• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vượt Qua Lôi Trì (2 Viewers)

  • Chương 5

Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 11
Cô đơn đêm khuya, phất phơ gió lạnh.
Một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn ngồi trong màn đêm run lên nhè nhẹ.
Tình cảnh này, cho dù là đàn ông lạnh lùng vô tình cũng sẽ không đành lòng, huống chi Trác Siêu Nhiên làm người độ lượng như vậy.
Anh đi đến dưới tàng cây, cách cô vài bước thì dừng lại. Không có kinh nghiệm ở gần phụ nữ, anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới mở miệng.
"Dựa theo quy định của doanh trại, cô không thể tùy tiện đi lại, nhất là lúc này." Tuy rằng lời nói nghiêm nghị, nhưng ngữ khí mang theo sự quan tâm dịu dàng.
Mộc Mộc nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt ướt át ẩn chứa bao nhiêu điều. Đầu tiên là sợ hãi, sau khi nhìn thấy rõ Trác Siêu Nhiên thì vui mừng, sau đó lại biến thành kinh hoàng, dần dần trở thành một sự đau thương mê hoặc, làm cho anh ngay cả hỏi cũng không biết hỏi thế nào.
Trác Siêu Nhiên không khỏi day day trán, tình huống này quả thật làm cho anh không biết cách nào ứng đối, càng đau đầu là cô gái này không thể nói, làm cho anh muốn hỏi cũng không có cách nào.
"Muộn thế này, sao cô ngồi một mình ở đây?" Anh suy nghĩ, đoán được một khả năng: "Lạc đường sao?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cơ thể càng run mạnh, cũng không biết là lạnh, hay là bị anh dọa.
Thuần túy xuất phát từ bản năng bảo vệ của kẻ mạnh với phái yếu, Trác Siêu Nhiên cởi áo khoác, khoác lên vai cô. "Tôi có thể giúp gì cô không?"
Mộc Mộc cúi đầu, nhìn chiếc khăn trong tay, chiến khăn bị cô chiết thành một hình dạng kì quái, nhìn có điểm giống một cành hoa...
Anh ngồi xuống bên người Mộc Mộc, chậm rãi lấy khăn tay trên đầu gối cô, không bao lâu, một bông hoa hồng trắng tinh khiết xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
"Không phải là cô định làm thế này?" Trong trí nhớ của Trác Siêu Nhiên, mỗi lần mẹ tức giận, cáu gắt, ba sẽ lấy khăn tay chiết thành một bông hoa hồng tặng bà. Mẹ tuy bên ngoài nghiêm mặt, nhưng khóe miệng không kìm nén được một nụ cười. Vì thế hai anh em họ khổ luyện kỹ năng chiết hoa hồng, để dùng trong bất cứ tình huống nào.
Hôm nay, cũng coi như tìm được chỗ cần đến.
Mộc Mộc đờ đẫn nhìn bông hoa hồng trắng trong lòng bàn tay anh. Bốn năm, cô thử biết bao nhiêu lần, chính là muốn chiết lại như thế này. Bây giờ, anh lại tự tay chiết cho cô, cô nên vui mừng, nhưng nước mắt lại không kìm chế được rơi xuống. Sớm biết gặp lại kết quả sẽ như vậy, cô thà rằng không tìm được anh, như vậy cô còn có thể tiếp tục hy vọng mà chờ đợi.
Trong lòng có nhiều lắm những tủi thân không nói lên lời, Mộc Mộc ôm lấy cánh tay anh, dựa vào vai anh khóc lớn.
Nước mắt nóng bỏng rơi ướt đẫm áo sơ mi, thấm sâu vào bờ vai anh.
Trác Siêu Nhiên biết cô gái này đang đau lòng, cần an ủi, tuyệt đối không có ý tứ khác. Anh cũng không tiếc rẻ cho cô mượn bờ vai tựa vào. Nhưng đây là doanh trại bộ đội, hai mươi tư giờ có người canh gác tuần tra, hai người bọn họ ngồi dưới cây đại thụ, tư thế như vậy, rất khó để người khác không hiểu lầm, vạn nhất...
Anh quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: "Cho cô mượn vai khóc cũng không tiếc gì, nhưng vạn nhất để cho sư đoàn trưởng chúng tôi nhìn thấy, chắc chắn sẽ đem tôi đến phòng kỷ luật tra hỏi."
Lời trêu chọc bị anh dùng ngữ khí nghiêm trang nói ra, Mộc Mộc không nín được bật cười, tay từ trong túi lấy ra di động, ở tin nhắn đánh ba chữ cho anh xem: "Anh sợ sao?"
Có lẽ do nụ cười của cô cuốn hút, anh cũng cười. "Hơi sợ. Chi bằng để tôi đưa cô về chỗ ở, chờ lần khác tìm được nơi thích hợp, tôi lại cho cô mượn vai khóc..."
Ý của anh là, bọn họ còn cơ hội gặp lại. Nghĩ đến còn có thể nhìn thấy anh, tâm tình Mộc Mộc đột nhiên tốt lên, lau nước mắt, ngón tay nhanh chóng đánh chữ. "Thật không?"
"Thật!"
Thấy Mộc Mộc vui vẻ gật đầu. Trác Siêu Nhiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, đưa tay giúp cô đứng dậy.
Một trận gió thổi qua, lọn tóc cô xẹt ngang môi anh, từng đợt hoa mai dịu nhẹ ở trong đêm tối cuốn hút mê người. Trác Siêu Nhiên không khỏi ngẩn ra, cúi đầu ngưng thần nhìn cô gái trước mắt. Anh phát hiện ra cô rất đẹp, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, nước mắt còn chưa khô, giống như một bông hồng trắng sau cơn mưa. Thản nhiên chớp mi, đôi mắt to sáng như ánh sóng cuộn, đôi môi xinh đẹp khẽ cong thanh thoát. Chiếc áo quân trang rộng khoác nhẹ lên váy dài, tuy rằng không hợp nhau, nhưng lại càng làm nổi bật lên sự mong manh mềm yếu.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc tưởng anh nhớ ra điều gì, hy vọng đã tắt ngấm lại nhen nhóm, lòng đầy chờ mong nhìn anh.
Hai cặp mắt nhìn nhau, thời gian như vĩnh viễn dừng lại, ánh trăng chiếu dài bóng hai người trên nền cát... Cho đến khi, hai binh lính quần áo chỉnh tề đi tới.
Theo ánh trăng mờ, bọn họ gặp được một cảnh tượng rất đẹp dưới tàng cây, người đàn ông kéo tay cô gái, hai người nhìn nhau, không nói gì, trên người cô gái còn mặc chiếc áo khoác quân trang.
Đây là chuyện tuyệt đối không được cho phép xảy ra trong doanh trại, hai anh lính nhất thời đề cao cảnh giác, một mặt bước nhanh tới, một mặt lớn tiếng chất vấn: "Người nào?"
Tiếng nói bất ngờ làm cho Trác Siêu Nhiên giật mình, nhanh chóng lùi lại, cách ra một khoảng nhất định, che miệng ho một tiếng.
"A..."
Khi hai anh lính đi tới, nhìn thấy người quen, lập tức dùng tư thế nghiêm trang giơ tay chào.
"Đội trưởng!"
"Ừm." Trác Siêu Nhiên xấu hổ thanh thanh cổ họng. "Cô gái này ở đoàn văn công, cô ấy lạc đường, hai người đưa cô ấy về."
"... Vâng!"
Nhìn hai anh lính cẩn thận tiễn bước Mộc Mộc, trong lòng Trác Siêu Nhiên thở dài, chỉ sợ không đến vài ngày, tất cả mọi người sẽ biết chuyện...
*******
Đêm dài thao thức, Mộc Mộc ngồi ở trên giường, đem quân trang ôm trong ngực quyến luyến không buông. Bởi vì trên quân trang còn có hơi ấm của anh, hơi thở nam tính, còn chút mùi rượu, mùi thuốc lá.
Khi xưa, anh hôn, hai đôi tay mạnh mẽ ôm cô trong ngực. Trên người anh chính là mùi này, mùi rượu mát lạnh hòa quyện với hương thuốc lá điềm nhiên, thong thả mà nhiệt tình đem cô như muốn nuốt trọn.
Bây giờ, anh đã không còn nhớ về cô dù chỉ một chút, cô lại ngay cả hơi ấm của anh vẫn còn nhớ rõ mồn một. Cái đêm làm cô khắc cốt ghi tâm đó, cô có nên làm cho gió thổi thành những đóa hoa(1), từ nay bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa?
Đất trời mênh mang bị bóng đêm bao phủ, chỉ có một chút ánh trăng điềm nhiên chiếu rọi, tựa như cuộc đời của cô, ký ức kia cũng chỉ là một chút hào quang duy nhất soi sáng...
Chẳng bao lâu trời đã sáng, quân trang bị Mộc Mộc ôm nhăn không chịu nổi.
Cô xuống giường đem chiếc áo giặt sạch, phơi bên cửa sổ, hai ngôi sao trên quân hàm đón nắng, ánh lên những tia rực rỡ.
Thì ra anh trước kia là bộ đội đặc chủng, khó trách dáng người đẹp như vậy, khó trách lòng bàn tay có vết chai... Khó trách thể lực anh tốt như vậy, làm cho xương cốt cô như vỡ vụn, ngày hôm sau đi trên đường còn lơ mơ...
Bởi vì cô nhìn quân trang quá chăm chú, không lưu ý đến tiếng gõ cửa. Chờ đến khi Vương Diêu đẩy cửa bước vào, kinh ngạc nhìn quân trang bên cửa sổ, cô muốn giấu cũng không còn kịp.
Mộc Mộc rất muốn giải thích, lại không mở miệng được. Thực ra dù nói được, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào. Nói bọn họ không có quan hệ gì? Anh rõ ràng là người đàn ông đầu tiên của cô.
Cuối cùng, Vương Diêu thu lại ánh mắt, thay vẻ mặt lạnh như băng: "Lý đạo diễn nói ông ấy đã tìm được người thích hợp, không cần cô đệm nhạc nữa. Cô thu dọn, tôi đưa cô ra ngoài."
Nói xong, không cho Mộc Mộc cơ hội trả lời, Vương Diêu xoay người đi ra.
Chắc đã quen bị vận mệnh trêu đùa, Mộc Mộc chết lặng thu nhặt đồ đạc của mình. Cuối cùng, nhìn chiếc áo còn ướt nước, khó xử.
Cô muốn mang theo nó, lại sợ bị người khác phát hiện, nói mình ăn trộm, sẽ bị đưa vào tù. Cô muốn để nó ở đây, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, có thể tổn hại danh dự của anh hay không?
Nghĩ ngợi, nửa giờ chẳng mấy chốc trôi qua.
Vương Diêu lại gõ cửa một lần nữa, tiếng gõ cửa không kiên nhẫn.
"Đi thôi." Câu đầu tiên cô ta nói sau khi vào, thẳng đến vấn đề.
Mộc Mộc lấy di động, đánh chữ rất nhanh, cũng đi thẳng đến vấn đề. "Tôi có thể gặp lại đội trưởng Trác không? Tôi muốn đem áo trả lại cho anh ấy."
"Hôm nay sư đoàn trưởng tới, anh ấy rất nhiều việc, hẳn là không có thời gian gặp mặt cô."
Cô còn muốn đánh chữ, Vương Diêu đã tiếp lời. "Nếu muốn trả, tôi có thể giúp cô."
Mộc Mộc nắm chặt di động trong tay, muốn từ chối lại không tìm ra lý do gì, "Cảm ơn!"
Rời khỏi cửa lớn doanh trại, Mộc Mộc quay lại nhìn bức tường cao phía sau, vài người lính đứng thẳng như cây bách tùng, khí thế trên người làm cho cô cảm thấy mình như cây bụi nhỏ bé, ngay cả đến gần một chút cũng làm ô nhiễm bọn họ.
Hít vào một hơi thật sâu, cô cất bước rời đi.
Cho dù thế nào, cô vẫn cảm ơn số phận cho cô gặp lại anh, ít nhất trong trí nhớ của cô không chỉ có một khuôn mặt tuấn tú.
Anh tên Trác Siêu Nhiên, một quân nhân vĩ đại, từ bộ đội đặc chủng thăng chức đến đội trưởng, nhất định tương lai rộng mở.
Như vậy là đủ rồi!
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 12
Sau khi từ doanh trại về, Mộc Mộc thay đổi hẳn, mặc cho mỗi ngày trang điểm cẩn thận vẫn không giấu được vẻ tiều tụy mất ngủ.
Trước kia mỗi ngày không có buổi diễn, Mộc Mộc sẽ yên lặng luyện đàn dương cầm, chưa bao giờ hòa mình vào những người trong đội. Nhưng mấy ngày gần đây, cho dù có buổi diễn hay không, lần nào cũng đến góp vui, cùng mọi người uống rượu, vui đùa đến gần sáng mới về nhà.
Đêm đã khuya, Bạch Lộ thật không nhìn được Mộc Mộc đem rượu trắng, rượu vang, bia cùng đổ vào một ly định uống, cô cướp lấy ly rượu trong tay Mộc Mộc. "Mộc Mộc, tửu lượng cao cũng không thể uống như vậy được, rất dễ say."
Cô muốn uống rượu, say rồi sẽ không phải nghĩ nhiều, mặc kệ tương lai cuộc sống sẽ ra sao, mơ mộng những điều không thực tế.
Chỉ là, có đôi khi nửa say nửa tỉnh, cô còn cảm giác được hắn nắm chặt cổ tay nói với cô: "Làm bạn gái anh nhé?"
"Nói thật cho chị xem, có phải đã xảy ra chuyện gì trong doanh trại? Có phải liên quan đến vị đội trưởng Trác kia?"
Nghe được ba chữ "đội trưởng Trác", Mộc Mộc nhất thời giống con đà điểu, lui mình vào ghế sô pha mềm mại không nhúc nhích.
Vừa thấy phản ứng của cô, Bạch Lộ có chút nóng nảy, giữ lấy bả vai Mộc Mộc ép cô đối mặt với mình. "Vương Diêu nói với mình hình như cậu thích đội trưởng Trác, bảo mình khuyên cậu đừng mơ mộng, mình còn nói với cô ấy không thể nào... Không phải là cậu thực sự thích anh ta chứ?"
"Ba chữ "Đừng mơ mộng" giống như một cây trâm sắc nhọn đâm thẳng vào lòng Mộc Mộc, đau đến mức làm mặt cô trắng bệch.
"Mộc Mộc, không phải cậu một mực chờ đợi anh chàng khăn tay của cậu sao, làm sao có thể không đến một ngày đã quay sang thích người khác? Không phải là... cái tên đội trưởng Trác kia, anh ta bắt nạt cậu?"
Mộc Mộc liều mạng lắc đầu, vì không cho Bạch Lộ đoán lung tung, cô cầm lấy di động, ngón tay đau đớn đánh lên bàn phím: "Mình tìm được anh ấy rồi, người mình vẫn luôn đi tìm."
"Cái gì? Cậu tìm được anh chàng khăn tay?" Bạch Lộ mừng rỡ, âm thanh cao vút, chẳng những thành viên dàn nhạc ngồi cùng bàn bị dọa giật mình, ngay cả mấy bàn bên cạnh cũng để ý, hướng hai người bên này nhìn qua.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Lộ nhớ tới những thay đổi gần đây của Mộc Mộc, mừng rỡ lại biến thành lo lắng. "Anh ta nói gì với cậu?"
"Anh ta đã không còn nhớ mình." Tay cô cứng đờ, tiếp tục đánh chữ. "Bạch Lộ, cậu nói xem, trí nhớ đàn ông kém vậy sao? Anh ta một chút cũng không còn nhớ."
Bạch Lộ nhìn dòng chữ trên màn hình, cũng không biết nói cái gì.
Cô đã sớm nói không chỉ một lần cho con bé ngốc này, đàn ông không ngốc như phụ nữ, vì một người ngay cả tên cũng không biết mà mòn mỏi đợi chờ.
Nhưng Mộc Mộc không tin, nên kiên trì chờ đợi. Bây giờ, biết được sự tàn nhẫn của đàn ông, tuy là tàn khốc, nhưng cũng là chuyện tốt, từ sau sẽ không còn lãng phí thời gian tiếp tục đợi chờ.
Mộc Mộc lại đánh một dòng trên màn hình điện thoại. "Một người đàn ông phát sinh một đêm tình với phụ nữ, bốn năm sau anh ta không nhớ rõ dù chỉ một chút sao?"
Bạch Lộ thở dài, sau đó nói, "Mình cũng không phải đàn ông, mình không biết. Có thể anh ta thực sự đã quên, cũng có thể anh ta nhớ rõ, nhưng vì muốn trốn tránh mà làm bộ như không nhớ."
"Nhưng nhìn anh ta không giống làm bộ!"
Bạch Lộ suy nghĩ rất lâu, ngẩng đầu nhìn cả nhóm trên bàn nhậu đang uống đến khí thế ngất trời.
"Này, tôi hỏi mọi người một vấn đề, nếu các anh phát sinh một đêm tình với phụ nữ, bốn năm sau, các anh có thể nào không nhớ rõ người ta không?"
"Cái gì?" Đội nhạc uống cả đêm, uống đến quật khởi, vừa nghe vấn đề nóng hổi như vậy đều cảm thấy hứng thú. Tay trống trẻ tuổi nhất dàn nhạc, Tiểu Hàn, phát biểu trước tiên. "Để xem dáng người cô ấy có nóng bỏng hay không, nếu phải, đương nhiên tôi sẽ nhớ mãi không quên."
Mộc Mộc cúi đầu nhìn mình, khe khẽ thở dài...
Tay Bass tửu lượng kém cỏi nhất cũng giơ tay, "Còn để xem tôi có uống rượu hay không, tôi mà say, cái gì cũng nhớ không rõ."
Tiểu Hàn hướng anh ta chớp mắt khoa trương, "Được, với tửu lượng của cậu, uống rượu xong còn có thể phát sinh một đêm tình?"
Tay guitar cao lớn đẹp trai sang sảng cười, đôi mày kiếm khẽ nhếch, đôi mắt dài nhỏ đào hoa nheo lại. "Đừng nói là bốn năm trước, người phụ nữ ở bên cạnh tôi hôm qua là ai tôi cũng không nhớ nổi..."
Lòng Mộc Mộc lạnh như rơi xuống đáy hầm băng.
Người duy nhất không trả lời Bạch Lộ là Cốc Vũ - Đội trưởng ban nhạc, anh ta mới hai mươi tư tuổi lại được có được sự bình tĩnh của một người đàn ông tuổi ba mươi.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình chờ đáp án, Cốc Vũ không tự giác nhìn Bạch Lộ phía đối diện, sờ sờ sống mũi. "Mọi người không cần nhìn tôi, phát sinh một đêm tình căn bản không có khả năng xảy ra với tôi."
Bạch Lộ khinh bỉ không chút khách khí. "Cho anh cũng không dám, nếu anh dám ra bên ngoài ăn vụng, nhất định tôi thay Tiểu Hi đánh gẫy chân anh."
Tiểu Hi và Cốc Vũ qua lại một năm nay, đồng thời cũng là bạn tốt nhất của Bạch Lộ, Bạch Lộ nói những lời này tất nhiên không có gì đáng trách. Cốc Vũ thâm trầm nhìn cô một cái, không nói gì.
"Bạch Lộ, tại sao cô hỏi việc này?" Tiểu Hạ tò mò nhìn về phía Mộc Mộc: "Không phải là..."
Bạch Lộ không thèm để ý, lấy một quả nho trong đĩa hoa quả cho vào miệng. "Đúng vậy, tôi đang định tìm người làm một đêm tình!"
"Thật sao? Vậy không bằng chọn tôi đi." Tiểu Hạ ngồi bên cạnh vươn tay ôm lấy vai Bạch Lộ, ánh mắt không giấu giếm ý thèm muốn. "Tiểu Lộ, nhất định tôi sẽ không làm em thất vọng."
"Cút!" Bạch Lộ dùng móng vuốt đe cậu ta, "Tôi sợ ngày mai anh tỉnh dậy không nhớ ra tôi là ai."
"Dù cho tôi quên ai cũng không thể quên em! Em là người tình trong mộng của tôi..."
Cậu ta đang nhiệt tình thể hiện tình yêu, lại bị giọng nói lạnh như băng của Bạch Lộ ngắt lời. "Làm trò, đem những lời này đi mà dụ những cô em ngốc nghếch của cậu, đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi."
Mộc Mộc lặng yên nghe mọi người tranh luận, người không có khả năng nói chuyện thường có thể theo dõi ánh mắt, ngữ điệu của người đối diện, cảm nhận được rất nhiều điều họ không nói, ví dụ như tình cảm của Tiểu Hạ đối với Bạch Lộ.
Có điều trong lòng Bạch Lộ chỉ có Cốc Vũ, không thể có người đàn ông nào khác.
Di động vang lên, Mộc Mộc không ngoài ý muốn nhìn thấy ba chữ "luật sư Kiều" trên màn hình, nhanh chóng mở tin nhắn.
"Lại ở quán bar? Về nghỉ ngơi sớm một chút. Anh hẹn bác sĩ Trương chín giờ sáng ngày mai, tám giờ anh qua đón em."
"Được, em biết." Trả lời ngắn gọn, Mộc Mộc nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Cô cũng đâu hơn gì, ngoài Trác Siêu Nhiên, trong lòng rốt cuộc không có chỗ cho người đàn ông khác.
*******
Đúng chín giờ ngày hôm sau, Kiều Nghi Kiệt đưa Mộc Mộc đến phòng khám của bác sĩ Trương, trước khi ra ngoài còn vỗ lưng Mộc Mộc đang sợ hãi. "Mộc Mộc, nếu sợ quá phải hô to lên, biết không?"
Cô gật gật đầu, chậm rãi nằm trên ghế màu trắng. Trong phòng khám trừ tiếng đồng hồ chạy tích tắc, cái gì cũng không nghe thấy, im lặng đến mưca làm cô sợ hãi.
Vì Mộc Mộc không thể nói chuyện, bác sĩ Trương cũng không hỏi vấn đề gì, chỉ nói vài câu trấn an, sau đó tiêm cho Mộc Mộc một mũi, dựa theo tư liệu đưa đến bắt đầu hỏi.
"Hôm đó, mây đen che kín, trời sắp mưa, cô giáo dạy nhạc vì lo cô mắc mưa nên trước nửa giờ đã cho nghỉ sớm... Cô đứng ở trước cửa tòa soạn, trú chân..."
Giọt nước mưa kèm theo tia chớp rạch trời xẹt lên trước mắt Mộc Mộc, bầu trời u ám, mây đen tựa không đáy, dường như sắp sập xuống, đem người ta nuốt gọn.
Cô bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, trí nhớ trở về ngày mưa nhiều năm trước đó.
Mộc Mộc mặc đồng phục trung học ôm túi sách, vội vàng chạy hướng nhà ga. Đến nửa đường, mưa bắt đầu đổ xuống, rơi trên người cô. Cô tránh ở một tòa soạn, vốn định trú mưa trong chốc lát.
Một chiếc xe quen thuộc dừng ở ven đường, cách cửa kính thủy tinh trong suốt, cô thấy ba - người thương cô nhất vẫy tay gọi mình.
Cô mừng rỡ chạy qua làn mưa, ba cũng mở cửa xe đem ô xuống, ôm lấy bả vai cô, "Nhanh lên, nhanh lên."
Lên xe, ba lấy tay áo giúp cô lau nước mưa trên mặt, chiều chuộng hỏi: "Có lạnh không con?"
"Không lạnh. Ba, không phải ba nói hôm nay phải tăng ca sao?"
"Ba thấy bên ngoài trời mưa, sợ con gặp lạnh. Chờ ba đưa con về nhà, ba lại đến trường."
Ba Mộc Mộc là giáo viên dạy nhạc của một trung tâm gần nhà, bình thường cũng không quá bận rộn. Trong thời gian này trường có hoạt động kiểm tra đánh giá nên liên tục mấy tuần nay không được nghỉ ngơi.
"Hôm nay học bài gì?"
"Cô không dạy con bài mới, chỉ cho luyện lại mấy lần "Gió thổi kí ức thành những đóa hoa". Cô nói phần đệm sau của con còn kém, muốn đàn bài này tham gia vòng sơ khảo vào học viện âm nhạc còn cần chuẩn bị thêm nhiều." Nhắc tới học viện âm nhạc, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Mộc Mộc sáng lên.
Nhìn cô con gái đáng yêu trước mắt, người đàn ông khó kìm được sự vui sướng, yêu thương trong lòng, hai tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc, lại động viên vỗ vỗ vai cô, "Mộc Mộc, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn. Hôm qua đã luyện đến quên ngủ, đêm nay đừng đàn, nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn đi học ở trường."
"Dạ!"
Bởi vì ba muốn chuyên tâm lái xe, Mộc Mộc không nói chuyện với ông nữa, mở một chiếc CD, vừa nghe vừa dùng chất giọng trong suốt ngâm nga...
Ba cô cũng nghe, ngón tay trên vô lăng nhẹ nhàng đánh nhịp.
...
Dọc đường đi, mưa rơi càng lớn, xe cộ chật như nêm. Giọt mưa rơi xuống cửa thủy tinh, tiếng lách tách vang lên, nước bắn ra từ bánh xe, có chút mơ hồ dội lại vào cửa ngày càng dày.
Có lẽ tối qua ngủ quá muộn, cũng có lẽ hôm nay đi học quá mệt, Mộc Mộc tựa người vào ghế ngủ. Trong giấc mộng, cô nghe được tiếng ba gọi, cô dở mình, ngủ tiếp. Sau đó, lại mơ hồ cảm giác được lớp áo ấm đắp lên người mình, một đôi tay rất mạnh đem cô ôm lấy.
Cô cũng ôm lấy cánh tay ông, lùi sâu vào trong lòng, giấc ngủ càng thêm ấm áp.
Một tiếng la lớn làm Mộc Mộc từ trong mộng bừng tỉnh. Cô mờ mịt ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, mới phát hiện cúc trên chiếc áo ẩm ướt của mình đã bị cởi hết, lộ ra phần ngực rất nhỏ phía dưới.
Bởi không mặc áo ngực, cơ thể con gái mượt mà bên trong như ẩn như hiện.
Còn chưa biết tại sao thế này, cô đã nghe thấy tiếng mẹ quát lên. "Ông còn gì để nói? Để tôi nói cho ông nghe, ông là loại mặt người dạ thú!"
"Bà có im đi không!" Thấy Mộc Mộc bị đánh thức, ba cô thẹn quá hóa giận, đang định rời đi, lại bị mẹ cô kéo lấy trong cơn thịnh lộ, đánh túi bụi như phát điên.
"Ông không phải là người, con bé mới mười bảy tuổi... Cho dù không phải con ruột của ông, ông cũng không thể..."
Bốp! Một chiếc bạt tai giáng trên mặt mẹ cô, bà ngã xuống mặt đất.
Mộc Mộc chỉ cảm thấy tấm màn đen tối trước mắt dần đem cô bao phủ, làm cho cô không thể nhúc nhích, không thể hô hấp.
Cô cố gắng tìm được thứ gì đó, dùng hết sức mở to mắt, trước mắt đã là màu trắng mờ mịt.
Lời tác giả:
Mọi người đừng sợ, sự việc không cẩu huyết như vậy, ba Mộc Mộc vẫn là người ba tốt! Tuy rằng không phải ba ruột của cô ấy.
Nam chính Việt Việt nhà ta sau này sẽ có cuộc sống "ở chung" rất ngọt ngào, mọi người đừng nóng vội nha!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom