Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Sau khi tiễn con rắn kia đi, Mặc Dạ nhìn tôi rồi lại biến thành vòng ngọc rắn đen quay trở lại cổ tay tôi.
Tôi cầm vòng ngọc rắn đen, đột nhiên không biết phải nói gì.
Mặc Dạ chỉ khẽ nói: “Ta chỉ mới rời đi một lát, Liễu Đông Phương đã tìm tới. Long Duy, em bảo ta làm sao yên tâm được đây?”
Vì thế cuối cùng hắn vẫn trở về bảo vệ tôi?
Trong lòng tôi cũng hơi chua xót, nhưng tôi kìm nén cảm xúc, giúp mễ bà Tần dùng tro lá ngải, tro hương và gạo đi rắc quanh nhà.
Mễ bà Tần nói nó có thể ngăn chặn mấy thứ dơ bẩn, thật ra tôi thấy chẳng có tác dụng gì, mấy thứ bẩn thỉu đến nhà bà đâu có ít?
Ngưu Nhị ngồi bên mái hiên cười hề hề, nhìn tôi bảo: “Để mai tôi dẫn cô đi xem đồ trưởng thôn đang giấu!”
Làm xong những việc này, tôi và mễ bà Tần cũng dính tro đầy người, bèn qua loa đi tắm.
Khi tôi ở một mình, tiếng gọi ấy lại vang lên: “Long Duy, Long Duy …”
Lần này không chỉ cơ thể nóng bừng, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh xà bà mà mễ bà Tần nói ở thôn kế bên, còn có dáng vẻ bò lồm ngồm của những con rắn đó lúc Long Thiền rơi vào hố rắn…
Những hình ảnh nam nữ mập mờ trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình, những cảm giác được miêu tả, những thứ được ám chỉ, những thứ rõ ràng trong tiểu thuyết, tất cả dường như đều tự động xuất hiện.
Tay đang rửa dần thò vào giữa hai chân như muốn làm chuyện gì đó!
Tôi lập tức vặn vòi nước, xối nước lạnh một lúc lâu, lâu đến mức răng va lập cập vào nhau vì lạnh, lúc này tôi mới mặc quần áo đi ra ngoài.
Mễ bà Tần đang xách nửa thúng gạo chờ tôi: “Chắc cháu cũng đã thế này mấy ngày rồi đúng không, không chống đỡ được bao lâu nữa, phải nghĩ cách càng sớm càng tốt!”
Tôi ngồi vào trong thùng gỗ: “Bà có biết người mà Mặc Dạ và Liễu Đông Phương đang đợi là ai không? Hình như trước đây nhà họ Long và nhà họ Tần từng có chuyện gì đó? Bà nói cho cháu biết đi!”
Hồi bà nội dẫn tôi đến tìm mễ bà Tần để vấn mễ đã đề cập tới.
Nhưng mễ bà Tần không trả lời mà nhìn tôi: “Cháu đang sợ cháu không phải người kia đúng không?”
“Cô của bà đã xác định cháu là người có thể lấy được ngọc bội rắn đen bằng cách nào?” Tôi vùi mình dưới gạo vẫn cảm nhận được vòng ngọc rắn đen chuyển động.
Mễ bà Tần nhìn đống gạo: “Bởi vì xà quân nói cháu đã được sinh ra.”
“Lúc cháu còn ở trong bụng mẹ, quan tài rắn đã bắt đầu có động tĩnh.” Mễ bà Tần thở dài một hơi.
Bà ấy trầm giọng nói: “Rõ ràng Long Thiền có thể trấn áp quan tài rắn, nhưng bác cháu nói ông ta đã nhìn thấy quan tài rắn, quan tài rắn chỉ rõ người nó muốn là cháu.”
Hai mắt mễ bà Tần nặng trĩu: “Cô của bà và thầy phong thủy bản địa nổi tiếng đã đi xem, lúc ấy bác cháu thật sự bị thứ gì đó nhập vào người, cho nên…”
Tôi chợt hiểu ra, bèn gật đầu: “Bởi vì quan tài rắn rất muốn cháu nên cháu chính là người Mặc Dạ và Liễu Đông Phương phải đợi? Rốt cuộc người đó là ai?”
Mễ bà Tần chỉ im lặng để thúng gạo xuống, vòng ngọc rắn đen dưới đống gạo cũng không chuyển động nữa.
Tôi dựa vào thùng gỗ, cảm nhận sự mát mẻ của gạo, từ từ nhắm mắt lại nghĩ đến những chuyện gần đây.
Nhưng dù làm thế nào thì cảm giác khô nóng ấy cũng không thể kìm nén được, ngay cả khi đang vùi dưới gạo, giữa hai chân vẫn ngứa ngáy như có thứ gì muốn chui ra ngoài.
Tôi thỉnh thoảng cúi đầu, vùi mặt vào đống gạo.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi mơ màng cố chịu đựng đến khi trời sáng, toàn thân tôi đã tê dại, tôi lại đành phải tắm nước nóng, uống nước gừng mễ bà Tần nấu cho tôi hôm qua.
Sau chuyện tối hôm qua, tôi chẳng còn muốn đến trường nữa, sợ sẽ gây phiền phức cho trường học.
Chỉ gọi điện xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ học.
Đoán chừng chuyện trong nhà tôi và thôn tôi đã truyền khắp trấn rồi, giáo viên chủ nhiệm chỉ tỏ ý đã hiểu, bảo tôi điều chỉnh cảm xúc, năm sau học lại cũng được.
Sau khi cúp máy, tôi lại gọi cho Trương Ngọc Chi nhưng không được.
Gọi thử cho đạo sĩ Trương cũng không được luôn.
“Đạo sĩ Trương với ông Hồ xem phong thủy dời mộ cho nhà cháu mười tám năm trước là sư huynh đệ.” Mễ bà Tần đứng ở cổng.
Bà ấy nói một cách giễu cợt: “Năm đó ông Hồ và cô của bà đã cùng nhau đi vấn mễ và xem mộ. Cô bà bị rắn cắn chết, mà ông Hồ vì bảo toàn tính mạng nên chạy trốn suốt đêm, chắc chắn ông ta biết gì đó. Nếu không phải đạo sĩ Trương bỏ trốn thì cũng sẽ không để Trương Ngọc Chi qua lại với cháu.”
Không qua lại cũng tốt, dù sao Trương Ngọc Chi cũng từng bị bắt một lần, nên tránh đi là đúng!
Nghĩ tới đây, lòng tôi hơi chua xót, quan tài rắn, Liễu Đông Phương, Long Thiền, tất cả đều muốn bên cạnh tôi không còn ai cả!
Trước hết chẳng cần quan tâm quan tài rắn rốt cuộc là thứ gì, mễ bà Tần, Mặc Dạ, ngay cả bà nội tôi cũng biết gì đó, nhưng họ lại giấu giếm tôi những chuyện này.
Tôi cất tấm lưới của các phương sĩ bỏ lại tối qua, sau đó dẫn Ngưu Nhị, nhờ mễ bà Tần gọi một chiếc xe ôm đi tới thôn Hồi Long.
Mễ bà Tần nhìn tôi: “Cháu vào thôn định làm gì?”
Bà ấy chưa bao giờ muốn giúp tôi chuyện gì liên quan tới thôn Hồi Long, thậm chí là rất muốn chống lại.
“Mọi người đều không muốn nói những chuyện đó, cháu về thôn xem có tìm được gì không. Bà nghĩ cách khống chế Long Thiền đi, nếu không còn cách nào thì chôn cô ta đi.” Tôi nghĩ đến rắn tơ có thể khống chế con người kia, mặc dù không biết làm thế nào mới ổn, nhưng ít nhất Long Thiền sẽ không giết tôi.
Người lái xe nghe chúng tôi nói muốn tới thôn Hồi Long thì tỏ ra sợ hãi.
Tôi trả tiền gấp đôi, lúc này anh ta mới đồng ý chở, nhưng chỉ chở đến cổng thôn.
Trên đường đi, người lái xe còn kể với tôi về thảm kịch ở thôn Hồi Long, anh ta nói thôn tạo nghiệp nên bị rắn cắn chết mấy người.
Kết quả lúc đi chôn, không ngờ cả đoàn đưa tang đều bị rắn cắn chết hết.
“Họ đã tạo nghiệp nghiêm trọng cỡ nào chứ? Rắn rất ưa trả thù, đừng tùy tiện chọc chúng.” Người lái xe như hiểu rất rõ.
Nhưng khi chuyển sang chuyện tiếp theo, anh ta lại giận dữ nói: “Nhưng cũng xứng đáng, người của thôn Hồi Long giàu có nên coi thường người ngoài thôn lắm! Cưới vợ mà như tuyển chọn phi tần, ghi lại bát tự của tất cả các cô gái trong thôn khác để chọn từng người một. Cũng may thôn họ không có cô gái nào gả ra ngoài, nếu không chẳng có ai gả được đâu.”
“Xem bát tự gì cơ?” Tôi ngây người một lúc.
“Cô không phải người của thôn Hồi Long đúng không? Nhưng thôn họ cũng không sinh con gái.” Người lái xe máy cười khà khà.
Anh ta nói với tôi: “Sao tôi biết được? Hình như có bát tự mới dễ gả vào đó. Cô nói xem, thời đại này ở đâu còn tập tục đó nữa!”
“Lúc trước còn nghe nói thôn họ có một anh chàng thích cô bạn học của mình, đòi phải kết hôn, khi cả hai bỏ trốn thì bị bắt về.” Người lái xe dường như có chút cảm khái.
Anh ta lắc đầu nói: “Cô gái đó mang thai nhưng bị ép phá thai. Sau đó cũng không biết anh chàng kia thế nào, dù sao cũng không thấy nữa.”
Người lái xe liên tục cảm khái: “Thôn Hồi Long giàu mà, bồi thường chút tiền là xong, nhưng sau đó cô gái kia hình như cũng chết… Haiz!”
Họ chạy xe ôm, mỗi ngày không nói chuyện gia đình với khách thì cũng tụ tập tám chuyện.
Đương nhiên anh ta cũng biết nhiều chuyện hơn chúng tôi.
Đến cửa thôn, tôi còn bảo người lái xe cho tôi số điện thoại.
Sau đó tôi cho anh ta một trăm rưỡi: “Nếu anh nghe ngóng được là ai giúp thôn Hồi Long tìm người hợp bát tự, phiền anh gọi điện cho tôi, lúc đó tôi sẽ chuyển thêm lì xì cho anh.”
“Cô gái hào phóng quá nha!” Người lái xe nhận tiền cười ha hả với tôi, sau đó lái xe máy rời đi.
Ngưu Nhị lập tức chạy tới chỗ cột mốc ranh giới, ngồi xuống dựa lưng vào cột mốc rồi cọ cho đỡ ngứa.
“Đi thôi, dẫn tôi đi xem trưởng thôn đang giấu thứ gì.” Tôi kéo Ngưu Nhị đi.
Anh ta lập tức hào hứng, cười khà khà đáp: “Giấu phụ nữ, phụ nữ…”
Ngưu Nhị cất bước chạy vào trong thôn, tôi nhìn vòng ngọc rắn đen trên cổ tay, lúc này mới đeo ba lô đi theo.
Kể từ tối hôm qua Mặc Dạ vẫn chưa nói gì, nhưng không biết tại sao bây giờ mỗi khi làm việc gì đó, tôi luôn theo bản năng nhìn chiếc vòng ngọc rắn đen này có còn hay không, Mặc Dạ có còn ở đó hay không.
Ngưu Nhị chạy thẳng tới công đường rồi vẫy tay với tôi: “Mau lại đây! Mau lại đây!”
Bên cạnh công đường là văn phòng của thôn, một căn nhà ba tầng, phía sau còn có ao cá tập thể của thôn, hàng năm mọi người trong thôn đều được phân cá ăn.
Ngưu Nhị nói giấu phụ nữ, tôi cứ tưởng là trong tầng hầm gì đó.
Nhưng không ngờ anh ta dẫn tôi lên tầng ba, còn đẩy mạnh một cái tủ tài liệu, đằng sau tủ là một chiếc cầu thang nhỏ loại dọc.
“Phụ nữ! Phụ nữ!” Ngưu Nhị chỉ lên trên rồi vịn đi lên.
Anh ta đi lên vài bậc thang rồi đẩy tấm che ra, vẫy tay với tôi: “Mau lên đây.”
Tấm che vừa được mở ra, một mùi lạ nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi đang định đi lên với Ngưu Nhị thì Mặc Dạ đột nhiên xuất hiện, hắn kéo tôi lại, quát khẽ: “Đừng đi!”
Đây là lần đầu tiên hắn ngăn cản tôi một cách mãnh liệt như vậy nên khiến tôi hơi căng thẳng: “Trên đó có thứ gì?”
Ngưu Nhị đã thò nửa người lên trên, anh ta thấy tôi chưa lên còn cúi đầu gọi tôi, cười hì hì: “Mau lên đây nè, trưởng thôn giấu phụ nữ.”
Lối đi này chỉ đủ cho một người, Ngưu Nhị cúi đầu xuống, thân thể hơi cong đã chiếm gần hết không gian.
Nhưng khi anh ta cúi đầu, một mái tóc dài bù xù đột nhiên rũ xuống ở bên cạnh.
Mái tóc kia dài tới tận chân Ngưu Nhị, tôi sợ hãi lùi ra sau một bước.
Mặc Dạ nắm chặt tay tôi, đưa tay lên che mắt tôi: “Đừng nhìn.”
Nhưng phía sau mái tóc dài kia bỗng có thứ gì đó ngẩng lên, sau đó một khuôn mặt người tái nhợt lộ ra từ trong mái tóc đen.
Tôi cầm vòng ngọc rắn đen, đột nhiên không biết phải nói gì.
Mặc Dạ chỉ khẽ nói: “Ta chỉ mới rời đi một lát, Liễu Đông Phương đã tìm tới. Long Duy, em bảo ta làm sao yên tâm được đây?”
Vì thế cuối cùng hắn vẫn trở về bảo vệ tôi?
Trong lòng tôi cũng hơi chua xót, nhưng tôi kìm nén cảm xúc, giúp mễ bà Tần dùng tro lá ngải, tro hương và gạo đi rắc quanh nhà.
Mễ bà Tần nói nó có thể ngăn chặn mấy thứ dơ bẩn, thật ra tôi thấy chẳng có tác dụng gì, mấy thứ bẩn thỉu đến nhà bà đâu có ít?
Ngưu Nhị ngồi bên mái hiên cười hề hề, nhìn tôi bảo: “Để mai tôi dẫn cô đi xem đồ trưởng thôn đang giấu!”
Làm xong những việc này, tôi và mễ bà Tần cũng dính tro đầy người, bèn qua loa đi tắm.
Khi tôi ở một mình, tiếng gọi ấy lại vang lên: “Long Duy, Long Duy …”
Lần này không chỉ cơ thể nóng bừng, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh xà bà mà mễ bà Tần nói ở thôn kế bên, còn có dáng vẻ bò lồm ngồm của những con rắn đó lúc Long Thiền rơi vào hố rắn…
Những hình ảnh nam nữ mập mờ trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình, những cảm giác được miêu tả, những thứ được ám chỉ, những thứ rõ ràng trong tiểu thuyết, tất cả dường như đều tự động xuất hiện.
Tay đang rửa dần thò vào giữa hai chân như muốn làm chuyện gì đó!
Tôi lập tức vặn vòi nước, xối nước lạnh một lúc lâu, lâu đến mức răng va lập cập vào nhau vì lạnh, lúc này tôi mới mặc quần áo đi ra ngoài.
Mễ bà Tần đang xách nửa thúng gạo chờ tôi: “Chắc cháu cũng đã thế này mấy ngày rồi đúng không, không chống đỡ được bao lâu nữa, phải nghĩ cách càng sớm càng tốt!”
Tôi ngồi vào trong thùng gỗ: “Bà có biết người mà Mặc Dạ và Liễu Đông Phương đang đợi là ai không? Hình như trước đây nhà họ Long và nhà họ Tần từng có chuyện gì đó? Bà nói cho cháu biết đi!”
Hồi bà nội dẫn tôi đến tìm mễ bà Tần để vấn mễ đã đề cập tới.
Nhưng mễ bà Tần không trả lời mà nhìn tôi: “Cháu đang sợ cháu không phải người kia đúng không?”
“Cô của bà đã xác định cháu là người có thể lấy được ngọc bội rắn đen bằng cách nào?” Tôi vùi mình dưới gạo vẫn cảm nhận được vòng ngọc rắn đen chuyển động.
Mễ bà Tần nhìn đống gạo: “Bởi vì xà quân nói cháu đã được sinh ra.”
“Lúc cháu còn ở trong bụng mẹ, quan tài rắn đã bắt đầu có động tĩnh.” Mễ bà Tần thở dài một hơi.
Bà ấy trầm giọng nói: “Rõ ràng Long Thiền có thể trấn áp quan tài rắn, nhưng bác cháu nói ông ta đã nhìn thấy quan tài rắn, quan tài rắn chỉ rõ người nó muốn là cháu.”
Hai mắt mễ bà Tần nặng trĩu: “Cô của bà và thầy phong thủy bản địa nổi tiếng đã đi xem, lúc ấy bác cháu thật sự bị thứ gì đó nhập vào người, cho nên…”
Tôi chợt hiểu ra, bèn gật đầu: “Bởi vì quan tài rắn rất muốn cháu nên cháu chính là người Mặc Dạ và Liễu Đông Phương phải đợi? Rốt cuộc người đó là ai?”
Mễ bà Tần chỉ im lặng để thúng gạo xuống, vòng ngọc rắn đen dưới đống gạo cũng không chuyển động nữa.
Tôi dựa vào thùng gỗ, cảm nhận sự mát mẻ của gạo, từ từ nhắm mắt lại nghĩ đến những chuyện gần đây.
Nhưng dù làm thế nào thì cảm giác khô nóng ấy cũng không thể kìm nén được, ngay cả khi đang vùi dưới gạo, giữa hai chân vẫn ngứa ngáy như có thứ gì muốn chui ra ngoài.
Tôi thỉnh thoảng cúi đầu, vùi mặt vào đống gạo.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi mơ màng cố chịu đựng đến khi trời sáng, toàn thân tôi đã tê dại, tôi lại đành phải tắm nước nóng, uống nước gừng mễ bà Tần nấu cho tôi hôm qua.
Sau chuyện tối hôm qua, tôi chẳng còn muốn đến trường nữa, sợ sẽ gây phiền phức cho trường học.
Chỉ gọi điện xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ học.
Đoán chừng chuyện trong nhà tôi và thôn tôi đã truyền khắp trấn rồi, giáo viên chủ nhiệm chỉ tỏ ý đã hiểu, bảo tôi điều chỉnh cảm xúc, năm sau học lại cũng được.
Sau khi cúp máy, tôi lại gọi cho Trương Ngọc Chi nhưng không được.
Gọi thử cho đạo sĩ Trương cũng không được luôn.
“Đạo sĩ Trương với ông Hồ xem phong thủy dời mộ cho nhà cháu mười tám năm trước là sư huynh đệ.” Mễ bà Tần đứng ở cổng.
Bà ấy nói một cách giễu cợt: “Năm đó ông Hồ và cô của bà đã cùng nhau đi vấn mễ và xem mộ. Cô bà bị rắn cắn chết, mà ông Hồ vì bảo toàn tính mạng nên chạy trốn suốt đêm, chắc chắn ông ta biết gì đó. Nếu không phải đạo sĩ Trương bỏ trốn thì cũng sẽ không để Trương Ngọc Chi qua lại với cháu.”
Không qua lại cũng tốt, dù sao Trương Ngọc Chi cũng từng bị bắt một lần, nên tránh đi là đúng!
Nghĩ tới đây, lòng tôi hơi chua xót, quan tài rắn, Liễu Đông Phương, Long Thiền, tất cả đều muốn bên cạnh tôi không còn ai cả!
Trước hết chẳng cần quan tâm quan tài rắn rốt cuộc là thứ gì, mễ bà Tần, Mặc Dạ, ngay cả bà nội tôi cũng biết gì đó, nhưng họ lại giấu giếm tôi những chuyện này.
Tôi cất tấm lưới của các phương sĩ bỏ lại tối qua, sau đó dẫn Ngưu Nhị, nhờ mễ bà Tần gọi một chiếc xe ôm đi tới thôn Hồi Long.
Mễ bà Tần nhìn tôi: “Cháu vào thôn định làm gì?”
Bà ấy chưa bao giờ muốn giúp tôi chuyện gì liên quan tới thôn Hồi Long, thậm chí là rất muốn chống lại.
“Mọi người đều không muốn nói những chuyện đó, cháu về thôn xem có tìm được gì không. Bà nghĩ cách khống chế Long Thiền đi, nếu không còn cách nào thì chôn cô ta đi.” Tôi nghĩ đến rắn tơ có thể khống chế con người kia, mặc dù không biết làm thế nào mới ổn, nhưng ít nhất Long Thiền sẽ không giết tôi.
Người lái xe nghe chúng tôi nói muốn tới thôn Hồi Long thì tỏ ra sợ hãi.
Tôi trả tiền gấp đôi, lúc này anh ta mới đồng ý chở, nhưng chỉ chở đến cổng thôn.
Trên đường đi, người lái xe còn kể với tôi về thảm kịch ở thôn Hồi Long, anh ta nói thôn tạo nghiệp nên bị rắn cắn chết mấy người.
Kết quả lúc đi chôn, không ngờ cả đoàn đưa tang đều bị rắn cắn chết hết.
“Họ đã tạo nghiệp nghiêm trọng cỡ nào chứ? Rắn rất ưa trả thù, đừng tùy tiện chọc chúng.” Người lái xe như hiểu rất rõ.
Nhưng khi chuyển sang chuyện tiếp theo, anh ta lại giận dữ nói: “Nhưng cũng xứng đáng, người của thôn Hồi Long giàu có nên coi thường người ngoài thôn lắm! Cưới vợ mà như tuyển chọn phi tần, ghi lại bát tự của tất cả các cô gái trong thôn khác để chọn từng người một. Cũng may thôn họ không có cô gái nào gả ra ngoài, nếu không chẳng có ai gả được đâu.”
“Xem bát tự gì cơ?” Tôi ngây người một lúc.
“Cô không phải người của thôn Hồi Long đúng không? Nhưng thôn họ cũng không sinh con gái.” Người lái xe máy cười khà khà.
Anh ta nói với tôi: “Sao tôi biết được? Hình như có bát tự mới dễ gả vào đó. Cô nói xem, thời đại này ở đâu còn tập tục đó nữa!”
“Lúc trước còn nghe nói thôn họ có một anh chàng thích cô bạn học của mình, đòi phải kết hôn, khi cả hai bỏ trốn thì bị bắt về.” Người lái xe dường như có chút cảm khái.
Anh ta lắc đầu nói: “Cô gái đó mang thai nhưng bị ép phá thai. Sau đó cũng không biết anh chàng kia thế nào, dù sao cũng không thấy nữa.”
Người lái xe liên tục cảm khái: “Thôn Hồi Long giàu mà, bồi thường chút tiền là xong, nhưng sau đó cô gái kia hình như cũng chết… Haiz!”
Họ chạy xe ôm, mỗi ngày không nói chuyện gia đình với khách thì cũng tụ tập tám chuyện.
Đương nhiên anh ta cũng biết nhiều chuyện hơn chúng tôi.
Đến cửa thôn, tôi còn bảo người lái xe cho tôi số điện thoại.
Sau đó tôi cho anh ta một trăm rưỡi: “Nếu anh nghe ngóng được là ai giúp thôn Hồi Long tìm người hợp bát tự, phiền anh gọi điện cho tôi, lúc đó tôi sẽ chuyển thêm lì xì cho anh.”
“Cô gái hào phóng quá nha!” Người lái xe nhận tiền cười ha hả với tôi, sau đó lái xe máy rời đi.
Ngưu Nhị lập tức chạy tới chỗ cột mốc ranh giới, ngồi xuống dựa lưng vào cột mốc rồi cọ cho đỡ ngứa.
“Đi thôi, dẫn tôi đi xem trưởng thôn đang giấu thứ gì.” Tôi kéo Ngưu Nhị đi.
Anh ta lập tức hào hứng, cười khà khà đáp: “Giấu phụ nữ, phụ nữ…”
Ngưu Nhị cất bước chạy vào trong thôn, tôi nhìn vòng ngọc rắn đen trên cổ tay, lúc này mới đeo ba lô đi theo.
Kể từ tối hôm qua Mặc Dạ vẫn chưa nói gì, nhưng không biết tại sao bây giờ mỗi khi làm việc gì đó, tôi luôn theo bản năng nhìn chiếc vòng ngọc rắn đen này có còn hay không, Mặc Dạ có còn ở đó hay không.
Ngưu Nhị chạy thẳng tới công đường rồi vẫy tay với tôi: “Mau lại đây! Mau lại đây!”
Bên cạnh công đường là văn phòng của thôn, một căn nhà ba tầng, phía sau còn có ao cá tập thể của thôn, hàng năm mọi người trong thôn đều được phân cá ăn.
Ngưu Nhị nói giấu phụ nữ, tôi cứ tưởng là trong tầng hầm gì đó.
Nhưng không ngờ anh ta dẫn tôi lên tầng ba, còn đẩy mạnh một cái tủ tài liệu, đằng sau tủ là một chiếc cầu thang nhỏ loại dọc.
“Phụ nữ! Phụ nữ!” Ngưu Nhị chỉ lên trên rồi vịn đi lên.
Anh ta đi lên vài bậc thang rồi đẩy tấm che ra, vẫy tay với tôi: “Mau lên đây.”
Tấm che vừa được mở ra, một mùi lạ nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi đang định đi lên với Ngưu Nhị thì Mặc Dạ đột nhiên xuất hiện, hắn kéo tôi lại, quát khẽ: “Đừng đi!”
Đây là lần đầu tiên hắn ngăn cản tôi một cách mãnh liệt như vậy nên khiến tôi hơi căng thẳng: “Trên đó có thứ gì?”
Ngưu Nhị đã thò nửa người lên trên, anh ta thấy tôi chưa lên còn cúi đầu gọi tôi, cười hì hì: “Mau lên đây nè, trưởng thôn giấu phụ nữ.”
Lối đi này chỉ đủ cho một người, Ngưu Nhị cúi đầu xuống, thân thể hơi cong đã chiếm gần hết không gian.
Nhưng khi anh ta cúi đầu, một mái tóc dài bù xù đột nhiên rũ xuống ở bên cạnh.
Mái tóc kia dài tới tận chân Ngưu Nhị, tôi sợ hãi lùi ra sau một bước.
Mặc Dạ nắm chặt tay tôi, đưa tay lên che mắt tôi: “Đừng nhìn.”
Nhưng phía sau mái tóc dài kia bỗng có thứ gì đó ngẩng lên, sau đó một khuôn mặt người tái nhợt lộ ra từ trong mái tóc đen.
Bình luận facebook