Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Tứ đại gia thú
Bên này Lê Bảo Ngọc cũng nghe thấy tiếng nói nhỏ của Cá Hoa Mai thì thầm bên tai.
"Chủ nhân... ở đây có Giao Long ngự thân..."
Lê Bảo Ngọc:"Giao Long sao?"
Ca Hoa Mai:"Đúng vậy chủ nhân... ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của Giao Long nhưng do mới xuất khỏi phong ấn, hợp thể nên chưa thể nhận biết rõ chủ nhân của Giao Long là ai, nhưng chắc chắn người đó đang ở đây?"
Lê Bảo Ngọc:"Vậy Giao Long kia lợi hại không?"
Cá Hoa Mai:"Lợi hại, Giao Long chính là thánh thú đứng đầu trong tứ đại gia thú a..."
Lê Bảo Ngọc:"Tứ đại gia thú?"
Ca Hoa Mai:"Đúng vậy. Tứ đại gia thú gồm có Giao Long, Đại Bàng, Thỏ Tuyết, Bạch Hổ. Còn ta Cá Hoa Mai chỉ là linh thú tu luyện của người mà thôi. Mà ta và Bạch Hổ là cùng nhận một chủ nhân... Nhưng mà ta chợt nhớ ra, chủ nhân... người đã gặp Bạch Hổ chưa? Theo lý thuyết mà nói thì Bạch Hổ ấy chắc chắn phải đến tìm người rồi mới đúng..."
Lê Bảo Ngọc:"Bạch Hổ sao?"
Cá Hoa Mai:"Đúng vậy chủ nhân. Bạch Hổ là vật cưỡi của người, là linh thú theo người tu luyện từ thủa sơ khai, còn ta là được người tạo ra trong quá trình tu luyện..."
Lê Bảo Ngọc thật là nghe đến ù tai không thể hiểu nổi, ta là ai? Đây là đâu?
~~~~~~~~
Sau một ngày mệt mỏi, Lê Bảo Ngọc tự mình đi đến Hoa Sơn một chuyến, đi đến cấm địa của Hoa Sơn.
Khi nàng vừa đến nơi thì từ trong rừng hoa mai một con Bạch Hổ từ từ bước đến. Nó nhìn nàng một hồi lâu, sau đó một giọng nói ồm ồm vang lên.
"Chủ Nhân... ngươi đã trở lại...Cá Hoa Mai ngươi ẩn thật sau nha."
Cá Hoa Mai từ trên người Lê Bảo Ngọc vụt một cái, theo một luồng sáng từ trong vết bớt Hoa Mai của nàng đi ra, hóa thành tiểu cô nương đứng trước mặt nàng.
Cá Hoa Mai cười tươi một cái, nói với Bạch Hổ.
"Bạch Hổ ca...Ta biết ngay là ngươi đã tìm đến chủ nhân mà. Nhưng mà sao ngươi không nói với chủ nhân, để chủ nhân đi tìm ta, hại ta mong ngóng đến dài cổ chứ?"
Bạch Hổ khịt khịt mũi, nhìn Cá Hoa Mai nói.
"Hừ... tiểu ngư nhi ngươi cũng thật có bản lĩnh nha, vậy mà đã có thể tu thành hình người rồi..."
Cá Hoa Mai:"Bạch Hổ ca... ngươi cười chê ta..."
Bạch Hổ hừ hừ nhìn Cá Hoa Mai, gật gật đầu. "Ta nào có cười chê ngươi, ta là đang khen ngươi. Năm trăm năm, ngươi có thể tự mình tu luyện đến trình độ này, đích thực là rất khá..."
Lê Bảo Ngọc đứng một bên nghe đến ù tai mà chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Bạch Hổ thấy nàng nhăn mày khó hiểu thì đi đến, hai chân sau giậm xuống đất, một làn khói trắng bay lên. Lúc này đứng trước mặt Lê Bảo Ngọc không còn là Bạch Hổ nữa mà chính là một chàng trai anh tuấn, toàn thân đều là màu trắng, ngay cả tóc cũng là trắng. Hắn nhìn nàng hơi khom người hành lễ với nàng.
"Chủ nhân..."
Lê Bảo Ngọc ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mặt không thể nói thành lời.
Mãi một lúc sau nàng mới bình ổn lại tâm trạng mà nói.
"Rốt cuộc đây là chuyện gi?"
Bạch Hổ:"Chủ nhân... người chính là Mai Nữ. Chân thân của người chính là Hoa Mai tiên tử chuyển thế đầu thai. Chuyện xưa rất dài, có lẽ trong quá trình chuyển thế sau này người đã quên mất, để sau này ta sẽ nói lại với người."
Lê Bảo Ngọc:"Thế Nhưng hai ngươi cũng phải nơi về mình cho ta biết chứ?"
Bạch Hổ:"Chủ Nhân... ta chính là linh thú được người mang theo khi là Hoa Mai tiên tử chuyển thế hạ phàm. Còn con cá nhỏ kia là do người sau khi chuyển thế đã tự mình luyện ra, chân thân của nó chính là cá vàng nhỏ cùng hoa mai nhỏ điểm đầu dung hợp mà thành..."
Lê Bảo Ngọc mở lớn đôi mắt, miệng không thể nói lên lời, nghe Bạch Hổ nói.
Bạch Hổ:"Chủ Nhân... tuy người là Hoa Mai tiên tử chuyển thế đầu thai, nhưng cùng hạ phàm đầu thai cùng người còn có ba người nữa."
Lê Bảo Ngọc:"Đó là ai vậy?"
Bạch Hổ:"Đó là Đại tiên Huỳnh Long. Cửu tiên Bạch Ưng. Hồ Diệp tiên tử. Mà trong đó người cùng Đại Tiên Huỳnh Long là có chút tình cảm ái mộ riêng. Nhưng duyên chưa hóa kiếp, phải tới kiếp này sau chín kiếp đầu thai chính thức trở thành người phàm mới hóa duyên. Nếu như ở kiếp này có thể nối duyên tương ngộ thì sẽ nên duyên. Còn về cửu tiên Bạch Ưng và Hồ Diệp tiên tử thì mới chỉ hóa độ qua bảy kiếp mà thôi, mà ở bảy kiếp này hai người họ đã độ duyên không biết bao giờ mới chuyển thế tới. Nói cách khác bốn người các người đã phân tách đời kiếp, không thể tụ lại. Chỉ có người cùng Đại tiên Huỳnh Long là cùng đời kiếp chuyển thế mà thôi."
Lê Bảo Ngọc:"Ồ!!!"
Bạch Hổ:" chủ nhân... bây giờ người ở đời kiếp này đã chân chính trở thành phàm nhân. Có nghĩa là người cũng sẽ phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng do lúc độ kiếp này người đã độ sai một khắc nên phải trải qua hai lần sinh, hai lần tử."
Lê Bảo Ngọc hơi sững sờ một chút. Vậy là nàng đã hiểu rồi. Là do nàng là độ sai một khắc kia nên mới có chuyện. Nàng ở kiếp trước được sinh ra, sống ở đó một quãng thời gian, rồi bị tai nạn chết đi. Vậy nhưng lại xuyên không tới đây, xuyên tới lúc mình sinh ra ở kiếp này. Vậy là nàng đã trải qua hai lần sinh, một lần tử. Như vậy bây giờ nàng đã hoàn toàn trở thành một phàm nhân bình thường. Còn một lầm tử nữa nàng sẽ trở thành cát bụi..."
(Còn tiếp)
"Chủ nhân... ở đây có Giao Long ngự thân..."
Lê Bảo Ngọc:"Giao Long sao?"
Ca Hoa Mai:"Đúng vậy chủ nhân... ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của Giao Long nhưng do mới xuất khỏi phong ấn, hợp thể nên chưa thể nhận biết rõ chủ nhân của Giao Long là ai, nhưng chắc chắn người đó đang ở đây?"
Lê Bảo Ngọc:"Vậy Giao Long kia lợi hại không?"
Cá Hoa Mai:"Lợi hại, Giao Long chính là thánh thú đứng đầu trong tứ đại gia thú a..."
Lê Bảo Ngọc:"Tứ đại gia thú?"
Ca Hoa Mai:"Đúng vậy. Tứ đại gia thú gồm có Giao Long, Đại Bàng, Thỏ Tuyết, Bạch Hổ. Còn ta Cá Hoa Mai chỉ là linh thú tu luyện của người mà thôi. Mà ta và Bạch Hổ là cùng nhận một chủ nhân... Nhưng mà ta chợt nhớ ra, chủ nhân... người đã gặp Bạch Hổ chưa? Theo lý thuyết mà nói thì Bạch Hổ ấy chắc chắn phải đến tìm người rồi mới đúng..."
Lê Bảo Ngọc:"Bạch Hổ sao?"
Cá Hoa Mai:"Đúng vậy chủ nhân. Bạch Hổ là vật cưỡi của người, là linh thú theo người tu luyện từ thủa sơ khai, còn ta là được người tạo ra trong quá trình tu luyện..."
Lê Bảo Ngọc thật là nghe đến ù tai không thể hiểu nổi, ta là ai? Đây là đâu?
~~~~~~~~
Sau một ngày mệt mỏi, Lê Bảo Ngọc tự mình đi đến Hoa Sơn một chuyến, đi đến cấm địa của Hoa Sơn.
Khi nàng vừa đến nơi thì từ trong rừng hoa mai một con Bạch Hổ từ từ bước đến. Nó nhìn nàng một hồi lâu, sau đó một giọng nói ồm ồm vang lên.
"Chủ Nhân... ngươi đã trở lại...Cá Hoa Mai ngươi ẩn thật sau nha."
Cá Hoa Mai từ trên người Lê Bảo Ngọc vụt một cái, theo một luồng sáng từ trong vết bớt Hoa Mai của nàng đi ra, hóa thành tiểu cô nương đứng trước mặt nàng.
Cá Hoa Mai cười tươi một cái, nói với Bạch Hổ.
"Bạch Hổ ca...Ta biết ngay là ngươi đã tìm đến chủ nhân mà. Nhưng mà sao ngươi không nói với chủ nhân, để chủ nhân đi tìm ta, hại ta mong ngóng đến dài cổ chứ?"
Bạch Hổ khịt khịt mũi, nhìn Cá Hoa Mai nói.
"Hừ... tiểu ngư nhi ngươi cũng thật có bản lĩnh nha, vậy mà đã có thể tu thành hình người rồi..."
Cá Hoa Mai:"Bạch Hổ ca... ngươi cười chê ta..."
Bạch Hổ hừ hừ nhìn Cá Hoa Mai, gật gật đầu. "Ta nào có cười chê ngươi, ta là đang khen ngươi. Năm trăm năm, ngươi có thể tự mình tu luyện đến trình độ này, đích thực là rất khá..."
Lê Bảo Ngọc đứng một bên nghe đến ù tai mà chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Bạch Hổ thấy nàng nhăn mày khó hiểu thì đi đến, hai chân sau giậm xuống đất, một làn khói trắng bay lên. Lúc này đứng trước mặt Lê Bảo Ngọc không còn là Bạch Hổ nữa mà chính là một chàng trai anh tuấn, toàn thân đều là màu trắng, ngay cả tóc cũng là trắng. Hắn nhìn nàng hơi khom người hành lễ với nàng.
"Chủ nhân..."
Lê Bảo Ngọc ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mặt không thể nói thành lời.
Mãi một lúc sau nàng mới bình ổn lại tâm trạng mà nói.
"Rốt cuộc đây là chuyện gi?"
Bạch Hổ:"Chủ nhân... người chính là Mai Nữ. Chân thân của người chính là Hoa Mai tiên tử chuyển thế đầu thai. Chuyện xưa rất dài, có lẽ trong quá trình chuyển thế sau này người đã quên mất, để sau này ta sẽ nói lại với người."
Lê Bảo Ngọc:"Thế Nhưng hai ngươi cũng phải nơi về mình cho ta biết chứ?"
Bạch Hổ:"Chủ Nhân... ta chính là linh thú được người mang theo khi là Hoa Mai tiên tử chuyển thế hạ phàm. Còn con cá nhỏ kia là do người sau khi chuyển thế đã tự mình luyện ra, chân thân của nó chính là cá vàng nhỏ cùng hoa mai nhỏ điểm đầu dung hợp mà thành..."
Lê Bảo Ngọc mở lớn đôi mắt, miệng không thể nói lên lời, nghe Bạch Hổ nói.
Bạch Hổ:"Chủ Nhân... tuy người là Hoa Mai tiên tử chuyển thế đầu thai, nhưng cùng hạ phàm đầu thai cùng người còn có ba người nữa."
Lê Bảo Ngọc:"Đó là ai vậy?"
Bạch Hổ:"Đó là Đại tiên Huỳnh Long. Cửu tiên Bạch Ưng. Hồ Diệp tiên tử. Mà trong đó người cùng Đại Tiên Huỳnh Long là có chút tình cảm ái mộ riêng. Nhưng duyên chưa hóa kiếp, phải tới kiếp này sau chín kiếp đầu thai chính thức trở thành người phàm mới hóa duyên. Nếu như ở kiếp này có thể nối duyên tương ngộ thì sẽ nên duyên. Còn về cửu tiên Bạch Ưng và Hồ Diệp tiên tử thì mới chỉ hóa độ qua bảy kiếp mà thôi, mà ở bảy kiếp này hai người họ đã độ duyên không biết bao giờ mới chuyển thế tới. Nói cách khác bốn người các người đã phân tách đời kiếp, không thể tụ lại. Chỉ có người cùng Đại tiên Huỳnh Long là cùng đời kiếp chuyển thế mà thôi."
Lê Bảo Ngọc:"Ồ!!!"
Bạch Hổ:" chủ nhân... bây giờ người ở đời kiếp này đã chân chính trở thành phàm nhân. Có nghĩa là người cũng sẽ phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng do lúc độ kiếp này người đã độ sai một khắc nên phải trải qua hai lần sinh, hai lần tử."
Lê Bảo Ngọc hơi sững sờ một chút. Vậy là nàng đã hiểu rồi. Là do nàng là độ sai một khắc kia nên mới có chuyện. Nàng ở kiếp trước được sinh ra, sống ở đó một quãng thời gian, rồi bị tai nạn chết đi. Vậy nhưng lại xuyên không tới đây, xuyên tới lúc mình sinh ra ở kiếp này. Vậy là nàng đã trải qua hai lần sinh, một lần tử. Như vậy bây giờ nàng đã hoàn toàn trở thành một phàm nhân bình thường. Còn một lầm tử nữa nàng sẽ trở thành cát bụi..."
(Còn tiếp)
Bình luận facebook