Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
CHƯƠNG 187
Long Duy đúng là có thể trần áp hắc lệ, trước kia tôi không tin, bây giờ tôi tin rồi.
Bỗng trên người cô ta lóe lên ánh sáng, đám tóc đen của tôi trong nháy mắt như bị ánh sáng xuyên qua.
Xích khóa xương tì bà cưỡng ép kéo tôi về phía cô ta, bên tai vẫn vang lên tiếng sắm rền, xen lẫn với tiếng rít của song xà như xuyên thủng lỗ tai.
Long Duy nằm trong quan tài gỗ trắng, cặp mắt thoáng qua vẻ kích động, trầm mắt nhìn tôi, một con bạch xà toàn thân trong như pha lê ló ra từ chiếc váy trắng như tuyết của cô ta.
Con bạch xà có vẻ giống con huyết xà của Long Thiền, nó ẩn nấp trong thân thể cô ta, tuy có thể vô hạn kéo dài, nhưng nhìn qua chỉ như sương mù tích tụ mà thành, nhìn có chút hư ảo.
Ngay khi con bạch xà tới gần đầu tôi, xiềng xích xung quanh thả lỏng ra.
Con bạch xà lè cái lưỡi nhỏ, quét qua quần áo ở bụng tôi, rõ ràng nhìn qua như là sương mù tích tụ, nhưng khi lưỡi rắn nhẹ quét qua, quần áo trong nháy mắt đã bị thiêu rụi, tôi chỉ cả thấy phần bụng như bị lửa đốt vậy.
Bạch xà rít lên, từ từ tìm kiếm trong rốn tôi.
Tôi trầm mắt nhìn Long Duy, há miệng muốn gọi gì đó, nhưng sợi xích sắt kia trong nháy mắt truyền tới dòng điện cực mạnh, điện làm đầu lưỡi vốn đã tê của tôi có vẻ lại sưng to thêm.
Những gì thoát ra khỏi miệng chỉ là một vũng nước bọt không kiểm soát được.
Long Duy nằm trong quan tài gỗ trắng lúc này mặt vẫn đầy vẻ thánh thiện và khôn lường nhìn tôi, trong mắt mang theo vẻ đồng tình cực độ, cùng với khinh bỉ.
Tôi chẳng thể phát ra tiếng nào, mắt thấy lưỡi bạch xà từ từ thăm dò trong bụng, cơn đau buốt lan toàn thân.
Khóe mắt không khỏi liếc nhìn chiếc vòng tay hình con rắn bên cổ tay phải mình.
Đây không phải là thứ bảo vệ thai rắn sao, lúc tôi muốn lấy nó, vòng rắn ra ngay, bây giờ Long Duy muốn lấy thai rắn lại không ra ngoài?
Chẳng lẽ Long Duy thật sự không chỉ khắc hắc lệ, mà khắc tôi?
“Muốn chờ quan tài rắn ra tay?” Tiếng cười nhởn nhơ của Long Duy truyền tới: “Cô không biết quan tài rắn đều do tôi chế tạo sao? Hắn không dám đối đầu với tôi Tôi rõ ràng đang bị tiếng rắn hai đầu rít làm lỗ tai đau nhức, vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng giọng cô ta như vang lên trong đầu tôi.
Kinh ngạc nhìn cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại nở nụ cười: “Tôi phải cảm ơn cô, Long Duy.”
Câu cuối cùng của Long Duy vang lên, vẻ giảo hoạt càng thêm thản nhiên, dường như là giọng nói không ngừng gọi tôi trong mơ.
Tôi mở mắt nhìn Long Duy, cô ta chỉ hé miệng cười khẽ, sau đó mắt nhìn con bạch xà đang chui từ váy ra.
Cũng ngay lúc đó, bạch xà chợt cong người húc vào bụng tôi một cái.
Cơn đau nhói tim truyền tới, cùng lúc đó, tôi nghe được tiếng Mặc Dạ quát, vô số sắm nỗ.
Tiếp sau con rắn hai đầu bay ra ngoài, một con hắc xà to lớn từ sau lưng tôi bay tới, đuôi rắn cuốn lấy tôi, từng tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Mặc Dạ nửa người trên vẫn là hình người, tay cầm một cây rìu đá khổng lồ, chém đứt tất cả xích sắt cũng như con bạch xà.
Con bạch xà bị chém đứt, Long Duy đau co mắt lại, khóe miệng nhếch lên, gầm nhẹ với Mặc Dạ: “Nếu cô ta đã có ý mỗ thai rắn đưa mễ bà Tần, thì không thể để cô ta mang thai rắn. Đặt trong bụng tôi mới có thể an toàn.”
“Mặc Dạ, ngươi đừng quên, một khi hắc lệ xông ra, người gặp họa không chỉ có ngươi và ta mà còn có chúng sinh trên thế gian này.” Long Duy càng nói cao giọng.
Hung dữ nhìn chằm chằm Mặc Dạ: “Gần đây ngươi trấn áp quan tài rắn, lại lấy thân xà hút linh khí của quan tài rắn, máy lần nôn ra máu bắt tỉnh, không phải chỉ muốn ta thức tỉnh, trấn áp hắc lệ để cho cô ta không bị gì sao?”
“Dù tay ngươi cầm Rìu Trầm Thiên, chặt khóa phệ hồn của ta, ngươi có thể ngăn ta bao lâu?” Giọng Long Duy từ từ trầm lại, như thành khẩn nói: “Mặc Dạ, bỏ một vì chúng sinh, mới là việc mà thần làm.”
Tôi nghe xong trong lòng cười nhạt, Long Duy nói còn dễ nghe, thật ra thì không phải chỉ vì cô ta sao.
Mặc Dạ tay cầm Rìu Trầm Thiên, di chuyển thân rắn, từ từ lùi về phía sau.
Đuôi rắn hắn vừa lùi, quất ngay Liễu Đông Phương đang vây mễ bà Tần về.
Liễu Đông Phương thân rắn ở giữa không trung chuyển hóa, hóa thành hình người, nhìn Mặc Dạ: “Ngươi giải cắm chế của quan tài rắn?”
Mặc Dạ chỉ thu cây rìu lại, giúp tôi che vết thương chỗ xương vai, căng thẳng trầm giọng nói: “Thai rắn này là con của ta và cô ấy, không phải thứ các người hy vọng. Cô ấy muốn mổ ra là cô ấy không hoàn thành chức trách của người mẹ.”
Long Duy đúng là có thể trần áp hắc lệ, trước kia tôi không tin, bây giờ tôi tin rồi.
Bỗng trên người cô ta lóe lên ánh sáng, đám tóc đen của tôi trong nháy mắt như bị ánh sáng xuyên qua.
Xích khóa xương tì bà cưỡng ép kéo tôi về phía cô ta, bên tai vẫn vang lên tiếng sắm rền, xen lẫn với tiếng rít của song xà như xuyên thủng lỗ tai.
Long Duy nằm trong quan tài gỗ trắng, cặp mắt thoáng qua vẻ kích động, trầm mắt nhìn tôi, một con bạch xà toàn thân trong như pha lê ló ra từ chiếc váy trắng như tuyết của cô ta.
Con bạch xà có vẻ giống con huyết xà của Long Thiền, nó ẩn nấp trong thân thể cô ta, tuy có thể vô hạn kéo dài, nhưng nhìn qua chỉ như sương mù tích tụ mà thành, nhìn có chút hư ảo.
Ngay khi con bạch xà tới gần đầu tôi, xiềng xích xung quanh thả lỏng ra.
Con bạch xà lè cái lưỡi nhỏ, quét qua quần áo ở bụng tôi, rõ ràng nhìn qua như là sương mù tích tụ, nhưng khi lưỡi rắn nhẹ quét qua, quần áo trong nháy mắt đã bị thiêu rụi, tôi chỉ cả thấy phần bụng như bị lửa đốt vậy.
Bạch xà rít lên, từ từ tìm kiếm trong rốn tôi.
Tôi trầm mắt nhìn Long Duy, há miệng muốn gọi gì đó, nhưng sợi xích sắt kia trong nháy mắt truyền tới dòng điện cực mạnh, điện làm đầu lưỡi vốn đã tê của tôi có vẻ lại sưng to thêm.
Những gì thoát ra khỏi miệng chỉ là một vũng nước bọt không kiểm soát được.
Long Duy nằm trong quan tài gỗ trắng lúc này mặt vẫn đầy vẻ thánh thiện và khôn lường nhìn tôi, trong mắt mang theo vẻ đồng tình cực độ, cùng với khinh bỉ.
Tôi chẳng thể phát ra tiếng nào, mắt thấy lưỡi bạch xà từ từ thăm dò trong bụng, cơn đau buốt lan toàn thân.
Khóe mắt không khỏi liếc nhìn chiếc vòng tay hình con rắn bên cổ tay phải mình.
Đây không phải là thứ bảo vệ thai rắn sao, lúc tôi muốn lấy nó, vòng rắn ra ngay, bây giờ Long Duy muốn lấy thai rắn lại không ra ngoài?
Chẳng lẽ Long Duy thật sự không chỉ khắc hắc lệ, mà khắc tôi?
“Muốn chờ quan tài rắn ra tay?” Tiếng cười nhởn nhơ của Long Duy truyền tới: “Cô không biết quan tài rắn đều do tôi chế tạo sao? Hắn không dám đối đầu với tôi Tôi rõ ràng đang bị tiếng rắn hai đầu rít làm lỗ tai đau nhức, vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng giọng cô ta như vang lên trong đầu tôi.
Kinh ngạc nhìn cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại nở nụ cười: “Tôi phải cảm ơn cô, Long Duy.”
Câu cuối cùng của Long Duy vang lên, vẻ giảo hoạt càng thêm thản nhiên, dường như là giọng nói không ngừng gọi tôi trong mơ.
Tôi mở mắt nhìn Long Duy, cô ta chỉ hé miệng cười khẽ, sau đó mắt nhìn con bạch xà đang chui từ váy ra.
Cũng ngay lúc đó, bạch xà chợt cong người húc vào bụng tôi một cái.
Cơn đau nhói tim truyền tới, cùng lúc đó, tôi nghe được tiếng Mặc Dạ quát, vô số sắm nỗ.
Tiếp sau con rắn hai đầu bay ra ngoài, một con hắc xà to lớn từ sau lưng tôi bay tới, đuôi rắn cuốn lấy tôi, từng tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Mặc Dạ nửa người trên vẫn là hình người, tay cầm một cây rìu đá khổng lồ, chém đứt tất cả xích sắt cũng như con bạch xà.
Con bạch xà bị chém đứt, Long Duy đau co mắt lại, khóe miệng nhếch lên, gầm nhẹ với Mặc Dạ: “Nếu cô ta đã có ý mỗ thai rắn đưa mễ bà Tần, thì không thể để cô ta mang thai rắn. Đặt trong bụng tôi mới có thể an toàn.”
“Mặc Dạ, ngươi đừng quên, một khi hắc lệ xông ra, người gặp họa không chỉ có ngươi và ta mà còn có chúng sinh trên thế gian này.” Long Duy càng nói cao giọng.
Hung dữ nhìn chằm chằm Mặc Dạ: “Gần đây ngươi trấn áp quan tài rắn, lại lấy thân xà hút linh khí của quan tài rắn, máy lần nôn ra máu bắt tỉnh, không phải chỉ muốn ta thức tỉnh, trấn áp hắc lệ để cho cô ta không bị gì sao?”
“Dù tay ngươi cầm Rìu Trầm Thiên, chặt khóa phệ hồn của ta, ngươi có thể ngăn ta bao lâu?” Giọng Long Duy từ từ trầm lại, như thành khẩn nói: “Mặc Dạ, bỏ một vì chúng sinh, mới là việc mà thần làm.”
Tôi nghe xong trong lòng cười nhạt, Long Duy nói còn dễ nghe, thật ra thì không phải chỉ vì cô ta sao.
Mặc Dạ tay cầm Rìu Trầm Thiên, di chuyển thân rắn, từ từ lùi về phía sau.
Đuôi rắn hắn vừa lùi, quất ngay Liễu Đông Phương đang vây mễ bà Tần về.
Liễu Đông Phương thân rắn ở giữa không trung chuyển hóa, hóa thành hình người, nhìn Mặc Dạ: “Ngươi giải cắm chế của quan tài rắn?”
Mặc Dạ chỉ thu cây rìu lại, giúp tôi che vết thương chỗ xương vai, căng thẳng trầm giọng nói: “Thai rắn này là con của ta và cô ấy, không phải thứ các người hy vọng. Cô ấy muốn mổ ra là cô ấy không hoàn thành chức trách của người mẹ.”
Bình luận facebook