Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201-205
Trong lúc Cừu thiếu chủ dưỡng thương, thư từ vẫn được đưa đến ùn ùn không dứt như cũ. Ánh vệ Trục Tinh mở thư đưa cho hắn xem qua, hắn ta xem xong bèn cầm bút trả lời đơn giản, đóng dấu son rồi đưa cho tên người hầu câm mang đi.
Tên người hầu câm tuy không nói được nhưng không phải do bẩm sinh đã thể. Cừu thiếu chủ từng cứu mạng hắn từ trong biển lửa, nhưng cổ họng của hắn lại bị khói xông làm cho mất tiếng, không thể nói được cũng không biết chữ. Tuy nhiên hắn lại tự học được cách đọc khẩu hình, có thể đọc hiểu người khác nói cái gì..
Tất cả đồ ăn thức uống sinh hoạt hàng ngày của Cừu thiếu chủ đều do hắn đảm nhiệm. Hắn không thể nói chuyện, Trục Tinh cũng không nói năng gì, không thể giao tiếp được nên Lãnh Băng Cơ không biết rõ tình hình của Cừu thiếu chủ lắm.
Ba ngày sau khi làm phẫu thuật, sáng sớm tên người hầu câm đã mang thư từ bên ngoài đến.
Trục Tinh vẫn mở từng bức từng bức thư cho hắn ta xem qua.
Sắc mặt hắn càng ngày càng cứng lại. Hắn ta nhắm nhẹ hai mắt, nhíu mày ngẫm nghĩ, rất lâu sau mới lên tiếng: “Xảy ra chuyện rồi.”
Lãnh Băng Cơ thờ ơ, tập trung nghiên cứu cây thuốc trong tay.
Cừu thiếu chủ nói tiếp: “Lỗ trưởng lão muốn liên kết với vài vị trưởng lão, ra tay với mối làm ăn của nhà họ Cừu”
Trục Tinh hoảng sợ: “Sao có thể trùng hợp vậy được? Không sớm không muộn mà lại ngay lúc người đang dưỡng thương? Có phải là tin tức bị rò rỉ rồi không?”
“Lần trước ông ta thử tình trạng vết thương của ta, tuy ta đã liều hết sức lực chống lại nhưng có lẽ lão cáo già đó vẫn nhìn ra đầu mối. Ngoài ra mấy hôm nữa chính là đại lễ tẩy kiếm, ông ta chó cùng rất giậu, muốn ra tay trước”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đây không phải chuyện nhỏ, ngươi hãy đích thân đi một chuyến, tìm Lâm trưởng lão hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần thêm hai ngày nữa là ta có thể hoạt động bình thường, ta sẽ đích thân ra tay giải quyết chuyện phiền phức này”
“Nhưng nếu thuộc hạ rời khỏi đây thì sự an toàn của ngài.”
Cừu thiếu chủ siết chặt thanh kiếm trong tay: “Nơi này có vị trí rất bí mật, trong chốc lát bọn chúng sẽ không tìm được đâu. Hơn nữa nếu bọn chúng muốn chiếm đoạt nhà họ Cừu một cách đường hoàng thì tạm thời sẽ không dám làm gì ta. Người mang theo lệnh báo hiệu, điều động một ít người chi viện gần đây. Nếu có tình hình gì thì chúng ta lập tức đi ngay”
Lãnh Băng Cơ vốn tưởng chỉ là bại lộ chuyện làm ăn gì đó, vừa nghe hắn ta nói muốn đánh muốn giết liền có dự cảm xấu.
Nàng chỉ là một thầy thuốc nhỏ bé đến đây khám bệnh thôi mà, sẽ không bị mất mạng đấy chứ?
Trục Tinh nhận lệnh, vội vàng đi mất.
Cừu thiếu chủ im lặng một lúc lâu, hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng, Lãnh Băng Cơ không dám quấy nhiễu hắn ta.
Hắn ta đột nhiên mở mắt ra, buồn bực hô lên: “Hỏng rồi, trúng kế rồi!”
Lãnh Băng Cơ ngơ ngác ngẩng mặt lên: “Sao thế?”
“Sơ suất trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng rồi. Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu bạn chúng muốn ra tay trước thì mục tiêu đầu tiên sẽ là ta mới đúng. Bọn chúng dương đông kích tây, mục tiêu chính là để điều Trục Tinh đi, khiến ta chỉ còn một thân một mình” Cừu thiếu chủ phân tích chắc chắn.
“Huynh dù sao cũng là thiếu các chủ, không lẽ nào chỉ có duy nhất một ảnh vệ ở bên cạnh thôi sao?”
“Lần này tới Trường An vốn chỉ để dọn dẹp kẻ phản bội, cắt đứt mấy cánh tay đắc lực của Lỗ trưởng lão, dùng kế ve sầu thoát xác nên chỉ có thể tới đây một mình. Hơn nữa chỗ này rất kín đáo, vì không muốn ai phát hiện nên ta đâu dám điều động nhiều người? Không ngờ tính toán tỉ mỉ nhưng cuối cùng vẫn bị lộ, hẳn bọn chúng đã sắp xếp nội gián bên cạnh ta từ lâu rồi”
“Thế bây giờ phải làm sao đây? Nhanh chóng đi khỏi đây thôi?”
“Gọi người hầu cần tới đây cho ta”
Lãnh Băng Cơ lập tức làm theo lời hắn ta nói.
Tên người hầu câm vẫn đứng ngay ngoài cửa như cũ, nhìn Cừu thiếu chủ chờ sai bảo.
Cừu thiếu chủ chỉ Lãnh Băng Cơ: “Phải một người có thể tin được đưa nàng ấy về kinh thành”
Tên người hầu câm liếc nhìn Lãnh Băng Cơ, gật đầu lui xuống sắp xếp.
Lãnh Băng Cơ hơi bất ngờ: “Tình hình gay go đến thế sao?”.
Cừu thiếu chủ trợn mắt nhìn nàng: “Ta chỉ cảm thấy nàng là gánh nặng thôi”
“Chẳng lẽ huynh không định đi sao?”
Cừu thiếu chủ thở dài: “Không kịp nữa rồi, ta không thể đi được. Để tên người hầu câm đưa nàng đi từ chỗ thác nước sau núi thôi.”
“Ta còn tưởng huynh sẽ giết ta diệt khẩu cơ” Nàng vừa biết mình không còn bị nguy hiểm nữa là lại bắt đầu nói linh tinh.
Cừu thiếu chủ cắn môi: “Chỉ đơn giản là ta cảm thấy nàng vẫn còn chút giá trị lợi dụng thôi.”
“Hả?” Lãnh Bằng Cờ chớp mắt: “Huynh muốn ta làm gì?”
“Nàng đến đây”
Lãnh Băng Cơ bước lên.
Cừu thiếu chủ nắm tay nàng, nàng vừa định giấy ra thì cảm thấy Cừu thiếu chủ đang lợi dụng sự che chắn của ống tay áo nhét cái gì đó vào trong tay nàng.
Trơn nhẵn, tròn trịa, bé bằng quả nhãn, vẫn còn sót lại ít hơn ấm.
Lãnh Băng Cơ hiểu ngay đây hẳn là con dấu son, tín vật chỉ huy của Cừu thiếu chủ.
Hắn ta vẫn nhìn nàng đùa giỡn như trước, nhưng giọng nói lại trầm hẳn xuống.
“Nếu ta vẫn bình an thì ba ngày sau ta sẽ sai người thả khói báo hiệu ở kinh thành. Nếu không thấy gì thì có nghĩa là ta đã gặp chuyện không may, khi ấy nàng hãy đưa con dấu son này cho Phong vương, để hắn lãnh quân san bằng Tàng Kiếm Các, tiếp quản tất cả gia sản của ta đưa về cho triều đình. Hắn nhìn thấy con dấu này sẽ tự biết phải làm như thế nào?
Lãnh Bằng Cơ cũng không còn tâm trạng để nói đùa nữa: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Cừu thiếu chủ nheo mắt lại, trong mắt là sự âm u tàn nhẫn.
“Ta chỉ chuẩn bị để đề phòng tất cả mọi trường hợp thôi. Chỉ cần bọn chúng không tìm thấy con dấu son này thì cũng sẽ tạm giữ lại cái mạng của ta, cho ta cơ hội chờ đợi thời cơ quật ngược lại. Nếu bọn chúng ra tay độc ác, ta có gặp phải chuyện ngoài dự đoán cũng sẽ không để bọn chúng thực hiện được âm mưu, ta phải khiến bọn chúng đi chết cùng ta!”
Lãnh Bằng Cơ thở dài: “Xem ra đưa ta đi khỏi đây chính là quyết định quan trọng nhất, sáng suốt nhất của huynh”
Cừu thiếu chủ đưa tay, chậm rãi nắm chuôi kiếm: “Nếu ta còn sống thì nó sẽ lại trở về với ta thôi.”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Chỉ cần ở cùng huynh là kiểu gì cũng có chuyện. Coi như ta xui xẻo, ta tranh thủ chạy thoát thân đây”
Nàng không do dự gì, quay đi mất theo tên người hầu câm luôn.
Hai người đi dọc theo một cái đường hầm quanh co chín cong mười tám quẹo, nghe được có tiếng nước chảy. Chỗ này đúng như những gì Lãnh Băng Cơ đoán, được xây dựng dựa vào núi, một dòng suối chảy vòng qua chân núi, ngay chỗ cái động được bố trí cơ quan.
Tên người hầu câm vừa mở cửa cơ quan đã thấy ánh sáng hắt thẳng lên mặt. Bất chợt gặp ánh sáng mặt trời sau một khoảng thời gian đi trong bóng tối nên tên người hầu cậm nhịn không được hắt xì một cái.
Lãnh Băng Cơ đi đằng sau ngẩn ra, một chân đã ở ngoài còn một chân vẫn ở trong động.
Tên người hầu cầm nhìn nàng khua tay, ý bảo nàng đi nhanh lên, đằng trước có người còn đang chờ. Còn hắn đã men theo suối đi ra ngoài.
Lãnh Băng cơ gật đầu, bước nhanh hơn, bỗng nàng trượt chân ngã nên hét lên một tiếng, tên người hầu câm nghe thấy thì vội quay đầu lại nhìn.
Nàng vung tay lên, muốn cố gắng đứng vững, một món đồ nhỏ từ trong tay áo bay ra rơi “Tôm”
xuống suối, làm cho bọt nước văng tung tóe.
“Á, con dấu!” Nàng dâm dẫm chân tiếc nuối, nhìn xung quanh đầy lo lắng.
Tên người hầu câm vội vã quay lại, bước thẳng xuống suối, khom người mò mẫm xung quanh, tỏ ra vô cùng sốt ruột.
Lãnh Bằng Cơ đứng cạnh chỉ trỏ. Nàng hơi lùi về phía sau, nhắm ngay cổ của tên người hầu cầm quyết đoán chặt xuống.
Tên người hầu câm không kịp phản ứng, cứ thế ngã xuống.
Lãnh Bằng Cơ giẫm lên tảng đá trơn tuột, cố gắng kéo hắn lên trên bờ, châm cho hắn một kim thuốc tê rồi mới bấm mạnh vào nhân trung để hắn tỉnh lại.
Tên người hầu cậm từ từ mở mắt, hắn nhìn Lãnh Băng Cơ ngồi trước mặt, muốn cử động lại không thể động đậy được. Hắn mở miệng kêu “A a” hai tiếng, giọng nói khào khào như tiếng xé vải.
Lãnh Bằng Cơ lạnh lùng nhìn hắn: “Đừng có giả vờ, ngươi chính là một thám được cài bên cạnh Cừu thiếu chủ đúng không?”
Tên người hầu câm nhìn nàng trừng trừng, lắc lắc đầu.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Ngươi có thể lừa được người khác nhưng lại không lừa được ta đâu. Ta đã nghi ngờ từ lúc nãy, khi người ra khỏi động không nhịn được có hắt xì một cái, nếu người bị cầm bẩm sinh thì sẽ hắt xì giống người bình thường, nhưng người lại không phải cầm bẩm sinh, ta có nghe thiếu chủ từng nói người bị câm do khói trong một trận hỏa hoạn, không thể cất tiếng được nữa. Nếu không nói chuyện trong thời gian dài thì lẽ ra dây thanh quản của người phải dần dần thoái hóa mới đúng, nhưng tiếng hắt xì của người lại rất lớn. Hơn nữa ban nãy ta kiểm tra rồi, dây thanh quản của người hoàn toàn bình thường. Người chỉ giả và cảm thôi.”
Tên người hầu câm không lắc đầu nữa, nhìn Lãnh Băng Cơ cười cười: “Cho dù ta có thể nói cũng không có nghĩa rằng ta là một thám bên cạnh thiếu chủ”.
“Cho nên ta mới cố tình ném một viên đá nhỏ xuống nước để xem phản ứng của ngươi. Ngươi lo lắng và gấp gáp quá đáng, chứng tỏ ngươi biết chuyện con dâu đang ở trên người ta. Lúc hai người chúng ta nói chuyện người không có ở đó, làm sao người biết được chuyện này chứ, trừ khi người nghe lén”
Cuối cùng tên người hầu câm cũng chịu xé rách mặt nạ ngụy trang, trong đôi mắt đầy hung ác nham hiểm.
“Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết người bị Cừu thiếu chủ bắt nhốt ở đây. Hắn ra lệnh cho ta trông coi cơ quan trong động, tránh cho người chạy mất. Cho nên chuyện ta có phải gian tế hay không không quan trọng, mà quan trọng là… Hai ta có thể hợp tác với nhau.”
“Hợp tác như thế nào?”
“Người đưa ta con dấu Cừu thiếu chủ giao cho ngươi, ta sẽ thả ngươi đi, còn cho người thêm bạc nữa”
“Ngươi là người của Lỗ trưởng lão?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi phản bội chủ nhân của mình thế này, không sợ bị trừng phạt sao?”
“Cừu thiếu chủ sắp xong đời rồi” Tên người hầu câm cười lạnh lẽo: “Hắn sợ người khác phát hiện ra bí mật, cố ý chui vào chỗ hẻo lánh này dưỡng thường. Hắn tự cho rằng chỗ này rất bí mật, không ai có thể phát hiện ra, ngay cả ảnh vệ cũng không để lại mấy người. Người cảm thấy hắn có thể làm đối thủ của Lỗ trưởng lão sao? Lỗ trưởng lão đã cho người bao vây quanh đây rồi, chỉ cần vạch trần thân phận ái nam ái nữ của hắn, cho dù hắn có tài giỏi hơn nữa cũng không thể thừa kế sản nghiệp của nhà họ Cừu. Cho nên ấy, ta khuyên người nên biết điều một chút, chỉ cần người giao con dấu ra đây, ta cam đoan sẽ giữ mạng cho ngươi”.
Loại người ăn cháo đá bát mà còn có thể tỏ ra đắc ý này khiến Lãnh Bằng Cơ tức giận, lắc tay rút ra hai chiếc kim bạc.
“Ta không biết Cừu thiểu chủ có phải đối thủ của Lỗ trưởng lão không, ta chỉ biết cái mạng của người tuyệt đối không thể giữ lại được.”
Hai cây kim bạc đâm thẳng vào cổ họng, tên người hầu câm còn chưa kịp kêu cứu đã duỗi thẳng hai chân, chết ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Băng Cơ giết người, nhưng nàng không hề thấy sợ hãi và kinh khủng mà chỉ thấy bớt giận.
Nàng đứng lên, nhìn của động một cái, rồi lại nhìn đường hầm quanh co khúc khuỷu nối thẳng ra con suối bên ngoài khe núi, hơi do dự.
Đi hay ở lại đây?
Phía bên ngoài đường hầm, Cừu thiếu chủ quỳ một gối trên giường, hơn một nửa trọng lượng cơ thể đều dồn lên thanh trường kiểm trong tay, cẩm bào màu đỏ thẫm rũ xuống hờ hững che trước ngực, tóc đen chảy trên vai, vẫn là thái độ ngông nghênh bất cần đời như cũ.
Nhưng xung quanh hắn ta đã vấy đầy máu tươi. Ngay cả trên màn trường và bộ cảm bào đỏ thẫm của hắn cũng toàn là máu.
Mấy tên sát thủ điên cuồng lao tới muốn giết hắn như tre già măng mọc, khiến cho hai mắt hắn đỏ tươi, như một con báo săn hung dữ đang khát máu.
Mười mấy tên sát thủ mặc đồ đen cảm thấy sợ hãi, hơi lùi về phía sau, bàn tay cầm kiếm không kìm được mà run lên.
Cừu thiếu chủ dùng ngón tay cái chùi nhẹ vết máu vương bên khóe môi, lạnh lùng gằn từng chữ một.
“Cút xuống gọi chủ nhân của các ngươi tới đây!”
Đám sát thủ mặc đồ đen nhìn thanh kiếm dính đầy máu của đồng bọn trong tay hắn, lại nhịn không được mà lùi về sau thêm một chút.
Bên ngoài có tiếng gậy gỗ gõ lên mặt đất, vang lên những tiếng “Cộc cộc” theo nhịp điệu.
Cừu thiếu chủ ngồi xuống, nghiêng người tựa vào chồng chăn gấm, sắc mặt không thay đổi, âm thầm điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn.
Tuy vết thương của hắn ta chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vừa cử động thì chỗ đó cũng đau đớn nóng rát lên, thậm chí làm cho hắn có ảo giác vừa được làm cô dâu vừa được làm mẹ một lúc.
Đau một cách kì quặc!
Ít ra hắn ta đã chọn làm đàn ông, sau này không cần phải chịu đựng nỗi đau sinh đẻ này thêm bất kì một lần nào nữa.
Nghỉ ngơi chút đã, lát nữa còn phải đánh một trận ác liệt hơn. Những tên sát thủ mặc đồ đen này cũng chỉ là món khai vị Lễ trưởng lão tặng cho hắn mà thôi.
Lỗ trưởng lão dẫn theo một đám người bước vào, những tên sát thủ mặc đồ đen kia tự giác lùi lại phía sau.
Một đám người nhìn chằm chằm Cừu thiếu chủ trên giường cứ như hổ rình mồi, giống như hắn ta là một miếng thịt kho tàu đã được nấu chín, tất cả bọn chúng đều để lộ dáng vẻ tham lam nhỏ dãi.
Lỗ trưởng lão chống quải trường, mở miệng đầu tiên.
“Ngày hôm nay, nhị chưởng môn của nhà họ Cừu và các vị trưởng lão của Tàng Kiểm Các đều ở đây, thiếu chủ, có phải người nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?”
Cừu thiếu chủ không thèm đếm xỉa đến ông ta, dùng tay quấn quấn lọn tóc rủ xuống trước ngực, nâng mắt lên: “Chẳng phải còn vài ngày nữa mới đến ngày bản thiếu chủ tiếp nhận Tàng Kiếm Các sao, các ngươi gấp gáp cái gì? Hơn nữa không phải Lâm trưởng lão và hai vị chưởng môn khác đều không có ở đây ư?”.
“Ngươi có tư cách tiếp nhận Tàng Kiểm Các hay sao?
“Ta nhớ rõ Lễ trưởng lão đã điều tra rõ ràng về thân thế của bản thiếu chủ rồi mà. Ta chính là con trai ruột của cha ta, kế thừa gia sản nhà họ Cừu là hết sức rõ ràng hợp lý, còn cần tư cách gì nữa?”
Lỗ trưởng lão dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm hắn ta: “Nhưng theo ta được biết, thiếu chủ không phải là đàn ông, đương nhiên cũng không được tính là con trai của Các chủ.
Từ trước đến nay Tàng Kiếm Các chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, ngươi không có tư cách thừa kế”
Cừu thiếu chủ cười lạnh: “Lỗ trưởng lão nghe được chuyện vớ vẩn này ở đâu thế? Nếu ngươi nghi ngờ ta không phải đàn ông thì cũng dễ thôi, mang tiểu thiếp như hoa như ngọc người mới cưới đến bồi bản thiếu chủ mấy ngày là biết ngay chứ gì”.
Lỗ trưởng lão tức tối đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Nói năng vớ vẩn!”
“Ngươi nói ta không phải đàn ông mà, người xấu hổ cái gì chứ? Hóa ra người ôm cái ý nghĩ này nên mới đưa tới cho ta nhiều mỹ nhân như vậy. Hay là ta thử luôn tại đây cho người xem nhé, cho người biết ta có đúng là đàn ông hay không?”
“Ngươi đừng có già mồm!” Lễ trưởng lão càng tức hơn: “Đừng tưởng ta không biết, người chỉ là một tên ái nam ái nữ thôi! Nhà họ Cừu không thể rơi vào tay kẻ đồng bóng như ngươi!”
Cừu thiếu chủ vẫn không hoảng hốt, thong thả bình tĩnh, ngay cả nụ cười mỉa mai nơi khóe môi cũng không hề thay đổi. Hắn ta chậm rãi nhìn lướt qua đám người trong phòng: “Nhị chưởng môn, Lý trưởng lão, hai vị thì sao? Hôm nay đến đây cùng hắn cũng là vì muốn làm khó bản thiếu chủ?”
Cừu thiếu chủ nhìn thẳng vào một ông lão tóc hoa râm đứng giữa. Ông lão kia mặc quần áo vải bố màu xanh, trông quắc thước khỏe mạnh, gương mặt hồng hào. Ông ta mở miệng, giọng nói tràn đầy sức mạnh.
“Gia sản của nhà họ Cừu có thể tích lũy được như bây giờ là nhờ tất cả các vị huynh đệ chung sức chung lòng, là thành quả chúng ta cùng nhau cố gắng phấn đấu, không phải chỉ nhờ vào một mình phụ thân người, cho nên nhị thúc ta đây không thể giương mắt nhìn gia sản của nhà họ Cừu bị hủy đi được. Từ khi người trở lại nhà họ Cừu, chúng ta đều thấy rõ bản lĩnh của ngươi, biết ngươi trời sinh có võ công tốt. Nhưng nếu ngươi đúng là một quái vật ái nam ái nữ như lời Lễ trưởng lão nói thì nhà họ Cừu tuyệt đối không thể rơi vào tay người được. Hôm nay, nhị thúc đến đây là để bảo vệ công lý”
Cừu thiếu chủ đổi tư thế ngồi cho thoải mái: “Lý do đàng hoàng lắm, thừa dịp ta bị thương mà cấu kết với giặc trong, giết tất cả ảnh vệ của ta, xông vào địa cung của ta, tập hợp lại tấn công ta, đây chính là công lý sao?”
Lỗ trưởng lão khinh thường: “Ai chẳng biết cừu thiếu chủ ngươi lợi hại, nếu ngươi không bị thương thì liệu người có ngoan ngoãn để cho chúng ta đòi công lý không?”
Nhị chưởng môn ho nhẹ: “Nếu những lời Lễ trưởng lão nói là đồn đại vụ vợ, cố tình gây chuyện thì chúng ta đương nhiên sẽ đòi lại công lý cho ngươi. Nhưng nếu đó là sự thật thì Lỗ trưởng lão chỉ thay Tàng Kiếm Các bảo vệ chính nghĩa thôi, sao lại có tội được?”.
Cừu thiếu chủ chớp chớp mắt: “Vậy chứng minh bằng cách nào? Để ta cởi hết quần áo trước mặt nhiều người như vậy cho các ngươi xem à? Sau này ai còn coi bản thiếu chủ ra gì nữa?”
“Ngươi không dám chứ gì?” Lễ trưởng lão cố tình gây sự: “Tuy Các chủ đã giết sạch những người biết rõ tình hình năm đó, nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ngươi chính là kẻ lưỡng tính, nửa nam nửa nữ! Nếu ngươi không dám chứng minh, vậy thì hãy giao con dấu son của nhà họ Cừu ra đây, chúng ta sẽ không đối xử tệ với ngươi!”.
“Muốn con dấu son sao, được thôi” Cừu thiếu chủ rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ: “Vậy hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã”.
“Ha ha, tên người hầu câm nói người bị thương nặng phải nằm trên giường, không thể tự lo cho bản thân, phải để ảnh vệ Trục Tinh chăm sóc từ đầu đến cuối. Hiện giờ người đã là nó mạnh hết đà, còn giả vờ cái gì nữa?” Lễ trưởng lão cười đắc ý: “Còn nữa, nữ nhân kia hiện đang ở đâu? Có phải con dấu son đang nằm trong tay nàng ta không?”
“Quả nhiên tên người hầu câm đó là người của ngươi?”
Lễ trưởng lão đắc ý nói: “Ngươi không ngờ tới phải không? Nếu không nhờ tên người hầu câm đó phối hợp thì sao chúng ta có thể tìm được chỗ trốn bí ẩn của người được? Làm sao có thể dễ dàng xông vào đây chứ?”
Trái tim của Cừu thiếu chủ chìm xuống, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi: “Vì muốn chiếm lấy nhà họ Cừu mà các ngươi có thể cấu kết với nhau, dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào. Có giỏi thì tới đây đi, thanh kiếm trên tay ta cũng không phải chỉ để làm cảnh thôi đâu?
Lỗ trưởng lão cười quái dị hơn: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao? Nếu Cừu thiếu chủ đã không chịu phối hợp với chúng ta thì ta đành xin lỗi vậy, dù người có tài giỏi hơn nữa thì ta cũng không tin người còn có thể chịu được Chẩn Thiên Lôi của ta!”
Cừu thiếu chủ vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhưng bàn tay đã lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm. Hắn ta hiểu, có lẽ hôm nay hắn không chạy thoát được rồi.
Bầu không khí lập tức trở nên tràn đầy sát khí.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người quát to: “Kẻ nào vậy?”
Một giọng nói êm ái dễ nghe nhưng lại tỏ ra hung hăng vênh váo trả lời: “Còn các ngươi là kẻ nào?”
Cừu thiếu chủ giật mình, đột ngột ngẩng đầu lên. Là Lãnh Băng Cơ, nàng không sao hết, nhưng vì sao nàng lại quay trở lại đây? Lỗ trưởng lão vốn chú ý đến biểu cảm trên mặt Cừu thiếu chủ, ông ta cười đắc ý, ra lệnh cho người đứng ngoài cửa: “Nếu nàng ta đã tự chui đầu vào rọ thì hãy đưa nàng ta vào đây Ông ta vừa nói xong thì Lãnh Băng Cơ đã bước vào, trên tay nàng cầm đèn lồng, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn đám người trong phòng: “Các ngươi là ai? Xông vào đây để làm gì?”
Lỗ trưởng lão nhìn nàng soi mói, coi thường: “Ngươi chính là nữ lang trung chịu trách nhiệm chữa bệnh cho Cừu thiếu chủ phải không?”.
Lãnh Bằng Cơ đưa tay khều đèn lồng, lắc lắc cái đèn trước mặt Lỗ trưởng lão, hứ một tiếng đầy ngạo mạn và khinh thường: “Nữ lang trung? Ai nói với ông thế?”
“Chẳng lẽ không phải ư?”
Lãnh Băng Cơ kiêu căng hất cằm: “Thiếu chủ, huynh mau nói cho bọn họ biết ta là ai đi. Dám hỗn xược với ta, thật sự là không coi huynh ra gì đó”
Cừu thiếu chủ sửng sốt, sau đó hắn chậm rãi mỉm cười: “Đúng vậy, bọn chúng dám nói năng kiểu ấy với nữ nhân của Cừu thiếu chủ ta, to gan thật”.
Lỗ chưởng lão bật cười ha hả: “Nữ nhân của Cừu thiếu chủ? Thật là buồn cười, một kẻ ái nam ái nữ như hắn mà người cũng chịu trao thân cho hắn hay sao?”
Lãnh Bằng Cơ quay mặt lại, quan sát ông ta bằng ánh mắt khó chịu: “Huynh ấy là nam hay là nữ, ông có thể biết rõ hơn ta chắc? Ông ngủ với huynh ấy rồi hay sao?”
Có người thấy buồn cười, nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Bản mặt già nua của Lỗ trưởng lão tức đến mức đỏ phừng phừng, chỉ kiểm vào mặt Lãnh Băng Cơ: “Nữ nhân quê mùa này đừng có mà ăn nói bậy bạ! Nói, con dấu son Cừu thiếu chủ đưa ngươi đâu? Mau giao ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Lãnh Băng Cơ chẳng hề sợ hãi, nàng vẫn trưng ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, ngạo nghễ ưỡn bụng ra: “Ta đã mang cốt nhục của Cừu thiếu chủ rồi, các ngươi dám động vào một cọng tóc của ta thử xem, ta sẽ bảo thiếu chủ lấy mạng chó của các ngươi!”
Mọi người lập tức dồn mắt vào cái bụng hơi phồng lên của nàng, trong chốc lát đều đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Cừu thiếu chủ cất giọng cười to: “Thế nào, Lỗ chưởng lão, nhị chưởng môn, còn muốn ta chứng minh bản lĩnh nữa hay không? Có phải các ngươi cũng nên trả lại công bằng cho ta về chuyện hôm nay không hả?”
“Công bằng?”
Lỗ trưởng lão cười lạnh: “Ngươi tưởng tìm một nữ nhân quê mùa tới đây lừa gạt thì chúng ta sẽ tin hay sao? Chết đến nơi rồi mà còn kiêu căng ngạo mạn, nhìn là biết chỉ là kẻ ngu xuẩn chán sống. Hôm nay nếu người không giao con dấu son ra đây, ta sẽ khiến người phải một xác hại mạng!”.
“Các ngươi thật to gan!” Lãnh Băng Cơ vẫn còn mạnh miệng.
Trường kiếm trong tay Lễ trưởng lão tới gần, xé rách y phục trước ngực Lãnh Băng Cơ: “Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không?”
Cừu thiếu chủ cười lạnh lùng: “Con dấu son trên người nàng ấy là giả. Bản thiếu chủ biết tên người hầu câm đó là người của các ngươi từ lâu rồi, cho nên mới lợi dụng nàng ấy để dời sự chú ý của các ngươi thôi”.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, Lễ trưởng lão nửa tín nửa ngờ.
Lãnh Bằng Cơ bị dọa sợ đến mức gương mặt biến thành màu đất, tay áo run run: “Nếu ông không tin thì tự mình kiểm tra đi?”
Lỗ trưởng lão này vốn là một kẻ háo sắc, già như thế rồi mà còn cưới tận ba tiểu thiếp, ông ta nhìn gương mặt xinh đẹp của Lãnh Băng Cơ thì cũng hơi hơi ngứa ngáy trong lòng. Ông ta tiến lên, xoay ngược trường kiếm lại, muốn ra tay cướp con dấu son trong tay Lãnh Băng Cơ.
Đám người nhị chưởng môn không ngăn cản ông ta, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ là lộ rõ vẻ tham lam.
Lễ trưởng lão là một kẻ tài cao mà gan cũng lớn, nhìn nàng tỏ ra kiêu căng ngu ngốc như vậy thì cũng không để một nữ nhân như nàng vào mắt, bước lên muốn ra tay ngay.
Nhưng ngay sau đó Lãnh Băng Cơ chợt ra tay, chỉ một chiêu đơn giản đã bè quặt tay Lỗ trưởng lão ra đằng sau, đứng phía sau giữ chặt ông ta, nàng đặt một con dao giải phẫu sáng loáng lên cổ họng ông ta.
“Tất cả các ngươi lui xuống cho ta, nếu không ta sẽ giết ông ta!”
Mọi người trợn mắt há mồm, chẳng ai nghĩ rằng Lãnh Băng Cơ lại có thể nhẹ nhàng bảng quơ chế ngự được người có võ công cao cường như Lễ trưởng lão.
Còn Lỗ trưởng lão cũng không cầm nổi thanh trường kiếm trong tay nữa, buông tay để nó rơi xuống đất.
Lễ trưởng lão lập tức thẹn quá hóa giận: “Người đã làm gì ta rồi?”
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn chiếc đèn lồng một cái: “Chẳng qua chỉ nhận lúc các ngươi không chú ý để hạ chút độc thôi ấy mà. Một nữ nhân tay trói gà không chặt như ta mà còn có thể dễ dàng chế ngự Lễ trưởng lão, các ngươi cảm thấy bây giờ mình có còn là đối thủ của thiếu chủ hay không?”
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy rất đáng ngờ.
Nhưng mà, mấy người này vốn là một đám ô hợp, cấu kết với nhau ngầm chiếm gia tài của nhà Cừu thiếu chủ. Hôm nay, nếu thua thì sẽ để cho cừu thiếu chủ có thời gian nghỉ ngơi lấy sức, bản thân mình sau này chưa chắc có đường sống, trận chiến lần này là trận sống mái, quyết đánh đến cùng.
Mà sự sống chết của Lỗ trưởng lão lại không có liên quan gì đến bọn họ.
Vì vậy nên nhị chưởng gia và Lý trưởng lão liếc nhìn nhau, cũng không muốn dễ dàng buông tay như thế, từng bước tiến gần tới chỗ của Lãnh Băng Cơ..
Một mình Lãnh Băng Cơ cũng khó đánh một đám người, huống chi nàng đang kiềm chế Lỗ trưởng lão, không rảnh tay đối phó người khác. . Truyện Võng Du
Xem ra, kiềm chế một người làm con tin cũng là một môn cần có kỹ thuật.
“Chẩn Thiên Lôi!” Cừu thiếu chủ ở phía sau thì thầm nhắc nhở: “Trong người của Lỗ trưởng lão có Chẩn Thiên Lôi.”
Tất nhiên là Lãnh Băng Cơ biết tới Chấn Thiên Lôi, là vì Vụ phó tướng bị chính cái thứ Chẩn Thiên Lôi này làm bị thương. Hơn nữa, nàng còn nghe nói là những kẻ trộm cướp trong Tàng Kiếm Các tự lập thể lực gây ra, chẳng lẽ có liên quan tới ông già họ Lỗ này?
Một tay nàng cầm dao phẫu thuật kề sát yết hầu của Lỗ trưởng lão, thả tay đang kiềm chế cổ tay của ông ta rồi luồn vào trong lồng ngực ông ấy.
Đám người của nhị chưởng gia lúc nào cũng có thể lao tới đây, Lễ trưởng lão cũng nhận cơ hội này mà hành động. Lãnh Băng Cơ vừa đưa tay vào thì ông ta đã dùng hết sức bình sinh để nắm chặt cổ tay đang cầm dao của nàng.
Cừu thiếu chủ nhanh tay lẹ mắt, vừa nhìn thấy như vậy đã hét lên cẩn thận, đồng thời, trường kiếm trong tay cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lướt qua mặt của mọi người.
Vì Lễ trưởng lão đứng gần đèn lồng nhất nên mới trúng độc châm, sức lực không còn bao nhiêu. Ông ta thấy Lãnh Bằng Cơ cũng không phải con gái yếu đuối tầm thường, trong lòng nảy sinh sự ác độc, đột nhiên dùng cùi chỏ thúc thẳng vào bụng của Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Bằng Cơ đã lấy được Chấn Thiên Lôi trong lồng ngực của Lỗ trưởng lão, không thể không lách người né tránh, tạm thời tha cho ông ta một mạng. Sau đó, nàng cầm Chấn Thiên Lôi trong tay, quăng tới trước mặt mọi người. Mọi người đều giật mình, lập tức nằm rạp trên mặt đất, ôm đầu né tránh.
Cừu thiếu chủ biết sức mạnh của Chẩn Thiên Lôi này, hắn ta lập tức ôm Lãnh Băng Cơ lăn một vòng, ngã thẳng lên giường.
Chết tiệt, không quen tay nên động tác sai rồi, Chấn Thiên Lôi không nổ.
Chẳng lẽ phải làm giống như lựu đạn à, phải kéo chốt nữa sao?
Không gian yên tĩnh như tất cả đã chết, kéo dài tới mười mấy giây.
Lãnh Băng Cơ đã bình tĩnh trở lại nhưng những người này vẫn còn nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy.
Đột nhiên Lãnh Bằng Cơ cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ kéo dài thời gian phát nổ à? Nhìn bộ dạng nhát gan sợ sệt của đám người này xem.
Sắc mặt Cừu thiếu chủ ở sau lưng cũng thay đổi, hoàn toàn không có hành động gì khác, chỉ kéo nàng lại gần, ôm chặt hơn thôi.
Mãi cho tới khi có người đầu tiên kêu lên thành tiếng: “Tiếng vó ngựa, binh mã của triều đình tới rồi! Rút!”
Giống như một bầy sói xông vào hang sư tử, bọn họ không còn hứng thú với hai con cừu non là Lãnh Băng Cơ và Cừu thiếu chủ nữa, có người ra lệnh thì tất cả đều hoang mang chạy ra ngoài động, trốn mất.
Lãnh Bằng Cơ vui vẻ trong lòng, binh mã của triều đình, chắc chắn là Mộ Dung Phong đến rồi!
Lúc này, Cừu thiếu chủ mới kêu lên một tiếng, không thèm giả vờ nữa, buông Lãnh Băng Cơ ra, từ từ đứng dậy, cắn răng nhíu mày, lên tiếng mắng một câu: “Đau muốn chết đi được, đàn bà sinh chắc cũng đau đến thế này là cùng”
Cảnh báo nguy hiểm không còn nữa, Lãnh Băng Cơ rướn người ngồi dậy, nhớ tới chỗ nào đó trên người hắn ta có vết thương vừa khâu lại, nàng cười trên nỗi đau của người khác: “Sau này, huynh chắc chắn là một người chồng tốt, biết thương hoa tiếc ngọc”.
“Vậy nên nói thẳng ra là nàng cũng đừng trở về chỗ Kỳ Vương phủ gì gì kia để làm một vị Vương phi bị ức hiếp. Sau này, nàng đi theo ta, làm các chủ phu nhân của ta đi, thiếu gia ta chọn nàng rồi đó. Tiền của Cừu gia ta, nàng cứ tiêu xài thoải mái, muốn dùng cứ dùng, nàng thấy sao?”
Lãnh Băng Cơ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng thắn ta: “Huynh làm chủ cái nhà này mà còn bất lực như vậy, giống như một con chuột chỉ có thể chạy lung tung để tìm lối thoát. Bây giờ lại còn thời gian rảnh rỗi để nói mấy lời vô nghĩa. Hơn nữa, huynh đã đoán trước được tên nô bộc cấm bên cạnh huynh là gian tế phải không? Huynh đưa hộp son phấn này cho ta, đơn giản là muốn một mũi tên trúng hai đích”
“Nếu như ta có thể an toàn thoát được, bọn họ không tìm được hộp son phấn này thì huynh có thể giữ được mạng mình; còn nếu không ta trở thành mục tiêu, đám người Lễ trưởng lão sẽ chia nửa số người để đuổi theo ta. Ta còn tưởng rằng Cừu thiếu chủ huynh là người có ơn tất báo”
Cừu thiếu chủ nhếch môi cười: “Nàng đoán sai rồi, không phải một mũi tên trúng hai đích mà là một mũi tên bắn hạ ba con nhạn. Vì ta không xác định được là tên nô bộc cấm có đáng tin hay không, vừa đúng lúc mượn cơ hội để thử, vì vậy nên mới không nể mặt nàng. Chắc là hắn đã bị nàng bắt lại rồi. Nhưng mà, nếu nàng biết ta đang lợi dụng nàng thì sao còn trở về đây làm gì?
Chẳng lẽ nàng đã động lòng với ta nên mới không màn sống chết để quay lại cứu ta?”
“Nằm mơ đi!” Lãnh Băng Cơ mắng: “Tên nô bộc cấm ở trong đó cũng không ra tay với ta là vì đã sắp xếp người bên ngoài rồi. Vì ta cẩn thận nên mới nghe được chút tiếng động mà đi trốn, cũng không hành động gì. Nếu không thì có lẽ đã bị những tên trộm cướp đang ôm cây đợi nhỏ bắt mất rồi. Hơn nữa, huynh là người vô lương tâm, lỡ như đám người nghe theo Lỗ trưởng lão bán ta đi thì ta có thể còn sống mà chạy trốn ra ngoài mới là lạ! Vô liêm sỉ!”
Cừu thiếu chủ thản nhiên nói: “Ta cũng chưa từng nói ta là người tốt lành gì, từ trước tới nay, vì có thể sống sót, ta vốn không từ thủ đoạn nào. Nhưng mà, với việc cùng chung hoạn nạn của hai người chúng ta hôm nay, về sau, nàng là người của Cừu thiếu chủ ta đây, sau này, thiếu gia ta che chở nàng”
Lãnh Băng Cơ hừ một tiếng: “Nhiều lời như vậy làm gì, bây giờ huynh đã là chuột sa cũi mèo rồi, biết chưa? Huynh cảm thấy lần này huynh có thể thoát được khỏi bàn tay của Mộ Dung Phong sao?”
Cừu thiếu chủ vẫn bình tĩnh không lo lắng, ung dung mà nhìn nàng: “Nàng chắc chắn như vậy sao? Người tới đây là Mộ Dung Phong?”.
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Khẳng định chắc chắn”.
“Tuy Mộ Dung Phong là kẻ gian xảo, đã tra xét từ chỗ bán lương thực, lần theo manh mối tới gần được đây. Nhưng mà cung điện dưới lòng đất này của ta ở nơi bí mật như vậy, không có người dẫn đường thì vốn không thể tìm được. Do nàng dẫn đường à?”
Lãnh Bằng Cơ thản nhiên gật đầu thừa nhận: “Khi ta biết có người của Lỗ trưởng lão chặn đường truy đuổi, mà huynh ở phía sau cũng không tốt lành gì, còn gắp lửa bỏ tay người. Tất nhiên là ta phải chừa lại một con đường sống cho mình chứ.
Trước đây từng nghe Trục Tinh bẩm báo lại, nói là Mộ Dung Phong đã lục soát hai ngày ở khu vực xung quanh đây mà còn chưa rút quân, trong khi tên nô bộc cấm đó lại đưa ta đi ngược dòng, vậy hướng chạy thoát phải là hướng ngược lại. Vì thế nên ta cược một lần, đổ khá nhiều nước thuốc màu tím vào trong khe suối chảy ngang qua sơn động.
Nước thuốc xuôi theo dòng chảy đi, chỉ cần có binh sĩ phát hiện được sự kì lạ thì chắc chắn sẽ báo lại cho hắn biết. Hắn đã từng dùng thuốc này rồi, có thể lập tức xuôi theo dòng nước để tìm được vị trí cửa vào. Nếu không có chuẩn bị sẵn thì sao ta dám cả gan xông thẳng vào nơi này chứ?”
“Nàng thật thông minh, hèn gì..”
“Hèn gì cái gì chứ?”
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của Cừu thiếu chủ nhìn nàng từ trên xuống dưới, đưa tay ngoắc nàng: “Lại đây, ta nói cho nàng nghe một bí mật”.
“Bí mật gì?” Lãnh Băng Cơ hơi nghiêng người tới trước.
Cừu thiếu chủ nhìn nàng, đôi môi hơi nâng lên thành một nụ cười hơi tà ác, hắn rướn nửa người trên, hôn lên mặt nàng một cái.
Lãnh Băng Cơ hoàn toàn giật mình, bật người đứng dậy. Tên này bị kích thích à? Đầu óc bị chạm dây à?
Nàng còn chưa kịp mắng hắn ta thì Cừu thiếu chủ đã lại nằm ngã ra sau, nhìn nàng nháy mắt như muốn quyến rũ: “Chờ ta trở về sẽ đón nàng và con”
Lãnh Bằng Cơ nhìn khuôn mặt cười đầy để tiện của hắn ta, đột nhiên cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trực giác cho nàng biết có chuyện gì sai sai ở đây rồi. Nàng xoay người lại, nhìn thấy Mộ Dung Phong đang cầm một thanh trường kiếm nhuốm máu, trên người tràn đầy sát khí rất đáng sợ. Hắn đứng ở ngay cửa, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng.
Chết tiệt, đúng là biết đặt bẫy người khác mà. Huynh đúng thật là một tên vong ân phụ nghĩa.
Bà đây vào sinh ra tử để cứu huynh, mà huynh lại đối xử với ta như thế à?
“Mộ Dung Phong, chàng, chàng đừng hiểu lầm, huynh ấy.”
Chỉ nghe một tiếng rầm vang lên ở phía sau, nàng kinh ngạc quay đầu lại. Chiếc giường mà Cừu thiếu chủ đang nằm đột nhiên tách đôi ra, để lộ một cửa hầm tối om. Đồng thời lúc đó, Cừu thiểu chủ và chăn đệm trên giường đều cùng nhau rơi xuống đó.
Nàng biết mà, hắn ta chắc chắn đã chừa lại một con đường tẩu thoát cho mình rồi!
Mộ Dung Phong đứng ở cửa tất nhiên không tha cho hắn ta dễ dàng. Hắn lập tức phóng trường kiếm trong tay bay thẳng tới, chặn lại hai miếng ván giường đang từ từ khép lại. Sau đó, cả người cũng phóng tới trước nhanh như một mũi tên đang rời khỏi cung.
Hai người này mà gặp nhau là giống như gặp phải tình địch ấy, cực kì ghét đối phương. Nếu đuổi theo thì trận đánh một mất một còn là chuyện không thể nào tránh được. Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Lãnh Băng Cơ là muốn đứng ra khuyên can.
Dù sao, chuyện này chỉ là sự hiểu lầm, cái tên Cừu thiếu chủ chỉ biết nói mấy lời để tiện thôi.
Nàng bước tới trước một bước, đưa tay nắm lấy tay của Mộ Dung Phong: “Chàng nghe ta giải thích!”
Đột nhiên, nàng cảm giác được dưới chân trống rỗng, cả người đều ở trạng thái rơi xuống.
Nàng thét lên một tiếng đầy sợ hãi, nền đá dưới chân nàng cũng đột nhiên sụp xuống.
Cơ quan này và cơ quan trên giường liên kết với nhau. Sau khi, Cừu thiếu chủ rơi xuống rồi thì cơ quan bên cạnh giường cũng theo đó mà khởi động, nếu phía sau có người đuổi theo, chạy tới bên cạnh giường thì chắc chắn sẽ rơi xuống cái hầm này. Cừu thiếu chủ càng có thêm thời gian để chạy thoát an toàn.
Mộ Dung Phong còn chưa bước tới đó thì đã bị nàng chặn trước rồi.
Rơi xuống chỗ này, cho dù không có nguy hiểm gì tới tính mạng thì chắc chắn Cừu thiếu chủ cũng chẳng đối xử tốt với người đang đuổi bắt bản thân mình đâu. Ám tiễn, bảng định, có thể đều có ấy chứ!
Nghĩ vậy nên Lãnh Bằng Cơ hét lên một tiếng tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Mộ Dung Phong thấy tình thế không ổn, cũng từ bỏ việc đuổi theo Cừu thiếu chủ, liều mạng nhảy xuống hầm để nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, đồng thời tay kia vòng qua ôm eo nàng, vững vàng đáp xuống đất.
Phiến đã trên đầu hai người nhanh chóng đóng lại. Cùng lúc đó, bên tại hai người cũng van lên tiếng động “tích tách”, giống như là tiếng cơ quan đang khởi động.
Tay Mộ Dung Phong đang ôm eo đột nhiên căng cứng, cả người cũng nghiêng một bên, bật ra tiếng rên rỉ.
Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn!
Hai người đồng thanh lên tiếng, trong lời nói cũng chứa đầy lo lắng cho người còn lại: “Chàng/nàng có sao không?”
“Ta không sao” Lãnh Băng Cơ trả lời: “Cẩn thận có ám khí hay cơ quan gì đó”
Trong hầm này tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, vốn không thể phân biệt được phương hướng, nếu như có ám khí thật thì không thể né tránh được.
Mộ Dung Phong ôm Lãnh Băng Cơ vào lòng, im lặng nghe ngóng, sau khi cơ quan khởi động thì trong hầm ngầm dưới đất này cũng không có thêm âm thanh nào nữa. Xem ra, cừu thiếu chủ đã giơ cao đánh khẽ.
Lãnh Băng Cơ bị hắn ôm chặt vào lòng, cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có khiến cho nàng cảm giác rất chân thật. Đến ngay cả mùi hương hỗn hợp giữa mùi mồ hôi và vị thuốc tuyết liên cũng là mùi vị khiến người khác an tâm, cảm động.
Nguy hiểm không lường trước được là thứ khiến con người cảm thấy sợ hãi nhất, Mộ Dung Phong lại không để ý tới tới sự an nguy của bản thân, không hề do dự mà giữ lấy nàng, cùng nàng rơi xuống nơi này, đây là điều mà Lãnh Băng Cơ không nghĩ tới.
Mộ Dung Phong xác định xung quanh không có nguy hiểm gì thì mới đưa tay vào trong lồng ngực, lấy ra một cây châm lửa, lắc lắc để đốt nó lên.
Chỗ này chỉ là một mật thất bình thường thôi, ở góc tới chất một đống rương gỗ. Trên vách đá có hai để hai chén đèn dầu, Mộ Dung Phong thấy nàng không có chuyện gì thì mới bước tới chỗ hai cái chén để châm đèn, đi xung quanh xem xét mấy cái cơ quan.
Mà Lãnh Băng Cơ lại tò mò bước tới mấy cái rương gỗ.
Vàng ròng bạc trắng được xếp ngay ngắn, chồng chất đầy cả rương khiến cho Lãnh Băng Cơ thấy chói mắt. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều vàng như vậy, trong lòng cực kì khích động đến run lên, Trong Tàng Kiếm Các này giàu tới như vậy à? Vô tình rơi vào trong một cái hầm ngầm cũng có thể tìm được nhiều tiền tích trữ như vậy, cả đời cũng có thể tùy ý tiêu xài, sống một đời thoải mái cũng không dùng không hết. Chẳng trách được đám người Lễ trưởng lão không cần thể diện, đến mạng cũng không cần cũng phải hạ bệ được Cừu thiếu chủ.
Mộ Dung Phong xem xét một vòng nhưng không tìm được cơ quan để bọn họ thoát khỏi đây, mà hắn cũng không dám đụng chạm quá nhiều. Kéo dài một thời gian nữa thì Cừu thiếu chủ chắc chắn đã chạy mất dạng rồi, không thể đuổi kịp nữa. Nhìn lên đỉnh đầu thì nắp hầm đóng lại rất chặt, bây giờ, hai người đã bị nhốt ở trong này, chỉ có thể đợi binh lính cấp dưới cứu viện thôi.
Mộ Dung Phong cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đặt ngọn đèn trên tay xuống, đi tới sau lưng nàng, chắp tay sau lưng, hơi kinh ngạc mà nhìn nàng: “Có phải ta tới không đúng lúc hay không?”
“Nếu như chàng tới chậm một bước thì chắc mạng nhỏ này của ta đã không còn rồi”
“Thật sao?” Mộ Dung Phong hỏi lại với giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu như ta tới chậm một bước thì chẳng phải là nàng đã có thể đi theo hắn rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ lưu luyến dời ánh mắt khỏi mấy thỏi vàng ròng kia, xoay người đối mặt với Mộ Dung Phong đang ghen tuông, tức giận mà giải thích một cách nghiêm túc: “Giữa ta và huynh ấy không có gì cả, huynh ấy cố ý muốn chọc giận chàng thôi. Lúc đó, ta đang đi giữa sự sống và cái chết đó, không phải thoải mái ngắm trăng thưởng nguyệt như chàng nghĩ đâu”.
Mộ Dung Phong hừ một tiếng đầy lạnh lùng: “Những tên tù binh mà ta bắt được nói cho ta là Cừu phu nhân và cừu thiếu chủ tình cảm sâu sắc, quan hệ cũng rất tốt.”
“Nếu như ta có cảm tình tốt như vậy thì cần gì phải cầu cứu chàng chứ? Ta đổ xuống suối nhiều thuốc, lãng phí như vậy làm gì? Đổng thuốc đó đều do ta cực khổ, khó khăn lắm mới điều chế ra được. Ta giả mạo thân phận phu nhân cũng chỉ là kế hoạch tạm thời, vì có thể sống sót mà thôi.”
“Vậy hắn bắt nàng tới để làm gì?”
“Chữa bệnh. Nghe nói y thuật của ta rất giỏi nên huynh ấy muốn tạ chữa bệnh giúp”
“Bệnh gì? Trên đời này có nhiều đại phu như vậy, sao nhất định phải tìm nàng?”
Lãnh Băng Cơ vừa định nói thẳng ra thì chợt dừng lại, dù sao thì Cừu thiếu chủ không phải người bình thường, một khi nói ra bí mật này, chắc chắn khiến hắn ta chịu tai ương rất lớn.
“Là một cuộc tiểu phẫu, kiểu mổ mà cần phải mổ bụng, mở lồng ngực để cắt đi những phần mang bệnh, sau đó sẽ khâu lại. Trước đây, ta cũng không biết huynh ấy, lần đầu gặp mặt là ở Phù Sinh Các, huynh ấy biết ta là một đại phu, cũng từng gặp được chứng bệnh này, cho nên mới phải liều lĩnh lẻn vào Vương phủ để tìm ta hỏi rõ tình huống, sau đó thì ôm cây đợi thỏ.
Huynh ấy canh chừng ở nghĩa trang gần chỗ nhà ta, vừa đúng lúc cứu được ta”.
“Nếu chỉ là vô tình gặp gỡ thì tại sao khi có chuyện nguy hiểm, nàng không phải sạch quan hệ với hắn mà còn phải giả làm Cừu phu nhân?”
Lừa gạt người đàn ông này không dễ.
“Về nguyên nhân chuyện này, chàng từng tra hỏi những tên giặc cướp kia rồi, chẳng phải đã biết rõ rồi sao. Tình hình lúc đó thật sự cấp bách, ai mà biết những tên đó là kẻ ác độc như vậy, hại người mà không thèm nể mặt ai cả.
“Ba tên giặc cướp đều chạy trốn cả rồi, chỉ còn lại sát thủ, bọn chúng chẳng biết gì cả, chỉ nói cho ta là bên trong có một cô gái tự xưng là phu nhân của Cừu thiếu chủ”
Mộ Dung Phong im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Nàng, ta có thể tin tưởng nàng sao?”
Lãnh Bằng Cơ bị nghi ngờ lần thứ hai, trong lòng rất tức giận. Nàng hất mặt lên, đang chuẩn, bị cãi lại thì dập vào mắt nàng là đôi mắt đỏ hằn đầy tơ máu của Mộ Dung Phong.
Lúc này, nàng mới chăm chú nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, khuôn mặt nhuốm phong trần, mái tóc rối bù, đôi môi khô, nứt nẻ, râu mọc lỏm chỏm đầy cằm. Dáng vẻ lôi thôi lết thết này khiến cho hắn nhìn có vẻ rất mệt mỏi, uể oải.
Nàng không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại một câu: “Chàng vẫn luôn tìm kiếm ta sao?”
“Phí lời!” Chóp mũi Mộ Dung Phong cử động, hắn hít thở hai lần mới nói tiếp: “Ta lo nàng gặp nguy hiểm, lo là hắn sẽ làm hại nàng, lo là sau này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. Từ sau khi nàng đi rồi thì ta ăn không ngon, ngủ không yên, giống như một người điên mà tìm kiếm nàng khắp nơi.
Còn nàng thì sao? Nàng lại ở chỗ này, tình tứ với người đàn ông khác, ở chung một phòng, còn thề non hẹn biển. Hắn còn kêu nàng chờ cái gì? Chờ hắn trở về đón nàng và đứa nhỏ là chuyện gì nữa? Lãnh Bằng Cơ, rốt cuộc thì hắn là ai? Nàng có dám nói thật cho bản vương không.”
Lãnh Băng Cơ nhón chân lên, ôm cổ Mộ Dung Phong, trực tiếp dụng môi chặn lại miệng của hắn.
Sau đó, nàng chủ động dùng lưỡi thấm ướt đôi môi khô nứt đến chảy máu của hắn.
Mấy câu chất vấn của Mộ Dung Phong chỉ vừa nói được phân nửa, cơn tức giận còn chưa nguôi được thì đã cảm nhận được sự mềm mại như nước tràn vào trong lòng, còn mang theo mùi hương như có như không. Mà trên môi hắn là cánh hoa mềm mượt như vừa được nhúng qua rượu tiên nước thảnh. Chiếc lưỡi mềm mại mà khéo léo đó tựa như chìa khóa mở ra sự tương tư của hắn mấy ngày nay, những lo lắng, nôn nóng trong những ngày qua đều tan thành mây khói.
Tên người hầu câm tuy không nói được nhưng không phải do bẩm sinh đã thể. Cừu thiếu chủ từng cứu mạng hắn từ trong biển lửa, nhưng cổ họng của hắn lại bị khói xông làm cho mất tiếng, không thể nói được cũng không biết chữ. Tuy nhiên hắn lại tự học được cách đọc khẩu hình, có thể đọc hiểu người khác nói cái gì..
Tất cả đồ ăn thức uống sinh hoạt hàng ngày của Cừu thiếu chủ đều do hắn đảm nhiệm. Hắn không thể nói chuyện, Trục Tinh cũng không nói năng gì, không thể giao tiếp được nên Lãnh Băng Cơ không biết rõ tình hình của Cừu thiếu chủ lắm.
Ba ngày sau khi làm phẫu thuật, sáng sớm tên người hầu câm đã mang thư từ bên ngoài đến.
Trục Tinh vẫn mở từng bức từng bức thư cho hắn ta xem qua.
Sắc mặt hắn càng ngày càng cứng lại. Hắn ta nhắm nhẹ hai mắt, nhíu mày ngẫm nghĩ, rất lâu sau mới lên tiếng: “Xảy ra chuyện rồi.”
Lãnh Băng Cơ thờ ơ, tập trung nghiên cứu cây thuốc trong tay.
Cừu thiếu chủ nói tiếp: “Lỗ trưởng lão muốn liên kết với vài vị trưởng lão, ra tay với mối làm ăn của nhà họ Cừu”
Trục Tinh hoảng sợ: “Sao có thể trùng hợp vậy được? Không sớm không muộn mà lại ngay lúc người đang dưỡng thương? Có phải là tin tức bị rò rỉ rồi không?”
“Lần trước ông ta thử tình trạng vết thương của ta, tuy ta đã liều hết sức lực chống lại nhưng có lẽ lão cáo già đó vẫn nhìn ra đầu mối. Ngoài ra mấy hôm nữa chính là đại lễ tẩy kiếm, ông ta chó cùng rất giậu, muốn ra tay trước”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đây không phải chuyện nhỏ, ngươi hãy đích thân đi một chuyến, tìm Lâm trưởng lão hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần thêm hai ngày nữa là ta có thể hoạt động bình thường, ta sẽ đích thân ra tay giải quyết chuyện phiền phức này”
“Nhưng nếu thuộc hạ rời khỏi đây thì sự an toàn của ngài.”
Cừu thiếu chủ siết chặt thanh kiếm trong tay: “Nơi này có vị trí rất bí mật, trong chốc lát bọn chúng sẽ không tìm được đâu. Hơn nữa nếu bọn chúng muốn chiếm đoạt nhà họ Cừu một cách đường hoàng thì tạm thời sẽ không dám làm gì ta. Người mang theo lệnh báo hiệu, điều động một ít người chi viện gần đây. Nếu có tình hình gì thì chúng ta lập tức đi ngay”
Lãnh Băng Cơ vốn tưởng chỉ là bại lộ chuyện làm ăn gì đó, vừa nghe hắn ta nói muốn đánh muốn giết liền có dự cảm xấu.
Nàng chỉ là một thầy thuốc nhỏ bé đến đây khám bệnh thôi mà, sẽ không bị mất mạng đấy chứ?
Trục Tinh nhận lệnh, vội vàng đi mất.
Cừu thiếu chủ im lặng một lúc lâu, hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng, Lãnh Băng Cơ không dám quấy nhiễu hắn ta.
Hắn ta đột nhiên mở mắt ra, buồn bực hô lên: “Hỏng rồi, trúng kế rồi!”
Lãnh Băng Cơ ngơ ngác ngẩng mặt lên: “Sao thế?”
“Sơ suất trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng rồi. Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu bạn chúng muốn ra tay trước thì mục tiêu đầu tiên sẽ là ta mới đúng. Bọn chúng dương đông kích tây, mục tiêu chính là để điều Trục Tinh đi, khiến ta chỉ còn một thân một mình” Cừu thiếu chủ phân tích chắc chắn.
“Huynh dù sao cũng là thiếu các chủ, không lẽ nào chỉ có duy nhất một ảnh vệ ở bên cạnh thôi sao?”
“Lần này tới Trường An vốn chỉ để dọn dẹp kẻ phản bội, cắt đứt mấy cánh tay đắc lực của Lỗ trưởng lão, dùng kế ve sầu thoát xác nên chỉ có thể tới đây một mình. Hơn nữa chỗ này rất kín đáo, vì không muốn ai phát hiện nên ta đâu dám điều động nhiều người? Không ngờ tính toán tỉ mỉ nhưng cuối cùng vẫn bị lộ, hẳn bọn chúng đã sắp xếp nội gián bên cạnh ta từ lâu rồi”
“Thế bây giờ phải làm sao đây? Nhanh chóng đi khỏi đây thôi?”
“Gọi người hầu cần tới đây cho ta”
Lãnh Băng Cơ lập tức làm theo lời hắn ta nói.
Tên người hầu câm vẫn đứng ngay ngoài cửa như cũ, nhìn Cừu thiếu chủ chờ sai bảo.
Cừu thiếu chủ chỉ Lãnh Băng Cơ: “Phải một người có thể tin được đưa nàng ấy về kinh thành”
Tên người hầu câm liếc nhìn Lãnh Băng Cơ, gật đầu lui xuống sắp xếp.
Lãnh Băng Cơ hơi bất ngờ: “Tình hình gay go đến thế sao?”.
Cừu thiếu chủ trợn mắt nhìn nàng: “Ta chỉ cảm thấy nàng là gánh nặng thôi”
“Chẳng lẽ huynh không định đi sao?”
Cừu thiếu chủ thở dài: “Không kịp nữa rồi, ta không thể đi được. Để tên người hầu câm đưa nàng đi từ chỗ thác nước sau núi thôi.”
“Ta còn tưởng huynh sẽ giết ta diệt khẩu cơ” Nàng vừa biết mình không còn bị nguy hiểm nữa là lại bắt đầu nói linh tinh.
Cừu thiếu chủ cắn môi: “Chỉ đơn giản là ta cảm thấy nàng vẫn còn chút giá trị lợi dụng thôi.”
“Hả?” Lãnh Bằng Cờ chớp mắt: “Huynh muốn ta làm gì?”
“Nàng đến đây”
Lãnh Băng Cơ bước lên.
Cừu thiếu chủ nắm tay nàng, nàng vừa định giấy ra thì cảm thấy Cừu thiếu chủ đang lợi dụng sự che chắn của ống tay áo nhét cái gì đó vào trong tay nàng.
Trơn nhẵn, tròn trịa, bé bằng quả nhãn, vẫn còn sót lại ít hơn ấm.
Lãnh Băng Cơ hiểu ngay đây hẳn là con dấu son, tín vật chỉ huy của Cừu thiếu chủ.
Hắn ta vẫn nhìn nàng đùa giỡn như trước, nhưng giọng nói lại trầm hẳn xuống.
“Nếu ta vẫn bình an thì ba ngày sau ta sẽ sai người thả khói báo hiệu ở kinh thành. Nếu không thấy gì thì có nghĩa là ta đã gặp chuyện không may, khi ấy nàng hãy đưa con dấu son này cho Phong vương, để hắn lãnh quân san bằng Tàng Kiếm Các, tiếp quản tất cả gia sản của ta đưa về cho triều đình. Hắn nhìn thấy con dấu này sẽ tự biết phải làm như thế nào?
Lãnh Bằng Cơ cũng không còn tâm trạng để nói đùa nữa: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Cừu thiếu chủ nheo mắt lại, trong mắt là sự âm u tàn nhẫn.
“Ta chỉ chuẩn bị để đề phòng tất cả mọi trường hợp thôi. Chỉ cần bọn chúng không tìm thấy con dấu son này thì cũng sẽ tạm giữ lại cái mạng của ta, cho ta cơ hội chờ đợi thời cơ quật ngược lại. Nếu bọn chúng ra tay độc ác, ta có gặp phải chuyện ngoài dự đoán cũng sẽ không để bọn chúng thực hiện được âm mưu, ta phải khiến bọn chúng đi chết cùng ta!”
Lãnh Bằng Cơ thở dài: “Xem ra đưa ta đi khỏi đây chính là quyết định quan trọng nhất, sáng suốt nhất của huynh”
Cừu thiếu chủ đưa tay, chậm rãi nắm chuôi kiếm: “Nếu ta còn sống thì nó sẽ lại trở về với ta thôi.”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Chỉ cần ở cùng huynh là kiểu gì cũng có chuyện. Coi như ta xui xẻo, ta tranh thủ chạy thoát thân đây”
Nàng không do dự gì, quay đi mất theo tên người hầu câm luôn.
Hai người đi dọc theo một cái đường hầm quanh co chín cong mười tám quẹo, nghe được có tiếng nước chảy. Chỗ này đúng như những gì Lãnh Băng Cơ đoán, được xây dựng dựa vào núi, một dòng suối chảy vòng qua chân núi, ngay chỗ cái động được bố trí cơ quan.
Tên người hầu câm vừa mở cửa cơ quan đã thấy ánh sáng hắt thẳng lên mặt. Bất chợt gặp ánh sáng mặt trời sau một khoảng thời gian đi trong bóng tối nên tên người hầu cậm nhịn không được hắt xì một cái.
Lãnh Băng Cơ đi đằng sau ngẩn ra, một chân đã ở ngoài còn một chân vẫn ở trong động.
Tên người hầu cầm nhìn nàng khua tay, ý bảo nàng đi nhanh lên, đằng trước có người còn đang chờ. Còn hắn đã men theo suối đi ra ngoài.
Lãnh Băng cơ gật đầu, bước nhanh hơn, bỗng nàng trượt chân ngã nên hét lên một tiếng, tên người hầu câm nghe thấy thì vội quay đầu lại nhìn.
Nàng vung tay lên, muốn cố gắng đứng vững, một món đồ nhỏ từ trong tay áo bay ra rơi “Tôm”
xuống suối, làm cho bọt nước văng tung tóe.
“Á, con dấu!” Nàng dâm dẫm chân tiếc nuối, nhìn xung quanh đầy lo lắng.
Tên người hầu câm vội vã quay lại, bước thẳng xuống suối, khom người mò mẫm xung quanh, tỏ ra vô cùng sốt ruột.
Lãnh Bằng Cơ đứng cạnh chỉ trỏ. Nàng hơi lùi về phía sau, nhắm ngay cổ của tên người hầu cầm quyết đoán chặt xuống.
Tên người hầu câm không kịp phản ứng, cứ thế ngã xuống.
Lãnh Bằng Cơ giẫm lên tảng đá trơn tuột, cố gắng kéo hắn lên trên bờ, châm cho hắn một kim thuốc tê rồi mới bấm mạnh vào nhân trung để hắn tỉnh lại.
Tên người hầu cậm từ từ mở mắt, hắn nhìn Lãnh Băng Cơ ngồi trước mặt, muốn cử động lại không thể động đậy được. Hắn mở miệng kêu “A a” hai tiếng, giọng nói khào khào như tiếng xé vải.
Lãnh Bằng Cơ lạnh lùng nhìn hắn: “Đừng có giả vờ, ngươi chính là một thám được cài bên cạnh Cừu thiếu chủ đúng không?”
Tên người hầu câm nhìn nàng trừng trừng, lắc lắc đầu.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Ngươi có thể lừa được người khác nhưng lại không lừa được ta đâu. Ta đã nghi ngờ từ lúc nãy, khi người ra khỏi động không nhịn được có hắt xì một cái, nếu người bị cầm bẩm sinh thì sẽ hắt xì giống người bình thường, nhưng người lại không phải cầm bẩm sinh, ta có nghe thiếu chủ từng nói người bị câm do khói trong một trận hỏa hoạn, không thể cất tiếng được nữa. Nếu không nói chuyện trong thời gian dài thì lẽ ra dây thanh quản của người phải dần dần thoái hóa mới đúng, nhưng tiếng hắt xì của người lại rất lớn. Hơn nữa ban nãy ta kiểm tra rồi, dây thanh quản của người hoàn toàn bình thường. Người chỉ giả và cảm thôi.”
Tên người hầu câm không lắc đầu nữa, nhìn Lãnh Băng Cơ cười cười: “Cho dù ta có thể nói cũng không có nghĩa rằng ta là một thám bên cạnh thiếu chủ”.
“Cho nên ta mới cố tình ném một viên đá nhỏ xuống nước để xem phản ứng của ngươi. Ngươi lo lắng và gấp gáp quá đáng, chứng tỏ ngươi biết chuyện con dâu đang ở trên người ta. Lúc hai người chúng ta nói chuyện người không có ở đó, làm sao người biết được chuyện này chứ, trừ khi người nghe lén”
Cuối cùng tên người hầu câm cũng chịu xé rách mặt nạ ngụy trang, trong đôi mắt đầy hung ác nham hiểm.
“Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết người bị Cừu thiếu chủ bắt nhốt ở đây. Hắn ra lệnh cho ta trông coi cơ quan trong động, tránh cho người chạy mất. Cho nên chuyện ta có phải gian tế hay không không quan trọng, mà quan trọng là… Hai ta có thể hợp tác với nhau.”
“Hợp tác như thế nào?”
“Người đưa ta con dấu Cừu thiếu chủ giao cho ngươi, ta sẽ thả ngươi đi, còn cho người thêm bạc nữa”
“Ngươi là người của Lỗ trưởng lão?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi phản bội chủ nhân của mình thế này, không sợ bị trừng phạt sao?”
“Cừu thiếu chủ sắp xong đời rồi” Tên người hầu câm cười lạnh lẽo: “Hắn sợ người khác phát hiện ra bí mật, cố ý chui vào chỗ hẻo lánh này dưỡng thường. Hắn tự cho rằng chỗ này rất bí mật, không ai có thể phát hiện ra, ngay cả ảnh vệ cũng không để lại mấy người. Người cảm thấy hắn có thể làm đối thủ của Lỗ trưởng lão sao? Lỗ trưởng lão đã cho người bao vây quanh đây rồi, chỉ cần vạch trần thân phận ái nam ái nữ của hắn, cho dù hắn có tài giỏi hơn nữa cũng không thể thừa kế sản nghiệp của nhà họ Cừu. Cho nên ấy, ta khuyên người nên biết điều một chút, chỉ cần người giao con dấu ra đây, ta cam đoan sẽ giữ mạng cho ngươi”.
Loại người ăn cháo đá bát mà còn có thể tỏ ra đắc ý này khiến Lãnh Bằng Cơ tức giận, lắc tay rút ra hai chiếc kim bạc.
“Ta không biết Cừu thiểu chủ có phải đối thủ của Lỗ trưởng lão không, ta chỉ biết cái mạng của người tuyệt đối không thể giữ lại được.”
Hai cây kim bạc đâm thẳng vào cổ họng, tên người hầu câm còn chưa kịp kêu cứu đã duỗi thẳng hai chân, chết ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Băng Cơ giết người, nhưng nàng không hề thấy sợ hãi và kinh khủng mà chỉ thấy bớt giận.
Nàng đứng lên, nhìn của động một cái, rồi lại nhìn đường hầm quanh co khúc khuỷu nối thẳng ra con suối bên ngoài khe núi, hơi do dự.
Đi hay ở lại đây?
Phía bên ngoài đường hầm, Cừu thiếu chủ quỳ một gối trên giường, hơn một nửa trọng lượng cơ thể đều dồn lên thanh trường kiểm trong tay, cẩm bào màu đỏ thẫm rũ xuống hờ hững che trước ngực, tóc đen chảy trên vai, vẫn là thái độ ngông nghênh bất cần đời như cũ.
Nhưng xung quanh hắn ta đã vấy đầy máu tươi. Ngay cả trên màn trường và bộ cảm bào đỏ thẫm của hắn cũng toàn là máu.
Mấy tên sát thủ điên cuồng lao tới muốn giết hắn như tre già măng mọc, khiến cho hai mắt hắn đỏ tươi, như một con báo săn hung dữ đang khát máu.
Mười mấy tên sát thủ mặc đồ đen cảm thấy sợ hãi, hơi lùi về phía sau, bàn tay cầm kiếm không kìm được mà run lên.
Cừu thiếu chủ dùng ngón tay cái chùi nhẹ vết máu vương bên khóe môi, lạnh lùng gằn từng chữ một.
“Cút xuống gọi chủ nhân của các ngươi tới đây!”
Đám sát thủ mặc đồ đen nhìn thanh kiếm dính đầy máu của đồng bọn trong tay hắn, lại nhịn không được mà lùi về sau thêm một chút.
Bên ngoài có tiếng gậy gỗ gõ lên mặt đất, vang lên những tiếng “Cộc cộc” theo nhịp điệu.
Cừu thiếu chủ ngồi xuống, nghiêng người tựa vào chồng chăn gấm, sắc mặt không thay đổi, âm thầm điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn.
Tuy vết thương của hắn ta chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vừa cử động thì chỗ đó cũng đau đớn nóng rát lên, thậm chí làm cho hắn có ảo giác vừa được làm cô dâu vừa được làm mẹ một lúc.
Đau một cách kì quặc!
Ít ra hắn ta đã chọn làm đàn ông, sau này không cần phải chịu đựng nỗi đau sinh đẻ này thêm bất kì một lần nào nữa.
Nghỉ ngơi chút đã, lát nữa còn phải đánh một trận ác liệt hơn. Những tên sát thủ mặc đồ đen này cũng chỉ là món khai vị Lễ trưởng lão tặng cho hắn mà thôi.
Lỗ trưởng lão dẫn theo một đám người bước vào, những tên sát thủ mặc đồ đen kia tự giác lùi lại phía sau.
Một đám người nhìn chằm chằm Cừu thiếu chủ trên giường cứ như hổ rình mồi, giống như hắn ta là một miếng thịt kho tàu đã được nấu chín, tất cả bọn chúng đều để lộ dáng vẻ tham lam nhỏ dãi.
Lỗ trưởng lão chống quải trường, mở miệng đầu tiên.
“Ngày hôm nay, nhị chưởng môn của nhà họ Cừu và các vị trưởng lão của Tàng Kiểm Các đều ở đây, thiếu chủ, có phải người nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?”
Cừu thiếu chủ không thèm đếm xỉa đến ông ta, dùng tay quấn quấn lọn tóc rủ xuống trước ngực, nâng mắt lên: “Chẳng phải còn vài ngày nữa mới đến ngày bản thiếu chủ tiếp nhận Tàng Kiếm Các sao, các ngươi gấp gáp cái gì? Hơn nữa không phải Lâm trưởng lão và hai vị chưởng môn khác đều không có ở đây ư?”.
“Ngươi có tư cách tiếp nhận Tàng Kiểm Các hay sao?
“Ta nhớ rõ Lễ trưởng lão đã điều tra rõ ràng về thân thế của bản thiếu chủ rồi mà. Ta chính là con trai ruột của cha ta, kế thừa gia sản nhà họ Cừu là hết sức rõ ràng hợp lý, còn cần tư cách gì nữa?”
Lỗ trưởng lão dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm hắn ta: “Nhưng theo ta được biết, thiếu chủ không phải là đàn ông, đương nhiên cũng không được tính là con trai của Các chủ.
Từ trước đến nay Tàng Kiếm Các chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, ngươi không có tư cách thừa kế”
Cừu thiếu chủ cười lạnh: “Lỗ trưởng lão nghe được chuyện vớ vẩn này ở đâu thế? Nếu ngươi nghi ngờ ta không phải đàn ông thì cũng dễ thôi, mang tiểu thiếp như hoa như ngọc người mới cưới đến bồi bản thiếu chủ mấy ngày là biết ngay chứ gì”.
Lỗ trưởng lão tức tối đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Nói năng vớ vẩn!”
“Ngươi nói ta không phải đàn ông mà, người xấu hổ cái gì chứ? Hóa ra người ôm cái ý nghĩ này nên mới đưa tới cho ta nhiều mỹ nhân như vậy. Hay là ta thử luôn tại đây cho người xem nhé, cho người biết ta có đúng là đàn ông hay không?”
“Ngươi đừng có già mồm!” Lễ trưởng lão càng tức hơn: “Đừng tưởng ta không biết, người chỉ là một tên ái nam ái nữ thôi! Nhà họ Cừu không thể rơi vào tay kẻ đồng bóng như ngươi!”
Cừu thiếu chủ vẫn không hoảng hốt, thong thả bình tĩnh, ngay cả nụ cười mỉa mai nơi khóe môi cũng không hề thay đổi. Hắn ta chậm rãi nhìn lướt qua đám người trong phòng: “Nhị chưởng môn, Lý trưởng lão, hai vị thì sao? Hôm nay đến đây cùng hắn cũng là vì muốn làm khó bản thiếu chủ?”
Cừu thiếu chủ nhìn thẳng vào một ông lão tóc hoa râm đứng giữa. Ông lão kia mặc quần áo vải bố màu xanh, trông quắc thước khỏe mạnh, gương mặt hồng hào. Ông ta mở miệng, giọng nói tràn đầy sức mạnh.
“Gia sản của nhà họ Cừu có thể tích lũy được như bây giờ là nhờ tất cả các vị huynh đệ chung sức chung lòng, là thành quả chúng ta cùng nhau cố gắng phấn đấu, không phải chỉ nhờ vào một mình phụ thân người, cho nên nhị thúc ta đây không thể giương mắt nhìn gia sản của nhà họ Cừu bị hủy đi được. Từ khi người trở lại nhà họ Cừu, chúng ta đều thấy rõ bản lĩnh của ngươi, biết ngươi trời sinh có võ công tốt. Nhưng nếu ngươi đúng là một quái vật ái nam ái nữ như lời Lễ trưởng lão nói thì nhà họ Cừu tuyệt đối không thể rơi vào tay người được. Hôm nay, nhị thúc đến đây là để bảo vệ công lý”
Cừu thiếu chủ đổi tư thế ngồi cho thoải mái: “Lý do đàng hoàng lắm, thừa dịp ta bị thương mà cấu kết với giặc trong, giết tất cả ảnh vệ của ta, xông vào địa cung của ta, tập hợp lại tấn công ta, đây chính là công lý sao?”
Lỗ trưởng lão khinh thường: “Ai chẳng biết cừu thiếu chủ ngươi lợi hại, nếu ngươi không bị thương thì liệu người có ngoan ngoãn để cho chúng ta đòi công lý không?”
Nhị chưởng môn ho nhẹ: “Nếu những lời Lễ trưởng lão nói là đồn đại vụ vợ, cố tình gây chuyện thì chúng ta đương nhiên sẽ đòi lại công lý cho ngươi. Nhưng nếu đó là sự thật thì Lỗ trưởng lão chỉ thay Tàng Kiếm Các bảo vệ chính nghĩa thôi, sao lại có tội được?”.
Cừu thiếu chủ chớp chớp mắt: “Vậy chứng minh bằng cách nào? Để ta cởi hết quần áo trước mặt nhiều người như vậy cho các ngươi xem à? Sau này ai còn coi bản thiếu chủ ra gì nữa?”
“Ngươi không dám chứ gì?” Lễ trưởng lão cố tình gây sự: “Tuy Các chủ đã giết sạch những người biết rõ tình hình năm đó, nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ngươi chính là kẻ lưỡng tính, nửa nam nửa nữ! Nếu ngươi không dám chứng minh, vậy thì hãy giao con dấu son của nhà họ Cừu ra đây, chúng ta sẽ không đối xử tệ với ngươi!”.
“Muốn con dấu son sao, được thôi” Cừu thiếu chủ rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ: “Vậy hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã”.
“Ha ha, tên người hầu câm nói người bị thương nặng phải nằm trên giường, không thể tự lo cho bản thân, phải để ảnh vệ Trục Tinh chăm sóc từ đầu đến cuối. Hiện giờ người đã là nó mạnh hết đà, còn giả vờ cái gì nữa?” Lễ trưởng lão cười đắc ý: “Còn nữa, nữ nhân kia hiện đang ở đâu? Có phải con dấu son đang nằm trong tay nàng ta không?”
“Quả nhiên tên người hầu câm đó là người của ngươi?”
Lễ trưởng lão đắc ý nói: “Ngươi không ngờ tới phải không? Nếu không nhờ tên người hầu câm đó phối hợp thì sao chúng ta có thể tìm được chỗ trốn bí ẩn của người được? Làm sao có thể dễ dàng xông vào đây chứ?”
Trái tim của Cừu thiếu chủ chìm xuống, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi: “Vì muốn chiếm lấy nhà họ Cừu mà các ngươi có thể cấu kết với nhau, dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào. Có giỏi thì tới đây đi, thanh kiếm trên tay ta cũng không phải chỉ để làm cảnh thôi đâu?
Lỗ trưởng lão cười quái dị hơn: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao? Nếu Cừu thiếu chủ đã không chịu phối hợp với chúng ta thì ta đành xin lỗi vậy, dù người có tài giỏi hơn nữa thì ta cũng không tin người còn có thể chịu được Chẩn Thiên Lôi của ta!”
Cừu thiếu chủ vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhưng bàn tay đã lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm. Hắn ta hiểu, có lẽ hôm nay hắn không chạy thoát được rồi.
Bầu không khí lập tức trở nên tràn đầy sát khí.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người quát to: “Kẻ nào vậy?”
Một giọng nói êm ái dễ nghe nhưng lại tỏ ra hung hăng vênh váo trả lời: “Còn các ngươi là kẻ nào?”
Cừu thiếu chủ giật mình, đột ngột ngẩng đầu lên. Là Lãnh Băng Cơ, nàng không sao hết, nhưng vì sao nàng lại quay trở lại đây? Lỗ trưởng lão vốn chú ý đến biểu cảm trên mặt Cừu thiếu chủ, ông ta cười đắc ý, ra lệnh cho người đứng ngoài cửa: “Nếu nàng ta đã tự chui đầu vào rọ thì hãy đưa nàng ta vào đây Ông ta vừa nói xong thì Lãnh Băng Cơ đã bước vào, trên tay nàng cầm đèn lồng, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn đám người trong phòng: “Các ngươi là ai? Xông vào đây để làm gì?”
Lỗ trưởng lão nhìn nàng soi mói, coi thường: “Ngươi chính là nữ lang trung chịu trách nhiệm chữa bệnh cho Cừu thiếu chủ phải không?”.
Lãnh Bằng Cơ đưa tay khều đèn lồng, lắc lắc cái đèn trước mặt Lỗ trưởng lão, hứ một tiếng đầy ngạo mạn và khinh thường: “Nữ lang trung? Ai nói với ông thế?”
“Chẳng lẽ không phải ư?”
Lãnh Băng Cơ kiêu căng hất cằm: “Thiếu chủ, huynh mau nói cho bọn họ biết ta là ai đi. Dám hỗn xược với ta, thật sự là không coi huynh ra gì đó”
Cừu thiếu chủ sửng sốt, sau đó hắn chậm rãi mỉm cười: “Đúng vậy, bọn chúng dám nói năng kiểu ấy với nữ nhân của Cừu thiếu chủ ta, to gan thật”.
Lỗ chưởng lão bật cười ha hả: “Nữ nhân của Cừu thiếu chủ? Thật là buồn cười, một kẻ ái nam ái nữ như hắn mà người cũng chịu trao thân cho hắn hay sao?”
Lãnh Bằng Cơ quay mặt lại, quan sát ông ta bằng ánh mắt khó chịu: “Huynh ấy là nam hay là nữ, ông có thể biết rõ hơn ta chắc? Ông ngủ với huynh ấy rồi hay sao?”
Có người thấy buồn cười, nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Bản mặt già nua của Lỗ trưởng lão tức đến mức đỏ phừng phừng, chỉ kiểm vào mặt Lãnh Băng Cơ: “Nữ nhân quê mùa này đừng có mà ăn nói bậy bạ! Nói, con dấu son Cừu thiếu chủ đưa ngươi đâu? Mau giao ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Lãnh Băng Cơ chẳng hề sợ hãi, nàng vẫn trưng ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, ngạo nghễ ưỡn bụng ra: “Ta đã mang cốt nhục của Cừu thiếu chủ rồi, các ngươi dám động vào một cọng tóc của ta thử xem, ta sẽ bảo thiếu chủ lấy mạng chó của các ngươi!”
Mọi người lập tức dồn mắt vào cái bụng hơi phồng lên của nàng, trong chốc lát đều đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Cừu thiếu chủ cất giọng cười to: “Thế nào, Lỗ chưởng lão, nhị chưởng môn, còn muốn ta chứng minh bản lĩnh nữa hay không? Có phải các ngươi cũng nên trả lại công bằng cho ta về chuyện hôm nay không hả?”
“Công bằng?”
Lỗ trưởng lão cười lạnh: “Ngươi tưởng tìm một nữ nhân quê mùa tới đây lừa gạt thì chúng ta sẽ tin hay sao? Chết đến nơi rồi mà còn kiêu căng ngạo mạn, nhìn là biết chỉ là kẻ ngu xuẩn chán sống. Hôm nay nếu người không giao con dấu son ra đây, ta sẽ khiến người phải một xác hại mạng!”.
“Các ngươi thật to gan!” Lãnh Băng Cơ vẫn còn mạnh miệng.
Trường kiếm trong tay Lễ trưởng lão tới gần, xé rách y phục trước ngực Lãnh Băng Cơ: “Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không?”
Cừu thiếu chủ cười lạnh lùng: “Con dấu son trên người nàng ấy là giả. Bản thiếu chủ biết tên người hầu câm đó là người của các ngươi từ lâu rồi, cho nên mới lợi dụng nàng ấy để dời sự chú ý của các ngươi thôi”.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, Lễ trưởng lão nửa tín nửa ngờ.
Lãnh Bằng Cơ bị dọa sợ đến mức gương mặt biến thành màu đất, tay áo run run: “Nếu ông không tin thì tự mình kiểm tra đi?”
Lỗ trưởng lão này vốn là một kẻ háo sắc, già như thế rồi mà còn cưới tận ba tiểu thiếp, ông ta nhìn gương mặt xinh đẹp của Lãnh Băng Cơ thì cũng hơi hơi ngứa ngáy trong lòng. Ông ta tiến lên, xoay ngược trường kiếm lại, muốn ra tay cướp con dấu son trong tay Lãnh Băng Cơ.
Đám người nhị chưởng môn không ngăn cản ông ta, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ là lộ rõ vẻ tham lam.
Lễ trưởng lão là một kẻ tài cao mà gan cũng lớn, nhìn nàng tỏ ra kiêu căng ngu ngốc như vậy thì cũng không để một nữ nhân như nàng vào mắt, bước lên muốn ra tay ngay.
Nhưng ngay sau đó Lãnh Băng Cơ chợt ra tay, chỉ một chiêu đơn giản đã bè quặt tay Lỗ trưởng lão ra đằng sau, đứng phía sau giữ chặt ông ta, nàng đặt một con dao giải phẫu sáng loáng lên cổ họng ông ta.
“Tất cả các ngươi lui xuống cho ta, nếu không ta sẽ giết ông ta!”
Mọi người trợn mắt há mồm, chẳng ai nghĩ rằng Lãnh Băng Cơ lại có thể nhẹ nhàng bảng quơ chế ngự được người có võ công cao cường như Lễ trưởng lão.
Còn Lỗ trưởng lão cũng không cầm nổi thanh trường kiếm trong tay nữa, buông tay để nó rơi xuống đất.
Lễ trưởng lão lập tức thẹn quá hóa giận: “Người đã làm gì ta rồi?”
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn chiếc đèn lồng một cái: “Chẳng qua chỉ nhận lúc các ngươi không chú ý để hạ chút độc thôi ấy mà. Một nữ nhân tay trói gà không chặt như ta mà còn có thể dễ dàng chế ngự Lễ trưởng lão, các ngươi cảm thấy bây giờ mình có còn là đối thủ của thiếu chủ hay không?”
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy rất đáng ngờ.
Nhưng mà, mấy người này vốn là một đám ô hợp, cấu kết với nhau ngầm chiếm gia tài của nhà Cừu thiếu chủ. Hôm nay, nếu thua thì sẽ để cho cừu thiếu chủ có thời gian nghỉ ngơi lấy sức, bản thân mình sau này chưa chắc có đường sống, trận chiến lần này là trận sống mái, quyết đánh đến cùng.
Mà sự sống chết của Lỗ trưởng lão lại không có liên quan gì đến bọn họ.
Vì vậy nên nhị chưởng gia và Lý trưởng lão liếc nhìn nhau, cũng không muốn dễ dàng buông tay như thế, từng bước tiến gần tới chỗ của Lãnh Băng Cơ..
Một mình Lãnh Băng Cơ cũng khó đánh một đám người, huống chi nàng đang kiềm chế Lỗ trưởng lão, không rảnh tay đối phó người khác. . Truyện Võng Du
Xem ra, kiềm chế một người làm con tin cũng là một môn cần có kỹ thuật.
“Chẩn Thiên Lôi!” Cừu thiếu chủ ở phía sau thì thầm nhắc nhở: “Trong người của Lỗ trưởng lão có Chẩn Thiên Lôi.”
Tất nhiên là Lãnh Băng Cơ biết tới Chấn Thiên Lôi, là vì Vụ phó tướng bị chính cái thứ Chẩn Thiên Lôi này làm bị thương. Hơn nữa, nàng còn nghe nói là những kẻ trộm cướp trong Tàng Kiếm Các tự lập thể lực gây ra, chẳng lẽ có liên quan tới ông già họ Lỗ này?
Một tay nàng cầm dao phẫu thuật kề sát yết hầu của Lỗ trưởng lão, thả tay đang kiềm chế cổ tay của ông ta rồi luồn vào trong lồng ngực ông ấy.
Đám người của nhị chưởng gia lúc nào cũng có thể lao tới đây, Lễ trưởng lão cũng nhận cơ hội này mà hành động. Lãnh Băng Cơ vừa đưa tay vào thì ông ta đã dùng hết sức bình sinh để nắm chặt cổ tay đang cầm dao của nàng.
Cừu thiếu chủ nhanh tay lẹ mắt, vừa nhìn thấy như vậy đã hét lên cẩn thận, đồng thời, trường kiếm trong tay cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lướt qua mặt của mọi người.
Vì Lễ trưởng lão đứng gần đèn lồng nhất nên mới trúng độc châm, sức lực không còn bao nhiêu. Ông ta thấy Lãnh Bằng Cơ cũng không phải con gái yếu đuối tầm thường, trong lòng nảy sinh sự ác độc, đột nhiên dùng cùi chỏ thúc thẳng vào bụng của Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Bằng Cơ đã lấy được Chấn Thiên Lôi trong lồng ngực của Lỗ trưởng lão, không thể không lách người né tránh, tạm thời tha cho ông ta một mạng. Sau đó, nàng cầm Chấn Thiên Lôi trong tay, quăng tới trước mặt mọi người. Mọi người đều giật mình, lập tức nằm rạp trên mặt đất, ôm đầu né tránh.
Cừu thiếu chủ biết sức mạnh của Chẩn Thiên Lôi này, hắn ta lập tức ôm Lãnh Băng Cơ lăn một vòng, ngã thẳng lên giường.
Chết tiệt, không quen tay nên động tác sai rồi, Chấn Thiên Lôi không nổ.
Chẳng lẽ phải làm giống như lựu đạn à, phải kéo chốt nữa sao?
Không gian yên tĩnh như tất cả đã chết, kéo dài tới mười mấy giây.
Lãnh Băng Cơ đã bình tĩnh trở lại nhưng những người này vẫn còn nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy.
Đột nhiên Lãnh Bằng Cơ cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ kéo dài thời gian phát nổ à? Nhìn bộ dạng nhát gan sợ sệt của đám người này xem.
Sắc mặt Cừu thiếu chủ ở sau lưng cũng thay đổi, hoàn toàn không có hành động gì khác, chỉ kéo nàng lại gần, ôm chặt hơn thôi.
Mãi cho tới khi có người đầu tiên kêu lên thành tiếng: “Tiếng vó ngựa, binh mã của triều đình tới rồi! Rút!”
Giống như một bầy sói xông vào hang sư tử, bọn họ không còn hứng thú với hai con cừu non là Lãnh Băng Cơ và Cừu thiếu chủ nữa, có người ra lệnh thì tất cả đều hoang mang chạy ra ngoài động, trốn mất.
Lãnh Bằng Cơ vui vẻ trong lòng, binh mã của triều đình, chắc chắn là Mộ Dung Phong đến rồi!
Lúc này, Cừu thiếu chủ mới kêu lên một tiếng, không thèm giả vờ nữa, buông Lãnh Băng Cơ ra, từ từ đứng dậy, cắn răng nhíu mày, lên tiếng mắng một câu: “Đau muốn chết đi được, đàn bà sinh chắc cũng đau đến thế này là cùng”
Cảnh báo nguy hiểm không còn nữa, Lãnh Băng Cơ rướn người ngồi dậy, nhớ tới chỗ nào đó trên người hắn ta có vết thương vừa khâu lại, nàng cười trên nỗi đau của người khác: “Sau này, huynh chắc chắn là một người chồng tốt, biết thương hoa tiếc ngọc”.
“Vậy nên nói thẳng ra là nàng cũng đừng trở về chỗ Kỳ Vương phủ gì gì kia để làm một vị Vương phi bị ức hiếp. Sau này, nàng đi theo ta, làm các chủ phu nhân của ta đi, thiếu gia ta chọn nàng rồi đó. Tiền của Cừu gia ta, nàng cứ tiêu xài thoải mái, muốn dùng cứ dùng, nàng thấy sao?”
Lãnh Băng Cơ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng thắn ta: “Huynh làm chủ cái nhà này mà còn bất lực như vậy, giống như một con chuột chỉ có thể chạy lung tung để tìm lối thoát. Bây giờ lại còn thời gian rảnh rỗi để nói mấy lời vô nghĩa. Hơn nữa, huynh đã đoán trước được tên nô bộc cấm bên cạnh huynh là gian tế phải không? Huynh đưa hộp son phấn này cho ta, đơn giản là muốn một mũi tên trúng hai đích”
“Nếu như ta có thể an toàn thoát được, bọn họ không tìm được hộp son phấn này thì huynh có thể giữ được mạng mình; còn nếu không ta trở thành mục tiêu, đám người Lễ trưởng lão sẽ chia nửa số người để đuổi theo ta. Ta còn tưởng rằng Cừu thiếu chủ huynh là người có ơn tất báo”
Cừu thiếu chủ nhếch môi cười: “Nàng đoán sai rồi, không phải một mũi tên trúng hai đích mà là một mũi tên bắn hạ ba con nhạn. Vì ta không xác định được là tên nô bộc cấm có đáng tin hay không, vừa đúng lúc mượn cơ hội để thử, vì vậy nên mới không nể mặt nàng. Chắc là hắn đã bị nàng bắt lại rồi. Nhưng mà, nếu nàng biết ta đang lợi dụng nàng thì sao còn trở về đây làm gì?
Chẳng lẽ nàng đã động lòng với ta nên mới không màn sống chết để quay lại cứu ta?”
“Nằm mơ đi!” Lãnh Băng Cơ mắng: “Tên nô bộc cấm ở trong đó cũng không ra tay với ta là vì đã sắp xếp người bên ngoài rồi. Vì ta cẩn thận nên mới nghe được chút tiếng động mà đi trốn, cũng không hành động gì. Nếu không thì có lẽ đã bị những tên trộm cướp đang ôm cây đợi nhỏ bắt mất rồi. Hơn nữa, huynh là người vô lương tâm, lỡ như đám người nghe theo Lỗ trưởng lão bán ta đi thì ta có thể còn sống mà chạy trốn ra ngoài mới là lạ! Vô liêm sỉ!”
Cừu thiếu chủ thản nhiên nói: “Ta cũng chưa từng nói ta là người tốt lành gì, từ trước tới nay, vì có thể sống sót, ta vốn không từ thủ đoạn nào. Nhưng mà, với việc cùng chung hoạn nạn của hai người chúng ta hôm nay, về sau, nàng là người của Cừu thiếu chủ ta đây, sau này, thiếu gia ta che chở nàng”
Lãnh Băng Cơ hừ một tiếng: “Nhiều lời như vậy làm gì, bây giờ huynh đã là chuột sa cũi mèo rồi, biết chưa? Huynh cảm thấy lần này huynh có thể thoát được khỏi bàn tay của Mộ Dung Phong sao?”
Cừu thiếu chủ vẫn bình tĩnh không lo lắng, ung dung mà nhìn nàng: “Nàng chắc chắn như vậy sao? Người tới đây là Mộ Dung Phong?”.
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Khẳng định chắc chắn”.
“Tuy Mộ Dung Phong là kẻ gian xảo, đã tra xét từ chỗ bán lương thực, lần theo manh mối tới gần được đây. Nhưng mà cung điện dưới lòng đất này của ta ở nơi bí mật như vậy, không có người dẫn đường thì vốn không thể tìm được. Do nàng dẫn đường à?”
Lãnh Bằng Cơ thản nhiên gật đầu thừa nhận: “Khi ta biết có người của Lỗ trưởng lão chặn đường truy đuổi, mà huynh ở phía sau cũng không tốt lành gì, còn gắp lửa bỏ tay người. Tất nhiên là ta phải chừa lại một con đường sống cho mình chứ.
Trước đây từng nghe Trục Tinh bẩm báo lại, nói là Mộ Dung Phong đã lục soát hai ngày ở khu vực xung quanh đây mà còn chưa rút quân, trong khi tên nô bộc cấm đó lại đưa ta đi ngược dòng, vậy hướng chạy thoát phải là hướng ngược lại. Vì thế nên ta cược một lần, đổ khá nhiều nước thuốc màu tím vào trong khe suối chảy ngang qua sơn động.
Nước thuốc xuôi theo dòng chảy đi, chỉ cần có binh sĩ phát hiện được sự kì lạ thì chắc chắn sẽ báo lại cho hắn biết. Hắn đã từng dùng thuốc này rồi, có thể lập tức xuôi theo dòng nước để tìm được vị trí cửa vào. Nếu không có chuẩn bị sẵn thì sao ta dám cả gan xông thẳng vào nơi này chứ?”
“Nàng thật thông minh, hèn gì..”
“Hèn gì cái gì chứ?”
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của Cừu thiếu chủ nhìn nàng từ trên xuống dưới, đưa tay ngoắc nàng: “Lại đây, ta nói cho nàng nghe một bí mật”.
“Bí mật gì?” Lãnh Băng Cơ hơi nghiêng người tới trước.
Cừu thiếu chủ nhìn nàng, đôi môi hơi nâng lên thành một nụ cười hơi tà ác, hắn rướn nửa người trên, hôn lên mặt nàng một cái.
Lãnh Băng Cơ hoàn toàn giật mình, bật người đứng dậy. Tên này bị kích thích à? Đầu óc bị chạm dây à?
Nàng còn chưa kịp mắng hắn ta thì Cừu thiếu chủ đã lại nằm ngã ra sau, nhìn nàng nháy mắt như muốn quyến rũ: “Chờ ta trở về sẽ đón nàng và con”
Lãnh Bằng Cơ nhìn khuôn mặt cười đầy để tiện của hắn ta, đột nhiên cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trực giác cho nàng biết có chuyện gì sai sai ở đây rồi. Nàng xoay người lại, nhìn thấy Mộ Dung Phong đang cầm một thanh trường kiếm nhuốm máu, trên người tràn đầy sát khí rất đáng sợ. Hắn đứng ở ngay cửa, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng.
Chết tiệt, đúng là biết đặt bẫy người khác mà. Huynh đúng thật là một tên vong ân phụ nghĩa.
Bà đây vào sinh ra tử để cứu huynh, mà huynh lại đối xử với ta như thế à?
“Mộ Dung Phong, chàng, chàng đừng hiểu lầm, huynh ấy.”
Chỉ nghe một tiếng rầm vang lên ở phía sau, nàng kinh ngạc quay đầu lại. Chiếc giường mà Cừu thiếu chủ đang nằm đột nhiên tách đôi ra, để lộ một cửa hầm tối om. Đồng thời lúc đó, Cừu thiểu chủ và chăn đệm trên giường đều cùng nhau rơi xuống đó.
Nàng biết mà, hắn ta chắc chắn đã chừa lại một con đường tẩu thoát cho mình rồi!
Mộ Dung Phong đứng ở cửa tất nhiên không tha cho hắn ta dễ dàng. Hắn lập tức phóng trường kiếm trong tay bay thẳng tới, chặn lại hai miếng ván giường đang từ từ khép lại. Sau đó, cả người cũng phóng tới trước nhanh như một mũi tên đang rời khỏi cung.
Hai người này mà gặp nhau là giống như gặp phải tình địch ấy, cực kì ghét đối phương. Nếu đuổi theo thì trận đánh một mất một còn là chuyện không thể nào tránh được. Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Lãnh Băng Cơ là muốn đứng ra khuyên can.
Dù sao, chuyện này chỉ là sự hiểu lầm, cái tên Cừu thiếu chủ chỉ biết nói mấy lời để tiện thôi.
Nàng bước tới trước một bước, đưa tay nắm lấy tay của Mộ Dung Phong: “Chàng nghe ta giải thích!”
Đột nhiên, nàng cảm giác được dưới chân trống rỗng, cả người đều ở trạng thái rơi xuống.
Nàng thét lên một tiếng đầy sợ hãi, nền đá dưới chân nàng cũng đột nhiên sụp xuống.
Cơ quan này và cơ quan trên giường liên kết với nhau. Sau khi, Cừu thiếu chủ rơi xuống rồi thì cơ quan bên cạnh giường cũng theo đó mà khởi động, nếu phía sau có người đuổi theo, chạy tới bên cạnh giường thì chắc chắn sẽ rơi xuống cái hầm này. Cừu thiếu chủ càng có thêm thời gian để chạy thoát an toàn.
Mộ Dung Phong còn chưa bước tới đó thì đã bị nàng chặn trước rồi.
Rơi xuống chỗ này, cho dù không có nguy hiểm gì tới tính mạng thì chắc chắn Cừu thiếu chủ cũng chẳng đối xử tốt với người đang đuổi bắt bản thân mình đâu. Ám tiễn, bảng định, có thể đều có ấy chứ!
Nghĩ vậy nên Lãnh Bằng Cơ hét lên một tiếng tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Mộ Dung Phong thấy tình thế không ổn, cũng từ bỏ việc đuổi theo Cừu thiếu chủ, liều mạng nhảy xuống hầm để nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, đồng thời tay kia vòng qua ôm eo nàng, vững vàng đáp xuống đất.
Phiến đã trên đầu hai người nhanh chóng đóng lại. Cùng lúc đó, bên tại hai người cũng van lên tiếng động “tích tách”, giống như là tiếng cơ quan đang khởi động.
Tay Mộ Dung Phong đang ôm eo đột nhiên căng cứng, cả người cũng nghiêng một bên, bật ra tiếng rên rỉ.
Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn!
Hai người đồng thanh lên tiếng, trong lời nói cũng chứa đầy lo lắng cho người còn lại: “Chàng/nàng có sao không?”
“Ta không sao” Lãnh Băng Cơ trả lời: “Cẩn thận có ám khí hay cơ quan gì đó”
Trong hầm này tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, vốn không thể phân biệt được phương hướng, nếu như có ám khí thật thì không thể né tránh được.
Mộ Dung Phong ôm Lãnh Băng Cơ vào lòng, im lặng nghe ngóng, sau khi cơ quan khởi động thì trong hầm ngầm dưới đất này cũng không có thêm âm thanh nào nữa. Xem ra, cừu thiếu chủ đã giơ cao đánh khẽ.
Lãnh Băng Cơ bị hắn ôm chặt vào lòng, cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có khiến cho nàng cảm giác rất chân thật. Đến ngay cả mùi hương hỗn hợp giữa mùi mồ hôi và vị thuốc tuyết liên cũng là mùi vị khiến người khác an tâm, cảm động.
Nguy hiểm không lường trước được là thứ khiến con người cảm thấy sợ hãi nhất, Mộ Dung Phong lại không để ý tới tới sự an nguy của bản thân, không hề do dự mà giữ lấy nàng, cùng nàng rơi xuống nơi này, đây là điều mà Lãnh Băng Cơ không nghĩ tới.
Mộ Dung Phong xác định xung quanh không có nguy hiểm gì thì mới đưa tay vào trong lồng ngực, lấy ra một cây châm lửa, lắc lắc để đốt nó lên.
Chỗ này chỉ là một mật thất bình thường thôi, ở góc tới chất một đống rương gỗ. Trên vách đá có hai để hai chén đèn dầu, Mộ Dung Phong thấy nàng không có chuyện gì thì mới bước tới chỗ hai cái chén để châm đèn, đi xung quanh xem xét mấy cái cơ quan.
Mà Lãnh Băng Cơ lại tò mò bước tới mấy cái rương gỗ.
Vàng ròng bạc trắng được xếp ngay ngắn, chồng chất đầy cả rương khiến cho Lãnh Băng Cơ thấy chói mắt. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều vàng như vậy, trong lòng cực kì khích động đến run lên, Trong Tàng Kiếm Các này giàu tới như vậy à? Vô tình rơi vào trong một cái hầm ngầm cũng có thể tìm được nhiều tiền tích trữ như vậy, cả đời cũng có thể tùy ý tiêu xài, sống một đời thoải mái cũng không dùng không hết. Chẳng trách được đám người Lễ trưởng lão không cần thể diện, đến mạng cũng không cần cũng phải hạ bệ được Cừu thiếu chủ.
Mộ Dung Phong xem xét một vòng nhưng không tìm được cơ quan để bọn họ thoát khỏi đây, mà hắn cũng không dám đụng chạm quá nhiều. Kéo dài một thời gian nữa thì Cừu thiếu chủ chắc chắn đã chạy mất dạng rồi, không thể đuổi kịp nữa. Nhìn lên đỉnh đầu thì nắp hầm đóng lại rất chặt, bây giờ, hai người đã bị nhốt ở trong này, chỉ có thể đợi binh lính cấp dưới cứu viện thôi.
Mộ Dung Phong cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đặt ngọn đèn trên tay xuống, đi tới sau lưng nàng, chắp tay sau lưng, hơi kinh ngạc mà nhìn nàng: “Có phải ta tới không đúng lúc hay không?”
“Nếu như chàng tới chậm một bước thì chắc mạng nhỏ này của ta đã không còn rồi”
“Thật sao?” Mộ Dung Phong hỏi lại với giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu như ta tới chậm một bước thì chẳng phải là nàng đã có thể đi theo hắn rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ lưu luyến dời ánh mắt khỏi mấy thỏi vàng ròng kia, xoay người đối mặt với Mộ Dung Phong đang ghen tuông, tức giận mà giải thích một cách nghiêm túc: “Giữa ta và huynh ấy không có gì cả, huynh ấy cố ý muốn chọc giận chàng thôi. Lúc đó, ta đang đi giữa sự sống và cái chết đó, không phải thoải mái ngắm trăng thưởng nguyệt như chàng nghĩ đâu”.
Mộ Dung Phong hừ một tiếng đầy lạnh lùng: “Những tên tù binh mà ta bắt được nói cho ta là Cừu phu nhân và cừu thiếu chủ tình cảm sâu sắc, quan hệ cũng rất tốt.”
“Nếu như ta có cảm tình tốt như vậy thì cần gì phải cầu cứu chàng chứ? Ta đổ xuống suối nhiều thuốc, lãng phí như vậy làm gì? Đổng thuốc đó đều do ta cực khổ, khó khăn lắm mới điều chế ra được. Ta giả mạo thân phận phu nhân cũng chỉ là kế hoạch tạm thời, vì có thể sống sót mà thôi.”
“Vậy hắn bắt nàng tới để làm gì?”
“Chữa bệnh. Nghe nói y thuật của ta rất giỏi nên huynh ấy muốn tạ chữa bệnh giúp”
“Bệnh gì? Trên đời này có nhiều đại phu như vậy, sao nhất định phải tìm nàng?”
Lãnh Băng Cơ vừa định nói thẳng ra thì chợt dừng lại, dù sao thì Cừu thiếu chủ không phải người bình thường, một khi nói ra bí mật này, chắc chắn khiến hắn ta chịu tai ương rất lớn.
“Là một cuộc tiểu phẫu, kiểu mổ mà cần phải mổ bụng, mở lồng ngực để cắt đi những phần mang bệnh, sau đó sẽ khâu lại. Trước đây, ta cũng không biết huynh ấy, lần đầu gặp mặt là ở Phù Sinh Các, huynh ấy biết ta là một đại phu, cũng từng gặp được chứng bệnh này, cho nên mới phải liều lĩnh lẻn vào Vương phủ để tìm ta hỏi rõ tình huống, sau đó thì ôm cây đợi thỏ.
Huynh ấy canh chừng ở nghĩa trang gần chỗ nhà ta, vừa đúng lúc cứu được ta”.
“Nếu chỉ là vô tình gặp gỡ thì tại sao khi có chuyện nguy hiểm, nàng không phải sạch quan hệ với hắn mà còn phải giả làm Cừu phu nhân?”
Lừa gạt người đàn ông này không dễ.
“Về nguyên nhân chuyện này, chàng từng tra hỏi những tên giặc cướp kia rồi, chẳng phải đã biết rõ rồi sao. Tình hình lúc đó thật sự cấp bách, ai mà biết những tên đó là kẻ ác độc như vậy, hại người mà không thèm nể mặt ai cả.
“Ba tên giặc cướp đều chạy trốn cả rồi, chỉ còn lại sát thủ, bọn chúng chẳng biết gì cả, chỉ nói cho ta là bên trong có một cô gái tự xưng là phu nhân của Cừu thiếu chủ”
Mộ Dung Phong im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Nàng, ta có thể tin tưởng nàng sao?”
Lãnh Bằng Cơ bị nghi ngờ lần thứ hai, trong lòng rất tức giận. Nàng hất mặt lên, đang chuẩn, bị cãi lại thì dập vào mắt nàng là đôi mắt đỏ hằn đầy tơ máu của Mộ Dung Phong.
Lúc này, nàng mới chăm chú nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, khuôn mặt nhuốm phong trần, mái tóc rối bù, đôi môi khô, nứt nẻ, râu mọc lỏm chỏm đầy cằm. Dáng vẻ lôi thôi lết thết này khiến cho hắn nhìn có vẻ rất mệt mỏi, uể oải.
Nàng không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại một câu: “Chàng vẫn luôn tìm kiếm ta sao?”
“Phí lời!” Chóp mũi Mộ Dung Phong cử động, hắn hít thở hai lần mới nói tiếp: “Ta lo nàng gặp nguy hiểm, lo là hắn sẽ làm hại nàng, lo là sau này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. Từ sau khi nàng đi rồi thì ta ăn không ngon, ngủ không yên, giống như một người điên mà tìm kiếm nàng khắp nơi.
Còn nàng thì sao? Nàng lại ở chỗ này, tình tứ với người đàn ông khác, ở chung một phòng, còn thề non hẹn biển. Hắn còn kêu nàng chờ cái gì? Chờ hắn trở về đón nàng và đứa nhỏ là chuyện gì nữa? Lãnh Bằng Cơ, rốt cuộc thì hắn là ai? Nàng có dám nói thật cho bản vương không.”
Lãnh Băng Cơ nhón chân lên, ôm cổ Mộ Dung Phong, trực tiếp dụng môi chặn lại miệng của hắn.
Sau đó, nàng chủ động dùng lưỡi thấm ướt đôi môi khô nứt đến chảy máu của hắn.
Mấy câu chất vấn của Mộ Dung Phong chỉ vừa nói được phân nửa, cơn tức giận còn chưa nguôi được thì đã cảm nhận được sự mềm mại như nước tràn vào trong lòng, còn mang theo mùi hương như có như không. Mà trên môi hắn là cánh hoa mềm mượt như vừa được nhúng qua rượu tiên nước thảnh. Chiếc lưỡi mềm mại mà khéo léo đó tựa như chìa khóa mở ra sự tương tư của hắn mấy ngày nay, những lo lắng, nôn nóng trong những ngày qua đều tan thành mây khói.
Bình luận facebook