Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Thật Ra Tối Hơi Hối Hận
Sau chuyện xảy ra vào tối tôi sinh nhật mười tám tuổi, tôi không còn ngày nào được sống yên ổn nữa.
Dù tôi ở nhà mễ bà Tần hay Vấn Thiên Tông, đều không phải nhà tôi.
Bây giờ tôi giống như một con chuột qua đường, vẫn là một con chuột có giá trị.
Vấn Thiên Tông muốn nuôi tôi, không cho tôi ra ngoài gieo vạ cho muôn dân mà bọn họ bảo vệ.
Những người khác không muốn giết tôi dứt hẳn tai họa về sau thì cũng muốn kiếm ít lợi ích.
A Bảo ôm chặt tôi, không biết nên làm gì.
Nó chỉ biết hôn tôi liên tục: “Mẹ, mẹ..”
Nó gọi tôi, giọng nói hơi nghẹn ngào, sau đó ôm cổ tôi, bị bộ nói: “A Bảo ngoan! Mẹ đừng khóc, con không đi cùng người khác, mẹ đừng khóc!”
“Không sao? Tôi cố gắng hít sâu một hơi, hôn nó một cái :"Chỉ là mẹ thấy hơi đau”
Tôi cho nó nhìn vết thương trên người tôi, tránh việc nó cảm thấy là do nó không ngoan.
“Thổi thổi, phù..phù.” A Bảo tin là thật, chu môi dùng sức thổi vết thương cho tôi.
Nước dãi nhỏ xuống lại nương theo gió rơi xuống vết thương trên vai tôi, tôi im lặng nhìn A Bảo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, đôi môi dính nước dãi mím chặt, dùng sức thổi hơi lên vết thương của tôi.
Giống như chỉ cần thổi lâu một lát là tôi sẽ không cảm thấy đau nữa vậy.
Lòng tôi đột nhiên nhũn ra, tôi ôm A Bảo, dựa cửa trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà, để mặc nó tiếp tục thổi.
Vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Mặc Dạ, thật ra tối hơi hối hận.
Hối hận lúc đó không nên dẫn A Bảo trốn luôn ra ngoài, để một mình hắn ngăn cản ở đằng sau, để hắn chịu đựng tất cả.
Thật ra tôi cũng rất ích kỷ nhỉ.
Rõ ràng là Mặc Dạ có thể mặc kệ những chuyện này, nhưng hắn lại phải chịu tất cả đau đớn, trấn áp quan tài rắn, còn phải nuôi Long Duy, ngăn chặn Dung Thiên.
Tôi bỗng dưng hơi hiểu ra thứ gọi là “Hối hận” mà ba tôi nói.
Tính người, phức tạp như vậy đó.
Thấy A Bảo phồng má đến đỏ bừng, tôi duỗi tay xoa mặt nó: “Không sao rồi, không sao rồi, con ngồi sang một bên chơi đi”
A Bảo xác nhận tôi không sao rồi mới chịu đứng dậy, hơn nữa còn duỗi tay muốn đỡ tôi, rất ra dáng.
Trong phòng không có thứ gì để chơi, A Bảo lại ngồi im trong góc phòng, nhìn đồ trang trí treo trên tường.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn rừng cây ăn quả bát ngát bên ngoài, nghĩ bản thân nên ngủ một giấc.
Nhưng tôi vừa nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên gương mặt đau đớn của Mặc Dạ, làm thế nào cũng không dám nhắm mắt.
Tuy Long Duy thần ma chung một cơ thể, không có tính người, nhưng cô ta thật sự hiểu về tính người.
Dù là khi xưa tỉnh lại vào thời gian thích hợp nhất, hay là vừa tỉnh lại đã gây chuyện chia rẽ quan hệ của tôi và Mặc Dạ, hoặc sau đó nữa, dứt khoát muốn nuốt luôn thăng long quan và A Bảo.
Cô ta còn chiếm tiên cơ ở mọi nơi, bây giờ cô ta không ra ngoài được nên mượn sự đau đớn của Mặc Dạ, chèn ép Huyền Môn, muốn ép tôi trở về.
Long Duy đúng là thần, đùa bỡn bọn tôi trong lòng bàn tay.
Tôi ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía A Bảo thấy nó rất tò mò về những thứ treo trên tường.
Nó hết sờ cái này thì lại nắn cái kia, còn cầm một thanh kiếm gỗ đào rất ra hình ra dáng ở trong tay, hô to gọi nhỏ, giả vờ như bản thân là một kẻ giỏi dùng kiếm.
Thấy tôi nhìn sang thì nó lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, chu môi mỉm cười.
“Con cứ chơi đi, mẹ ngủ một lát, được không?” Tôi đi tới, sờ mặt nó rồi nói nhỏ :“Mẹ mệt quá”
A Bảo nghiêm túc gật đầu, quơ quơ thanh kiếm gỗ đào: “Bảo vệ mẹ” Dáng người nhỏ bé nhưng vô cùng nghiêm túc của nó khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Dù tôi ở nhà mễ bà Tần hay Vấn Thiên Tông, đều không phải nhà tôi.
Bây giờ tôi giống như một con chuột qua đường, vẫn là một con chuột có giá trị.
Vấn Thiên Tông muốn nuôi tôi, không cho tôi ra ngoài gieo vạ cho muôn dân mà bọn họ bảo vệ.
Những người khác không muốn giết tôi dứt hẳn tai họa về sau thì cũng muốn kiếm ít lợi ích.
A Bảo ôm chặt tôi, không biết nên làm gì.
Nó chỉ biết hôn tôi liên tục: “Mẹ, mẹ..”
Nó gọi tôi, giọng nói hơi nghẹn ngào, sau đó ôm cổ tôi, bị bộ nói: “A Bảo ngoan! Mẹ đừng khóc, con không đi cùng người khác, mẹ đừng khóc!”
“Không sao? Tôi cố gắng hít sâu một hơi, hôn nó một cái :"Chỉ là mẹ thấy hơi đau”
Tôi cho nó nhìn vết thương trên người tôi, tránh việc nó cảm thấy là do nó không ngoan.
“Thổi thổi, phù..phù.” A Bảo tin là thật, chu môi dùng sức thổi vết thương cho tôi.
Nước dãi nhỏ xuống lại nương theo gió rơi xuống vết thương trên vai tôi, tôi im lặng nhìn A Bảo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, đôi môi dính nước dãi mím chặt, dùng sức thổi hơi lên vết thương của tôi.
Giống như chỉ cần thổi lâu một lát là tôi sẽ không cảm thấy đau nữa vậy.
Lòng tôi đột nhiên nhũn ra, tôi ôm A Bảo, dựa cửa trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà, để mặc nó tiếp tục thổi.
Vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Mặc Dạ, thật ra tối hơi hối hận.
Hối hận lúc đó không nên dẫn A Bảo trốn luôn ra ngoài, để một mình hắn ngăn cản ở đằng sau, để hắn chịu đựng tất cả.
Thật ra tôi cũng rất ích kỷ nhỉ.
Rõ ràng là Mặc Dạ có thể mặc kệ những chuyện này, nhưng hắn lại phải chịu tất cả đau đớn, trấn áp quan tài rắn, còn phải nuôi Long Duy, ngăn chặn Dung Thiên.
Tôi bỗng dưng hơi hiểu ra thứ gọi là “Hối hận” mà ba tôi nói.
Tính người, phức tạp như vậy đó.
Thấy A Bảo phồng má đến đỏ bừng, tôi duỗi tay xoa mặt nó: “Không sao rồi, không sao rồi, con ngồi sang một bên chơi đi”
A Bảo xác nhận tôi không sao rồi mới chịu đứng dậy, hơn nữa còn duỗi tay muốn đỡ tôi, rất ra dáng.
Trong phòng không có thứ gì để chơi, A Bảo lại ngồi im trong góc phòng, nhìn đồ trang trí treo trên tường.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn rừng cây ăn quả bát ngát bên ngoài, nghĩ bản thân nên ngủ một giấc.
Nhưng tôi vừa nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên gương mặt đau đớn của Mặc Dạ, làm thế nào cũng không dám nhắm mắt.
Tuy Long Duy thần ma chung một cơ thể, không có tính người, nhưng cô ta thật sự hiểu về tính người.
Dù là khi xưa tỉnh lại vào thời gian thích hợp nhất, hay là vừa tỉnh lại đã gây chuyện chia rẽ quan hệ của tôi và Mặc Dạ, hoặc sau đó nữa, dứt khoát muốn nuốt luôn thăng long quan và A Bảo.
Cô ta còn chiếm tiên cơ ở mọi nơi, bây giờ cô ta không ra ngoài được nên mượn sự đau đớn của Mặc Dạ, chèn ép Huyền Môn, muốn ép tôi trở về.
Long Duy đúng là thần, đùa bỡn bọn tôi trong lòng bàn tay.
Tôi ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía A Bảo thấy nó rất tò mò về những thứ treo trên tường.
Nó hết sờ cái này thì lại nắn cái kia, còn cầm một thanh kiếm gỗ đào rất ra hình ra dáng ở trong tay, hô to gọi nhỏ, giả vờ như bản thân là một kẻ giỏi dùng kiếm.
Thấy tôi nhìn sang thì nó lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, chu môi mỉm cười.
“Con cứ chơi đi, mẹ ngủ một lát, được không?” Tôi đi tới, sờ mặt nó rồi nói nhỏ :“Mẹ mệt quá”
A Bảo nghiêm túc gật đầu, quơ quơ thanh kiếm gỗ đào: “Bảo vệ mẹ” Dáng người nhỏ bé nhưng vô cùng nghiêm túc của nó khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Bình luận facebook