức, nàng cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao nếu cô gia quá phận, thì tiểu thư nhà nàng cũng không chịu. Đáng tiếc nàng cũng không biết, tiểu thư nhà nàng sớm bị người nào đó ăn vào trong bụng, đến xương cũng không chừa.
Duy nhất một điều khiến Tiểu Quả không thích ứng, là buổi tối nàng không được ngủ chung một gian phòng với tiểu thư, bởi vì cô gia nói tiểu viện có phòng trống nên không cần lãng phí, cho nên nàng có thể ngủ trong một gian phòng khách.
Thật ra thì nàng vẫn rất đồng ý lời nói tiểu thư, cô gia chính là rất phá sản, chỉ cần điều kiện khách điếm cho phép, hắn luôn yêu cầu một tiểu viện đơn độc, rất xa xỉ.
Về phần Phong Phân, hôm nay với nàng mà nói, giường khách điếm không phải dùng để ngủ, đó là công cụ mà người nào đó dùng để giày vò nàng.
Mỗi đêm nàng đều bị giày vò, chỉ có thể ngủ bù trên xe vào ban ngày.
Rèm che khép lại không gian nhỏ hẹp bên trong, Phong Phân ngồi trên người Long An Khác, bộ ngực sữa không ngừng rung động.
Hai tay Long An Khác vịn eo nàng, không ngừng dùng sức đẩy thắt lưng, nhìn vẻ mặt nàng mê loạn, đôi mắt nửa khép nửa mở, trong miệng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, đột nhiên ngừng lại.
Tư thế này có thể đi vào rất sâu, thể lực nàng không đủ, mỗi lần đến một nửa thì vô lực tiếp tục, chỉ có thể để một mình hắn phấn đấu.
Phong Phân mở đôi mắt sương mù ra, khó hiểu nhìn người dưới thân, tại sao đột nhiên bất động?
Khóe miệng Long An Khác nhếch lên, đưa tay ôm lấy nàng.
Ánh mắt Phong Phân lúng liếng liếc mắt đưa tình với hắn, rất tự giác đổi thành kiểu nằm sấp, nâng cao cái mông tròn, Long An Khác vịn eo nàng, động thân vào, một lần nữa ra vào.
“Tiểu yêu inh, bây giờ nàng ngày càng chủ động, cũng càng câu nhân.” Hắn vừa va chạm vừa hung hăng xoa nắn hai bầu ngực, đây là của hắn, chỉ của hắn.”
Phong Phân đã rất mệt mỏi, nàng xoay người ôm thắt lưng thon dài nhưng rất có lực của hắn, mơ hồ cầu xin: “Khác, nhanh lên một chút.”
Được sự cổ vũ tốc độ Long An Khác nhanh hơn, cuối cùng phóng thích toàn bộ vào bên trong cơ thể nàng, nằm bất động trên người nàng.
Phong Phân ôm tấm lưng gầy gò của hắn, ở trong ngực hắn cọ cọ, lầu bầu nói: “Sao tinh thần chàng tốt vậy, không thấy mệt sao?”
Long An Khác cười nhẹ: “Một chút cũng không mệt, do thể lực của nàng quá kém.”
Phong Phân cắn một cái vào ngực hắn: “Tinh lực của chàng dư thừa như vậy, ta có chút lo lắng.”
“Ừ, lo lắng cái gì?”
Nàng trừng mắt liếc hắn, đưa tay nhéo hai gò má hắn, oán hận nói: “Không phải ta phải nạp mấy cơ thiếp mới có thể hoàn toàn thỏa mãn chàng à?”
Long An Khác bóp ngực nàng, lại cúi đầu cắn một cái, nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm nói: “Nàng dám!”
Phong Phân đưa tay đẩy gương mặt tuấn mỹ như trích tiên của hắn, hơi ghét bỏ nói: “Mỗi ngày, chàng làm cho ta mệt chết đi.”
“Như vậy không tốt?”
“Làm lụng vất vả quá sẽ không chịu nổi.”
“Nghe người ta nói chỉ mệt chết con trâu, không có cày hư ruộng, không có việc gì, ruộng của Phân Nhi ngày càng phì nhiêu.” Long An Khác cười xấu xa mấy tiếng, lại nói bên tai nàng: “Hiện tại thể lực của Phân Nhi ngày càng tốt, ta rất hài lòng.”
Phong Phân dùng sức đấm hai phát trên lưng hắn tỏ vẻ tức giận: “Thật sự không hoài thai chứ?” Miệt mài cày cấy như vậy khiến nàng vô cùng lo lắng.
“Sẽ không.” Hắn khẳng định nói cho nàng biết.
“Thật?”
Long An Khác ôm nàng lật người trên giường, kéo chăn mỏng đắp cho hai người, lấy tay ấn nhẹ eo nàng: “Ta uống thuốc, trước khi thành thân sẽ không để nàng mang thai.”
Phong Phân do dự một chút, vẫn hỏi: “Thuốc đó không có việc gì chứ?”
Hắn không khỏi bật cười: “Không có việc gì.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nàng được hắn ấn rất thoải mái, mắt cũng rất nhanh không mở ra được.
Long An Khác nhìn nàng giống như tiểu miêu chơi mệt rồi cần nghỉ ngơi, nhẹ nhàng cười: “Phân Nhi, nàng biết không? Từ lúc còn rất nhỏ ta đã biết nàng.”
Phong Phân vô ý thức dạ.
Ánh mắt hắn hoài niệm mang theo ý cười, lầm bầm: “Thái Phó luôn lơ đãng nói tiểu nữ nhi của hắn khéo léo, xinh đẹp như thế nào, lúc nào sẽ nói chuyện, lúc nào sẽ đi bộ…..”
Bởi vì vậy, hắn vẫn cảm thấy hứng thú với nàng, cho đến một ngày, Phụ hoàng nói Thái Phó sẽ dẫn theo nữ nhi của hắn cáo lão hồi hương.
Hắn vốn là có chút không nỡ đối với việc Thái Phó rời đi, nhưng thời điểm Phụ hoàng bắt đầu bắt buộc hắn cưới Vương phi, không biết tại sao hắn lại nghĩ đến tiểu sư muội chưa gặp mặt, vào ngày biết nàng ra ngoài đạp thanh thì trời xui đất khiến thế nào hắn theo nàng ra cửa. Trong nháy mắt thấy được nàng, lập tức trong lòng hắn hiện lên hình ảnh sống động của tiểu sư muội, cảm thấy vị tiểu sư muội này không tệ.
Phụ hoàng nói: “Nếu như con thích, trẫm sẽ tứ hôn cho con.”
Long An Khác nhớ tới đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt trong lương đình, nói với Phụ hoàng: “Con đi thử xem, nếu như nàng thích con, con sẽ nói Phụ hoàng tứ hôn.”
Sau đó, hắn đuổi theo đoàn người Thái Phó ra khỏi kinh thành.
Hắn xoa khuôn mặt người trước ngực, vuốt ve da thịt trơn mềm nhẵn nhụi của nàng, nâng môi lên, nhẹ nhàng nói: “Cho dù cuối cùng nàng không yêu ta, ta cũng muốn Phụ hoàng tứ hôn.”
Bởi vì, hắn đã trúng độc của nàng, sa vào ma chướng của nàng.
Sắp tới gia hương của nàng rồi, những ngày an nhàn của hắn cũng sắp chấm dứt.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được nhíu mày, lật người đè lên người phía dưới, thừa dịp bây giờ còn không cần cố kỵ, hắn phải quý trọng thời gian quý báo này thật tốt.
Phong Phân đang mơ màng ngủ, cảm thấy người nào đó lại tiến vào thân thể mình, than thở không rõ một câu, sau đó vòng chân ôm eo hắn, không nói gì đón nhận sự chiến đấu của hắn.
Long An Khác đắc ý thỏa mãn nở nụ cười, vùi đầu chiến đấu.
Thời tiết bên ngoài khá tốt, nhưng Phong Phân chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường, hâm mộ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Quả cầm một cái khay từ ngoài cửa đi vào: “Tiểu thư, nô tỳ làm nước đường đỏ, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Phong Phân đưa tay tiếp nhận chén sứ, vừa thổi vừa hớp từng hớp uống nước đường đỏ cho ấm cơ thể.
Bây giờ nàng xác định mỗ Vương gia dùng thuốc rất có tác dụng, bởi vì dưới tình huống hàng đêm hắn chăm sóc đầy đủ, quỳ thủy (kinh nguyệt) của nàng vẫn tới đúng hạn.
Cho nên, bắt đầu từ hôm qua, mặt của người kia cũng đen như đáy nồi.
Phong Phân nhịn không được cong khóe môi, không khỏi ác ý nghĩ, hừ, để cho hắn không biết tiết chế, nghẹn chết hắn.
Thời điểm Tiểu Quả đưa khay tới nhà bếp, đột nhiên Phong Phân nghĩ đến một chuyện.
Người nào đó có thói quen phát xuân hàng đêm, hiện tại đột nhiên không có chỗ phát tiết, hắn có thể đi tìm đường khác không? Nếu hắn thật sự tìm đường khác, nàng nên lấy dạng tâm tình gì đối mặt với hắn?
Những nhà phú quý tam thê tứ thiếp ngũ thông phòng, thật sự rất tầm thường, sỡ dĩ phụ thân chấp nhất kén rễ cho nàng, cũng là căn cứ vào việc con rể tới cửa sẽ bị quản chế, ủy khuất người khác cũng không thể uất ức khuê nữ, đây là nguyên tắc phụ thân vẫn một mực kiên trì. Đáng tiếc hiện tại nàng phải gả cho Ký vương đương triều, phu thê hai người bên nhau, thời gian trôi qua dần giấc mộng cũng muốn tan vỡ.
Phong Phân thở dài, có được là may mắn của ta, không phải mệnh của ta, nàng không thể quá cố chấp.
“Sao vậy? Tâm tình không tốt?”
Long An Khác vào phòng, ngồi xuống mép giường, nắm một bàn tay của nàng lên sờ nhiệt độ.
Phong Phân mang theo mấy phần tò mò kiểm tra hắn, hình như hắn không phải từ bên ngoài trở về, trên người cũng không có mùi vị của người khác.
“Nhìn cái gì chứ?”
Nàng không nhịn được ho hai tiếng, không giấu được lòng hiếu kỳ của mình nhỏ giọng hỏi: “Chàng nén nổi sao?”
Trong nháy mắt khuôn mặt Long An Khác đen thui, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Phong Phân vô tội sờ mũi, con ngươi đảo quanh, tiếp tục thử dò xét: “Chàng….. ừm…..muốn đi thanh lâu hay không…..” Giọng nói của nàng dừng lại dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo của hắn, mất mặt tiếp tục sờ mũi: “Ta đây còn không phải sợ chàng nín hỏng sao.”
Bỗng nhiên hắn tới sát nàng, hầu như là dán lên môi nàng nói: “Nàng đã lo lắng cho ta như vậy, không bằng nàng giúp ta giải quyết là được.”
Phong Phân cực kỳ tiếc hận thở dài, buồn rầu nói: “Ta không có khả năng đó.”
Long An Khác đưa tay xoa cằm của nàng, cười quỷ dị: “Đừng lo, ta vừa tìm được biện pháp có thể để nàng thử, có lẽ về sau nàng cũng không cần thay ta lo lắng.”
Đột nhiên Phong Phân cảm giác không ổn, nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn đối phương, cố gắng khơi dậy lương tâm của hắn.
“Sư huynh, thân thể ta không thoải mái.”
Chân mày Long An Khác xoắn lại, giọng điệu không tốt: “Ta đương nhiên biết nàng không thoải mái.” Hai ngày nay hắn không đụng được nàng, cảm thấy ngủ không ngon.
“Thân thể không thoải mái cần nghỉ ngơi thật tốt.” Nàng nói tiếp.
Hắn tùy ý gật đầu: “Ừ, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nàng bắt lấy người đang đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Chàng phải đi?”
Long An Khác hết sức thực tế nói: “Dù sao lưu lại cũng ăn không được, không đi thì làm gì?”
Phong Phân không tiếp tục lôi kéo hắn, hắn chỉ nói giỡn mà thôi. Sau khi an ủi chính mình, rất yên lòng tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức.
Mặc dù thân thể khó chịu, nhưng tâm tình nàng coi như không tệ.
Phong Phân ngồi dựa vào đầu giường xem thoại bản, trong sách nói về chuyện xưa của tài tử giai nhân đoàn tụ sum vầy, ngày trước xem đến những đoạn ướt át khiến nàng đỏ mặt đều vội vàng nhảy qua, hiện tại xem lại, nàng nhịn không được nên đọc từng câu từng chữ so sánh động tác thực tế của nàng với người khác, cảm xúc khá sâu.
Bên cạnh giường, Tiểu Quả mang rổ kim chỉ may giày cho tiểu thư nhà mình, thấy nàng nghiêm túc, còn tưởng rằng trong thoại bản viết chuyện gì nghiêm túc.
“Tiểu thư, thân thể ngài không thoải mái, thoại bản này nếu khó xem, nô tỳ đổi cho ngài quyển khác nhé?”
Phong Phân hơi sửng sốt, nói: “Không có việc gì, cũng không tệ lắm.”
Không tệ mà người xem nghiêm túc như vậy?
“Tiểu Quả, ngươi đi ra ngoài, ta có chuyện nói với tiểu thư nhà ngươi.” Long An Khác quay trở lại nói.
Tiểu Quả quay đầu nhìn thấy hắn đã vào phòng, vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó rất thức thời cầm rổ kim chỉ lui ra.
Thoại bản trong tay Phong Phân bị giựt đi, Long An Khác tùy ý liếc nhìn, sau đó bỗng dưng dừng ánh mắt trên trang sách một lát, ánh mắt chậm rãi chuyển từ trên sách sang người đang ngồi tựa trên đầu giường.
Hắn nhìn nàng, lại nhìn sách.
Mặt Phong Phân nóng lên, không biết giải thích như thế nào, quyết định im lặng.
Vẻ mặt hắn cười như không cười, cởi áo khoác ngồi sóng vai với nàng trên giường, nhìn nàng trêu tức nói: “Xem cái này mà cũng phải nghiêm túc như vậy?”
Phong Phân đỏ mặt liếc hắn.
Cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp dễ nghe, hắn đưa tay ôm nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thủ thỉ nói: “Chẳng lẽ ta làm với nàng còn không bằng những gì trên sách viết?”
Phong Phân phát ra tiếng hừ nhẹ.
Long An Khác thích nhìn nhất bộ dáng đỏ mặt tránh né của nàng, trước kia hai người chưa có vợ chồng chi thực, vô luận hắn khiêu khích thế nào, nàng cũng không có phản ứng quá lớn.
Nhưng kể từ sau khi bọn họ chân chính là vợ chồng, nàng sẽ có các loại phản ứng thẹn thùng, với hắn mà nói đây thật là một chuyện thú vị.
“Thật sự không tốt như trong sách?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Phong Phân đỏ mặt đến mức muốn nổ tung, cuối cùng cắn môi nói: Tốt hơn trên sách.”
Lúc này Long An Khác mới hài lòng cười, nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi: “Tốt hơn ở chỗ nào?”
Lần này bất luận hắn ép hỏi cỡ nào nàng cũng không trả lời.
Hắn nhíu mày, tay mò vào trong áo tìm kiếm đôi tuyết lê, bắt đầu vân vê đỉnh anh đào.
Phong Phân đè tay của hắn lại, trừng hắn, ngực phập phồng.
Người này quá ác liệt rồi!
Long An Khác rút tay về, bắt đầu cởi y phục của nàng.
Phong Phân muốn ngăn cản nhưng không thành công, cuối cùng bị hắn cởi bỏ áo, làm lộ ra nửa người trên.
Long An Khác kéo màn che, cúi người mút hôn thân thể nàng, rất nhanh Phong Phân bị hắn làm cho động tình, cuối cùng, hắn phóng thích trong tay nàng, mà nàng cũng bị hắn hôn đến ngộp.
“Không cho xem tiếp mấy loại sách này, thật không biết Thái Phó quản giáo nàng thế nào.” Sau khi áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt người nào đó rất đứng đắn tịch thu thoại bản của nàng.
Nàng bất mãn liếc hắn.
“Ta sai người kiếm cho cái khác để xem, nàng chờ tí.”
Hắn có thể tìm cho mình cái gì để xem? Rất nhanh, nàng cũng biết hoài nghi của mình đúng.
Khó tin nhìn thứ mà người nào đó đưa cho mình, tay nàng run run cầm sấp giấy, rất ẩn nhẫn hỏi: “Đây là thứ có thể xem gì đó?”
Long An khác nghiêm túc gật đầu.
Phong Phân rất muốn cắn hắn, đây rõ ràng là Đông cung đồ, còn là Hoàng gia bí truyền, các loại tư thế, các loại góc độ, cái gì cần thì đều có, có thể nói là văn hay tranh đẹp.
Long An Khác rút ra mấy tờ từ trong xấp giấy đưa cho nàng: “Xem cái này, hữu dụng.”
Phong Phân không muốn xem, nhưng bởi vì Long An Khác kiên trì, cuối cùng nàng vẫn nhìn.
Sau đó, nàng liền đỏ mắt, hung hăng, hung hăng trừng hắn.
Mà Long An Khác cười hết sức mê người.
Đêm đó, bên trong rèm là tiếng thở dốc nặng nề đan xen với tiếng rên, cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Phong Phân dùng sức đẩy người đang đè trên người mình ra, “ọe” một tiếng phun ra.
Long An Khác đưa tay vỗ lưng nàng, vẻ mặt đều là sảng khoái sau khi phóng thích.
Hốc mắt Phong Phân chứa đầy nước mắt, hắn đưa tới ly trà súc miệng, nhưng cảm giác khó chịu vẫn quay cuồng trong cổ họng nàng.
Tên khốn kiếp này thế nhưng bắt nàng dùng miệng thổi tiêu giúp hắn.
Long An Khác xoay mặt nàng lại, cúi đầu ngăn lại môi nàng, thời điểm sắp hít thở không thông, Phong Phân dùng sức đẩy hắn ra.
“Hiện tại tốt hơn nhiều rồi.”
Phong Phân dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ thù giết cha trừng hắn.
Long An Khác cười nhẹ, vừa lòng gối tay sau đầu, thản nhiên nói: “Hiện tại khẳng định nàng không còn lo lắng ta phải nín hỏng rồi.”
“Vô sỉ!”
“Qua ít ngày nữa, kỹ thuật của Phân Nhi sẽ trở nên rất tốt.”
“Cầm thú!”
“Nếu không làm lại lần nữa?”
Phong Phân lập tức câm miệng, xoay người nằm xuống, không muốn nhìn người này thêm nữa.
Long An Khác ôm nàng từ phía sau, bên tai nàng nói: “Tức giận?”
“Chàng khi dễ ta.”
Hắn ôm nàng thở dài: “Chỉ khi dễ một mình nàng không tốt sao?”
“Rất khi dễ người.” Tại sao có thể buộc nàng làm chuyện khó xử như vậy chứ.
Long An Khác có chút bất đắc dĩ: “Nàng cũng không thể để ta nghẹn chết.”
“Chính chàng tự giải quyết đi.”
“Không có nàng ta không thoải mái.”
“Khốn kiếp.”
Long An Khác ôm nàng cười lên, đưa tay sờ bụng nàng.
Đột nhiên Phong Phân xoay người ngồi dậy, giọng gấp gáp: “Mau tránh ra, ta muốn xuống giường.”
“Sao vậy?” Long An Khác bị nàng dọa sợ hết hồn.
Trên mặt giăng đầy rặng mây đỏ, giọng nàng căm hận: “Chảy máu quá nhiều.”
Đầu tiên Long An Khác ngẩn ra, sau đó cười to.
Phong Phân không thèm nhìn hắn, vội vàng xuống giường thay băng, tiện thể thay y phục khác.
Đổi xong y phục trở lại, nàng hơi ảo nảo trừng hắn: “Mới vừa rồi chàng cười lớn tiếng quá.” Cũng không biết kiêng dè, coi như Tiểu Quả không ngủ ở đây, nhưng khẳng định cũng có thể nghe được.
Long An Khác nghe vậy cười, nói: “Không có việc gì, Tiểu Quả không nghe được.”
“Lại điểm huyệt nàng?”
“Không có, cho nàng ít hương an thần.”
Phong Phân thở phào nhẹ nhõm.
Long An Khác ôm nàng, u oán hỏi: “Còn phải mấy ngày nữa?”
Phong Phân không để ý tới hắn.
“Mấy ngày?”
Bị hắn ép hỏi đến hết cách, Phong Phân chỉ có thể nói cho hắn biết: “Bốn ngày nữa sẽ sạch.”
“Lâu như vậy.”
“Chàng là cầm thú sao?” Tại sao chỉ muốn chuyện kia thôi vậy.
Long An Khác thừa nhận không chút đắn đo: “Ta chỉ cầm thú với nàng.”
Phong Phân có chút nghĩ không thông: “Lúc trước ở kinh thành nghe nói nhân phẩm chàng không tốt, làm việc tàn bạo, hoặc nói chàng đoạn tụ (đồng tính), cũng không có nghe nói chàng đam mê sắc dục, tại sao bây giờ chàng không tiết chế như vậy?”
Long An Khác thở dài: “Mãnh hổ xuống núi và nước lũ tràn đê, làm sao có thể thu lại được.”
Phong Phân cau mày.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve người trong ngực, dịu dàng nói: “Có đôi khi chỉ cần liếc mắt một lần, xác định được đối phương chính là người mình muốn bên cạnh, đã vậy thì chờ bao lâu đều đáng giá.
Lập tức tâm Phong Phân có thứ gì đó lấp đầy, ấm áp, ngọt ngào, đột nhiên không còn trách chuyện hắn bắt nàng thổi tiêu.
“Sắp đến gia hương nàng rồi.”
"Ừ."
“Chắc đã được chuẩn bị tốt lắm rồi.”
“Nhanh như vậy?”
Long An Khác cười: “Nha đầu ngốc, nếu như chỉ dựa vào Thái Phó đương nhiên là chậm, ta đã sớm sai người đi trước để chuẩn bị, lúc Thái Phó trở về cũng không làm gì nhiều.”
Phong Phân híp mắt lại.
Long An Khác đưa tay vuốt mặt nàng, nghiêm túc nói từng chữ: “Từ lâu ta đã sớm lên kế hoạch với nàng.”
Phong phân vùi đầu vào trong ngực hắn.
Khóe miệng Long An Khác khẽ nhếch, vỗ lưng nàng: “Không cần cảm động quá.” Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, dịu dàng nói: “Ta chuẩn bị nhiều như vậy, làm sao có thể để nàng có cơ hội cự tuyệt, ngoan ngoãn chờ gả cho ta là được.”
Phong Phân đưa tay hung hăng nhéo lưng hắn.
Long An Khác chỉ cau mày hạ mắt, ôm chặt lấy nàng, nhắm mắt ngủ.
Gần trưa, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước tửu lâu lớn nhất trong thành.
Một nha hoàn búi tóc hai bên nhảy xuống xe, nàng đặt tốt ghế ngựa, đỡ một thiếu nữ mặc một chiếc áo lụa mỏng màu hồng cánh sen, váy dài gấm hoa.
Y phục thiếu nữ đơn giản, trang sức cũng được giản lược, nhưng bất luận là khí chất của nàng hay khí thế của những người hầu bên cạnh cũng khiến cho tiểu nhị của tửu lâu không dám coi thường, rất cung kính mời người vào.
“Tiểu thư, chúng ta chờ cô gia ở chỗ này sao?”
Vừa vào nhã gian, Tiểu Quả không nhịn được hỏi ngay.
Phong Phân đang thổi ly trà khẽ mỉm cười, nói: “Không phải.”
“Không phải?” Tiểu Quả ngạc nhiên.
“Không phải chúng ta muốn ăn cơm sao?”
“Chúng ta không nói cho cô gia nơi chúng ta đang ở, làm sao cô gia tìm được chúng ta?”
Phong Phân nhìn nàng lắc đầu cười khẽ: “Nếu chàng muốn tìm chúng ta căn bản không cần ước định địa phương với chúng ta.” Ngươi nghĩ thị vệ hắn phái tới là bất tài sao?
“Tiểu thư, cô gia đi gặp ai vậy?”
"Cố nhân."
“Nô tỳ biết là cố nhân, hơn nữa nhất định là người quen.”
“Hả?” Phân Phân sinh ra hứng thú với kết luận này của nha hoàn mình.
Mặt Tiểu Quả đương nhiên nói: “Với tính tình cô gia chúng ta, nếu không phải quen thuộc lại là cố nhân, làm sao có thể đặc biệt tới gặp đối phương.” Trong lòng nàng lặng lẽ bổ sung, nhất là thời điểm tiểu thư ngài đang ở bên cạnh, lại vẫn cam lòng để cho tiểu thư đi trước một bước.
Phong Phân bật cười: “Nói rất có lý.”
Tiểu Quả đắc ý giương cằm lên “Nô tỳ cũng không ngốc.”
Chủ tớ hai người cười nói vui vẻ, tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn vào nhã gian.
Phong Phân cũng không kêu quá nhiều, chỉ bốn, năm món ăn và một món canh.
Tiểu Quả vừa thấy món ăn được mang lên, vẻ mặt thèm thuồng.
Từ kinh thành các nàng một đường đi tới, mặc dù không thể nói là ăn gió nằm sương, nhưng luôn vội vã, trên đường đi, bất luận là ăn ở trong dịch quán hay khách điếm thì đều không được như ý, sau đó cô gia và tiểu thư không còn vội vã lên đường, bọn họ mới thả chậm hành trình, thỉnh thoảng tìm tửu lâu dùng cơm, tình hình mới chuyển biến tốt.
Nhất là thời điểm đi theo cô gia, có cái gì ăn ngon đều được mang lên, một chút cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc, mặc dù có lúc hơi lãng phí, thế nhưng loại cảm giác giàu có này nàng rất thích.
“Ăn đi!”
“Tiểu thư ăn trước.”
“Cho ngươi ăn thì ngươi ăn đi, không cần nhiều lời.”
“Dạ.”
Tiểu Quả ăn một lát mới phát hiện tiểu thư không ăn bao nhiêu, vẻ mặt hốt hoảng.
“Tiểu thư?”
Phong Phân nhìn nàng.
“Tiểu thư không thoải mái sao?”
“Ta không sao.”
“Vẫn là…..” Nàng do dự: “Tiểu thư lo lắng cho cô gia sao?”
Phong Phân cười cười: “Ăn cơm của ngươi đi, ta không sao.”
Tiểu Quả lại bới nửa chén cơm, sau đó ngừng lại, lắp bắp nói: “Tiểu thư, có phải cô gia khi dễ ngài hay không?”
“Khụ…..” Phong Phân bị một miếng thức ăn trong miệng làm cho sặc.
Tiểu Quả vội vàng đứng dậy rót chén nước đưa tới: “Tiểu thư không sao chứ?”
Phong Phân khoát khoát tay, chờ cho nhuận khí, trừng mắt nhìn Tiểu Quả: “Nói xằng nói bậy gì đó?”
Tiểu Quả bĩu môi, lại sát người nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Nô tỳ không có nói bậy, bình thường ánh mắt cô gia nhìn tiểu thư như mang lửa, sáng đến dọa người.” Cũng chỉ có tiểu thư đối với ánh mắt đó có thể bình tĩnh, nếu là nàng đã sớm muốn đào hố chôn mình.
“Nghĩ nhiều quá.” Tâm tình Phong Phân phức tạp nhìn Tiểu Quả, kỳ thật đôi lúc nha đầu này cũng không ngốc như vậy.
Chỉ tiếc, hôm nay nàng và Long An Khác có thể hay không thể gì cũng đều phát sinh, nói gì thì cũng đã muộn.
“Tiểu thư, kỳ thật thì không cần lo lắng, dù sao hôn sự cũng đã định…..”
Phong Phân không muốn nghe tiếp, trực tiếp gắp một món ăn nhét vào miệng Tiểu Quả: “Tiểu nha đầu không chịu học tốt từ đâu mà biết những thứ tào lao đó?”
Tiểu Quả nuốt đồ ăn kia xuống, tự đắc nói: “Trước khi trong phủ nghe nữ đầu bếp và mấy đại thẩm giúp việc nói, nên nô tỳ đã sớm biết.”
Phong Phân kinh hãi.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu thư nhà mình, Tiểu Quả càng đắc ý: “Nếu tiểu thư muốn biết chuyện động phòng, nô tỳ cũng có thể nói cho ngài.”
Phong Phân không nhịn được bị sặc: “Câm miệng, tiểu cô nương cũng dám nói mấy lời này, ngươi không sợ ta vả nát miệng ngươi sao?” Nàng quá khinh thường nha đầu này rồi, bình thường mặc dù đơn thuần, không nghĩ tới nàng cũng có một mặt này. Quả nhiên là người không thể nhìn bề ngoài!
Tiểu Quả rụt cổ, vẫn không cam lòng nói: “Tiểu thư, đừng quá nóng nảy, như vậy sẽ tổn hại khí chất của ngài.”
Phong Phân đưa tay nâng trán, trong miệng bật ra tiếng than nhẹ.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Tiểu Quả rất lo lắng.
Phong Phân tức giận liếc xéo nàng: “Ta không có việc gì.” Chỉ là lúc nàng ăn cơm không cẩn thận thất thần, ai biết lại đưa tới nha đầu này nói một chuỗi dài.
Hại nàng còn tưởng rằng chuyện nàng và Long An Khác bị phát hiện, thật hù chết nàng.
Tiểu Quả cảm thấy cô gia và tiểu thư mặc dù quá mức thân cận, nhưng danh phận đã định, cũng không cần so đo quá mức, nàng cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao nếu cô gia quá phận, thì tiểu thư nhà nàng cũng không chịu. Đáng tiếc nàng cũng không biết, tiểu thư nhà nàng sớm bị người nào đó ăn vào trong bụng, đến xương cũng không chừa.
Duy nhất một điều khiến Tiểu Quả không thích ứng, là buổi tối nàng không được ngủ chung một gian phòng với tiểu thư, bởi vì cô gia nói tiểu viện có phòng trống nên không cần lãng phí, cho nên nàng có thể ngủ trong một gian phòng khách.
Thật ra thì nàng vẫn rất đồng ý lời nói tiểu thư, cô gia chính là rất phá sản, chỉ cần điều kiện khách điếm cho phép, hắn luôn yêu cầu một tiểu viện đơn độc, rất xa xỉ.
Về phần Phong Phân, hôm nay với nàng mà nói, giường khách điếm không phải dùng để ngủ, đó là công cụ mà người nào đó dùng để giày vò nàng.
Mỗi đêm nàng đều bị giày vò, chỉ có thể ngủ bù trên xe vào ban ngày.
Rèm che khép lại không gian nhỏ hẹp bên trong, Phong Phân ngồi trên người Long An Khác, bộ ngực sữa không ngừng rung động.
Hai tay Long An Khác vịn eo nàng, không ngừng dùng sức đẩy thắt lưng, nhìn vẻ mặt nàng mê loạn, đôi mắt nửa khép nửa mở, trong miệng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, đột nhiên ngừng lại.
Tư thế này có thể đi vào rất sâu, thể lực nàng không đủ, mỗi lần đến một nửa thì vô lực tiếp tục, chỉ có thể để một mình hắn phấn đấu.
Phong Phân mở đôi mắt sương mù ra, khó hiểu nhìn người dưới thân, tại sao đột nhiên bất động?
Khóe miệng Long An Khác nhếch lên, đưa tay ôm lấy nàng.
Ánh mắt Phong Phân lúng liếng liếc mắt đưa tình với hắn, rất tự giác đổi thành kiểu nằm sấp, nâng cao cái mông tròn, Long An Khác vịn eo nàng, động thân vào, một lần nữa ra vào.
“Tiểu yêu inh, bây giờ nàng ngày càng chủ động, cũng càng câu nhân.” Hắn vừa va chạm vừa hung hăng xoa nắn hai bầu ngực, đây là của hắn, chỉ của hắn.”
Phong Phân đã rất mệt mỏi, nàng xoay người ôm thắt lưng thon dài nhưng rất có lực của hắn, mơ hồ cầu xin: “Khác, nhanh lên một chút.”
Được sự cổ vũ tốc độ Long An Khác nhanh hơn, cuối cùng phóng thích toàn bộ vào bên trong cơ thể nàng, nằm bất động trên người nàng.
Phong Phân ôm tấm lưng gầy gò của hắn, ở trong ngực hắn cọ cọ, lầu bầu nói: “Sao tinh thần chàng tốt vậy, không thấy mệt sao?”
Long An Khác cười nhẹ: “Một chút cũng không mệt, do thể lực của nàng quá kém.”
Phong Phân cắn một cái vào ngực hắn: “Tinh lực của chàng dư thừa như vậy, ta có chút lo lắng.”
“Ừ, lo lắng cái gì?”
Nàng trừng mắt liếc hắn, đưa tay nhéo hai gò má hắn, oán hận nói: “Không phải ta phải nạp mấy cơ thiếp mới có thể hoàn toàn thỏa mãn chàng à?”
Long An Khác bóp ngực nàng, lại cúi đầu cắn một cái, nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm nói: “Nàng dám!”
Phong Phân đưa tay đẩy gương mặt tuấn mỹ như trích tiên của hắn, hơi ghét bỏ nói: “Mỗi ngày, chàng làm cho ta mệt chết đi.”
“Như vậy không tốt?”
“Làm lụng vất vả quá sẽ không chịu nổi.”
“Nghe người ta nói chỉ mệt chết con trâu, không có cày hư ruộng, không có việc gì, ruộng của Phân Nhi ngày càng phì nhiêu.” Long An Khác cười xấu xa mấy tiếng, lại nói bên tai nàng: “Hiện tại thể lực của Phân Nhi ngày càng tốt, ta rất hài lòng.”
Phong Phân dùng sức đấm hai phát trên lưng hắn tỏ vẻ tức giận: “Thật sự không hoài thai chứ?” Miệt mài cày cấy như vậy khiến nàng vô cùng lo lắng.
“Sẽ không.” Hắn khẳng định nói cho nàng biết.
“Thật?”
Long An Khác ôm nàng lật người trên giường, kéo chăn mỏng đắp cho hai người, lấy tay ấn nhẹ eo nàng: “Ta uống thuốc, trước khi thành thân sẽ không để nàng mang thai.”
Phong Phân do dự một chút, vẫn hỏi: “Thuốc đó không có việc gì chứ?”
Hắn không khỏi bật cười: “Không có việc gì.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nàng được hắn ấn rất thoải mái, mắt cũng rất nhanh không mở ra được.
Long An Khác nhìn nàng giống như tiểu miêu chơi mệt rồi cần nghỉ ngơi, nhẹ nhàng cười: “Phân Nhi, nàng biết không? Từ lúc còn rất nhỏ ta đã biết nàng.”
Phong Phân vô ý thức dạ.
Ánh mắt hắn hoài niệm mang theo ý cười, lầm bầm: “Thái Phó luôn lơ đãng nói tiểu nữ nhi của hắn khéo léo, xinh đẹp như thế nào, lúc nào sẽ nói chuyện, lúc nào sẽ đi bộ…..”
Bởi vì vậy, hắn vẫn cảm thấy hứng thú với nàng, cho đến một ngày, Phụ hoàng nói Thái Phó sẽ dẫn theo nữ nhi của hắn cáo lão hồi hương.
Hắn vốn là có chút không nỡ đối với việc Thái Phó rời đi, nhưng thời điểm Phụ hoàng bắt đầu bắt buộc hắn cưới Vương phi, không biết tại sao hắn lại nghĩ đến tiểu sư muội chưa gặp mặt, vào ngày biết nàng ra ngoài đạp thanh thì trời xui đất khiến thế nào hắn theo nàng ra cửa. Trong nháy mắt thấy được nàng, lập tức trong lòng hắn hiện lên hình ảnh sống động của tiểu sư muội, cảm thấy vị tiểu sư muội này không tệ.
Phụ hoàng nói: “Nếu như con thích, trẫm sẽ tứ hôn cho con.”
Long An Khác nhớ tới đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt trong lương đình, nói với Phụ hoàng: “Con đi thử xem, nếu như nàng thích con, con sẽ nói Phụ hoàng tứ hôn.”
Sau đó, hắn đuổi theo đoàn người Thái Phó ra khỏi kinh thành.
Hắn xoa khuôn mặt người trước ngực, vuốt ve da thịt trơn mềm nhẵn nhụi của nàng, nâng môi lên, nhẹ nhàng nói: “Cho dù cuối cùng nàng không yêu ta, ta cũng muốn Phụ hoàng tứ hôn.”
Bởi vì, hắn đã trúng độc của nàng, sa vào ma chướng của nàng.
Sắp tới gia hương của nàng rồi, những ngày an nhàn của hắn cũng sắp chấm dứt.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được nhíu mày, lật người đè lên người phía dưới, thừa dịp bây giờ còn không cần cố kỵ, hắn phải quý trọng thời gian quý báo này thật tốt.
Phong Phân đang mơ màng ngủ, cảm thấy người nào đó lại tiến vào thân thể mình, than thở không rõ một câu, sau đó vòng chân ôm eo hắn, không nói gì đón nhận sự chiến đấu của hắn.
Long An Khác đắc ý thỏa mãn nở nụ cười, vùi đầu chiến đấu.
Thời tiết bên ngoài khá tốt, nhưng Phong Phân chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường, hâm mộ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Quả cầm một cái khay từ ngoài cửa đi vào: “Tiểu thư, nô tỳ làm nước đường đỏ, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Phong Phân đưa tay tiếp nhận chén sứ, vừa thổi vừa hớp từng hớp uống nước đường đỏ cho ấm cơ thể.
Bây giờ nàng xác định mỗ Vương gia dùng thuốc rất có tác dụng, bởi vì dưới tình huống hàng đêm hắn chăm sóc đầy đủ, quỳ thủy (kinh nguyệt) của nàng vẫn tới đúng hạn.
Cho nên, bắt đầu từ hôm qua, mặt của người kia cũng đen như đáy nồi.
Phong Phân nhịn không được cong khóe môi, không khỏi ác ý nghĩ, hừ, để cho hắn không biết tiết chế, nghẹn chết hắn.
Thời điểm Tiểu Quả đưa khay tới nhà bếp, đột nhiên Phong Phân nghĩ đến một chuyện.
Người nào đó có thói quen phát xuân hàng đêm, hiện tại đột nhiên không có chỗ phát tiết, hắn có thể đi tìm đường khác không? Nếu hắn thật sự tìm đường khác, nàng nên lấy dạng tâm tình gì đối mặt với hắn?
Những nhà phú quý tam thê tứ thiếp ngũ thông phòng, thật sự rất tầm thường, sỡ dĩ phụ thân chấp nhất kén rễ cho nàng, cũng là căn cứ vào việc con rể tới cửa sẽ bị quản chế, ủy khuất người khác cũng không thể uất ức khuê nữ, đây là nguyên tắc phụ thân vẫn một mực kiên trì. Đáng tiếc hiện tại nàng phải gả cho Ký vương đương triều, phu thê hai người bên nhau, thời gian trôi qua dần giấc mộng cũng muốn tan vỡ.
Phong Phân thở dài, có được là may mắn của ta, không phải mệnh của ta, nàng không thể quá cố chấp.
“Sao vậy? Tâm tình không tốt?”
Long An Khác vào phòng, ngồi xuống mép giường, nắm một bàn tay của nàng lên sờ nhiệt độ.
Phong Phân mang theo mấy phần tò mò kiểm tra hắn, hình như hắn không phải từ bên ngoài trở về, trên người cũng không có mùi vị của người khác.
“Nhìn cái gì chứ?”
Nàng không nhịn được ho hai tiếng, không giấu được lòng hiếu kỳ của mình nhỏ giọng hỏi: “Chàng nén nổi sao?”
Trong nháy mắt khuôn mặt Long An Khác đen thui, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Phong Phân vô tội sờ mũi, con ngươi đảo quanh, tiếp tục thử dò xét: “Chàng….. ừm…..muốn đi thanh lâu hay không…..” Giọng nói của nàng dừng lại dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo của hắn, mất mặt tiếp tục sờ mũi: “Ta đây còn không phải sợ chàng nín hỏng sao.”
Bỗng nhiên hắn tới sát nàng, hầu như là dán lên môi nàng nói: “Nàng đã lo lắng cho ta như vậy, không bằng nàng giúp ta giải quyết là được.”
Phong Phân cực kỳ tiếc hận thở dài, buồn rầu nói: “Ta không có khả năng đó.”
Long An Khác đưa tay xoa cằm của nàng, cười quỷ dị: “Đừng lo, ta vừa tìm được biện pháp có thể để nàng thử, có lẽ về sau nàng cũng không cần thay ta lo lắng.”
Đột nhiên Phong Phân cảm giác không ổn, nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn đối phương, cố gắng khơi dậy lương tâm của hắn.
“Sư huynh, thân thể ta không thoải mái.”
Chân mày Long An Khác xoắn lại, giọng điệu không tốt: “Ta đương nhiên biết nàng không thoải mái.” Hai ngày nay hắn không đụng được nàng, cảm thấy ngủ không ngon.
“Thân thể không thoải mái cần nghỉ ngơi thật tốt.” Nàng nói tiếp.
Hắn tùy ý gật đầu: “Ừ, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nàng bắt lấy người đang đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Chàng phải đi?”
Long An Khác hết sức thực tế nói: “Dù sao lưu lại cũng ăn không được, không đi thì làm gì?”
Phong Phân không tiếp tục lôi kéo hắn, hắn chỉ nói giỡn mà thôi. Sau khi an ủi chính mình, rất yên lòng tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức.
Mặc dù thân thể khó chịu, nhưng tâm tình nàng coi như không tệ.
Phong Phân ngồi dựa vào đầu giường xem thoại bản, trong sách nói về chuyện xưa của tài tử giai nhân đoàn tụ sum vầy, ngày trước xem đến những đoạn ướt át khiến nàng đỏ mặt đều vội vàng nhảy qua, hiện tại xem lại, nàng nhịn không được nên đọc từng câu từng chữ so sánh động tác thực tế của nàng với người khác, cảm xúc khá sâu.
Bên cạnh giường, Tiểu Quả mang rổ kim chỉ may giày cho tiểu thư nhà mình, thấy nàng nghiêm túc, còn tưởng rằng trong thoại bản viết chuyện gì nghiêm túc.
“Tiểu thư, thân thể ngài không thoải mái, thoại bản này nếu khó xem, nô tỳ đổi cho ngài quyển khác nhé?”
Phong Phân hơi sửng sốt, nói: “Không có việc gì, cũng không tệ lắm.”
Không tệ mà người xem nghiêm túc như vậy?
“Tiểu Quả, ngươi đi ra ngoài, ta có chuyện nói với tiểu thư nhà ngươi.” Long An Khác quay trở lại nói.
Tiểu Quả quay đầu nhìn thấy hắn đã vào phòng, vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó rất thức thời cầm rổ kim chỉ lui ra.
Thoại bản trong tay Phong Phân bị giựt đi, Long An Khác tùy ý liếc nhìn, sau đó bỗng dưng dừng ánh mắt trên trang sách một lát, ánh mắt chậm rãi chuyển từ trên sách sang người đang ngồi tựa trên đầu giường.
Hắn nhìn nàng, lại nhìn sách.
Mặt Phong Phân nóng lên, không biết giải thích như thế nào, quyết định im lặng.
Vẻ mặt hắn cười như không cười, cởi áo khoác ngồi sóng vai với nàng trên giường, nhìn nàng trêu tức nói: “Xem cái này mà cũng phải nghiêm túc như vậy?”
Phong Phân đỏ mặt liếc hắn.
Cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp dễ nghe, hắn đưa tay ôm nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thủ thỉ nói: “Chẳng lẽ ta làm với nàng còn không bằng những gì trên sách viết?”
Phong Phân phát ra tiếng hừ nhẹ.
Long An Khác thích nhìn nhất bộ dáng đỏ mặt tránh né của nàng, trước kia hai người chưa có vợ chồng chi thực, vô luận hắn khiêu khích thế nào, nàng cũng không có phản ứng quá lớn.
Nhưng kể từ sau khi bọn họ chân chính là vợ chồng, nàng sẽ có các loại phản ứng thẹn thùng, với hắn mà nói đây thật là một chuyện thú vị.
“Thật sự không tốt như trong sách?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Phong Phân đỏ mặt đến mức muốn nổ tung, cuối cùng cắn môi nói: Tốt hơn trên sách.”
Lúc này Long An Khác mới hài lòng cười, nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi: “Tốt hơn ở chỗ nào?”
Lần này bất luận hắn ép hỏi cỡ nào nàng cũng không trả lời.
Hắn nhíu mày, tay mò vào trong áo tìm kiếm đôi tuyết lê, bắt đầu vân vê đỉnh anh đào.
Phong Phân đè tay của hắn lại, trừng hắn, ngực phập phồng.
Người này quá ác liệt rồi!
Long An Khác rút tay về, bắt đầu cởi y phục của nàng.
Phong Phân muốn ngăn cản nhưng không thành công, cuối cùng bị hắn cởi bỏ áo, làm lộ ra nửa người trên.
Long An Khác kéo màn che, cúi người mút hôn thân thể nàng, rất nhanh Phong Phân bị hắn làm cho động tình, cuối cùng, hắn phóng thích trong tay nàng, mà nàng cũng bị hắn hôn đến ngộp.
“Không cho xem tiếp mấy loại sách này, thật không biết Thái Phó quản giáo nàng thế nào.” Sau khi áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt người nào đó rất đứng đắn tịch thu thoại bản của nàng.
Nàng bất mãn liếc hắn.
“Ta sai người kiếm cho cái khác để xem, nàng chờ tí.”
Hắn có thể tìm cho mình cái gì để xem? Rất nhanh, nàng cũng biết hoài nghi của mình đúng.
Khó tin nhìn thứ mà người nào đó đưa cho mình, tay nàng run run cầm sấp giấy, rất ẩn nhẫn hỏi: “Đây là thứ có thể xem gì đó?”
Long An khác nghiêm túc gật đầu.
Phong Phân rất muốn cắn hắn, đây rõ ràng là Đông cung đồ, còn là Hoàng gia bí truyền, các loại tư thế, các loại góc độ, cái gì cần thì đều có, có thể nói là văn hay tranh đẹp.
Long An Khác rút ra mấy tờ từ trong xấp giấy đưa cho nàng: “Xem cái này, hữu dụng.”
Phong Phân không muốn xem, nhưng bởi vì Long An Khác kiên trì, cuối cùng nàng vẫn nhìn.
Sau đó, nàng liền đỏ mắt, hung hăng, hung hăng trừng hắn.
Mà Long An Khác cười hết sức mê người.
Đêm đó, bên trong rèm là tiếng thở dốc nặng nề đan xen với tiếng rên, cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Phong Phân dùng sức đẩy người đang đè trên người mình ra, “ọe” một tiếng phun ra.
Long An Khác đưa tay vỗ lưng nàng, vẻ mặt đều là sảng khoái sau khi phóng thích.
Hốc mắt Phong Phân chứa đầy nước mắt, hắn đưa tới ly trà súc miệng, nhưng cảm giác khó chịu vẫn quay cuồng trong cổ họng nàng.
Tên khốn kiếp này thế nhưng bắt nàng dùng miệng thổi tiêu giúp hắn.
Long An Khác xoay mặt nàng lại, cúi đầu ngăn lại môi nàng, thời điểm sắp hít thở không thông, Phong Phân dùng sức đẩy hắn ra.
“Hiện tại tốt hơn nhiều rồi.”
Phong Phân dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ thù giết cha trừng hắn.
Long An Khác cười nhẹ, vừa lòng gối tay sau đầu, thản nhiên nói: “Hiện tại khẳng định nàng không còn lo lắng ta phải nín hỏng rồi.”
“Vô sỉ!”
“Qua ít ngày nữa, kỹ thuật của Phân Nhi sẽ trở nên rất tốt.”
“Cầm thú!”
“Nếu không làm lại lần nữa?”
Phong Phân lập tức câm miệng, xoay người nằm xuống, không muốn nhìn người này thêm nữa.
Long An Khác ôm nàng từ phía sau, bên tai nàng nói: “Tức giận?”
“Chàng khi dễ ta.”
Hắn ôm nàng thở dài: “Chỉ khi dễ một mình nàng không tốt sao?”
“Rất khi dễ người.” Tại sao có thể buộc nàng làm chuyện khó xử như vậy chứ.
Long An Khác có chút bất đắc dĩ: “Nàng cũng không thể để ta nghẹn chết.”
“Chính chàng tự giải quyết đi.”
“Không có nàng ta không thoải mái.”
“Khốn kiếp.”
Long An Khác ôm nàng cười lên, đưa tay sờ bụng nàng.
Đột nhiên Phong Phân xoay người ngồi dậy, giọng gấp gáp: “Mau tránh ra, ta muốn xuống giường.”
“Sao vậy?” Long An Khác bị nàng dọa sợ hết hồn.
Trên mặt giăng đầy rặng mây đỏ, giọng nàng căm hận: “Chảy máu quá nhiều.”
Đầu tiên Long An Khác ngẩn ra, sau đó cười to.
Phong Phân không thèm nhìn hắn, vội vàng xuống giường thay băng, tiện thể thay y phục khác.
Đổi xong y phục trở lại, nàng hơi ảo nảo trừng hắn: “Mới vừa rồi chàng cười lớn tiếng quá.” Cũng không biết kiêng dè, coi như Tiểu Quả không ngủ ở đây, nhưng khẳng định cũng có thể nghe được.
Long An Khác nghe vậy cười, nói: “Không có việc gì, Tiểu Quả không nghe được.”
“Lại điểm huyệt nàng?”
“Không có, cho nàng ít hương an thần.”
Phong Phân thở phào nhẹ nhõm.
Long An Khác ôm nàng, u oán hỏi: “Còn phải mấy ngày nữa?”
Phong Phân không để ý tới hắn.
“Mấy ngày?”
Bị hắn ép hỏi đến hết cách, Phong Phân chỉ có thể nói cho hắn biết: “Bốn ngày nữa sẽ sạch.”
“Lâu như vậy.”
“Chàng là cầm thú sao?” Tại sao chỉ muốn chuyện kia thôi vậy.
Long An Khác thừa nhận không chút đắn đo: “Ta chỉ cầm thú với nàng.”
Phong Phân có chút nghĩ không thông: “Lúc trước ở kinh thành nghe nói nhân phẩm chàng không tốt, làm việc tàn bạo, hoặc nói chàng đoạn tụ (đồng tính), cũng không có nghe nói chàng đam mê sắc dục, tại sao bây giờ chàng không tiết chế như vậy?”
Long An Khác thở dài: “Mãnh hổ xuống núi và nước lũ tràn đê, làm sao có thể thu lại được.”
Phong Phân cau mày.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve người trong ngực, dịu dàng nói: “Có đôi khi chỉ cần liếc mắt một lần, xác định được đối phương chính là người mình muốn bên cạnh, đã vậy thì chờ bao lâu đều đáng giá.
Lập tức tâm Phong Phân có thứ gì đó lấp đầy, ấm áp, ngọt ngào, đột nhiên không còn trách chuyện hắn bắt nàng thổi tiêu.
“Sắp đến gia hương nàng rồi.”
"Ừ."
“Chắc đã được chuẩn bị tốt lắm rồi.”
“Nhanh như vậy?”
Long An Khác cười: “Nha đầu ngốc, nếu như chỉ dựa vào Thái Phó đương nhiên là chậm, ta đã sớm sai người đi trước để chuẩn bị, lúc Thái Phó trở về cũng không làm gì nhiều.”
Phong Phân híp mắt lại.
Long An Khác đưa tay vuốt mặt nàng, nghiêm túc nói từng chữ: “Từ lâu ta đã sớm lên kế hoạch với nàng.”
Phong phân vùi đầu vào trong ngực hắn.
Khóe miệng Long An Khác khẽ nhếch, vỗ lưng nàng: “Không cần cảm động quá.” Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, dịu dàng nói: “Ta chuẩn bị nhiều như vậy, làm sao có thể để nàng có cơ hội cự tuyệt, ngoan ngoãn chờ gả cho ta là được.”
Phong Phân đưa tay hung hăng nhéo lưng hắn.
Long An Khác chỉ cau mày hạ mắt, ôm chặt lấy nàng, nhắm mắt ngủ.
Gần trưa, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước tửu lâu lớn nhất trong thành.
Một nha hoàn búi tóc hai bên nhảy xuống xe, nàng đặt tốt ghế ngựa, đỡ một thiếu nữ mặc một chiếc áo lụa mỏng màu hồng cánh sen, váy dài gấm hoa.
Y phục thiếu nữ đơn giản, trang sức cũng được giản lược, nhưng bất luận là khí chất của nàng hay khí thế của những người hầu bên cạnh cũng khiến cho tiểu nhị của tửu lâu không dám coi thường, rất cung kính mời người vào.
“Tiểu thư, chúng ta chờ cô gia ở chỗ này sao?”
Vừa vào nhã gian, Tiểu Quả không nhịn được hỏi ngay.
Phong Phân đang thổi ly trà khẽ mỉm cười, nói: “Không phải.”
“Không phải?” Tiểu Quả ngạc nhiên.
“Không phải chúng ta muốn ăn cơm sao?”
“Chúng ta không nói cho cô gia nơi chúng ta đang ở, làm sao cô gia tìm được chúng ta?”
Phong Phân nhìn nàng lắc đầu cười khẽ: “Nếu chàng muốn tìm chúng ta căn bản không cần ước định địa phương với chúng ta.” Ngươi nghĩ thị vệ hắn phái tới là bất tài sao?
“Tiểu thư, cô gia đi gặp ai vậy?”
"Cố nhân."
“Nô tỳ biết là cố nhân, hơn nữa nhất định là người quen.”
“Hả?” Phân Phân sinh ra hứng thú với kết luận này của nha hoàn mình.
Mặt Tiểu Quả đương nhiên nói: “Với tính tình cô gia chúng ta, nếu không phải quen thuộc lại là cố nhân, làm sao có thể đặc biệt tới gặp đối phương.” Trong lòng nàng lặng lẽ bổ sung, nhất là thời điểm tiểu thư ngài đang ở bên cạnh, lại vẫn cam lòng để cho tiểu thư đi trước một bước.
Phong Phân bật cười: “Nói rất có lý.”
Tiểu Quả đắc ý giương cằm lên “Nô tỳ cũng không ngốc.”
Chủ tớ hai người cười nói vui vẻ, tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn vào nhã gian.
Phong Phân cũng không kêu quá nhiều, chỉ bốn, năm món ăn và một món canh.
Tiểu Quả vừa thấy món ăn được mang lên, vẻ mặt thèm thuồng.
Từ kinh thành các nàng một đường đi tới, mặc dù không thể nói là ăn gió nằm sương, nhưng luôn vội vã, trên đường đi, bất luận là ăn ở trong dịch quán hay khách điếm thì đều không được như ý, sau đó cô gia và tiểu thư không còn vội vã lên đường, bọn họ mới thả chậm hành trình, thỉnh thoảng tìm tửu lâu dùng cơm, tình hình mới chuyển biến tốt.
Nhất là thời điểm đi theo cô gia, có cái gì ăn ngon đều được mang lên, một chút cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc, mặc dù có lúc hơi lãng phí, thế nhưng loại cảm giác giàu có này nàng rất thích.
“Ăn đi!”
“Tiểu thư ăn trước.”
“Cho ngươi ăn thì ngươi ăn đi, không cần nhiều lời.”
“Dạ.”
Tiểu Quả ăn một lát mới phát hiện tiểu thư không ăn bao nhiêu, vẻ mặt hốt hoảng.
“Tiểu thư?”
Phong Phân nhìn nàng.
“Tiểu thư không thoải mái sao?”
“Ta không sao.”
“Vẫn là…..” Nàng do dự: “Tiểu thư lo lắng cho cô gia sao?”
Phong Phân cười cười: “Ăn cơm của ngươi đi, ta không sao.”
Tiểu Quả lại bới nửa chén cơm, sau đó ngừng lại, lắp bắp nói: “Tiểu thư, có phải cô gia khi dễ ngài hay không?”
“Khụ…..” Phong Phân bị một miếng thức ăn trong miệng làm cho sặc.
Tiểu Quả vội vàng đứng dậy rót chén nước đưa tới: “Tiểu thư không sao chứ?”
Phong Phân khoát khoát tay, chờ cho nhuận khí, trừng mắt nhìn Tiểu Quả: “Nói xằng nói bậy gì đó?”
Tiểu Quả bĩu môi, lại sát người nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Nô tỳ không có nói bậy, bình thường ánh mắt cô gia nhìn tiểu thư như mang lửa, sáng đến dọa người.” Cũng chỉ có tiểu thư đối với ánh mắt đó có thể bình tĩnh, nếu là nàng đã sớm muốn đào hố chôn mình.
“Nghĩ nhiều quá.” Tâm tình Phong Phân phức tạp nhìn Tiểu Quả, kỳ thật đôi lúc nha đầu này cũng không ngốc như vậy.
Chỉ tiếc, hôm nay nàng và Long An Khác có thể hay không thể gì cũng đều phát sinh, nói gì thì cũng đã muộn.
“Tiểu thư, kỳ thật thì không cần lo lắng, dù sao hôn sự cũng đã định…..”
Phong Phân không muốn nghe tiếp, trực tiếp gắp một món ăn nhét vào miệng Tiểu Quả: “Tiểu nha đầu không chịu học tốt từ đâu mà biết những thứ tào lao đó?”
Tiểu Quả nuốt đồ ăn kia xuống, tự đắc nói: “Trước khi trong phủ nghe nữ đầu bếp và mấy đại thẩm giúp việc nói, nên nô tỳ đã sớm biết.”
Phong Phân kinh hãi.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu thư nhà mình, Tiểu Quả càng đắc ý: “Nếu tiểu thư muốn biết chuyện động phòng, nô tỳ cũng có thể nói cho ngài.”
Phong Phân không nhịn được bị sặc: “Câm miệng, tiểu cô nương cũng dám nói mấy lời này, ngươi không sợ ta vả nát miệng ngươi sao?” Nàng quá khinh thường nha đầu này rồi, bình thường mặc dù đơn thuần, không nghĩ tới nàng cũng có một mặt này. Quả nhiên là người không thể nhìn bề ngoài!
Tiểu Quả rụt cổ, vẫn không cam lòng nói: “Tiểu thư, đừng quá nóng nảy, như vậy sẽ tổn hại khí chất của ngài.”
Phong Phân đưa tay nâng trán, trong miệng bật ra tiếng than nhẹ.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Tiểu Quả rất lo lắng.
Phong Phân tức giận liếc xéo nàng: “Ta không có việc gì.” Chỉ là lúc nàng ăn cơm không cẩn thận thất thần, ai biết lại đưa tới nha đầu này nói một chuỗi dài.
Hại nàng còn tưởng rằng chuyện nàng và Long An Khác bị phát hiện, thật hù chết nàng.
Bình luận facebook