Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207: Vịt đã vào nồi lại bay mất
Mộ Dung Phong vấn sức khỏe đang không tốt, tâm trạng lại quá vui vẻ, xuân phong đắc ý, nên chỉ qua vài tuần rượu đã muốn say.
Ai cũng có mắt nhìn, biết vợ chồng người ta trùng phùng nhất định là có nhiều chuyện để nói, nên tất cả đều biết điều mà sớm cáo từ trở về phủ.
Đưa tiễn mọi người về xong, Lãnh Băng Cơ vặn vẹo eo: “Mệt quá”
Mộ Dung Phong: “Ừm, buồn ngủ quá”. Lãnh Băng Cơ: “Ta đi nghỉ ngơi trước đây”.
Mộ Dung Phong: “Ta cũng đi nghỉ đây”
Lãnh Băng Cơ quay người đi về Triều Thiên Khuyết, Mộ Dung Phong cũng đi theo.
Bầu không khí lúc này rất lạ lùng, Lãnh Băng Cơ căng thẳng siết chặt tay áo, Mộ Dung Phong thì xoa xoa ngón tay.
Lãnh Băng Cơ không nói gì, đi thẳng vào phòng chính, Mộ Dung Phong đi vào rồi đóng cửa lại, nhân tiện chốt luôn cửa.
Người này nhanh chóng trèo lên giường, được bằng chân lân đằng đầu à? Có phải hơi nhanh quá rồi không?
Lãnh Băng Cơ lo lắng nuốt nước bọt, sau khi lấy hết can đảm quay người lại, Mộ Dung Phong lập tức ôm cô vào lòng, không cần nói nhiều mà chiếm lấy môi nàng.
Lãnh Băng Cơ khống cự tuyệt. Bàn tay nhỏ bé như thể không có xương chậm rãi từ trong ngực lần lên cổ hắn.
Mộ Dung Phong ăn quen, càng tham lam công thành đoạt đất. Chấm lên vô số ngọn lửa trên đường đi.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy toàn bộ xương cốt cứ như bị rút đi, đã hoàn toàn tan thành nước, gần như không thể đứng vững. Cả người nàng đã nằm trọn trong vòng tay của Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong nhiệt huyết sôi trào. Mười mấy con ngựa hoang trong lồng ngực hắn dường như đang điên cuồng, dã tính và xung động đã hoàn toàn chôn vùi lý trí của hắn.
Giống như nham thạch được tích tụ hàng trăm nghìn năm cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu nhất để phun trào sức nóng mãnh liệt của nó ra ngoài. Sức mạnh điên cuồng của nham thạch có thể hủy diệt vạn vật.
Lãnh Bằng Cơ bị bế lên rồi đặt nhẹ nhàng lên giường. Hai mắt đã trở nên mơ màng, giống như cá mắc cạn, trước ngực phập phồng, hơi thở hổn hển.
Nàng khẽ khàng nói, cả người đã mềm nhũn như sáp: “Trời còn sáng mà”
Mộ Dung Phong trán nổi lên gân xanh, chịu đựng đến cả đầu đều là mồ hôi, giọng nói càng thêm mờ ám: “Nàng nhắm mắt lại, trời sẽ tới ngay thôi.”
“Nhưng chàng vẫn đang bị thương.”
“Ta đã đợi quá lâu rồi, không thể đợi thêm chút nào nữa!”
Mặt Lãnh Băng Cơ đỏ bừng vì xấu hổ, đưa tay lên che mắt.
Mộ Dung Phong không nhịn được mà cười khẽ. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Băng Cơ, những ngày nàng mất tích, ta cứ như là phát điên vậy. Sau này, không được rời xa ta nữa”.
Lúc này Lãnh Băng Cơ đã ý loạn tình mê, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực: “Chỉ cần chàng không bắt nạt ta, ta sẽ không đi đâu hết.”
Mộ Dung Phong cắn cằm nàng ta xem như trừng phạt một chút: “Vậy ta sẽ cho làm một sợi xích vàng, sau đó xích ta và nàng lại với nhau.”
“Ngang ngược”
“Ta ngang ngược thế đấy.”
Giống như củ hành bị lột từng lớp từng lớp, để lộ ra làn da trắng nõn nà, Lãnh Băng Cơ căng thẳng nắm chặt đệm gấm dưới thân, trống ngực đập thình thịch.
Ánh mắt Mộ Dung Phong như thể một cơn bão quét qua, vừa khát vọng vừa gấp gáp muốn nuốt chửng mọi thứ, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Lãnh Băng Cơ.
Mũi tên đã giương lên cung.
Bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên Ngay cả cửa sổ của Triều Thiên Khuyết cũng rung lên hai lần, định tại nhức óc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lãnh Bằng Cơ giật mình mở mắt, vẻ quyến rũ dịu dàng và hoàn toàn chấn động mà biến mất.
Cô và Mộ Dung Phong nhìn nhau, cùng thốt lên: “Chấn Thiên Lôi!”
Vừa dứt lời, thì có người rầm rập xông vào Triều Thiên Khuyết: “Khởi bẩm Vương gia, Chấn Thiên Lôi của Vụ phó tướng đột nhiên nổ tung. Vụ phó tướng đã bị thương”
“Bị thương có nghiêm trọng không?” Hai người lại đồng thanh.
“Nặng! Cả người nhìn như bị khét, nhưng vẫn còn kêu đau được.” “Vậy thì chưa chết được!”
Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi chửi bới: “Đáng đời!”
Lãnh Băng Cơ muốn cười, nhưng thấy người gặp họa lại hả hê cũng hơi kì. Nàng duỗi tay đẩy hắn ra: “Còn không màu đi xem hắn thế nào đi?”
Bị thương bởi Chấn Thiên Lôi không phải chuyện đùa, chưa kể chuyện lần trước vẫn còn khiến mọi người sợ hãi. Bực mình, cả hai đứng dậy, sửa lại quần áo rồi bước vội ra tiền viện.
Ở tiền viện là một mớ hỗn độn.
Vụ phó tướng thật giống như bị nướng khét, mặt mũi đen thui càng làm hàm răng trắng bóng thêm bắt mắt khi hét lên. Quần áo trên người hắn rách bươm thành từng mảnh.
Nhìn vậy quả thực là hơi thê thảm, so với bộ dạng sống dở chết dở lần trước còn thảm hơn.
Lương y đã đến và đang điều trị vết thương cho hắn, hắn đau đến nỗi cứ liên tục chửi bậy.
Âm lượng vẫn còn lớn lắm, xem ra cũng không có gì nghiêm trọng.
“Hắn sao rồi?” Lãnh Băng Cơ hỏi lương y.
Lương y cũng không ngẩng đầu lên: “Tất cả đều là vết thương ngoài da, ngũ tạng không sao cả. Sự phụ người không cần ra tay, vừa hay cho đồ nhi cơ hội luyện kỹ năng khâu vết thương”.
Vụ phó tướng hoàn toàn không biết, vụ nổ của hắn đã cản trở chuyện lớn của Vương gia thế nào, còn ở đó la hét: “Đau quá, hừ, ngươi nhẹ tay chút nào. Kim đâm một cái cho chuẩn không được sao? Ngươi tưởng người đang khâu giày hả. Ây da. Người có ý đúng không?”
Lương y sợ càng thêm sợ, tay run, miệng cũng run theo.
“Chuyện này là sao?” Mộ Dung Phong trầm giọng hỏi, tràn đầy tức giận.
“Mạt tướng đang bối rối, muốn mở banh thứ này ra để nghiên cứu cấu trúc của nó. Ai mà ngờ, mới chọc hai ba cái nó đã phát nổ. Cũng may mạt tướng nhanh tay nhanh mắt, bằng không cái mạng này coi như hết”
Nhìn thấy hắn ta bình an vô sự, Mộ Dung Phong trong lòng nhẹ nhõm hơn, tức giận nói: “Vết thương người như vậy, xem ra không dễ dàng xử lý. Người đâu, đem cho Vu phó tướng một bình nước, hai vò rượu, rửa cho sạch vết thương”
Vụ phó tướng rùng mình một cái: “Không phải chứ, Vương gia?”
Mộ Dung Phong nghiến răng, sắp sửa lên cơn, đột nhiên cảm thấy khoang mũi nóng ran, hai dòng máu mũi nóng hổi chảy xuống.
Lãnh Bằng Cơ quay mặt lại nhìn, nhanh chóng đưa khăn che mặt giúp hắn bịt mũi lại, vẫn không quên nhếch mép cười trêu chọc Vụ phó tướng: “Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, cẩn thận an toàn. Người xem ngươi suýt chết, Vương gia của các ngươi lo lắng biết chừng nào, nóng chảy máu mũi luôn rồi này. Cho vào nước thêm hai thìa muối, sát trùng cho vết thương sẽ hiệu quả hơn.”
Vụ phó tướng cảm thấy vương gia chảy máu mũi, hẳn là không phải tại vì mình, nếu không đã không ra tay tàn nhẫn như vậy, cho thêm hai bỏ rượu vào rửa sạch vết thương của mình.
Tuy nhiên, hắn chỉ dám nghĩ không dám nói, lỡ như lai chọc Vương gia dừng lên, lại bảo thêm nước ớt nước tỏi gì đó nữa thì sao? Chẳng khác nào đem mình ướp gia vị cho vừa miệng, nồi nướng lên ăn.
Hắn mặt mày ủ dột nhìn lương y điều trị vết thương của mình:” Người sẽ không tàn nhẫn độc ác như Vương Phi là Vương Phi nương nương chứ?”
Lương y bi vòng nói ai oán của hắn làm cho buồn nôn, tay lại run lên.
“Á, đau! ngươi nhẹ một chút đi!”
Câu này nghe thật ám muội, Mộ Dung Phong nghe xong, tim nhảy loạn, trong đầu lại nhảy ra vô vàn ảo tưởng, máu mũi chảy càng mãnh liệt hơn.
Lãnh Băng Cơ gọi người mang đá băng tới, thêm cả kim bạc để châm vào các huyệt đạo, nhờ vậy máu mới dừng chảy.
Nhìn thấy đôi mắt vẫn đỏ, còn khuôn mặt thì mệt mỏi, lòng nàng dịu lại: “Chàng ngủ chút đi”
Ai cũng có mắt nhìn, biết vợ chồng người ta trùng phùng nhất định là có nhiều chuyện để nói, nên tất cả đều biết điều mà sớm cáo từ trở về phủ.
Đưa tiễn mọi người về xong, Lãnh Băng Cơ vặn vẹo eo: “Mệt quá”
Mộ Dung Phong: “Ừm, buồn ngủ quá”. Lãnh Băng Cơ: “Ta đi nghỉ ngơi trước đây”.
Mộ Dung Phong: “Ta cũng đi nghỉ đây”
Lãnh Băng Cơ quay người đi về Triều Thiên Khuyết, Mộ Dung Phong cũng đi theo.
Bầu không khí lúc này rất lạ lùng, Lãnh Băng Cơ căng thẳng siết chặt tay áo, Mộ Dung Phong thì xoa xoa ngón tay.
Lãnh Băng Cơ không nói gì, đi thẳng vào phòng chính, Mộ Dung Phong đi vào rồi đóng cửa lại, nhân tiện chốt luôn cửa.
Người này nhanh chóng trèo lên giường, được bằng chân lân đằng đầu à? Có phải hơi nhanh quá rồi không?
Lãnh Băng Cơ lo lắng nuốt nước bọt, sau khi lấy hết can đảm quay người lại, Mộ Dung Phong lập tức ôm cô vào lòng, không cần nói nhiều mà chiếm lấy môi nàng.
Lãnh Băng Cơ khống cự tuyệt. Bàn tay nhỏ bé như thể không có xương chậm rãi từ trong ngực lần lên cổ hắn.
Mộ Dung Phong ăn quen, càng tham lam công thành đoạt đất. Chấm lên vô số ngọn lửa trên đường đi.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy toàn bộ xương cốt cứ như bị rút đi, đã hoàn toàn tan thành nước, gần như không thể đứng vững. Cả người nàng đã nằm trọn trong vòng tay của Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong nhiệt huyết sôi trào. Mười mấy con ngựa hoang trong lồng ngực hắn dường như đang điên cuồng, dã tính và xung động đã hoàn toàn chôn vùi lý trí của hắn.
Giống như nham thạch được tích tụ hàng trăm nghìn năm cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu nhất để phun trào sức nóng mãnh liệt của nó ra ngoài. Sức mạnh điên cuồng của nham thạch có thể hủy diệt vạn vật.
Lãnh Bằng Cơ bị bế lên rồi đặt nhẹ nhàng lên giường. Hai mắt đã trở nên mơ màng, giống như cá mắc cạn, trước ngực phập phồng, hơi thở hổn hển.
Nàng khẽ khàng nói, cả người đã mềm nhũn như sáp: “Trời còn sáng mà”
Mộ Dung Phong trán nổi lên gân xanh, chịu đựng đến cả đầu đều là mồ hôi, giọng nói càng thêm mờ ám: “Nàng nhắm mắt lại, trời sẽ tới ngay thôi.”
“Nhưng chàng vẫn đang bị thương.”
“Ta đã đợi quá lâu rồi, không thể đợi thêm chút nào nữa!”
Mặt Lãnh Băng Cơ đỏ bừng vì xấu hổ, đưa tay lên che mắt.
Mộ Dung Phong không nhịn được mà cười khẽ. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Băng Cơ, những ngày nàng mất tích, ta cứ như là phát điên vậy. Sau này, không được rời xa ta nữa”.
Lúc này Lãnh Băng Cơ đã ý loạn tình mê, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực: “Chỉ cần chàng không bắt nạt ta, ta sẽ không đi đâu hết.”
Mộ Dung Phong cắn cằm nàng ta xem như trừng phạt một chút: “Vậy ta sẽ cho làm một sợi xích vàng, sau đó xích ta và nàng lại với nhau.”
“Ngang ngược”
“Ta ngang ngược thế đấy.”
Giống như củ hành bị lột từng lớp từng lớp, để lộ ra làn da trắng nõn nà, Lãnh Băng Cơ căng thẳng nắm chặt đệm gấm dưới thân, trống ngực đập thình thịch.
Ánh mắt Mộ Dung Phong như thể một cơn bão quét qua, vừa khát vọng vừa gấp gáp muốn nuốt chửng mọi thứ, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Lãnh Băng Cơ.
Mũi tên đã giương lên cung.
Bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên Ngay cả cửa sổ của Triều Thiên Khuyết cũng rung lên hai lần, định tại nhức óc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lãnh Bằng Cơ giật mình mở mắt, vẻ quyến rũ dịu dàng và hoàn toàn chấn động mà biến mất.
Cô và Mộ Dung Phong nhìn nhau, cùng thốt lên: “Chấn Thiên Lôi!”
Vừa dứt lời, thì có người rầm rập xông vào Triều Thiên Khuyết: “Khởi bẩm Vương gia, Chấn Thiên Lôi của Vụ phó tướng đột nhiên nổ tung. Vụ phó tướng đã bị thương”
“Bị thương có nghiêm trọng không?” Hai người lại đồng thanh.
“Nặng! Cả người nhìn như bị khét, nhưng vẫn còn kêu đau được.” “Vậy thì chưa chết được!”
Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi chửi bới: “Đáng đời!”
Lãnh Băng Cơ muốn cười, nhưng thấy người gặp họa lại hả hê cũng hơi kì. Nàng duỗi tay đẩy hắn ra: “Còn không màu đi xem hắn thế nào đi?”
Bị thương bởi Chấn Thiên Lôi không phải chuyện đùa, chưa kể chuyện lần trước vẫn còn khiến mọi người sợ hãi. Bực mình, cả hai đứng dậy, sửa lại quần áo rồi bước vội ra tiền viện.
Ở tiền viện là một mớ hỗn độn.
Vụ phó tướng thật giống như bị nướng khét, mặt mũi đen thui càng làm hàm răng trắng bóng thêm bắt mắt khi hét lên. Quần áo trên người hắn rách bươm thành từng mảnh.
Nhìn vậy quả thực là hơi thê thảm, so với bộ dạng sống dở chết dở lần trước còn thảm hơn.
Lương y đã đến và đang điều trị vết thương cho hắn, hắn đau đến nỗi cứ liên tục chửi bậy.
Âm lượng vẫn còn lớn lắm, xem ra cũng không có gì nghiêm trọng.
“Hắn sao rồi?” Lãnh Băng Cơ hỏi lương y.
Lương y cũng không ngẩng đầu lên: “Tất cả đều là vết thương ngoài da, ngũ tạng không sao cả. Sự phụ người không cần ra tay, vừa hay cho đồ nhi cơ hội luyện kỹ năng khâu vết thương”.
Vụ phó tướng hoàn toàn không biết, vụ nổ của hắn đã cản trở chuyện lớn của Vương gia thế nào, còn ở đó la hét: “Đau quá, hừ, ngươi nhẹ tay chút nào. Kim đâm một cái cho chuẩn không được sao? Ngươi tưởng người đang khâu giày hả. Ây da. Người có ý đúng không?”
Lương y sợ càng thêm sợ, tay run, miệng cũng run theo.
“Chuyện này là sao?” Mộ Dung Phong trầm giọng hỏi, tràn đầy tức giận.
“Mạt tướng đang bối rối, muốn mở banh thứ này ra để nghiên cứu cấu trúc của nó. Ai mà ngờ, mới chọc hai ba cái nó đã phát nổ. Cũng may mạt tướng nhanh tay nhanh mắt, bằng không cái mạng này coi như hết”
Nhìn thấy hắn ta bình an vô sự, Mộ Dung Phong trong lòng nhẹ nhõm hơn, tức giận nói: “Vết thương người như vậy, xem ra không dễ dàng xử lý. Người đâu, đem cho Vu phó tướng một bình nước, hai vò rượu, rửa cho sạch vết thương”
Vụ phó tướng rùng mình một cái: “Không phải chứ, Vương gia?”
Mộ Dung Phong nghiến răng, sắp sửa lên cơn, đột nhiên cảm thấy khoang mũi nóng ran, hai dòng máu mũi nóng hổi chảy xuống.
Lãnh Bằng Cơ quay mặt lại nhìn, nhanh chóng đưa khăn che mặt giúp hắn bịt mũi lại, vẫn không quên nhếch mép cười trêu chọc Vụ phó tướng: “Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, cẩn thận an toàn. Người xem ngươi suýt chết, Vương gia của các ngươi lo lắng biết chừng nào, nóng chảy máu mũi luôn rồi này. Cho vào nước thêm hai thìa muối, sát trùng cho vết thương sẽ hiệu quả hơn.”
Vụ phó tướng cảm thấy vương gia chảy máu mũi, hẳn là không phải tại vì mình, nếu không đã không ra tay tàn nhẫn như vậy, cho thêm hai bỏ rượu vào rửa sạch vết thương của mình.
Tuy nhiên, hắn chỉ dám nghĩ không dám nói, lỡ như lai chọc Vương gia dừng lên, lại bảo thêm nước ớt nước tỏi gì đó nữa thì sao? Chẳng khác nào đem mình ướp gia vị cho vừa miệng, nồi nướng lên ăn.
Hắn mặt mày ủ dột nhìn lương y điều trị vết thương của mình:” Người sẽ không tàn nhẫn độc ác như Vương Phi là Vương Phi nương nương chứ?”
Lương y bi vòng nói ai oán của hắn làm cho buồn nôn, tay lại run lên.
“Á, đau! ngươi nhẹ một chút đi!”
Câu này nghe thật ám muội, Mộ Dung Phong nghe xong, tim nhảy loạn, trong đầu lại nhảy ra vô vàn ảo tưởng, máu mũi chảy càng mãnh liệt hơn.
Lãnh Băng Cơ gọi người mang đá băng tới, thêm cả kim bạc để châm vào các huyệt đạo, nhờ vậy máu mới dừng chảy.
Nhìn thấy đôi mắt vẫn đỏ, còn khuôn mặt thì mệt mỏi, lòng nàng dịu lại: “Chàng ngủ chút đi”