Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 4
Vượt Qua Bão Giông
Phần 4
Buổi sáng hôm ấy, tôi dậy thật sớm mua một suất cháo quẩy nóng và sữa đậu nành Hà Nội, ăn một bụng no căng rồi mới bắt xe bus đến công ty Thiết bị nội thất Việt xin việc.
Trụ sở công ty Nam Việt là một tòa nhà 8 tầng, một mặt phía trước thiết kế hoàn toàn bằng kính chịu lực, riêng tầng một rộng rãi được sắp xếp toàn bộ diện tích làm khu trưng bày và bán sản phẩm. Tôi đứng bên ngoài nhìn một lượt cũng thấy bình thường như mấy tòa nhà bên cạnh, nhưng khi vào đến bên trong nhìn mọi thứ được bố trí và sắp xếp rất đẹp đẽ và sáng tạo, khác hẳn với phong cách cứng nhắc của trụ sở công an chỗ tôi, tự nhiên trong lòng tôi lại thấy hơi buồn cười.
Cảm giác như kiểu bản thân bị bó buộc trong một chiếc lồng thép đơn điệu lâu năm, bây giờ được mở cửa cho bay ra một phương trời mới với nhiều thứ sắc màu mới, tâm trạng không tránh khỏi ngạc nhiên và phấn chấn. Ai mà ngờ được nữ một chiến sĩ trinh sát quanh năm làm bạn với luyện tập và quân phục tôi, bây giờ lại sắp vác hồ sơ đến một công ty nội thất để xin làm nhân viên công sở bình thường nhỉ?
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu vào một hơi để xốc lại tinh thần, sau đó đi lại chỗ quầy lễ tân, mỉm cười hỏi:
– Em chào chị, em đến nộp hồ sơ xin việc ạ.
– Bạn lên tầng 3 rẽ phải nhé. Có một cái biển ghi là Khu vực phỏng vấn, bạn bỏ hồ sơ vào hộp trước cửa phòng rồi ngồi chờ đến lượt nhé.
– Vâng ạ, em cảm ơn chị.
Theo chỉ dẫn của lễ tân, tôi lên đến khu phỏng vấn thì đã có rất đông người đã ngồi chờ sẵn ở đó. Lúc đến lượt tôi vào phỏng vấn, đúng như tôi dự đoán, Dương cũng có mặt trong phòng tuyển dụng, thậm chí còn ngồi ở vị trí Trưởng ban tuyển dụng. Dường như anh ta đã nghe chị nhân viên bên cạnh đọc đến tên của tôi nên khi nhìn thấy tôi bước vào thì Dương không tỏ ra quá ngạc nhiên, thậm chí trên môi còn nở sẵn ra một nụ cười thân thiện. Tôi cũng lịch sự khẽ cười đáp lại một cái.
Vừa ngồi xuống ghế, ban tuyển dụng cũng không muốn vòng vo mất thời gian, một người lên tiếng vào thẳng vấn đề luôn:
– Bạn có bằng thạc sĩ kinh tế, lại tốt nghiệp trường đại học ở nước ngoài, tại sao lại chọn về nước làm việc? Và tại sao lại chọn công ty của chúng tôi?
Tôi lịch sự trả lời bằng một câu ngắn gọn:
– Tôi đi học ở nước ngoài là vì muốn về nước cống hiến cho tổ quốc. Ở công ty Nam Việt tôi nghĩ mình có thể làm được nhiều hơn, góp sức mình để phát triển công ty nói riêng và một phần nhỏ bé cho đất nước nói chung.
– Nếu không được tuyển dụng thì sao?
– Thế thì có lẽ tôi sẽ nộp hồ sơ ở một nơi khác, sau đó tích lũy thêm kinh nghiệm rồi lại tiếp tục quay lại đây xin việc. Làm việc ở môi trường tốt nhất luôn là mục tiêu của tôi.
Khi tôi nói xong câu này thì nét mặt của Dương có vẻ rất hài lòng, thậm chí trước mặt tất cả mọi người còn gật đầu một cái, tỏ ý bằng lòng với câu trả lời của tôi.
Thực ra tôi chẳng có bằng thạc sĩ kinh tế nào cả, cũng chưa từng học ở nước ngoài, thậm chí những cách trả lời phỏng vấn ngày hôm nay cũng đều nằm trong bộ đề ôn luyện mà Cục cảnh sát đã gửi cho tôi. Nghe nói Cục đã tìm hẳn một người có kinh nghiệm kinh doanh để làm bộ đề này, sau đó gửi cho anh Long, anh Long lại gửi cho tôi, để tôi có thể thuận lợi lọt qua vòng phỏng vấn.
Cuối cùng đúng là tôi thuận lợi lọt qua vòng phỏng vấn thật, sau khi nhân viên tuyển dụng bảo tôi về kết quả thì mấy hôm sau Dương đích thân gọi điện thoại đến cho tôi, thông báo việc tôi trúng tuyển vào làm bộ phận kinh doanh của công ty Nam Việt:
– Chúc mừng Diệp nhé, hồ sơ của Diệp được nhận. Sang tuần tới bắt đầu đi làm nhé.
Tôi tỏ như không nhận ra giọng anh ta, cười cười đáp:
– Vâng ạ. Em cảm ơn anh. Sang tuần sau em đến công ty ạ.
– Ơ, Diệp không lưu số tớ à?
– Dạ?
– Tớ là Dương đây mà. Hôm trước đưa danh thiếp cho Diệp rồi, Diệp không nhớ tớ hả?
– À à… xin lỗi, tôi quên mất.
– Mà thôi, đừng xưng cậu tớ nữa, xưng anh em đi. Tớ xem profile của Diệp rồi, Diệp kém tớ hai tuổi đấy nhé. Kém tuổi thì xưng em đi.
– Vâng, sau này là đàn anh trong công ty rồi, cũng nên gọi anh nhỉ? Cảm ơn anh nhé.
– Cảm ơn gì đâu, đừng khách sáo. Không nghĩ là Diệp lại đến xin việc ở công ty anh đâu. Lý lịch khủng thật đấy.
– Thì công ty anh cũng khủng mà.
Dương nghe tôi nói xong câu này thì bật cười:
– Ừ, đúng nhỉ? Thế nên người tài mới đến đây để cống hiến cho đất nước chứ. Chúc nhân tài của công ty sau này sẽ cống hiến được thật nhiều nhé.
– Vâng. Cảm ơn anh. Hẹn gặp anh vào tuần sau nhé.
– Ừ, hẹn gặp lại vào tuần sau.
Không có nền tảng kiến thức và kinh nghiệm như người khác nên sau khi biết tin mình được nhận, tôi tức tốc vùi đầu vào việc học hành và trau dồi sách vở kinh doanh, thậm chí anh Long còn thuê hẳn một thạc sĩ kinh tế dạy online cho tôi.
Mấy ngày sau tôi chính thức đi làm, được xếp làm việc ở phòng kinh doanh, thời gian đầu có cố vấn công việc từ xa nên tạm thời chưa để lộ ra sơ hở gì, vả lại mọi người ở đây ai cũng rất nhiệt tình chỉ bảo nên dần dần tôi cũng bắt đầu làm quen được với môi trường mới.
Có điều, mặc dù tôi luôn chú ý lắng nghe những câu chuyện bên lề của những nhân viên khác để thu thập thông tin, đồng thời cũng quan sát tỉ mỉ công việc kinh doanh của công ty Nam Việt nhưng mãi vẫn không thể phát hiện ra điều gì khả nghi. Có thể nói, trong vòng một tháng đầu làm việc, thứ mà tôi có thể nghe nhiều nhất từ các nhân viên ở đây hầu hết chỉ là những câu chuyện xoay xung quanh giám đốc Việt, hình như anh ta được khá nhiều nhân viên nữ hâm mộ thì phải.
Có mấy lần chị bạn cùng phòng tên Hoa cứ bảo với tôi:
– Này, em đến đây làm gần tháng rồi nhỉ? Gặp mặt giám đốc chưa?
– Hình như em thấy một, hoặc hai lần rồi ấy. Sao thế chị?
– Thấy sao? Đẹp trai chứ hả?
– À thì… vầng. Đẹp trai. Cao ráo.
– Đẹp trai thế mà lần này lại đi cặp với cái con dở người bên phòng kế hoạch chứ. Dạo này gu thẩm mỹ của ông ấy xuống cấp trầm trọng rồi hay sao ấy.
– Chị bảo ai cơ?
– Sếp Việt với con Tâm phòng kế hoạch ấy. Con Tâm đó chỉ được cái dáng ngon ngực to thôi, mặt cũng chẳng xinh lắm, tính tình thì õng ẹo như tiểu thư, lại hay cà khịa người khác nữa, thế mà chả hiểu sao lại lọt vào mắt sếp được.
– À cái bà mà hôm nay quát trưởng phòng mình ấy hả?
– Đúng nó rồi đấy. Cặp được với sếp nên oai thế đấy. Đợi đó mà xem, đến khi hết thời, sếp mà đá nó thì xem nó còn vênh váo được không.
Thực ra từ khi đến công ty tôi cũng nghe đồn nhiều về đời tư của Việt rồi, đại loại anh ta là kiểu người khi làm việc thì rất nghiêm túc, nhưng chuyện tình cảm thì chưa bao giờ đứng đắn. Mọi người bảo người có tiền toàn như thế, không đáng tin, nhưng không hiểu sao vẫn hùa nhau lao vào lòng anh ta như thiêu thân.
Chỉ là tôi vẫn thấy có chút sai sai ở chỗ nào đó. Nếu như Việt trăng hoa như thế, tại sao lúc ở siêu thị trước đây anh ta lại thẳng thừng từ chối mấy bạn nữ kia? Hay là phụ nữ trẻ như thế không phải gu của anh ta?
Tôi quay sang nhìn chị Hoa, hỏi một câu:
– Sao chị biết sếp cặp với chị Tâm thế?
– Thì mấy hôm trước tớ thấy nó được đi tiếp khách với sếp mà. Eo ơi, ăn mặc hở trên hở dưới, mang tiếng là váy công sở mà ngực thì lộ cả một nửa luôn, váy thì xẻ đến gần bẹn. Lại còn õng à õng ẹo cứ chốc chốc lại túm tay sếp nữa chứ. Nếu không cặp với nhau thì làm sao nó dám thế?
– À à… Thì ra là thế.
– Mẹ cái con dở người, đúng là chán sếp.
Tôi biết thực ra trong lòng bà Hoa này cũng muốn được như bà Tâm bên phòng Kế hoạch nên mới tỏ ra khó chịu như thế, nhưng tôi cũng chẳng muốn hùa vào mấy chuyện vớ vẩn này cho nên chỉ cười cười cho xong.
Việt nhiều phụ nữ chẳng liên quan đến tôi, anh ta cặp với ai cũng không ảnh hưởng đến quá trình điều tra của tôi, tôi chỉ quan tâm đến việc ông bố bộ trưởng của anh ta có bơm tiền cho con trai để thực hiện hành vi rửa tiền không, thế là đủ.
Vì muốn nhanh chóng điều tra nên tôi rất chăm chỉ làm việc, tôi hiểu rõ muốn tiếp cận nhanh nhất đến những bí mật kinh doanh thì chỉ có cách là leo lên càng cao, càng thân cận thì mới mong biết được. Cho nên trong suốt mấy tháng đầu đi làm, buổi sáng tôi luôn đến sớm nhất, buổi chiều về muộn nhất, tăng ca xong lại về nhà vùi đầu vào học online. Tôi bận rộn đến mức mấy lần anh Long còn đùa, bảo tôi rằng:
– Anh thấy em sắp từ trinh sát trở thành nhân viên kinh doanh thật rồi đấy. Nhìn đầu tắt mặt tối trông chả khác gì nhân viên văn phòng mẫn cán cả.
– Haha, thì em đang nỗ lực để leo lên chức vụ cao còn gì. Leo càng cao thì càng dễ tiếp cận sếp chứ sao?
– Thế cái gã Dương kia sao rồi? Không khai thác được gì từ gã ấy à?
– Em đang định đi từ từ từng bước thôi, sợ thân thiết với ông ấy quá thì lại bị nghi ngờ nên trước mắt chưa dám làm gì cả. Mấy lần gặp nhau ở cantin thì ngồi cùng, nói chuyện phiếm một tý thôi.
– Anh nghe nói công việc ở công ty nhiều mà Việt chỉ có 1 trợ lý là gã Dương đó, em có dự định gì không?
– Anh cũng nghĩ cái mà em đang nghĩ có phải không?
Anh Long cười cười, coi như ngầm đồng ý với câu hỏi của tôi. Thực ra việc này tôi đã tính toán ngay từ đầu rồi, công việc nhiều mà chỉ có 1 trợ lý thì không thể nào xoay sở kịp, nhưng có lẽ vì Việt chưa tìm được người nào để tin tưởng nên mới đành để Dương ôm hết. Và cũng bởi vì lý do đó nên tôi mới chọn tiếp cận Dương đầu tiên.
Tôi đáp:
– Em sẽ cố đánh chuyên án này trong vòng một hoặc hai năm thôi. Đang cố rút thời gian xuống ngắn nhất có thể. Nhưng để ông Dương kia đề xuất cho em lên làm trợ lý thì chắc cũng phải chứng minh thêm năng lực. Có mối quan hệ thôi chắc là chưa đủ.
– Ừ. Chú ý cẩn thận, đừng xảy ra chuyện gì đấy.
– Vâng, em biết rồi. Đến giờ em học online rồi, em cúp đây. Lúc nào rảnh sẽ gọi cho anh sau.
Học online mờ cả mắt, hôm nào cũng hai giờ sáng mới được đi ngủ, ngày hôm sau lại tất tất tưởi tưởi dậy sớm bắt xe bus đi làm nên tôi chẳng mấy chốc mà kiệt sức, cuối cùng cuối tuần kế tiếp đành phải đi mua một chiếc xe để đi làm cho tiện.
Ở thành phố này, tôi chẳng có gì ngoài tiền, mua một chiếc xe hơi đời mới cũng không phải là vấn đề gì to tát với bản thân, nhưng cuối cùng sau khi lượn một vòng các Showroom xe hơi, tôi quyết định mua một chiếc Vinfast Lux2.0 màu đen hầm hố.
Hôm đầu tiên đi làm bằng ô tô không sao, hôm thứ hai cũng không sao, đến hôm thứ ba tăng ca xong đã hơn chín giờ tối, vậy mà khi ra về thì không tài nào nổ xe được, thậm chí hệ thống điện của xe cũng không hoạt động.
Gara xe vắng lặng, giờ này muộn rồi nên chẳng biết gọi ai giúp được, mà gọi đội cứu hộ sửa chữa thì tôi lại càng lười. Tôi loay hoay bật công tắc mở khóa xe một hồi, lại vòng ra ngoài xem xét thêm một lượt, cuối cùng đang định bật nắp capo lên để tự sửa cho xong thì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân của người nào đó, ngoảnh đầu lại thì thấy Việt đang đi về phía tôi.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ anh ta thấy tôi không nổ được xe đến để giúp mình, cho nên chào “Sếp ạ” xong còn nở ra một nụ cười. Thế mà sắc mặt anh ta vẫn lạnh tanh, chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng qua chỗ tôi.
Tâm trạng của tôi ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh tắt ngấm, nhìn theo bóng lưng anh ta mới biết, hóa ra Việt đậu xe ở cách tôi mấy ô nên mới đi về phía này, không phải anh ta muốn tốt bụng giúp tôi.
Mà nói đến xe, tôi để ý thấy xe của anh ta là một chiếc Porsche Panamera 4S Sport Turismo màu xám khói, mẫu này vừa mạnh mẽ, vừa phóng khoáng, quan trọng là rất thời thượng nữa, người đi Panamera 4S Sport Turismo chứng tỏ rất biết chơi xe.
Một đứa hâm mộ những mẫu xe thể thao như tôi tất nhiên rất hâm mộ mẫu Porsche này, nhưng tôi không muốn quan sát quá kỹ, sợ làm anh ta nghi ngờ, cho nên chỉ âm thầm đánh giá một lượt rồi quay đi chỗ khác.
Tôi ngồi vào trong ghế lái, nổ máy xe thêm ba, bốn lần nữa, đang hậm hực định đập volang thì bỗng nhiên lại thấy có bóng người bất thình lình xuất hiện ngoài cửa sổ.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đậm đứng ngoài đó, đối diện với vẻ mặt bất ngờ của tôi, anh ta chỉ bình thản hỏi:
– Xe không nổ được à?
– À… vâng. Chắc là em đụng vào cái gì đấy nên bị ngắt mạch điện rồi. Không nổ được.
Việt nhíu mày nhìn xe tôi một lượt, rồi lại nhìn hệ thống điện trong xe. Tôi thì không biết tại sao anh ta lại tốt bụng quay lại hỏi han tôi, cho nên chỉ im lặng ngồi đợi. Một lát sau, Việt nói:
– Hệ thống điện bị ngắt rồi. Mở nắp capo lên tôi xem.
– Không sao đâu ạ. Để em gọi thợ đến sửa. Sửa mấy đồ này dầu mỡ lắm, anh đừng đụng tay vào.
Còn chưa nói hết câu thì anh ta đã quay người đi đến đầu xe, tay gõ gõ vào nắp capo ý bảo tôi mở ra. Trước đây tôi cũng có vài chiếc xe rồi, nhưng chưa đi Vinfast bao giờ nên loay hoay mất gần năm phút mới mò ra được công tắc mở nắp capo.
Đến khi mở được ra, Việt xắn tay áo xem xét một lượt bên trong, tôi cũng chạy ra xem anh ta có sai bảo gì không, ai ngờ sau khi nhìn một hồi, anh ta lại nói:
– Bị chuột cắn hỏng nguồn điện rồi. Không phải do lỗi của xe.
– Vâng. Chẳng trách nổ mãi không được.
– Cô có dao không?
– Có ạ, em có dao với cả băng dính. Để em lấy cho anh.
Khi tôi nói xong câu này, anh ta hơi ngẩng đầu nhìn tôi, khi ấy tôi cũng nhận ra mình lỡ lời, bởi vì một người phụ nữ mà biết rõ những dụng cụ để nối dây điện như thế thì dễ làm người ta nghi ngờ. Cho nên tôi ngay lập tức giải thích:
– Ngày trước ở nhà em cũng hay nối dây điện mấy đồ nhỏ nhỏ, giờ cũng không rõ dao với băng dính có nối được nguồn điện ô tô không.
– Ừ, mang ra đây đi.
Tôi quay lại xe lấy dao và băng dính mang lại cho anh ta nối ổ điện, sau đó đứng một bên nhìn anh ta làm việc. Một người đàn ông đeo đồng hồ Rolex trị giá vài tỉ, đi chiếc Posrche gần 9 tỉ, rõ ràng kẻ có tiền như thế sẽ rất ngại đụng vào mấy thứ dầu mỡ bẩn thỉu này mới phải, vả lại phần lớn cũng sẽ chẳng rỗi hơi giúp một người không quen biết như tôi, vậy mà anh ta vẫn bình thản làm tất cả mọi thứ, hơn nữa còn sửa một cách rất thành thục mà chẳng tỏ ra khó chịu một tý nào.
Tại sao bỗng dưng tôi lại có cảm giác con người anh ta khó hiểu như vậy nhỉ?
Trong suốt quá trình anh ta nối dây điện, tôi đứng bên cạnh đắn đo mãi xem mình nên nói gì, mãi sau tôi mới hỏi một câu:
– Hôm nay anh làm việc xong muộn ạ?
– Ừ.
Việt không ngẩng lên nhìn tôi, tay vẫn loay hoay dính dây điện, vài giây sau mới nói thêm:
– Cô làm phòng nào?
– Em làm phòng kinh doanh.
– À.
Tiếp theo, một người không thích vồ vập, sợ bị phát hiện, một người lại lạnh nhạt và chỉ chăm chú sửa xe, cuối cùng chỉ nói đến đó là không khí lại quay về vẻ im lặng như cũ.
Chừng năm phút sau cuối cùng anh ta cũng băng xong đoạn dây cuối cùng, sau đó bảo với tôi:
– Thử nổ xe xem.
– Vâng.
Tôi chạy lại nổ máy thử thì thấy nổ được thật, hệ thống điện được nối nên tất cả hoạt động lại bình thường như cũ. Anh ta đúng là cũng có tý tay nghề đấy chứ, ít ra cũng đủ để tôi không phải đụng tay vào mấy thứ này. Tôi hài lòng hạ kính xe xuống rồi nói to ra bên ngoài:
– Nổ được rồi. Hệ thống xe hoạt động lại bình thường rồi ạ.
Việt khẽ gật đầu, sau đó đóng nắp capo xuống giúp tôi. Tôi biết tay anh ta bị bẩn nên cầm theo mấy tờ khăn ướt chạy ra, vừa cười vừa nói:
– Anh lau tay đi, cảm ơn anh nhé.
– Con gái sao lại thích xe này?
– À, người Việt Nam ủng hộ hàng Việt Nam mà. Em thấy thương hiệu xe Việt không kém cạnh xe nước ngoài, so với các dòng Huyndai, hay Toyota thì nội ngoại thất sang trọng hơn hẳn, đi cũng êm.
– Khi lái xe hạn chế nhìn màn hình, hoặc dán thêm một lớp chống lóa sẽ an toàn hơn.
Đúng là Vinfast tất cả đều rất hợp ý tôi, nhưng chỉ có một nhược điểm mà tôi chưa thể nào thích nghi được, đó là màn hình quá lớn, đối với người mắt kém như tôi thì dù chỉnh màn hình độ sáng yếu vẫn làm tôi bị chói mắt. Không rõ Việt có từng đi loại xe này hay không, nhưng thứ anh ta vừa nhắc nhở làm tôi thấy anh ta rất có nhãn quan, trong lòng không khỏi thấy cảm kích.
Tôi gật đầu, lịch sự đáp:
– Cảm ơn anh, em biết rồi ạ.
– Về thôi.
Nói rồi, anh ta cũng chẳng buồn hỏi tên tôi mà chỉ thản nhiên quay lại xe mình rồi nổ máy xe đi trước. Panamera 4S Sport Turismo được trang bị động cơ V6 nên âm thanh khi khởi động hơi gầm rú một chút, tôi không dám đi trước sếp nên chỉ đứng nguyên ở chỗ cũ nở nụ cười nhìn anh ta, cho đến khi âm thanh ầm ầm kia ra khỏi gara xe rồi, tôi mới xoay người mở cửa xe mình rồi đi về nhà.
Trên đường đi tôi cứ suy nghĩ mãi, nghĩ về chuyện mọi người nói Việt đào hoa và hành động vừa rồi của anh ta với tôi. Rõ ràng là anh ta chẳng hề tỏ ra muốn thân thiết với tôi, cũng không hề bất lịch sự hay có ý định tán tỉnh gì, thậm chí là còn hơi lạnh lùng nữa là đằng khác. Chẳng lẽ bà đây không đủ quyến rũ?
Nghĩ đến đây, tôi hơi bật cười. Mặc dù là trinh sát nhưng tôi vẫn không tránh khỏi những suy nghĩ ấu trĩ tầm thường của phụ nữ, không lọt được nổi vào mắt xanh của một kẻ đào hoa nên thấy hơi ấm ức, nghi ngờ cả năng lực quyến rũ của bản thân.
Tôi quyến rũ hay không liên quan quái gì đến anh ta chứ?
Những ngày tiếp theo, công việc của tôi vẫn không có gì thay đổi, vẫn nỗ lực làm việc ở phòng kinh doanh, vẫn chưa có thêm cơ hội tiếp cận Việt, vẫn thỉnh thoảng đụng mặt Dương ở nhà ăn.
Cứ như thế cho đến khi công ty chuẩn bị ra mắt mẫu sản phẩm mới, cấp trên giao cho phòng kinh doanh bọn tôi trong vòng một tháng phải mở rộng được thị trường tiêu thụ sản phẩm. Mà trong thời kỳ dịch bệnh thế này, việc buôn bán đối với tất cả các ngành hàng đều khó khăn, không riêng gì công ty kinh doanh nội thất cao cấp như công ty tôi.
Có điều, tôi lại nghĩ đây có thể là cơ hội cho mình, để tôi có thể tạo ấn tượng với lãnh đạo Nam Việt và đến gần hơn với chức vụ trợ lý đang còn trống bên cạnh Dương, cho nên ngay lập tức vắt óc nghĩ ra kế hoạch mở rộng thị trường.
Thạc sĩ kinh tế mà anh Long thuê có hướng dẫn tôi nên thử lập kế hoạch về Marketing kiểu đánh du kích, tức là đề xuất mở thêm showroom để trưng bày các sản phẩm để tiếp cận nhiều hơn với khách hàng có nhu cầu. Nhưng tôi thấy những thứ này là phương pháp cũ rồi nên quyết định thử phương pháp mới.
Thời đại 4.0 rồi, đâu cần đụng chút là mở showroom, phải không?
Thế là tôi thức suốt mấy đêm để làm một bản kế hoạch về bản mô phỏng 3D mẫu mã các thiết bị nội thất mới trên thiết bị điện tử, còn nhờ một người bạn giỏi về đồ họa làm cho mấy bản mô phỏng thiết bị nội thất khi đặt vào các loại phòng.
Như thế không cần mở showroom mà chỉ cần tận dụng những nơi có biển quảng cáo điện tử, màn hình led hoặc máy chiếu là có thể giới thiệu các mẫu mã sản phẩm đến khách hàng. Hơn nữa còn có một ưu điểm, đó là có thể xem được một bản mô phỏng đặt loại nội thất đó vào phòng, để khách có thể xem xét món đồ nội thất đó có phù hợp với diện tích và cảnh quan của nhà mình hay không.
Tôi nộp bản kế hoạch ấy cho trưởng phòng, chị ấy xem xong ban đầu là ngạc nhiên, sau đó thì khen tấm tắc. Tiếp theo Dương còn ủng hộ tôi bằng cách cho lắp thử một màn hình led lớn ngay dưới tầng trưng bày của công ty.
Sau khi màn hình led được lắp, tôi chỉ việc bỏ thêm một chút tiền để thuê người đến xem và mua một vài sản phẩm nội thất là xong. Tiếp theo là hiệu ứng dây chuyền và hiệu ứng đám đông, rất nhiều khách hàng thấy có đông người xem nên cũng chạy lại xem. Kiểu quảng cáo bằng hình ảnh mô phỏng này rất hay và tiện nên nhanh chóng chiếm được cảm tình khách hàng. Sau đó đã có rất nhiều khách yêu cầu thử mẫu vào đồ họa nhà của mình và đã mua các sản phẩm mới của chúng tôi.
Kết quả thành công ngoài mong đợi, tôi được cấp trên khen ngợi, thậm chí còn được tặng thưởng vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nhưng kể từ lúc này thì mấy nhân viên đã vào làm ở phòng kinh doanh trước tôi cũng bắt đầu cảm thấy ngứa mắt, lúc nào cũng tìm cớ để gây sự hoặc sai việc tôi.
Tôi biết muốn hoàn thành được công việc mà đội hình sự giao cho thì buộc phải nhẫn nhịn, ai nói gì cũng chỉ cười cho qua chuyện. Đến hơn nửa tháng sau cuối cùng tôi cũng nhận được điện thoại của Dương. Lần này câu đầu tiên anh ta nói vẫn là chúc mừng tôi, nhưng không phải chúc mừng vì được nhận việc như lần trước mà lại nói:
– Chúc mừng em nhé, anh vừa đề xuất cho em lên làm trợ lý cho sếp cùng với anh rồi. Chuẩn bị tinh thần chuyển phòng làm việc lên tầng 8 đi thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook