Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vượt Bóng Tối Để Yêu Em - Chương 69: Vị khách không mời
Lúc Tô Hàn đến công ty, Giai Viễn liền thông báo với anh Doãn Nguyệt Nhan hiện tại đang ở phòng đợi.
Lúc nhìn thấy Tô Hàn đi vào, Doãn Nguyệt Nhan vẫn giữ vẻ ngoài phu nhân sang trọng vốn có nhưng đôi mắt đỏ hoe có phần sưng nhẹ tố giác tâm trạng không hề ổn của bà..
Tô Hàn đi đến khẽ gật đầu với bà rồi nhã nhặn ngồi vào chỗ đối diện.
Doãn Nguyệt Nhan là người mở lời trước.
- Xin lỗi dì đến mà không báo trước, có ảnh hưởng gì đến công việc của cháu không?
Tô Hàn lắc đầu,dựa lưng vào ghế.
- Không sao, dì cứ tự nhiên.
Doãn Nguyệt Nhan từng nhiều lần gặp qua Tô Hàn nhưng chỉ tiếp xúc vài câu.Giống như việc một năm qua biết Tô Hàn và Ngô Uyển có qua lại tìm hiểu với nhau nhưng bà không tiện xen vào cũng không hỏi tới.Nhiều lần cùng Ngô Trí Lâm với cương vị là vợ của ông ta để đếnchào hỏi Tô gia.
Xem như cũng là người quen biết mặt.
Dù sao bà cũng kinh doanh, trên thương trường làm ăn ai cũng biết rõ gia thế hùng mạnh của Tô gia.Huống hồ Tô Hàn là chủ tịch của một tập đoàn tài chính lớn nhất nhì cả nước, tuấn tú giỏi giang.Là người con rể mà Ngô Trí Lâm mơ ước, gia đình thượng lưu nào cũng muốn được kết giao.
Tô Hàn còn trẻ đã ngồi trên chiếc ghế chủ tịch của Tô Thị thì tâm cơ dĩ nhiên không hề đơn giản.Như lúc này khi trực diện giao tiếp với anh, bà liền bị khí chất nhã nhặn nhưng lạnh nhạt này gây áp lực một cách âm thầm.
Doãn Nguyệt Nhan vốn đã mang một tâm thế lo lắng,bất an đến đây cho nên áp lực càng nhân hai.
Lấy tinh thần ổn định nhất, Doãn Nguyệt Nhan cũng không vòng vo mà đi thẳng vào mục đích bà tới đây.
- Chắc cháu cũng biết lí do hôm nay dì muốn gặp cháu?
Tô Hàn gật đầu nhưng chưa vội lên tiếng.
Sự im lặng bĩnh tĩnh của anh không hiểu sao khiến Doãn Nguyệt Nhan chột dạ, bà nói..
- Dì muốn gặp Tử Kiều?
Bất giác lúc này Tô Hàn cười nhạt,nụ cười của anh mang vẻ châm chọc.
Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Dì nghĩ Tử Kiều có muốn gặp lại dì hay không?
- Cháu..
Làm môi Doãn Nguyệt Nhan tái đi, bàn tay bà nắm chặt giỏ sách,cố gắng hít thở thật sâu,cứng rắn nói.
- Tử Kiều dù gì cũng là con gái của dì, cháu không có quyền ngăn cản chúng tôi gặp lại nhau.
Tô Hàn nhìn bà, gật đầu nhẹ xem như hiểu lời bà vừa nói.Nhưng có tán đồng hay không lại là một chuyện khác.
Nếu Doãn Nguyệt Nhan đã lật bài ngửa muốn đòi quyền lợi làm mẹ của mình,vậy anh phải cho bà biết rõ một số chuyện không phải muốn là được.
Tô Hàn nhếch môi.
- Thật may mắn là Dì vẫn con nhớ mình vẫn còn có một cô con gái.
Anh hơi nghiêng người về phía trước vẻ mặt lặng như nước nhưng ánh mắt như tảng băng lạnh lẽo.
- Nếu trí nhớ dì tốt như thế vậy xin hỏi dì có nhớ chuyện chín năm trước chính dì là người đã bỏ rơi con gái mình hay không?
Cả người Doãn Nguyệt Nhan run lên, sắc mặt bà trắng bệch ra, vành mắt đỏ lên trực trào sự đau khổ.Môi tái nhợt mấp máy mãi mới thốt ra được một câu..
- Dì có nỗi khổ nên mới làm như vậy..
Tô Hàn nhíu mày, toàn thân mất đi độ ấm.
Chỉ cần nghĩ nên những nỗi khổ hơn chín năm qua Tử Kiều phải chịu đựng anh liền thấy lòng mình như ai nhào nặn, đau đớn vô cùng.
- Nỗi khổ của dì có bằng bất hạnh mà chín năm qua Tử Kiều phải chịu đựng không?
Chưa để bà ta được lên tiếng, Tô Hàn không ngừng dùng đòn đả kích.
- Dì rõ ràng biết Trần gia là địa ngục, muốn giải thoát bản thân nhưng lại nhẫn tâm để con gái mình ở lại. Ba năm trước khi lần đầu gặp cô ấy,một nữ sinh ốm yếu nhưng mỗi ngày phải làm hai ba việc.Chín năm sống trong đòn roi,chửi mắng.Mang trên mình biết bao nhiêu là tủi nhục, cha không thương mẹ thì bỏ rơi.
Từng lời nói của Tô Hàn nhưng hàng vạn mũi kim xoáy vào lòng ngực của Doãn Nguyệt Nhan khiến bà đau đến mức thở thôi cũng khó khăn.Nước mặt xấu hổ cùng đau lòng không cầm được rơi nhòe trên mặt.
Mà Tô Hàn lúc này cũng không thoải mái chút nào, cảm xúc của anh cũng như núi lửa chỉ muốn phun trào thiêu chết mọi thứ xung quanh.
Anh kiềm chế cảm xúc, hạ giọng nói tiếp.
- Trong khi những đứa trẻ khác được sống trong sự yêu thương bao bọc của ngưới thân thì cô ấy lại phải sống trong bóng tối giam cầm.Một năm sống không bằng chết,may mắn là cháu gặp được cô ấy nếu không bây giờ cô ấy ra sao dì có tưởng tượng được không?Cũng không có cơ hội ngồi đây để nói với cháu về thiên chức người mẹ..
Doãn Nguyệt Nhan không kiềm chế được bật khóc thành tiếng,bà lắc đầu trong nước mắt.
- Tô Hàn..dì..dì xin cháu, dì chỉ muốn được bù đắp cho Tử Kiều, dì biết...dì là người mẹ không ra gì..nhưng dì thật sự yêu con gái mình, dì thật sự rất hối hận...
Tô Hàn lạnh nhạt đáp lời.
- Hiện tại cô ấy đang sống rất hạnh phúc, nếu có thể cháu không muốn ai làm phiền đến cô ấy cả...
Nghe thế Doãn Nguyệt Nhan không khỏi hốt hoảng.
Lúc nhìn thấy Tô Hàn đi vào, Doãn Nguyệt Nhan vẫn giữ vẻ ngoài phu nhân sang trọng vốn có nhưng đôi mắt đỏ hoe có phần sưng nhẹ tố giác tâm trạng không hề ổn của bà..
Tô Hàn đi đến khẽ gật đầu với bà rồi nhã nhặn ngồi vào chỗ đối diện.
Doãn Nguyệt Nhan là người mở lời trước.
- Xin lỗi dì đến mà không báo trước, có ảnh hưởng gì đến công việc của cháu không?
Tô Hàn lắc đầu,dựa lưng vào ghế.
- Không sao, dì cứ tự nhiên.
Doãn Nguyệt Nhan từng nhiều lần gặp qua Tô Hàn nhưng chỉ tiếp xúc vài câu.Giống như việc một năm qua biết Tô Hàn và Ngô Uyển có qua lại tìm hiểu với nhau nhưng bà không tiện xen vào cũng không hỏi tới.Nhiều lần cùng Ngô Trí Lâm với cương vị là vợ của ông ta để đếnchào hỏi Tô gia.
Xem như cũng là người quen biết mặt.
Dù sao bà cũng kinh doanh, trên thương trường làm ăn ai cũng biết rõ gia thế hùng mạnh của Tô gia.Huống hồ Tô Hàn là chủ tịch của một tập đoàn tài chính lớn nhất nhì cả nước, tuấn tú giỏi giang.Là người con rể mà Ngô Trí Lâm mơ ước, gia đình thượng lưu nào cũng muốn được kết giao.
Tô Hàn còn trẻ đã ngồi trên chiếc ghế chủ tịch của Tô Thị thì tâm cơ dĩ nhiên không hề đơn giản.Như lúc này khi trực diện giao tiếp với anh, bà liền bị khí chất nhã nhặn nhưng lạnh nhạt này gây áp lực một cách âm thầm.
Doãn Nguyệt Nhan vốn đã mang một tâm thế lo lắng,bất an đến đây cho nên áp lực càng nhân hai.
Lấy tinh thần ổn định nhất, Doãn Nguyệt Nhan cũng không vòng vo mà đi thẳng vào mục đích bà tới đây.
- Chắc cháu cũng biết lí do hôm nay dì muốn gặp cháu?
Tô Hàn gật đầu nhưng chưa vội lên tiếng.
Sự im lặng bĩnh tĩnh của anh không hiểu sao khiến Doãn Nguyệt Nhan chột dạ, bà nói..
- Dì muốn gặp Tử Kiều?
Bất giác lúc này Tô Hàn cười nhạt,nụ cười của anh mang vẻ châm chọc.
Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Dì nghĩ Tử Kiều có muốn gặp lại dì hay không?
- Cháu..
Làm môi Doãn Nguyệt Nhan tái đi, bàn tay bà nắm chặt giỏ sách,cố gắng hít thở thật sâu,cứng rắn nói.
- Tử Kiều dù gì cũng là con gái của dì, cháu không có quyền ngăn cản chúng tôi gặp lại nhau.
Tô Hàn nhìn bà, gật đầu nhẹ xem như hiểu lời bà vừa nói.Nhưng có tán đồng hay không lại là một chuyện khác.
Nếu Doãn Nguyệt Nhan đã lật bài ngửa muốn đòi quyền lợi làm mẹ của mình,vậy anh phải cho bà biết rõ một số chuyện không phải muốn là được.
Tô Hàn nhếch môi.
- Thật may mắn là Dì vẫn con nhớ mình vẫn còn có một cô con gái.
Anh hơi nghiêng người về phía trước vẻ mặt lặng như nước nhưng ánh mắt như tảng băng lạnh lẽo.
- Nếu trí nhớ dì tốt như thế vậy xin hỏi dì có nhớ chuyện chín năm trước chính dì là người đã bỏ rơi con gái mình hay không?
Cả người Doãn Nguyệt Nhan run lên, sắc mặt bà trắng bệch ra, vành mắt đỏ lên trực trào sự đau khổ.Môi tái nhợt mấp máy mãi mới thốt ra được một câu..
- Dì có nỗi khổ nên mới làm như vậy..
Tô Hàn nhíu mày, toàn thân mất đi độ ấm.
Chỉ cần nghĩ nên những nỗi khổ hơn chín năm qua Tử Kiều phải chịu đựng anh liền thấy lòng mình như ai nhào nặn, đau đớn vô cùng.
- Nỗi khổ của dì có bằng bất hạnh mà chín năm qua Tử Kiều phải chịu đựng không?
Chưa để bà ta được lên tiếng, Tô Hàn không ngừng dùng đòn đả kích.
- Dì rõ ràng biết Trần gia là địa ngục, muốn giải thoát bản thân nhưng lại nhẫn tâm để con gái mình ở lại. Ba năm trước khi lần đầu gặp cô ấy,một nữ sinh ốm yếu nhưng mỗi ngày phải làm hai ba việc.Chín năm sống trong đòn roi,chửi mắng.Mang trên mình biết bao nhiêu là tủi nhục, cha không thương mẹ thì bỏ rơi.
Từng lời nói của Tô Hàn nhưng hàng vạn mũi kim xoáy vào lòng ngực của Doãn Nguyệt Nhan khiến bà đau đến mức thở thôi cũng khó khăn.Nước mặt xấu hổ cùng đau lòng không cầm được rơi nhòe trên mặt.
Mà Tô Hàn lúc này cũng không thoải mái chút nào, cảm xúc của anh cũng như núi lửa chỉ muốn phun trào thiêu chết mọi thứ xung quanh.
Anh kiềm chế cảm xúc, hạ giọng nói tiếp.
- Trong khi những đứa trẻ khác được sống trong sự yêu thương bao bọc của ngưới thân thì cô ấy lại phải sống trong bóng tối giam cầm.Một năm sống không bằng chết,may mắn là cháu gặp được cô ấy nếu không bây giờ cô ấy ra sao dì có tưởng tượng được không?Cũng không có cơ hội ngồi đây để nói với cháu về thiên chức người mẹ..
Doãn Nguyệt Nhan không kiềm chế được bật khóc thành tiếng,bà lắc đầu trong nước mắt.
- Tô Hàn..dì..dì xin cháu, dì chỉ muốn được bù đắp cho Tử Kiều, dì biết...dì là người mẹ không ra gì..nhưng dì thật sự yêu con gái mình, dì thật sự rất hối hận...
Tô Hàn lạnh nhạt đáp lời.
- Hiện tại cô ấy đang sống rất hạnh phúc, nếu có thể cháu không muốn ai làm phiền đến cô ấy cả...
Nghe thế Doãn Nguyệt Nhan không khỏi hốt hoảng.
Bình luận facebook