Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Biến thành chó con vẫy đuôi
Hai ngày sau, là kỳ hạn cuối cùng Mộ Dung Phong cho Lãnh Băng Cơ rời khỏi Triều Thiên Khuyết.
Nàng chủ động đi vào thư phòng của Mộ Dung Phong. Đây cũng là lần đầu tiên nàng đặt chân tới nơi này. Ngẫm lại nam nhân này bị mình ép phải chạy tới nơi này ngủ lâu như vậy, đích xác là rất oan ức.
Nhưng đi vào bên trong, nàng lại không suy nghĩ như vậy nữa. Bởi vì, trong thư phòng bài trí đồ gỗ hoàng hoa lê, đồ cổ quý hiếm, tranh chữ của danh gia, bên trong rất xa hoa, trang nhã tĩnh mịch, quả thực là trông còn hưởng thụ hơn chủ viện kia của nàng rất nhiều lần.
Giường trong thư phòng gian tất nhiên không rộng lớn được như chủ viện, nhưng trong phòng gió lùa phơ phất làm lụa mỏng lay động, mà với thời tiết hiện tại thì sự thoải mái cũng không so được với chủ viện.
Mộ Dung Phong đang cầm sách trong tay, ra vẻ xem hết sức chuyên chú, mắt liếc nhìn nàng đang dạo qua một vòng ở trong phòng, rốt cuộc hắn cũng không kiên nhẫn nổi mà lên tiếng: “Xem đủ chưa?”
Lãnh Băng Cơ “xuýt xoa” liên tục và nói: “Ta cảm thấy thư phòng của người rất rộng, chỗ này có thể đặt thêm hai cái kệ sách, hoàn toàn có thể đem sách trong chủ viện lại đây, dành gian phòng kia ra để ta thay đổi một phòng tắm độc lập cũng khá tốt”.
Đôi mắt của Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm sách trong tay với vẻ mặt lạnh nhạt: “Người chớ quên, đây là phòng ta, ngươi chỉ là ở nhờ. Hôm nay, người phải dọn về phòng chất củi”
Lãnh Băng Cơ đứng cạnh ở án thư của hắn, đưa quyển sách trong tay đến trước mặt hắn: “Sách của ngươi, của về chủ cũ”
Mộ Dung Phong khinh thường mà cười nhạt một tiếng: “Tùy tiện lấy sách gì tới lừa ta à? Coi bổn vương thật sự là dân thường học đòi văn vẻ sao?”
Lãnh Băng Cơ đắc ý mà mở trang thứ nhất ra, cười đến cực kỳ nhiệt tình: “Nếu Vương gia đã từng đọc rồi, vậy mời người xem một chút, tuyệt đối không kém một chữ”
“Thái độ hôm nay của người làm bổn vương nhớ tới một từ” “Từ gì?”. “Vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo”
“Đây không phải từ, là câu” Trên mặt Lãnh Bằng Cơ vẫn nở nụ cười: “Không phải là ta làm cháy hỏng sách của ngươi, nên lòng có áy náy sao?”
“Chỉ tiếc ngươi không phải là người biết sai thì sửa” Mộ Dung Phong không chút để ý mà nhìn lướt qua, sau đó giơ tay tùy ý mở hai trang, hơi kinh ngạc nói: “Có thể tìm được một bản chép tay. gần như đánh tráo trong vòng ba ngày, miễn cưỡng coi như người có bản lĩnh”.
Lãnh Băng Cơ không nói lời nào. Mộ Dung Phong nhíu mày kiếm: “Đây là vừa mới sao chép à, nét mực vẫn còn mới”
Lúc này Lãnh Bằng Cơ mới cười “khì khì”: “Ta tìm khắp hết thảy hiệu sách trong kinh thành đều không tìm được quyển sách này, thật sự không có cách nào, nên đành đi cầu một vị bác học, dựa theo ký ức mà bắt chước bút tích của Đạo Làm tăng nhân, viết lại một lần nữa”.
Lúc này, Mộ Dung Phong mới ngước mắt lên, nghiệm mặt đánh giá nàng: “Viết lại? Là ai có bản lĩnh như vậy?”
“Vương gia có lòng yêu tài?”
Mộ Dung Phong như suy tư gì mà nhìn nàng: “Vì sao mà hai thị vệ bên cạnh người không báo cáo hành tung của người với ta? Bổn vương lại không biết người đi đâu để tìm kiếm hỏi cao nhân”
Đôi mắt của Lãnh Băng Cơ cười đến lấp lánh ánh sao, rực rỡ lung linh: “Vương gia xem thường mị lực của ta rồi. Hiện giờ cả hai người họ đều là người của ta”.
“Ngươi nói như vậy, thì hai người bọn họ sẽ rất nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.”
Lãnh Băng Cơ ngừng tươi cười: “Tốt thôi, ta đã hạ mê dược với hai người bọn họ. Bọn họ chỉ ngủ gật thôi.”
Chóp mũi Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng: “Nói đi, hắn là ai? Nếu quả thật là một nhân tài, bổn vương có thể sẽ không so đo với người”
Lãnh Băng Cơ cố ý bí ẩn nói: “Là một vị cao nhân lánh đời muốn mở ra kế hoạch lớn, đền đáp quốc gia, mà lại không cửa có thể đi”.
“Hắn muốn vào chính? Nếu là học thực chất thì tham gia ẩn khoa của triều đình, tin tưởng nhất định có thể trổ hết tài năng”.
“Đáng tiếc, do tình trạng thân thể mà đã bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân năm nay. Mà nếu muốn tham gia ân khoa, thì cần phải có người tiến cử”
Mộ Dung Phong lập tức hiểu rõ tính toán của nàng, nên hắn nói toạc ra: “Ngươi muốn để bổn vương làm người tiến cử?”.
Lãnh Băng Cơ nghiêm trang gật đầu.
“Cho nên mới nói, lần này người chịu thua hướng về bổn vương, thực sự tìm được sách về đều không phải là sợ hãi bổn vương ném người về phòng chất củi, mà là vì cầu tình thay hắn?”
Lãnh Băng Cơ lại nghiêm trang mà lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, cầu tình chỉ là nhân tiện mà thôi. Ngươi tưởng, nếu không có ta thành tâm đi cầu hắn tập thơ này, thì sao lại biết việc này? Ta thật sự sợ hãi khi phải đến phòng chất củi, bên trong đó có chuột”.
Mộ Dung Phong có thể khẳng định, đây chắc chắn là lời thoái thác của nữ nhân này, nàng to gan lớn mật đến mức ếch xanh cũng dám ăn, mà lại đi sợ hãi chuột trong phòng chất củi?
Nhưng khó có được khi lần đầu tiên nàng phá lệ chịu thua hướng về mình, tạo ra một gương mặt tươi cười nhìn mình, tuy nói có hơi dối trá, nhưng bộ dáng vui sướng phe phẩy cái đuôi kia, vẫn rất... Dù sao trong lòng hắn rất thoải mái, bởi vậy nên hắn cũng không chọc phá nàng.
“Bổn vương cần khảo sát học vấn thật sự của hắn, nếu thật sự là bác học, thì có thể tiến cử thay. Nói đi, là ai? Người quen hắn như thế nào? Có quan hệ gì?”
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, sống nương tựa lẫn nhau."
Mộ Dung Phong lạnh lùng mà nhìn nàng, sau đó một lần nữa nhặt sách trong tay lên, xoay mặt đi không hề phản ứng.
Hôm nay, Lãnh Băng Cơ cười đến mức cứng cả mặt lại, mà nàng vẫn lấy lòng nhếch khóe miệng, nghiêm túc nói: “Ca ca ta”
Mộ Dung Phong kinh ngạc mà nâng mi: “Ai?” “Ca ca ta, Lãnh Thanh Hạc”.
Mộ Dung Phong cười lạnh: “Lãnh Băng Cơ, ngươi ăn no bụng rồi nên qua đây làm trò cười có phải không?”
Lãnh Băng Cơ sửng sốt: “Có thể nói chuyện tử tế không? Sao người nói trở mặt là trở mặt luôn vậy?”
“Ca ca ngươi chính là công tử của tương phủ, muốn tham gia ẩn khoa chỉ cần mỗi câu của hữu tướng thôi, không phải bổn vương vạch khuyết điểm, chỉ cần văn chương của hắn không quá kém, thì muốn một công danh hẳn là không khó, gì mà đến nỗi phải cầu đến chỗ bổn vương vậy? Hay là, ngươi cố ý tìm này cái cớ sứt sẹo để lôi kéo làm quen với bổn vương?”.
Nam nhân này là thuộc giống khổng tước à? Vì sao suốt ngày luôn tự mình đa tình như vậy? Lãnh Băng Cơ là người ở dưới mái hiên nên không thể không cúi đầu, ai để cho mình có việc cầu người chứ?
Nàng vẫn nói cười: “Đúng là bởi vì ca ca ta là công tử của tướng phủ, cho nên ta mới không nghĩ đến việc để phụ thân ta tiến cử. Ca ca ta nên dựa vào khả năng học bản chất của chính mình mà trổ hết tài năng ở lần thi ân khoa này”.
“Ngươi nói lời này có ý là bổn vương tiến cử thì không có người vuốt mông ngựa, ngầm hành động phải không?”
Sao này nam nhân này lại tích cực vậy?
Lãnh Băng Cơ than nhẹ một hơi: “Đành vậy, ta nói thật. Thân thể ca ca ta không tốt, nên phụ thân ta không đồng ý cho ca ca ta tham gia ân khoa. Nhưng đã qua một thời gian sau khi ta điều trị cho ca ca, thân mình ca ca đã bình yên vô sự. Cho nên, ca ca ta luôn trộm nghĩ muốn tham gia khoa khảo, đến lúc đó sẽ cho phụ thân ta một sự ngạc nhiên vui mừng”.
Hai tròng mắt Mộ Dung Phong nặng nề mà nhìn nàng, trong giọng nói của hắn mang theo sự phỏng đoán: “Ngươi chắc chắn là người nói thật chứ? Sao biểu tình hiện tại của người lại rất giống bộ dáng người nghiêm trang mà nói hươu nói vượn lần trước”.
Lãnh Băng Cơ trải lương tâm mà gật đầu: “Còn thật hơn vàng, xin Vương gia làm ơn có thể giữ bí mật giúp ca ca ta, đừng nói cho phụ thân và muội muội ta biết. Tốt nhất là để ca ca tự tham gia khảo thi, không cần tên Thanh Hạc này. Nhờ thi trượt, thì người của phụ thân cũng không ném ta
."
- -----------------
Nàng chủ động đi vào thư phòng của Mộ Dung Phong. Đây cũng là lần đầu tiên nàng đặt chân tới nơi này. Ngẫm lại nam nhân này bị mình ép phải chạy tới nơi này ngủ lâu như vậy, đích xác là rất oan ức.
Nhưng đi vào bên trong, nàng lại không suy nghĩ như vậy nữa. Bởi vì, trong thư phòng bài trí đồ gỗ hoàng hoa lê, đồ cổ quý hiếm, tranh chữ của danh gia, bên trong rất xa hoa, trang nhã tĩnh mịch, quả thực là trông còn hưởng thụ hơn chủ viện kia của nàng rất nhiều lần.
Giường trong thư phòng gian tất nhiên không rộng lớn được như chủ viện, nhưng trong phòng gió lùa phơ phất làm lụa mỏng lay động, mà với thời tiết hiện tại thì sự thoải mái cũng không so được với chủ viện.
Mộ Dung Phong đang cầm sách trong tay, ra vẻ xem hết sức chuyên chú, mắt liếc nhìn nàng đang dạo qua một vòng ở trong phòng, rốt cuộc hắn cũng không kiên nhẫn nổi mà lên tiếng: “Xem đủ chưa?”
Lãnh Băng Cơ “xuýt xoa” liên tục và nói: “Ta cảm thấy thư phòng của người rất rộng, chỗ này có thể đặt thêm hai cái kệ sách, hoàn toàn có thể đem sách trong chủ viện lại đây, dành gian phòng kia ra để ta thay đổi một phòng tắm độc lập cũng khá tốt”.
Đôi mắt của Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm sách trong tay với vẻ mặt lạnh nhạt: “Người chớ quên, đây là phòng ta, ngươi chỉ là ở nhờ. Hôm nay, người phải dọn về phòng chất củi”
Lãnh Băng Cơ đứng cạnh ở án thư của hắn, đưa quyển sách trong tay đến trước mặt hắn: “Sách của ngươi, của về chủ cũ”
Mộ Dung Phong khinh thường mà cười nhạt một tiếng: “Tùy tiện lấy sách gì tới lừa ta à? Coi bổn vương thật sự là dân thường học đòi văn vẻ sao?”
Lãnh Băng Cơ đắc ý mà mở trang thứ nhất ra, cười đến cực kỳ nhiệt tình: “Nếu Vương gia đã từng đọc rồi, vậy mời người xem một chút, tuyệt đối không kém một chữ”
“Thái độ hôm nay của người làm bổn vương nhớ tới một từ” “Từ gì?”. “Vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo”
“Đây không phải từ, là câu” Trên mặt Lãnh Bằng Cơ vẫn nở nụ cười: “Không phải là ta làm cháy hỏng sách của ngươi, nên lòng có áy náy sao?”
“Chỉ tiếc ngươi không phải là người biết sai thì sửa” Mộ Dung Phong không chút để ý mà nhìn lướt qua, sau đó giơ tay tùy ý mở hai trang, hơi kinh ngạc nói: “Có thể tìm được một bản chép tay. gần như đánh tráo trong vòng ba ngày, miễn cưỡng coi như người có bản lĩnh”.
Lãnh Băng Cơ không nói lời nào. Mộ Dung Phong nhíu mày kiếm: “Đây là vừa mới sao chép à, nét mực vẫn còn mới”
Lúc này Lãnh Bằng Cơ mới cười “khì khì”: “Ta tìm khắp hết thảy hiệu sách trong kinh thành đều không tìm được quyển sách này, thật sự không có cách nào, nên đành đi cầu một vị bác học, dựa theo ký ức mà bắt chước bút tích của Đạo Làm tăng nhân, viết lại một lần nữa”.
Lúc này, Mộ Dung Phong mới ngước mắt lên, nghiệm mặt đánh giá nàng: “Viết lại? Là ai có bản lĩnh như vậy?”
“Vương gia có lòng yêu tài?”
Mộ Dung Phong như suy tư gì mà nhìn nàng: “Vì sao mà hai thị vệ bên cạnh người không báo cáo hành tung của người với ta? Bổn vương lại không biết người đi đâu để tìm kiếm hỏi cao nhân”
Đôi mắt của Lãnh Băng Cơ cười đến lấp lánh ánh sao, rực rỡ lung linh: “Vương gia xem thường mị lực của ta rồi. Hiện giờ cả hai người họ đều là người của ta”.
“Ngươi nói như vậy, thì hai người bọn họ sẽ rất nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.”
Lãnh Băng Cơ ngừng tươi cười: “Tốt thôi, ta đã hạ mê dược với hai người bọn họ. Bọn họ chỉ ngủ gật thôi.”
Chóp mũi Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng: “Nói đi, hắn là ai? Nếu quả thật là một nhân tài, bổn vương có thể sẽ không so đo với người”
Lãnh Băng Cơ cố ý bí ẩn nói: “Là một vị cao nhân lánh đời muốn mở ra kế hoạch lớn, đền đáp quốc gia, mà lại không cửa có thể đi”.
“Hắn muốn vào chính? Nếu là học thực chất thì tham gia ẩn khoa của triều đình, tin tưởng nhất định có thể trổ hết tài năng”.
“Đáng tiếc, do tình trạng thân thể mà đã bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân năm nay. Mà nếu muốn tham gia ân khoa, thì cần phải có người tiến cử”
Mộ Dung Phong lập tức hiểu rõ tính toán của nàng, nên hắn nói toạc ra: “Ngươi muốn để bổn vương làm người tiến cử?”.
Lãnh Băng Cơ nghiêm trang gật đầu.
“Cho nên mới nói, lần này người chịu thua hướng về bổn vương, thực sự tìm được sách về đều không phải là sợ hãi bổn vương ném người về phòng chất củi, mà là vì cầu tình thay hắn?”
Lãnh Băng Cơ lại nghiêm trang mà lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, cầu tình chỉ là nhân tiện mà thôi. Ngươi tưởng, nếu không có ta thành tâm đi cầu hắn tập thơ này, thì sao lại biết việc này? Ta thật sự sợ hãi khi phải đến phòng chất củi, bên trong đó có chuột”.
Mộ Dung Phong có thể khẳng định, đây chắc chắn là lời thoái thác của nữ nhân này, nàng to gan lớn mật đến mức ếch xanh cũng dám ăn, mà lại đi sợ hãi chuột trong phòng chất củi?
Nhưng khó có được khi lần đầu tiên nàng phá lệ chịu thua hướng về mình, tạo ra một gương mặt tươi cười nhìn mình, tuy nói có hơi dối trá, nhưng bộ dáng vui sướng phe phẩy cái đuôi kia, vẫn rất... Dù sao trong lòng hắn rất thoải mái, bởi vậy nên hắn cũng không chọc phá nàng.
“Bổn vương cần khảo sát học vấn thật sự của hắn, nếu thật sự là bác học, thì có thể tiến cử thay. Nói đi, là ai? Người quen hắn như thế nào? Có quan hệ gì?”
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, sống nương tựa lẫn nhau."
Mộ Dung Phong lạnh lùng mà nhìn nàng, sau đó một lần nữa nhặt sách trong tay lên, xoay mặt đi không hề phản ứng.
Hôm nay, Lãnh Băng Cơ cười đến mức cứng cả mặt lại, mà nàng vẫn lấy lòng nhếch khóe miệng, nghiêm túc nói: “Ca ca ta”
Mộ Dung Phong kinh ngạc mà nâng mi: “Ai?” “Ca ca ta, Lãnh Thanh Hạc”.
Mộ Dung Phong cười lạnh: “Lãnh Băng Cơ, ngươi ăn no bụng rồi nên qua đây làm trò cười có phải không?”
Lãnh Băng Cơ sửng sốt: “Có thể nói chuyện tử tế không? Sao người nói trở mặt là trở mặt luôn vậy?”
“Ca ca ngươi chính là công tử của tương phủ, muốn tham gia ẩn khoa chỉ cần mỗi câu của hữu tướng thôi, không phải bổn vương vạch khuyết điểm, chỉ cần văn chương của hắn không quá kém, thì muốn một công danh hẳn là không khó, gì mà đến nỗi phải cầu đến chỗ bổn vương vậy? Hay là, ngươi cố ý tìm này cái cớ sứt sẹo để lôi kéo làm quen với bổn vương?”.
Nam nhân này là thuộc giống khổng tước à? Vì sao suốt ngày luôn tự mình đa tình như vậy? Lãnh Băng Cơ là người ở dưới mái hiên nên không thể không cúi đầu, ai để cho mình có việc cầu người chứ?
Nàng vẫn nói cười: “Đúng là bởi vì ca ca ta là công tử của tướng phủ, cho nên ta mới không nghĩ đến việc để phụ thân ta tiến cử. Ca ca ta nên dựa vào khả năng học bản chất của chính mình mà trổ hết tài năng ở lần thi ân khoa này”.
“Ngươi nói lời này có ý là bổn vương tiến cử thì không có người vuốt mông ngựa, ngầm hành động phải không?”
Sao này nam nhân này lại tích cực vậy?
Lãnh Băng Cơ than nhẹ một hơi: “Đành vậy, ta nói thật. Thân thể ca ca ta không tốt, nên phụ thân ta không đồng ý cho ca ca ta tham gia ân khoa. Nhưng đã qua một thời gian sau khi ta điều trị cho ca ca, thân mình ca ca đã bình yên vô sự. Cho nên, ca ca ta luôn trộm nghĩ muốn tham gia khoa khảo, đến lúc đó sẽ cho phụ thân ta một sự ngạc nhiên vui mừng”.
Hai tròng mắt Mộ Dung Phong nặng nề mà nhìn nàng, trong giọng nói của hắn mang theo sự phỏng đoán: “Ngươi chắc chắn là người nói thật chứ? Sao biểu tình hiện tại của người lại rất giống bộ dáng người nghiêm trang mà nói hươu nói vượn lần trước”.
Lãnh Băng Cơ trải lương tâm mà gật đầu: “Còn thật hơn vàng, xin Vương gia làm ơn có thể giữ bí mật giúp ca ca ta, đừng nói cho phụ thân và muội muội ta biết. Tốt nhất là để ca ca tự tham gia khảo thi, không cần tên Thanh Hạc này. Nhờ thi trượt, thì người của phụ thân cũng không ném ta
."
- -----------------
Bình luận facebook