-
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
deyun
Mới kết hôn được hai tháng, gương mặt cô dâu mới cưới lại biến thành mặt của người vợ đã chết.
Chuyện này không chỉ Tần Thái với Đàm Tiếu chưa từng thấy, chỉ sợ mấy trang tin tức cũng không biết.
Chu Chí Minh bảo chị Ngô mang ra một mâm trái cây, đứa bé còn đang ngủ. Vợ hắn ta tên là Chu Đế, lúc này đang ngồi bên cạnh Chu Chí Minh. Có lẽ là do tác động tâm lý, Tần Thái nhìn gương mặt kia lại cảm thấy dày đặc quỷ khí.
Chu Chí Minh châm một điếu thuốc, hút một hơi: " Đại sư Tần, chỉ cần cô có thể trị dứt bệnh cho vợ tôi, bao nhiêu tiền tùy cô ra giá!!"
Tần Thái không quan tâm chuyện này: " Anh nói Thích Ấn với Vô Địch Tử gặp độc thủ là có ý gì?"
Chu Chí Minh hút tiếp một hơi, lại thở dài: " Tôi đối với hai người họ cũng chỉ là nghe danh chứ không biết tài thật. Cho nên mời họ tới chỉ là muốn họ nhìn xem tại sao đứa nhỏ cứ khóc nháo không dứt. Không....." hắn tự biết đuối lý, có chút chột dạ: " Không nhắc đến người vợ đã mất....."
Tần Thái không rảnh mà bực bội với hắn: " Xem ra chuyện nằm ở người vợ quá cố của anh? Tiếp tục."
Nhìn thấy thời gian còn lâu, Đàm Tiếu đứng dậy đi vào phòng bếp, pha một cốc cà phê cho Tần Thái. Chu Chí Minh ấp a ấp úng: " Hai vị đại sư.... Đang ở trong kho..."
Tần Thái đi với hắn lên gác mái, đây quả là biệt thự giàu có, trang trí rất lịch sự và tao nhã. Trên tường treo các bức tranh thêu chữ thập tinh vi lại đẹp đẽ, rất nhiều đồ chế tác thủ công, thậm chí mấy món đồ chơi cho con nít cũng là người có nghề làm ra.
Tần Thái hỏi: " Mấy thứ này, là đồ của người vợ quá cố kia sao?" Chu Chí Minh gật đầu, Tần Thái lại nghĩ tới: " Đứa nhỏ thì sao?"
Chu Chí Minh đi nhanh hơn: " Đứa nhỏ là do vợ quá cố của tôi sinh ra."
Tần Thái tức khắc nhăn mặt: " Vợ anh sinh đứa bé không bao lâu liền chết vì ung thư thực quản?"
Trong mắt Chu Chí Minh không giấu được sự kinh ngạc: " Đại sư, sao cô lại biết vợ tôi bị ung thư thực quản?"
Tần Thái lười nói cho hắn biết, Chu Chí Minh cùng vợ hắn đưa Tần Thái đến phòng chứa đồ, Tần Thái không nhịn được hút một hơi khí lạnh.
Thích Ấn với Địch Tử bị nhốt bên trong, lúc thấy được Tần Thái, lập tức gào to: " Sư phụ! Cứu mạng với sư phụ!!"
Nhìn qua thì bọn họ không hề bị thương, nhưng mà gương mặt.... biến thành mặt của người vợ đã mất kia của Chu Chí Minh!!
Tần Thái căm tức nhìn sang Chu Chí Minh: " Sao anh lại nhốt họ lại?"
Chu Chí Minh cúi đầu, có chút không biết làm sao: " Đại...đại sư, bọn họ như vậy còn đi ra ngoài, tôi tôi tôi..... thấy hơi dọa người đúng không?"
Tần Thái nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc, cũng im lặng theo.
Còn tốt, người vẫn còn sống là được.
Chuyện tới nước này, cô nói thẳng: " Thả bọn họ ra trước đi, sau đó nói cho tôi biết chân tướng!" Chu Chí Minh phân phó chị Ngô cởi dây thừng dùng để trói họ ra. Vừa định nói chuyện, Tần Thái đã nhắc nhở hắn: " Nhất định phải nói sự thật, không thì anh đi mời cao nhân khác đi."
Chu Chí Minh hơi do dự: " Vợ tôi sau khi sinh đứa bé không lâu, thì bị ung thư thực quản. Tuy rằng đã đi Thông Dương quán tìm đại sư Thông Dương Tử để trị bệnh.... Nhưng cô ấy vẫn mất. Ông trời làm chứng, sau khi cô ấy mất, tôi tổ chức lễ tang rất lớn, rất vẻ vang! Nến thơm tiền giấy không hề thiếu, nhưng lại không ngờ đến người đàn bà này chưa từ bỏ ý định...."
Thấy Tần Thái với Đàm Tiếu đều không tin hắn, hắn sửa lại lời: " Tốt thôi.... Lúc cô ấy còn sống, tôi có đi tìm hoa vấn liễu... nhưng là đàn ông, lúc gặp thì chơi tí thôi, rất bình thường mà? Cô nói đúng không?"
Tần Thái rất muốn tẩn hắn, thật sự.
Hắn còn vô cùng ủy khuất: " Cô ấy còn cứ cãi nhau với tôi, cãi mỗi ngày. Sau đó mắc bệnh.... Vậy nên dù đã chết cũng không muốn bỏ qua cho tôi! Đại sư, cô ta thật sự biến thành lệ quỷ, cô nhất định phải vì dân mà trừ hại!"
Đàm Tiếu đang nhìn Thích Ấn cũng Vô Địch Tử, gương mặt này thật sự quá quỷ dị, chỉ nhìn thôi đã thấy một luồng khí lạnh dâng từ bàn chân lên.
Tần Thái cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, hồn phách của người vừa mới chết là sinh hồn, phải có bao nhiêu băn khoăn, mới có thể biến gương mặt của người đang sống thành bộ dáng của mình?
Hơn nữa nếu cô ta muốn lấy mạng của Chu Chí Minh, vì sao hắn còn sống?
Tần Thái ngồi lên sô pha: " Tôi nhập định, đừng quấy rầy tôi."
Chu Chí Minh cực kỳ bất an: " Đại sư, các cô sẽ không biến thành.... Như bọn họ chứ?"
Hắn chỉ chỉ vào Thích Ấn với Vô Địch Tử, hai người này hận không thể đánh hắn một trận: " Nếu ngươi sớm nói rõ ràng, chúng ta đã mời sư phụ đến! chúng tôi bị thành như vầy, đánh chết ngươi cũng không đủ!"
Tần Thái ngồi trên sô pha, đôi tay chắp lại đặt trước bụng, rất nhanh đã nhập định.
Một lúc sau, quả nhiên cô thấy trong nhà Chu Chí Minh có một cổ oán khí màu đen, nó còn đang tràn ngập toàn bộ căn nhà. Sau đó cô thấy trước cửa phòng khách có một bàn thờ thần, trên đó là tượng Quan Âm.
Cô lạy một cái về hướng Quan Âm, trong lòng hiểu rõ, xem ra là nhờ tòa tượng Quan Âm này trấn căn nhà.
Cũng có thể vì có Quan Âm trấn trạch, nên oán khí không làm được việc ác, lại không đi được. Qua thời gian lâu, ảnh hưởng đến bộ dáng của người vợ mới. Nhưng Thích Ấn với Vô Địch Tử đã làm cái gì đâu mà cũng biến thành như vậy?
Cô xuất khiếu khỏi cơ thể đi lang thang trong nhà Chu Chí Minh, lúc đi qua tủ lạnh, đột nhiên nghe thấy có người kêu một tiếng.
Mẹ nó!!
Lúc này tinh thần Tần Thái đang cực kỳ tập trung, một tiếng đó dọa cô tỉnh mất!
Thân Tần Thái đổ mồ hôi lạnh, Đàm Tiếu mang khăn ướt lại cho cô, đến hắn cũng cảm thấy khẩn trương: " Làm sao vậy?"
Tần Thái đi tới cửa phòng bếp, xem xét kỹ càng cái tủ lạnh kia. Bên trong chia làm hai ngăn, có rất nhiều kem, bơ, chân heo cùng đồ ăn vặt với nguyên liệu nấu ăn. Cô tìm nửa ngày cũng không phát hiện có vật gì khả nghi.
Chu Chí Minh đang đứng bên cạnh xem: " Đại sư Tần, nơi này có gì không đúng sao?"
Tần Thái chưa nói, không muốn làm hắn sợ.
Nhìn lên tủ đông, Tần Thái cảm thấy không đúng, bên trong chắc chắn có cái gì đó!
Cô chỉ huy Chu Chí Minh với Thích Ấn, Vô Địch Tử: " Dẹp cái tủ lạnh đi."
Sắc mặt Chu Chí Minh có chút xanh: " Đại sư Tần, tủ lạnh này làm gì có cái gì, không cần phải dọn đâu."
Tần Thái không mở miệng, Đàm Tiếu đã nói: " Có phải là ngươi có cái gì chưa nói cho rõ ràng?"
Chu Chí Minh lập tức biện bạch: " Nào có! Dọn thì dọn."
Bốn người đàn ông cùng làm, rất nhanh đã dọn xong. Quả nhiên bên dưới không có cái gì. Sàn nhà chỉ có chút lõm như bị cái gì đó nặng gây ra.
Tần Thái nhìn nhìn, không phát hiện gì khác.
" Kỳ quái." Cô cau mày, Vô Địch Tử với Thích Ấn vô cùng lo lắng: " Sư phụ sư phụ, người nhất dịnh phải cứu cứu đồ nhi a....ô ô...."
" Khóc cái em gái các ngươi!" Tần Thái rống một tiếng, bọn họ không dám nháo lại.
Trong lòng Tần Thái hiểu rõ—— người vợ trước rất yêu quý căn nhà này, không có khả năng chịu được vết lõm rất ảnh hưởng đến mỹ quan như thế này. Nói cách khác, sau khi cô ta chết mới xuất hiện nó.
Chính cô đã ở đây nghe được tiếng than đau của cô ta, có thể có quan hệ với cái chết không?
Cô cảm thấy chắc chắn Chu Chí Minh đang có điều giấu diếm, liền hỏi hắn: " Vợ ngươi được chôn ở đâu?"
Đáp án của Chu Chí Minh làm cô chợt lạnh: " Nghĩa địa công cộng phía tây thành phố Tam Họa."
Là dùng hỏa táng.
Tần Thái quyết tâm hù dọa hắn: " Tôi nói thật với anh, vợ anh không có khả năng chết vì ung thư thực quản!"
Lúc người phụ nữ đó đến tìm thầy trị bệnh, xác thực cô đã đổi cho cái thực quản khác, theo lý sẽ không chết. Nhưng Chu Chí Minh đã rất mau tìm được báo cáo khám nhiệm cùng chuẩn đoán bệnh của bệnh viện: " Đại sư Tần, vợ tôi thật sự chết vì ung thư thực quản mà."
Mẹ nó, Tần Thái lại nghĩ không ra.
Cô chỉ có thể từ từ —— về nhà ngủ một giấc, nhìn kỹ lại xem. Thích Ấn và Vô Địch Tử đương nhiên muốn đi theo Tần Thái. Chu Chí Minh muốn tìm cho bọn họ cái khăn trùm đầu, bao lại như người Ấn Độ.
Đưa bốn người ra cửa, Chu Chí Minh có chút lo lắng: " Đại sư Tần, tôi.....sẽ không có việc gì chứ?"
Tần Thái lại không hề lo lắng: " Đã lâu như vậy cũng không có việc gì sao? Mai tôi lại sang đây."
Trở về biệt thự, tâm tình Tần Thái không tốt. Rốt cuộc hiểu biết của cô quá ít, nếu lúc trước mở được thiên nhãn, thì bây giờ không có chuyện cứ mỗi lúc lại: " Chờ tôi ngủ một giấc đã"
Cô muốn gọi điện cho Bạch Cập, nhưng không biết Bạch Cập sẽ giúp hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô đứng dậy đi ra cửa. Bây giờ đã khá trễ, Đàm Tiếu lái xe đưa cô đi.
Đột nhiên Tần Thái nói chuyện: " Đàm Tiếu, ngày mai anh dạy tôi lái xe được không?"
Đàm Tiếu cười nhạt: " Cô có học hay không cũng vậy." âm thanh đột nhiên có chút triền miên: " Tôi vẫn luôn có thể đưa đón cô."
Dứt lời, anh hôn nhẹ lên vành tai Tần Thái.
Tần Thái quay đầu, hôn lại lên mặt anh.
Lúc đến dưới nhà Bạch Cập đã gần rạng sáng, vậy mà Bạch Cập vẫn chưa ngủ. Mở cửa ra thấy Tần Thái, hắn hơi giật mình, sắc mặt không nóng cũng không lạnh, nhưng ít ra hắn không nhốt Tần Thái ngoài cửa. Xem ra có chút tiến bộ.
Tần Thái đi vào,nói thẳng vấn đề: " Sư thúc, giúp con mở thiên nhãn đi?"
Bạch Cập nhìn thẳng vào đôi mắt cô: " Khuya khoắt tới tìm ta, là vì việc này?"
Tần Thái đứng trước mặt hắn,mắt nhắm lại: " Giúp con mở thiên nhãn."
Bạch Cập biếng nhác: " Mười vạn."
" Gì..."
" Mười lăm vạn!"
" Được rồi được rồi, mười vạn thì mười vạn."
Sư thúc à, cứ chờ đấy!
Bạch Cập nhẹ nhàng điểm ngón trỏ giữa mi tâm của Tần Thái, có một dòng ấm áp kỳ dị dâng lên.
" Lúc luyện tập, tập trung tinh lực đến chỗ này." Âm thanh rất nhẹ, căn bản Tần Thái chưa hề vào phòng khách mà còn đang đứng ngoài huyền quan ( chỗ giao giữa cửa với phòng khách trong nhà), từ từ cô dần có cảm giác.
Thiên nhãn không phải là có thêm một con mắt, mà ngoài thị giác, thính giác, xúc giác còn có một cảm giác khác.
Là dùng tinh thần lực cảm nhận mọi vật xung quang, mỗi người đều có năng lực này. Chỉ là đa số đã bị mài mòn linh khí nên mất đi khả năng đó mà thôi.
Dùng thiên nhãn, không những tinh tường hơn mắt thường. Nó còn có thể thấy những thứ mà mắt thường không thấy.
Thứ thiên nhãn nhìn thấy rõ nhất chính là dương khí. Có dương khí tức là vật đó còn sống, còn hơi thở, dù là người, động vật phàm là có sinh mệnh đều có thể nhìn ra.
Thế giới bên trong thiên nhãn giống như một bảng màu sắc.
Lấy tư chất hiện tại của Tần Thái, việc mở thiên nhãn rất dễ. Nhưng Tần Thái thất vọng: " Cái này không nhìn được gì hết vậy."
Bc cầm lon bia lên: " Đúng vậy, còn không bằng nước mắt trâu."
Tần Thái nhướng mày: " Vậy sao vừa rồi người không nói như vậy?"
Bạch Cập liếc cô: " Ngươi có hỏi sao?"
..........sư thúc thật cặn bã, cứ vậy mà lừa mất mười vạn aaa!!
Như đang biết cô nghĩ cái gì, Bạch Cập không hề cảm thấy bỉ ổi: " Không phải ta còn tặng kèm một phương pháp sao?"
ĐM!!!
..... được rồi, không hiểu biết bằng người, bị lừa cũng đáng.
Tần Thái chuẩn bị hỏi hắn một vấn đề: " Sư thúc, dưới tình huống gì mà một hồn phách có thể biến mặt của người sống thành mặt của chính mình vậy?"
Bạch Cập đang xem sang báo: " Ngươi nên tính thời gian đi, đây là phí cố vấn."
......
" Tính phí như thế nào?"
" Theo giá thị trường, bắt đầu từ thời Tần cho đến giờ, theo định luật bảo toàn năng lượng. Dựa theo tình trạng hiện này, chuyện ngươi vừa nói thu ngươi tổng cộng ba mươi vạn."
...... Bạch, Cập!!
Mới kết hôn được hai tháng, gương mặt cô dâu mới cưới lại biến thành mặt của người vợ đã chết.
Chuyện này không chỉ Tần Thái với Đàm Tiếu chưa từng thấy, chỉ sợ mấy trang tin tức cũng không biết.
Chu Chí Minh bảo chị Ngô mang ra một mâm trái cây, đứa bé còn đang ngủ. Vợ hắn ta tên là Chu Đế, lúc này đang ngồi bên cạnh Chu Chí Minh. Có lẽ là do tác động tâm lý, Tần Thái nhìn gương mặt kia lại cảm thấy dày đặc quỷ khí.
Chu Chí Minh châm một điếu thuốc, hút một hơi: " Đại sư Tần, chỉ cần cô có thể trị dứt bệnh cho vợ tôi, bao nhiêu tiền tùy cô ra giá!!"
Tần Thái không quan tâm chuyện này: " Anh nói Thích Ấn với Vô Địch Tử gặp độc thủ là có ý gì?"
Chu Chí Minh hút tiếp một hơi, lại thở dài: " Tôi đối với hai người họ cũng chỉ là nghe danh chứ không biết tài thật. Cho nên mời họ tới chỉ là muốn họ nhìn xem tại sao đứa nhỏ cứ khóc nháo không dứt. Không....." hắn tự biết đuối lý, có chút chột dạ: " Không nhắc đến người vợ đã mất....."
Tần Thái không rảnh mà bực bội với hắn: " Xem ra chuyện nằm ở người vợ quá cố của anh? Tiếp tục."
Nhìn thấy thời gian còn lâu, Đàm Tiếu đứng dậy đi vào phòng bếp, pha một cốc cà phê cho Tần Thái. Chu Chí Minh ấp a ấp úng: " Hai vị đại sư.... Đang ở trong kho..."
Tần Thái đi với hắn lên gác mái, đây quả là biệt thự giàu có, trang trí rất lịch sự và tao nhã. Trên tường treo các bức tranh thêu chữ thập tinh vi lại đẹp đẽ, rất nhiều đồ chế tác thủ công, thậm chí mấy món đồ chơi cho con nít cũng là người có nghề làm ra.
Tần Thái hỏi: " Mấy thứ này, là đồ của người vợ quá cố kia sao?" Chu Chí Minh gật đầu, Tần Thái lại nghĩ tới: " Đứa nhỏ thì sao?"
Chu Chí Minh đi nhanh hơn: " Đứa nhỏ là do vợ quá cố của tôi sinh ra."
Tần Thái tức khắc nhăn mặt: " Vợ anh sinh đứa bé không bao lâu liền chết vì ung thư thực quản?"
Trong mắt Chu Chí Minh không giấu được sự kinh ngạc: " Đại sư, sao cô lại biết vợ tôi bị ung thư thực quản?"
Tần Thái lười nói cho hắn biết, Chu Chí Minh cùng vợ hắn đưa Tần Thái đến phòng chứa đồ, Tần Thái không nhịn được hút một hơi khí lạnh.
Thích Ấn với Địch Tử bị nhốt bên trong, lúc thấy được Tần Thái, lập tức gào to: " Sư phụ! Cứu mạng với sư phụ!!"
Nhìn qua thì bọn họ không hề bị thương, nhưng mà gương mặt.... biến thành mặt của người vợ đã mất kia của Chu Chí Minh!!
Tần Thái căm tức nhìn sang Chu Chí Minh: " Sao anh lại nhốt họ lại?"
Chu Chí Minh cúi đầu, có chút không biết làm sao: " Đại...đại sư, bọn họ như vậy còn đi ra ngoài, tôi tôi tôi..... thấy hơi dọa người đúng không?"
Tần Thái nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc, cũng im lặng theo.
Còn tốt, người vẫn còn sống là được.
Chuyện tới nước này, cô nói thẳng: " Thả bọn họ ra trước đi, sau đó nói cho tôi biết chân tướng!" Chu Chí Minh phân phó chị Ngô cởi dây thừng dùng để trói họ ra. Vừa định nói chuyện, Tần Thái đã nhắc nhở hắn: " Nhất định phải nói sự thật, không thì anh đi mời cao nhân khác đi."
Chu Chí Minh hơi do dự: " Vợ tôi sau khi sinh đứa bé không lâu, thì bị ung thư thực quản. Tuy rằng đã đi Thông Dương quán tìm đại sư Thông Dương Tử để trị bệnh.... Nhưng cô ấy vẫn mất. Ông trời làm chứng, sau khi cô ấy mất, tôi tổ chức lễ tang rất lớn, rất vẻ vang! Nến thơm tiền giấy không hề thiếu, nhưng lại không ngờ đến người đàn bà này chưa từ bỏ ý định...."
Thấy Tần Thái với Đàm Tiếu đều không tin hắn, hắn sửa lại lời: " Tốt thôi.... Lúc cô ấy còn sống, tôi có đi tìm hoa vấn liễu... nhưng là đàn ông, lúc gặp thì chơi tí thôi, rất bình thường mà? Cô nói đúng không?"
Tần Thái rất muốn tẩn hắn, thật sự.
Hắn còn vô cùng ủy khuất: " Cô ấy còn cứ cãi nhau với tôi, cãi mỗi ngày. Sau đó mắc bệnh.... Vậy nên dù đã chết cũng không muốn bỏ qua cho tôi! Đại sư, cô ta thật sự biến thành lệ quỷ, cô nhất định phải vì dân mà trừ hại!"
Đàm Tiếu đang nhìn Thích Ấn cũng Vô Địch Tử, gương mặt này thật sự quá quỷ dị, chỉ nhìn thôi đã thấy một luồng khí lạnh dâng từ bàn chân lên.
Tần Thái cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, hồn phách của người vừa mới chết là sinh hồn, phải có bao nhiêu băn khoăn, mới có thể biến gương mặt của người đang sống thành bộ dáng của mình?
Hơn nữa nếu cô ta muốn lấy mạng của Chu Chí Minh, vì sao hắn còn sống?
Tần Thái ngồi lên sô pha: " Tôi nhập định, đừng quấy rầy tôi."
Chu Chí Minh cực kỳ bất an: " Đại sư, các cô sẽ không biến thành.... Như bọn họ chứ?"
Hắn chỉ chỉ vào Thích Ấn với Vô Địch Tử, hai người này hận không thể đánh hắn một trận: " Nếu ngươi sớm nói rõ ràng, chúng ta đã mời sư phụ đến! chúng tôi bị thành như vầy, đánh chết ngươi cũng không đủ!"
Tần Thái ngồi trên sô pha, đôi tay chắp lại đặt trước bụng, rất nhanh đã nhập định.
Một lúc sau, quả nhiên cô thấy trong nhà Chu Chí Minh có một cổ oán khí màu đen, nó còn đang tràn ngập toàn bộ căn nhà. Sau đó cô thấy trước cửa phòng khách có một bàn thờ thần, trên đó là tượng Quan Âm.
Cô lạy một cái về hướng Quan Âm, trong lòng hiểu rõ, xem ra là nhờ tòa tượng Quan Âm này trấn căn nhà.
Cũng có thể vì có Quan Âm trấn trạch, nên oán khí không làm được việc ác, lại không đi được. Qua thời gian lâu, ảnh hưởng đến bộ dáng của người vợ mới. Nhưng Thích Ấn với Vô Địch Tử đã làm cái gì đâu mà cũng biến thành như vậy?
Cô xuất khiếu khỏi cơ thể đi lang thang trong nhà Chu Chí Minh, lúc đi qua tủ lạnh, đột nhiên nghe thấy có người kêu một tiếng.
Mẹ nó!!
Lúc này tinh thần Tần Thái đang cực kỳ tập trung, một tiếng đó dọa cô tỉnh mất!
Thân Tần Thái đổ mồ hôi lạnh, Đàm Tiếu mang khăn ướt lại cho cô, đến hắn cũng cảm thấy khẩn trương: " Làm sao vậy?"
Tần Thái đi tới cửa phòng bếp, xem xét kỹ càng cái tủ lạnh kia. Bên trong chia làm hai ngăn, có rất nhiều kem, bơ, chân heo cùng đồ ăn vặt với nguyên liệu nấu ăn. Cô tìm nửa ngày cũng không phát hiện có vật gì khả nghi.
Chu Chí Minh đang đứng bên cạnh xem: " Đại sư Tần, nơi này có gì không đúng sao?"
Tần Thái chưa nói, không muốn làm hắn sợ.
Nhìn lên tủ đông, Tần Thái cảm thấy không đúng, bên trong chắc chắn có cái gì đó!
Cô chỉ huy Chu Chí Minh với Thích Ấn, Vô Địch Tử: " Dẹp cái tủ lạnh đi."
Sắc mặt Chu Chí Minh có chút xanh: " Đại sư Tần, tủ lạnh này làm gì có cái gì, không cần phải dọn đâu."
Tần Thái không mở miệng, Đàm Tiếu đã nói: " Có phải là ngươi có cái gì chưa nói cho rõ ràng?"
Chu Chí Minh lập tức biện bạch: " Nào có! Dọn thì dọn."
Bốn người đàn ông cùng làm, rất nhanh đã dọn xong. Quả nhiên bên dưới không có cái gì. Sàn nhà chỉ có chút lõm như bị cái gì đó nặng gây ra.
Tần Thái nhìn nhìn, không phát hiện gì khác.
" Kỳ quái." Cô cau mày, Vô Địch Tử với Thích Ấn vô cùng lo lắng: " Sư phụ sư phụ, người nhất dịnh phải cứu cứu đồ nhi a....ô ô...."
" Khóc cái em gái các ngươi!" Tần Thái rống một tiếng, bọn họ không dám nháo lại.
Trong lòng Tần Thái hiểu rõ—— người vợ trước rất yêu quý căn nhà này, không có khả năng chịu được vết lõm rất ảnh hưởng đến mỹ quan như thế này. Nói cách khác, sau khi cô ta chết mới xuất hiện nó.
Chính cô đã ở đây nghe được tiếng than đau của cô ta, có thể có quan hệ với cái chết không?
Cô cảm thấy chắc chắn Chu Chí Minh đang có điều giấu diếm, liền hỏi hắn: " Vợ ngươi được chôn ở đâu?"
Đáp án của Chu Chí Minh làm cô chợt lạnh: " Nghĩa địa công cộng phía tây thành phố Tam Họa."
Là dùng hỏa táng.
Tần Thái quyết tâm hù dọa hắn: " Tôi nói thật với anh, vợ anh không có khả năng chết vì ung thư thực quản!"
Lúc người phụ nữ đó đến tìm thầy trị bệnh, xác thực cô đã đổi cho cái thực quản khác, theo lý sẽ không chết. Nhưng Chu Chí Minh đã rất mau tìm được báo cáo khám nhiệm cùng chuẩn đoán bệnh của bệnh viện: " Đại sư Tần, vợ tôi thật sự chết vì ung thư thực quản mà."
Mẹ nó, Tần Thái lại nghĩ không ra.
Cô chỉ có thể từ từ —— về nhà ngủ một giấc, nhìn kỹ lại xem. Thích Ấn và Vô Địch Tử đương nhiên muốn đi theo Tần Thái. Chu Chí Minh muốn tìm cho bọn họ cái khăn trùm đầu, bao lại như người Ấn Độ.
Đưa bốn người ra cửa, Chu Chí Minh có chút lo lắng: " Đại sư Tần, tôi.....sẽ không có việc gì chứ?"
Tần Thái lại không hề lo lắng: " Đã lâu như vậy cũng không có việc gì sao? Mai tôi lại sang đây."
Trở về biệt thự, tâm tình Tần Thái không tốt. Rốt cuộc hiểu biết của cô quá ít, nếu lúc trước mở được thiên nhãn, thì bây giờ không có chuyện cứ mỗi lúc lại: " Chờ tôi ngủ một giấc đã"
Cô muốn gọi điện cho Bạch Cập, nhưng không biết Bạch Cập sẽ giúp hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô đứng dậy đi ra cửa. Bây giờ đã khá trễ, Đàm Tiếu lái xe đưa cô đi.
Đột nhiên Tần Thái nói chuyện: " Đàm Tiếu, ngày mai anh dạy tôi lái xe được không?"
Đàm Tiếu cười nhạt: " Cô có học hay không cũng vậy." âm thanh đột nhiên có chút triền miên: " Tôi vẫn luôn có thể đưa đón cô."
Dứt lời, anh hôn nhẹ lên vành tai Tần Thái.
Tần Thái quay đầu, hôn lại lên mặt anh.
Lúc đến dưới nhà Bạch Cập đã gần rạng sáng, vậy mà Bạch Cập vẫn chưa ngủ. Mở cửa ra thấy Tần Thái, hắn hơi giật mình, sắc mặt không nóng cũng không lạnh, nhưng ít ra hắn không nhốt Tần Thái ngoài cửa. Xem ra có chút tiến bộ.
Tần Thái đi vào,nói thẳng vấn đề: " Sư thúc, giúp con mở thiên nhãn đi?"
Bạch Cập nhìn thẳng vào đôi mắt cô: " Khuya khoắt tới tìm ta, là vì việc này?"
Tần Thái đứng trước mặt hắn,mắt nhắm lại: " Giúp con mở thiên nhãn."
Bạch Cập biếng nhác: " Mười vạn."
" Gì..."
" Mười lăm vạn!"
" Được rồi được rồi, mười vạn thì mười vạn."
Sư thúc à, cứ chờ đấy!
Bạch Cập nhẹ nhàng điểm ngón trỏ giữa mi tâm của Tần Thái, có một dòng ấm áp kỳ dị dâng lên.
" Lúc luyện tập, tập trung tinh lực đến chỗ này." Âm thanh rất nhẹ, căn bản Tần Thái chưa hề vào phòng khách mà còn đang đứng ngoài huyền quan ( chỗ giao giữa cửa với phòng khách trong nhà), từ từ cô dần có cảm giác.
Thiên nhãn không phải là có thêm một con mắt, mà ngoài thị giác, thính giác, xúc giác còn có một cảm giác khác.
Là dùng tinh thần lực cảm nhận mọi vật xung quang, mỗi người đều có năng lực này. Chỉ là đa số đã bị mài mòn linh khí nên mất đi khả năng đó mà thôi.
Dùng thiên nhãn, không những tinh tường hơn mắt thường. Nó còn có thể thấy những thứ mà mắt thường không thấy.
Thứ thiên nhãn nhìn thấy rõ nhất chính là dương khí. Có dương khí tức là vật đó còn sống, còn hơi thở, dù là người, động vật phàm là có sinh mệnh đều có thể nhìn ra.
Thế giới bên trong thiên nhãn giống như một bảng màu sắc.
Lấy tư chất hiện tại của Tần Thái, việc mở thiên nhãn rất dễ. Nhưng Tần Thái thất vọng: " Cái này không nhìn được gì hết vậy."
Bc cầm lon bia lên: " Đúng vậy, còn không bằng nước mắt trâu."
Tần Thái nhướng mày: " Vậy sao vừa rồi người không nói như vậy?"
Bạch Cập liếc cô: " Ngươi có hỏi sao?"
..........sư thúc thật cặn bã, cứ vậy mà lừa mất mười vạn aaa!!
Như đang biết cô nghĩ cái gì, Bạch Cập không hề cảm thấy bỉ ổi: " Không phải ta còn tặng kèm một phương pháp sao?"
ĐM!!!
..... được rồi, không hiểu biết bằng người, bị lừa cũng đáng.
Tần Thái chuẩn bị hỏi hắn một vấn đề: " Sư thúc, dưới tình huống gì mà một hồn phách có thể biến mặt của người sống thành mặt của chính mình vậy?"
Bạch Cập đang xem sang báo: " Ngươi nên tính thời gian đi, đây là phí cố vấn."
......
" Tính phí như thế nào?"
" Theo giá thị trường, bắt đầu từ thời Tần cho đến giờ, theo định luật bảo toàn năng lượng. Dựa theo tình trạng hiện này, chuyện ngươi vừa nói thu ngươi tổng cộng ba mươi vạn."
...... Bạch, Cập!!
Bình luận facebook