Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Tỷ võ chọn minh chủ
Trận tiếp theo là trận tỷ võ của Hoa Sơn cùng Thái Kỳ cung. Điều đặc biệt lại là cả hai đều là nữ tử.
Lê Bảo Ngọc đứng trên võ đài, trong mắt là một mảng hờ hững nhìn nữ tử trước mặt.
Cung chủ Thái Kỳ Cung Lại Hoa Yên cũng chăm chú quan sát vị Mai Nữ trước mắt nàng ta. Nàng ta trong lòng cười lạnh, Mai Nữ sao? Làm ra vẻ thần bí như vậy, thật khiến người ta thật chướng mắt. Hôm nay nàng ta phải hạ quyết tâm đánh cho tan cái lớp mặt nạ ẩn dấu kia.
Nghĩ đến đây mắt của Lại Hoa Yên khẽ đảo một vòng nhìn Lê Bảo Ngọc mà nói.
"Mai Nữ nghe danh đã lâu, nay được diện kiến, ta đây có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong Mai Nữ có thể thỏa mãn..."
Lê Bảo Ngọc nhìn nàng ta không nói gì, ánh mắt vẫn là một mảng hờ hững không quan tâm.
Lại Hoa Yên hai tay nắm chặt, tức giận trong lòng không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục nói.
"Nếu như hôm nay ta đây thắng Mai Nữ ngươi... vậy ta đây muốn ngươi bỏ xuống mặt nạ, cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan thật sự của Mai Nữ ngài đây..."
Lê Bảo Ngọc nhếch mép cười lạnh, ánh mắt tràn đầy là sự trào phúng cùng xem thường, không để nàng ta vào mắt.
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã..."
Lại Hoa Yên bị câu nói này của Lê Bảo Ngọc làm cho tức giận đến hít thở không thông. Khuôn mặt cũng vặn vẹo đi vì tức giận.
"Nếu đã như vậy thì hôm nay, tại võ đài này nếu ta thắng ngươi vậy ngươi phải bỏ mặt nạ xuống, phơi bày dung nhan chân chính của mình ra trước toàn thể mọi người."
Lê Bảo Ngọc nhếch nhếch khóe môi, lãnh đạm mà nói.
"Được... chỉ cần ngươi có bản lĩnh này ta liền đáp ứng ngươi. Nhưng ta từ xưa tới nay chưa bao giờ chịu thiệt. Thế này đi, nếu như ngươi thắng thì liền như ngươi nói, ta ở tại đây bỏ mặt nạ xuống, phơi bày dung nhan của mình. Còn nếu như ngươi thua..."
Nói đến đây nàng thả chậm lại một chút, nhìn Lại Hoa Yên ý vị mà nói.
"Nếu như ngươi thua... vậy thì để lại hết thảy tóc trên đầu đi..."
Lại Hoa Yên nghe nàng nói nhất thời lúng túng, không biết phải làm sao. Nhưng rất nhanh lửa giận vì bị coi thường bừng lên, trừng mắt mà quát.
"Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng..."
Lê Bảo Ngọc khẽ cười một tiếng.
"Haha... khinh người quá đáng... người tới khiêu khích đưa ra yêu cầu là ngươi. Ta đây đồng ý với ngươi, chỉ là tùy tiện mà nói ra yêu cầu của mình mà thôi... chẳng lẽ... ngươi đây có ý là ngươi đối với ta yêu cầu thì được, còn ta yêu cầu ngươi lại không được sao? Lại nói trên đời này làm gì có chuyện nếu ta thua ta liền phải theo ý ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi liền phủi mông... hừ... ngươi nghĩ cũng là hay quá..."
"Đúng vậy... chính là cái Lại Hoa Yên đến cùng người ta khiêu khích vậy mà giờ lại nói người ta khinh người..."
"Haizzz... trên đời này làm gì có chuyện dễ giàng như vậy chứ..."
"Lại Hoa Yên này nàng ta nghĩ nàng ta là ai chứ..."
"Mai Nữ nói vậy cũng chỉ là yêu cầu công bằng mà thôi..."
"Ta đây chẳng quan tâm nhiều. Dù là dung nhan Mai Nữ hay là là Lại Hoa Yên cạo hết tóc với ta đều là mong chờ a..."
"Đúng... đúng..."
Một loạt tiếng nghị luận vang lên, ai cũng có chút tâm tư xem trò vui...
Lê Bảo Ngọc lúc này không nhanh không chậm tiếp tục nói.
"Nếu như ngươi cảm thấy không thua nổi cũng không sao, chúng ta không cược nữa. Chỉ đơn thuần tỷ võ thôi, ai thua thì rời khỏi võ đài. Còn nếu cùng ta cược thì ngoài điều kiện vừa rồi ra điều kiện gì ta đây cũng không cùng ngươi cược..."
Lại Hoa Yên mím chặt môi hạ quyết tâm.
"Được... ta cược với ngươi... nếu ta thua ta liền để lại toàn bộ mái tóc tại nơi đây..."
Lê Bảo Ngọc:" được... thành giao... các vị đồng đạo võ lâm ở đây, mong các vị làm chứng giúp chúng ta..."
"Được..."
"Được..."
"..."
Tất cả mọi người đều sảng khoái mà đồng ý làm chứng, ủng hộ.
Lại Hoa Yên không thể nhẫn nhịn được thêm nữa nhanh chóng xuất chiêu về phía Lê Bảo Ngọc.
Khi Lại Hoa Yên dánh tới, Lê Bảo Ngọc chỉ khẽ xoay người tránh đi.
Mắt thấy nàng không đánh lại Lại Hoa Yên thêm lần nữa, rồi thêm lần nữa đánh tới, nhưng Lê Bảo Ngọc vẫn nhàn nhã uyển chuyển xoay người tránh đi.
Mắt thấy đánh ra đã được hơn mười chiêu mà ngay cả vạt xiên y của Mai Nữ mình cũng không thể đụng tới thì Lại Hoa Yên đã tức giận đến cực điểm. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững kia, nàng ta cảm nhận được sâu sắc sự khinh thường, cùng châm chọc. Mai Nữ căn bản là không muốn cùng nàng động thủ. Chỉ né tránh một cách nhàn nhã như một người lớn đùa chơi tiểu hài tử vậy. Dùng cách này để sỷ nhục nàng ta.
Càng nghĩ Lại Hoa Yên càng phẫn nộ, ra chiêu ngày một nhanh và vội vàng hơn, hầu như những chiêu thức kia đều là sát chiêu. Nhưng lại lộ ra rất nhiều sơ hở.
Đúng lúc này Lê Bảo Ngọc không né tránh nữa mà dồn nội lực vào tay phải, nhân lúc Lại Hoa Yên đánh tới liền tung ra một chưởng, dứt khoát đánh bay Lại Hoa Yên ra khỏi võ đài.
Lại Hoa Yên bị đánh rơi ra khỏi võ đài, toàn thân như bị một chưởng kia đánh cho vỡ vụn. Nàng ta cố nhịn xuống đau đớn, ánh mắt phẫn hận nhìn Lê Bảo Ngọc.
Lê Bảo Ngọc lãnh đạm mà nhìn nàng ta một cái, mở miệng.
"Mong rằng Cung Chủ Thái Kỳ Cung nói được làm được. Cược được, thua được..."
Lời nàng buông xuống, Lại Hoa Yên trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đỏ rực, môi mỏng mím chặt. Hàm răng trong miệng nghiến chặt lại, khẽ rít từng lời.
"Được..."
Lê Bảo Ngọc khẽ phủi nhẹ y phục, khoan thai mà đi xuống, nhàn nhã nói một chữ.
"Tốt..."
(Còn tiếp)
Lê Bảo Ngọc đứng trên võ đài, trong mắt là một mảng hờ hững nhìn nữ tử trước mặt.
Cung chủ Thái Kỳ Cung Lại Hoa Yên cũng chăm chú quan sát vị Mai Nữ trước mắt nàng ta. Nàng ta trong lòng cười lạnh, Mai Nữ sao? Làm ra vẻ thần bí như vậy, thật khiến người ta thật chướng mắt. Hôm nay nàng ta phải hạ quyết tâm đánh cho tan cái lớp mặt nạ ẩn dấu kia.
Nghĩ đến đây mắt của Lại Hoa Yên khẽ đảo một vòng nhìn Lê Bảo Ngọc mà nói.
"Mai Nữ nghe danh đã lâu, nay được diện kiến, ta đây có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong Mai Nữ có thể thỏa mãn..."
Lê Bảo Ngọc nhìn nàng ta không nói gì, ánh mắt vẫn là một mảng hờ hững không quan tâm.
Lại Hoa Yên hai tay nắm chặt, tức giận trong lòng không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục nói.
"Nếu như hôm nay ta đây thắng Mai Nữ ngươi... vậy ta đây muốn ngươi bỏ xuống mặt nạ, cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan thật sự của Mai Nữ ngài đây..."
Lê Bảo Ngọc nhếch mép cười lạnh, ánh mắt tràn đầy là sự trào phúng cùng xem thường, không để nàng ta vào mắt.
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã..."
Lại Hoa Yên bị câu nói này của Lê Bảo Ngọc làm cho tức giận đến hít thở không thông. Khuôn mặt cũng vặn vẹo đi vì tức giận.
"Nếu đã như vậy thì hôm nay, tại võ đài này nếu ta thắng ngươi vậy ngươi phải bỏ mặt nạ xuống, phơi bày dung nhan chân chính của mình ra trước toàn thể mọi người."
Lê Bảo Ngọc nhếch nhếch khóe môi, lãnh đạm mà nói.
"Được... chỉ cần ngươi có bản lĩnh này ta liền đáp ứng ngươi. Nhưng ta từ xưa tới nay chưa bao giờ chịu thiệt. Thế này đi, nếu như ngươi thắng thì liền như ngươi nói, ta ở tại đây bỏ mặt nạ xuống, phơi bày dung nhan của mình. Còn nếu như ngươi thua..."
Nói đến đây nàng thả chậm lại một chút, nhìn Lại Hoa Yên ý vị mà nói.
"Nếu như ngươi thua... vậy thì để lại hết thảy tóc trên đầu đi..."
Lại Hoa Yên nghe nàng nói nhất thời lúng túng, không biết phải làm sao. Nhưng rất nhanh lửa giận vì bị coi thường bừng lên, trừng mắt mà quát.
"Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng..."
Lê Bảo Ngọc khẽ cười một tiếng.
"Haha... khinh người quá đáng... người tới khiêu khích đưa ra yêu cầu là ngươi. Ta đây đồng ý với ngươi, chỉ là tùy tiện mà nói ra yêu cầu của mình mà thôi... chẳng lẽ... ngươi đây có ý là ngươi đối với ta yêu cầu thì được, còn ta yêu cầu ngươi lại không được sao? Lại nói trên đời này làm gì có chuyện nếu ta thua ta liền phải theo ý ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi liền phủi mông... hừ... ngươi nghĩ cũng là hay quá..."
"Đúng vậy... chính là cái Lại Hoa Yên đến cùng người ta khiêu khích vậy mà giờ lại nói người ta khinh người..."
"Haizzz... trên đời này làm gì có chuyện dễ giàng như vậy chứ..."
"Lại Hoa Yên này nàng ta nghĩ nàng ta là ai chứ..."
"Mai Nữ nói vậy cũng chỉ là yêu cầu công bằng mà thôi..."
"Ta đây chẳng quan tâm nhiều. Dù là dung nhan Mai Nữ hay là là Lại Hoa Yên cạo hết tóc với ta đều là mong chờ a..."
"Đúng... đúng..."
Một loạt tiếng nghị luận vang lên, ai cũng có chút tâm tư xem trò vui...
Lê Bảo Ngọc lúc này không nhanh không chậm tiếp tục nói.
"Nếu như ngươi cảm thấy không thua nổi cũng không sao, chúng ta không cược nữa. Chỉ đơn thuần tỷ võ thôi, ai thua thì rời khỏi võ đài. Còn nếu cùng ta cược thì ngoài điều kiện vừa rồi ra điều kiện gì ta đây cũng không cùng ngươi cược..."
Lại Hoa Yên mím chặt môi hạ quyết tâm.
"Được... ta cược với ngươi... nếu ta thua ta liền để lại toàn bộ mái tóc tại nơi đây..."
Lê Bảo Ngọc:" được... thành giao... các vị đồng đạo võ lâm ở đây, mong các vị làm chứng giúp chúng ta..."
"Được..."
"Được..."
"..."
Tất cả mọi người đều sảng khoái mà đồng ý làm chứng, ủng hộ.
Lại Hoa Yên không thể nhẫn nhịn được thêm nữa nhanh chóng xuất chiêu về phía Lê Bảo Ngọc.
Khi Lại Hoa Yên dánh tới, Lê Bảo Ngọc chỉ khẽ xoay người tránh đi.
Mắt thấy nàng không đánh lại Lại Hoa Yên thêm lần nữa, rồi thêm lần nữa đánh tới, nhưng Lê Bảo Ngọc vẫn nhàn nhã uyển chuyển xoay người tránh đi.
Mắt thấy đánh ra đã được hơn mười chiêu mà ngay cả vạt xiên y của Mai Nữ mình cũng không thể đụng tới thì Lại Hoa Yên đã tức giận đến cực điểm. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững kia, nàng ta cảm nhận được sâu sắc sự khinh thường, cùng châm chọc. Mai Nữ căn bản là không muốn cùng nàng động thủ. Chỉ né tránh một cách nhàn nhã như một người lớn đùa chơi tiểu hài tử vậy. Dùng cách này để sỷ nhục nàng ta.
Càng nghĩ Lại Hoa Yên càng phẫn nộ, ra chiêu ngày một nhanh và vội vàng hơn, hầu như những chiêu thức kia đều là sát chiêu. Nhưng lại lộ ra rất nhiều sơ hở.
Đúng lúc này Lê Bảo Ngọc không né tránh nữa mà dồn nội lực vào tay phải, nhân lúc Lại Hoa Yên đánh tới liền tung ra một chưởng, dứt khoát đánh bay Lại Hoa Yên ra khỏi võ đài.
Lại Hoa Yên bị đánh rơi ra khỏi võ đài, toàn thân như bị một chưởng kia đánh cho vỡ vụn. Nàng ta cố nhịn xuống đau đớn, ánh mắt phẫn hận nhìn Lê Bảo Ngọc.
Lê Bảo Ngọc lãnh đạm mà nhìn nàng ta một cái, mở miệng.
"Mong rằng Cung Chủ Thái Kỳ Cung nói được làm được. Cược được, thua được..."
Lời nàng buông xuống, Lại Hoa Yên trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đỏ rực, môi mỏng mím chặt. Hàm răng trong miệng nghiến chặt lại, khẽ rít từng lời.
"Được..."
Lê Bảo Ngọc khẽ phủi nhẹ y phục, khoan thai mà đi xuống, nhàn nhã nói một chữ.
"Tốt..."
(Còn tiếp)
Bình luận facebook