Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 530: Kim bài miễn đánh
Nghi trượng của Hoàng đế hùng dũng oai nghiêm mà giá Phong Vân vương phủ.
Người trên đường phố quỳ phần phật hết dưới mặt đất, đồng thanh hô lên vạn tuế.
Lão gia tử cũng không rảnh để ý ai, lòng nóng như lửa đốt, bước vào Phong vương phủ.
Bách tính châu đầu ghé tai vào bàn tán: “Hoàng thượng ngự giá thân lâm đến Phong vương phủ, còn gấp gáp như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng gì rồi sao?” Lần trước đó hình như vẫn còn là chuyện của năm năm trước, Phong vương gia cùng Phong vương phi hai người đánh nhau tự sát.
“Nghe nói là do Phong vương phi đang đánh hài tử”.
vậy à?”
“Chỉ là đánh hài tử thôi mà, chuyện lông gà vỏ tỏi thế này mà cũng đáng để ra quân ồ ạt như
“So với chuyện Phong vương gia dẫn theo một trăm năm mươi vạn đại quân đi cướp hôn thì đây đã được tính gì là ra quân ồ ạt?”
Thị vệ của Phong vương phủ đều cảm thấy khá mất mặt, vậy nên tất cả đều im miệng không nói gì.
Lão gia tử còn chưa đi đến Triều Thiên Khuyết đã nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Tiểu Vân Triệt.
“Con không dám nữa, mẫu thân, sau này Triệt Nhi không dám lấy trộm đồ nữa”
“Mẫu thân, người đừng đánh con nữa, con sai rồi. Phụ thân ơi, phụ thân đáng ghét ơi, Hoàng gia gia, các người đang ở đâu vậy? Mau đến cứu con đi! Con sắp bị mẫu thân đánh chết rồi đây!”
Tiếng roi da “Bộp bộp”kêu lên, nghe thôi cũng thấy rất có sức.
Lão gia tử đau lòng đến mức run lên cầm cập, vội vàng nhanh chân sải bước xông vào bên trong viện tử. Dồn khí đan điền, tức giận gầm lên một tiếng: “Lãnh Băng Cơ, con dừng tay lại ngay cho trẫm!”
Thẩm Phong Vân đang sốt ruột như cá nằm trên thớt, mắt thấy lão gia tử đến như thấy cứu tinh.
“Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng đến rồi”
Hoàng đế trầm mặt giận dữ mắng mỏ: “Phế vật, đều là phế vật, đến một nữ nhân mà người cũng không ngăn cản được sao?”
Thẩm Phong Vân co rụt cổ lại, không dám già mồm cãi lại.
Tiếng roi vụt trong phòng im bặt mà dừng.
Lãnh Băng Cơ thở hồng hộc, mở miệng vẫn còn nhuốm đầy mùi lửa giận: “Không biết phụ hàng giả đáo, xin thứ cho Băng Cơ không còn mặt mũi nào gặp người, không thể đích thân nghênh đón, đợi con giáo huấn xong tên nghịch tử này sẽ ra nhận tội chịu phạt với người sau”
Tiểu Vân Triệt vừa nghe thấy cứu tinh đã đến, lập tức khác đến khàn cả giọng: “Hoàng gia gia, sao bây giờ người mới tới thế? Mẫu thân con sắp đánh chết con luôn rồi! Hôm nay là người tận mắt chứng kiến đấy nhé, không phải là bảo bảo nói hươu nói vượn đâu đấy”
Hoàng đế lão gia tử nghe xong phải gọi là đau lòng không chịu nổi. Mở miệng la mắng Lãnh Băng Cơ đang ở trong làng.
“Ngươi dám động vào một đầu ngón tay của hài tử nữa xem nào! Phản rồi hay sao hả? Trẫm chỉ có một đứa cháu trai này, nó còn chưa đến năm tuổi đâu, con đã muốn đánh nó đến chết! Con muốn Mộ Dung gia ta đoạn tử tuyệt tôn hay sao hả?”
Lãnh Băng Cơ không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp: “Con hư là tại mẹ, hài tử này quá mức ngang bướng, hôm nay gây ra tai hoạ ngập trời, nếu như không giáo huấn tử tế một trận, con dâu không có mặt mũi nào nói rõ với phụ hoàng”.
“Có cái rắm ấy!"lão gia tử gấp đến độ muốn nhảy cẫng lên: “Lãnh Băng Cơ, con đây là muốn kháng chỉ bất tuân sao? Còn không chịu mở cửa ra cho trẫm, trẫm liền sai người đạp nó ngay.” Lãnh Băng Cơ không chút sợ hãi trả lời: “Bằng Cơ đã nghĩ xong hết cả rồi, dù sao thì tội ăn cắp ngọc tỷ này cũng là tội chết, còn rớt thêm một cái danh tiếng dạy dỗ không nghiêm, ngược lại còn không bằng con tự mình đánh chết tên nghịch tử này, chứ giữ hắn lại còn không chắc sau này có gây ra cái tai hoạ gì nữa đâu. Con không thể để người ta đâm sau lưng được”.
“Cái này thì tính là tai hoạ gì chứ? Trẫm nói muốn trách hài tử lúc nào hả?”lão gia tử lẽ thẳng khí hùng mà nói.
Cửa phòng cách một tiếng liền mở, Lãnh Băng Cơ lộ cái đầu ra: “Người nói, không trách tội hắn sao?”
Hoàng đế lão gia tử nói xong câu này cũng có chút hối hận. Nữ nhân này luôn thuận cột mà trèo lên trên, đúng như dự liệu.
Ngài ấy không nói gì, thò đầu nhìn vào bên trong phòng.
Tiểu Vân Triệt bị trói ở một đầu của chiếc ghế đầu dài, quần áo trên mông đã nở hoa, mặt trên còn có cả vết máu loang lổ.
Lòng của Hoàng đế lão gia tử đau như thể bị kim châm vậy, tức giận đùng đùng bước vào trong phòng, ngồi xổm người xuống, run tay cởi bỏ sợi dây đang trói Tiểu Vân Triệt, ôm hài tử vào lòng: “Đi, hồi cung với Hoàng gia gia”
Tiểu Vân Triệt không chịu đi, ôm lấy cố ngài ấy khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Con không đi, con gây ra tai hoạ cho mẫu thân, mẫu thân tức giận sẽ không cần con nữa”
“Một người mẫu thân độc ác như vậy con còn cần nàng ta làm gì hả?"Lão gia tử chống lưng cho Tiểu Vân Triệt, liếc nhìn vạt áo ở mông hẳn nở hoa, cũng không dám đưa tay ra đụng vào: “Con thật sự xuống tay được hả Lãnh Băng Cơ, chuyện lớn đến mức nào chứ, hài tử giết người rồi? Hay là phóng rồi? Không phải chỉ là nghịch cái ngọc tỷ một chút thôi sao, đây là trẫm cho nóchơi đấy.
“Cộp cộp”hai tiến, Lãnh Băng Cơ quỳ xuống trước mặt lão gia tử: “Phụ hoàng à, sao lão nhân gia người lại biết chơi thể? Tốt xấu gì ngài cũng phải báo trước với con một tiếng chứ, doạ chết toi Băng Cơ rồi, thiếu chút nữa thôi là con đã cho một sợi dây vắt ngang qua xà nhà, sợ tội mà tự sát rồi”
Hoàng đế lão gia tử phải gọi là tức không nhịn nổi, đã chiếm được chỗ hời của người ta rồi còn khoe mẽ, đã vậy còn dám cắn ngược lại một cái, quở trách lỗi sai của trẫm..
Ngài ấy lập tức giận đến run lên, thật muốn ấn cái giày lớn lên trên bản mặt vô sỉ của nữ nhân này mà.
“Vậy sao con không đi thắt cổ đi, trút giận lên người cháu trai ta làm gì?”
“Không dạy được con là lỗi của cha mẹ, hài tử này dám lấy trộm ngọc tỷ của người, lẽ nào không nên nhận đánh một trận đòn sao? Lỗi mà hắn phạm, không phải ngài đều tính hết lên người chúng ta sao?”
“Trẫm nói muốn trách tới các con khi nào?”
Lãnh Bằng Cơ “Cộp cộp cộp”đầu xuống đất ba cái: “Tạ phụ hoàng thứ tội.”
Biết ngay mà, đây chính là khổ nhục kế, vậy mà chính mình còn vẫn một mực điên điên khùng khùng chạy tới đây. Không sao, tương lai còn dài, ngày tháng hai ông con chúng ta oánh với nhau còn nhiều lắm, cái tay nhỏ bé mảnh khảnh đấy của con có vặn nổi cái chân của trẫm không?
Lão gia tử trợn nàng một cái, cúi đầu nước mắt lưng tròng vén quần áo của Tiểu Vân Triệt lên, xem xét thương thể của hắn: “Đi, hồi cung với Hoàng gia gia, sau đó tìm một ngự y đến xem xem vết thương của con”
Tiểu Vân Triệt lấy tay che lại cái mông không cho xem, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Con không sao đâu Hoàng gia gia, không cần phải truyền ngự y. Cái mông này của con ngày ngày bị đánh, chai luôn rồi, da thô thịt dày lắm không đau đầu”
Lão gia tử hầm hừ nói: “Lúc về Hoàng gia gia kêu người làm cho con một khối kim bài miễn đánh, xem xem còn ai dám động đến một đốt ngón tay của con nữa!”
“Thánh chỉ sắc phong, một là tứ hôn cho con và Phong nhi, hai là sắc phong Vân Triệt là thế tử của Phong vương phủ, ba là cái trẫm vừa viết thêm đó, sau này không được phép đánh kim. tôn của ta nữa!”.
Thật sao, còn có loại chống lưng, bao che cho con cháu như vậy à.
Lãnh Băng Cơ chỉ có thể xấu hổ mà lĩnh chỉ tạ ơn.
Lão gia tử lấy được ngọc tỷ xong liền nghênh ngang rời đi.
Tiểu Vân Triệt cưỡi trên cái ghế đẩu, dương dương đắc ý: “Vẫn là Hoàng gia gia của con tốt nhất, nếu không phải là do trong cung quá nhàm chán, con còn lâu mới thêm về Phong vương phủ. Ngày ngày nhìn người và phụ thân rắc cẩu lương, ngược chết con chó độc thân là con đây rồi”
Người trên đường phố quỳ phần phật hết dưới mặt đất, đồng thanh hô lên vạn tuế.
Lão gia tử cũng không rảnh để ý ai, lòng nóng như lửa đốt, bước vào Phong vương phủ.
Bách tính châu đầu ghé tai vào bàn tán: “Hoàng thượng ngự giá thân lâm đến Phong vương phủ, còn gấp gáp như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng gì rồi sao?” Lần trước đó hình như vẫn còn là chuyện của năm năm trước, Phong vương gia cùng Phong vương phi hai người đánh nhau tự sát.
“Nghe nói là do Phong vương phi đang đánh hài tử”.
vậy à?”
“Chỉ là đánh hài tử thôi mà, chuyện lông gà vỏ tỏi thế này mà cũng đáng để ra quân ồ ạt như
“So với chuyện Phong vương gia dẫn theo một trăm năm mươi vạn đại quân đi cướp hôn thì đây đã được tính gì là ra quân ồ ạt?”
Thị vệ của Phong vương phủ đều cảm thấy khá mất mặt, vậy nên tất cả đều im miệng không nói gì.
Lão gia tử còn chưa đi đến Triều Thiên Khuyết đã nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Tiểu Vân Triệt.
“Con không dám nữa, mẫu thân, sau này Triệt Nhi không dám lấy trộm đồ nữa”
“Mẫu thân, người đừng đánh con nữa, con sai rồi. Phụ thân ơi, phụ thân đáng ghét ơi, Hoàng gia gia, các người đang ở đâu vậy? Mau đến cứu con đi! Con sắp bị mẫu thân đánh chết rồi đây!”
Tiếng roi da “Bộp bộp”kêu lên, nghe thôi cũng thấy rất có sức.
Lão gia tử đau lòng đến mức run lên cầm cập, vội vàng nhanh chân sải bước xông vào bên trong viện tử. Dồn khí đan điền, tức giận gầm lên một tiếng: “Lãnh Băng Cơ, con dừng tay lại ngay cho trẫm!”
Thẩm Phong Vân đang sốt ruột như cá nằm trên thớt, mắt thấy lão gia tử đến như thấy cứu tinh.
“Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng đến rồi”
Hoàng đế trầm mặt giận dữ mắng mỏ: “Phế vật, đều là phế vật, đến một nữ nhân mà người cũng không ngăn cản được sao?”
Thẩm Phong Vân co rụt cổ lại, không dám già mồm cãi lại.
Tiếng roi vụt trong phòng im bặt mà dừng.
Lãnh Băng Cơ thở hồng hộc, mở miệng vẫn còn nhuốm đầy mùi lửa giận: “Không biết phụ hàng giả đáo, xin thứ cho Băng Cơ không còn mặt mũi nào gặp người, không thể đích thân nghênh đón, đợi con giáo huấn xong tên nghịch tử này sẽ ra nhận tội chịu phạt với người sau”
Tiểu Vân Triệt vừa nghe thấy cứu tinh đã đến, lập tức khác đến khàn cả giọng: “Hoàng gia gia, sao bây giờ người mới tới thế? Mẫu thân con sắp đánh chết con luôn rồi! Hôm nay là người tận mắt chứng kiến đấy nhé, không phải là bảo bảo nói hươu nói vượn đâu đấy”
Hoàng đế lão gia tử nghe xong phải gọi là đau lòng không chịu nổi. Mở miệng la mắng Lãnh Băng Cơ đang ở trong làng.
“Ngươi dám động vào một đầu ngón tay của hài tử nữa xem nào! Phản rồi hay sao hả? Trẫm chỉ có một đứa cháu trai này, nó còn chưa đến năm tuổi đâu, con đã muốn đánh nó đến chết! Con muốn Mộ Dung gia ta đoạn tử tuyệt tôn hay sao hả?”
Lãnh Băng Cơ không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp: “Con hư là tại mẹ, hài tử này quá mức ngang bướng, hôm nay gây ra tai hoạ ngập trời, nếu như không giáo huấn tử tế một trận, con dâu không có mặt mũi nào nói rõ với phụ hoàng”.
“Có cái rắm ấy!"lão gia tử gấp đến độ muốn nhảy cẫng lên: “Lãnh Băng Cơ, con đây là muốn kháng chỉ bất tuân sao? Còn không chịu mở cửa ra cho trẫm, trẫm liền sai người đạp nó ngay.” Lãnh Băng Cơ không chút sợ hãi trả lời: “Bằng Cơ đã nghĩ xong hết cả rồi, dù sao thì tội ăn cắp ngọc tỷ này cũng là tội chết, còn rớt thêm một cái danh tiếng dạy dỗ không nghiêm, ngược lại còn không bằng con tự mình đánh chết tên nghịch tử này, chứ giữ hắn lại còn không chắc sau này có gây ra cái tai hoạ gì nữa đâu. Con không thể để người ta đâm sau lưng được”.
“Cái này thì tính là tai hoạ gì chứ? Trẫm nói muốn trách hài tử lúc nào hả?”lão gia tử lẽ thẳng khí hùng mà nói.
Cửa phòng cách một tiếng liền mở, Lãnh Băng Cơ lộ cái đầu ra: “Người nói, không trách tội hắn sao?”
Hoàng đế lão gia tử nói xong câu này cũng có chút hối hận. Nữ nhân này luôn thuận cột mà trèo lên trên, đúng như dự liệu.
Ngài ấy không nói gì, thò đầu nhìn vào bên trong phòng.
Tiểu Vân Triệt bị trói ở một đầu của chiếc ghế đầu dài, quần áo trên mông đã nở hoa, mặt trên còn có cả vết máu loang lổ.
Lòng của Hoàng đế lão gia tử đau như thể bị kim châm vậy, tức giận đùng đùng bước vào trong phòng, ngồi xổm người xuống, run tay cởi bỏ sợi dây đang trói Tiểu Vân Triệt, ôm hài tử vào lòng: “Đi, hồi cung với Hoàng gia gia”
Tiểu Vân Triệt không chịu đi, ôm lấy cố ngài ấy khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Con không đi, con gây ra tai hoạ cho mẫu thân, mẫu thân tức giận sẽ không cần con nữa”
“Một người mẫu thân độc ác như vậy con còn cần nàng ta làm gì hả?"Lão gia tử chống lưng cho Tiểu Vân Triệt, liếc nhìn vạt áo ở mông hẳn nở hoa, cũng không dám đưa tay ra đụng vào: “Con thật sự xuống tay được hả Lãnh Băng Cơ, chuyện lớn đến mức nào chứ, hài tử giết người rồi? Hay là phóng rồi? Không phải chỉ là nghịch cái ngọc tỷ một chút thôi sao, đây là trẫm cho nóchơi đấy.
“Cộp cộp”hai tiến, Lãnh Băng Cơ quỳ xuống trước mặt lão gia tử: “Phụ hoàng à, sao lão nhân gia người lại biết chơi thể? Tốt xấu gì ngài cũng phải báo trước với con một tiếng chứ, doạ chết toi Băng Cơ rồi, thiếu chút nữa thôi là con đã cho một sợi dây vắt ngang qua xà nhà, sợ tội mà tự sát rồi”
Hoàng đế lão gia tử phải gọi là tức không nhịn nổi, đã chiếm được chỗ hời của người ta rồi còn khoe mẽ, đã vậy còn dám cắn ngược lại một cái, quở trách lỗi sai của trẫm..
Ngài ấy lập tức giận đến run lên, thật muốn ấn cái giày lớn lên trên bản mặt vô sỉ của nữ nhân này mà.
“Vậy sao con không đi thắt cổ đi, trút giận lên người cháu trai ta làm gì?”
“Không dạy được con là lỗi của cha mẹ, hài tử này dám lấy trộm ngọc tỷ của người, lẽ nào không nên nhận đánh một trận đòn sao? Lỗi mà hắn phạm, không phải ngài đều tính hết lên người chúng ta sao?”
“Trẫm nói muốn trách tới các con khi nào?”
Lãnh Bằng Cơ “Cộp cộp cộp”đầu xuống đất ba cái: “Tạ phụ hoàng thứ tội.”
Biết ngay mà, đây chính là khổ nhục kế, vậy mà chính mình còn vẫn một mực điên điên khùng khùng chạy tới đây. Không sao, tương lai còn dài, ngày tháng hai ông con chúng ta oánh với nhau còn nhiều lắm, cái tay nhỏ bé mảnh khảnh đấy của con có vặn nổi cái chân của trẫm không?
Lão gia tử trợn nàng một cái, cúi đầu nước mắt lưng tròng vén quần áo của Tiểu Vân Triệt lên, xem xét thương thể của hắn: “Đi, hồi cung với Hoàng gia gia, sau đó tìm một ngự y đến xem xem vết thương của con”
Tiểu Vân Triệt lấy tay che lại cái mông không cho xem, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Con không sao đâu Hoàng gia gia, không cần phải truyền ngự y. Cái mông này của con ngày ngày bị đánh, chai luôn rồi, da thô thịt dày lắm không đau đầu”
Lão gia tử hầm hừ nói: “Lúc về Hoàng gia gia kêu người làm cho con một khối kim bài miễn đánh, xem xem còn ai dám động đến một đốt ngón tay của con nữa!”
“Thánh chỉ sắc phong, một là tứ hôn cho con và Phong nhi, hai là sắc phong Vân Triệt là thế tử của Phong vương phủ, ba là cái trẫm vừa viết thêm đó, sau này không được phép đánh kim. tôn của ta nữa!”.
Thật sao, còn có loại chống lưng, bao che cho con cháu như vậy à.
Lãnh Băng Cơ chỉ có thể xấu hổ mà lĩnh chỉ tạ ơn.
Lão gia tử lấy được ngọc tỷ xong liền nghênh ngang rời đi.
Tiểu Vân Triệt cưỡi trên cái ghế đẩu, dương dương đắc ý: “Vẫn là Hoàng gia gia của con tốt nhất, nếu không phải là do trong cung quá nhàm chán, con còn lâu mới thêm về Phong vương phủ. Ngày ngày nhìn người và phụ thân rắc cẩu lương, ngược chết con chó độc thân là con đây rồi”
Bình luận facebook