Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 28
Vượt Qua Bão Giông
Phần 28
Anh Long nghe xong ngay lập tức trả lời:
– Thế nào? Tài liệu ấy có gì?
– Thể hiện việc bộ trưởng X ủy quyền cho một người ở nước ngoài chuyển tiền vào tài khoản của con trai. Tài liệu chứng minh giao dịch được chuyển đến hơn 8 triệu USD.
– Chỉ có 8 triệu USD thôi à?
– Em mới chỉ tìm được chừng ấy, sợ những giao dịch trước Việt đã tiêu hủy hoặc cất ở đâu đó rồi.
Đầu dây bên kia im lặng chừng vài giây, dường như anh Long đang suy tính thêm đường đi nước bước trong đầu, qua lát sau anh ấy mới bảo với tôi:
– Con số ấy đủ để xin lệnh khám xét và điều tra rồi. Cuộc đời của một bộ trưởng, nếu liêm khiết chỉ nhận lương hàng tháng thì không thể nào có được số tiền 8 triệu USD, tương đương hơn 184 tỉ. Diệp, giỏi lắm. Chuẩn bị về ăn mừng thôi.
Được cấp trên khen ngợi, tôi chẳng thấy vui mà ngược lại, trái tim chỉ thấy nặng nề. Tôi nói:
– Tiếp theo sẽ làm gì hả anh?
– Tài liệu đó em đang cầm hay để lại chỗ cũ rồi?
– Em chụp mấy lại tài liệu, có hai thứ quan trọng là giấy ủy quyền và giao dịch thì em đang giữ. Những thứ còn lại em trả về chỗ cũ rồi.
– Trong thời gian anh báo cáo cấp trên và xin lệnh điều tra, em vẫn cứ ở đấy, giả vờ như không biết gì hết. Nếu như Việt có phát hiện thì em rút ngay. Anh sẽ cử người ra hỗ trợ em.
– Không cần đâu, em tự lo được.
– Diệp, khi bị phát hiện rất nguy hiểm. Lúc bị dồn vào đường cùng thì không biết gã đấy sẽ làm gì đâu.
Tôi hiểu, tôi biết rất rõ điều này, nhưng tôi cũng có một niềm tin mãnh liệt rằng: Việt sẽ không bao giờ làm hại tôi. Tôi tin vào bản tính con người anh, cho nên chỉ đáp:
– Em có võ, anh ta không có võ đâu. Anh đừng lo.
Anh Long nói tôi không được, đành thở dài một tiếng:
– Thôi được rồi, anh sẽ cố xin lệnh điều tra sớm nhất. Có gì anh sẽ thông báo cho em ngay.
– Vâng. Em biết rồi, em gửi ảnh tài liệu qua cho anh đây.
Ngắt điện thoại, gửi toàn bộ ảnh chụp tài liệu cho anh Long xong xuôi, tôi mới mệt mỏi đi vào phòng tắm rửa mặt. Nhưng dù có tạt nước lạnh lên mặt bao nhiêu lần đi nữa thì tôi cũng không thấy thoải mái một chút nào, chỉ thấy nỗi day dứt càng lúc càng như một sợi dây leo đầy gai quấn lấy tôi, giày vò tôi đến toàn thân nhầy nhụa máu.
Tôi biết Cục đã đưa bộ trưởng X và Việt vào tầm ngắm hơn hai năm nay, bây giờ việc điều tra từ những tài liệu tôi gửi sẽ rất nhanh thôi. Khi đó Bộ trưởng X gần như chắc chắn sẽ bị tạm giữ, còn Việt là người trực tiếp tham gia việc rửa tiền thì cũng không tránh khỏi được vòng liên luỵ.
Chỉ là trước giờ tôi chưa hề tưởng tượng ra việc một người mặc gì cũng đầy khí chất như anh, khi khoác áo tù nhân sẽ như thế nào? Một người làm giám đốc Nam Việt oai phong một cõi, khi phải vào trại giam sống cùng với đủ loại tội phạm khác thì sẽ ra sao?
Chắc là anh sẽ hận tôi đến thấu xương, hận tôi đã phản bội anh, phá bỏ sự nghiệp của anh, tự tôn của anh… có lẽ cũng sẽ hận đến mức vĩnh viễn hết cuộc đời này cũng không mong gặp lại tôi nữa…
Nhưng như vậy thì ít ra tôi vẫn còn một niềm an ủi rằng anh còn sống, anh vẫn còn sống để hận tôi là được rồi. Dù sau này mãi mãi không thể gặp lại nữa nhưng ngửa đầu lên vẫn biết chúng tôi vẫn đang cùng hít thở một bầu không khí, cùng sống dưới một bầu trời, như vậy chắc sẽ tốt hơn nhiều so với việc kẻ còn người mất, giống như tôi và Lâm, có phải không?
Tôi nằm bẹp trên giường nửa ngày trời, ăn không ăn, ngủ không ngủ, cứ nằm nhìn thời gian lặng lẽ trôi trên chiếc đồng hồ trong phòng ngủ. Đến một giờ chiều tôi mới uể oải dậy thay đồ đến công ty, dù trong lòng phức tạp là thế, nhưng gặp gỡ mọi người tôi vẫn phải bày ra khuôn mặt vui vẻ như không hề có chuyện gì. 
Dương thấy tôi đến còn tốt bụng pha một ly café, đặt lên bàn tôi:
– Sáng nay mệt hả cô nương? Café cho em này.
– Cảm ơn anh. Em hơi mệt tý thôi, giờ khỏe rồi.
– Ừ, chẳng trách nhìn xinh gái hơn hẳn mọi ngày.
– Cái anh này…
Tôi ngồi xuống ghế, theo thói quen hơi liếc qua cửa kính xem Việt đang làm gì, thấy anh cũng đang chống cằm nhìn về phía tôi, khóe môi khẽ cong lên để lộ một nụ cười, tôi cũng cười. Rõ ràng là cười nhưng nước mắt lại ngập tràn trong tim, khó chịu quá mà không biết phải làm sao.
Tôi dùng mạng nội bộ nhắn cho anh:
– Sếp ơi, em khỏe rồi.
– Ngủ đủ giấc thì có.
– Sao anh cứ vạch trần em thế. Em ngủ đủ giấc nên da mới đẹp, da đẹp thì sẽ xinh gái. Mà đã xinh thì sếp phải vui mới đúng, vì có người yêu xinh như em mà.
– May mà anh đang không uống nước.
– Nếu đang uống nước thì sao?
– Sẽ phun ra hết màn hình máy tính.
Anh lúc nào cũng thế, cách nói chuyện không bao giờ sến sẩm hay cố ý nói đùa một cách lỗ mãng, nhưng lúc nào cũng khiến tôi có thể cười thật tươi. Tôi gửi icon hình chiếc hôn cho anh, tiện soạn thêm một dòng:
– Thơm sếp một cái. Em làm việc đây.
Cả ngày hôm ấy, tôi vẫn tỏ ra bình thường với mọi người nhưng trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Tôi lo anh Long sẽ thông báo việc lệnh điều tra và khám xét đã xin được, lo công an ập đến công ty để bắt Việt đi bất cứ lúc nào, tôi còn lo sợ phải chứng kiến ánh mắt lạnh lẽo không thể tin nổi của anh khi nhìn tôi…
Có điều, dù thấp thỏm cũng chẳng thể giải quyết được gì, vì chuyện ấy dù sớm hay muộn cũng nhất định vẫn sẽ đến. Chỉ là tôi không ngờ nó lại đến nhanh như thế, chỉ hơn một ngày sau, anh Long đã thông báo với tôi:
– Đã xin được lệnh điều tra và khám xét rồi. Sáng mai bắt đầu tiến hành.
– Sao nhanh thế hả anh?
– Cục nhắm từ lâu rồi mà. Cái giao dịch 8 triệu USD kia Cục cũng đã nắm được rồi nhưng không có mã ký nhận với ủy quyền nên Ngân hàng bên nước ngoài họ chỉ cung cấp một phần thông tin thôi. Giờ em đã tìm ra được tài liệu đầy đủ rồi, bên Cục mình liên hệ sang, ngân hàng họ buộc phải cung cấp toàn bộ giao dịch ngay.
– Vâng, xác thực rồi hả anh?
– Ừ, xác thực rồi. Ngày mai anh sẽ không ra, đội ngoài đó sẽ chia làm ba nhóm, một nhóm đến nhà bộ trưởng X, một nhóm đến công ty em, một nhóm đến nhà của Việt. Anh cũng nhắc nhở mọi người rồi, tất cả sẽ coi như không quen em, để em có thể an toàn rút lui.
– Vâng, em biết rồi.
– Chúc ngày mai may mắn nhé, cô bé.
– Vâng. Hẹn gặp lại anh ở Sài Gòn.
Cúp điện thoại với anh Long xong, tôi thật sự rất muốn cười một cái nhưng không thể cười nổi, chỉ có thể run rẩy úp mặt vào lòng bàn tay ra sức hít thở. Tệ thật, sợi dây gai day dứt kia càng lúc càng siết chặt lấy trái tim tôi, giống như muốn rút cạn máu ở nơi đó, khiến tôi không thể thở nổi.
Tôi mở cửa đi ra ban công, trèo lên một chỗ bằng phẳng rộng rãi rồi ngồi vắt chân xuống dưới. Không có ý định tự tử nhưng cảm giác ngồi trên độ cao mấy chục mét trên tầng 20 nhìn xuống dưới khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn, kiểu như càng căng thẳng thì càng tỉnh táo thì phải.
Tự nhiên nghe một tiếng huýt sáo khe khẽ, ngoảnh đầu lại thấy Việt cũng đang ngồi y như tôi ở ban công bên kia. Dưới ánh trăng sáng, dáng người anh vẫn mang một vẻ cô độc lẻ loi như thế, vẫn tĩnh lặng như thế, tựa như vĩnh viễn anh đều đơn độc ở vị trí ấy, dù năm tháng nước chảy đá mòn cũng mãi mãi chỉ có một mình anh.
Tim tôi đau giống như một mũi tên ghim thật sâu vào đó, im lặng mấy giây cũng không thể thốt nổi ra tiếng. Mãi sau, khi tôi có thể nói ra một câu cũng đồng thời là lúc anh lên tiếng hỏi tôi:
– Sao anh lại ngồi đây?
– Sao em lại ngồi đây?
– Em đang ngắm mây ngắm trời.
– Anh đang ngắm em.
– Đồ hâm.
Việt khẽ cười, nhưng không hiểu do ánh trăng mờ nhạt hay vì cảm giác của tôi mà tôi thấy nụ cười ấy buồn bã hơn thường ngày. Anh bảo với tôi:
– Em thích gì nhất?
– Trước thì thích đi khắp mọi nơi, bây giờ thì chỉ thích mỗi một thứ.
– Thứ gì?
– Anh đấy.
– Thích anh vì lý do gì?
– Không biết nói cái này thì anh có tin không? Em thích anh vì thấy có một lần anh cho người ăn xin tiền.
– Đơn giản thế thôi à?
Tôi gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời sao dày đặc trước mặt, thật lòng thật dạ nói với anh:
– Em nghĩ người có tiền như anh, một là không muốn đụng vào mấy người ăn xin rách rưới, hai là có cho cũng chỉ như người ta, kiểu bố thí ấy. Nhưng anh lại cẩn thận đặt tiền vào tay ông ăn xin đó, số tiền không nhiều lắm, nhưng em thấy anh cúi đầu, dùng cả hai tay.
– …
– Thật ra việc thích một người của em đơn giản lắm, bắt đầu từ những ấn tượng nhỏ nhặt, sau đó cứ quan sát dần rồi dần dần sẽ từ “thích theo cảm tính” trở thành “thích thật lòng”. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là từ chuyện anh cho tiền người ăn xin đó.
– Trên thế giới này có những người tiền tiêu không hết, cũng sẽ có những người cơm không đủ ăn. Như thế tất nhiên sẽ phân ra giai cấp, phân ra từng loại người. Anh cũng từng là một đứa cơm không đủ ăn mới có ngày hôm nay, cho nên khái niệm phân giai cấp với anh chẳng có tác dụng gì cả.
Nói đến đây, Việt quay sang nhìn tôi:
– Biết anh thích em vì điều gì không?
– Vì em ở gần anh nhất.
– Không phải. Vì trải qua bao nhiêu chuyện, anh nghĩ em là nơi mà anh muốn trở về. Về đến nhà, vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, ăn cơm em nấu, ôm em đi ngủ. Với anh thế là đủ.
Tim tôi bỗng nhiên co rút, nỗi đau giống như hàng ngàn, hàng vạn nhát dao rạch đi rạch lại vào lòng tôi. Khi ấy tôi rất muốn khóc, rất muốn nói anh đừng hy vọng ở em như thế, em không phải là nơi chốn để anh đi về.
Nhưng… lại là nhưng… tôi vẫn không thể thành thật với anh, cho nên chỉ có thể run rẩy nói:
– Em cũng hy vọng như thế.
– Thật không?
– Thật.
– Anh tin em.
Nghe ba chữ này, tôi giật mình quay đầu lại nhìn anh, thấy Việt cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất sáng. Đôi mắt của anh như chất chứa sự tin tưởng, sự ấm áp và nuông chiều vô bờ bến. Nhưng khi đối diện với ánh nhìn này, tôi không hề thấy hạnh phúc mà chỉ thấy hổ thẹn và bất lực thôi, đây là một loại đớn đau mà không có cách gì có thể diễn tả nổi.
Trông thấy gương mặt tôi cứng ngắc, anh nói:
– Mình vào đi ngủ thôi.
– Vâng. Đi ngủ thôi. Để em sang với anh.
– Để anh qua với em. Ngủ ở giường em một hôm đi.
– Dạ.
Tối đó, anh vẫn ôm tôi ngủ rất ngon, còn tôi là thức trắng suốt cả một đêm, nằm trong ngực anh nhưng không còn thấy ấm áp nữa, chỉ thấy lạnh buốt từ tận sâu trong đáy lòng.
Thực sự, tôi rất mong trời đừng sáng, rất mong đêm cứ kéo dài mãi, dài mãi, đừng bước sang ngày mới mà cứ thế này thôi cũng được rồi. Nhưng đáng tiếc là trái đất vẫn quay, thời gian vẫn chạy, và ánh mặt trời vẫn chiếu soi ngoài cửa sổ, xuyên qua tấm rèm rồi rơi lên mắt tôi.
Ngày mới rồi… ngày chúng tôi phải chia tay…
Việt luôn luôn là người dậy sớm, anh không biết gì nên thái độ vẫn bình thản như thường ngày, trước khi rời giường còn cúi đầu hôn lên trán tôi:
– Dậy đi làm thôi.
– Em làm đồ ăn sáng cho anh nhé.
– Cũng được.
– Anh muốn ăn gì nào?
– Ăn mì tôm trứng nhé.
– Được luôn. Anh dậy rửa mặt đi, em xong ngay đây.
– Ừ.
Tôi nấu hai tô mì tôm, cố ý bỏ vào bát anh tận hai quả trứng ngon nhất. Mùi mì thơm ngào ngạt bay vào cánh mũi tôi, bay cả lên mắt tôi, làm tôi bỗng dưng cảm thấy sống mũi mình cay xè, cay đến phát khóc.
Tôi nhớ… lần đầu tiên anh nấu ăn cho tôi chính là nấu mì tôm trứng. Bữa ăn cuối cùng tôi nấu cho anh cũng vẫn là mì tôm trứng. Thật đáng buồn làm sao!!!
Việt rửa mặt xong thì vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, nhìn tôi nói:
– Dạo này tay nghề của em có vẻ lên cao hơn rồi đấy.
– Nhờ công anh chỉ dạy đấy.
– Ăn thôi.
– Vâng, ăn thôi.
Tôi cố ý ăn thậm chậm, thật chậm, nhưng rồi một lát sau vẫn phải ăn hết bát mì. Việt tranh phần rửa chén, tôi loăng quăng dọn dẹp, xong xuôi thì hai đứa đi hai chiếc Vinfast đen và trắng đến công ty.
Hôm nay công ty tôi vẫn làm việc bình yên như mọi ngày, Dương vẫn đầu tắt mặt tối với đống sổ sách số liệu, Việt ngồi gõ máy tính trong phòng, tôi thì không có tâm trạng nào để làm việc nên ngồi ngắm hoa sen.
Kỳ lạ thật, tháng 10 rồi mà anh vẫn tìm được hoa sen cho tôi. Từng cánh sen màu hồng phấn nhàn nhạt xếp thành một bông, ở giữa có một phần nhụy màu vàng, khi ngồi bên cạnh có thể ngửi thấy mùi sen thơm rất nhẹ, hương thơm này với tôi có lẽ còn dễ chịu hơn tất cả các loại mùi ở trên đời, tựa như hương trên da thịt anh, nhẹ nhưng không nồng, tiết chế vừa đủ khiến người ta mê say.
Đồng hồ trên hành lang vang những tiếng chuyển động theo nhịp của kim giây, đến gần 9 giờ sáng thì màn hình thang máy hiển thị có người từ dưới tầng 1 đang di chuyển lên trên.
Tôi im lặng nhìn màn hình, thấy những con số nhảy nhót từ 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, cuối cùng là dừng ở số 8, sau đó kêu lên một âm thanh “Ting” rồi cửa mở ra. Thần kinh gần như đứt phựt một cái.
Mấy bóng áo xanh quen thuộc đi ra khỏi thang máy, bước chân không nhanh cũng không chậm bước về phía chúng tôi. Dương đột nhiên thấy công an đến tận đây thì hơi thảng thốt, nhưng sau đó rất nhanh nở nụ cười đứng dậy:
– Chào các anh ạ. Không biết các anh đến đây có việc gì không ạ?
– Giám đốc của anh có trong phòng không?
– Dạ có ạ. Sếp em đang ở trong. Các anh có việc gì, để em vào nói với sếp ạ.
– Không cần đâu, chúng tôi tự vào được.
Nói rồi, một người đồng nghiệp hơi liếc qua tôi một cái rồi bước vào bên trong. Lúc này, chuyện công an đến tận công ty Nam Việt đã đánh động tất cả mọi người, các phó giám đốc và nhân viên đồng thời chạy đến, bu đặc lại bên ngoài phòng giám đốc để xem xảy ra chuyện gì, dù tôi và Dương đuổi thế nào thì bọn họ cũng không đi.
Phòng của Việt có cách âm nên không thể nghe thấy gì, nhưng khi tôi liếc vào thấy công an đang đọc lệnh khám xét và có lẽ là yêu cầu Việt phối hợp với việc điều tra.
Tôi có thể nhìn thấy sắc mặt anh khi đó không hề hoảng hốt, không hề ngạc nhiên, cũng không hề lo sợ mà vẫn bình tĩnh không suy chuyển, giống như đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận nó. Chỉ là… tận sâu trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như biển ấy, tôi cảm nhận thấy một sự thất vọng trào dâng, sự đau thương và thê lương như thấm vào cả trong đáy mắt, thấm vào thật sâu tim gan tôi.
Lúc ấy, mặc dù không nên nhưng môi tôi vẫn vô thức mấp máy nói mấy từ: Em xin lỗi… Em xin lỗi… Nhưng có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nghe được, cũng không bao giờ muốn nhận lời xin lỗi của tôi.
Cùng lúc này, những người ở bên ngoài kéo đến mỗi lúc một nhiều, tôi cũng không dám nhìn ánh mắt ấy của anh nữa mà đành phải hít sâu một hơi rồi quay đi, tìm cách đuổi bọn họ quay về làm việc, nhưng càng cố gắng che đậy thì lại càng khơi gợi sự tò mò của tất cả mọi người, muốn tránh cũng không tránh nổi.
Một lát sau, công an và Việt đồng thời ra khỏi phòng, anh nhìn tất cả mọi người một lượt, ánh mắt dừng lại trên người tôi một giây rồi ngay lập tức quay đi chỗ khác.
Giữa rất nhiều người đang ồn ào bàn tán, giữa mấy khuôn mặt lạnh băng nghiêm nghị của mấy người công an, giữa cả ánh mắt kinh ngạc của Dương và mấy phó giám đốc công ty, anh vẫn bình thản nói:
– Công ty có lẽ phải nghỉ vài ngày để phục vụ việc điều tra của công an. Hy vọng mọi người bình tĩnh, không hoang mang. Đợi khi kết thúc điều tra thì công việc lại tiến hành bình thường. Trước mắt không cần lo lắng gì cả, cứ coi như nghỉ lễ sớm vài ngày đi.
***
Lời tác giả: Chỉ còn một đoạn nữa là kết thúc truyện rồi, mấy hôm nay đau lòng quá đúng không chị em?
Thôi chuyện đâu còn có đó, cái kết thế nào thì cứ đội mũ cài chắc quai vào, chờ tác giả bẻ lái. Và bẻ lái có ngọt + êm hay không thì cũng cần lời cổ vũ của chị em, cho nên đã đọc đến tận đây thì nhớ tương tác để bạn Hổ có thêm động lực làm shipper nhé.
Đa tạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook