• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xà Đại Nhân - Long Duy (2 Viewers)

  • Chương 51

Mặc Dạ rời đi rất trực tiếp, có lúc tôi không hiểu, tại sao hắn cứ đến rồi đi như thế.


Cầm vòng ngọc rắn đen, trong tiếng hổn hển cách một bức tường, tôi chậm rãi đi về.


Chỉ thấy mễ bà Tần ngồi nghỉ trên ghế dài, nhìn tôi: “Sao thế?”


Tôi lắc đầu với bà, dìu bà đứng dậy: “Có một người đàn ông vào phòng tắm.”


Mễ bà Tần nghiêng đầu nhìn thì thấy Ngụy Xương Thuận và một đám thanh niên đang chơi bài dưới hiên nhà, hình như anh ta thắng rồi nên cười haha.


Bên cạnh là một nhóm người cùng làm việc với họ, hoặc là cùng chơi hoặc là đứng nhìn, không ai phát hiện thiếu một người.


Mễ bà Tần thở dài, sắc mặt u sầu: “Về thôi.”


Tôi sửng sốt, nhìn mễ bà Tần, rõ ràng bà ấy biết gì đó.


Mọi người không chơi bài thì cùng uống rượu rồi khoác lác với nhau, nếu không thì nấu cơm, căn bản chẳng ai để ý chúng tôi.


Khi tôi dìu mễ bà Tần rời khỏi phòng thì thấy một thanh niên vỗ vai Ngụy Xương Thuận.


Sau đó Ngụy Xương Thuận cười tít mắt, thanh niên đó bèn lén lút đi mất.


Rõ ràng mễ bà Tần cũng nhìn thấy, nặng nề thở dài: “Đúng là báo ứng.”


Tôi dìu bà ấy về, nắng giữa trưa mùa hạ đúng là rát cả da.


Nghĩ đến Mặc Dạ, tôi nghiêng đầu nhìn ngôi nhà tự xây rất sáng sủa của nhà họ Ngụy: “Sau khi Cốc Tiểu Lan không thể sinh con thì cuộc sống không tốt lắm nhỉ?”


“Không phải không tốt.” Giọng nói của mễ bà Tần trở nên lạnh lùng, cứ như mặt trời đã khuất bóng, ngay cả ho khan cũng không.


Cốc Tiểu Lan kết hôn nửa năm mà vẫn không có bầu, đi kiểm tra mới biết là do cơ thể cô ta, rồi lại uống thuốc hết nửa năm, sau đó đã thử thụ tinh ống nghiệm, rồi cả đến thôn Hồi Long cầu con, nhưng hình như vẫn không được.


Kết hôn hơn ba năm, mà hai năm sau đó, người nhà họ Ngụy không đánh thì lại mắng nhiếc cô ta.


Một là mắng cô ta không biết đẻ, tiêu hết biết bao tiền của, hai là mắng nhà cô ta lấy nhiều sính lễ như thế.


Khi đó Cốc Tiểu Lan vẫn rất ngốc, nên người nhà họ Ngụy càng khinh thương cô ta hơn, chỉ muốn bớt tiêu hao.


Muốn dùng một người phụ nữ đi kiếm tiền, thật ra dễ dàng lắm, hơn nữa ba con nhà họ Ngụy còn đi tạc tượng xi măng ở vùng ngoài, người tiếp xúc đều là đàn ông.


“Cháu thấy căn nhà đó không?” Mễ bà Tần nghiêng đầu chỉ, cười khổ nó: “Mới xây năm trước, chính cái năm Cốc Tiểu Lan chết đó, hơn nửa năm mới xây xong.”


Trong lòng tôi run rẩy, nhỏ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc Cốc Tiểu Lan chết như thế nào ạ?”


“Uống thuốc sâu tự sát.” Mễ bà Tần nhìn ruộng lúa bên cạnh, trầm giọng nói: “Cháu cũng thấy sợi dây đầu giường Ngụy Xương Thuận đúng không?”


“Khi không sinh được, ngày nào cũng uống đủ loại thuốc, rồi phù thủy, bị đủ cách giày vò.” Mễ bà Tần bắt đầu ho.


Mặt trướng đỏ: “Sau đó khi biết không sinh được thì bắt đầu nghĩ cách lấy nó kiếm tiền, xây nhà mới. Khi chết chỉ có một cỗ quan tài, người mặc bồ đồ mỏng manh. Nghe nói nếu còn bán được thì cũng muốn lôi đi bán.”


“Nếu không phải hơn một năm nay Ngụy Xương Thuận không cưới được ai thì dù lần này Cốc Tiểu Lan có thoát được, cũng chỉ là…” mễ bà Tần lại ho dữ dội.


Tôi vội vàng rót nước cho bà, bảo bà uống nước.


Lúc này vẫn cách chưa xa lắm, hình như mấy tên cùng nhau chơi bài ấy đều đang cười ầm lên.


Về đến nhà, hôm nay mễ bà Tần đi đi lại lại mấy chuyến nên rất mệt, ngồi dưới hiên và ho liên tục.


Tôi đi nấu nước, nhân tiện đi xem ba con nhà họ Trần.


Họ vẫn hôn mê bất tỉnh, cháo cũng không ăn được, cứ thế thì không còn cách nào.


Nhưng nếu làm theo lời Mặc Dạ, bảo tôi thiêu bọn họ luôn đi, đừng nói không dễ giải thích, cuối cũng vẫn không vượt qua được ranh giới trong lòng.


Trần Toàn chỉ có một bà nội, người nhà họ Trần sẽ không để ý ba con họ nữa, nếu không lúc đó đã không thế, muốn lôi tôi đi chăm sóc ba con họ.


Đưa đi bệnh viện ấy à, ngày nào cũng là tiên, mà bây giờ tôi nghèo rớt mùng tơi.


Nghĩ đến đây, tôi cũng nhận ra tiền là cả một vấn đề.


Trên giường, hai ba con Trần Toàn vẫn nằm rất bình yên, không sống không chết.


Tôi đi ra ngoài, ngồi dưới hiên nhà gọi điện thoại cho bệnh viện ở thị trấn, hay cứ đưa ba con họ Trần đến đó đi.


Mễ bà Tần thở dài, xoay người đi vào nhà, khi đi ra thì đưa cho tôi hai xấp tiền: “Đóng tiền thuốc trước đi, tìm người đến xem vậy.”


Có lẽ lần trước thôn trưởng của họ cũng đề cập đến vấn đề này, thế nên mễ bà Tần mới để tôi đưa người vào.


Trong bệnh viện có nhân viên chăm sóc, có thể trả tiền được.


Bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để mà kiên cường nữa, nhận tiền rồi gật đầu.


Khi xe cứu thương của trấn trên đến thì tôi và mễ bà Tần đã ăn cơm tối xong rồi.


Tôi đi cùng đến bệnh viện, dù gì cũng phải đóng tiền rồi nhập viện gì đó mà.


Y tá đi cùng xe liên tục quan sát tôi, ánh mắt lấp lánh.


Dù sao khoảng thời gian này tôi đã ra rồi vào bệnh viện mấy lần, người ta không biết tôi mới lạ, còn có một người nhà họ Trần chết ở bệnh viện nữa.


Khi đến bệnh viện, vì lần trước ba con nhà họ Trần bị cưỡng chế xuất hiện, nên chắc phía bệnh viện cũng nghe nói đầu đuôi câu chuyện rồi. Tuy không có căn cước nhưng vẫn cho tôi làm thủ tục nhập viện rồi sắp xếp y tá.


Sau khi tôi chuẩn bị xong những cái này, nhìn hai ba con họ đeo máy thở sắp lên giường nằm, bỗng thấy nhẹ nhõm.


Bệnh viện trấn trên cách nhà tôi không xa lắm, tôi nhân lúc còn tối nên gọi xe đến nhà tôi.


Nhà tôi đã bị niêm phong, còn treo biển bán với giá thấp.


Tôi nhìn mấy lần rồi đi thẳng vào cửa hàng bên cạnh.


Buổi chiều hai ba giờ, khi đã qua giờ cơm thì tiệm mì của thím Lưu đóng quán, nhưng đến tối sẽ xào thịt cho hôm sau.


Bà ấy đang bận, thấy tôi thì vội vàng đi ra ngoài xem, sau đó kéo tôi vào rồi đóng cửa, than ngắn thở dài: “Sao lại đến thế? Gần đây người nhà họ Trần đang bán nhà, cháu đừng để họ thấy, bằng không lại nói ra nói vào cháu nữa.”


Tuy thím Lưu ăn ngay nói thẳng, nhưng làm người khá nhiệt tình.


“Nấu cho cháu tô mì thịt bò, thịt vừa xào xong, thơm lắm.” Thím Lưu đồng tình nhìn tôi.


Thoải mái nói: “Cho cháu thêm một quả trứng lòng đào, cái loại mới chín tới ấy, mỗi lần ba cháu gọi mì cho cháu đều cố ý dặn cả.”


Tôi nghe mà trong lòng khó chịu, một ngày trước khi xảy ra chuyện chính là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, ba tôi còn đích thân xuống bếp nấu canh cá trê đầu vàng cho tôi.


Canh cá có màu trắng sữa, phía trên đó có thêm hai quả trứng chiên lòng đào do mẹ tôi nấu, cắn một cái là lòng đỏ chảy ra, miệng đầy mùi thơm của trứng…


Tôi nghiêng đầu nhìn sang bên đó, chỉ có cách hai bức tường thôi, nhưng không thể về lại căn nhà đó nữa rồi.


Trên quầy có mấy bình rượu thuốc ngâm, trong đó có một bình là rượu rắn.


Rượu của chỗ thím Lưu tính bằng mililit, bán theo ly.


Trên mỗi bình rượu đều ghi giá tiền, từ thấp đến cao, tận trong cùng mới là rượu rắn.


Bên trong ngâm một con rắn hổ mang khoang, phải trên một cân, thân rắn màu nâu cuộn trong bình thủy tinh, gần như chiếm hết không gian bình thủy tinh.


Những loại dược liệu bị chen ra sát thành bình, màu rượu cũng khá đậm.


Tôi lấy ly, bật chốt mở ở bên dưới.


Bình thủy thời nay đều rót từ bên dưới thế này, chẳng cần mở nắp, rất an toàn cho rượu rắn.


Ly thủy tinh nhà thím Lưu là loại chế tạo đặc biệt, một ly vừa đủ 55.5 ml.


Tôi vừa rót rượu thì mùi rượu tản ra, thím Lưu vội vàng đi tới, kéo tôi lại: “Cháu uống sao?”


“Loại này không uống được đâu, loại rượu rắn này là ba cháu cố ý bảo thím ngâm đấy, dược liệu rất nhiều, không hợp với cháu đâu.” Thím Lưu vội vàng lấy ly rượu mà rôi vừa rót đi, mở nắp bình thủy tinh ra.


Đổ rượu vô lại: “Cháu ăn mì đi, thím đang chiên cho cháu hai quả trứng đấy. Sau này ấy à, cháu rảnh thì qua đây ăn, thím không lấy tiền cháu đâu. Có chuyện gì thì cứ nói với thím, tuy có khi không giúp được, nhưng nghĩ cách thì vẫn được.”


Tôi đứng bên cạnh, nhìn rượu đổ vào ào ào.


Vì rượu nên con rắn hổ mang khoang đó trôi lơ lửng và động đậy.


Tôi nghiêng đầu nhìn, rắn nhắm chặt mắt, chẳng biết là sống hay chết: “Đây là rắn mà ba cháu bắt về ngâm sao? Nghe nói rắn hổ mang độc lắm mà?”


“Rắn có độc thì vẫn cứ bò đến nhà cháu, để ba cháu bắt đi ngâm rượu đấy.” Thím Lưu ấn tôi ngồi xuống.


Giống như là để khuyên tôi, cười nói: “Cháu quên rồi sao, ba cháu trời sinh để làm nghề buôn rượu rắn.”


“Quanh nhà cháu luôn có rắn tự bò đến, vòng lại chẳng chịu nhúc nhích như rắn chết rồi để ba cháu bắt đi ngâm rượu đấy.” Dường như thím Lưu hơi thổn thức.


Than thở nói: “Thật ra trên trấn cũng có người bán rượu rắn, người tứ xứ đi chợ phiên bán cũng không ít, nhưng có loại nào có công hiệu tốt như ba cháu đâu?”


“Ngoài kia còn có người bán nhờ người mua rượu rắn của ba cháu, nói uống thứ đó ngon lắm. Cháu xem ba cháu đi, bắn rượu rắn thôi mà cháu mặc đồ tốt nhất, dùng đồ tốt nhất. Mẹ cháu ngày nào cũng đánh bài chơi mạt chược, thế mà tháng ngày vẫn tốt lành đó thôi.” Ánh mắt thím Lưu đầy hâm mộ.


Cười khổ nói: “Như bọn thím, dậy sớm mở tiệm, tối lại còn phải xào thịt, mấy ngày làm việc mệt chết mà vẫn không bằng ba cháu bán một chai rượu rắn.”


Trong lòng tôi trở nên run rẩy, nhìn con rắn hổ mang khoang màu hổ phích ngâm trong bình: “Vậy trước đây ba cháu nhặt rắn ở nhà đem đi ngâm rồi bán cho ai?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom