Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 486: Nổi giận đến mức dựng ngược cả tóc vì hồng nhan
Bốn phía xung quanh mắt to trừng mắt nhỏ, tất cả đều kinh ngạc!
Phong vương phi vậy mà lại chưa chết, hơn nữa còn im ắng không một tiếng động sinh ra nhi tử đã lớn thế này rồi!
Trời ạ, vị tiểu hoàng tôn đầu tiên của Trường An vương triều cứ như vậy từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ngay trước ngựa của Phong vương gia, sau đó khiến tất cả mọi ngược kinh ngạc!
Nhìn Phong vương gia cũng bị làm cho xúc động, một nam nhân to xác, một hán tử với ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh như vậy giờ lại khóc lóc nức nở hu hu, chẳng khác gì so với một đứa bé miệng còn hôi sữa. Hơn nữa, còn là ở trên đường lớn và trước mặt binh lính, hình tượng vương gia oai phong lẫm liệt đã bị quét sạch không sót lại được chút gì.
Toàn bộ mọi người đều đang chìm đắm trong cú sốc do Tiểu Vân Triệt mang tới, cho nên chẳng ai để ý đến nửa câu sau của cậu bé: “Phong vương phi sắp tải giá
Còn Mộ Dung Phong khóc xong lại cười, tươi cười được một hồi thì nước mắt lại lốp bốp trào ra, cũng không chút xấu hổ hay ngượng ngùng giơ tay lên lau mặt: "Ta là phụ thân của con, ta thật sự là phụ thân của con!”
Lời nói này dù nghe thế nào thì cũng giống như là đang mắng chửi người khác.
Tiểu Vân Triệt chớp chớp mắt: "Ngài không cần phải sốt ruột tạo mối quan hệ gần gũi hơn, mẫu thân của ta còn chưa nói có để cho ta nhận ngài hay không nữa”
Lúc này, Phong vương gia mới nhớ ra, bản thân trông thấy nhi tử rồi lập tức chỉ lo xúc động, quên mất Lãnh Bằng Cơ.
"Mẫu thân của con thì sao? Có chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao lại phải tái giá?”
"Ta nghe nói là do có người nào đó yêu thích tướng mạo của nương, vì vậy đã đưa bà ấy đi. Có điều, ta không chắc liệu chuyện ấy là bị ép buộc hay là cố tình bỏ trốn theo nam nhân khác, đặc biệt là sau khi được trực tiếp gặp ngài”
Đối với một nam nhân yếu đuối, thích khóc lóc thế này, lão nương của đứa nhỏ nhất định sẽ cảm thấy chướng mắt. Nhớ lúc trước, sau khi cậu bé gặp rắc rối, đã chơi xỏ lá khóc nhè và la lối om sòm, thế là suýt chút nữa đã bị lão nương dùng roi cuốn lại rồi đá một cú cho bay đi. Người phụ thân này, phỏng chừng sẽ bị lão nương chê phiền phức quá nên vứt bỏ luôn.
Phong vương gia cảm giác cái miệng này của nhi tử mình có phần hơi khó chịu, vậy nên hắn bèn chuyển hướng ánh mắt đỏ hoe nhìn sang phía Phượng Lôi Ngọc.
Phượng Lôi Ngọc nhìn cảnh tượng phụ tử nhận nhau này thì trong lòng thấy hơi cảm động, khịt khịt mũi, sau đó ngắn gọn nói qua ngọn nguồn mọi chuyện mà mình biết.
"Chủ nhân của ta và Thẩm thế tử đều đã chạy đi giải cứu vương phi nương nương. Thẩm thể tử lo lắng rằng ngài ấy không phải là đối thủ của hắn ta, thế nên đã bảo chúng ta tới kinh thành tìm ngài để cầu cứu”
Mộ Dung Phong vừa nghe xong tức khắc trở nên sốt ruột, máu nóng xông thẳng lên não bộ, làm sao lại có thể như vậy được! Trắng trợn cướp đoạt vương phi của bản vương, đây chẳng phải là đang coi thường Trường An vương triều của hắn hay sao? Hắn ta cho rằng kiếm trong tay Mộ Dung Phong này không dùng để làm gì cả à?
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Một Nam Chiếu bé nhỏ vậy mà lại có gan làm chuyện điên cuồng và ngang ngược thế này. Bản vương vẫn chưa tính sổ với các ngươi dù đã nhiều lần xâm phạm Trường An ta, trái lại các ngươi còn khiêu khích bản vương nữa. Xem ra nếu bản vương không san bằng Nam Chiếu của người thì sẽ coi như cho phép người thay đổi cả triều đại mất!”.
Phượng Lôi Ngọc khẽ cắn môi dưới, trong lòng dùng mánh khóe, không nói ra nửa câu sau: Thái tử Nam Chiếu quả thật không biết rằng nữ nhân mình vừa mắt lại chính là Phong vương phi của Trường An vương triều, bằng không thì có lẽ cũng sẽ chẳng dám làm ra chuyện lỗ mãng như thế này.
Có điều, cứ để Phong vương gia nổi giận đến mức dựng ngược cả tóc vì hồng nhan đi để anh hùng hơn một chút.
Mộ Dung Phong đứng dậy, cũng không trở về vương phủ nữa, từ trong lồng ngực lấy ra thẻ bài thường đeo nơi thắt lưng rồi ném cho Vu phó tướng: “Mau về doanh trại, triệu tập năm mươi ngàn kỵ binh, truyền lệnh của bản vương, lập tức xuất phát tiến tới Nam Chiếu!”.
Vụ phó tướng ở bên cạnh nhìn hắn, cả người cũng sôi trào nhiệt huyết, hai mắt giống vậy ươn ướt, chỉ mong giá như có thể ôm chầm lấy tuấn mã dưới thân mình mà khóc lớn hu hu.
Hơn bất kỳ người nào, hắn ta hiểu rõ Mộ Dung Phong đã phải gắng gượng như thế nào để vượt qua từng ngày trong suốt những năm nay.
Phong vương gia của bạn ngày mất ăn mất ngủ, huấn luyện binh lính trên sa trường, bao nhiêu là thử thách, kiên cường cứng rắn, hung ác khắc nghiệt. Hắn tàn nhẫn với chính bản thân như thể đã trở thành kẻ mất trí.
Đêm đến, Phong vương gia ăn mà không cảm nhận được chút mùi vị gì, cơ thể gầy guộc, hồn bay phách lạc, chỉ biết mượn rượu giải sầu, khổ sở hệt như một kẻ ngu si.
Đã có bao người khuyên bảo và an ủi, hoàng đế và Huệ phi cũng đều mong muốn khiến hắn phấn chấn trở lại một lần nữa nhưng hắn lại tự mình đi vào ngõ cụt, ẩn núp trong đó và cũng chẳng chịu ra ngoài nữa.
Trong vòng năm năm trời, hắn coi nữ nhân như rắn rết mà tránh xa, không bao giờ cho phép nữ nhân lại gần, khoảng cách với bản thân nhất định phải ít nhất là một mét. Đối với những người chủ động sà vào lòng tay hắn, hắn lại vô cảm như quỷ la sát khiến người khác sợ hãi.
Những người biết chuyện tình đều nói rằng Mộ Dung Phong hiện tại như một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hắn đã bị hai nữ nhân điên rồ, Lãnh Băng Nguyệt và Cẩm Ngu dọa sợ rồi.
Vụ phó tướng cũng cảm thấy nếu như nữ nhân ai cũng đều đáng sợ như hai người này thì hắn ta thà ở vậy cả đời còn hơn. Các hán tử bước ra từ quấn doanh giống như bọn họ không hưởng thụ nổi chuyện may mắn kiểu thể đầu.
Một lần nọ, sau khi uống rượu say mèm, Mộ Dung Phong đã vừa ôm vò rượu vừa lẩm bẩm: "Băng Cơ luôn luôn là người dễ thỏa mãn. Đối với ta, nàng cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là dù cho có ba ngàn con sông chảy yếu thì cũng sẽ chỉ uống nước một dòng. Miễn là, cả đời này, ta chỉ bảo vệ nàng, thì tới một ngày nào đó, cho dù vẫn còn những hiểu lầm, nàng cũng sẽ hiểu được trái tim ta và quay lại bên cạnh ta”.
Vào giây phút ấy, Vụ phó tướng xoay người lại và bật khóc.
Hắn ta nghĩ rằng cả nửa đời sau này, vương gia của mình có lẽ sẽ chỉ cứ sống như thế này, hệt một cái xác chết di động. Ai ngờ được rằng, vậy mà lại xuất hiện một bước ngoặt, chính là tiểu thế tử từ trên trời rơi xuống. Rốt cuộc, vương gia của hắn ta cũng đã trở về.
Hắn ta mong ước rằng bản thân có thể ôm chặt lấy đứa bé này và hôn cậu bé hai cái, sau đó mới cảm thấy hả dạ..
Chắc chắn phải đi giải cứu vương phi nương nương, Nam Chiểu làm thế này rõ ràng là đang muốn cưỡng ép tái giá mà, nhất định hắn ta phải đi theo, bằng không thì ở nhà cũng sẽ sốt ruột, chẳng nhận ra được người thân của chính mình nữa.
Tuy nhiên, nếu không có thánh chỉ, việc tự ý điều động quân binh sẽ bị gán vào tội chết, ngay cả khi có lệnh bài trong tay cũng không được.
Vụ phó tướng cầm thẻ bài, dùng sức sịt mũi, còn tựa như là nàng dâu nhỏ, tủi thân méo miệng lên tiếng: "Vương gia vẫn nên tiến cung trước thì tốt hơn”
“Không kịp đầu!” Mộ Dung Phong nghiến răng: “Chậm một bước, lỡ đâu Băng Cơ xuất giá rồi thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Chỉ nên dẫn theo kỵ binh thôi, đỡ phải trì hoãn lộ trình”
Năm mươi ngàn kỵ binh này là quân đội tinh nhuệ của Trường An vương triều. Họ đã trải qua muôn vàn thử thách của Mộ Dung Phong trong mấy năm qua, cho nên bây giờ giống như một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì dù là kiên cổ tới nhường nào.
Nuôi binh ngàn ngày, dùng quần một lúc, hắn phải mạnh mẽ đâm thanh kiếm sắc này vào thẳng trung tâm Nam Chiểu.
Tiểu Vân Triệt vui vẻ nhảy nhót: "Ta cũng muốn đi, đánh trận thế này chính là sở trường của ta."
Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn nhi tử của mình, cảm thấy thật dở khóc dở cười. Hai người vừa mới gặp mặt, hắn thật sự không đành lòng bỏ đứa nhỏ lại đây, nhưng mà hắn đang chuẩn bị tiến nhanh trong đêm, một đứa bé như vậy làm sao có thể chịu đựng nổi?
Trong lòng hắn thấy vô cùng khó chịu, xoa đầu Tiểu Vân Triệt: "Con ngoan, nghe lời phụ thân đi. Trước tiên, con cứ ở lại kinh thành đã, phụ thân sẽ phải người đưa con vào cùng tìm hoàng gia gia và hoàng thái tổ mẫu. Phụ thân cứu được mẫu thân của con xong sẽ lập tức trở về ngay"
Tiểu Vân Triệt cực kỳ muốn đi nên vặn vẹo thân thể: "Nếu như ngài không dẫn theo ta thì quay đầu một cái là ta không gọi ngài là phụ thân đâu”
Mộ Dung Phong có phần không biết phải làm sao, thế nhưng trong lòng lại nóng ruột như có lửa đốt, liếc mắt nhìn sang Phượng Lôi Ngọc ở bên cạnh.
Phượng Lôi Ngọc hiểu rõ mức độ nặng nhẹ của sự tình, hiện tại, quả thật hoàng cung chắc
chắn là nơi an toàn nhất để đi đến. Huống chi, sự thật về thân thế của Tiểu Vân Triệt đã được tiết lộ ra, sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ phải về nhận tổ quy tông.
Vì vậy, nàng khom lưng xuống, nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Vân Triệt và nói: "Ngươi có biết ở trong hoàng cung, cái gì là nhiều nhất không?”
"Cừu phụ thân bảo rằng nhiều nhất chính là quy củ”.
Những người lớn ở bên cạnh đều bị đứa nhỏ chọc cười, lời này thực sự rất sâu sắc.
Phượng Lôi Ngọc cũng mỉm cười: "Không đúng, ở đó có nhiều nhất là mỹ nhân đấy, đâu đâu cũng có mỹ nhân”
Tiểu Vân Triệt vừa nghe thấy vậy, trợn cả mắt lên: "Thế thì ta sẽ ở lại, bây giờ lập tức tiến cung luôn thôi.”
Mộ Dung Phong kinh ngạc há hốc mồm, quả thật có hơi hoài nghi, đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là nhi tử ruột thịt của mình hay không?
Không nên chậm trễ việc này thêm nữa, hắn căn dặn một số binh sĩ phía sau lập tức cầm lấy thẻ bài thắt lưng của hắn để hộ tống Tiểu Vân Triệt tiến cung. Còn hắn thì thậm chí không rảnh quay về vương phủ mà trực tiếp quay đầu ngựa, quất roi thúc ngựa, lao thẳng chạy nhanh về hướng Dự Châu ngay trong đêm. Trong lòng lại như có ngọn đuốc bừng cháy rừng rực.
Băng Cơ, ta đến rồi đây!
Phong vương phi vậy mà lại chưa chết, hơn nữa còn im ắng không một tiếng động sinh ra nhi tử đã lớn thế này rồi!
Trời ạ, vị tiểu hoàng tôn đầu tiên của Trường An vương triều cứ như vậy từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ngay trước ngựa của Phong vương gia, sau đó khiến tất cả mọi ngược kinh ngạc!
Nhìn Phong vương gia cũng bị làm cho xúc động, một nam nhân to xác, một hán tử với ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh như vậy giờ lại khóc lóc nức nở hu hu, chẳng khác gì so với một đứa bé miệng còn hôi sữa. Hơn nữa, còn là ở trên đường lớn và trước mặt binh lính, hình tượng vương gia oai phong lẫm liệt đã bị quét sạch không sót lại được chút gì.
Toàn bộ mọi người đều đang chìm đắm trong cú sốc do Tiểu Vân Triệt mang tới, cho nên chẳng ai để ý đến nửa câu sau của cậu bé: “Phong vương phi sắp tải giá
Còn Mộ Dung Phong khóc xong lại cười, tươi cười được một hồi thì nước mắt lại lốp bốp trào ra, cũng không chút xấu hổ hay ngượng ngùng giơ tay lên lau mặt: "Ta là phụ thân của con, ta thật sự là phụ thân của con!”
Lời nói này dù nghe thế nào thì cũng giống như là đang mắng chửi người khác.
Tiểu Vân Triệt chớp chớp mắt: "Ngài không cần phải sốt ruột tạo mối quan hệ gần gũi hơn, mẫu thân của ta còn chưa nói có để cho ta nhận ngài hay không nữa”
Lúc này, Phong vương gia mới nhớ ra, bản thân trông thấy nhi tử rồi lập tức chỉ lo xúc động, quên mất Lãnh Bằng Cơ.
"Mẫu thân của con thì sao? Có chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao lại phải tái giá?”
"Ta nghe nói là do có người nào đó yêu thích tướng mạo của nương, vì vậy đã đưa bà ấy đi. Có điều, ta không chắc liệu chuyện ấy là bị ép buộc hay là cố tình bỏ trốn theo nam nhân khác, đặc biệt là sau khi được trực tiếp gặp ngài”
Đối với một nam nhân yếu đuối, thích khóc lóc thế này, lão nương của đứa nhỏ nhất định sẽ cảm thấy chướng mắt. Nhớ lúc trước, sau khi cậu bé gặp rắc rối, đã chơi xỏ lá khóc nhè và la lối om sòm, thế là suýt chút nữa đã bị lão nương dùng roi cuốn lại rồi đá một cú cho bay đi. Người phụ thân này, phỏng chừng sẽ bị lão nương chê phiền phức quá nên vứt bỏ luôn.
Phong vương gia cảm giác cái miệng này của nhi tử mình có phần hơi khó chịu, vậy nên hắn bèn chuyển hướng ánh mắt đỏ hoe nhìn sang phía Phượng Lôi Ngọc.
Phượng Lôi Ngọc nhìn cảnh tượng phụ tử nhận nhau này thì trong lòng thấy hơi cảm động, khịt khịt mũi, sau đó ngắn gọn nói qua ngọn nguồn mọi chuyện mà mình biết.
"Chủ nhân của ta và Thẩm thế tử đều đã chạy đi giải cứu vương phi nương nương. Thẩm thể tử lo lắng rằng ngài ấy không phải là đối thủ của hắn ta, thế nên đã bảo chúng ta tới kinh thành tìm ngài để cầu cứu”
Mộ Dung Phong vừa nghe xong tức khắc trở nên sốt ruột, máu nóng xông thẳng lên não bộ, làm sao lại có thể như vậy được! Trắng trợn cướp đoạt vương phi của bản vương, đây chẳng phải là đang coi thường Trường An vương triều của hắn hay sao? Hắn ta cho rằng kiếm trong tay Mộ Dung Phong này không dùng để làm gì cả à?
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Một Nam Chiếu bé nhỏ vậy mà lại có gan làm chuyện điên cuồng và ngang ngược thế này. Bản vương vẫn chưa tính sổ với các ngươi dù đã nhiều lần xâm phạm Trường An ta, trái lại các ngươi còn khiêu khích bản vương nữa. Xem ra nếu bản vương không san bằng Nam Chiếu của người thì sẽ coi như cho phép người thay đổi cả triều đại mất!”.
Phượng Lôi Ngọc khẽ cắn môi dưới, trong lòng dùng mánh khóe, không nói ra nửa câu sau: Thái tử Nam Chiếu quả thật không biết rằng nữ nhân mình vừa mắt lại chính là Phong vương phi của Trường An vương triều, bằng không thì có lẽ cũng sẽ chẳng dám làm ra chuyện lỗ mãng như thế này.
Có điều, cứ để Phong vương gia nổi giận đến mức dựng ngược cả tóc vì hồng nhan đi để anh hùng hơn một chút.
Mộ Dung Phong đứng dậy, cũng không trở về vương phủ nữa, từ trong lồng ngực lấy ra thẻ bài thường đeo nơi thắt lưng rồi ném cho Vu phó tướng: “Mau về doanh trại, triệu tập năm mươi ngàn kỵ binh, truyền lệnh của bản vương, lập tức xuất phát tiến tới Nam Chiếu!”.
Vụ phó tướng ở bên cạnh nhìn hắn, cả người cũng sôi trào nhiệt huyết, hai mắt giống vậy ươn ướt, chỉ mong giá như có thể ôm chầm lấy tuấn mã dưới thân mình mà khóc lớn hu hu.
Hơn bất kỳ người nào, hắn ta hiểu rõ Mộ Dung Phong đã phải gắng gượng như thế nào để vượt qua từng ngày trong suốt những năm nay.
Phong vương gia của bạn ngày mất ăn mất ngủ, huấn luyện binh lính trên sa trường, bao nhiêu là thử thách, kiên cường cứng rắn, hung ác khắc nghiệt. Hắn tàn nhẫn với chính bản thân như thể đã trở thành kẻ mất trí.
Đêm đến, Phong vương gia ăn mà không cảm nhận được chút mùi vị gì, cơ thể gầy guộc, hồn bay phách lạc, chỉ biết mượn rượu giải sầu, khổ sở hệt như một kẻ ngu si.
Đã có bao người khuyên bảo và an ủi, hoàng đế và Huệ phi cũng đều mong muốn khiến hắn phấn chấn trở lại một lần nữa nhưng hắn lại tự mình đi vào ngõ cụt, ẩn núp trong đó và cũng chẳng chịu ra ngoài nữa.
Trong vòng năm năm trời, hắn coi nữ nhân như rắn rết mà tránh xa, không bao giờ cho phép nữ nhân lại gần, khoảng cách với bản thân nhất định phải ít nhất là một mét. Đối với những người chủ động sà vào lòng tay hắn, hắn lại vô cảm như quỷ la sát khiến người khác sợ hãi.
Những người biết chuyện tình đều nói rằng Mộ Dung Phong hiện tại như một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hắn đã bị hai nữ nhân điên rồ, Lãnh Băng Nguyệt và Cẩm Ngu dọa sợ rồi.
Vụ phó tướng cũng cảm thấy nếu như nữ nhân ai cũng đều đáng sợ như hai người này thì hắn ta thà ở vậy cả đời còn hơn. Các hán tử bước ra từ quấn doanh giống như bọn họ không hưởng thụ nổi chuyện may mắn kiểu thể đầu.
Một lần nọ, sau khi uống rượu say mèm, Mộ Dung Phong đã vừa ôm vò rượu vừa lẩm bẩm: "Băng Cơ luôn luôn là người dễ thỏa mãn. Đối với ta, nàng cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là dù cho có ba ngàn con sông chảy yếu thì cũng sẽ chỉ uống nước một dòng. Miễn là, cả đời này, ta chỉ bảo vệ nàng, thì tới một ngày nào đó, cho dù vẫn còn những hiểu lầm, nàng cũng sẽ hiểu được trái tim ta và quay lại bên cạnh ta”.
Vào giây phút ấy, Vụ phó tướng xoay người lại và bật khóc.
Hắn ta nghĩ rằng cả nửa đời sau này, vương gia của mình có lẽ sẽ chỉ cứ sống như thế này, hệt một cái xác chết di động. Ai ngờ được rằng, vậy mà lại xuất hiện một bước ngoặt, chính là tiểu thế tử từ trên trời rơi xuống. Rốt cuộc, vương gia của hắn ta cũng đã trở về.
Hắn ta mong ước rằng bản thân có thể ôm chặt lấy đứa bé này và hôn cậu bé hai cái, sau đó mới cảm thấy hả dạ..
Chắc chắn phải đi giải cứu vương phi nương nương, Nam Chiểu làm thế này rõ ràng là đang muốn cưỡng ép tái giá mà, nhất định hắn ta phải đi theo, bằng không thì ở nhà cũng sẽ sốt ruột, chẳng nhận ra được người thân của chính mình nữa.
Tuy nhiên, nếu không có thánh chỉ, việc tự ý điều động quân binh sẽ bị gán vào tội chết, ngay cả khi có lệnh bài trong tay cũng không được.
Vụ phó tướng cầm thẻ bài, dùng sức sịt mũi, còn tựa như là nàng dâu nhỏ, tủi thân méo miệng lên tiếng: "Vương gia vẫn nên tiến cung trước thì tốt hơn”
“Không kịp đầu!” Mộ Dung Phong nghiến răng: “Chậm một bước, lỡ đâu Băng Cơ xuất giá rồi thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Chỉ nên dẫn theo kỵ binh thôi, đỡ phải trì hoãn lộ trình”
Năm mươi ngàn kỵ binh này là quân đội tinh nhuệ của Trường An vương triều. Họ đã trải qua muôn vàn thử thách của Mộ Dung Phong trong mấy năm qua, cho nên bây giờ giống như một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì dù là kiên cổ tới nhường nào.
Nuôi binh ngàn ngày, dùng quần một lúc, hắn phải mạnh mẽ đâm thanh kiếm sắc này vào thẳng trung tâm Nam Chiểu.
Tiểu Vân Triệt vui vẻ nhảy nhót: "Ta cũng muốn đi, đánh trận thế này chính là sở trường của ta."
Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn nhi tử của mình, cảm thấy thật dở khóc dở cười. Hai người vừa mới gặp mặt, hắn thật sự không đành lòng bỏ đứa nhỏ lại đây, nhưng mà hắn đang chuẩn bị tiến nhanh trong đêm, một đứa bé như vậy làm sao có thể chịu đựng nổi?
Trong lòng hắn thấy vô cùng khó chịu, xoa đầu Tiểu Vân Triệt: "Con ngoan, nghe lời phụ thân đi. Trước tiên, con cứ ở lại kinh thành đã, phụ thân sẽ phải người đưa con vào cùng tìm hoàng gia gia và hoàng thái tổ mẫu. Phụ thân cứu được mẫu thân của con xong sẽ lập tức trở về ngay"
Tiểu Vân Triệt cực kỳ muốn đi nên vặn vẹo thân thể: "Nếu như ngài không dẫn theo ta thì quay đầu một cái là ta không gọi ngài là phụ thân đâu”
Mộ Dung Phong có phần không biết phải làm sao, thế nhưng trong lòng lại nóng ruột như có lửa đốt, liếc mắt nhìn sang Phượng Lôi Ngọc ở bên cạnh.
Phượng Lôi Ngọc hiểu rõ mức độ nặng nhẹ của sự tình, hiện tại, quả thật hoàng cung chắc
chắn là nơi an toàn nhất để đi đến. Huống chi, sự thật về thân thế của Tiểu Vân Triệt đã được tiết lộ ra, sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ phải về nhận tổ quy tông.
Vì vậy, nàng khom lưng xuống, nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Vân Triệt và nói: "Ngươi có biết ở trong hoàng cung, cái gì là nhiều nhất không?”
"Cừu phụ thân bảo rằng nhiều nhất chính là quy củ”.
Những người lớn ở bên cạnh đều bị đứa nhỏ chọc cười, lời này thực sự rất sâu sắc.
Phượng Lôi Ngọc cũng mỉm cười: "Không đúng, ở đó có nhiều nhất là mỹ nhân đấy, đâu đâu cũng có mỹ nhân”
Tiểu Vân Triệt vừa nghe thấy vậy, trợn cả mắt lên: "Thế thì ta sẽ ở lại, bây giờ lập tức tiến cung luôn thôi.”
Mộ Dung Phong kinh ngạc há hốc mồm, quả thật có hơi hoài nghi, đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là nhi tử ruột thịt của mình hay không?
Không nên chậm trễ việc này thêm nữa, hắn căn dặn một số binh sĩ phía sau lập tức cầm lấy thẻ bài thắt lưng của hắn để hộ tống Tiểu Vân Triệt tiến cung. Còn hắn thì thậm chí không rảnh quay về vương phủ mà trực tiếp quay đầu ngựa, quất roi thúc ngựa, lao thẳng chạy nhanh về hướng Dự Châu ngay trong đêm. Trong lòng lại như có ngọn đuốc bừng cháy rừng rực.
Băng Cơ, ta đến rồi đây!
Bình luận facebook