-
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
deyun
Tần Thái không thể hình dung ra cảnh tượng kia, đôi bàn tay nhỏ dài trắng tinh đang run rẩy cởi bỏ dây lưng của cơ thể này, làm cô cảm thấy da gà của cả đời đều rớt ở đây.
Cô đang mặc một bộ tây trang, cô gái kia còn chưa đưa tay kéo khóa thì nước mắt đã tuôn rơi. So với cô ta Tần Thái còn thương tâm hơn—— cô nương, cô khóc cái gì vậy, tôi còn chưa làm gì cô, rõ ràng là cô đang phi lễ tôi mà!!
Cô cầm lấy tay cô gái kia, đang suy nghĩ làm sao để đuổi cô ta đi thì đột nhiên bên ngoài có người tìm tới.
Tần Thái như thấy cứu tinh, tức khắc xông lên ôm lấy Đàm Tiếu. Nhanh chóng giải thích: " Tôi chưa có làm gì với cô ta hết, sự tình không như anh nhìn thấy đâu." Đàm Tiếu không hiểu gì nhưng cô gái bên kia đang nhìn bọn họ, đột nhiên... như hiểu ra cái gì.
Đàm Tiếu đang muốn nói, Tần Thái hôn lên!!
1
Đàm Tiếu hóa đá tại chỗ.
Cô gái kia sửa sửa cái váy ngắn, không khóc nữa, chỉ nhỏ giọng nói: " Thông gia, tôi có thể đi rồi sao?"
Tần Thái liên tục gật đầu, chỉ hận không hát vang một khúc ca vui vẻ mà tiễn cô ta đi: " Đi mau đi."
Cô gái kia đi rồi, Tần Thái mới quay đầu lại, ngây người—— sáu Tuyến Trường trừ cô ra, đã có ba người đang đứng phía sau.
=д=
Ánh mắt của ba Tuyến Trường khác nhau nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Đàm Tiếu, cuối cùng vỗ vai Tần Thái: " Lão Thông à, lại đổi khẩu vị à."
Một Tuyến Trường khác lại cười đến thần bí: " Tôi đã nói cậu trợ lý này không đơn giản như vậy, dùng lâu như vậy vẫn chưa đổi."
Vẫn là Tuyến Trường tuyến bốn tương đối phúc hậu: " Đi thôi đi thôi, đừng ở đây cản trở bọn họ làm việc lớn...."
= =
Thấy bọn họ đi hết, Tần Thái buông Đàm Tiếu ra: " Đàm Tiếu, may mắn là có anh chạy tới đúng lúc, bằng không tôi cmn da gà đều rớt hết rồi!!"
Đàm Tiếu vọt vào phòng vệ sinh, không ngừng súc miệng, hồi lâu mới sâu kín nói: " Cô còn nổi được da gà cơ đấy."
Tôi đã hy sinh tại chỗ đây.
Tần Thái cười hắc hắc, đi lên ôm bờ vai lấy lòng: " Khi nào hội nghị mới bắt đầu vậy? hay là chúng ta trốn ở đây một lát."
Đàm Tiếu còn chưa nói thì có người đi vào, là Tuyến Trường của tuyến hai Vân Ca.
" Ồ, hai người cũng ở đây à." Hắn chào hỏi với Tần Thái, sau đó hắn... hắn....hắn, hắn đứng vào bên cạnh, dường như không có việc gì mà kéo khóa qu@n xuống, móc cái kia ra.....
Tần Thái hận không thể đâm đầu vào tường mà chết.
Má ơi, hiện tại tôi nên ở WC nam hay là WC nữ đây!!
Vân Ca giải quyết xong liền đi mất, Tần Thái nhéo Đàm Tiếu: " Rốt cuộc còn bao lâu nữa hội nghị mới bắt đầu?"
Đàm Tiếu nhìn đồng hồ: "Hai ba tiếng nữa."
Tần Thái nổi giận: " Vậy đi sớm làm cái gì?"
Đàm Tiếu dùng ánh mắt cô thật ngốc nhìn: " Đương nhiên là tìm việc vui, nơi này mỹ nữ nhiều như mây, hơn nữa hôm nay tầng một, tầng hai đều được bao miễn phí, cô không biết sao?"
Tần Thái nghiến răng nghiến lợi: " Vậy tôi thì có thể làm ăn được gì?!" đột nhiên cô lại nghĩ đến: " Vừa rồi tên giám đốc kia có nói đi thằng về bên trái có phòng, chúng ta trốn vào phòng đó đi, chờ khi nào hội nghị bắt đầu thì đi ra!!"
Khi nói chuyện, lại có người khác đi vào, nhìn Tần Thái đang kề sát bên Đàm Tiếu mà cười, sau đó đứng bên cạnh, móc ra cái kia.....
Tần Thái không nói nhiều, nắm lấy Đàm Tiếu kéo ra ngoài.
Đàm Tiếu không vui chút nào: " Làm ơn, cô hiện tại dùng cái cơ thể đó.... Chúng ta đều là hai nam nhân, rúc vào một phòng, làm người khác nghĩ như thế nào?"
Tần Thái đã hạ quyết tâm: " Đi"
Đi vào bên trong, Tần Thái thấy phòng này rất kỳ quái, trên giường có hai cái gì đó hình tròn, bốn phía có bốn trụ, tạo hình có chút quen mắt.
Cô chỉ vào: " Đây là thứ gì?"
Đàm Tiếu ngồi bên mép giường: " Tôi thật không rõ, chúng ta.... Sao lại trốn ở đây?"
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô, Tần Thái chỉ có thể nhìn khắp nơi, cái gì cũng thấy thật mới mẻ.
Rõ ràng có điện, nhưng đầu giường còn có một túi nến, Tần Thái kéo ngăn kéo ra, thì ra còn có đ ĩa nhạc. cô rất kinh hỉ: " Nơi này còn có đ ĩa nha, chúng ta xem phim đi."
Đàm Tiếu lại trái lo phải nghĩ: " Tôi thấy thôi đi." Anh ta ném cái đ ĩa vào lại ngăn kéo, Tần Thái khó hiểu, anh ta chỉ nhàn nhạt giải thích: " Hôm nay cô đã chịu k1ch thích đủ nhiều rồi..."
Tần Thái ngồi một lát liền thấy mệt, cô kéo chăn leo lên giường nằm, giường rất co dãn, ngủ cực kỳ thoải mái. Chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.
Lúc tỉnh lại thì thấy mình dựa vào lồ ng ngực của Đàm Tiếu, cánh tay phải của Đàm Tiếu đang ôm lấy cô. Tần Thái thấy ấm áp, đang tính cảm động thì phát hiện tay trái còn lại đang che mặt cô, sợ mặt cô đụng phải anh ta.
= =
" Còn bốn mươi phút."Đàm Tiếu thấy cô đã tỉnh, anh nghĩ Tần Thái chắc sẽ khẩn trương. " Không sao đâu, tính cách của Thông gia vốn cổ quái hay thay đổi, sẽ không dễ dàng bị người nhìn ra. Cô đã xem qua tư liệu tôi đưa rồi, mấy báo cáo trước kia đều là tôi viết, không có gì khác biệt. Nhớ kỹ làm nhiều nói ít."
Thanh âm của Đàm Tiếu rất thấp, Tần Thái dần hết khẩn trương—— thật sự là so với đôi mắt kia của chị Hồng, chuyện này có gì là đáng sợ đâu.
Sau khi từ phòng đi ra ngoài, các Tuyến Trường đã tụ tập đông đủ bên ngoài, nhìn thấy Tần Thái, bọn họ cười cợt: " Ồ, lão Thông, khẩu vị của anh biến hóa ghê thiệt nha."
Tần Thái đi phía trước Tần Thái, nghe vậy thì học theo bộ dáng cười gượng của Thông gia: " Thì sao thì sao, biến hóa ra sao thì cũng không thoát khỏi thôi mà."
Cả năm Tuyến Trường đều cười to—— lúc trước Đàm Tiếu vừa tốt nghiệp đại học đã bị Thông gia nhìn trúng, đi theo ông ta đã sáu bảy năm. Nói không thoát khỏi thật ra cũng có phần đúng.
Ngồi xuống sô pha, cô mỹ nhân tóc dài kia vẫn đang đáng thương ngồi chờ. Tần Thái có chút không đành lòng, bảo Đàm Tiếu—— nếu không thì anh hưởng thụ một chút?
Đàm Tiếu làm bộ không nghe thấy, mà lúc này cô mỹ nhân kia bất động thanh sắc ngồi vào giữa Đàm Tiếu và Tần Thái. Tần Thái thấy ngượng ngùng—— cả năm Tuyến Trường kia đều có mỹ nhân sủng ái bên cạnh, chỉ mình cô ngồi ngốc.
Nhưng mà nhưng mà, cô thật sự không sủng ái người ta được mà!
Cô chỉ có thể nhìn về phía Đàm Tiếu, mỹ nhân tóc dài mặc sườn xám ngắn viền ren đen,trên còn đính đá lấp lánh. Dáng người rất tốt, cổ áo thấp ngực hoàn toàn có thể thấy núi non trùng điệp.
Tần Thái không nhịn được nhìn vài lần, sau đó nhớ lại thân thể của mình, nháy mắt cảm thấy màn thầu nhỏ mà đem so với đại đại màn thầu thật là con mẹ nó.
Chân mỹ nhân tóc dài dài miên man, thân mình gập ghềnh, không dấu vết mà ngồi lên đùi Tần Thái!! Hô hấp Tần Thái cứng lại, mỹ nhân khẽ nhếch môi đỏ, dán vào vành tai của cô: " Thông gia hôm nay thật lãnh đạm nha... chẳng lẽ là do không thích em sao?"
Tần Thái như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, cô nỗ lực trấn định: "Không không không.... Làm sao lại ghét chứ?"
Cô mỹ nhân này so với cô gái trong WC kia ph óng đãng hơn nhiều, cô ta lúc này đang ngả vào lồ ng ngực Tần Thái mà nhẹ nhàng cọ cọ, Tần Thái liền cảm thấy nhận được một cơn áp lực cực lớn—— đó là sát khí, đại sát khí!
Mỹ nhân đem rượu mớn đến môi Tần Thái, Tần Thái căng hết da đầu, đang chuẩn bị uống thì cô ta lại không cẩn thận làm đổ lên người.
Màu rượu xanh nhạt hút mắt theo khe rãnh mê người chảy xuôi. Mỹ nhân ngước lên, ánh mắt mê ly: " Em thật không cẩn thận, Thông gia, ngài sẽ không trách em chứ?"
Khi đó Tần Thái rất thành thật, cô ta tự biên tự diễn thấy bình thường, còn cô thì lại thấy rất bất bình thường nha, rượu cũng chỉ đổ lên người cô, tôi thì có gì mà trách móc cô đây?!
= =
Mỹ nhân tóc dài nào có cam tâm, lập tức tấn công bộ phận quan trọng của Tần Thái, cô ta ngồi trên đùi Tần Thái, không dấu vết cứ cọ tới cọ lui. Làm Tần Thái xấu hổ không thôi, còn tránh trên mặt lộ ra tia xấu hổ. Cô chỉ còn cách chờ người đẹp kia đi rửa ngực mà tìm Đàm Tiếu cứu giá.
Đàm Tiếu cứ cuối đầu uống rượu, không dao động —— cô ghê tởm một thì tôi ghê tởm mười.
Tần Thái đã nhìn ra—— hôm nay ông nội này khẳng định là không muốn hỗ trợ rồi.
Tay cô chậm rãi hướng về phía trước, cuối cùng nâng cằm của mỹ nhân kia lên. Môi người đẹp hồng hào ướt át, trang điểm rất đậm nhưng không hỗn độn. Trang sức phối trên người rất đơn giản nhưng nhìn ra được giá trị xa xỉ.
Tần Thái kề sát vào, hôn nhẹ lên vành tai: " Không phải em ngồi vào lòng rồi mà vẫn không loạn." âm thanh của thân thể này trầm thấp mang theo khuynh hướng lạnh lùng, Thông Dương Tử chọn thân thể rất nghiêm khắc." Chỉ là hôm nay làm có hơi nhiều...khụ khụ...."
........đạn tuyệt hết lương, cô hiểu đi người đẹp à, hiểu đi?
Người đẹp quả nhiên hiểu, cô ta tùy tay lấy mấy hộp lớn nhỏ từ trong giỏ xách, đưa ra một viên thuốc: " Thông gia, em sao lại để ngài mất hứng được. Đây là hàng ngoại nhập, bổ sung đạn dược trong nháy mắt, đảm bảo không tổn hại đến thân thể."
Nhìn viên thuốc kia, Tần Thái thiệt muốn cmn chết tâm. Như vậy vẫn chưa được? vẫn muốn tiếp tục dây dưa?!
Đang muốn bốc hỏa thì đột nhiên trong miệng có gì ngọt ngọt, Đàm Tiếu lại lột tiếp một quả nho đút cho. Tần Thái liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta dường như nhớ đến cái gì: " Thông gia, huấn luyện viên Sa Ưng cũng tới, có muốn chào hỏi anh ta một chút không?"
Tần Thái như được đại xá: " Đương nhiên đương nhiên, tôi vừa lúc có việc tìm hắn!"
Một chuyến này, cô thật là hối hận —— sớm biết sẽ bị người đẹp tóc dài kia quấn lấy, cô sẽ không tới đâu!!
Lầu hai là nơi rất lớn, Sa Ưng ở phía Bắc, hội nghị bên kỹ thuật với hội nghị bên quản lý không tổ chức cùng nhau.
Tần Thái với Đàm Tiếu cười cười đi qua, nhìn thấy Sa Ưng đang nói chuyện với một người khác. Người kia ăn mặc tây trang chất liệu nhung đen đơn giản, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tối tăm—— là Bạch Cập.
Tần Thái không nói hai lời, muốn quay đầu chạy. Đàm Tiếu khó hiểu: " Làm sao vậy?"
Tần Thái còn không kịp nói chuyện, Sa Ưng đã thấy cô—— nhìn theo ánh mắt của Sa Ưng, Bạch Cập đương nhiên cũng nhìn thấy cô.
Trong lòng Tần Thái tự thôi miên chính mình—— ta là Thông Dương Tử, là Thông Dương Tử, Thông Dương Tử.....
Cô dùng giọng nói nhàn nhạt chào hỏi với Bạch Cập.
Ánh mắt của Bạch Cập rất sắc bén, giống như xác định mục tiêu mà nhìn chằm chằm lấy cô. Tần Thái nỗ lực không chột dạ, nhìn thẳng lại hắn. Không khí lặng hẳn đi, Sa Ưng không dấu vết lên tiếng: " Thông gia, chúng ta đừng quấy rầy tiên sinh Bạch nữa, đến bên cạnh nói chuyện đi."
Tần Thái mong còn không kịp, vội vàng chào hỏi với Bạch Cập rồi cùng Sa Ưng, Đàm Tiếu đi nhanh.
Thẳng đến chỗ xa xa, cô vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt như kim đâm phía sau lưng.
Bạch Cập.... Không lẽ đã nhận ra cô rồi sao?!
Tần Thái không thể hình dung ra cảnh tượng kia, đôi bàn tay nhỏ dài trắng tinh đang run rẩy cởi bỏ dây lưng của cơ thể này, làm cô cảm thấy da gà của cả đời đều rớt ở đây.
Cô đang mặc một bộ tây trang, cô gái kia còn chưa đưa tay kéo khóa thì nước mắt đã tuôn rơi. So với cô ta Tần Thái còn thương tâm hơn—— cô nương, cô khóc cái gì vậy, tôi còn chưa làm gì cô, rõ ràng là cô đang phi lễ tôi mà!!
Cô cầm lấy tay cô gái kia, đang suy nghĩ làm sao để đuổi cô ta đi thì đột nhiên bên ngoài có người tìm tới.
Tần Thái như thấy cứu tinh, tức khắc xông lên ôm lấy Đàm Tiếu. Nhanh chóng giải thích: " Tôi chưa có làm gì với cô ta hết, sự tình không như anh nhìn thấy đâu." Đàm Tiếu không hiểu gì nhưng cô gái bên kia đang nhìn bọn họ, đột nhiên... như hiểu ra cái gì.
Đàm Tiếu đang muốn nói, Tần Thái hôn lên!!
1
Đàm Tiếu hóa đá tại chỗ.
Cô gái kia sửa sửa cái váy ngắn, không khóc nữa, chỉ nhỏ giọng nói: " Thông gia, tôi có thể đi rồi sao?"
Tần Thái liên tục gật đầu, chỉ hận không hát vang một khúc ca vui vẻ mà tiễn cô ta đi: " Đi mau đi."
Cô gái kia đi rồi, Tần Thái mới quay đầu lại, ngây người—— sáu Tuyến Trường trừ cô ra, đã có ba người đang đứng phía sau.
=д=
Ánh mắt của ba Tuyến Trường khác nhau nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Đàm Tiếu, cuối cùng vỗ vai Tần Thái: " Lão Thông à, lại đổi khẩu vị à."
Một Tuyến Trường khác lại cười đến thần bí: " Tôi đã nói cậu trợ lý này không đơn giản như vậy, dùng lâu như vậy vẫn chưa đổi."
Vẫn là Tuyến Trường tuyến bốn tương đối phúc hậu: " Đi thôi đi thôi, đừng ở đây cản trở bọn họ làm việc lớn...."
= =
Thấy bọn họ đi hết, Tần Thái buông Đàm Tiếu ra: " Đàm Tiếu, may mắn là có anh chạy tới đúng lúc, bằng không tôi cmn da gà đều rớt hết rồi!!"
Đàm Tiếu vọt vào phòng vệ sinh, không ngừng súc miệng, hồi lâu mới sâu kín nói: " Cô còn nổi được da gà cơ đấy."
Tôi đã hy sinh tại chỗ đây.
Tần Thái cười hắc hắc, đi lên ôm bờ vai lấy lòng: " Khi nào hội nghị mới bắt đầu vậy? hay là chúng ta trốn ở đây một lát."
Đàm Tiếu còn chưa nói thì có người đi vào, là Tuyến Trường của tuyến hai Vân Ca.
" Ồ, hai người cũng ở đây à." Hắn chào hỏi với Tần Thái, sau đó hắn... hắn....hắn, hắn đứng vào bên cạnh, dường như không có việc gì mà kéo khóa qu@n xuống, móc cái kia ra.....
Tần Thái hận không thể đâm đầu vào tường mà chết.
Má ơi, hiện tại tôi nên ở WC nam hay là WC nữ đây!!
Vân Ca giải quyết xong liền đi mất, Tần Thái nhéo Đàm Tiếu: " Rốt cuộc còn bao lâu nữa hội nghị mới bắt đầu?"
Đàm Tiếu nhìn đồng hồ: "Hai ba tiếng nữa."
Tần Thái nổi giận: " Vậy đi sớm làm cái gì?"
Đàm Tiếu dùng ánh mắt cô thật ngốc nhìn: " Đương nhiên là tìm việc vui, nơi này mỹ nữ nhiều như mây, hơn nữa hôm nay tầng một, tầng hai đều được bao miễn phí, cô không biết sao?"
Tần Thái nghiến răng nghiến lợi: " Vậy tôi thì có thể làm ăn được gì?!" đột nhiên cô lại nghĩ đến: " Vừa rồi tên giám đốc kia có nói đi thằng về bên trái có phòng, chúng ta trốn vào phòng đó đi, chờ khi nào hội nghị bắt đầu thì đi ra!!"
Khi nói chuyện, lại có người khác đi vào, nhìn Tần Thái đang kề sát bên Đàm Tiếu mà cười, sau đó đứng bên cạnh, móc ra cái kia.....
Tần Thái không nói nhiều, nắm lấy Đàm Tiếu kéo ra ngoài.
Đàm Tiếu không vui chút nào: " Làm ơn, cô hiện tại dùng cái cơ thể đó.... Chúng ta đều là hai nam nhân, rúc vào một phòng, làm người khác nghĩ như thế nào?"
Tần Thái đã hạ quyết tâm: " Đi"
Đi vào bên trong, Tần Thái thấy phòng này rất kỳ quái, trên giường có hai cái gì đó hình tròn, bốn phía có bốn trụ, tạo hình có chút quen mắt.
Cô chỉ vào: " Đây là thứ gì?"
Đàm Tiếu ngồi bên mép giường: " Tôi thật không rõ, chúng ta.... Sao lại trốn ở đây?"
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô, Tần Thái chỉ có thể nhìn khắp nơi, cái gì cũng thấy thật mới mẻ.
Rõ ràng có điện, nhưng đầu giường còn có một túi nến, Tần Thái kéo ngăn kéo ra, thì ra còn có đ ĩa nhạc. cô rất kinh hỉ: " Nơi này còn có đ ĩa nha, chúng ta xem phim đi."
Đàm Tiếu lại trái lo phải nghĩ: " Tôi thấy thôi đi." Anh ta ném cái đ ĩa vào lại ngăn kéo, Tần Thái khó hiểu, anh ta chỉ nhàn nhạt giải thích: " Hôm nay cô đã chịu k1ch thích đủ nhiều rồi..."
Tần Thái ngồi một lát liền thấy mệt, cô kéo chăn leo lên giường nằm, giường rất co dãn, ngủ cực kỳ thoải mái. Chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.
Lúc tỉnh lại thì thấy mình dựa vào lồ ng ngực của Đàm Tiếu, cánh tay phải của Đàm Tiếu đang ôm lấy cô. Tần Thái thấy ấm áp, đang tính cảm động thì phát hiện tay trái còn lại đang che mặt cô, sợ mặt cô đụng phải anh ta.
= =
" Còn bốn mươi phút."Đàm Tiếu thấy cô đã tỉnh, anh nghĩ Tần Thái chắc sẽ khẩn trương. " Không sao đâu, tính cách của Thông gia vốn cổ quái hay thay đổi, sẽ không dễ dàng bị người nhìn ra. Cô đã xem qua tư liệu tôi đưa rồi, mấy báo cáo trước kia đều là tôi viết, không có gì khác biệt. Nhớ kỹ làm nhiều nói ít."
Thanh âm của Đàm Tiếu rất thấp, Tần Thái dần hết khẩn trương—— thật sự là so với đôi mắt kia của chị Hồng, chuyện này có gì là đáng sợ đâu.
Sau khi từ phòng đi ra ngoài, các Tuyến Trường đã tụ tập đông đủ bên ngoài, nhìn thấy Tần Thái, bọn họ cười cợt: " Ồ, lão Thông, khẩu vị của anh biến hóa ghê thiệt nha."
Tần Thái đi phía trước Tần Thái, nghe vậy thì học theo bộ dáng cười gượng của Thông gia: " Thì sao thì sao, biến hóa ra sao thì cũng không thoát khỏi thôi mà."
Cả năm Tuyến Trường đều cười to—— lúc trước Đàm Tiếu vừa tốt nghiệp đại học đã bị Thông gia nhìn trúng, đi theo ông ta đã sáu bảy năm. Nói không thoát khỏi thật ra cũng có phần đúng.
Ngồi xuống sô pha, cô mỹ nhân tóc dài kia vẫn đang đáng thương ngồi chờ. Tần Thái có chút không đành lòng, bảo Đàm Tiếu—— nếu không thì anh hưởng thụ một chút?
Đàm Tiếu làm bộ không nghe thấy, mà lúc này cô mỹ nhân kia bất động thanh sắc ngồi vào giữa Đàm Tiếu và Tần Thái. Tần Thái thấy ngượng ngùng—— cả năm Tuyến Trường kia đều có mỹ nhân sủng ái bên cạnh, chỉ mình cô ngồi ngốc.
Nhưng mà nhưng mà, cô thật sự không sủng ái người ta được mà!
Cô chỉ có thể nhìn về phía Đàm Tiếu, mỹ nhân tóc dài mặc sườn xám ngắn viền ren đen,trên còn đính đá lấp lánh. Dáng người rất tốt, cổ áo thấp ngực hoàn toàn có thể thấy núi non trùng điệp.
Tần Thái không nhịn được nhìn vài lần, sau đó nhớ lại thân thể của mình, nháy mắt cảm thấy màn thầu nhỏ mà đem so với đại đại màn thầu thật là con mẹ nó.
Chân mỹ nhân tóc dài dài miên man, thân mình gập ghềnh, không dấu vết mà ngồi lên đùi Tần Thái!! Hô hấp Tần Thái cứng lại, mỹ nhân khẽ nhếch môi đỏ, dán vào vành tai của cô: " Thông gia hôm nay thật lãnh đạm nha... chẳng lẽ là do không thích em sao?"
Tần Thái như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, cô nỗ lực trấn định: "Không không không.... Làm sao lại ghét chứ?"
Cô mỹ nhân này so với cô gái trong WC kia ph óng đãng hơn nhiều, cô ta lúc này đang ngả vào lồ ng ngực Tần Thái mà nhẹ nhàng cọ cọ, Tần Thái liền cảm thấy nhận được một cơn áp lực cực lớn—— đó là sát khí, đại sát khí!
Mỹ nhân đem rượu mớn đến môi Tần Thái, Tần Thái căng hết da đầu, đang chuẩn bị uống thì cô ta lại không cẩn thận làm đổ lên người.
Màu rượu xanh nhạt hút mắt theo khe rãnh mê người chảy xuôi. Mỹ nhân ngước lên, ánh mắt mê ly: " Em thật không cẩn thận, Thông gia, ngài sẽ không trách em chứ?"
Khi đó Tần Thái rất thành thật, cô ta tự biên tự diễn thấy bình thường, còn cô thì lại thấy rất bất bình thường nha, rượu cũng chỉ đổ lên người cô, tôi thì có gì mà trách móc cô đây?!
= =
Mỹ nhân tóc dài nào có cam tâm, lập tức tấn công bộ phận quan trọng của Tần Thái, cô ta ngồi trên đùi Tần Thái, không dấu vết cứ cọ tới cọ lui. Làm Tần Thái xấu hổ không thôi, còn tránh trên mặt lộ ra tia xấu hổ. Cô chỉ còn cách chờ người đẹp kia đi rửa ngực mà tìm Đàm Tiếu cứu giá.
Đàm Tiếu cứ cuối đầu uống rượu, không dao động —— cô ghê tởm một thì tôi ghê tởm mười.
Tần Thái đã nhìn ra—— hôm nay ông nội này khẳng định là không muốn hỗ trợ rồi.
Tay cô chậm rãi hướng về phía trước, cuối cùng nâng cằm của mỹ nhân kia lên. Môi người đẹp hồng hào ướt át, trang điểm rất đậm nhưng không hỗn độn. Trang sức phối trên người rất đơn giản nhưng nhìn ra được giá trị xa xỉ.
Tần Thái kề sát vào, hôn nhẹ lên vành tai: " Không phải em ngồi vào lòng rồi mà vẫn không loạn." âm thanh của thân thể này trầm thấp mang theo khuynh hướng lạnh lùng, Thông Dương Tử chọn thân thể rất nghiêm khắc." Chỉ là hôm nay làm có hơi nhiều...khụ khụ...."
........đạn tuyệt hết lương, cô hiểu đi người đẹp à, hiểu đi?
Người đẹp quả nhiên hiểu, cô ta tùy tay lấy mấy hộp lớn nhỏ từ trong giỏ xách, đưa ra một viên thuốc: " Thông gia, em sao lại để ngài mất hứng được. Đây là hàng ngoại nhập, bổ sung đạn dược trong nháy mắt, đảm bảo không tổn hại đến thân thể."
Nhìn viên thuốc kia, Tần Thái thiệt muốn cmn chết tâm. Như vậy vẫn chưa được? vẫn muốn tiếp tục dây dưa?!
Đang muốn bốc hỏa thì đột nhiên trong miệng có gì ngọt ngọt, Đàm Tiếu lại lột tiếp một quả nho đút cho. Tần Thái liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta dường như nhớ đến cái gì: " Thông gia, huấn luyện viên Sa Ưng cũng tới, có muốn chào hỏi anh ta một chút không?"
Tần Thái như được đại xá: " Đương nhiên đương nhiên, tôi vừa lúc có việc tìm hắn!"
Một chuyến này, cô thật là hối hận —— sớm biết sẽ bị người đẹp tóc dài kia quấn lấy, cô sẽ không tới đâu!!
Lầu hai là nơi rất lớn, Sa Ưng ở phía Bắc, hội nghị bên kỹ thuật với hội nghị bên quản lý không tổ chức cùng nhau.
Tần Thái với Đàm Tiếu cười cười đi qua, nhìn thấy Sa Ưng đang nói chuyện với một người khác. Người kia ăn mặc tây trang chất liệu nhung đen đơn giản, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tối tăm—— là Bạch Cập.
Tần Thái không nói hai lời, muốn quay đầu chạy. Đàm Tiếu khó hiểu: " Làm sao vậy?"
Tần Thái còn không kịp nói chuyện, Sa Ưng đã thấy cô—— nhìn theo ánh mắt của Sa Ưng, Bạch Cập đương nhiên cũng nhìn thấy cô.
Trong lòng Tần Thái tự thôi miên chính mình—— ta là Thông Dương Tử, là Thông Dương Tử, Thông Dương Tử.....
Cô dùng giọng nói nhàn nhạt chào hỏi với Bạch Cập.
Ánh mắt của Bạch Cập rất sắc bén, giống như xác định mục tiêu mà nhìn chằm chằm lấy cô. Tần Thái nỗ lực không chột dạ, nhìn thẳng lại hắn. Không khí lặng hẳn đi, Sa Ưng không dấu vết lên tiếng: " Thông gia, chúng ta đừng quấy rầy tiên sinh Bạch nữa, đến bên cạnh nói chuyện đi."
Tần Thái mong còn không kịp, vội vàng chào hỏi với Bạch Cập rồi cùng Sa Ưng, Đàm Tiếu đi nhanh.
Thẳng đến chỗ xa xa, cô vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt như kim đâm phía sau lưng.
Bạch Cập.... Không lẽ đã nhận ra cô rồi sao?!
Bình luận facebook