Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 556: Cảnh ngộ bi thảm của Cẩm Ngu
Khó trách Cẩm ngu sẽ để cho người thì trúng cổ lại còn trần truồng xuất hiện, thì ra là loại dụng ý như vậy.
Nàng ta đoán đúng rồi, bản thân nàng sẽ vì tránh đi tại mắt của mọi người mà tiến hành cứu chữa. "Năm đó là người cứu nàng ta?"
"Không phải ta”
Na Trát Nhất Nặc lắc đầu: "Thời điểm Tề Cảnh Vân bị bắt ta liền rời khỏi Trường An, nhưng mà người của chúng ta vẫn còn, ngươi cũng biết đấy. Sau khi Cẩm Ngu trốn ra từ Phong Vương phủ, rơi từ trên ngựa xuống, chạy được đến một kỹ viện, may mắn thoát khỏi sự đuổi bắt của Vu Phó Tướng.
Bảo Nương không biết thân phận của nàng, nên đã dùng hết mọi thủ đoạn ép nàng ta tiếp khách, trùng hợp thay, lại gặp phải người của chúng ta.
Bọn hắn cũng không nhận biết thân phận của nàng ta, biết ca ca ta ưa thích mỹ nhân, thấy nàng ta dáng điệu không tệ, liền mua lại tặng cho ca ca ta, để nàng ta đi theo bên mình hầu hạ hắn”
Theo bên mình hầu hạ? Lãnh Băng Cơ nhớ tới những nữ nhân hầu hạ bên cạnh Na Dạ Bạch kia, có thể nói là không có chút danh dự nào, không khỏi lại lần nữa cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, gian nan nuốt xuống một miếng nước bọt. Na Trát Nhất Nặc tựa hồ đoán được ý nghĩ của nàng, cười đến đắc ý, lại là thấp giọng: "Ngươi và ca ca ta cùng nhau từ Trường An trở về Nam Chiếu, tin chắc rằng đối với thói quen sinh hoạt của hắn ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Hắn có thể khai thác công dụng của nữ nhân một cách vô cùng nhuần nhuyễn, gần như là sai khiến đối xử với những mỹ nhân thiên kiều bá mị kia cực kỳ tàn bạo. Cẩm Ngu đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Khi mà ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là ở trong một bữa tiệc của ca ca ta. Ca ca mở tiệc chiêu đãi mấy vị đại thần quyền cao chức trọng ở Nam Chiểu, công dụng của Cẩm Ngu, chính là cẩn thận đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ở trên Kim Ti Mộc Án, bày ra tư thế đẹp nhất. Mặc cho đầu bếp trong cung, đem các loại mỹ thực xếp lên trên người của nàng ta.
Ca ca còn đặt một cái tên tao nhã cho món đồ chơi thấp kém đó, xưng là Bạch Ngọc Bàn, hoạt sắc sinh hương, dùng để mở tiệc chiêu đãi khách của hắn.
Một đám nam nhân, trong tay giơ đũa ngà, làm trò hề trước mặt nàng ta, dùng các loại ngôn ngữ hạ lưu nhơ nhuốc khiêu khích nàng ta, nhục nhã nàng ta. Nàng ta mở to đôi mắt đẹp, trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, mặt không chút biểu cảm, tràn ngập sự tê dại.
Vốn dĩ, ta cũng không chú ý tới nàng ta. Cũng có thể nói là khinh thường nhìn những nữ nhân như kỹ nữ này một cái. Thế nhưng là trong yến tiệc ngày hôm đó xảy ra biển cố. Có một
người ánh mắt sắc bén, nói với Thái Tử ca ca của ta, cái Bạch Ngọc Bàn này không được hoàn mỹ, có tì vết, bởi vì, nàng ta xem ra hình như không phải là trong sạch, chưa từng bị vấy bẩn.
Điều này là điều mà ca ca không thể chịu đựng được nhất, hắn không tin, ngay tại đó sau khi có người đến kiểm tra thực hư, chứng thực lời của người nọ. Và thế là ca ca giận dữ lôi đình, sai người kéo nàng ta xuống dưới quất roi, đánh chết cho bằng chết.
Lúc đi qua chỗ của ta, nàng ta lên tiếng bị ai năn nỉ, ôm lấy chân của ta. Ta lúc này mới thấy rõ gương mặt của nàng, hơn nữa khi đem nàng ta cùng Cẩm Ngu quận chúa mà ta nhìn thấy tại Phong Vương phủ kia chồng lên nhau, liền giật nảy mình.
Ta phất tay đuổi thị vệ lui xuống, cứu nàng ta từ trong tay ca ca, đồng thời thỉnh cầu muốn có nàng ta, giữ ở bên người, làm người trúng cổ cho ta. Trong những năm nay, trong tay của ta có rất nhiều người trúng cổ đều bởi vì nhẫn nhịn không được sự hành hạ mà chết rồi, duy nhất chỉ có nàng ta là còn sống. Bởi vì, ta cảm thấy, nếu có một ngày chính mình và các người giao chiến, nàng ta có lẽ sẽ hữu dụng”.
Lãnh Bằng Cơ từng lần một khuyên bảo bản thân, bây giờ còn đang trong thời gian tỷ thí với Na Trát Nhất Nặc, bản thân nên tập trung tinh thần, không được để bị Na Trát Nhất Nặc hãm chân, thế nhưng, nàng khống chế không được bản thân, trong đầu một mảnh lộn xộn, nhịn không được lại ngồi nghe Na Trát Nhất Nặc kể về những tao ngộ bị thảm mà Cẩm Ngu gặp phải trong năm năm này.
Không thể không nói, điều mà Cẩm Ngu đáng tự hào nhất, chính là thân phận của bản thân, nàng ta kiêu ngạo từ đầu đến cuối, tựa như một con chim Khổng Tước vậy.
Thế nhưng, thủ đoạn của Na Dạ Bạch quá độc ác? So với Bảo Nương chỉ có hơn chứ không có kém!
Vì vậy cuối cùng, danh dự của nàng ta bị giẫm đạp, cúi xuống cái đầu cao cao tại thượng ấy, không những lột sạch quần áo, mà còn chịu nhục nhã để mặc cho một đám nam nhân xoi mói, dùng những ngôn ngữ tục tĩu nói nàng ta. Tin rằng, nàng ta đã trở thành một cái xác không hồn, hoàn toàn trở nên chết lặng.
Mà ngày hôm nay, càng là đã trở thành công cụ của Na Trát Nhất Nặc dùng để đối phó mình.
Ngoại trừ những hành động ác độc mà nàng ta trước đây đã làm đối với mình, thì những tao ngộ của nàng ta thật sự rất khiến cho người khác đồng cảm.
Na Trát Nhất Nặc đắc ý nhướng mày: "Nghe nói, vào năm năm trước, nàng ta đã dùng Nhiếp Hồn thuật mê hoặc Phong Vương gia, ý đồ lợi dụng hắn mưu hại hài tử trong bụng người, dẫn đến làm cho phu thê hai người các người sinh ra hiềm khích, biệt ly năm năm, thiếu chút nữa liền lỡ mất đời này. ngôn tình hoàn
Còn có, nàng ta đã từng âm thầm làm hại người không biết bao nhiêu lần, lần đó tại sơn trang nếu không có ta kịp thời xuất hiện, người muốn bình yên thoát khỏi từ trong độc trùng vây công của Linh Bà thì chỉ sợ cũng không dễ tới như thế.
Ngươi nói xem, nữ nhân như vậy, cứu nàng ta làm cái gì nữa chứ? Nàng ta thế nhưng là hận. người thấu xương, đem tình yêu mà không có được, rơi vào cảnh bi thảm như ngày hôm của
mình nay tất cả đều đổ lỗi lên đầu của ngươi. Nàng ta nói ngày mà gặp lại người, chính là lúc nghiền xương người thành tro.
Ngươi cũng đừng xem thường nàng ta, cho là mắt nàng ta mù rồi, liền là rất tồi tệ rồi, không thể làm gì được người. Nhưng người phải biết, nàng ta chính là người trúng cổ của ta, trên người có thể mang theo các loại Cổ Độc khác nhau, nên muốn giết một người không khó. Nàng ta chính là con ong trong tay áo của ngươi, coi như là người cứu nàng ta, thì nàng ta cũng sẽ cuồng loạn lên mà cắn ngược lại người một cái.”
Lời của Na Trát Nhất Nặc, mỗi câu mỗi chữ, tất cả nặng nề đập vào trái tim của Lãnh Bằng Co.
Na Dạ Bạch cùng Cẩm Ngu, cả hai người nàng đều không muốn cứu, đều cực kỳ chán ghét. Huống chi, cứu hai người, đối với chính mình mà nói, cũng không có chút ích lợi nào.
Không thể không nói, Na Trát Nhất Nặc rất biết dùng chiến thuật đánh tâm lý. Nàng ta sớm đã có chuẩn bị, Cẩm Ngu mới là sát chiêu lớn nhất của nàng ta.
Lãnh Bằng Cơ quay lại nhìn nén nhang đang cháy, đã chỉ còn lại chưa đến một phần ba.
Nàng chậm rãi nhắm lại hai con mắt, nỗ lực để cho đầu óc của mình giữ được sự tỉnh táo, cũng sẽ dễ làm ra quyết định lí trí nhất.
Rất yên tĩnh.
Ngay cả bên ngoài cũng không có tiếng ồn, bầu không khí trở nên khẩn trương hẳn lên, căng thẳng đến mức gần như làm người ta hít thở không thông.
Nàng ta đoán đúng rồi, bản thân nàng sẽ vì tránh đi tại mắt của mọi người mà tiến hành cứu chữa. "Năm đó là người cứu nàng ta?"
"Không phải ta”
Na Trát Nhất Nặc lắc đầu: "Thời điểm Tề Cảnh Vân bị bắt ta liền rời khỏi Trường An, nhưng mà người của chúng ta vẫn còn, ngươi cũng biết đấy. Sau khi Cẩm Ngu trốn ra từ Phong Vương phủ, rơi từ trên ngựa xuống, chạy được đến một kỹ viện, may mắn thoát khỏi sự đuổi bắt của Vu Phó Tướng.
Bảo Nương không biết thân phận của nàng, nên đã dùng hết mọi thủ đoạn ép nàng ta tiếp khách, trùng hợp thay, lại gặp phải người của chúng ta.
Bọn hắn cũng không nhận biết thân phận của nàng ta, biết ca ca ta ưa thích mỹ nhân, thấy nàng ta dáng điệu không tệ, liền mua lại tặng cho ca ca ta, để nàng ta đi theo bên mình hầu hạ hắn”
Theo bên mình hầu hạ? Lãnh Băng Cơ nhớ tới những nữ nhân hầu hạ bên cạnh Na Dạ Bạch kia, có thể nói là không có chút danh dự nào, không khỏi lại lần nữa cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, gian nan nuốt xuống một miếng nước bọt. Na Trát Nhất Nặc tựa hồ đoán được ý nghĩ của nàng, cười đến đắc ý, lại là thấp giọng: "Ngươi và ca ca ta cùng nhau từ Trường An trở về Nam Chiếu, tin chắc rằng đối với thói quen sinh hoạt của hắn ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Hắn có thể khai thác công dụng của nữ nhân một cách vô cùng nhuần nhuyễn, gần như là sai khiến đối xử với những mỹ nhân thiên kiều bá mị kia cực kỳ tàn bạo. Cẩm Ngu đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Khi mà ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là ở trong một bữa tiệc của ca ca ta. Ca ca mở tiệc chiêu đãi mấy vị đại thần quyền cao chức trọng ở Nam Chiểu, công dụng của Cẩm Ngu, chính là cẩn thận đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ở trên Kim Ti Mộc Án, bày ra tư thế đẹp nhất. Mặc cho đầu bếp trong cung, đem các loại mỹ thực xếp lên trên người của nàng ta.
Ca ca còn đặt một cái tên tao nhã cho món đồ chơi thấp kém đó, xưng là Bạch Ngọc Bàn, hoạt sắc sinh hương, dùng để mở tiệc chiêu đãi khách của hắn.
Một đám nam nhân, trong tay giơ đũa ngà, làm trò hề trước mặt nàng ta, dùng các loại ngôn ngữ hạ lưu nhơ nhuốc khiêu khích nàng ta, nhục nhã nàng ta. Nàng ta mở to đôi mắt đẹp, trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, mặt không chút biểu cảm, tràn ngập sự tê dại.
Vốn dĩ, ta cũng không chú ý tới nàng ta. Cũng có thể nói là khinh thường nhìn những nữ nhân như kỹ nữ này một cái. Thế nhưng là trong yến tiệc ngày hôm đó xảy ra biển cố. Có một
người ánh mắt sắc bén, nói với Thái Tử ca ca của ta, cái Bạch Ngọc Bàn này không được hoàn mỹ, có tì vết, bởi vì, nàng ta xem ra hình như không phải là trong sạch, chưa từng bị vấy bẩn.
Điều này là điều mà ca ca không thể chịu đựng được nhất, hắn không tin, ngay tại đó sau khi có người đến kiểm tra thực hư, chứng thực lời của người nọ. Và thế là ca ca giận dữ lôi đình, sai người kéo nàng ta xuống dưới quất roi, đánh chết cho bằng chết.
Lúc đi qua chỗ của ta, nàng ta lên tiếng bị ai năn nỉ, ôm lấy chân của ta. Ta lúc này mới thấy rõ gương mặt của nàng, hơn nữa khi đem nàng ta cùng Cẩm Ngu quận chúa mà ta nhìn thấy tại Phong Vương phủ kia chồng lên nhau, liền giật nảy mình.
Ta phất tay đuổi thị vệ lui xuống, cứu nàng ta từ trong tay ca ca, đồng thời thỉnh cầu muốn có nàng ta, giữ ở bên người, làm người trúng cổ cho ta. Trong những năm nay, trong tay của ta có rất nhiều người trúng cổ đều bởi vì nhẫn nhịn không được sự hành hạ mà chết rồi, duy nhất chỉ có nàng ta là còn sống. Bởi vì, ta cảm thấy, nếu có một ngày chính mình và các người giao chiến, nàng ta có lẽ sẽ hữu dụng”.
Lãnh Bằng Cơ từng lần một khuyên bảo bản thân, bây giờ còn đang trong thời gian tỷ thí với Na Trát Nhất Nặc, bản thân nên tập trung tinh thần, không được để bị Na Trát Nhất Nặc hãm chân, thế nhưng, nàng khống chế không được bản thân, trong đầu một mảnh lộn xộn, nhịn không được lại ngồi nghe Na Trát Nhất Nặc kể về những tao ngộ bị thảm mà Cẩm Ngu gặp phải trong năm năm này.
Không thể không nói, điều mà Cẩm Ngu đáng tự hào nhất, chính là thân phận của bản thân, nàng ta kiêu ngạo từ đầu đến cuối, tựa như một con chim Khổng Tước vậy.
Thế nhưng, thủ đoạn của Na Dạ Bạch quá độc ác? So với Bảo Nương chỉ có hơn chứ không có kém!
Vì vậy cuối cùng, danh dự của nàng ta bị giẫm đạp, cúi xuống cái đầu cao cao tại thượng ấy, không những lột sạch quần áo, mà còn chịu nhục nhã để mặc cho một đám nam nhân xoi mói, dùng những ngôn ngữ tục tĩu nói nàng ta. Tin rằng, nàng ta đã trở thành một cái xác không hồn, hoàn toàn trở nên chết lặng.
Mà ngày hôm nay, càng là đã trở thành công cụ của Na Trát Nhất Nặc dùng để đối phó mình.
Ngoại trừ những hành động ác độc mà nàng ta trước đây đã làm đối với mình, thì những tao ngộ của nàng ta thật sự rất khiến cho người khác đồng cảm.
Na Trát Nhất Nặc đắc ý nhướng mày: "Nghe nói, vào năm năm trước, nàng ta đã dùng Nhiếp Hồn thuật mê hoặc Phong Vương gia, ý đồ lợi dụng hắn mưu hại hài tử trong bụng người, dẫn đến làm cho phu thê hai người các người sinh ra hiềm khích, biệt ly năm năm, thiếu chút nữa liền lỡ mất đời này. ngôn tình hoàn
Còn có, nàng ta đã từng âm thầm làm hại người không biết bao nhiêu lần, lần đó tại sơn trang nếu không có ta kịp thời xuất hiện, người muốn bình yên thoát khỏi từ trong độc trùng vây công của Linh Bà thì chỉ sợ cũng không dễ tới như thế.
Ngươi nói xem, nữ nhân như vậy, cứu nàng ta làm cái gì nữa chứ? Nàng ta thế nhưng là hận. người thấu xương, đem tình yêu mà không có được, rơi vào cảnh bi thảm như ngày hôm của
mình nay tất cả đều đổ lỗi lên đầu của ngươi. Nàng ta nói ngày mà gặp lại người, chính là lúc nghiền xương người thành tro.
Ngươi cũng đừng xem thường nàng ta, cho là mắt nàng ta mù rồi, liền là rất tồi tệ rồi, không thể làm gì được người. Nhưng người phải biết, nàng ta chính là người trúng cổ của ta, trên người có thể mang theo các loại Cổ Độc khác nhau, nên muốn giết một người không khó. Nàng ta chính là con ong trong tay áo của ngươi, coi như là người cứu nàng ta, thì nàng ta cũng sẽ cuồng loạn lên mà cắn ngược lại người một cái.”
Lời của Na Trát Nhất Nặc, mỗi câu mỗi chữ, tất cả nặng nề đập vào trái tim của Lãnh Bằng Co.
Na Dạ Bạch cùng Cẩm Ngu, cả hai người nàng đều không muốn cứu, đều cực kỳ chán ghét. Huống chi, cứu hai người, đối với chính mình mà nói, cũng không có chút ích lợi nào.
Không thể không nói, Na Trát Nhất Nặc rất biết dùng chiến thuật đánh tâm lý. Nàng ta sớm đã có chuẩn bị, Cẩm Ngu mới là sát chiêu lớn nhất của nàng ta.
Lãnh Bằng Cơ quay lại nhìn nén nhang đang cháy, đã chỉ còn lại chưa đến một phần ba.
Nàng chậm rãi nhắm lại hai con mắt, nỗ lực để cho đầu óc của mình giữ được sự tỉnh táo, cũng sẽ dễ làm ra quyết định lí trí nhất.
Rất yên tĩnh.
Ngay cả bên ngoài cũng không có tiếng ồn, bầu không khí trở nên khẩn trương hẳn lên, căng thẳng đến mức gần như làm người ta hít thở không thông.
Bình luận facebook