Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 4: Tàn hoa và Thăm dò
Đêm, chiến trường hỗn loạn tàn khốc. Gió thổi phần phật, cát bụi mù mịt, sông băng cuồn cuộn, tiếng binh khí va chạm nhau, gặp phải phục binh, mất đi địa lợi, đại quân của Diễm quốc đội ngũ hỗn loạn. Ánh lửa ngợp trời, tên bay như sao băng, mang theo tiếng rít xé gió nhằm vào nàng mà bắn tới, sự xuất hiện bất ngờ của Lưu Vũ khiến hắn không kịp nghĩ đã thay đổi phương hướng.
“Phu nhân và Định vương quen biết từ trước sao?” Nhạn Sơ kinh ngạc, lộ ra nụ cười mỉa mai nhưng lả lơi, “Uổng cho tôi coi Định vương là Quân tử trong số nam nhân, thì ra cũng vẫn ở ngoài vụng trộm.”
Tiêu Tề chộp lấy bàn tay ngọc mềm mại trên vai, ngăn cản động tác của nàng: “Năm đó lúc ta và Mục Phong quốc giao chiến đã bất cẩn trúng kế, thân mang trọng thương, là Lưu Vũ đã cứu ta, hai người đã quen biết trước. Điều kiện của Tịch Lạc là muốn ta đời này chỉ cưới một người, Lưu Vũ vì ta mà cam nguyện chịu thiệt, chờ tròn một trăm năm, nàng ấy không hề xấu xa như nàng nghĩ.”
“Câu chuyện của Định vương và Phu nhân rất cảm động.” Nhạn Sơ nói, “Nhưng Định vương đã thích Phu nhân tại sao còn đồng ý với Vương phi?”
Tiêu Tề im lặng, tay cũng vô lực buông ra.
Nhạn Sơ hiểu ra: “Vì Việt quân à? Lúc Tiên đế tại vị chuyện lập Thái tử do dự không quyết, cuộc chiến với Mục Phong quốc có thể thắng hay không chính là mấu chốt, Việt quân thần dũng, Bệ hạ và Định vương muốn có được sự ủng hộ thì liên hôn là cách tốt nhất.”
Bị ép phải cưới nữ nhân mình không yêu, dù sao nam nhân cũng sẽ thấy sỉ nhục phản cảm, huống hồ còn là vì muốn giành được sự ủng hộ của nhà vợ.
Nhạn Sơ than: “Vương phi thật là bất hạnh.”
“Thân trong đại cuộc, rất nhiều chuyện không thể tự chủ.” Tiêu Tề gian nan lên tiếng, “Là ta đã phụ nàng ấy.”
Nhạn Sơ dường như cũng thất vọng: “Chỉ cưới một người, đối với nam nhân thì có thể đồng ý điều kiện như vậy cũng đã là hiếm có, chẳng trách Vương phi lại chọn Định vương, tiếc là phụ tử Việt tướng quân vì vậy mà chiến tử sa trường, lòng Định vương lại có người khác, nếu biết cái giá đắt như vậy Định vương phi chắc thà chọn Nam vương thê thiếp thành đàn.”
Yêu hắn thật không đáng, nàng có hối hận không? Tiêu Tề không hề có biểu hiện gì mà gật đầu: “Không sai, là ta đã sơ suất, để kẻ khác trà trộn vào quân doanh đánh tráo mật thư, khiến viện quân đến trễ, phụ tử Việt tướng quân gặp nạn, nàng ấy vì báo thù nên mới theo ta xuất chinh, ta có lỗi với nàng ấy.”
Nhạn Sơ vội hỏi: “Là ai đã tráo mật thư? Có bắt được không?”
Tiêu Tề im lặng chốc lát rồi nói: “Là gian tế của Mục Phong quốc.”
Khóe môi cong lên, một nụ cười mỉa mai lướt qua, Nhạn Sơ nhẹ giọng: “Vậy Định vương hi vọng tôi là Vương phi hay không phải?”
“Đương nhiên hi vọng là phải.” Ánh mắt khẽ sáng lên, hai tay Tiêu Tề giữ chặt vai nàng, “Tịch Lạc, là nàng sao?”
Nhạn Sơ không đáp mà hỏi lại: “Phải thì sao, không phải thì đã sao?”
“Nếu thật sự là vậy, ta đương nhiên sẽ khôi phục danh phận của nàng.”
“Vậy Định vương xử trí Phu nhân thế nào?”
Tiêu Tề ngẩn ra, chậm rãi di chuyển tầm mắt: “Lưu Vũ là được Bệ hạ ban hôn, đã rước qua cửa, nàng ấy không cầu gì nhiều, ta hi vọng nàng có thể cho nàng ấy một vị trí.”
Im lặng.
“Tịch Lạc?” Giọng nói nhẹ bẫng mang ý khẩn cầu, khẽ lộ một tia căng thẳng.
“Tôi cũng hi vọng tôi là Vương phi.” Nhạn Sơ thở dài mỉm cười, “Nhưng tiếc là tôi thật không nhớ.”
Thấy hắn muốn nói, nàng lập tức che miệng hắn: “Đại thù đã báo, Việt tướng quân cũng đã nhắm mắt, Việt quân bây giờ đã thuộc về Định vương, Định vương hà tất để người chết ràng buộc bản thân, nếu Định vương còn tình ý với Vương phi thì Nhạn Sơ không ngại làm thế thân.”
Thắt lưng trên eo lặng lẽ được cởi bỏ.
Gió thổi vào, y phục mỏng manh từng tầng từng tầng trượt qua eo, da thịt tinh tế ngày càng hiển lộ nhiều hơn, trắng như ngọc, sáng bóng mê người, vừa lọt vào mắt đã dâng lên xúc cảm.
Khi thân thể sắp hoàn toàn hiện ra thì Nhạn Sơ chợt dừng động tác, mắt phụng nghiêng nghiêng nhìn hắn.
Ánh mắt dần trở nên mông lung, Tiêu Tề ngập ngừng, tay từ từ trượt xuống.
Trong gian phòng tĩnh lặng, tiếng hơi thở rõ ràng lọt vào tai, hai đỉnh núi cao vút theo đó mà phập phồng không ngừng, khe hở thoáng ẩn thoáng hiện, tràn đầy mê hoặc, một sự mê hoặc khiến nam nhân khó mà kháng cự.
Trong ký ức không hề có mảnh ghép nào liên quan đến thân thể này, Tịch Lạc, Việt Tịch Lạc chưa bao giờ mặc loại y phục hoa lệ phức tạp này, càng chưa hề có những lúc động tình lẳng lơ như vậy, nàng quen mặc y bào rộng rãi thoải mái tập luyện Việt gia đao pháp, xinh đẹp mà gọn gàng và đơn giản, nhưng bản thân nàng lại không biết, cũng không quan tâm, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến hắn cảm kích nàng, thích nàng nhưng lại không chọn nàng, nàng yêu hắn, nhưng vậy vẫn không đủ, một nữ nhân nếu vô cùng yêu một nam nhân thì không thể nào không để tâm đến dung mạo và thân thể của mình, còn Lưu Vũ lại làm được như vậy.
“Tịch Lạc?”
Ngón tay khẽ dùng lực, trang sức cuối cùng được kéo xuống. Thân trên hoàn mỹ như hiện ra từ trong không trung, rực rỡ như hoa quỳnh mới nở.
Trong khoảng khắc hắn đang ngạc nhiên thì Nhạn Sơ đã kéo áo ngoài lên: “Định vương nhìn rõ chưa?”
Tiêu Tề buông tay lùi lại vài bước: “Ta thật sự… muốn biết có phải nàng ấy còn sống không.” Giọng hắn toát lên ý có lỗi, ẩn giấu một tia thất vọng.
“Trên người Nhạn Sơ không có vết tên bắn, khiến Định vương phải thất vọng rồi.” Chỉ trong chốc lát Nhạn Sơ đã chỉnh lý xong y phục, không còn chút lẳng lơ, nụ cười nhẹ toát lên khí chất đoan trang. “Nhạn Sơ không ngốc như vậy, chưa bao giờ lãng phí thời gian cho những người không đáng, đặc biệt là sau khi nghe xong chuyện của Vương phi thì càng không muốn ở đây nữa, nếu không chỉ cần Phu nhân nói một câu thì Định vương sẽ xử trí tôi cũng không chừng.”
Tiêu Tề nói: “Lưu Vũ xưa nay rất lương thiện, chỉ là…”
“Chỉ là nữ nhân ai cũng biết ghen.” Nhạn Sơ nói, “Nay đã chứng thực tôi không phải là Vương phi, Định vương sẽ để tôi đi chứ?”
Người được ngự ban lại bị vứt bỏ sẽ truyền ra lời đồn thế nào đây? Huống hồ đám người Ảnh phi sẽ gieo rắc sóng gió. Tiêu Tề không trực tiếp trả lời, ánh mắt bình tĩnh trở lại: “Chỉ dựa vào vết tên bắn thì khó lòng chứng thực, có lẽ ta nhớ lầm, khi sự việc còn chưa xác định thì nàng hãy yên tâm ở lại đi.”
Nhanh như vậy đã biết vật nào cũng có giá trị rồi sao? Nhạn Sơ sờ hình lá phong trên cửa sổ, thay đổi chủ đề: “Đây là nơi xưa kia Vương phi ở sao?”
Đối thoại thường ngày khiến không khí hòa hoãn trở lại, Tiêu Tề nhìn lá xanh ngoài cửa một hồi rồi mới gật đầu: “Nàng ấy thích lá phong, hỏi nguyên nhân thì ngay cả nàng ấy cũng nói không rõ.”
Mười mấy ngày ngắn ngủi thôi mà lời đồn đã lan truyền khắp Kinh thành, Định vương vừa thu được một mỹ nữ tuyệt sắc, dung mạo vô cùng giống với Vương phi quá cố, Định vương vô cùng dung túng, thậm chí để Tân phu nhân thiệt thòi, khiến trên dưới trong phủ đầy lời oán thán.
Mây đen tầng tầng trên đỉnh đầu, Nhạn Sơ ngồi trong đình giữa lòng hồ, mặc kệ bộ dạng cẩn thận dè dặt của đám nha hoàn.
Đóng vai này tuy là bất lợi với bản thân, thậm chí còn có nguy hiểm, nhưng tin tức từ phía Lư Sơn lão tướng quân chắc đã bị Vân Trạch Tiêu Tề khống chế, muốn tìm tung tích của ông ấy thì cần phải có biểu hiện phối hợp.
Tiêu Tề bước lên cầu, theo sau là một đại nha hoàn.
Mấy ngày nay Nhạn Sơ cũng khép mình đi nhiều, chủ động đứng dậy hành lễ.
“Đây là…” Không chờ Tiêu Tề lên tiếng, nha hoàn theo sau hắn đã lộ ra vẻ mặt kinh hỉ nhào đến quỳ trước mặt Nhạn Sơ, “Vương phi nương nương!”
Nhạn Sơ khó hiểu nhìn Tiêu Tề.
Nha hoàn ngước gương mặt đầy nước mắt, nhắc nhở nàng: “Nương nương không nhận ra nô tỳ sao? Là nô tỳ đây! Nô tỳ là Hồng Diệp!”
“Nha hoàn hồi môn của nàng ấy, Hồng Diệp.” Tiêu Tề ra hiệu cho hồng Diệp đứng dậy, “Đây là Nhạn Sơ cô nương hôm nay ta muốn ngươi gặp.”
Hồng Diệp ngạc nhiên: “Nhạn Sơ cô nương?”
Nhạn Sơ xem xét nàng ta.
Phản ứng được là mình nhận lầm người, vẻ mặt Hồng Diệp khó tin, ngơ ngác nhìn nàng một hồi rồi mới cúi đầu nói: “Dung mạo của cô nương quá… quá giống với Vương phi, nên nô tỳ mới không kìm được… Cô nương lượng thứ.”
Nhạn Sơ chỉ cười.
Tiêu Tề nói: “Từ nay ngươi ở lại Phong viên hầu hạ Nhạn Sơ cô nương đi.”
Hồng Diệp đáp một tiếng rồi đứng dậy chùi nước mắt.
Nhạn Sơ quay người về phía Tiêu Tề: “Tôi muốn xuất phủ đi dạo.”
Kinh thành của Diễm quốc, phồn hoa nhưng không mất vẻ dân dã, nhìn mây đen trên trời ngày càng nặng như sắp mưa, Nhạn Sơ không hoảng không loạn vòng qua mấy con đường, thỉnh thoảng dừng lại xem tạp kĩ, hoặc là vào các quầy hàng mua mấy món đồ bảo hai nha hoàn cầm lấy.
Phía sau là bốn thị vệ theo sát, để bảo vệ nhưng cũng để giám sát nàng.
Đối với sự ai bài này Nhạn Sơ cũng không để tâm, chỉ một mình đi về phía trước, đến đầu đường, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, có xa giá của Hoàng tộc từ từ tiến đến, mười mấy kẻ cưỡi ngựa mở đường, oai phong trang nghiêm, người đi đường xung quanh và hàng quán trên đường đều phải thoái lui.
“Là Nam vương điện hạ.”
Trong tiếng nghị luận, Nhạn Sơ chậm bước nghiêng mặt quan sát.
Vào lúc này, trong cỗ xe ngựa màu đỏ hoa lệ ở giữa như có động tĩnh gì đó, một thị vệ thân phận tương đối cao đi theo bên cạnh vội ghé tai lại sát cửa sổ xe, vừa nghe dặn dò vừa đưa mắt nhìn Nhạn Sơ cách đó không xa, sau đó hắn bèn lên giọng hạ lệnh cho đội ngũ dừng lại.
Người đi đường toàn bộ đều nhìn về hướng này, suy đoàn là có chuyện gì đó thu hút được sự chú ý của Nam vương.
Một lúc sau, rèm vải tinh mỹ được một bàn tay vén lên.
Nhạn Sơ lập tức trầm mặt quay đầu bỏ đi.
Nhìn thấy gương mặg tuấn mỹ trong xe, thị vệ nha hoàn cũng lập tức sức tỉnh, vội vã đi theo, nhưng chớp mắt một cái, qua mấy ngã rẽ đã không thấy bóng dáng Nhạn Sơ đâu nữa.
Trên đỉnh núi, thác chảy trắng xóa, lại nếm trải được sự phồn hoa của thế gian nên đương nhiên càng thấy Vĩnh hằng chi gian thanh tịnh hơn, mặc dù gió mát nắng đẹp, hoa xuân như gấm nhưng vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ có cô đơn vô hạn như nước chảy theo thời gian.
Bạch y sứ giả lễ phép mỉm cười: “Dịch chủ bảo tôi đến đón cô nương.”
“Phiền dẫn đường.” Nhạn Sơ gật đầu.
Chuyện này đã nằm trong định liệu từ lâu, nhân vật không nằm trong Ngũ linh giới nhưng vang danh thiên hạ, đã bảo nàng nuôi hoa thì nhất định sẽ có an bài chu đáo để nàng trở về đúng thời hạn.
Nhạn Sơ vừa theo hắn tiến về phía trước vừa thuận miệng hỏi: “Tây Linh quân không có đây sao?”
Sứ giả đáp: “Dịch chủ đi Ngũ sắc Địa hương chưa về.”
Ngũ sắc Địa hương thuộc Địa quốc, không hề có bang giao với Diễm quốc, hai bên không qua lại nhiều, Nhạn Sơ cũng không nói gì thêm. Sứ giả đưa nàng đến Dịch nhai, tấm bảng đá màu trắng khắc chữ kia vẫn sừng sững như cũ, chỉ là hoa trên đài đa phần đã tàn, lá non mọc đầy cành. Hai người đi đến rìa núi, chính là chỗ lần trước Tây Linh quân ngồi đàn, chỉ có mười mấy ngày ngắn ngủi mà chậu phong thấp lùn kia đã trở nên sum suê, phiến lá hình dáng ưu nhã khiến người ta ưa thích.
Vách núi mây khói lãng đãng, sứ giả phẩy tay áo, trên vách núi bỗng hiện ra một con đường xuyên qua mây khói kia.
Con đường rộng không quá ba thước, dùng gỗ thô cắm vào vách đá, rồi dùng trúc phủ lên, lúc đi trên đó phát ra tiếng “kẽo kẹt”, tuy bên ngoài có tay vịn bảo vệ nhưng cũng khiến người ta cảm thấy không chân thực. Đến cuối con đường, hai người đứng trước một động phủ. Vách đá ngoài động kết đầy hoa sương, băng tuyết đông lại thành một mảng, hàn khí thấu xương. Thể chất của người Diễm quốc vốn rất nhạy cảm với hoàn cảnh như vậy, Nhạn Sơ bất giác run cầm cập, thầm cảm thấy kinh ngạc, ở Vĩnh hằng chi gian nhiều năm nhưng không ngờ còn có nơi lạnh giá thế này.
Vào động, trong mắt trắng xóa một mảng, dưới đất cũng phủ đầy tuyết trắng, đạp lên phát ra âm thanh “sột soạt” khe khẽ, vì quá yên tĩnh nên nghe vô cùng rõ ràng.
“Đây là Ngưng tuyết thạch của Cực địa Băng quốc, ngưng đọng nước thành tuyết để nuôi Nhất diệp hoa, “Sứ giả giải thích, “Chưa có lệnh của Dịch chủ thì không ai được tự ý vào đây.”
Lúc này Nhạn Sơ mới hiểu nguyên do, ngước mắt nhìn, phiến lá xanh trên đài băng đối diện vô cùng nổi bật, nhưng điều khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên là bên cạnh còn đặt một chậu ngọc tương tự.
Nhạn Sơ nói: “Có hai chậu sao?”
Sứ giả cười nhắc nhở nàng: “Cô nương nhìn kĩ đi.”
Nhạn Sơ đi đến trước đài băng, quả nhiên phát hiện điểm khác biệt, trong chậu kia đúng là cũng có một phiến lá nhưng chỉ còn một nửa, hình như bị ai cắt mất, màu xanh nhợt nhạt, gần như không có sinh cơ.
“Đó cũng là do Dịch chủ nuôi.” Sứ giả nói, “Hai trăm năm trước từng thấy nó nở hoa, cũng sắp kết quả rồi, nào ngờ trong một đêm hoa lại bị người ta hái mất, bây giờ sống dở chết dở, có thể nở lại không thì e là phải chờ mười vạn năm sau mới biết.”
Nhất diệp hoa quý giá bị người ta hái mất, kẻ hạ thủ hoàn toàn không chút luyến tiếc, không hề sợ cắt đứt sinh cơ, có thể thấy việc này không bình thường. Nhạn Sơ không nhịn được hỏi: “Ai dám mạo phạm Vĩnh hằng chi gian như vậy?”
Sứ giả lắc đầu: “Dịch chủ chưa từng nhắc đến chuyện này.”
Hai người không quên chính sự, dời sự chú ý về chậu hoa còn nguyên vẹn, Nhạn Sơ chỉ cảm thấy nụ hoa hình như to hơn lần trước nhìn thấy một chút, chờ nàng cho uống máu xong, sứ giả đưa nàng theo con đường kia về lại Dịch nhai, đích thân tiễn nàng ra khỏi Vĩnh hằng chi gian.
Lúc sắp bước ra khỏi cánh cửa huyền ảo, Nhạn Sơ vô tình quay đầu lại nhìn, bỗng thấy bên tấm bảng đá to khắc chữ cổ có một nữ nhân áo tím đang ngồi trên xe lăn, tay cầm một cái quạt tròn che nửa mặt, lạnh lùng nhìn nàng.
Lúc trở về thành thì đã là ban đêm, trời đổ một trận mưa lớn hiếm thấy, nước mưa gột rửa con đường đá, tưới lên cây cổ thụ ở đầu đường, trên đường ít người qua lại, ánh đèn mập mờ, Kinh thành hiếm khi được yên tĩnh lại, chỉ có tiếng mưa lộp bộp.
Nhạn Sơ một mình trên con đường dài u tối.
Nước mưa theo tóc trên má chảy xuống, lồng ngực nhói đau, vận dụng thuật Hỏa liệu, cơn đau cũng giảm đi đôi chút, Nhạn Sơ thở ra một hơi, khắc chế cảm giác chóng mặt muốn ngủ do chiết nguyên quá độ, cố gắng ổn định bước chân, cũng may là trăm năm nay đã quen rồi nên cũng không khó chịu.
Rẽ qua một ngã đường, bỗng hiện ra mấy bóng đen, ánh đao như ánh lửa quét tới.
Đao phong cuồn cuộn, bám đuổi đến cùng không tha, đối phương ra tay cực kỳ hung ác, màn mưa trên đầu cũng bị luồng khí mạnh mẽ cắt ngang.
Nhạn Sơ tuy hoảng nhưng không loạn, vừa né tránh vừa ngưng thần phòng bị, bàn tay mảnh khảnh vòng qua eo, ở đó có giấu một thanh kỳ đao không ai nhìn thấy.
Nhưng phàm là thích khách thì lúc ra tay đều chọn con đường hiểm độc nhất để hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, còn đám người kia tuy đánh lén nhưng chiêu thức đều rất chính tông, lối đánh lại càng quang minh lỗi lạc, lẽ nào…
Lòng Nhạn Sơ khẽ động, lập tức rụt tay về.
Không ngoài dự tính, đối phương ai nấy cũng đều là cao thủ, chưởng lực huyền ảo, công kích chặt chẽ nhưng chần chừ chưa làm tổn thương đến tính mạng của nàng.
Nhạn Sơ tuy hiểu ra nhưng cũng khó lòng chống đỡ, rất nhanh đã bị thương ở chân, bị ép ngã xuống đất. Trong lúc ánh lửa xông tới trước mặt, bỗng một thanh đao bay tới, hai thanh đao va chạm vào nhau, thích khách hự một tiếng, chắc là hổ khẩu bị chấn động tổn thương, tiếp đó có một bóng người chắn trước mặt Nhạn Sơ.
Nhạn Sơ như gặp cứu tinh, nắm chặt lấy vạt áo bào tím: “Định vương.”
Thì ra là Tiêu Tề đến kịp thời, thấy tình thế nguy cấp, hắn tiện tay rút thanh đao của thị vệ bên mình ném ra, vừa hay cứu được nàng một mạng.
Thích khách thấy tình hình không hay, tức tốc lần lượt rút lui, Tiêu Tề ra hiệu cho thị vệ truy sát, sau đó quay người lại xem Nhạn Sơ.
Tầm mắt chạm nhau, Nhạn Sơ như ý thức được điều gì nên vội buông tay, ngoảnh mặt đi ngồi xuống đất thở dốc, đau đớn đến nhíu mày, y phục ướt đẫm dán chặt vào người, vết thương trên chân máu không ngừng tuôn chảy, tình trạng vô cùng bơ phờ.
Trong mắt ánh qua một tia hối hận, Tiêu Tề không nghĩ gì đã cúi người xuống, xé từ vạt áo ra một mảnh vải băng bó vết thương cho nàng, sau đó cởi áo ngoài choàng người lên rồi ẵm nàng đi.
Đường phố trong mưa vô cùng vắng lặng, bước chân nhanh nhưng bình ổn, xa xa có ánh đèn mập mờ, nước mưa không ngừng trượt dài trên gương mặt anh tuấn, đường nét cương nghị trở nên dịu dàng đi nhiều.
Vẫn quan tâm như xưa thật khiến người ta say lòng, nhưng tiếc là sau khi biết được chân tướng thì sự cảm động chẳng còn bao nhiêu nữa.
Nhạn Sơ sắc mặt trắng bệch nằm trong lòng hắn, vô lực hỏi: “Sao Định vương lại ra đây?”
Một lúc sau Tiêu Tề mới lên tiếng: “Tịch Lạc có bệnh cũ, mỗi khi gặp thời tiết này tim sẽ đau, không thể ra khỏi cửa.”
“Bởi vậy ngài thấy thời tiết thay đổi nên đi tìm sao?” Nhạn Sơ miễn cưỡng cười, “Tôi không những không đau tim mà còn có thể đánh, bây giờ ngài nên tin rồi chứ.”
Còn nói không giống, cái tính tỏ ra mạnh mẽ giống hệt, Tiêu Tề cúi đầu nhìn nàng nói: “Ở Diễm quốc nữ nhân tập võ không nhiều.”
Nhạn Sơ nói: “Vương phi chẳng phải là một đó sao?”
Tiêu Tề ôm chặt nàng hơn, nhẹ giọng nói: “Luận võ công, luận tính cách nàng đều thua xa nàng ấy, chỉ có cái miệng là sắc bén hơn.”
Nhạn Sơ nói: “Người chết rồi chỉ nhớ được chỗ tốt thôi.”
Nói mới mấy lời mà cửa lớn của Định vương phủ đã ở ngay trước mắt, Tiêu Tề một mặt cho người đi mời Thái y, một mặt ôm nàng đi về hậu viên, vừa đến cửa hậu viên thì gặp Lưu Vũ. Từ khi vào ở Vương phủ, hai nữ nhân chưa hề chạm mặt nói chuyện, đột nhiên gặp phải tình hình này, sắc mặt Lưu Vũ hơi biến đổi.
Tiêu Tề thuận miệng dặn dò: “Nàng ấy bị thương rồi, nàng về phòng trước đi.”
Lần đầu tiên bị coi nhẹ, Lưu Vũ bất mãn nhìn Nhạn Sơ, trùng hợp là đôi mắt phụng đối diện cũng đang nhìn nàng, trong đáy mắt sâu thẳm dâng lên ý cười.
Nữ nhân giống hệt Việt Tịch Lạc, yên tâm điềm nhiên nằm trong lòng Tiêu Tề, như vô tình như cố ý mà ngoảnh mặt đi, tìm một góc an toàn, từ từ há miệng với nàng, giống như một xà mỹ nữ đang uốn éo, bám trên người nam nhân nàng yêu thương nhất, thị uy với nàng.
Lưu Vũ cười lạnh.
Nàng chưa từng lo lắng về những nữ nhân tự cho mình là đúng như vậy, chỉ cần nữ nhân này lên tiếng trước mặt Tiêu Tề thì sẽ thua chắc.
Nhưng xà mỹ nữ kia không hề buông lời mỉa mai như trong dự liệu của nàng, có lẽ nên nói nàng ta vốn không hề lên tiếng, chỉ là giữ khẩu hình kia, khẩu hình rất rõ ràng, một chữ mà bất luận thế nào nàng cũng không dám tin.
Bàn tay trong áo của Lưu Vũ nắm chặt, kinh hoàng thất thanh: “Việt Tịch Lạc!”
Thấy nàng trước mặt bao người gọi thẳng tên Việt Tịch Lạc, Tiêu Tề nhíu mày nhắc nhở: “Vũ nhi!”
“Là cô.” Lưu Vũ lùi từng bước, run giọng nhìn Nhạn Sơ: “Cô chính là cô ta, cô… chưa chết!”
“Phu nhân lại nhận lầm người rồi.” Nhạn Sơ rất tự nhiên quay mặt lại xem xét nàng, có vẻ khó hiểu, “Lẽ nào Phu nhân không hi vọng Vương phi trở về sao?”
“Nữ nhân lúc nào cũng kính sợ quỷ thần.” Tiêu Tề nửa giải thích nửa trách mắng, “Lưu Vũ, về phòng đi!”
Gọi thẳng “Lưu Vũ” đã có ý cảnh cáo, Lưu Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh, nghi ngờ xem xét Nhạn Sơ, muốn xác nhận những gì vừa rồi mình thấy là thật hay giả, nhưng thần sắc trên gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia đã vô cùng bình lặng, không nhìn ra được gì nữa.
Tiêu Tề giao Nhạn Sơ cho hai bộc phụ, dặn dò đưa nàng về Phong viên chờ đại phu trước, sau khi người đi rồi hắn mới cho các nha hoàn lui ra, quay người hỏi Lưu Vũ: “Nàng làm sao vậy?”
Lưu Vũ ngoảnh mặt: “Có lẽ… là thiếp nhìn nhầm, thiếp tưởng cô ta là Việt Tịch Lạc.”
Tiêu Tề nói: “Người khiến nàng thiệt thòi không phải là Tịch Lạc mà là ta, trước đây nàng ấy không hề biết sự tồn tại của nàng, là chúng ta có lỗi với nàng ấy, bây giờ người đã không còn nữa, tại sao nàng vẫn còn hận nàng ấy như vậy?”
Lưu Vũ nghe xong bỗng kích động: “Là thiếp đố kỵ, vậy thì sao! Bao nhiêu năm nay thiếp chỉ có thể lén lút vụng trộm gặp chàng! Thiếp trở thành cái gì? Đây đều là do cô ta hại! Cô ta chết cũng chết rồi, nhưng địa vị vẫn ở trên thiếp, còn có thể khiến chàng nhớ nhung, thiếp chịu đủ rồi!”
“Vũ nhi, nàng bình tĩnh đi!” Tiêu Tề kéo tay nàng, “Nàng ấy là Nhạn Sơ, không phải Tịch Lạc.”
Lưu Vũ hất tay hắn: “Vậy sao chàng lại để tâm như vậy? Một vũ nữ bị thương mà chàng phải ôm lấy như vậy sao?”
Tiêu Tề buông tay nàng: “Ta khiến nàng không yên tâm vậy sao?”
“Thiếp…” Lưu Vũ dần dần bình tĩnh lại, cúi đầu lau nước mắt, “Thiếp chỉ sợ cô ta trở về sẽ đuổi thiếp đi.”
Ngón tay thon dài lau nước mắt cho nàng, Tiêu Tề ôm nàng vào lòng: “Ngốc quá, nàng là do Bệ hạ ban hôn, Vân Trạch Lưu Vũ, ai có thể đuổi nàng đi chứ.”
“Thật sao?” Lưu Vũ ngước mặt nhìn hắn, “Bất luận xảy ra chuyện gì chàng cũng không đuổi thiếp đi chứ?”
Bộ dạng bơ vơ thiếu cảm giác an toàn của nữ nhân luôn khiến nam nhân mềm lòng nhất, huống hồ nàng vì hắn mà hi sinh nhiều như vậy, nàng cần sự an ủi của hắn. Tiêu Tề dịch tầm mắt gật đầu: “Yên tâm, tất cả có ta đây.”
Lúc này Lưu Vũ mới nở nụ cười, vòng cánh tay qua cổ hắn.
Tiêu Tề cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm kiều diễm kia, ẵm nàng trở về phòng.
Phong viên, một ánh đèn sáng lên trong cơn mưa đêm. Tiễn đại phu xong, hai nha hoàn bôi thuốc lên vết thương cho nàng, Hồng Diệp lại bưng một chén thuốc đưa đến trước giường gọi nhẹ: “Cô nương, phải uống thuốc rồi.”
Nhạn Sơ mở mắt: “Ngươi cũng tận tâm lắm.”
Hồng Diệp nói: “Nô tỳ là theo Vương phi vào phủ, bây giờ thấy cô nương giống như thấy Vương phi vậy.”
Thấy mắt nàng đỏ lên, Nhạn Sơ cười nói: “E là ta khó hầu hạ hơn Vương phi nhiều.”
“Sao có thể chứ, vừa rồi cô nương còn vì Vương phi mà mạo phạm Phu nhân, nô tỳ nghe cả rồi.” Hồng Diệp thấp giọng, “Sau này cô nương đừng ra ngoài một mình nữa, hôm nay may mà Vương thượng đến kịp…”
Mưa đêm ngoài cửa sổ rả rích rơi xuống hồ, Phong viên càng trở nên tịch mịch thê lương.
Nhạn Sơ nhắm mắt nghe tiếng mưa.
Hắn không đến kịp nàng cũng không xảy ra chuyện gì cả, mục đích của những “thích khách” kia chẳng qua là muốn xem Việt gia đao pháp thôi, một cuộc thăm dò đơn giản.
Bình luận facebook