• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vương phi ngày ngày đòi hưu phu (2 Viewers)

  • Chương 191: Vương gia bị bệnh muốn phát uy?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mộ Dung Phong gian nan đứng dậy, họ nhẹ một tiếng.



Phó tướng Vụ đang quan sát một cách thích thú nên không nghe thấy.



Hắn tiện tay lấy một cái thìa đạp xuống ót của Phó tướng Vụ.



Phó tướng Vũ vẫn có sự cảnh giác cơ bản, quay người lại liền bắt lấy cái thìa.



“Vương gia ngài tỉnh rồi? Vương phi thật sự là thần cơ diệu toán, nói ngài sẽ tỉnh vào canh ba thì tuyệt đối không kéo dài đến canh năm”



Mộ Dung Phong cảm thấy lời nói này không đúng lắm, giống như lời nói của diêm vương vậy: “Các người hình như không có đem bản vương để vào mắt phải không?”



Phó tướng Vụ cười hắc hắc: “Vương phi nương nương nói thương thế của ngài quá nặng, có nguy hiểm tới tính mạng. Chúng tôi phải làm gì đó cho ngài hài lòng. Vốn dĩ vương phi còn muốn nạp thêm tiểu thiếp cho ngài nhưng mặt tướng đã thay ngài cự tuyệt”



Cái cớ này cũng quá tinh tế rồi, giống hệt nữ nhân suốt ngày nói hươu nói vượn kia.



Mộ Dung Phong hừ lạnh: “Vì vậy các ngươi mới chiếu cố bản vương như thế này sao? Từ lúc tỉnh tới giờ nước cũng không cho ta uống một ngụm”



Phó tướng Vụ xoay người rớt nước cho hắn.



Hắn bất mãn nhìn nhìn chén trà: “Nước trắng?”



“Vương phi nương nương nói trà có thể làm giảm tác dụng của thuốc. Vì vậy hiện tại ngài vẫn chưa thể uống trà”



Mộ Dung Phong nghe tiếng thấy vung quyền huyên náo ở trong viện: “Vậy thì đổi một chén nước giải khát”



Phó tướng Vu vẫn bất động: “Vương phi nương nương nói cồn đối với thân thể không tốt. Mặc dù thương thế của ngài đã khỏi nhưng cũng cần tiết chế một chút, mỗi lần uống rượu không thể vượt qua hai chén. Chìa khóa hầm rượu do vương phi bảo quản”



Hai chén? Còn không đủ hắn nhét kẽ răng nữa!



“Tới tửu quán của Tề Cảnh Vân, kêu tiểu nhị đem mười bình lại đây”



“Vương phi nương nương nó vương gia rất phung phí, bạc đều tiêu trên người nữ nhân hết, cho nên tiêu tiền cũng phải tiết chế lại”



“Vương phi nương nương có nói chuyện gì mà nàng không quản không?”“Vương phi nương nương nói ngài sẽ không quản việc ban đêm vương gia ngủ ngáy nhưng ngài cũng cần tự giác tiết chế lại”



Vương phi nương nương nói, vương phi nương nói, cái gì cũng là vương phi nương nương nói.



“Nàng nói cái gì ngươi cũng nghe theo sao?” Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng.



Phó tướng Vũ đi tới, nói nhỏ: “Vương gia ngài có điều không biết, trong núi mà không có hổ thì khỉ sẽ lên xưng vương. Mấy ngày ngài không có ở đây, vương phi nương nương đã soán vị thành công, chiếm lấy cả vương phủ.Người làm trong phủ đều cúi đầu khom lưng với vương phi, vô cùng thuận theo.



Nếu mấy ngày nữa ngài còn không trở về thì tiểu kim khí của ngài cũng bị đào ra ngoài. Mạt tướng tất nhiên không dám không nghe. Nhưng ngài yên tâm, ta thân tại Tào doanh tâm tại Hán, không có vô liêm sỉ như vậy đâu.”



Mộ Dung Phong sửng sốt, bản thân hắn không phải vẫn chưa hạ lệnh sao? Chưa từng nói qua giao lại quyền quản lý vương phủ cho nữ nhân kia mà.



Nàng vốn dĩ cũng đã rất kiêu ngạo, vô pháp vô thiên, nếu là giao quyền cho nàng thì hắn có còn chỗ đứng nhỏ nhoi nào trong vương phủ của chính mình hay không?



Hắn vươn đầu ngón tay xoa xoa mi tâm, có chút uất ức. Hắn mạnh mẽ hạ lệnh: “Thật to gan! Đưa Lãnh Băng Cơ lại đây gặp ta!”



Phó tướng Vũ thấy có kịch vui để xem liền chạy như điện đến một ô cửa sổ: “Vương phi nương nương, vương gia tỉnh rồi, mời ngài đến một lúc.



Tiếng thét đột ngột dừng lại.



“Chờ một lát, ta đoán nốt ván này đã!”



Mộ Dung Phong nhất thời nổi trận lôi đình, lạnh lùng thốt lên: “Lăn lại đây!”



Vương gia tức giận thực sự có nét quyến rũ riêng của nam nhân. Phó tướng Vụ vô cùng khâm phục.



Lãnh Băng Cơ ngoan ngoãn đi vào, mặt đầy mực, vẽ bảy tám con rùa to nhỏ khác nhau.



Mộ Dung Phong thở phì phò, mặt đỏ bừng vì ho khan, tức giận nói: “Còn ra thể thống gì nữa chứ? Lễ nghi của vương phi đâu hết rồi?”.



Lãnh Băng Cơ nói năng hùng hồn mà đầy lý lẽ: “Vẽ thành như thế này rồi, bọn họ cũng nhận không ra ta là vương phi đầu”



Mộ Dung Phong vất vả lắm mới thuận khí được: “Không có phép tắc. Bản vương nhiều ngày không ở đây, trong vương phủ liền mù mịt chướng khí, chủ không ra chủ, nó không ra nô, cũng không thèm đem bản vương để vào mắt. Tất cả các ngươi đều đi ra ngoài!”



Vương gia bị bệnh muốn phát uy! Tiếng sấm thiểm điện, cát bay đá chạy, thật đáng sợ!



Mọi người đều thức thời lui ra ngoài, Đậu Đậu lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, dưới chân không nhúc nhích liền bị Phó tướng Vũ lôi ra ngoài.



Nhi Nhi: “Vương gia cũng ích kỷ quá rồi, tiểu thư ngày đêm cực nhọc, không thèm nghỉ ngơi chăm sóc ngài ấy hai ngày hai đêm, thật vất vả nhìn thấy thương thế của ngài ấy chuyển biến tốt đẹp mới có thể thả lỏng một chút. Ngài ấy sao lại còn tính toán chi li như vậy chứ? Còn cái gì mà mù mịt chướng khí, nếu không phải có tiểu thư nhà ta quan tâm thì tòa vương phủ vô chủ này còn loạn tới mức nào chứ.”



Phó tướng Vu: “Vương gia của chúng ta chính là chướng mắt chúng ta cho nên mới lấy cớ đuổi chúng ta ra ngoài”



“Ngài với vương gia là cùng một giuộc với nhau, tất nhiên sẽ nói đỡ cho vương gia rồi”



Phó tướng Vũ nháy mắt, kéo tay nàng rón ra rón rén tới bên cửa sổ, lén lút thò đầu nhìn vào.



Mộ Dung Phong từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc nói với Lãnh Băng Cơ: “Lại đây!”



Lãnh Băng Cơ tiến lại gần.



Mộ Dung Phong làm ướt chiếc khăn trong tay, kéo tay Lãnh Băng Cơ, cẩn thận lau mặt cho nàng. Trên mặt tràn đầy tức giận nhưng trong con người lại tràn đầy dịu dàng.



“Trên mặt người khác cũng không có náo nhiệt như nàng, thật ngốc”



Lãnh Băng Cơ ủy khuất cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Ta có cố thế nào cũng học không được, liên tục thua nên mặt đã bị vẽ ra nông nỗi này. Ngay cả Đậu Đậu và Linh Quan Nhi đều học nhanh hơn ta”



Mộ Dung Phong dịu dàng dỗ dành: “Chờ bản vương khỏe lại liền thay nàng báo thù. Vẽ đầy rùa lên mặt Phó tướng Vu”.



Quả nhiên bằng hữu đều dùng để bán đứng, cấp dưới dùng để chắn thương tích.



Phó tướng Vụ ngồi xổm dưới chân tường, nhìn lên cửa sổ mà lòng đầy buồn bã.



Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt: “Ta muốn tự mình lấy lại thể diện, chàng dạy ta đi”



Mộ Dung Phong đáp ứng một cách thống khoái: “Được, nàng nếu lại thua liền hôn ta một cái nhưng nếu ta thua thì ta sẽ hôn nàng một cái”



Phía dưới cửa sổ, Phó tướng Vũ cuống quýt kéo Đậu Đậu đi. Có một số thứ không nên nghe thì cũng đừng nghe, đừng làm ô uế đứa nhỏ trong sáng này.



Vương gia cũng thật ngốc, hôn gì mà hôn, cứ thua một ván liền cởi một món trên người xuống, thắng như vậy mới sảng khoái.



Trong phòng, Lãnh Băng Cơ nháy mắt gục mặt xuống, giật lấy chiếc khăn trong tay Mộ Dung Phong: “Ta tự mình lau”



Mộ Dung Phong cười khẽ, nữ nhân này một mặt đỏ hồng cũng thật đẹp.



Lãnh Bằng Cơ tự rửa mặt, bây giờ mới quay trở lại bắt mạch một lần nữa cho hắn rồi bón. thuốc.



Mộ Dung Phong từ một con hổ trong phút chốc biến thành một con cún con, ngoan ngoãn nghe lời, mở miệng đợi bón thuốc.



Lãnh Băng Cơ vẫn không nén giận được: “Thật sự không hiểu nam nhân các chàng, luôn đánh đánh giết giết, đánh tới lưỡng bại câu thương thì vẫn là bản thân chịu thiệt, có gì hay chứ?”



Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn nàng: “Tất nhiên là hả giận rồi. Xả được khẩu khí này rồi thì tâm tình ắt sẽ tốt lên, nếu không sẽ hoảng loạn”



“Người ta khiêu khích hay chọc giận gì chàng?”



“Hắn khiêu khích nàng còn chọc giận nàng, còn có mưu đồ quấy rối nàng nữa”



“Chàng vẫn còn hoài nghi chúng ta sao?”



Mộ Dung Phong lắc đầu: “Hắn ta ngoại trừ có bộ dạng phong tạo, làm gì tốt được như bản vương, làm sao có thể vì hạt vừng mà đánh mất quả dưa hấu chứ?”



“Hắn ta lại không có giết người phóng hỏa, chàng liều mạng như vậy làm gì? Thiếu chút nữa bỏ luôn nửa cái mạng”



“Trong cuộc đời, bản vương chỉ cần bảo vệ hai thứ. Thứ nhất là giang sơn, thứ hai là thế nhi. Mặc kệ là ai đi chăng nữa, chỉ cần lòng muôn dạ thú, vọng tưởng mơ ước, bản vương chỉ có một chữ, đó chính là đánh. Hắn ta lại tiếp tục nói hươu nói vượn, sỉ nhục danh dự của nàng, bản vương làm sao có thể tha cho hắn ta chứ? Nửa cái mạng có tính là gì?”








“Hiện tại có muốn bản vương cho nàng câu trả lời không? Bản vương đã nghĩ rất rõ ràng”



Lãnh Băng Cơ có chút khẩn trương, lúng túng giãy giụa: “Chàng hẳn là đói bụng rồi chứ? Có thể ăn chút thức ăn lỏng. Ta đi kêu ngự phòng chuẩn bị ít dược thiện”



Thân ảnh nàng y như một con thỏ liều mạng chạy trốn..



Mộ Dung Phong tựa vào đầu giường, khàn khàn cười khẽ một tiếng. Không vội, khoai lang là phải chậm rãi nướng chín, ếch phải được chậm rãi nấu chín mà nữ nhân này thì hắn phải cho vào chén từ từ thưởng thức.



- -----------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom