• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vương phi ngày ngày đòi hưu phu (2 Viewers)

  • Chương 139: Hay là cược một phen

Nữ nhân ở thời đại này, khó mà dám mở miệng tìm thầy thuốc chữa bệnh riêng tư.



Các nàng không có con nối dõi sẽ phạm phải bảy điều sai trái, sẽ bị nhà chồng ruồng bỏ,



Các nàng không có biện pháp tránh thai, chỉ có thể không ngừng sinh con, cho đến khi hết sức.



Thậm chí, khi sinh con, còn không khác gì bước một chân vào cửa quỷ môn quan, đến gần. hơn với cái chết.



Đều là nữ tử, Lãnh Bằng Cơ hiểu rõ những bất hạnh đó, nhưng trước sự giam cầm của xã hội phong kiến với những tư tưởng bảo thủ đã sâu bén rễ vào lòng người, bản thân nàng thương xót nhưng không giúp gì được, cũng chẳng thay đổi được gì.



Điều duy nhất nàng có thể làm chính là giúp càng nàng ấy học được cách tự bảo vệ mình cho tốt.



Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, truyền thụ y thuật cũng tương đối đơn giản, bao gồm kỹ thuật sinh mổ phức tạp nhất, với điều kiện thời cổ đại, cũng có thể có cách khắc phục, không cần phải tự mình làm lấy.



Nàng nói ý tưởng này cho Tề Cảnh Vân nghe, Tề Cảnh Vân lại khịt mũi coi thường: “Biểu tẩu đánh giá cao giá trị địa vị của nữ tử quá rồi. Giả dụ yêu cầu tiền thuốc men quá cao, sợ rằng gia đình đó thà sắm sính lễ rước một cô vợ khác còn hơn là chịu tốn tiền điều trị”



Lãnh Băng cơ kiên quyết không tin: “Dù sao thì cũng là một mạng người, hơn nữa còn có tình cảm phu thê giữa hai người.



Tề Cảnh Vân chớp mắt: “Hay là chúng ta đánh cược đi?”



“Cược cái gì?”



“Nếu như tẩu thua, trà lâu này sẽ nghe theo đệ vẫn là một quán trà. Trên phố này cũng nhiều người, chỉ là không nắm được các điểm nổi bật trong cách bán hàng mà thôi.”



Lãnh Bằng không quan tâm tới những thứ này lắm, chỉ cần có ngân lượng thì có thể thực hiện được ý tưởng bất cứ lúc nào. Huống hồ, bây giờ cũng không vội.



“Vậy đánh cược như thế nào? Làm sao để phân thắng bại?”.



Tề Cảnh Vân khẽ mỉm cười: “Thế này đi, ta mời biểu tâm tới nơi có nhiều nữ nhân tới uống tra."



Hẳn vươn người ra, liếc mắt nhìn hai tên thị vệ đứng ở cửa: “Nơi này có cửa sau không?”



Đương nhiên là có cửa sau.



Hai người trốn thoát khỏi hai tên thị vệ quỷ cái, từ cửa sau vòng ra ngõ nhỏ quanh co, Tề Cảnh Vân ngựa theo đường cũ dẫn dắt Lãnh Băng Cơ tới Lâm Lang Các, nơi náo nhiệt nhất Trường An.



Lãnh Bằng Cơ có chút do dự đứng ở cửa Lâm Lăng Các: “Ta là một nữ nhân mà lại tới đây uống trà, nói ra cũng ngại, đằng nào cũng tốn tiền, tìm một nơi nào đó đứng đắn hơn đi”



Tề Cảnh Vân nhếch miệng cười, lắc lắc chiếc quạt trong tay: “Chẳng lẽ biểu tẩu sợ Phong Vương biểu ca của đệ biết?”



Không nhắc tới Mộ Dung Phong thì thôi vừa mới nhắc tới, trong lòng Lãnh Băng Cơ lại tức giận muốn xù lông.



“Ta là muốn giữ mình trong sạch biết không hả? Bị người ta biết đường đường là vương phi mà lại tới nơi như thế này, nói ra thật không dễ nghe”



“Không biết”



Tề Cảnh Vân làm bộ hiểu rõ vỗ ngực, dẫn Lãnh Băng Cơ vào tiệm trang phục bên cạnh, khi đi ra đã trở thành dáng vẻ công tử phong lưu áo mũ chỉnh tề. Chiều cao không đủ, nhan sắc có thừa, mỗi một cái giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, tiêu sái tùy ý.



“Các tỷ nhi ở Lâm Lang Các là nữ nhân trong nữ nhân trung của thành Trường An, hơn nữa còn không thiếu son phấn, lại là đám người cần nhất cái gì gọi là tránh thai đó. Lát nữa để thưởng các nàng mấy lượng bạc, vấn đề lộ liễu thế nào cũng có thể tùy tiện hỏi, hơn nữa chắc chắc đều trả lời thật lòng”



Biểu quyết bằng phiếu, miễn cưỡng cũng có thể xem như đáng tin.



Hai người đi vào Lâm Lang Các.



Sau đó nàng ta đánh giá một lượt Lãnh Bằng Cổ, thấy nàng môi hồng răng trắng, không hề có chí khí oai hùng của nam nhu, ngược lại còn có chút kiều mị. Với kinh nghiệm nhiều năm của nàng ta, có lẽ là không thích khẩu vị này, vội vàng nịnh nọt nói: “Tiểu quan nhi anh tuấn tú khí đều có, chỉ cần tiểu gia nói mình thích loại thế nào, Lâm Lang Các chúng ta đều có đủ cả.



Vương triều Trường an cũng thịnh hành nam phong, thanh lâu kỹ viện không chỉ có những cô nương thiên kiều bà mị, mà còn có cả những tiểu quan nhi xinh đẹp trẻ tuổi nữa.



Tề Cảnh Vân đã tới nhiều, thuận miệng trêu đùa: “Lần nào tới cũng là mấy gương mặt cũ này, không có gì là mới mẻ cả, chẳng trách vị tiểu huynh đệ này của ta không có hứng thú”. .
truyện kiếm hiệp hay



Tú bà không muốn từ bỏ hai vị khách quý này: “Mới mẻ đa dạng chắc chắn có, cho dù Tề gia ngài có kiến thức rộng rãi, sợ là cũng chưa từng nghe qua”



Tề Cảnh Vân nhướng mày, thành công bị khơi gợi hứng thú: “Nói nghe xem nào”



Tú bà nói với vẻ mặt thần bí: “Tề gia có từng nghe nói qua Âm Dương Nhân chưa?”



“Âm Dương Nhân?” Tề Cảnh Và sửng sốt: “Nam nhân hai đuôi?”



- -----------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom