-
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
Một tấm thẻ màu xám, có cảm giác như một tấm thẻ ngân hang.
Tần Thái thở dài, nhét lại nó vào trong túi. Tâm phiền ý loạn, cô đành không nghĩ gì nữa, yên tâm luyện công.
Ngày hôm sau, Sa Ưng vẫn đưa các cô gái trong tổ đi làm nhiệm vụ, tổ này giờ chỉ còn lại Lục Châu và A Tử thôi, tổ viên còn thiểu phải đi đâu tìm đây?
Vết thương của Tần Thái vẫn còn đau, nhưng cô không có số được nghỉ ngơi.
Tổ trưởng và người quản lý vốn có thể làm thay phiên nhau, Sa Ưng đã làm thay việc của cô cả nửa tháng nay rồi.
Buổi chiều, mọi người vẫn còn đang ngủ, Tần Thái bắt taxi ra ga tàu. Thanh mù vẫn ngồi ở chỗ cũ, thật kì lạ, ông ta lừa bao nhiêu người như thế, mà chẳng có kẻ nào tới tố cáo ông ta. Nhìn thấy Tần Thái, Thanh mù bỏ kính đen xuống, nhiệt tình vô cùng: "Chị Thái, tôi mong chị quá."
Tần Thái vẫn còn đau, nên đi đứng rất thận trọng: "Trong tay ông có ai cần việc làm không, đưa đến cho tôi xem xem."
"Được!" Thanh mù lập tức dẫn tới năm sáu đứa trẻ, tầm mười một mười hai tuổi, trông vừa gầy vừa khô, tóc thì lởm chà lởm chởm, mặt không biệt bôi cái gì, nhem nhem nhuốc nhuốc.
Tần Thái hơi do dự, Thanh mù vỗ ngực: "Chị Thái, đừng nhìn bọn nó gầy gò ốm yếu, nhưng việc gì cũng làm được đấy!" ông ta ghé vào tai Tần Thái, hạ giọng nói: "Nếu cho chúng một vạn, bảo chúng giết người cũng được."
Tần Thái vẫn thấy không nỡ: "Chúng còn là trẻ con....."
Thanh mù cười: "Chị Thái, đừng thấy chúng là trẻ con mà coi thường, sống ở những nơi như thế này, trộm cướp lừa gạt..... chuyện gì cũng từng làm rồi, chúng còn giỏi nữa là đằng khác! Bọn trẻ này nhanh nhẹn lắm. Hơn nữa nếu đi theo chị, cũng coi như chúng có cơm ăn, phải không nào?"
Tần Thái gọi hai thằng bé nhìn hiền lành nhất tới gần, "Cha mẹ các em đâu?"
Hai thằng nhóc nhìn nhau, đứa lớn hơn trả lời: "Đi làm thuê ở ngoài." Đứa nhỏ hơn thì lắc đầu, "Chết cả rồi, năm ngoái bà cũng chết rồi."
Tần Thái thở dài: "Chỗ chị thiếu người, chọn hai đứa này vậy."
Thanh mù vẫn còn muốn nhét them người vào chỗ Tần Thái: "Vậy còn bọn chúng....."
Tần Thái lắc đầu, Thanh mù không dám nói nhiều nữa: trải qua chuyện Bạch Lộ, ông ta vừa sợ vừa kính nể Tần Thái.
Tần Thái định đưa hai đứa trẻ đi, Thanh mù xòe tay: "Hê hê, chị Thái, chi bằng tiền công sau này của chúng..... chị hãy đưa cho tôi đi, tôi giữ thay chúng!"
Tần Thái vỗ đầu ông ta một cái, động tác hình như hơi mạnh, động đến vết thương khiến cô phải nghiến răng chịu đựng: "Đừng có mà nằm mơ! Số tiền đó sẽ để ở chỗ tôi, sau này chúng còn có chút vốn để làm ăn, còn phần của ông, không thiếu cắc nào đâu!"
Thanh mù nghe Tần Thái nói thế thì bật cười ha hả: "Chị Thái, hay là tôi cũng đi theo chị làm một thời gian nhé?"
Tần Thái lắc đầu, cô cũng có dự định của mình, để loại người như Thanh mù ở ga tàu làm con mắt thứ hai. Sau này còn nhiều việc cần dùng tới ông ta.
Cô lấy trong túi ra hai nghìn tệ đưa cho Thanh mù, loại người như ông ta nghe không hiểu những lời chân thành, Tần Thái đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tiền thì kiếm ở đâu mà chẳng được? Đừng vội."
Cô lưu lại số điện thoại của Thanh mù, đột nhiên nhớ ra một người: Anh Mèo Lí Diệu.
Nửa năm không gặp rồi, không biết anh ta có khỏe không?
Tần Thái đi taxi ra ngoại thành, công trường nơi Lí Diệu làm trước kia đã hoàn công, giờ không biết anh ta đi đâu rồi. Tần Thái hỏi thăm mấy người ở đó, anh ta chỉ có một đội thợ xây, lại không có văn phòng cố định, nên nhất thời không hỏi thăm được tin tức nào.
Tần Thái nghĩ việc này chỉ có hỏi thăm những người làm trong ngành xây dựng thôi, cũng may giờ cô khá tự do, từ từ hỏi thăm tin tức về anh ta cũng không muộn.
Đưa hai đứa trẻ về kí túc xá là khoảng năm giờ hơn. Sa Ưng nhìn hai thằng bé chau mày: "Tại sao lại chọn hai đứa trẻ con....."
Tần Thái tiện miệng đặt tên cho hai đứa: "Sau này em là Tranh Phong, còn em là Xích Vũ."
Sa Ưng vẫn không tán đồng, anh ta tiện tay kéo Tần Thái vào phòng mình, "Hai đứa con trai, một là không dễ nói chuyện, hai là chúng sẽ không nghe lời."
Tần Thái ngắt lời anh ta: "Nhưng chúng có thời gian. Giờ chúng mười hai, làm khoảng năm bảy năm, sau mười bảy tuổi quay lại xã hội, số tiền tích lũy được có thể làm ăn buôn bán nhỏ....."
Sau Ưng cảm thấy rất buồn cười: "Tiểu thư! Đây không phải cô đang đi làm từ thiện, mà cho dù cô muốn, cô cũng không có bản lĩnh ấy!"
Tần Thái nhìn anh ta chăm chú: "Tôi không phải đi làm từ thiện, tôi chỉ hi vọng khi đã có được thứ mình cần rồi, không nên làm hại người khác nữa thôi."
Sa Ưng xoa xoa cằm, giọng chế giễu: "Lúc này nói chuyện đó có ý nghĩa gì? Tổ trưởng của tôi."
Tần Thái cố chấp tới kì lạ: "Anh cũng nghĩ như Bạch Lộ ư? Anh cũng cho rằng tôi tố cáo cô ấy là vì muốn chiếm vị trí tổ trưởng này ư? Không sai, Sa Ưng, là tôi muốn có vị trí này, bởi vì tôi không muốn giống một con chó suốt ngày bị nhốt ở một nơi bé như bàn tay. Nhưng từ đầu tới cuối, tôi chưa từng có ý hại chết cô ấy."
Sa Ưng châm một điếu thuốc: "Không phải tôi không tin lời cô, cô cũng không cần tôi tin. Nếu cô cảm thấy sắp xếp thế này có thể làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô, thì cô cứ làm. Nhưng Lam Trù." Anh ta nhìn Tần Thái, ánh mắt thâm sâu: "Nhìn tấm thẻ của cô đi, cô đã nhúng bùn rồi, còn muốn giống hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?Đấy chỉ là suy nghĩ dối mình gạt người mà thôi!"
Ánh mắt Tần Thái kiên nghị, "Sa Ưng, tôi muốn làm một người tốt! Cho dù những bài viết đạo đức hay ho trong sách đều là giả, tôi cũng vẫn muốn làm một người tốt không phải hổ thẹn với lòng mình."
Sa Ưng thoáng ngẩn người, Tần Thái đã bỏ ra khỏi phòng anh ta.
Sa Ưng lẳng lặng hút thuốc, người tốt....từ này, bao nhiêu năm nay anh ta không nghe thấy rồi?
Hai thằng bé tắm rửa, thay quần áo mới, nhìn cũng ra dáng ra hình lắm. Tần Thái giới thiệu chúng với A Diệp và Lục Châu, giờ cô đã là tổ trưởng, nên sáng kiến của cô Lục Châu và A Tử đương nhiên có thể dùng.
Ý của Tần Thái rất rõ ràng: "Bắt đầu từ ngày mai, Lục Châu và A Tử hãy làm như......Bạch Lộ, thuê người già dập đầu. Tranh Phong và Xích Vũ đi theo học tập."
A Tử Và Lục Châu nhìn nhau cười, bộ dạng của họ rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.
Sa Ưng vẫn đi theo họ, điều duy nhất khác với trước kia là: Trước kia anh ta đi theo để quản lý người đẹp, còn giờ lại đi theo đít hai thằng trẻ con,haizz, thật đúng là khác biệt quá lớn.
Tần Thái cũng sợ Sa Ưng vì chuyện này mà đình công, gần đây cô thường xuyên đọc sổ tay tổ trưởng, cũng làm rõ mối quan hệ giữa tổ trưởng và người quản lý. Nói một cách dung tục hơn thì, tổ trưởng là quản lý, còn người quản lý là nhân viên kĩ thuật.
Bọn họ đều thông hiểu đạo lí trong huyền môn, thân thủ bậc nhất.
Bất luận ở đâu, nhân viên kĩ thuật cũng có địa vị cao hơn quản lý. Mặc dù về mặt ý nghĩa thì, nhân viên kĩ thuật cũng là thành viên trong tiểu tổ, nhưng thực tế địa vị của tổ trưởng không bằng anh ta.
Bởi vì đa phần tổ trưởng chỉ có thể động khẩu, còn những nhân viên kĩ thuật như Sa Ưng có thể động thủ.
Tổ chức này rất coi trọng người quản lý, bình thường đãi ngộ của họ cao hơn của tổ trưởng, tiền đồ cũng thênh thang. Ví dụ, Tần Thái phát hiện thẻ hội viên của Sa Ưng là cấp C, còn của cô là cấp D.
Mấy hôm nay rất nhàn, cách của Tần Thái đúng là hữu ích, lại không dễ xảy ra sơ suất. Sa Ưng dựa người vào lan can trong công viên, đã tốn mấy túi mồi thức ăn cá rồi. Cá trong hồ đều tranh nhau tập trung gần chỗ lan ca mà Sa Ưng đứng, tham lam cướp mồi. Mặt nước bỗng chốc đủ mọi màu sắc của cá.
Tần Thái dựa vào tượng đồng nghịch di động, đột nhiên phía bên kia công viên có người đi tới, Tần Thái hơi kích động, nhanh chóng chạy về phía người ấy. Sa Ưng còn tưởng có chuyện gì, vội theo sau.
Tần Thái chạy đến trước mặt người ấy, gọi lớn: "Anh Mèo!"
Người đứng trước mặt cô quả nhiên là anh Mèo, anh ta trông sạch sẽ hơn hồi làm ngoài công trường nhiều, râu cũng đã cạo, nhìn khá nhanh nhẹn khỏe mạnh.
Gặp lại Tần Thái, anh ta có chút sững sờ. Nửa năm không gặp, Tần Thái chẳng thay đổi gì. Nha đầu cả ngày chỉ biết buộc túm tóc ra đằng sau, giờ đã cắt mái bằng, khuôn mặt trẻ trung trang điểm nhẹ. Cô mặc chiếc váy liền thân màu tráng, bên ngoài là áo khoác lửng màu hồng nhạt.
Mặc dù vẫn hơi bảo thủ, nhưng so với hồi ở công trường, có thể nói là thay hồn thoát cốt.
Anh Mèo rất kích động: "Nửa năm nay em chạy đi đâu thế? Để anh tìm mãi."
Anh ta đã báo cảnh sát, nhưng một người ngay cả chứng minh thư nhân dân cũng không có như Tần Thái, ngay cả tên cũng là tên giả, anh mèo lại không biết rõ về lai lịch của cô, cảnh sát biết đi đâu tìm đây? Lâu dần, không có tin tức, anh Mèo cũng đành thôi.
Tần thái vui mừng đi vòng quanh anh ta, "Em quay về tìm anh, nhưng công trường đã hoàn công rồi, hỏi cũng chẳng ai biết anh đi đâu."
Anh Mèo xoa xoa đầu Tần Thái, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng phụ nữ: "Lí Diệu! Anh đang làm gì đấy?"
Anh Mèo vội vàng rụt tay về, nhìn người vừa đến, có chút ngượng ngùng: "À, em gái, đây là.....bạn gái của anh, tên Trần Kiều. Kiều Kiều, đây là em gái anh, Thái Cầm."
Trần Kiều đi đến bên anh Mèo, cúi nhìn Tần Thái một lượt. Cô ta mặc áo bó sát màu đen, ôm sát lấy thân hình bốc lửa của mình. Chân đi đôi giày cao gót bảy phân, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhè nhẹ.
Tần Thái giật nảy mình, đột nhiên có chút thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, cô chào hỏi Trần Kiều: "Chị dâu."
Trần Kiều gật đầu rất nhẹ, coi như đã trả lời. Sau đó chị ta khoác tay anh Mèo, "Đi thôi, chưa đến nửa tiếng nữa là phim bắt đầu chiếu rồi."
Anh Mèo bối rối nhìn Tần Thái, nửa năm không gặp, đột nhiên gặp lại ở đây, thực ra anh ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Thái. Tần Thái vẫn cười, cô vẫy vẫy anh ta: "Tạm biệt anh Mèo, tạm biệt chị dâu."
Anh Mèo cuối cùng cũng bị Trần Kiều kéo đi, Tần Thái vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô nhớ lại trong quán ăn ngày hôm đó, anh Mèo đỏ mặt hỏi cô, nói chi bằng chúng ta.....
Nửa năm sau gặp lại, anh ấy đã có người yêu khác, không còn dám nói nhiều với cô nữa.
Sa Ưng đứng sau lưng Tần Thái, nhìn rất lâu mới hỏi: "Bạn trai cô à?"
Tần Thái bừng tỉnh lại, "Không phải."
Sa Ưng uể oải: "Thế thì cô thất vọng cái gì?"
Tần Thái sờ sờ mặt mình: "Đâu có?"
Không phải là bạn trai, cô đã từ chối anh ta, rồi sau đó vô duyên vô cớ mất tích nửa năm, người ta có bạn gái là lẽ thường tình. Cô chỉ là hơi buồn: Trong vòng nửa năm mà đã có nhiều biến động như thế, vậy nếu là năm nằm thì sao?
Lương Bác, năm năm sau, nếu em lại có thể quay về Trật Tự, anh còn ở đó không?
Còn đợi em không?
Cô đi men theo bờ hồ trong công viên, vừa quan sát tổ viên của mình, vừa ngẩn ngơ. Đột nhiên cô nhớ tới Bạch Lộ, cũng từng hoang mang hỏi cô: "Lam Trù, câu nói xem ba tháng sau, mình còn có thể về học tiếp được hay không?"
Tần Thái quay ngoắt người lại, cô muốn có người tăng thêm dũng khí và niềm tin cho mình: "Sa Ưng, nếu người yêu anh bảo anh đợi năm năm, anh sẽ đợi chứ?"
Sa Ưng không trả lời, Tần Thái bất lực xua xua tay: "Thôi, cho dù anh có đợi thì hàng ngày vẫn cứ tìm người tới "rót rượu" cho mình...."
"Này......"
Tần Thái thở dài, nhét lại nó vào trong túi. Tâm phiền ý loạn, cô đành không nghĩ gì nữa, yên tâm luyện công.
Ngày hôm sau, Sa Ưng vẫn đưa các cô gái trong tổ đi làm nhiệm vụ, tổ này giờ chỉ còn lại Lục Châu và A Tử thôi, tổ viên còn thiểu phải đi đâu tìm đây?
Vết thương của Tần Thái vẫn còn đau, nhưng cô không có số được nghỉ ngơi.
Tổ trưởng và người quản lý vốn có thể làm thay phiên nhau, Sa Ưng đã làm thay việc của cô cả nửa tháng nay rồi.
Buổi chiều, mọi người vẫn còn đang ngủ, Tần Thái bắt taxi ra ga tàu. Thanh mù vẫn ngồi ở chỗ cũ, thật kì lạ, ông ta lừa bao nhiêu người như thế, mà chẳng có kẻ nào tới tố cáo ông ta. Nhìn thấy Tần Thái, Thanh mù bỏ kính đen xuống, nhiệt tình vô cùng: "Chị Thái, tôi mong chị quá."
Tần Thái vẫn còn đau, nên đi đứng rất thận trọng: "Trong tay ông có ai cần việc làm không, đưa đến cho tôi xem xem."
"Được!" Thanh mù lập tức dẫn tới năm sáu đứa trẻ, tầm mười một mười hai tuổi, trông vừa gầy vừa khô, tóc thì lởm chà lởm chởm, mặt không biệt bôi cái gì, nhem nhem nhuốc nhuốc.
Tần Thái hơi do dự, Thanh mù vỗ ngực: "Chị Thái, đừng nhìn bọn nó gầy gò ốm yếu, nhưng việc gì cũng làm được đấy!" ông ta ghé vào tai Tần Thái, hạ giọng nói: "Nếu cho chúng một vạn, bảo chúng giết người cũng được."
Tần Thái vẫn thấy không nỡ: "Chúng còn là trẻ con....."
Thanh mù cười: "Chị Thái, đừng thấy chúng là trẻ con mà coi thường, sống ở những nơi như thế này, trộm cướp lừa gạt..... chuyện gì cũng từng làm rồi, chúng còn giỏi nữa là đằng khác! Bọn trẻ này nhanh nhẹn lắm. Hơn nữa nếu đi theo chị, cũng coi như chúng có cơm ăn, phải không nào?"
Tần Thái gọi hai thằng bé nhìn hiền lành nhất tới gần, "Cha mẹ các em đâu?"
Hai thằng nhóc nhìn nhau, đứa lớn hơn trả lời: "Đi làm thuê ở ngoài." Đứa nhỏ hơn thì lắc đầu, "Chết cả rồi, năm ngoái bà cũng chết rồi."
Tần Thái thở dài: "Chỗ chị thiếu người, chọn hai đứa này vậy."
Thanh mù vẫn còn muốn nhét them người vào chỗ Tần Thái: "Vậy còn bọn chúng....."
Tần Thái lắc đầu, Thanh mù không dám nói nhiều nữa: trải qua chuyện Bạch Lộ, ông ta vừa sợ vừa kính nể Tần Thái.
Tần Thái định đưa hai đứa trẻ đi, Thanh mù xòe tay: "Hê hê, chị Thái, chi bằng tiền công sau này của chúng..... chị hãy đưa cho tôi đi, tôi giữ thay chúng!"
Tần Thái vỗ đầu ông ta một cái, động tác hình như hơi mạnh, động đến vết thương khiến cô phải nghiến răng chịu đựng: "Đừng có mà nằm mơ! Số tiền đó sẽ để ở chỗ tôi, sau này chúng còn có chút vốn để làm ăn, còn phần của ông, không thiếu cắc nào đâu!"
Thanh mù nghe Tần Thái nói thế thì bật cười ha hả: "Chị Thái, hay là tôi cũng đi theo chị làm một thời gian nhé?"
Tần Thái lắc đầu, cô cũng có dự định của mình, để loại người như Thanh mù ở ga tàu làm con mắt thứ hai. Sau này còn nhiều việc cần dùng tới ông ta.
Cô lấy trong túi ra hai nghìn tệ đưa cho Thanh mù, loại người như ông ta nghe không hiểu những lời chân thành, Tần Thái đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tiền thì kiếm ở đâu mà chẳng được? Đừng vội."
Cô lưu lại số điện thoại của Thanh mù, đột nhiên nhớ ra một người: Anh Mèo Lí Diệu.
Nửa năm không gặp rồi, không biết anh ta có khỏe không?
Tần Thái đi taxi ra ngoại thành, công trường nơi Lí Diệu làm trước kia đã hoàn công, giờ không biết anh ta đi đâu rồi. Tần Thái hỏi thăm mấy người ở đó, anh ta chỉ có một đội thợ xây, lại không có văn phòng cố định, nên nhất thời không hỏi thăm được tin tức nào.
Tần Thái nghĩ việc này chỉ có hỏi thăm những người làm trong ngành xây dựng thôi, cũng may giờ cô khá tự do, từ từ hỏi thăm tin tức về anh ta cũng không muộn.
Đưa hai đứa trẻ về kí túc xá là khoảng năm giờ hơn. Sa Ưng nhìn hai thằng bé chau mày: "Tại sao lại chọn hai đứa trẻ con....."
Tần Thái tiện miệng đặt tên cho hai đứa: "Sau này em là Tranh Phong, còn em là Xích Vũ."
Sa Ưng vẫn không tán đồng, anh ta tiện tay kéo Tần Thái vào phòng mình, "Hai đứa con trai, một là không dễ nói chuyện, hai là chúng sẽ không nghe lời."
Tần Thái ngắt lời anh ta: "Nhưng chúng có thời gian. Giờ chúng mười hai, làm khoảng năm bảy năm, sau mười bảy tuổi quay lại xã hội, số tiền tích lũy được có thể làm ăn buôn bán nhỏ....."
Sau Ưng cảm thấy rất buồn cười: "Tiểu thư! Đây không phải cô đang đi làm từ thiện, mà cho dù cô muốn, cô cũng không có bản lĩnh ấy!"
Tần Thái nhìn anh ta chăm chú: "Tôi không phải đi làm từ thiện, tôi chỉ hi vọng khi đã có được thứ mình cần rồi, không nên làm hại người khác nữa thôi."
Sa Ưng xoa xoa cằm, giọng chế giễu: "Lúc này nói chuyện đó có ý nghĩa gì? Tổ trưởng của tôi."
Tần Thái cố chấp tới kì lạ: "Anh cũng nghĩ như Bạch Lộ ư? Anh cũng cho rằng tôi tố cáo cô ấy là vì muốn chiếm vị trí tổ trưởng này ư? Không sai, Sa Ưng, là tôi muốn có vị trí này, bởi vì tôi không muốn giống một con chó suốt ngày bị nhốt ở một nơi bé như bàn tay. Nhưng từ đầu tới cuối, tôi chưa từng có ý hại chết cô ấy."
Sa Ưng châm một điếu thuốc: "Không phải tôi không tin lời cô, cô cũng không cần tôi tin. Nếu cô cảm thấy sắp xếp thế này có thể làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô, thì cô cứ làm. Nhưng Lam Trù." Anh ta nhìn Tần Thái, ánh mắt thâm sâu: "Nhìn tấm thẻ của cô đi, cô đã nhúng bùn rồi, còn muốn giống hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?Đấy chỉ là suy nghĩ dối mình gạt người mà thôi!"
Ánh mắt Tần Thái kiên nghị, "Sa Ưng, tôi muốn làm một người tốt! Cho dù những bài viết đạo đức hay ho trong sách đều là giả, tôi cũng vẫn muốn làm một người tốt không phải hổ thẹn với lòng mình."
Sa Ưng thoáng ngẩn người, Tần Thái đã bỏ ra khỏi phòng anh ta.
Sa Ưng lẳng lặng hút thuốc, người tốt....từ này, bao nhiêu năm nay anh ta không nghe thấy rồi?
Hai thằng bé tắm rửa, thay quần áo mới, nhìn cũng ra dáng ra hình lắm. Tần Thái giới thiệu chúng với A Diệp và Lục Châu, giờ cô đã là tổ trưởng, nên sáng kiến của cô Lục Châu và A Tử đương nhiên có thể dùng.
Ý của Tần Thái rất rõ ràng: "Bắt đầu từ ngày mai, Lục Châu và A Tử hãy làm như......Bạch Lộ, thuê người già dập đầu. Tranh Phong và Xích Vũ đi theo học tập."
A Tử Và Lục Châu nhìn nhau cười, bộ dạng của họ rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.
Sa Ưng vẫn đi theo họ, điều duy nhất khác với trước kia là: Trước kia anh ta đi theo để quản lý người đẹp, còn giờ lại đi theo đít hai thằng trẻ con,haizz, thật đúng là khác biệt quá lớn.
Tần Thái cũng sợ Sa Ưng vì chuyện này mà đình công, gần đây cô thường xuyên đọc sổ tay tổ trưởng, cũng làm rõ mối quan hệ giữa tổ trưởng và người quản lý. Nói một cách dung tục hơn thì, tổ trưởng là quản lý, còn người quản lý là nhân viên kĩ thuật.
Bọn họ đều thông hiểu đạo lí trong huyền môn, thân thủ bậc nhất.
Bất luận ở đâu, nhân viên kĩ thuật cũng có địa vị cao hơn quản lý. Mặc dù về mặt ý nghĩa thì, nhân viên kĩ thuật cũng là thành viên trong tiểu tổ, nhưng thực tế địa vị của tổ trưởng không bằng anh ta.
Bởi vì đa phần tổ trưởng chỉ có thể động khẩu, còn những nhân viên kĩ thuật như Sa Ưng có thể động thủ.
Tổ chức này rất coi trọng người quản lý, bình thường đãi ngộ của họ cao hơn của tổ trưởng, tiền đồ cũng thênh thang. Ví dụ, Tần Thái phát hiện thẻ hội viên của Sa Ưng là cấp C, còn của cô là cấp D.
Mấy hôm nay rất nhàn, cách của Tần Thái đúng là hữu ích, lại không dễ xảy ra sơ suất. Sa Ưng dựa người vào lan can trong công viên, đã tốn mấy túi mồi thức ăn cá rồi. Cá trong hồ đều tranh nhau tập trung gần chỗ lan ca mà Sa Ưng đứng, tham lam cướp mồi. Mặt nước bỗng chốc đủ mọi màu sắc của cá.
Tần Thái dựa vào tượng đồng nghịch di động, đột nhiên phía bên kia công viên có người đi tới, Tần Thái hơi kích động, nhanh chóng chạy về phía người ấy. Sa Ưng còn tưởng có chuyện gì, vội theo sau.
Tần Thái chạy đến trước mặt người ấy, gọi lớn: "Anh Mèo!"
Người đứng trước mặt cô quả nhiên là anh Mèo, anh ta trông sạch sẽ hơn hồi làm ngoài công trường nhiều, râu cũng đã cạo, nhìn khá nhanh nhẹn khỏe mạnh.
Gặp lại Tần Thái, anh ta có chút sững sờ. Nửa năm không gặp, Tần Thái chẳng thay đổi gì. Nha đầu cả ngày chỉ biết buộc túm tóc ra đằng sau, giờ đã cắt mái bằng, khuôn mặt trẻ trung trang điểm nhẹ. Cô mặc chiếc váy liền thân màu tráng, bên ngoài là áo khoác lửng màu hồng nhạt.
Mặc dù vẫn hơi bảo thủ, nhưng so với hồi ở công trường, có thể nói là thay hồn thoát cốt.
Anh Mèo rất kích động: "Nửa năm nay em chạy đi đâu thế? Để anh tìm mãi."
Anh ta đã báo cảnh sát, nhưng một người ngay cả chứng minh thư nhân dân cũng không có như Tần Thái, ngay cả tên cũng là tên giả, anh mèo lại không biết rõ về lai lịch của cô, cảnh sát biết đi đâu tìm đây? Lâu dần, không có tin tức, anh Mèo cũng đành thôi.
Tần thái vui mừng đi vòng quanh anh ta, "Em quay về tìm anh, nhưng công trường đã hoàn công rồi, hỏi cũng chẳng ai biết anh đi đâu."
Anh Mèo xoa xoa đầu Tần Thái, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng phụ nữ: "Lí Diệu! Anh đang làm gì đấy?"
Anh Mèo vội vàng rụt tay về, nhìn người vừa đến, có chút ngượng ngùng: "À, em gái, đây là.....bạn gái của anh, tên Trần Kiều. Kiều Kiều, đây là em gái anh, Thái Cầm."
Trần Kiều đi đến bên anh Mèo, cúi nhìn Tần Thái một lượt. Cô ta mặc áo bó sát màu đen, ôm sát lấy thân hình bốc lửa của mình. Chân đi đôi giày cao gót bảy phân, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhè nhẹ.
Tần Thái giật nảy mình, đột nhiên có chút thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, cô chào hỏi Trần Kiều: "Chị dâu."
Trần Kiều gật đầu rất nhẹ, coi như đã trả lời. Sau đó chị ta khoác tay anh Mèo, "Đi thôi, chưa đến nửa tiếng nữa là phim bắt đầu chiếu rồi."
Anh Mèo bối rối nhìn Tần Thái, nửa năm không gặp, đột nhiên gặp lại ở đây, thực ra anh ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Thái. Tần Thái vẫn cười, cô vẫy vẫy anh ta: "Tạm biệt anh Mèo, tạm biệt chị dâu."
Anh Mèo cuối cùng cũng bị Trần Kiều kéo đi, Tần Thái vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô nhớ lại trong quán ăn ngày hôm đó, anh Mèo đỏ mặt hỏi cô, nói chi bằng chúng ta.....
Nửa năm sau gặp lại, anh ấy đã có người yêu khác, không còn dám nói nhiều với cô nữa.
Sa Ưng đứng sau lưng Tần Thái, nhìn rất lâu mới hỏi: "Bạn trai cô à?"
Tần Thái bừng tỉnh lại, "Không phải."
Sa Ưng uể oải: "Thế thì cô thất vọng cái gì?"
Tần Thái sờ sờ mặt mình: "Đâu có?"
Không phải là bạn trai, cô đã từ chối anh ta, rồi sau đó vô duyên vô cớ mất tích nửa năm, người ta có bạn gái là lẽ thường tình. Cô chỉ là hơi buồn: Trong vòng nửa năm mà đã có nhiều biến động như thế, vậy nếu là năm nằm thì sao?
Lương Bác, năm năm sau, nếu em lại có thể quay về Trật Tự, anh còn ở đó không?
Còn đợi em không?
Cô đi men theo bờ hồ trong công viên, vừa quan sát tổ viên của mình, vừa ngẩn ngơ. Đột nhiên cô nhớ tới Bạch Lộ, cũng từng hoang mang hỏi cô: "Lam Trù, câu nói xem ba tháng sau, mình còn có thể về học tiếp được hay không?"
Tần Thái quay ngoắt người lại, cô muốn có người tăng thêm dũng khí và niềm tin cho mình: "Sa Ưng, nếu người yêu anh bảo anh đợi năm năm, anh sẽ đợi chứ?"
Sa Ưng không trả lời, Tần Thái bất lực xua xua tay: "Thôi, cho dù anh có đợi thì hàng ngày vẫn cứ tìm người tới "rót rượu" cho mình...."
"Này......"
Bình luận facebook