Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Hôn lễ
Rất nhanh rằm tháng tám đã đến cũng là ngày thành thân của Lương Vương và tiểu thư của phủ Tướng Quốc Công Lê Bảo Ngọc.
Phủ Tướng Quốc Công và Lương Vương vương phủ đều là một màu đỏ tươi vui bao chùm.
Lê Bảo Ngọc ngồi an tĩnh ở đó cho Hà tỷ cùng Mộc tỷ trang điểm cho mình.
Cạch... của phòng được mở ra, Trần Bảo Bình bước vào. Nhìn nữ nhi đang ngồi ở đó, trong lòng không khỏi chua xót, nữ nhi của bà, bà biết, nàng là người yêu thích tự do, không thích ràng buộc, luôn muốn tìm cho mình một nam nhân để nói chuyện tình cảm, xây dựng hạnh phúc của riêng mình. Thật tâm nếu như không có thánh chỉ kia ban xuống thì bà và phu quân cũng sẽ để cho nữ nhi tự do lựa chọn, không ép buộc nàng làm chuyện mà nàng không muốn. Nhưng thánh chỉ ban xuống, bà cũng chỉ có thể ủy khuất nữ nhi của mình mà thôi, nói không đau lòng sao được. Đây là nữ nhi do bà sinh ra, bà và phu quân luôn đặt nàng trên đầu quả tim mà cưng chiều... haizzz... khẽ nén tiếng thở dài, bà mỉm cười bước vào khuê phòng, đi đến bên cạnh nữ nhi, ngồi xuống, nắm tay nữ nhi, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
"Ngọc Nhi... chuyện này thật sự là ủy khuất con rồi..."
Lê Bảo Ngọc nhìn mẫu thân, mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay mẫu thân lại.
"Mẫu thân... con không sao mà... lại nói người con gả là Lương Vương đó... người đừng lo, người còn không hiểu nữ nhi sao, nữ nhi của người đã bao giờ tự để mình chịu ủy khuất đâu... người đừng lo cho nữ nhi, nữ nhi sẽ sống thật tốt mà..."
Nói rồi nàng liền xà vào lòng mẫu thân mình mà làm nũng. Trần Bảo Bình khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nữ nhi, mỉm cười, rồi đưa tay cài một cây trâm lên mái tóc nàng, khẽ dặn dò.
"Con đó... có việc gì thì cứ về nói với mẫu thân, nếu mẫu thân không làm chủ được thì để cho phụ thân con đến làm chủ cho con...không được để bản thân mình chịu ủy khuất nghe chưa."
"Con biết rồi mà mẫu thân... người đừng quá lo lắng cho con..."
"Được... được... hôm nay là ngày vui, mẫu thân không nói nhiều nữa... nào để ta nhìn xem nữ nhi của ta một cái nào..."
Lúc này bên ngoài kiệu hoa của bên tân lang đã đến trước cửa. Trần Bảo Bình lưu luyến nhìn nữ nhi của mình, vậy là nữ nhi của nàng đã xuất giá, trở thành thê tử của người ta rồi.
Kiệu hoa đi từ phủ Tướng Quốc Công qua vài con phố rồi mới đến phủ Lương Vương, trên đường rước dâu rất nhiều người dân đã ra đứng dọc hai bên đường để tung hoa chúc mừng. Lương Vương là chiến thần gìn giữ hòa bình của họ, người dân rất yêu mến, ngưỡng mộ hắn. Ngày đại hỷ của hắn người dân khắp thành cũng vô cùng hân hoan mà chúc mừng.
Sau một hành trình mệt mỏi cũng đến được phủ Lương Vương. Lê Bảo Ngọc được đỡ đến ngồi trên giường trải gấm đỏ, vừa ngồi xuống giường, nàng đã đưa tay với với Hà tỷ và Mộc tỷ.
"Mau mau...mau lấy cho muội ly nước..."
Hà tỷ rót cho nàng ly nước, nhìn nàng cười cười mà lắc đầu.
"Muội đó... cẩn thận cái hình dáng của muội mà để cho Lương Vương nhìn thấy lại bị hù chạy mất dép đấy."
Mộc tỷ: "Đúng đó... nhìn cái dáng của muội xem... haizzz..."
Một hơi uống cạn ly nước, lại thêm vài ly nữa, Lê Bảo Ngọc mới buông ly xuống, trực tiếp tự mình lấy một quả táo trên bàn trái cây mà gặm. Vừa ăn vừa nói.
"Aizzz... các tỷ hẳn là đã quen với hình dạng này của muội rồi đi, lại nói đây đâu có người ngoài đâu mà sợ, thêm nữa cần gì phải lo Lương Vương hắn chạy chứ, muội còn mong hắn chạy đấy... hừ... sống với nhau từ nay về sau cũng không thể là ngày một ngày hai. Nếu bắt muội đóng giả với hắn muội không thích, dù sao đây cũng là nhà của muội từ nay về sau, không thể làm gì khác, muội lại không muốn tự mình ủy khuất chính mình, nên kệ đi, lo gì... mà các tỷ nghĩ Lương Vương hắn là đồ ngốc sao, muội thừa biết trước đó khi thánh chỉ được ban xuống thì hắn đã cho người điều tra muội rồi đi... vậy nên muội chẳng cần lo nhiều cứ theo ý mình mà thôi."
Hai người Hà tỷ và Mộc tỷ đứng bên cạnh nhìn nhau một cái. Họ đến nay đã ở bên vị tiểu muội muội này được mười hai năm rồi, hai người đã quá quen thuộc với nàng. Nàng thích tự do, thích tùy ý, chỉ khi nào dươi thân phận là Mai Nữ Hoa Sơn thì nàng mới trở thành một con người, lạnh lùng, cao cao tại thượng mà thôi.
(Còn tiếp)
Phủ Tướng Quốc Công và Lương Vương vương phủ đều là một màu đỏ tươi vui bao chùm.
Lê Bảo Ngọc ngồi an tĩnh ở đó cho Hà tỷ cùng Mộc tỷ trang điểm cho mình.
Cạch... của phòng được mở ra, Trần Bảo Bình bước vào. Nhìn nữ nhi đang ngồi ở đó, trong lòng không khỏi chua xót, nữ nhi của bà, bà biết, nàng là người yêu thích tự do, không thích ràng buộc, luôn muốn tìm cho mình một nam nhân để nói chuyện tình cảm, xây dựng hạnh phúc của riêng mình. Thật tâm nếu như không có thánh chỉ kia ban xuống thì bà và phu quân cũng sẽ để cho nữ nhi tự do lựa chọn, không ép buộc nàng làm chuyện mà nàng không muốn. Nhưng thánh chỉ ban xuống, bà cũng chỉ có thể ủy khuất nữ nhi của mình mà thôi, nói không đau lòng sao được. Đây là nữ nhi do bà sinh ra, bà và phu quân luôn đặt nàng trên đầu quả tim mà cưng chiều... haizzz... khẽ nén tiếng thở dài, bà mỉm cười bước vào khuê phòng, đi đến bên cạnh nữ nhi, ngồi xuống, nắm tay nữ nhi, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
"Ngọc Nhi... chuyện này thật sự là ủy khuất con rồi..."
Lê Bảo Ngọc nhìn mẫu thân, mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay mẫu thân lại.
"Mẫu thân... con không sao mà... lại nói người con gả là Lương Vương đó... người đừng lo, người còn không hiểu nữ nhi sao, nữ nhi của người đã bao giờ tự để mình chịu ủy khuất đâu... người đừng lo cho nữ nhi, nữ nhi sẽ sống thật tốt mà..."
Nói rồi nàng liền xà vào lòng mẫu thân mình mà làm nũng. Trần Bảo Bình khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nữ nhi, mỉm cười, rồi đưa tay cài một cây trâm lên mái tóc nàng, khẽ dặn dò.
"Con đó... có việc gì thì cứ về nói với mẫu thân, nếu mẫu thân không làm chủ được thì để cho phụ thân con đến làm chủ cho con...không được để bản thân mình chịu ủy khuất nghe chưa."
"Con biết rồi mà mẫu thân... người đừng quá lo lắng cho con..."
"Được... được... hôm nay là ngày vui, mẫu thân không nói nhiều nữa... nào để ta nhìn xem nữ nhi của ta một cái nào..."
Lúc này bên ngoài kiệu hoa của bên tân lang đã đến trước cửa. Trần Bảo Bình lưu luyến nhìn nữ nhi của mình, vậy là nữ nhi của nàng đã xuất giá, trở thành thê tử của người ta rồi.
Kiệu hoa đi từ phủ Tướng Quốc Công qua vài con phố rồi mới đến phủ Lương Vương, trên đường rước dâu rất nhiều người dân đã ra đứng dọc hai bên đường để tung hoa chúc mừng. Lương Vương là chiến thần gìn giữ hòa bình của họ, người dân rất yêu mến, ngưỡng mộ hắn. Ngày đại hỷ của hắn người dân khắp thành cũng vô cùng hân hoan mà chúc mừng.
Sau một hành trình mệt mỏi cũng đến được phủ Lương Vương. Lê Bảo Ngọc được đỡ đến ngồi trên giường trải gấm đỏ, vừa ngồi xuống giường, nàng đã đưa tay với với Hà tỷ và Mộc tỷ.
"Mau mau...mau lấy cho muội ly nước..."
Hà tỷ rót cho nàng ly nước, nhìn nàng cười cười mà lắc đầu.
"Muội đó... cẩn thận cái hình dáng của muội mà để cho Lương Vương nhìn thấy lại bị hù chạy mất dép đấy."
Mộc tỷ: "Đúng đó... nhìn cái dáng của muội xem... haizzz..."
Một hơi uống cạn ly nước, lại thêm vài ly nữa, Lê Bảo Ngọc mới buông ly xuống, trực tiếp tự mình lấy một quả táo trên bàn trái cây mà gặm. Vừa ăn vừa nói.
"Aizzz... các tỷ hẳn là đã quen với hình dạng này của muội rồi đi, lại nói đây đâu có người ngoài đâu mà sợ, thêm nữa cần gì phải lo Lương Vương hắn chạy chứ, muội còn mong hắn chạy đấy... hừ... sống với nhau từ nay về sau cũng không thể là ngày một ngày hai. Nếu bắt muội đóng giả với hắn muội không thích, dù sao đây cũng là nhà của muội từ nay về sau, không thể làm gì khác, muội lại không muốn tự mình ủy khuất chính mình, nên kệ đi, lo gì... mà các tỷ nghĩ Lương Vương hắn là đồ ngốc sao, muội thừa biết trước đó khi thánh chỉ được ban xuống thì hắn đã cho người điều tra muội rồi đi... vậy nên muội chẳng cần lo nhiều cứ theo ý mình mà thôi."
Hai người Hà tỷ và Mộc tỷ đứng bên cạnh nhìn nhau một cái. Họ đến nay đã ở bên vị tiểu muội muội này được mười hai năm rồi, hai người đã quá quen thuộc với nàng. Nàng thích tự do, thích tùy ý, chỉ khi nào dươi thân phận là Mai Nữ Hoa Sơn thì nàng mới trở thành một con người, lạnh lùng, cao cao tại thượng mà thôi.
(Còn tiếp)
Bình luận facebook