-
Chương 52
Editor: Crow Very Fun
Chương 52: Ngày 10 tháng 4 A chương
A-A+
Tần Thái nhìn thấy Đàm Tiếu, Đàm Tiếu cũng không hỏi gì cả, trực tiếp đi vào thang máy, xuống tầng một. Tần Thái vẫn không nghĩ ra, Đàm Tiếu được sai đi làm cái gì?
Mà càng khiến cô kinh ngạc chính là, Đàm Tiếu mới đi không lâu, Đàm Hải cũng đi theo xuống.
Tần Thái không có việc gì, lại không quen thuộc với nơi này, không thể làm gì khác ngoài trở về phòng ngủ của mình. Vẫn không thấy Sa Ưng, Tần Thái nghĩ tới hắn liền thở dài.
Ở trong phòng ngồi một lúc, Tần Thái luyện tập công pháp. Cũng chỉ là tâm pháp làm bình tĩnh nội tâm, đột nhiên nghe được một tiếng hít thở. Tần Thái tĩnh lại tâm tình, chỉ cảm thấy bên người cực kỳ yên tĩnh, giống như cô không dùng tai để nghe động tĩnh vậy.
Cái cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cô nỗ lực muốn nghe xem loại khí tức này đến từ đâu. Thanh âm vừa nhẹ vừa bé, hẳn là ở bên cạnh cô. Bên cạnh cô chỉ có một cái mặt tủ ở đầu giường, bên trên kèm theo một ít phụ kiện của cô.
Rõ ràng cô không nhúc nhích, nhưng phát hiện mình giống như đã tiếp cận nó, dọc theo âm thanh đi đến.
Đột nhiên, khi tiếp cận đến tấm da người này, cô đột nhiên thức tỉnh —— tấm da này, tấm da này của chị Hồng đang hô hấp!!
Lông tơ của cô dựng đứng, nhất thời tỉnh lại từ trạng thái nhập định. Đây là... Cái thứ gì?!
Cô rùng mình một cái, cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí một đi tới, lần thứ hai rút ra miếng da, miếng da này vẫn rất ấm áp, lúc rút ra, thanh âm hô hấp liền không còn.
Tần Thái giống như bị sâu bò đầy người vậy, ngay lập tức bỏ lại tấm da vào trong ống. Lẽ nào là hồn phách của chị Hồng, bị vây ở trong tấm da này?
Nếu không thì tại sao chị ta vẫn chưa tới tìm mình?
Tần Thái nghĩ mãi mà không ra, cũng không hỏi ai được. Chờ đến lúc ăn tối, Đàm Tiếu mới đến tìm cô. Hắn ngồi xuống bên giường Tần Thái, trên mặt mang ý cười: "Lam tổ trưởng, ha, chỉ sợ bây giờ tôi lại phải gọi cô là Lam trợ lý rồi?"
Tần Thái cũng không quan tâm chuyện này: "Tấm da này của Chị Hồng, hình như có thể thở!!"
Đàm Tiếu lúc này mới cảm thấy bất ngờ: "Cô không biết sao? cơ thể của chị Hồng, phần tốt nhất chính là tấm da này, là vật liệu quý giá để luyện chế pháp bảo. Cô nhớ bảo quản cẩn thận, không được để ở nơi có nhiệt độ cao, tốt nhất là đặt ở nơi râm mát gần nước, nhưng đừng thả vào trong nước."
Tần Thái nào có biết, cô còn lo lắng chuyện khác: "Chị Hồng... Tôi còn chờ chị ta đến tìm tôi đây. Các ngươi cứ mãi nói đến chuyện luyện chế pháp bảo, cũng không ai nói cho ta cách luyện!"
Đàm Tiếu không muốn nói đến đề tài này: "Sau này Thông Gia cảm thấy nên nói, thì sẽ nói cho cô biết sau. Chuyện Chị Hồng, Cô làm rất khá. Nhưng mà Lam Sầu, có chuyện cô phải nói cho rõ ràng..."
Tần Thái không đợi hắn nói xong đã trả lời: "Điều kiện lần trước của anh là thật chứ? Tôi cầm tiền lương của trợ lý, anh giúp tôi làm tất cả mọi chuyện?"
Đàm Tiếu cảm thấy con nhóc này nói chuyện rất trực tiếp: "Cô nhớ kỹ là tốt rồi, như vậy có thể bên người Thông Gia lâu một chút."
Tần Thái cảm thán: "Thời đại này còn có người ngốc như v... A, không không không, ý tôi là, tôi cầu cũng không được."
==
Đàm Tiếu này, đúng là có chút bản lĩnh.
Địa điểm mới của Thông dương quán rất nhanh sẽ chọn xong, hắn vừa tìm công ty trang trí tới bày bố, vừa để Tần Thái bắt đầu ở phát tin nhắn trên trang thông báo của Thông Dương Quán gửi tới các khách hàng "Thân quen" trước đây.
Tần Thái cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Ta nói Đàm Tiếu này, tốt xấu gì thì Thông Dương Quán cũng có chút móc nối với Huyền Môn, chằng lẽ không thể dùng loại phương thức báo mộng khiến người ta tin phục sao?!"
Khi đó Đàm Tiếu đang mặc cả cùng công ty trang trí, còn đang thảo luận ba chữ Thông Dương Quán nên khắc bằng gỗ hay dùng thủy tinh, bận bịu đến tưng tửng. Nghe được Tần Thái hỏi, hắn cũng không quay đầu lại: "Phải tin tưởng khoa học kỹ thuật!"
...
Văn phòng được trang trí xong xuôi trong ba ngày, Tần Thái thay đổi cái nhìn với Đàm Tiếu. Mặc kệ nhân phẩm ra sao, ít nhất hiệu suất làm việc của hắn là tuyệt đối không thể xoi mói.
Một mình hắn lo liệu sao?, từ kí kết xong hợp đồng thuê nhà, vừa đốc xúc trang trí, vừa tự mình liệt danh sách dặn dò Đàm Hải chọn mua đồ dùng làm việc mới, vừa phải quan tâm đ ến sở thích của Thông Gia, vừa phải bận tâm đ ến cảm thụ của khách mời.
Hắn rất ít khi dùng máy tính, mặc kệ là chuyện gì đều ghi vào sổ ghi chép, một ngày việc vặt lít nha lít nhít mười mấy trang. Làm xong một việc lại phải tính một việc khác.
Mua bất cứ đồ gì đều tự mình kiểm tra, nếu như phát hiện khuyết điểm, lập tức sẽ đổi cái khác. Ngay cả cafe đãi khách hay lá trà của Thông Gia hắn cũng tự mình kiểm tra, xem chất lượng ra sao.
Tần Thái dần dần hiểu rõ nguyên nhân cái chết của chị Hồng, thật ra những việc này đều không giống như những gì mà cô nhìn thấy. Có thể Thông Gia chưa hẳn đã không biết cô liên thủ với Đàm Tiếu, để lộ bí mật tư liệu của mấy tổ vu oan chị Hồng, hắn chỉ là không muốn nói.
Một mặt, hắn vẫn còn cảm thấy hứng thú với hồn phách của Tần Thái, mặt khác, hắn biết giữa hai người, ai mới là người làm ra việc này.
Cho nên, bán thịt thượng vị không thể quá đắc ý, bởi vì chỉ cần không phải là Boss không có đầu óc, đều có thể phân rõ được ai nặng ai nhẹ.
Vì thế Tần Thái vẫn rất an phận, nhiều ngày như thế tới bây giờ, cô chính là đang làm trợ thủ giúp Đàm Tiếu. Chỉ cần hoàn thành chuyện Đàm Tiếu giao, những chuyện khác đều không hỏi đến.
Đàm Tiếu khá là thích sự giúp đỡ như vậy, cái này cũng là một trong những nguyên nhân hắn hợp tác với Tần Thái. Vừa đúng tâm ý của Boss, lại đánh đuổi dã tâm mạnh mẽ của kẻ địch.
Mà Tần Thái cũng không nghĩ nhiều như thế—— cô là người không cầu tiến, có người giúp cô làm việc, cô hài lòng còn không kịp.
Nhân sự trong Thông Dương Quán rất đơn giản, cấp trên cao nhất đương nhiên là Thông Gia, phía dưới là hai người phụ tá, một người tiếp đón các em gái, một người chuyên chạy bên ngoài, chọn mua trợ lý. người tiếp đón các em gái trước đây là người của chị Hồng, hiện tại chị Hồng đi rồi, đương nhiên cô không thể dùng rồi.
Tần Thái đề bạt A Tử trong tổ mình, A Tử người đẹp, làm việc cũng linh hoạt, nếu như không phải ban đầu bị Bạch Lộ tiết lộ tư liệu, hiện tại có lẽ cô ấy cũng đã là tổ trưởng của một tổ rồi.
Lúc này ở làm việc tiếp đón ở Thông Dương Quán cũng an toàn hơn so với việc chạy ở bên ngoài.
Tổ trưởng tổ một Tần Thái đề nghị cho Lục Châu đảm nhiệm, Lục Châu tuy rằng không sắc sảo bằng A Tử, nhưng là người ổn trọng, ngược lại cũng là ứng cử viên phù hợp. Nhưng mà muốn tìm Người Canh Gác, cũng khá là phiền toái.
Nếu như làm trợ lý của Thông Gia, dĩ nhiên là không thể ở ký túc xá của tổ một rồi. Đàm Tiếu rất nhanh sẽ sắp xếp Tần Thái đến ở biệt thự của Thông Gia —— chính là gian phòng lúc trước Tần Thái ở, sát vách là Đàm Tiếu.
Thông Gia bình thường ở tại tầng ba, lúc có việc hai người nhất định phải xuất hiện.
Vốn lúc trước Tần Thái còn cảm thấy ở chỗ Thông Gia không tốt, nhưng không bao lâu cô liền thoải mái —— nơi này có sáu tần đấy, bình thường muốn chào hỏi cũng không nhìn thấy ai.
Tần Thái ở tầng bốn, Đàm Tiếu ở tầng sáu, bình thường nơi này cũng có mấy nữ giúp việc, thực sự là quạnh quẽ hết mức.
Tối hôm đó, hơn mười một giờ, Tần Thái nhận được một cú điện thoại, là Tả Lực Khôi gọi tới. giọng nói hắn lo lắng: "Cửu Giang đường số 31, có thể tới đây một chút được không?"
Tần Thái ngủ đến mơ màng, đứng dậy mặc quần áo: "Chuyện gì?"
Tả Lực Khôi nói ngắn gọn: "Đến rồi lại nói, nhanh lên một chút."
Tần Thái đứng dậy đi ra ngoài, nơi này vô cùng hẻo lánh, ngay cả xe công cộng đều không có, Tần Thái chạy hai mươi mấy phút, đi xuống đường cái mới bắt được một chiếc xe taxi, cho lái xe địa chỉ, đúng là rất nhanh đã đến nơi Tả Lực Khôi nói.
Nơi này có rất nhiều nhà dân, còn rất mới, nhìn dáng vẻ mới chỉ ở được hai năm. Tần Thái còn chưa tiến vào tiểu khu, Tả Lực Khôi đã đến đón: "Gặp phải chuyện kỳ lạ, cô xem có biện pháp nào hay không."
Tần Thái đi với hắn vào trong tiểu khu đi: "Chuyện gì vậy?"
Chờ đi tới lầu ba 301 của tiểu khu, ầm ĩ, một phòng toàn người, đều là cảnh sát. Tần Thái vừa tiến đến liền không nói gì —— đang có chuyện gì?
Tả Lực Khôi cũng khó nói, chỉ tắt hết điện. Mọi người đều ngừng thở, trong phòng yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi. Tần Thái quả thật cạn lời: "Đừng nói mấy người muốn chơi trò trốn tìm nhá, có chuyện gì thì nói đi!"
Tả lực khôi nhẹ thở dài một tiếng.
Không tới 3 phút, quả nhiên trong bóng tối vang lên một trận âm thanh —— như là... Có cái gì đó rơi xuống nước, cực lực vùng vẫy, thanh âm bọt nước bắn tóe tung.
Trong bóng tối cực kỳ nghe rõ ràng, Tần Thái lúc này cũng không sợ, dù sao một phòng toàn người đây.
"Mấy người đặt cá sống trong bồn à?" Có người mở đèn, âm thanh cũng tắt ngủm.
Chủ nhà là đồng sự của Tả Lực Khôi, vào lúc này đã sắp khóc: "Không có, chúng ta đã đổ hết nước rồi, lúc này ngay cả chén nước cũng không có."
Vợ của hắn ở bên cạnh không ngừng run rẩy: "Kể từ mấy ngày trước..."
"Đừng nói nữa!" Chủ nhà thể hiện sự mạnh mẽ của người chồng, "Chắc chắn không có liên quan đến chuyện này!"
Trong phòng tổng cộng có 8 người đàn ông, vào lúc này đều nhìn Tần Thái. Đương nhiên bọn họ vẫn không dám mang nhiều kỳ vọng, dù sao Tần Thái quá trẻ, thật không có phong phạm của đại sư.
Tần Thái ở trên ghế salông ngồi xuống: "Tôi ngủ... À, tôi nhập định, mấy người không nên quấy rầy."
Mấy người đàn ông đứng gần nhau, bà chủ nhà ôm cổ chồng mình: "Chúng ta bán nhà đi có được hay không?"
Người đàn ông cũng không biết nên làm gì: "Xem một chút nữa đi."
Nói nhiều như vậy, Tần Thái không ngủ được. Cô đành luyện công pháp, nhập định. Tâm lắng xuống, cũng sắp nhập định. Ánh đèn lại tắt, chỉ chốc lát sau âm thanh kia lại vang lên.
Cái trán của Tần Thái bắt đầu nứt ra, đầu đau đớn. Cô nhảy ra từ lỗ hổng trên trán, dọc theo thanh âm kia.
Đây là ngôi nhà ba buồng hai phòng, bên cạnh nhà bếp có cái phòng vệ sinh, tiếng vang chính là từ bên trong truyền tới. Tần Thái đi tới phòng vệ sinh, mở cửa, nỗ lực nhìn vào trong bồn cầu, bên trong có bóng người mơ hồ. Là một bà lão.
Trong lòng Tần Thái đã có đáp án, nàng đưa tay đến bồn cầu, kéo bà lão ra. bà lão cũng không chứa lệ khí, mò đi ra liền biến mất.
Tần Thái tỉnh lại, tiếng vang đã không còn. Người Trong phòng nín thở tập trung nghe ngóng, Tần Thái mở miệng: "Xong rồi."
Mấy người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Tả Lực Khôi vung tay lên: "Đi, mời đại sư một bữa!"
Tần Thái không muốn đi: "Chỗ tôi ở rất xa..."
Nhưng vợ chồng chủ nhà đâu có chịu, nhất định phải mời Tần Thái ăn cơm, cũng bảo đảm sẽ đưa cô về.
Tần Thái hết cách rồi, chỉ đành đi ăn cơm với bọn hắn.
Bên ngoài tiểu khu có nhà bán canh Gà, đoàn người đi tới bên kia, mấy cái cảnh sát vây quanh Tần Thái, đều muốn hỏi ra nguyên nhân. Đến trên bàn, Tần Thái uống một ly bia, lúc này mới lên tiếng: "Mấy hôm trước có một người già qua đời trong nhà các người?"
Mọi người trên bàn không nói lời nào, nhìn lẫn nhau, cuối cùng tranh nhau rót rượu cho Tần Thái: "Cao nhân, sao ngài biết?"
Tần Thái không chịu nổi nhiệt tình như thế: "Đừng rót đừng rót, tôi không uống được."
Chủ nhà thấp thỏm: "Cao nhân, lẽ nào lại là mẹ tôi..."
Tần Thái gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu: "Cũng không liên quan đến chuyện của bà lão, lúc bà ấy mất, mấy người có tắm rửa cho bà ấy không?"
bà chủ nhà lúc này mới trả lời: "Tắm rồi, không phải phong tục nói tắm rửa sạch sẽ thì khiếp sau mới càng sạch sẽ làm người à..."
Tần Thái gật đầu: "Sau đó cô đổ nước này vào trong bồn cầu?"
bà chủ nhà suy nghĩ hồi lâu, vừa mới vỗ đùi, bà ta cũng phục rồi: "Cao nhân, sao ngài biết?"
Trong bát Tần Thái chất thành một đống gà, cá cùng các loại món ăn, cô thật sự không tiện, chỉ đành giải thích: "Sau khi người chết, hồn chủ rời đi, những hồn phách khác mất ràng buộc, vốn sẽ cứ như vậy mà tiêu tán. Nước tắm rửa cho thi thể không cẩn thận dẫn theo thi hồn hoặc là ba hồn nhỏ của thi hồn. Hồn phách vốn là thuần âm, thủy cũng thuần âm, nó ở trong nước, mấy ngày cũng không bị dương khí tách ra. Lại không ra được, đương nhiên là muốn tạo ra tiếng vang rồi."
Vừa nói lời này, mọi người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vây quanh như vây xem con khỉ vậy mà nhìn Tần Thái. Tả Lực Khôi đã từng thấy bản lĩnh của Tần Thái, lúc này cũng rất bình tĩnh, chỉ gắp thức ăn cho Tần Thái: "Đừng phá nữa, có để người ta ăn cơm hay không."
Đang ăn vui vẻ, lại có chuyện xảy ra bên cạnh.
Một cô bé đột nhiên khóc lên —— bị hóc xương gà rồi.
Cha mẹ cô bé phát hoảng, chủ quán cũng hoảng rồi, tình hình có chút nghiêm trọng, mọi người đều vội vã muốn đưa đi bệnh viện. Bàn của Tần Thái lại vui vẻ: "Cao nhân, ngài xử lý sự việc kia đi!"
Tần Thái: "..."
Chương 52: Ngày 10 tháng 4 A chương
A-A+
Tần Thái nhìn thấy Đàm Tiếu, Đàm Tiếu cũng không hỏi gì cả, trực tiếp đi vào thang máy, xuống tầng một. Tần Thái vẫn không nghĩ ra, Đàm Tiếu được sai đi làm cái gì?
Mà càng khiến cô kinh ngạc chính là, Đàm Tiếu mới đi không lâu, Đàm Hải cũng đi theo xuống.
Tần Thái không có việc gì, lại không quen thuộc với nơi này, không thể làm gì khác ngoài trở về phòng ngủ của mình. Vẫn không thấy Sa Ưng, Tần Thái nghĩ tới hắn liền thở dài.
Ở trong phòng ngồi một lúc, Tần Thái luyện tập công pháp. Cũng chỉ là tâm pháp làm bình tĩnh nội tâm, đột nhiên nghe được một tiếng hít thở. Tần Thái tĩnh lại tâm tình, chỉ cảm thấy bên người cực kỳ yên tĩnh, giống như cô không dùng tai để nghe động tĩnh vậy.
Cái cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cô nỗ lực muốn nghe xem loại khí tức này đến từ đâu. Thanh âm vừa nhẹ vừa bé, hẳn là ở bên cạnh cô. Bên cạnh cô chỉ có một cái mặt tủ ở đầu giường, bên trên kèm theo một ít phụ kiện của cô.
Rõ ràng cô không nhúc nhích, nhưng phát hiện mình giống như đã tiếp cận nó, dọc theo âm thanh đi đến.
Đột nhiên, khi tiếp cận đến tấm da người này, cô đột nhiên thức tỉnh —— tấm da này, tấm da này của chị Hồng đang hô hấp!!
Lông tơ của cô dựng đứng, nhất thời tỉnh lại từ trạng thái nhập định. Đây là... Cái thứ gì?!
Cô rùng mình một cái, cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí một đi tới, lần thứ hai rút ra miếng da, miếng da này vẫn rất ấm áp, lúc rút ra, thanh âm hô hấp liền không còn.
Tần Thái giống như bị sâu bò đầy người vậy, ngay lập tức bỏ lại tấm da vào trong ống. Lẽ nào là hồn phách của chị Hồng, bị vây ở trong tấm da này?
Nếu không thì tại sao chị ta vẫn chưa tới tìm mình?
Tần Thái nghĩ mãi mà không ra, cũng không hỏi ai được. Chờ đến lúc ăn tối, Đàm Tiếu mới đến tìm cô. Hắn ngồi xuống bên giường Tần Thái, trên mặt mang ý cười: "Lam tổ trưởng, ha, chỉ sợ bây giờ tôi lại phải gọi cô là Lam trợ lý rồi?"
Tần Thái cũng không quan tâm chuyện này: "Tấm da này của Chị Hồng, hình như có thể thở!!"
Đàm Tiếu lúc này mới cảm thấy bất ngờ: "Cô không biết sao? cơ thể của chị Hồng, phần tốt nhất chính là tấm da này, là vật liệu quý giá để luyện chế pháp bảo. Cô nhớ bảo quản cẩn thận, không được để ở nơi có nhiệt độ cao, tốt nhất là đặt ở nơi râm mát gần nước, nhưng đừng thả vào trong nước."
Tần Thái nào có biết, cô còn lo lắng chuyện khác: "Chị Hồng... Tôi còn chờ chị ta đến tìm tôi đây. Các ngươi cứ mãi nói đến chuyện luyện chế pháp bảo, cũng không ai nói cho ta cách luyện!"
Đàm Tiếu không muốn nói đến đề tài này: "Sau này Thông Gia cảm thấy nên nói, thì sẽ nói cho cô biết sau. Chuyện Chị Hồng, Cô làm rất khá. Nhưng mà Lam Sầu, có chuyện cô phải nói cho rõ ràng..."
Tần Thái không đợi hắn nói xong đã trả lời: "Điều kiện lần trước của anh là thật chứ? Tôi cầm tiền lương của trợ lý, anh giúp tôi làm tất cả mọi chuyện?"
Đàm Tiếu cảm thấy con nhóc này nói chuyện rất trực tiếp: "Cô nhớ kỹ là tốt rồi, như vậy có thể bên người Thông Gia lâu một chút."
Tần Thái cảm thán: "Thời đại này còn có người ngốc như v... A, không không không, ý tôi là, tôi cầu cũng không được."
==
Đàm Tiếu này, đúng là có chút bản lĩnh.
Địa điểm mới của Thông dương quán rất nhanh sẽ chọn xong, hắn vừa tìm công ty trang trí tới bày bố, vừa để Tần Thái bắt đầu ở phát tin nhắn trên trang thông báo của Thông Dương Quán gửi tới các khách hàng "Thân quen" trước đây.
Tần Thái cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Ta nói Đàm Tiếu này, tốt xấu gì thì Thông Dương Quán cũng có chút móc nối với Huyền Môn, chằng lẽ không thể dùng loại phương thức báo mộng khiến người ta tin phục sao?!"
Khi đó Đàm Tiếu đang mặc cả cùng công ty trang trí, còn đang thảo luận ba chữ Thông Dương Quán nên khắc bằng gỗ hay dùng thủy tinh, bận bịu đến tưng tửng. Nghe được Tần Thái hỏi, hắn cũng không quay đầu lại: "Phải tin tưởng khoa học kỹ thuật!"
...
Văn phòng được trang trí xong xuôi trong ba ngày, Tần Thái thay đổi cái nhìn với Đàm Tiếu. Mặc kệ nhân phẩm ra sao, ít nhất hiệu suất làm việc của hắn là tuyệt đối không thể xoi mói.
Một mình hắn lo liệu sao?, từ kí kết xong hợp đồng thuê nhà, vừa đốc xúc trang trí, vừa tự mình liệt danh sách dặn dò Đàm Hải chọn mua đồ dùng làm việc mới, vừa phải quan tâm đ ến sở thích của Thông Gia, vừa phải bận tâm đ ến cảm thụ của khách mời.
Hắn rất ít khi dùng máy tính, mặc kệ là chuyện gì đều ghi vào sổ ghi chép, một ngày việc vặt lít nha lít nhít mười mấy trang. Làm xong một việc lại phải tính một việc khác.
Mua bất cứ đồ gì đều tự mình kiểm tra, nếu như phát hiện khuyết điểm, lập tức sẽ đổi cái khác. Ngay cả cafe đãi khách hay lá trà của Thông Gia hắn cũng tự mình kiểm tra, xem chất lượng ra sao.
Tần Thái dần dần hiểu rõ nguyên nhân cái chết của chị Hồng, thật ra những việc này đều không giống như những gì mà cô nhìn thấy. Có thể Thông Gia chưa hẳn đã không biết cô liên thủ với Đàm Tiếu, để lộ bí mật tư liệu của mấy tổ vu oan chị Hồng, hắn chỉ là không muốn nói.
Một mặt, hắn vẫn còn cảm thấy hứng thú với hồn phách của Tần Thái, mặt khác, hắn biết giữa hai người, ai mới là người làm ra việc này.
Cho nên, bán thịt thượng vị không thể quá đắc ý, bởi vì chỉ cần không phải là Boss không có đầu óc, đều có thể phân rõ được ai nặng ai nhẹ.
Vì thế Tần Thái vẫn rất an phận, nhiều ngày như thế tới bây giờ, cô chính là đang làm trợ thủ giúp Đàm Tiếu. Chỉ cần hoàn thành chuyện Đàm Tiếu giao, những chuyện khác đều không hỏi đến.
Đàm Tiếu khá là thích sự giúp đỡ như vậy, cái này cũng là một trong những nguyên nhân hắn hợp tác với Tần Thái. Vừa đúng tâm ý của Boss, lại đánh đuổi dã tâm mạnh mẽ của kẻ địch.
Mà Tần Thái cũng không nghĩ nhiều như thế—— cô là người không cầu tiến, có người giúp cô làm việc, cô hài lòng còn không kịp.
Nhân sự trong Thông Dương Quán rất đơn giản, cấp trên cao nhất đương nhiên là Thông Gia, phía dưới là hai người phụ tá, một người tiếp đón các em gái, một người chuyên chạy bên ngoài, chọn mua trợ lý. người tiếp đón các em gái trước đây là người của chị Hồng, hiện tại chị Hồng đi rồi, đương nhiên cô không thể dùng rồi.
Tần Thái đề bạt A Tử trong tổ mình, A Tử người đẹp, làm việc cũng linh hoạt, nếu như không phải ban đầu bị Bạch Lộ tiết lộ tư liệu, hiện tại có lẽ cô ấy cũng đã là tổ trưởng của một tổ rồi.
Lúc này ở làm việc tiếp đón ở Thông Dương Quán cũng an toàn hơn so với việc chạy ở bên ngoài.
Tổ trưởng tổ một Tần Thái đề nghị cho Lục Châu đảm nhiệm, Lục Châu tuy rằng không sắc sảo bằng A Tử, nhưng là người ổn trọng, ngược lại cũng là ứng cử viên phù hợp. Nhưng mà muốn tìm Người Canh Gác, cũng khá là phiền toái.
Nếu như làm trợ lý của Thông Gia, dĩ nhiên là không thể ở ký túc xá của tổ một rồi. Đàm Tiếu rất nhanh sẽ sắp xếp Tần Thái đến ở biệt thự của Thông Gia —— chính là gian phòng lúc trước Tần Thái ở, sát vách là Đàm Tiếu.
Thông Gia bình thường ở tại tầng ba, lúc có việc hai người nhất định phải xuất hiện.
Vốn lúc trước Tần Thái còn cảm thấy ở chỗ Thông Gia không tốt, nhưng không bao lâu cô liền thoải mái —— nơi này có sáu tần đấy, bình thường muốn chào hỏi cũng không nhìn thấy ai.
Tần Thái ở tầng bốn, Đàm Tiếu ở tầng sáu, bình thường nơi này cũng có mấy nữ giúp việc, thực sự là quạnh quẽ hết mức.
Tối hôm đó, hơn mười một giờ, Tần Thái nhận được một cú điện thoại, là Tả Lực Khôi gọi tới. giọng nói hắn lo lắng: "Cửu Giang đường số 31, có thể tới đây một chút được không?"
Tần Thái ngủ đến mơ màng, đứng dậy mặc quần áo: "Chuyện gì?"
Tả Lực Khôi nói ngắn gọn: "Đến rồi lại nói, nhanh lên một chút."
Tần Thái đứng dậy đi ra ngoài, nơi này vô cùng hẻo lánh, ngay cả xe công cộng đều không có, Tần Thái chạy hai mươi mấy phút, đi xuống đường cái mới bắt được một chiếc xe taxi, cho lái xe địa chỉ, đúng là rất nhanh đã đến nơi Tả Lực Khôi nói.
Nơi này có rất nhiều nhà dân, còn rất mới, nhìn dáng vẻ mới chỉ ở được hai năm. Tần Thái còn chưa tiến vào tiểu khu, Tả Lực Khôi đã đến đón: "Gặp phải chuyện kỳ lạ, cô xem có biện pháp nào hay không."
Tần Thái đi với hắn vào trong tiểu khu đi: "Chuyện gì vậy?"
Chờ đi tới lầu ba 301 của tiểu khu, ầm ĩ, một phòng toàn người, đều là cảnh sát. Tần Thái vừa tiến đến liền không nói gì —— đang có chuyện gì?
Tả Lực Khôi cũng khó nói, chỉ tắt hết điện. Mọi người đều ngừng thở, trong phòng yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi. Tần Thái quả thật cạn lời: "Đừng nói mấy người muốn chơi trò trốn tìm nhá, có chuyện gì thì nói đi!"
Tả lực khôi nhẹ thở dài một tiếng.
Không tới 3 phút, quả nhiên trong bóng tối vang lên một trận âm thanh —— như là... Có cái gì đó rơi xuống nước, cực lực vùng vẫy, thanh âm bọt nước bắn tóe tung.
Trong bóng tối cực kỳ nghe rõ ràng, Tần Thái lúc này cũng không sợ, dù sao một phòng toàn người đây.
"Mấy người đặt cá sống trong bồn à?" Có người mở đèn, âm thanh cũng tắt ngủm.
Chủ nhà là đồng sự của Tả Lực Khôi, vào lúc này đã sắp khóc: "Không có, chúng ta đã đổ hết nước rồi, lúc này ngay cả chén nước cũng không có."
Vợ của hắn ở bên cạnh không ngừng run rẩy: "Kể từ mấy ngày trước..."
"Đừng nói nữa!" Chủ nhà thể hiện sự mạnh mẽ của người chồng, "Chắc chắn không có liên quan đến chuyện này!"
Trong phòng tổng cộng có 8 người đàn ông, vào lúc này đều nhìn Tần Thái. Đương nhiên bọn họ vẫn không dám mang nhiều kỳ vọng, dù sao Tần Thái quá trẻ, thật không có phong phạm của đại sư.
Tần Thái ở trên ghế salông ngồi xuống: "Tôi ngủ... À, tôi nhập định, mấy người không nên quấy rầy."
Mấy người đàn ông đứng gần nhau, bà chủ nhà ôm cổ chồng mình: "Chúng ta bán nhà đi có được hay không?"
Người đàn ông cũng không biết nên làm gì: "Xem một chút nữa đi."
Nói nhiều như vậy, Tần Thái không ngủ được. Cô đành luyện công pháp, nhập định. Tâm lắng xuống, cũng sắp nhập định. Ánh đèn lại tắt, chỉ chốc lát sau âm thanh kia lại vang lên.
Cái trán của Tần Thái bắt đầu nứt ra, đầu đau đớn. Cô nhảy ra từ lỗ hổng trên trán, dọc theo thanh âm kia.
Đây là ngôi nhà ba buồng hai phòng, bên cạnh nhà bếp có cái phòng vệ sinh, tiếng vang chính là từ bên trong truyền tới. Tần Thái đi tới phòng vệ sinh, mở cửa, nỗ lực nhìn vào trong bồn cầu, bên trong có bóng người mơ hồ. Là một bà lão.
Trong lòng Tần Thái đã có đáp án, nàng đưa tay đến bồn cầu, kéo bà lão ra. bà lão cũng không chứa lệ khí, mò đi ra liền biến mất.
Tần Thái tỉnh lại, tiếng vang đã không còn. Người Trong phòng nín thở tập trung nghe ngóng, Tần Thái mở miệng: "Xong rồi."
Mấy người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Tả Lực Khôi vung tay lên: "Đi, mời đại sư một bữa!"
Tần Thái không muốn đi: "Chỗ tôi ở rất xa..."
Nhưng vợ chồng chủ nhà đâu có chịu, nhất định phải mời Tần Thái ăn cơm, cũng bảo đảm sẽ đưa cô về.
Tần Thái hết cách rồi, chỉ đành đi ăn cơm với bọn hắn.
Bên ngoài tiểu khu có nhà bán canh Gà, đoàn người đi tới bên kia, mấy cái cảnh sát vây quanh Tần Thái, đều muốn hỏi ra nguyên nhân. Đến trên bàn, Tần Thái uống một ly bia, lúc này mới lên tiếng: "Mấy hôm trước có một người già qua đời trong nhà các người?"
Mọi người trên bàn không nói lời nào, nhìn lẫn nhau, cuối cùng tranh nhau rót rượu cho Tần Thái: "Cao nhân, sao ngài biết?"
Tần Thái không chịu nổi nhiệt tình như thế: "Đừng rót đừng rót, tôi không uống được."
Chủ nhà thấp thỏm: "Cao nhân, lẽ nào lại là mẹ tôi..."
Tần Thái gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu: "Cũng không liên quan đến chuyện của bà lão, lúc bà ấy mất, mấy người có tắm rửa cho bà ấy không?"
bà chủ nhà lúc này mới trả lời: "Tắm rồi, không phải phong tục nói tắm rửa sạch sẽ thì khiếp sau mới càng sạch sẽ làm người à..."
Tần Thái gật đầu: "Sau đó cô đổ nước này vào trong bồn cầu?"
bà chủ nhà suy nghĩ hồi lâu, vừa mới vỗ đùi, bà ta cũng phục rồi: "Cao nhân, sao ngài biết?"
Trong bát Tần Thái chất thành một đống gà, cá cùng các loại món ăn, cô thật sự không tiện, chỉ đành giải thích: "Sau khi người chết, hồn chủ rời đi, những hồn phách khác mất ràng buộc, vốn sẽ cứ như vậy mà tiêu tán. Nước tắm rửa cho thi thể không cẩn thận dẫn theo thi hồn hoặc là ba hồn nhỏ của thi hồn. Hồn phách vốn là thuần âm, thủy cũng thuần âm, nó ở trong nước, mấy ngày cũng không bị dương khí tách ra. Lại không ra được, đương nhiên là muốn tạo ra tiếng vang rồi."
Vừa nói lời này, mọi người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vây quanh như vây xem con khỉ vậy mà nhìn Tần Thái. Tả Lực Khôi đã từng thấy bản lĩnh của Tần Thái, lúc này cũng rất bình tĩnh, chỉ gắp thức ăn cho Tần Thái: "Đừng phá nữa, có để người ta ăn cơm hay không."
Đang ăn vui vẻ, lại có chuyện xảy ra bên cạnh.
Một cô bé đột nhiên khóc lên —— bị hóc xương gà rồi.
Cha mẹ cô bé phát hoảng, chủ quán cũng hoảng rồi, tình hình có chút nghiêm trọng, mọi người đều vội vã muốn đưa đi bệnh viện. Bàn của Tần Thái lại vui vẻ: "Cao nhân, ngài xử lý sự việc kia đi!"
Tần Thái: "..."
Bình luận facebook