Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Là người của ta
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, những bông tuyết và cơn gió lạnh thổi qua. Chim cũng chưa kịp cất lời ca chào ngày mới thì đã có một bóng dáng cao lớn đang rón rén, thập thò trèo cổng vào nhà.
Không ai khác ngoài vương gia nhà chúng ta, người đàn ông quyền lực nhưng lại sợ vương phi yêu dấu nhà mình giận dỗi, vì chuyện đi nguyên đêm không về nên không dám đi vào phủ bằng cửa chính. Cao - sợ vợ - Cao Hàn.1
Đường đường là một vương gia quyền cao chức trọng nay lại phải trèo tường vào trong phủ nhà mình, nếu bị ai bắt gặp chắc thanh danh của hắn sẽ bị mất hết, còn đâu mặt mũi mà ra đường.
Sau bao nhiêu lâu vất vả, ngược xuôi thì cuối cùng hắn cũng trèo vào bên trong phủ mà mồ hôi đổ như mưa.
"Chắc phải sai người xây một cái lỗ ở đây để chui ra chui vào cho thuận tiện, chứ trèo kiểu này chắc có ngày bản vương chết sớm" Hắn chống tay vào tường thở hồng hộc, than vãn. Lớn tuổi rồi nên vận động một lát đã mỏi nhừ cả người.1
Sau khi lấy lại nhịp thở đều đều thì hắn lại một lần nữa rón rén đi vào bên trong phòng cô, mặc dù đây là phủ vương gia của hắn.
Cao Hàn cầm trên tay chiếc áo cô tặng, hắn luôn mang nó theo bên người, biết đêm qua Tử Thanh sẽ khóc nên đã mang theo chiếc áo được đặt may riêng giống cái cô tặng để mặc, còn chiếc áo được tặng thì hắn đem cất vì sợ mình mặc vào sẽ bẩn. Hắn luôn giữ gìn những món đồ mà cô tặng một cách thầm kín và luôn đặt người làm riêng thêm cái nữa để dùng.
Nhưng không ngờ điều đó lại vô tình trở thành thứ gây cản trở cho việc tiến thêm một bước nữa, trong chuyện tình yêu giữa cô và hắn.
Trên tay hắn còn cằm thêm vài chiếc bánh bao và nhiều món ăn ngon khác vì hắn biết thứ làm cô có thể vui bất cứ lúc nào không thứ gì khác ngoài đồ ăn.
"Không biết bây giờ nàng ấy đã thức chưa nhỉ?" Hắn vừa đi vừa thầm hỏi, miệng từ khi nào đã cong lên tạo thành một hình cung đẹp mắt.
Đi đến trước cửa phòng, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Nhìn dáo dác xung quanh chẳng thấy một bóng người, hắn đi lại gần giường, cúi đầu nhìn cục bông tròn đang quấn mình trong chăn ấm trước mắt mà tim cứ cảm thấy như có một luồn ấm áp chảy qua, sưởi ấm trái tim khô khốc ngày lạnh giá.
Như cảm nhận được có một ánh mắt đầy nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình Lam Ly liền không nhanh không chậm mà mở mắt, chăm chú nhìn rõ người trước mặt.
"Đêm qua ngươi đi đâu thế?" Lam Ly vờ như chả biết chuyện gì mà mở lời hỏi han. Cô đưa tay lên dụi mắt, tỏ ra như chả có chuyện gì mà cất lời như bình thường.
"Đêm qua ta có chuyện cần giải quyết nên phải đi gấp, chưa kịp báo với nàng" Hắn trả lời câu hỏi của cô bằng vẻ mặt hết sức thành thật, có vẻ như hắn không hề chú tâm vào câu hỏi tưởng chừng như là vu vơ đó. Cầm tay cô đưa xa khỏi mắt, lo lắng, sợ đôi mắt xinh đẹp này sẽ bị đôi bàn tay hư hỏng ấy làm cho đỏ rát.
"Sao mắt nàng lại đỏ lên như thế, còn cả quầng thâm dưới mí mắt là sao, đêm qua ngủ không ngon?!" Hắn ân cần nhìn vào đôi mắt sưng húp cùng gương mặt bơ phờ mà hắn sót ơi là sót.
"Chẳng là tối qua trời lạnh quá mà không có lò sưởi ấm bằng thịt chạy bằng cơm nên khó chịu không ngủ được" Lam Ly hất tay hắn ra nói, đây cũng là một trong những phần khiến cô mất ngủ nhưng nó không phải trọng tâm của sự việc.
"Vậy sao, là do ta mà nàng phải mất ngủ như thế này, nếu biết được sẽ có chuyện này xảy ra thì ta chắc chắn sẽ không đi đâu, ta xin lỗi!!" Hắn ân hận nói, vẻ mặt đầy chua xót nhìn người thương.
"Thôi thôi được rồi, chỉ là mất ngủ một đêm thôi mà chắc cũng không chết nổi đâu, ta cũng chỉ trêu ngươi thế thôi đừng có mà tự trách nữa" Lam Ly miệng thì nói lời yêu thương nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ vô tâm, không cảm xúc.
"Được rồi, nàng mau thức dậy đi, ăn uống xong thì ngủ tiếp" Hắn hỏi thăm, cúi đầu có ý muốn hôn lên trán nhưng lại bị cô né tránh.
Lam Ly đẩy nhẹ hắn ra, ngồi dậy xỏ giày, khoác áo choàng dày rồi rời đi trước, bỏ lại hắn với ngàn câu chấm hỏi.
"Mình đã làm sai gì sao?!" Hắn ngồi lại một mình, tự hỏi bản thân đã làm sai điều gì mà cô lại lơ, tránh né mình như vậy.
…
"Vương gia, vương phi" Hắn cùng cô đi đến phòng bếp.
"Nàng muốn ăn gì cứ nói, hôm nay bản vương sẽ trổ tài nấu nướng cho vương phi nhà mình" Hắn với cô đi vào bên trong phòng bếp, hắn đuổi hết đám gia nhân đang cặm cụi làm việc ra ngoài. Hôm nay hắn muốn đích thân mình nấu ăn chuộc lại lỗi lầm mà bản thân cũng không biết là gì nhưng hắn vẫn vui vẻ chấp nhận.
"Thôi được, vương gia đã mở lời thì ta đây sao dám từ chối" Nụ cười đầu tiên trong ngày đã xuất hiện trên môi cô. Lam Ly trêu chọc nói với hắn.
"Nàng muốn ăn gì đây?" Hắn yêu chiều, vui vẻ nhắc lại câu hỏi.
"Ta muốn ăn mì, thịt gà nướng, bánh bao hấp đủ loại và thêm thịt lợn chiên nửa" Lam Ly kể hàng những món đơn giản nhưng được cái dễ làm, tại cô sợ hắn cực.
Lam Ly sau một đêm thức trắng để suy nghĩ cho những gì mình đã thấy tối qua thì cô nhận ra rằng cho dù hắn có làm gì đi nữa thì vẫn là người của cô. Người ta còn chưa công khai giành giật mà mình đã đồng ý chuyển nhường, hừm, chỉ có những kẻ thất bại mới làm thế.
Đã là của cô thì mãi mãi là của cô, Lam Ly này tính chiếm hữu rất cao chỉ sợ sau này đến một bước hắn cũng không thể đặt chân ra đường, còn nói đến việc cô nhường hắn cho kẻ khác điều đó là bất khả thi, nhưng nếu hắn chưa đưa ra quyết định thì vẫn là người của cô còn nếu hắn đã chọn người ta thì cô sẽ trả người vì lúc đó mình chẳng là gì thì tư cách đâu mà tranh giành, chỉ một nụ hôn mà từ bỏ..?
Không, đó không phải Lam Ly.
…
Hắn sau khi làm xong bánh bao và đang hấp thì giờ đã nhanh tay nhanh chân chuẩn bị nhào bột làm mì.
Cô đứng kế bên chẳng biết làm gì, đứng quậy phá, chọc ghẹo hắn thì cô giỏi lắm.
Lam Ly dùng ngón tay quẹt một miếng bột, nhìn chằm chằm vào nó rồi lại không nhanh không chậm mà chét nó vào má hắn. Cả hai cứ thế mà trêu chọc nhau, trên người ai cũng dính toàn bột với bột. Tiếng cười đùa khúc khích cứ thế vang lên xua tan bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông.
_____________________________________
Định ngược tiếp mà nhớ đến cái tag ngọt sủng nên tui bẻ lái 1
Xin đừng để phần bình luận chống trải nữa, comment đi mọi người.
Bình luận đi nào
Không ai khác ngoài vương gia nhà chúng ta, người đàn ông quyền lực nhưng lại sợ vương phi yêu dấu nhà mình giận dỗi, vì chuyện đi nguyên đêm không về nên không dám đi vào phủ bằng cửa chính. Cao - sợ vợ - Cao Hàn.1
Đường đường là một vương gia quyền cao chức trọng nay lại phải trèo tường vào trong phủ nhà mình, nếu bị ai bắt gặp chắc thanh danh của hắn sẽ bị mất hết, còn đâu mặt mũi mà ra đường.
Sau bao nhiêu lâu vất vả, ngược xuôi thì cuối cùng hắn cũng trèo vào bên trong phủ mà mồ hôi đổ như mưa.
"Chắc phải sai người xây một cái lỗ ở đây để chui ra chui vào cho thuận tiện, chứ trèo kiểu này chắc có ngày bản vương chết sớm" Hắn chống tay vào tường thở hồng hộc, than vãn. Lớn tuổi rồi nên vận động một lát đã mỏi nhừ cả người.1
Sau khi lấy lại nhịp thở đều đều thì hắn lại một lần nữa rón rén đi vào bên trong phòng cô, mặc dù đây là phủ vương gia của hắn.
Cao Hàn cầm trên tay chiếc áo cô tặng, hắn luôn mang nó theo bên người, biết đêm qua Tử Thanh sẽ khóc nên đã mang theo chiếc áo được đặt may riêng giống cái cô tặng để mặc, còn chiếc áo được tặng thì hắn đem cất vì sợ mình mặc vào sẽ bẩn. Hắn luôn giữ gìn những món đồ mà cô tặng một cách thầm kín và luôn đặt người làm riêng thêm cái nữa để dùng.
Nhưng không ngờ điều đó lại vô tình trở thành thứ gây cản trở cho việc tiến thêm một bước nữa, trong chuyện tình yêu giữa cô và hắn.
Trên tay hắn còn cằm thêm vài chiếc bánh bao và nhiều món ăn ngon khác vì hắn biết thứ làm cô có thể vui bất cứ lúc nào không thứ gì khác ngoài đồ ăn.
"Không biết bây giờ nàng ấy đã thức chưa nhỉ?" Hắn vừa đi vừa thầm hỏi, miệng từ khi nào đã cong lên tạo thành một hình cung đẹp mắt.
Đi đến trước cửa phòng, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Nhìn dáo dác xung quanh chẳng thấy một bóng người, hắn đi lại gần giường, cúi đầu nhìn cục bông tròn đang quấn mình trong chăn ấm trước mắt mà tim cứ cảm thấy như có một luồn ấm áp chảy qua, sưởi ấm trái tim khô khốc ngày lạnh giá.
Như cảm nhận được có một ánh mắt đầy nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình Lam Ly liền không nhanh không chậm mà mở mắt, chăm chú nhìn rõ người trước mặt.
"Đêm qua ngươi đi đâu thế?" Lam Ly vờ như chả biết chuyện gì mà mở lời hỏi han. Cô đưa tay lên dụi mắt, tỏ ra như chả có chuyện gì mà cất lời như bình thường.
"Đêm qua ta có chuyện cần giải quyết nên phải đi gấp, chưa kịp báo với nàng" Hắn trả lời câu hỏi của cô bằng vẻ mặt hết sức thành thật, có vẻ như hắn không hề chú tâm vào câu hỏi tưởng chừng như là vu vơ đó. Cầm tay cô đưa xa khỏi mắt, lo lắng, sợ đôi mắt xinh đẹp này sẽ bị đôi bàn tay hư hỏng ấy làm cho đỏ rát.
"Sao mắt nàng lại đỏ lên như thế, còn cả quầng thâm dưới mí mắt là sao, đêm qua ngủ không ngon?!" Hắn ân cần nhìn vào đôi mắt sưng húp cùng gương mặt bơ phờ mà hắn sót ơi là sót.
"Chẳng là tối qua trời lạnh quá mà không có lò sưởi ấm bằng thịt chạy bằng cơm nên khó chịu không ngủ được" Lam Ly hất tay hắn ra nói, đây cũng là một trong những phần khiến cô mất ngủ nhưng nó không phải trọng tâm của sự việc.
"Vậy sao, là do ta mà nàng phải mất ngủ như thế này, nếu biết được sẽ có chuyện này xảy ra thì ta chắc chắn sẽ không đi đâu, ta xin lỗi!!" Hắn ân hận nói, vẻ mặt đầy chua xót nhìn người thương.
"Thôi thôi được rồi, chỉ là mất ngủ một đêm thôi mà chắc cũng không chết nổi đâu, ta cũng chỉ trêu ngươi thế thôi đừng có mà tự trách nữa" Lam Ly miệng thì nói lời yêu thương nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ vô tâm, không cảm xúc.
"Được rồi, nàng mau thức dậy đi, ăn uống xong thì ngủ tiếp" Hắn hỏi thăm, cúi đầu có ý muốn hôn lên trán nhưng lại bị cô né tránh.
Lam Ly đẩy nhẹ hắn ra, ngồi dậy xỏ giày, khoác áo choàng dày rồi rời đi trước, bỏ lại hắn với ngàn câu chấm hỏi.
"Mình đã làm sai gì sao?!" Hắn ngồi lại một mình, tự hỏi bản thân đã làm sai điều gì mà cô lại lơ, tránh né mình như vậy.
…
"Vương gia, vương phi" Hắn cùng cô đi đến phòng bếp.
"Nàng muốn ăn gì cứ nói, hôm nay bản vương sẽ trổ tài nấu nướng cho vương phi nhà mình" Hắn với cô đi vào bên trong phòng bếp, hắn đuổi hết đám gia nhân đang cặm cụi làm việc ra ngoài. Hôm nay hắn muốn đích thân mình nấu ăn chuộc lại lỗi lầm mà bản thân cũng không biết là gì nhưng hắn vẫn vui vẻ chấp nhận.
"Thôi được, vương gia đã mở lời thì ta đây sao dám từ chối" Nụ cười đầu tiên trong ngày đã xuất hiện trên môi cô. Lam Ly trêu chọc nói với hắn.
"Nàng muốn ăn gì đây?" Hắn yêu chiều, vui vẻ nhắc lại câu hỏi.
"Ta muốn ăn mì, thịt gà nướng, bánh bao hấp đủ loại và thêm thịt lợn chiên nửa" Lam Ly kể hàng những món đơn giản nhưng được cái dễ làm, tại cô sợ hắn cực.
Lam Ly sau một đêm thức trắng để suy nghĩ cho những gì mình đã thấy tối qua thì cô nhận ra rằng cho dù hắn có làm gì đi nữa thì vẫn là người của cô. Người ta còn chưa công khai giành giật mà mình đã đồng ý chuyển nhường, hừm, chỉ có những kẻ thất bại mới làm thế.
Đã là của cô thì mãi mãi là của cô, Lam Ly này tính chiếm hữu rất cao chỉ sợ sau này đến một bước hắn cũng không thể đặt chân ra đường, còn nói đến việc cô nhường hắn cho kẻ khác điều đó là bất khả thi, nhưng nếu hắn chưa đưa ra quyết định thì vẫn là người của cô còn nếu hắn đã chọn người ta thì cô sẽ trả người vì lúc đó mình chẳng là gì thì tư cách đâu mà tranh giành, chỉ một nụ hôn mà từ bỏ..?
Không, đó không phải Lam Ly.
…
Hắn sau khi làm xong bánh bao và đang hấp thì giờ đã nhanh tay nhanh chân chuẩn bị nhào bột làm mì.
Cô đứng kế bên chẳng biết làm gì, đứng quậy phá, chọc ghẹo hắn thì cô giỏi lắm.
Lam Ly dùng ngón tay quẹt một miếng bột, nhìn chằm chằm vào nó rồi lại không nhanh không chậm mà chét nó vào má hắn. Cả hai cứ thế mà trêu chọc nhau, trên người ai cũng dính toàn bột với bột. Tiếng cười đùa khúc khích cứ thế vang lên xua tan bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông.
_____________________________________
Định ngược tiếp mà nhớ đến cái tag ngọt sủng nên tui bẻ lái 1
Xin đừng để phần bình luận chống trải nữa, comment đi mọi người.
Bình luận đi nào
Bình luận facebook