Kì thi cuối kỳ, đối với sinh viên đại học mà nói, là một cuộc chiến không có khói thuốc súng, cái này liên quan đến vấn đề học kỳ sau có phải thi lại hay không, quá trình thi lại thường thường rất thống khổ, kết quả luôn rất bi ai, cho nên mỗi đợt thi cuối kỳ đều phải rất thận trọng.
Hai ngày này Vương gia mua sắm một lượng lớn các loại cá tươi, khiến cho đồng nghiệp trong thương giới cho rằng Vương gia chuẩn bị chuyển sang kinh doanh thuỷ sản, bởi vì ngoại trừ mua cá ra, Vương gia còn mời hai vị chuyên gia dinh dưỡng học, mang vẻ cực kỳ thần bí lại rất nghiêm trọng.
***
"Hạch đào một quả, nhân sâm 5 gram." Đầu bếp đại thúc nghiêm túc cân đo dược liệu, nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn dinh dưỡng mà chuyên gia định ra để nấu súp, mấy ngày nay trên dưới Vương gia lâm vào trận địa sẵn sàng đón quân địch, không thể có nửa phần qua loa.
Đúng lúc này, đồng hồ báo giờ vang lên, đầu bếp đại thúc lập tức xoay người, bắc nồi lên đun nước, cẩn thận bỏ nhân sâm và hạch đào vào, sau đó vặn lửa nhỏ lại, biểu lộ rất nghiêm túc nói với phụ bếp bên cạnh: "Phải dùng lửa nhỏ hầm cách thủy 40′, đặt thời gian cho đúng vào."
Phụ bếp cũng mang vẻ mặt hình sự lập tức tuân mệnh, ngay cả một giây cũng không kém.
Vương quản gia đi vào phòng bếp, vô cùng hài lòng với thái độ làm việc của đầu bếp đại thúc, nhẹ gật đầu: "Ngàn vạn đừng chủ quan, gần đây Nhị thiếu gia phải ôn thi, cần bồi bổ cho não rất nhiều." Nói xong, bưng một đĩa điểm tâm bên cạnh định ra khỏi phòng bếp, Nhị thiếu gia đọc sách một lúc rồi, có thể đã đói bụng rồi.Bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là lời đồn của người ngoài là hoàn toàn không có căn cứ, Vương gia từ trên xuống dưới vội vội vàng vàng, bất quá cũng chỉ là vì Vương gia Nhị thiếu gia sắp có đợt thi cuối kỳ đâu tiên mà thôi.
Cái này cũng khó trách toàn bộ trên dưới Vương gia nghiêm túc như vậy, năm trước toàn bộ tất cả các môn Nhị thiếu gia đều thi trượt, lão gia Vương gia mất rất nhiều công sức, mới xin trường học cho cậu qua hết, hiện tại khó có cơ hội Nhị thiếu gia cố gắng như vậy, tuy bọn họ không hy vọng Nhị thiếu gia có thể lấy được học bổng gì đó, nhưng ít nhất cũng phải qua được a.
"Đúng rồi, Vương quản gia, nghe nói trong miếu thờ gần đây có vị thần Ngọc hoàng, chỉ cần cúng bái thì có thể thi qua." Đầu bếp đại thúc thấy Vương quản gia chuẩn bị ra khỏi phòng bếp, vội vàng đem tin tức nho nhỏ mà mình nghe được nói ra.
"Không đúng a, tôi nghe nói chính là thần Giảm Ca mới linh nhất, hôm qua cháu nhà tôi còn vừa đi thắp hương về." Dì phụ bếp nghe vậy cũng nói: "Hay là quản gia ông liền đi cúng cả hai nơi đi?"
Quản gia vẻ mặt cao thâm nói: "Không cần, đêm qua tôi đã đi bái Văn Khúc Tinh, mấy cái thần gì đó đều không thể linh bằng Văn Khúc Tinh được."
Đầu bếp cùng phụ bếp đều vô cùng kính nể nhìn theo bóng lưng quản gia, không hổ là quản gia, ngay cả tín ngưỡng cũng bất đồng như thế, nhưng Văn Khúc Tinh không phải dùng cho mấy kì thi lên đại học sao, Nhị thiếu gia hiện tại đã vào đại học rồi, cầu Văn Khúc Tinh còn hữu dụng sao?
***
Trong thư phòng Vương gia, Vương Thanhngồi xử lý văn kiện, mà Kiến Vũ lại đang im lặng đọc sách, rõ ràng là một khung cảnh rất bình thản, lại làm cho người ta cảm nhận được hương vị ấm áp.
Kiến Vũ cảm giác mình thi cái gì cũng không có vấn đề, duy chỉ có tiếng Anh là không biết làm sao, nhưng cũng may chuyên ngành của cậu không cần cuối mỗi học kỳ đều phải thi Tiếng Anh, yêu cầu tối thiểu để tốt nghiệp chính là thi qua cấp 4.
Cậu không hiểu cấp 4 là cái tiêu chuẩn gì, nhưng lúc phát hiện trong tủ sách của mình đã có một tờ giấy chứng nhận tiếng Anh cấp 4, cậu mới nhẹ nhàng thở ra. Về chuyện chủ nhân thân thể này trước kia làm cách nào để có được cái giấy chứng nhận này, cũng không nằm trong phạm vi cậu muốn quản. (là ai để vào, mọi người chắc đoán được rùi a ;)))
Lúc Vương quản gia đi vào cửa, Kiến Vũ đang đọc quyển [ Lịch sử Trung Quốc cổ đại ], vẻ mặt vô cùng chuyên chú, ngay cả Vương quản gia đi đến bên cạnh cậu cũng không phát giác ra.
"Nhị thiếu gia, dùng chút trà bánh đi, cậu xem sách lâu như vậy rồi, để con mắt nghỉ ngơi một lát đã." Vương quản gia cười cười với Kiến Vũ, mới xoay người ra khỏi thư phòng.
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ chiều, Kiến Vũ gấp sách lại, cầm lấy điểm tâm, ngồi xuống bên người Vương Thanh: "Anh, anh cũng ăn chút điểm tâm đi." Nói xong, đem đĩa đẩy tới trước mặt Vương Thanh.
Vương Thanhnghiêng đầu, trừng mắt nhìn Kiến Vũ: "Em đút cho anh."
Kiến Vũ im lặng đem điểm tâm đưa đến bên miệng Vương Thanh, lúc Vương Thanhcắn xuống mới mở miệng nói: "Anh trai, anh đã qua tuổi làm nũng rồi." Nói xong, còn an ủi cười với Vương Thanh: "Bất quá anh yên tâm, em sẽ không cười nhạo anh."
Vương Thanhnuốt điểm tâm xuống mà không cảm nhận được vị gì cả: "Vậy thật cám ơn em." Tại sao người khác được đút điểm tâm là hưởng thụ, đến phiên anh lại phải chịu đả kích? Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời đối với chuyện anh yêu em trai mình sao? Cái này cũng không phải quá tàn khốc đi.
Bữa tối, Vương gia nhận được một cuộc điện thoại, nội dung là lão gia nhà nào đó muốn dùng một bộ đồ sứ triều Nguyên đổi lấy một bức mẫu đơn của Kiến Vũ.
Gia chủ Vương gia vô cùng bình tĩnh nói: "Ngô tiên sinh, em trai tôi gần đây phải ôn thi, không bằng qua mấy ngày nữa tôi sẽ bảo thằng bé vẽ một bức tranh cho ngài, cũng chỉ là một bức tranh mà thôi, đâu cần phải nói chuyện trao đổi."
Cuối cùng, Vương Thanhvô cùng hào phóng nói không cần bộ đồ sứ triều Nguyên kia, chỉ cần chờ Kiến Vũ thi xong, sẽ gửi tặng một bức tranh qua.
Vương Thanhcúp điện thoại, nói với Vương quản gia đứng bên cạnh: "Bác đến thư phòng Kiến Vũ lấy một bức tranh, bảo người ta đưa đến nhà Ngô lão gia. Ừm, tốt nhất lấy một bức mẫu đơn."
Vương quản gia yên lặng gật đầu, ông thật sự không đành lòng để những người kia biết rõ, những bức thi họa mà gần đây bọn họ đang lùng mua với giá cao lại thường bị vứt lung tung trong thư phòng của Nhị thiếu gia, có mấy cái thậm chí còn nằm trong thùng rác.
Loại sự thật tàn khốc này, vẫn là đừng cho người khác biết thì tốt hơn.
***
Sau khi cơm nước xong, Kiến Vũ nằm khểnh trên ghế salon xem tv, xem một hồi đột nhiên mở miệng nói: "Anh, gần đây anh đang cùng Ngô gia đàm phán một số vụ kinh doanh đúng không?"
Vương Thanhgật đầu, vuốt tóc Kiến Vũ: "Những chuyện này, em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý."
Kiến Vũ nghĩ nghĩ: "Hai ngày này em sẽ vẽ một bức mẫu đơn a, tặng quà dù sao cũng nên chu đáo một chút."
Vương Thanhnghe vậy cười cười, cũng không có cự tuyệt. Bởi vì anh hiểu, anh có quyết định của anh, mà Kiến Vũ cũng có quyết định của Kiến Vũ. Kiến Vũ dùng loại phương thức này để trợ giúp anh, cũng là một điều may mắn của anh.
Kiến Vũ cho anh tất cả cổ phần công ty có trong tay, cho anh cả thể xác lẫn tinh thần, dù cho mình có được sự toàn tâm tín nhiệm của Kiến Vũ, cũng không thể ngăn cản thằng bé vẫn tiếp tục vì mình mà lo lắng.
***
Ngày hôm sau phải thi ba môn, hơn nữa đều là môn bắt buộc, Vương Thanhrất là thận trọng tự mình lái xe đưa Kiến Vũ đến trường, lại đưa mắt nhìn cậu vào khu nhà học, mới không yên xoay người chuẩn bị lên xe.
"Vương Thanh." Hàn Hạ Như đang ở Đại học B nhìn thấy Vương Thanh, nửa phần cũng không ngoài ý muốn, cô đi đến trước mặt anh, cười nói: "Sao? Lại là đi đưa Vương nhị thiếu gia đi học?"
Vương Thanhlắc đầu: "Không phải đi học, Kiến Vũ hôm nay thi."
Hàn Hạ Như thấy vẻ mặt anh khẩn trương, không khỏi bật cười: "Cũng không phải anh thi, anh khẩn trương như vậy làm cái gì, huống chi trước kia cho dù lúc anh thi, cũng đâu thấy anh khẩn trương a."
Vương Thanhngẩng đầu nhìn theo Kiến Vũ đi vào khu nhà học, lúc này tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, anh khẽ nhíu mày nói: "Hai ngày gần đây, Kiến Vũ rất chăm chỉ đọc sách."
"Sợ cậu ấy thi không được sẽ buồn?" Hàn Hạ Như thật không ngờ Vương Thanhlại cẩn thận đến trình độ này, giống như kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới anh lại là người cẩn thận như vậy, năm đó sao em không nhìn ra nhỉ?"
Hàn Hạ Như lời này vừa nói ra, kỳ thật đã tiêu tan tất cả những dây dưa ngày xưa của hai người, Vương Thanhđối với cá tính độc lập của Hàn Hạ Như vốn là khâm phục, bằng không năm đó cũng sẽ không cùng Hàn Hạ Như kết giao, anh nghe vậy cũng cười cười: "Chính em so với anh còn không cẩn thận hơn."
Hàn Hạ Như nghe Vương Thanhnói như vậy, cũng cười, đúng vậy, hai người đều không cẩn thận, nên không thể tiến xa hơn.
"Anh đối với Kiến Vũ rất tốt." Hàn Hạ Như giống như cảm khái nói một câu như vậy, lập tức lại nói: "Nhưng cậu ấy là người đáng để anh đối xử tốt như vậy." Là người của giới truyền thông, cô am hiểu nhất chính là nhìn người, cho nên cô biết rõ Kiến Vũ không đơn thuần như biểu hiện bên ngoài, nhưng cô cũng biết, Kiến Vũ lúc đối mặt với Vương Thanh, đích thật không có nửa phần tâm tư tính toán.
"Đương nhiên, thằng bé là đáng giá." Vương Thanhcười ra tiếng, trong mắt mang theo một chút nhu tình.
Hàn Hạ Như khẽ giật mình, thu hồi ánh mắt, cười cười, cũng không nhiều lời nữa.
Lúc hai người tách ra, Hàn Hạ Như vẫn cười, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, tiêu sái đi tới chiếc xe thể thao của bạn trai.
Sau khi thi hết ba môn, có người thấy hài lòng với đề thi, cũng có người nhận ra lỗi sai mà vẻ mặt thống khổ, Kiến Vũ nhìn Hạ Quân mang vẻ mặt thống khổ, an ủi: "Không sao, học kỳ sau còn có cơ hội thi lại một lần nữa."
Hạ Quân nhe răng: "Cái câu an ủi này của cậu thật sự khiến tôi cao hứng không nổi."
Kiến Vũ nghe vậy, suy tư một lát sau nói: "Có lẽ thầy giáo mắt kèm nhèm, sẽ chấm cho cậu qua?"
Hạ Quân mặt vô biểu tình liếc nhìn Kiến Vũ: "Tôi thật sự là cám ơn lời an ủi của cậu."
Kiến Vũ ngượng ngùng cười: "Không cần khách khí."
Hạ Quân chỉ cảm thấy muốn thổ huyết, đầu hắn choáng váng, đáy lòng rống lớn: đánh chết cậu ta đi, mình có thể được tự do.
Phác Hữu Thiên thương cảm liếc nhìn Hạ Quân, đột nhiên nhếch lên khóe miệng: "A, Vương tổng tài đến đây sao?"
"Ở đâu?" Kiến Vũ không thèm trêu Hạ Quân nữa, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt quét một vòng, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Vương Thanh. Cậu yên lặng nhìn về phía Phác Hữu Thiên, một lúc lâu sau nói: "Phác Hữu Thiên, cậu thật giống anh trai cậu, hồi đi nhà trẻ không học tập cho ngoan, nói dối là không đúng."
Phác Hữu Thiên mỉm cười: "Biết làm sao được, đối mặt với cậu, tôi luôn nhịn không được nói dối."
Kiến Vũ quá sợ hãi: "Cậu đừng yêu tôi nhé, trong lòng tôi có người rồi."
Phác Hữu Thiên Hạ Quân đồng loạt nghiêng đầu, cùng hoài nghi những nữ sinh kia tròng mắt đều để ở đâu, sao có thể cho rằng Kiến Vũ sau khi mất trí nhớ lại có loại khí chất vương tử gì đó. Bọn họ chỉ thấy một con hồ ly cực kỳ vô sỉ đội lốt người xâm nhập vào thế giới này để trả thù xã hội mà thôi.
Ở cùng một con hồ ly như vậy, bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn.
"Kiến Vũ." Một tiếng gọi ôn nhu làm cho Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân một lần nữa phải đồng loạt nghiêng đầu, hai người bọn họ thấy Vương Thanhtừ trên xe bước xuống với một nụ cười ôn hòa, liền thấy rùng mình, nam nhân có bộ dáng giống Vương Thanhcó nụ cười ôn nhu này là ai vậy?
Nhìn tai họa cuối cùng cũng được Vương Thanhrước đi, Phác, Lý hai người nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi cảm thấy Kiến Vũ so với trước kia càng đáng sợ hơn." Hạ Quân nhìn chiếc xe đi xa, tỏ vẻ cảm khái.
Phác Hữu Thiên đồng ý gật đầu.
Một lúc lâu sau, Phác Hữu THiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt Vương Thanh, đem Kiến Vũ sủng thành bộ dáng gì rồi không biết!"
Cưng chiều trẻ con gì chứ, ghét nhất!
Bình luận facebook