Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vượt Bóng Tối Để Yêu Em - Chương 44: Nam chính của cuốn tiểu thuyết
Tử Kiều ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh, tủi thân mà tiếng nói cũng nghèn nghẹn.
- Nhưng với anh,em nguyện tin tưởng..em không rõ tình yêu thì phải cần vĩ đại đến mức nào.Nhưng em biết nếu bây giờ mất đi anh..em cũng như mất đi ánh sáng một lần nữa...
Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó thôi là trong lòng liền đau đớn, không kiềm lòng được nữa nước mắt cũng lặng lẽ rơi trên mặt.
Đúng vậy! anh bây giờ khác nào sự sống của cô.Nếu không có anh xuất hiện trong cuộc đời cô, dù cô có may mắn tìm lại ánh sáng nhưng làm sao có được hạnh phúc như thế này.
Tô Hàn chịu không nổi nữa rồi, anh kéo Tử Kiều vào lòng..
- Ngoan, đừng khóc, anh hiểu rồi..
Tử Kiều vì bị anh hiểu lầm nền còn nằm trong lòng anh nức nở ăn vạ.Cũng không ngẩng đầu nên không nhìn ra ánh mắt khác thường của người đàn ông..
Tô Hàn liền tranh cơ hội, hôn lên tóc cô thì thầm.
- Vậy em có nguyện ý giao mình cho anh không, Tử Kiều..?
Lúc này cô đâu còn lòng dạ nào suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm cách cho anh tin mình đang thật lòng.Nên liền ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Hàn cong môi,không nói thêm câu nào, liền khom người bế Tử Kiều về giường, lúc Tử Kiều được thả xuống nệm cô mới mù mịt nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm.Nhưng hiện tại mọi thứ đã quá muộn, Tô Hàn đã nhanh chóng đè lên người cô.
Anh cười cười mút lấy môi Tử Kiều.
- Hối hận đã quá muộn rồi bảo bối à...
Tử Kiều dĩ nhiên rất rõ chuyện kế tiếp sẽ xảy ra là gì.Cơ thể cô bắt đầu ửng đỏ nhưng cô không suy nghĩ từ chối anh dù là một chút.
Lúc cô vừa thấy anh liền đã nhận ra anh chính là người đàn ông của ba năm trước, cảm xúc cô như vỡ òa còn khó tin là sự thật. Làm sao không nhận ra anh đây, khi cả một đêm ngoài việc ngắm nhìn anh uống rượu, mỗi đường nét trên khuôn mặt của anh Tử Kiều còn khắc sâu vào lòng.
Có một chuyện nghĩ đến càng khiến Tử Kiều có chút ngại ngùng, cô còn dùng câu chuyện đêm đó của hai người đưa vào cuốn tiểu thuyết mà cô ấp ủ cũng chính là cuốn bản thảo Tô Hàn đã đưa cho em gái anh. Không biết anh có đọc qua chưa nếu anh đọc sẽ nhận ra ngay cô viết về cuộc gặp gỡ ba năm trước của hai người họ.
Thật khó nghĩ đến ba năm sau nam chính trong bản thảo ấy hiện tại đang ôm ấp cô vào lòng..Quả nhiên đời người không nói trước được điều gì cả.Giống như người ta không thể biết được trong tương lai mình sẽ gặp người như thế nào, gặp phải chuyện gì, cũng vĩnh viễn không biết được vận mệnh khi nào sẽ thay đổi. Có lúc, chỉ một ánh mắt vô tâm, một cuộc gặp gỡ tình cờ, cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người cũng không chừng.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Tử Kiều, Tô Hàn nhân cơ hội cở nút áo của cô ra.
Anh tà tứ cắn lên tai cô..
- Tử Kiều nhìn vào mắt anh,nói anh biết em đã sẵn sàng thuộc về anh chưa?
Tô Hàn luôn là thế, anh dường như luôn đạo mạo trong mọi chuyện, anh luôn dùng sự yêu thương nhẹ nhàng nhất mang đến cho cô cảm giác mình được tôn trọng,cưng chiều tuyệt đối.
Nhưng chính vì sự ôn nhu nhẹ nhàng của anh mới là điểm chí tử khiến những kẻ yếu lòng như Tử Kiều không thể nào từ chối.
Huống gì Tử Kiều biết rất rõ lòng mình lúc này, cô đã yêu người đàn ông này.Tô Hàn là người đầu tiên khiến Tử Kiều muốn buông bỏ bản thân, đặt trọn niềm tin trao trọn bản thân mình cho anh.Có lẽ cả chính bản thân Tử Kiều cũng không phát giác ra,có lẽ ba năm trước hình bóng Tô Hàn đã chiếm lĩnh lòng cô rồi, cho nên với hai người họ khi vừa gặp lại đều rung động một cách mãnh liệt nhất.Dù lúc đó mắt Tử Kiều không nhìn thấy, nhưng con tim của cô vẫn có điểm sáng nhạy bén hơn cả lí trí.
- Nhưng với anh,em nguyện tin tưởng..em không rõ tình yêu thì phải cần vĩ đại đến mức nào.Nhưng em biết nếu bây giờ mất đi anh..em cũng như mất đi ánh sáng một lần nữa...
Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó thôi là trong lòng liền đau đớn, không kiềm lòng được nữa nước mắt cũng lặng lẽ rơi trên mặt.
Đúng vậy! anh bây giờ khác nào sự sống của cô.Nếu không có anh xuất hiện trong cuộc đời cô, dù cô có may mắn tìm lại ánh sáng nhưng làm sao có được hạnh phúc như thế này.
Tô Hàn chịu không nổi nữa rồi, anh kéo Tử Kiều vào lòng..
- Ngoan, đừng khóc, anh hiểu rồi..
Tử Kiều vì bị anh hiểu lầm nền còn nằm trong lòng anh nức nở ăn vạ.Cũng không ngẩng đầu nên không nhìn ra ánh mắt khác thường của người đàn ông..
Tô Hàn liền tranh cơ hội, hôn lên tóc cô thì thầm.
- Vậy em có nguyện ý giao mình cho anh không, Tử Kiều..?
Lúc này cô đâu còn lòng dạ nào suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm cách cho anh tin mình đang thật lòng.Nên liền ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Hàn cong môi,không nói thêm câu nào, liền khom người bế Tử Kiều về giường, lúc Tử Kiều được thả xuống nệm cô mới mù mịt nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm.Nhưng hiện tại mọi thứ đã quá muộn, Tô Hàn đã nhanh chóng đè lên người cô.
Anh cười cười mút lấy môi Tử Kiều.
- Hối hận đã quá muộn rồi bảo bối à...
Tử Kiều dĩ nhiên rất rõ chuyện kế tiếp sẽ xảy ra là gì.Cơ thể cô bắt đầu ửng đỏ nhưng cô không suy nghĩ từ chối anh dù là một chút.
Lúc cô vừa thấy anh liền đã nhận ra anh chính là người đàn ông của ba năm trước, cảm xúc cô như vỡ òa còn khó tin là sự thật. Làm sao không nhận ra anh đây, khi cả một đêm ngoài việc ngắm nhìn anh uống rượu, mỗi đường nét trên khuôn mặt của anh Tử Kiều còn khắc sâu vào lòng.
Có một chuyện nghĩ đến càng khiến Tử Kiều có chút ngại ngùng, cô còn dùng câu chuyện đêm đó của hai người đưa vào cuốn tiểu thuyết mà cô ấp ủ cũng chính là cuốn bản thảo Tô Hàn đã đưa cho em gái anh. Không biết anh có đọc qua chưa nếu anh đọc sẽ nhận ra ngay cô viết về cuộc gặp gỡ ba năm trước của hai người họ.
Thật khó nghĩ đến ba năm sau nam chính trong bản thảo ấy hiện tại đang ôm ấp cô vào lòng..Quả nhiên đời người không nói trước được điều gì cả.Giống như người ta không thể biết được trong tương lai mình sẽ gặp người như thế nào, gặp phải chuyện gì, cũng vĩnh viễn không biết được vận mệnh khi nào sẽ thay đổi. Có lúc, chỉ một ánh mắt vô tâm, một cuộc gặp gỡ tình cờ, cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người cũng không chừng.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Tử Kiều, Tô Hàn nhân cơ hội cở nút áo của cô ra.
Anh tà tứ cắn lên tai cô..
- Tử Kiều nhìn vào mắt anh,nói anh biết em đã sẵn sàng thuộc về anh chưa?
Tô Hàn luôn là thế, anh dường như luôn đạo mạo trong mọi chuyện, anh luôn dùng sự yêu thương nhẹ nhàng nhất mang đến cho cô cảm giác mình được tôn trọng,cưng chiều tuyệt đối.
Nhưng chính vì sự ôn nhu nhẹ nhàng của anh mới là điểm chí tử khiến những kẻ yếu lòng như Tử Kiều không thể nào từ chối.
Huống gì Tử Kiều biết rất rõ lòng mình lúc này, cô đã yêu người đàn ông này.Tô Hàn là người đầu tiên khiến Tử Kiều muốn buông bỏ bản thân, đặt trọn niềm tin trao trọn bản thân mình cho anh.Có lẽ cả chính bản thân Tử Kiều cũng không phát giác ra,có lẽ ba năm trước hình bóng Tô Hàn đã chiếm lĩnh lòng cô rồi, cho nên với hai người họ khi vừa gặp lại đều rung động một cách mãnh liệt nhất.Dù lúc đó mắt Tử Kiều không nhìn thấy, nhưng con tim của cô vẫn có điểm sáng nhạy bén hơn cả lí trí.
Bình luận facebook