Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Thử hàng xong rồi thì không trả được đâu
Lãnh Băng Cơ đung đưa chân, ăn từng miếng đào trông đến là thích chí, Nhi Nhi trung với chủ thì đứng ngay cạnh hầu hạ.
“Rốt cuộc tân lang hôm nay là Vương gia hay là tiểu thư thế? Lần đầu tiên nô tỳ thấy có người rước vợ bé về cho tướng công mình mà lại hưng phấn đến như thế đấy ạ”.
Năm ngón tay thon dài trắng nõn của Lãnh Bằng Cơ nhấc miếng anh đào lên cao thật cao, sau đó nghển cổ, giương cằm, kề sát đôi môi đỏ mọng của mình vào múi đào cắn một cái, rồi nhắm mắt lại hưởng thụ thỏa thuê.
“Thế này đã là gì đâu. Ta cũng tính cả rồi, nghe bảo ở chuồng ngựa còn hai mỹ nhân thướt tha yêu kiều đấy, là do Huệ phi nương nương ban thưởng cho. Đợi khi nào ta thả hai nàng ra, tắm rửa cho thật sạch sẽ sau đó gói ghém kỹ càng đưa qua cho Phong Vương gia. Quà tri ân của ta cho hắn. Ta nghĩ, chắc chắn hẳn sẽ hưởng dụng cho thật tốt thôi.”
Nhi Nhi trố mắt, nghẹn lời:
“Tiểu thư, người có nhầm báo ân với trả thù không vậy ạ? Sắc mặt của Vương gia ngày hôm nay đen đến thế kia, người đầu phải không thấy. Nô tỳ đảm bảo, nếu mà hai mỹ nhân đầy mùi khai của ngựa kia đến hầu hạ chung thôi, thì chắc chắn người ra chuồng ngựa ở sẽ thành hai ta đấy ạ”.
“Ngươi không hiểu rồi, đàn ông mà, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Chỉ có giá bộ làm quân tử đường hoàng thôi, lúc mà Mộ Dung Phong gặp Lãnh Bằng Nguyệt lần đầu tiên ấy, ngươi không thấy đầu, y hệt như ruồi bu vào trứng gà bị thối ấy. Thử ngẫm lại mà xem, hôm nay, trong Tử Đằng Tiểu Trúc bây giờ là lâu đài nơi mỹ nhân ngụ, mà còn tận hai người. Tuy quan hệ rơi rắc rối đôi chút nhưng mà trái ôm phải ấp, suy nghĩ thử thì quả là khiến máu huyết sục sôi”.
“Chỗ của ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ thuốc thang tẩm bổ cho hắn cả rồi, định giá khoảng một ngàn lượng bạc cho một lần trị | liệu, mánh lới lừa gạt hắn cũng soạn xong luôn rồi”.
"Sau đó ta cũng lo liệu chu toàn cả, nếu như không trốn khỏi Vương phủ được thì ta càng tìm về từ năm châu bốn bể cho hắn. thêm nhiều mỹ nữ hơn nữa, dạy dỗ cầm kỳ thi hoạt, xây đằng sau Vương phủ một “khu ăn chơi”, dựa theo giá thị trường mà đưa ra bảng giá nào là nằm ngủ cùng trò chuyện tâm sự các kiểu. Ta làm chủ khu, ép khô thận hắn, rồi lại bán cho hắn thuốc bổ. Cứ vòng đi vòng lại như thế thì một vốn bốn lợi, không phát tài không được đó mà”
"Sau đó nữa thì có tiền rồi, nàng sẽ ngay lập tức nuôi thêm một đám ẻo lả, ngày ngày diễn cảnh tình nhân tranh nhau nâng chậu rửa chân cho nàng. Phải vậy không?”
Lãnh Băng Cơ vừa định gật đầu nói phải, thì đột ngột nhận ra có gì đó không đúng lắm, giọng điệu này đâu phải của Nhi Nhi đâu. Lật đật ngồi dậy, dáng vẻ đường hoàng.
Mộ Dung Phong vén màn cửa, đi vào trong phòng.
“Nói thẳng ra là dùng sức chơi chết bổn Vương, sau đó cầm bạc của bổn Vương tìm mấy tên trai tơ ngoài kia, phải vậy chứ?”
Lời thì thô nhưng đúng quá đấy chứ, cứ như là mường tượng rõ ràng chuyện mình định làm rồi vậy.
Nhi Nhi thấy tiểu thư nhà mình bị bắt quả tang đang nói năng càn rỡ là thế thì sợ run lên, “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống:
“Vương gia xin tha mạng”
Lá gan nha đầu này vậy mà nhỏ quá, cùng lắm chắc bằng một con thỏ.
Lãnh Băng Cơ phất tay, tỏ ý cho Nhi Nhi lui ra. Sau đây mình thì đứng dậy, khuôn mặt khoác lên vẻ tươi cười nửa vời, rặt một vẻ | lấy lòng. Dù sao thì bản thân mình cũng hăng quá hóa dở, nói quá trớn, hình như thốt ra cũng kha khá cầu từ đại nghịch bất đạo rồi.
"Ta chỉ là nói năng hơi suồng sã, ý dâm, ý dâm ấy. Chàng từng nghe chưa?”
"Ý nàng là nàng đang ý dâm bổn Vương đấy à?”
Sao mà tự dưng đưa ra lời giải thích gì mà thiếu tự nhiên còn sứt sẹo như thế? Cũng nên tự trách bản thân không suy nghĩ cẩn thận.
"Tất nhiên là không rồi!”
Lãnh Băng Cơ nói cực kỳ nghiêm túc, lời lẽ hùng hồn:
“Chỉ là lỡ lời, lỡ lời thôi.”
"Lỡ lời ư? Nhưng ngoài đời thì nàng đúng đang có ý hành động như vậy đấy. Xem ra, Vương phi của bổn Vương đúng là biết suy chuyển lòng người. Tri Thu vốn trung thành tận tâm với Băng Nguyệt là thế, vậy mà rồi khi bổn Vương gặp nàng ta, mặt nàng ta chỉ còn lại vẻ cung kính. Tức là đang cực kỳ cảm kích nàng vì điều gì phải không?”
Người đàn ông này, đâu chỉ có miệng độc mà ánh mắt cũng độc ngang ngửa.
Lãnh Băng Cơ cười, bà à” mấy tiếng, tránh nặng tìm nhẹ:
“Vương gia à, phương pháp này nghe có vẻ hay đấy. Chàng nói thử xem, nếu ta đề bạt hết tất cả nô tỳ trong Vương phủ này cho chàng, có phải tất cả bọn họ đều sẽ cảm kích tạ ơn ta giống như thể hay không?”
“Lãnh Băng Cơ, nàng coi bổn Vương là cái gì?"
Là ngựa đực gây giống.
Lãnh Băng Cơ nhún vai:
“Nhỏ mọn quá, ta chỉ đùa chút thôi mà cũng không được nữa. Muội muội lúc nào cũng nói chàng nặng tình mà cũng chung tình, nếu như ta có trù tính thêm bao nhiêu kế hoạch đi nữa thì Vương gia đây là đấng trượng phu, ta đây sao có thể ép các nàng leo lên giường chàng làm cản được, đúng chứ? Chẳng phải chuyện của Tri Thu là chàng đã thử hàng rồi, nên không thể trả hàng lại được nữa hay sao?
Mộ Dung Phong cuối cùng cũng vứt hết gia giáo tốt đẹp của mình mà buông lời thô tục:
"Thử hàng cái rắm ấy! Lãnh Băng Cơ, ta không tin nàng không đoán ra được rằng chuyện này có vấn đề. Chẳng lẽ, bổn Vương có người đàn bà khác thì nàng vui đến thế ư?”
Lãnh Băng Cơ trợn tròn đôi mắt hạnh, kinh ngạc bảo rằng:
“Rõ ràng chuyện này đều liên quan gì đến ta, sao Vương gia lại chỉ trích như là ta làm sai chuyện vậy? Nếu như chàng đã biết trong chuyện này có sự tình sâu xa gì đó thì tại sao không đi tìm chủ nhân của nàng ta mà hỏi cho ra nhẽ, truy tra tận cùng đi chứ?”
Mộ Dung Phong ép sát lại một bước, vẻ hùng hổ:
“Đừng có đánh trống lảng. Bổn Vương đang hỏi nàng, nàng vội vàng khẩn thiết, cấp bách đẩy bồn Vương vào trong lòng người khác đến vậy sao? Còn vì bổn Vương và xây một “khu ăn chơi”, ép khô thận bổn Vương, sao nàng có thể ác độc tới như vậy?
"Chỉ là nói chuyện phiếm, nói khoác cả thôi.”
Lãnh Băng Cơ vẫn thử nói sang chuyện khác:
“Mà nói đến cùng chàng cũng có ở trong lòng ta đầu, nói chi đến chuyện đẩy ra?”
Mộ Dung Phong nheo lại đôi mắt phượng dài, đột ngột dấy lên vẻ nguy hiểm, sau đó vươn tay bắt lấy, kéo thẳng nàng vào trong ngực mình, thậm chí còn siết chặt lấy eo nàng, khiến nàng tức khắc ép sát vào lồng ngực mình đến mức không thể thở nổi. Rồi ngay sau đó thuận thế đấy thằng nàng ra.
Từ xung động tiến hành đến lúc cảm nhận thỏa mãn, rồi đến giai đoạn trống rỗng, nói cho cùng cũng chỉ trong chớp mắt mà | thôi.
Mộ Dung Phong nhếch mép cười, nụ cười đầy nguy hiểm:
“Như thế có tính là ở trong lòng nàng chưa?”
Trên người hắn, cả trong miệng đều toát ra chút hơi rượu phảng phất, khoảng cách sít sao thì sẽ ngửi ra. Hắn uống rượu, nhưng đầu có nhiều lắm, nhìn mặt hắn chẳng hề đổi sắc, chẳng hề có lấy chút men say.
Lãnh Băng Cơ ngớ người, thậm chí còn lơ đãng nghĩ ngợi rằng rốt cuộc hắn uống phải loại rượu nào, chẳng nhẽ trong rượu có bỏ thuốc ư? Ai cũng nói say rượu loạn tính đúng là không sai mà, hắn làm gì có chuyện túm lấy rồi ôm rịt ai như thể bao giờ?
Cái này chắc cũng có thể coi là một kiểu “khôn ba năm dại một giờ đây. Mất khoảng hồi lâu sau nàng mới phản ứng lại được, gương mặt cũng dần đỏ ửng:
“Mộ Dung Phong, chàng có ý gì đây? Nam nữ thụ thụ bất thân, chàng lại dám khi dễ ta”
Mộ Dung Phong nghiêm túc nhìn thật kỹ gương mặt của nàng, sau đấy đôi môi lại nhếch lên, cười khẩy:
“Khi dễ nàng ư, Lãnh Băng Cơ, thế mà nàng cũng xem mình là đàn bà rồi cơ đấy”
Lãnh Băng Cơ cúi đầu nhìn bụng của mình:
“Về vấn đề này, Vương gia xin đừng xoắn xuýt thêm nữa. Ta là phụ nữ thật đấy”.
“Phụ nữ ư? Nàng thế mà cũng biết nói mình là phụ nữ cơ đấy. Ngay cả nha đầu tên Tri Thu kia còn là một người thê thiếp ôn nhu đúng nghĩa hơn nàng nhiều”
Một câu nói khiến Lãnh Băng Cơ nổi đáo ngay tắp lự:
“Vậy thì chàng mau đi tìm nàng ta đi. Chủ tử và nha đầu cùng nhau tiến lên, động phòng hoa chúc, nệm chăm ấm áp khiến ai đấy ngây ngất mất hồn. Đúng là rảnh rỗi quá nên mới đến chỗ ta tự kiểm bực dọc đây mà.”
Mộ Dung Phong lại vẫn nhìn đăm đăm nàng:
“Bổn Vương không đi thì có phải phụ ý tốt của Vương phi rồi hay không?”.
“Vậy thì ta xin chúc mừng Vương gia trước vậy. Chờ ngày mai mới nhận trà dâng lễ của vợ lẽ mới vào cửa. Là bạn bè xin nhắc nhở một câu, trông muội muội ta yếu đuối thế thôi chứ trông thấy Vương gia liền hỏa lang sói ngay, có khi còn hung mãnh hơn nữa đấy. Nếu chàng không chịu nổi thì ta sẵn lòng hỗ trợ một viên hỗ trợ thử chút trị liệu. Tất nhiên, nếu mua số lượng lớn thì sẽ được chiết khấu hai mươi phần ưu đãi”
Mộ Dung Phong tức đến mức cánh mũi giật giật, trán nổi từng sợi gân xanh, lao thẳng khỏi Triều Thiên Khuyết rồi đi về hướng Tử Đằng Tiểu Trúc.
- -----------------
“Rốt cuộc tân lang hôm nay là Vương gia hay là tiểu thư thế? Lần đầu tiên nô tỳ thấy có người rước vợ bé về cho tướng công mình mà lại hưng phấn đến như thế đấy ạ”.
Năm ngón tay thon dài trắng nõn của Lãnh Bằng Cơ nhấc miếng anh đào lên cao thật cao, sau đó nghển cổ, giương cằm, kề sát đôi môi đỏ mọng của mình vào múi đào cắn một cái, rồi nhắm mắt lại hưởng thụ thỏa thuê.
“Thế này đã là gì đâu. Ta cũng tính cả rồi, nghe bảo ở chuồng ngựa còn hai mỹ nhân thướt tha yêu kiều đấy, là do Huệ phi nương nương ban thưởng cho. Đợi khi nào ta thả hai nàng ra, tắm rửa cho thật sạch sẽ sau đó gói ghém kỹ càng đưa qua cho Phong Vương gia. Quà tri ân của ta cho hắn. Ta nghĩ, chắc chắn hẳn sẽ hưởng dụng cho thật tốt thôi.”
Nhi Nhi trố mắt, nghẹn lời:
“Tiểu thư, người có nhầm báo ân với trả thù không vậy ạ? Sắc mặt của Vương gia ngày hôm nay đen đến thế kia, người đầu phải không thấy. Nô tỳ đảm bảo, nếu mà hai mỹ nhân đầy mùi khai của ngựa kia đến hầu hạ chung thôi, thì chắc chắn người ra chuồng ngựa ở sẽ thành hai ta đấy ạ”.
“Ngươi không hiểu rồi, đàn ông mà, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Chỉ có giá bộ làm quân tử đường hoàng thôi, lúc mà Mộ Dung Phong gặp Lãnh Bằng Nguyệt lần đầu tiên ấy, ngươi không thấy đầu, y hệt như ruồi bu vào trứng gà bị thối ấy. Thử ngẫm lại mà xem, hôm nay, trong Tử Đằng Tiểu Trúc bây giờ là lâu đài nơi mỹ nhân ngụ, mà còn tận hai người. Tuy quan hệ rơi rắc rối đôi chút nhưng mà trái ôm phải ấp, suy nghĩ thử thì quả là khiến máu huyết sục sôi”.
“Chỗ của ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ thuốc thang tẩm bổ cho hắn cả rồi, định giá khoảng một ngàn lượng bạc cho một lần trị | liệu, mánh lới lừa gạt hắn cũng soạn xong luôn rồi”.
"Sau đó ta cũng lo liệu chu toàn cả, nếu như không trốn khỏi Vương phủ được thì ta càng tìm về từ năm châu bốn bể cho hắn. thêm nhiều mỹ nữ hơn nữa, dạy dỗ cầm kỳ thi hoạt, xây đằng sau Vương phủ một “khu ăn chơi”, dựa theo giá thị trường mà đưa ra bảng giá nào là nằm ngủ cùng trò chuyện tâm sự các kiểu. Ta làm chủ khu, ép khô thận hắn, rồi lại bán cho hắn thuốc bổ. Cứ vòng đi vòng lại như thế thì một vốn bốn lợi, không phát tài không được đó mà”
"Sau đó nữa thì có tiền rồi, nàng sẽ ngay lập tức nuôi thêm một đám ẻo lả, ngày ngày diễn cảnh tình nhân tranh nhau nâng chậu rửa chân cho nàng. Phải vậy không?”
Lãnh Băng Cơ vừa định gật đầu nói phải, thì đột ngột nhận ra có gì đó không đúng lắm, giọng điệu này đâu phải của Nhi Nhi đâu. Lật đật ngồi dậy, dáng vẻ đường hoàng.
Mộ Dung Phong vén màn cửa, đi vào trong phòng.
“Nói thẳng ra là dùng sức chơi chết bổn Vương, sau đó cầm bạc của bổn Vương tìm mấy tên trai tơ ngoài kia, phải vậy chứ?”
Lời thì thô nhưng đúng quá đấy chứ, cứ như là mường tượng rõ ràng chuyện mình định làm rồi vậy.
Nhi Nhi thấy tiểu thư nhà mình bị bắt quả tang đang nói năng càn rỡ là thế thì sợ run lên, “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống:
“Vương gia xin tha mạng”
Lá gan nha đầu này vậy mà nhỏ quá, cùng lắm chắc bằng một con thỏ.
Lãnh Băng Cơ phất tay, tỏ ý cho Nhi Nhi lui ra. Sau đây mình thì đứng dậy, khuôn mặt khoác lên vẻ tươi cười nửa vời, rặt một vẻ | lấy lòng. Dù sao thì bản thân mình cũng hăng quá hóa dở, nói quá trớn, hình như thốt ra cũng kha khá cầu từ đại nghịch bất đạo rồi.
"Ta chỉ là nói năng hơi suồng sã, ý dâm, ý dâm ấy. Chàng từng nghe chưa?”
"Ý nàng là nàng đang ý dâm bổn Vương đấy à?”
Sao mà tự dưng đưa ra lời giải thích gì mà thiếu tự nhiên còn sứt sẹo như thế? Cũng nên tự trách bản thân không suy nghĩ cẩn thận.
"Tất nhiên là không rồi!”
Lãnh Băng Cơ nói cực kỳ nghiêm túc, lời lẽ hùng hồn:
“Chỉ là lỡ lời, lỡ lời thôi.”
"Lỡ lời ư? Nhưng ngoài đời thì nàng đúng đang có ý hành động như vậy đấy. Xem ra, Vương phi của bổn Vương đúng là biết suy chuyển lòng người. Tri Thu vốn trung thành tận tâm với Băng Nguyệt là thế, vậy mà rồi khi bổn Vương gặp nàng ta, mặt nàng ta chỉ còn lại vẻ cung kính. Tức là đang cực kỳ cảm kích nàng vì điều gì phải không?”
Người đàn ông này, đâu chỉ có miệng độc mà ánh mắt cũng độc ngang ngửa.
Lãnh Băng Cơ cười, bà à” mấy tiếng, tránh nặng tìm nhẹ:
“Vương gia à, phương pháp này nghe có vẻ hay đấy. Chàng nói thử xem, nếu ta đề bạt hết tất cả nô tỳ trong Vương phủ này cho chàng, có phải tất cả bọn họ đều sẽ cảm kích tạ ơn ta giống như thể hay không?”
“Lãnh Băng Cơ, nàng coi bổn Vương là cái gì?"
Là ngựa đực gây giống.
Lãnh Băng Cơ nhún vai:
“Nhỏ mọn quá, ta chỉ đùa chút thôi mà cũng không được nữa. Muội muội lúc nào cũng nói chàng nặng tình mà cũng chung tình, nếu như ta có trù tính thêm bao nhiêu kế hoạch đi nữa thì Vương gia đây là đấng trượng phu, ta đây sao có thể ép các nàng leo lên giường chàng làm cản được, đúng chứ? Chẳng phải chuyện của Tri Thu là chàng đã thử hàng rồi, nên không thể trả hàng lại được nữa hay sao?
Mộ Dung Phong cuối cùng cũng vứt hết gia giáo tốt đẹp của mình mà buông lời thô tục:
"Thử hàng cái rắm ấy! Lãnh Băng Cơ, ta không tin nàng không đoán ra được rằng chuyện này có vấn đề. Chẳng lẽ, bổn Vương có người đàn bà khác thì nàng vui đến thế ư?”
Lãnh Băng Cơ trợn tròn đôi mắt hạnh, kinh ngạc bảo rằng:
“Rõ ràng chuyện này đều liên quan gì đến ta, sao Vương gia lại chỉ trích như là ta làm sai chuyện vậy? Nếu như chàng đã biết trong chuyện này có sự tình sâu xa gì đó thì tại sao không đi tìm chủ nhân của nàng ta mà hỏi cho ra nhẽ, truy tra tận cùng đi chứ?”
Mộ Dung Phong ép sát lại một bước, vẻ hùng hổ:
“Đừng có đánh trống lảng. Bổn Vương đang hỏi nàng, nàng vội vàng khẩn thiết, cấp bách đẩy bồn Vương vào trong lòng người khác đến vậy sao? Còn vì bổn Vương và xây một “khu ăn chơi”, ép khô thận bổn Vương, sao nàng có thể ác độc tới như vậy?
"Chỉ là nói chuyện phiếm, nói khoác cả thôi.”
Lãnh Băng Cơ vẫn thử nói sang chuyện khác:
“Mà nói đến cùng chàng cũng có ở trong lòng ta đầu, nói chi đến chuyện đẩy ra?”
Mộ Dung Phong nheo lại đôi mắt phượng dài, đột ngột dấy lên vẻ nguy hiểm, sau đó vươn tay bắt lấy, kéo thẳng nàng vào trong ngực mình, thậm chí còn siết chặt lấy eo nàng, khiến nàng tức khắc ép sát vào lồng ngực mình đến mức không thể thở nổi. Rồi ngay sau đó thuận thế đấy thằng nàng ra.
Từ xung động tiến hành đến lúc cảm nhận thỏa mãn, rồi đến giai đoạn trống rỗng, nói cho cùng cũng chỉ trong chớp mắt mà | thôi.
Mộ Dung Phong nhếch mép cười, nụ cười đầy nguy hiểm:
“Như thế có tính là ở trong lòng nàng chưa?”
Trên người hắn, cả trong miệng đều toát ra chút hơi rượu phảng phất, khoảng cách sít sao thì sẽ ngửi ra. Hắn uống rượu, nhưng đầu có nhiều lắm, nhìn mặt hắn chẳng hề đổi sắc, chẳng hề có lấy chút men say.
Lãnh Băng Cơ ngớ người, thậm chí còn lơ đãng nghĩ ngợi rằng rốt cuộc hắn uống phải loại rượu nào, chẳng nhẽ trong rượu có bỏ thuốc ư? Ai cũng nói say rượu loạn tính đúng là không sai mà, hắn làm gì có chuyện túm lấy rồi ôm rịt ai như thể bao giờ?
Cái này chắc cũng có thể coi là một kiểu “khôn ba năm dại một giờ đây. Mất khoảng hồi lâu sau nàng mới phản ứng lại được, gương mặt cũng dần đỏ ửng:
“Mộ Dung Phong, chàng có ý gì đây? Nam nữ thụ thụ bất thân, chàng lại dám khi dễ ta”
Mộ Dung Phong nghiêm túc nhìn thật kỹ gương mặt của nàng, sau đấy đôi môi lại nhếch lên, cười khẩy:
“Khi dễ nàng ư, Lãnh Băng Cơ, thế mà nàng cũng xem mình là đàn bà rồi cơ đấy”
Lãnh Băng Cơ cúi đầu nhìn bụng của mình:
“Về vấn đề này, Vương gia xin đừng xoắn xuýt thêm nữa. Ta là phụ nữ thật đấy”.
“Phụ nữ ư? Nàng thế mà cũng biết nói mình là phụ nữ cơ đấy. Ngay cả nha đầu tên Tri Thu kia còn là một người thê thiếp ôn nhu đúng nghĩa hơn nàng nhiều”
Một câu nói khiến Lãnh Băng Cơ nổi đáo ngay tắp lự:
“Vậy thì chàng mau đi tìm nàng ta đi. Chủ tử và nha đầu cùng nhau tiến lên, động phòng hoa chúc, nệm chăm ấm áp khiến ai đấy ngây ngất mất hồn. Đúng là rảnh rỗi quá nên mới đến chỗ ta tự kiểm bực dọc đây mà.”
Mộ Dung Phong lại vẫn nhìn đăm đăm nàng:
“Bổn Vương không đi thì có phải phụ ý tốt của Vương phi rồi hay không?”.
“Vậy thì ta xin chúc mừng Vương gia trước vậy. Chờ ngày mai mới nhận trà dâng lễ của vợ lẽ mới vào cửa. Là bạn bè xin nhắc nhở một câu, trông muội muội ta yếu đuối thế thôi chứ trông thấy Vương gia liền hỏa lang sói ngay, có khi còn hung mãnh hơn nữa đấy. Nếu chàng không chịu nổi thì ta sẵn lòng hỗ trợ một viên hỗ trợ thử chút trị liệu. Tất nhiên, nếu mua số lượng lớn thì sẽ được chiết khấu hai mươi phần ưu đãi”
Mộ Dung Phong tức đến mức cánh mũi giật giật, trán nổi từng sợi gân xanh, lao thẳng khỏi Triều Thiên Khuyết rồi đi về hướng Tử Đằng Tiểu Trúc.
- -----------------
Bình luận facebook