Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
CHƯƠNG 81: NẾU KHÔNG PHẢI
Trong cơn mơ, cổ tôi ngày càng bị kéo chặt, chẳng mấy chốc đã tới đầu giường, đỉnh đầu tôi đau đến mức không thở nổi.
Tôi định vùng vẫy, nhưng bàn tay vẫn còn vén tóc lúc nãy nhất thời không thể cử động, hơn nữa tôi không thể nào tỉnh dậy được.
Tôi ngày càng ngạt thở, cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa hình như thứ ở trên cổ tôi đang định chui vào mũi tôi. Lúc tôi cảm thấy mình sắp bị bóp chết trong giấc mơ, bỗng có một thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua cổ tôi.
Làm tôi lạnh đến mức rùng mình, vội mở mắt ra, thấy Mặc Dạ mặc áo choàng đen không buộc dây, hở nửa ngực đang nhìn tôi. Hình như họa tiết vảy quan tài rắn trên xương quai xanh đã sống lại, nhất là trong quan tài hơi hé nắp, mấy con rắn thò đầu kia đều duỗi ra ngoài một chút.
Tay hắn đang cầm một tảng băng, trên đó có một sợi tóc đen ướt nhẹp, nhưng rất trơn. Sợi tóc đó cũng có sự sống như tóc Phù Ngàn, bị tảng băng quấy nhiễu làm cho ướt nhẹp, rồi từ từ trượt xuống.
Nhưng vừa rơi xuống sàn, thì bị Mặc Dạ búng tay, ngọn lửa màu xanh thẫm bỗng lóe lên, đốt sợi tóc thành tro. Không khí vang lên tiếng xì xì, nghe như luồng khí, lại giống như tiếng rắn thè lưỡi. Tôi nặng nề thở hổn hển, khẽ ho mấy tiếng, rồi dùng sức xoa mũi, sợ thật sự có tóc chui vào: “Đây là thứ gì thế?” Thứ đó trông rất dài, nhưng lúc tôi quay đầu, có thể nhìn thấy rất rõ một bên tóc của mình đã bị cắt ngắn một khúc.
Nói cách khác, sợi tóc sống đó thật sự mọc ra từ da đầu tôi?
Chẳng lẽ ngoài máu rắn, tóc trên người tôi cũng có thể chui vào quan tài rắn? Cảm giác này làm tôi rất bất an, vội buộc tóc bằng dây chung
Mặc Dạ buộc chặt áo choàng đen, chân trần đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi lật tay lấy trứng rắn mà tôi đã dùng ra giường che lại ở dưới gầm giường.
Trứng rắn đó rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả trứng gà so lúc vấn mễ. Vỏ trứng mềm, Mặc Dạ khẽ bóp, như thể chỉ cần dùng lực, sẽ bóp nát nó. “Phù Ngàn đã tới đây?” Mặc Dạ búng tay, ngọn lửa màu xanh thẫm lại lóe lên. Trứng rắn nhất thời bốc cháy, một con rắn lửa to bằng ngón út định chui ra ngoài, nhưng vừa ngóc đầu đã bị đầu
ngón tay của Mặc Dạ đè xuống, rồi cả quả trứng hóa thành tro bụi.
Tôi liếc nhìn mễ bà Tần ở bên cạnh, hình như bà ấy ngủ rất say. Nghe Mặc Dạ hỏi thế, tôi chỉ khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy” “Em không nên gặp cô ta” Mặc Dạ nắm chặt áo bào đen.
Rồi đi tới bên giường, vươn tay sờ bụng tôi: “Hai người không nên gặp nhau, việc em không cảm thấy sợ hãi, đã chứng tỏ thứ trên người cô ta đã tìm thấy em, rồi mê hoặc em, để em không nảy sinh cảm giác sợ hãi”
“Là mái tóc kia à?” Tôi chợt nhớ ra, hình như từ khi gặp Phù Ngàn, tôi chỉ muốn nhìn mái tóc, luôn nghĩ nó sẽ có sự sống.
Mặc Dạ rơi vào trầm tư, tay khẽ vuốt ve bụng tôi. Vòng tay rắn đen trắng lẫn lộn mà tôi tháo ra đang đeo trên cổ tay hắn. “Phù Ngàn là..” Tôi nhìn khuôn mặt trầm tư của Mặc Dạ, suy nghĩ nên nói câu này thế nào? Nói Phù Ngàn là Long Duy đầu thai ư? Vậy Long Duy tôi là gì? Tôi luôn cảm thấy tên mình nghe rất hay, nhưng giờ lại cảm thấy rất phiền.
Mặc Dạ liếc nhìn mễ bà Tần đang nằm ngủ say bên cạnh, vươn tay ôm eo tôi, rồi phất tay áo, dẫn tôi rời đi. Lần này nhanh hơn lúc trước, sau khi vào động phủ, Mặc Dạ ôm tôi tới thẳng hồ Âm Dương, rồi ném vòng tay rắn vào đó.
Lúc này hắn mới nhìn tôi nói: “Quan tài rắn đã được chôn rất nhiều năm rồi, dù ban đầu mạnh đến đâu, cũng sẽ trở nên mục nát, nên đã bị một số thứ thâm nhập”
“Do đó một số thứ chui ra ngoài đối đầu với chủ ý của quan tài rắn?” Tôi nghĩ đến con rắn trong người ông Hồ, Mặc Dạ khẽ gật đầu: “Mễ bà Tần đã nói với em về chuyện của Phù Ngàn?
Tôi khẽ đáp ừm, nhận ra mặc dù trong này lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao lại làm tôi cảm thấy an toàn, nên tôi đành phải ôm tay mình.
Mặc Dạ cười khổ, kéo tôi vào lòng, rồi trùm áo bào đen lên người tôi: “Ta không thể rời xa hồ Âm Dương, vì sợ không áp chế được lệ khí bị quan tài rắn lây nhiễm dưới đáy lòng”
“Sau khi Phù Ngàn hiến tế cho quan tài rắn, còn chưa kịp đi vào đã bị một số thứ tiêm nhiễm, nên ta mới hút âm hồn cô ta ra” Giọng Mặc Dạ hơi thâm trầm.
Hắn vội ôm tôi nói: “Để báo thù, mấy thứ trong chỗ tối quan tài rắn đã đưa cô ta về thôn Hồi Long, rồi bị nhà họ Long giam cầm sinh con, chịu mọi dằn vặt”
“Vì bị giam cầm quá lâu, nên Phù Ngàn vốn không có hồn phách, cũng dần có được nhận thức, có thể nói là xuất phát từ bản năng, nhất là tóc cô ta..” Mặc Dạ vươn tay vén mái tóc ngắn của tôi.
Rồi trầm giọng nói: “Tóc là cội nguồn của linh hồn, hiện thân của khí huyết, càng là nơi tích tụ oán hận của phụ nữ, cô ta đã ở thôn Hồi Long hơn nghìn năm, sinh con từ đời này sang đời khác, nhưng luôn bị giam cầm, nên oán khí cực kỳ nặng, bản thân cô ta không biết, những mái tóc đó lại có sự sống.”
“Nếu em đã gặp cô ta, thì không được giữ lại mái tóc” Mặc Dạ bứt dây chun cột tóc của tôi.
Hắn nhìn mái tóc đang chuyển động trên ngón tay, rồi gượng cười: “Dù gì em và cô ta… cũng có chung linh hồn, nên ít nhiều gì cũng có chút tương đồng”
“Chắc chắn mấy thứ trong chỗ tối quan tài rắn sẽ không mong em sinh thai rắn ra, nên…” Mặc Dạ vươn tay, lấy dao cạo trong túi tôi ra, lắc lắc: “Để ta giúp em được không?”
Dưới ánh sáng đom đóm, dao cạo lóe lên tia lạnh lẽo. Tôi không ngờ Mặc Dạ lại dứt khoát như vậy, nên không khỏi sờ tóc: “Chẳng phải anh bảo tôi để dài à?”
Mặc Dạ ôm tôi vào lòng, rồi cúi đầu nhìn tôi: “Chẳng phải em không muốn để dài à? Lúc ta nói, em còn cực kỳ không vui mà”
Tôi chợt im lặng, vì tôi không vui, dù tôi để dài cũng càng giống “Long Duy”, hắn không thể chấp nhận được à?
“Chúng ta cứ cạo trước cho an toàn” Mặc Dạ ẩn đầu tôi vào ngực hắn, rồi trầm giọng nói: “Mấy thứ đó rất lợi hại, ngay cả ta cũng không biết nó là gì, mà có thể làm cho mễ bà Tần ngủ say, để em gặp ác mộng, nếu không phải ta để lại một hơi thở trong giấc mơ của em, rồi cảm nhận được em đang gặp nguy hiểm…”
Mặc Dạ vừa nói vừa không ngừng cạo.
Gáy tôi bị hắn giữ chặt, chỉ nghe thấy tiếng “sột soạt” khi bị cạo, mũi tôi chạm vào lồng ngực trắng như pha lê của Mặc Dạ, nhất thời hơi mơ màng.
Nên cảm xúc lúc tôi tới tìm hắn, chỉ là vì không áp chế được lệ khí? Mặc Dạ hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã giúp tôi cạo sạch, còn vươn tay xoa đầu rồi: “Được rồi.”
Rồi hắn nâng cằm tôn lên, quan sát một lượt, như nhìn thấy tôi không vui, nên cười an ủi: “Em rất đẹp, dù cạo đầu cũng rất xinh” Ngón tay thon dài của hắn khẩy tóc đã cạo trên đầu tôi xuống, rồi búng tay, ngọn lửa màu xanh thẫm bỗng lóe lên.
Tóc nhất thời bốc cháy, cùng lúc đó, rất nhiều sợi tóc như sống lại, định bò ra ngoài. Mặc Dạ khẽ búng tay, ánh lửa như bị gió thổi một vòng, đốt cháy toàn bộ tóc.
Trong mùi khét có những ngọn lửa mạnh như sợi tóc không ngừng thoát ra bên ngoài. Tôi thấy mà khiếp sợ: “Là vì tôi đã gặp Phù Ngàn nên bị nhiễm ư?”
“Em đã chạm vào tóc cô ta đúng không?” Mặc Dạ ôm tôi ngồi lên tảng đá bên hồ Âm Dương, lần này hắn không ôm tôi vào trong hồ nước nữa.
Mà hắn ôm tôi tới bên con đường thác nước chỗ nước hồ chảy ra, rồi vốc nước rửa đầu cho tôi: “Ta sẽ bảo cô ta đừng tới tìm em nữa.”
Lẽ ra nước trong hồ Âm Dương sẽ lạnh lẽo, nhưng nước mà Mặc Dạ dùng để rửa đầu cho tôi lại rất ấm.
Dội đi mái tóc bị cạo sạch, đúng lúc làm tôi rất thoải mái. Mặc Dạ bảo tôi nằm xuống cho thoải mái, còn duỗi chân cho tôi gửi lên, một tay hắn che trán tôi, để nước khỏi văng vào mắt, còn tay kia thì vốc nước rửa.
Tôi ngước mắt lên nhìn cằm Mặc Dạ, rồi lại nhìn xuống xương quai xanh hơi lộ ra của hắn, vì nghiêng người, áo bào lại hơi mở ra, nên hoa văn vảy kia lại hiện ra.
Hình như Mặc Dạ còn dữ tợn hơn tôi, những chiếc váy đó như mọc ngược, đâm vào da thịt hắn.
“Nước vẫn ấm chứ?” Mặc Dạ thấy tôi nhìn chằm chằm hắn, thì cười nói: “Ta có thể dùng thuật pháp làm ấm, hôm nay lúc em tới, lệ khí trong người ta vẫn chưa áp chế, nên mới nổi nóng với em, nhưng những gì ta nói là thật” . “Long Duy, đợi giải quyết xong chuyện quan tài rắn, ta sẽ dẫn em và con chúng ta trải qua cuộc sống bình thường như em lúc trước” Mặc Dạ nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Đây là lần thứ hai Mặc Dạ nhắc đến chuyện này, trong lòng tôi bỗng thấy ngọt ngào ấm áp, đợi đến khi nước ấm dội lên da đầu, thì đầu tôi không khỏi nhúc nhích khi gối lên đùi hắn.
Tôi ngước mắt lên nhìn mấy con đom đóm đang bay lượn, bỗng thấy mắt mình hơi đau nhói. Đáy lòng tôi tự nói với mình, đừng nên đắc ý.
Không có “Long Duy”, có lẽ sẽ không có tôi, Mặc Dạ cũng không quan hệ gì với tôi, rất có thể tôi sẽ trở thành Long Thiền.
Đúng như lời Vụ Thi Mạn đã nói, thiên phú của tôi là vì tôi là Long Duy, là con gái nhà họ Long. Tôi nên cảm ơn Long Duy, chứ không phải so đo… Nhưng ai sẽ tình nguyện làm thế thân?
Lúc đom đóm bay qua, ánh sáng trắng lóe lên, tôi nhắm mắt lại khẽ nói: “Mặc Dạ, nếu có một ngày, tôi cũng như Phù Ngàn, bị thứ ở chỗ tối quan tài rắn khống chế, liệu anh có rút âm hồn trong người tôi ra, mặc tôi ở trong quan tài rắn không?”
Rồi trở thành công cụ sinh con như Phù Ngàn.
Trong cơn mơ, cổ tôi ngày càng bị kéo chặt, chẳng mấy chốc đã tới đầu giường, đỉnh đầu tôi đau đến mức không thở nổi.
Tôi định vùng vẫy, nhưng bàn tay vẫn còn vén tóc lúc nãy nhất thời không thể cử động, hơn nữa tôi không thể nào tỉnh dậy được.
Tôi ngày càng ngạt thở, cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa hình như thứ ở trên cổ tôi đang định chui vào mũi tôi. Lúc tôi cảm thấy mình sắp bị bóp chết trong giấc mơ, bỗng có một thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua cổ tôi.
Làm tôi lạnh đến mức rùng mình, vội mở mắt ra, thấy Mặc Dạ mặc áo choàng đen không buộc dây, hở nửa ngực đang nhìn tôi. Hình như họa tiết vảy quan tài rắn trên xương quai xanh đã sống lại, nhất là trong quan tài hơi hé nắp, mấy con rắn thò đầu kia đều duỗi ra ngoài một chút.
Tay hắn đang cầm một tảng băng, trên đó có một sợi tóc đen ướt nhẹp, nhưng rất trơn. Sợi tóc đó cũng có sự sống như tóc Phù Ngàn, bị tảng băng quấy nhiễu làm cho ướt nhẹp, rồi từ từ trượt xuống.
Nhưng vừa rơi xuống sàn, thì bị Mặc Dạ búng tay, ngọn lửa màu xanh thẫm bỗng lóe lên, đốt sợi tóc thành tro. Không khí vang lên tiếng xì xì, nghe như luồng khí, lại giống như tiếng rắn thè lưỡi. Tôi nặng nề thở hổn hển, khẽ ho mấy tiếng, rồi dùng sức xoa mũi, sợ thật sự có tóc chui vào: “Đây là thứ gì thế?” Thứ đó trông rất dài, nhưng lúc tôi quay đầu, có thể nhìn thấy rất rõ một bên tóc của mình đã bị cắt ngắn một khúc.
Nói cách khác, sợi tóc sống đó thật sự mọc ra từ da đầu tôi?
Chẳng lẽ ngoài máu rắn, tóc trên người tôi cũng có thể chui vào quan tài rắn? Cảm giác này làm tôi rất bất an, vội buộc tóc bằng dây chung
Mặc Dạ buộc chặt áo choàng đen, chân trần đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi lật tay lấy trứng rắn mà tôi đã dùng ra giường che lại ở dưới gầm giường.
Trứng rắn đó rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả trứng gà so lúc vấn mễ. Vỏ trứng mềm, Mặc Dạ khẽ bóp, như thể chỉ cần dùng lực, sẽ bóp nát nó. “Phù Ngàn đã tới đây?” Mặc Dạ búng tay, ngọn lửa màu xanh thẫm lại lóe lên. Trứng rắn nhất thời bốc cháy, một con rắn lửa to bằng ngón út định chui ra ngoài, nhưng vừa ngóc đầu đã bị đầu
ngón tay của Mặc Dạ đè xuống, rồi cả quả trứng hóa thành tro bụi.
Tôi liếc nhìn mễ bà Tần ở bên cạnh, hình như bà ấy ngủ rất say. Nghe Mặc Dạ hỏi thế, tôi chỉ khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy” “Em không nên gặp cô ta” Mặc Dạ nắm chặt áo bào đen.
Rồi đi tới bên giường, vươn tay sờ bụng tôi: “Hai người không nên gặp nhau, việc em không cảm thấy sợ hãi, đã chứng tỏ thứ trên người cô ta đã tìm thấy em, rồi mê hoặc em, để em không nảy sinh cảm giác sợ hãi”
“Là mái tóc kia à?” Tôi chợt nhớ ra, hình như từ khi gặp Phù Ngàn, tôi chỉ muốn nhìn mái tóc, luôn nghĩ nó sẽ có sự sống.
Mặc Dạ rơi vào trầm tư, tay khẽ vuốt ve bụng tôi. Vòng tay rắn đen trắng lẫn lộn mà tôi tháo ra đang đeo trên cổ tay hắn. “Phù Ngàn là..” Tôi nhìn khuôn mặt trầm tư của Mặc Dạ, suy nghĩ nên nói câu này thế nào? Nói Phù Ngàn là Long Duy đầu thai ư? Vậy Long Duy tôi là gì? Tôi luôn cảm thấy tên mình nghe rất hay, nhưng giờ lại cảm thấy rất phiền.
Mặc Dạ liếc nhìn mễ bà Tần đang nằm ngủ say bên cạnh, vươn tay ôm eo tôi, rồi phất tay áo, dẫn tôi rời đi. Lần này nhanh hơn lúc trước, sau khi vào động phủ, Mặc Dạ ôm tôi tới thẳng hồ Âm Dương, rồi ném vòng tay rắn vào đó.
Lúc này hắn mới nhìn tôi nói: “Quan tài rắn đã được chôn rất nhiều năm rồi, dù ban đầu mạnh đến đâu, cũng sẽ trở nên mục nát, nên đã bị một số thứ thâm nhập”
“Do đó một số thứ chui ra ngoài đối đầu với chủ ý của quan tài rắn?” Tôi nghĩ đến con rắn trong người ông Hồ, Mặc Dạ khẽ gật đầu: “Mễ bà Tần đã nói với em về chuyện của Phù Ngàn?
Tôi khẽ đáp ừm, nhận ra mặc dù trong này lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao lại làm tôi cảm thấy an toàn, nên tôi đành phải ôm tay mình.
Mặc Dạ cười khổ, kéo tôi vào lòng, rồi trùm áo bào đen lên người tôi: “Ta không thể rời xa hồ Âm Dương, vì sợ không áp chế được lệ khí bị quan tài rắn lây nhiễm dưới đáy lòng”
“Sau khi Phù Ngàn hiến tế cho quan tài rắn, còn chưa kịp đi vào đã bị một số thứ tiêm nhiễm, nên ta mới hút âm hồn cô ta ra” Giọng Mặc Dạ hơi thâm trầm.
Hắn vội ôm tôi nói: “Để báo thù, mấy thứ trong chỗ tối quan tài rắn đã đưa cô ta về thôn Hồi Long, rồi bị nhà họ Long giam cầm sinh con, chịu mọi dằn vặt”
“Vì bị giam cầm quá lâu, nên Phù Ngàn vốn không có hồn phách, cũng dần có được nhận thức, có thể nói là xuất phát từ bản năng, nhất là tóc cô ta..” Mặc Dạ vươn tay vén mái tóc ngắn của tôi.
Rồi trầm giọng nói: “Tóc là cội nguồn của linh hồn, hiện thân của khí huyết, càng là nơi tích tụ oán hận của phụ nữ, cô ta đã ở thôn Hồi Long hơn nghìn năm, sinh con từ đời này sang đời khác, nhưng luôn bị giam cầm, nên oán khí cực kỳ nặng, bản thân cô ta không biết, những mái tóc đó lại có sự sống.”
“Nếu em đã gặp cô ta, thì không được giữ lại mái tóc” Mặc Dạ bứt dây chun cột tóc của tôi.
Hắn nhìn mái tóc đang chuyển động trên ngón tay, rồi gượng cười: “Dù gì em và cô ta… cũng có chung linh hồn, nên ít nhiều gì cũng có chút tương đồng”
“Chắc chắn mấy thứ trong chỗ tối quan tài rắn sẽ không mong em sinh thai rắn ra, nên…” Mặc Dạ vươn tay, lấy dao cạo trong túi tôi ra, lắc lắc: “Để ta giúp em được không?”
Dưới ánh sáng đom đóm, dao cạo lóe lên tia lạnh lẽo. Tôi không ngờ Mặc Dạ lại dứt khoát như vậy, nên không khỏi sờ tóc: “Chẳng phải anh bảo tôi để dài à?”
Mặc Dạ ôm tôi vào lòng, rồi cúi đầu nhìn tôi: “Chẳng phải em không muốn để dài à? Lúc ta nói, em còn cực kỳ không vui mà”
Tôi chợt im lặng, vì tôi không vui, dù tôi để dài cũng càng giống “Long Duy”, hắn không thể chấp nhận được à?
“Chúng ta cứ cạo trước cho an toàn” Mặc Dạ ẩn đầu tôi vào ngực hắn, rồi trầm giọng nói: “Mấy thứ đó rất lợi hại, ngay cả ta cũng không biết nó là gì, mà có thể làm cho mễ bà Tần ngủ say, để em gặp ác mộng, nếu không phải ta để lại một hơi thở trong giấc mơ của em, rồi cảm nhận được em đang gặp nguy hiểm…”
Mặc Dạ vừa nói vừa không ngừng cạo.
Gáy tôi bị hắn giữ chặt, chỉ nghe thấy tiếng “sột soạt” khi bị cạo, mũi tôi chạm vào lồng ngực trắng như pha lê của Mặc Dạ, nhất thời hơi mơ màng.
Nên cảm xúc lúc tôi tới tìm hắn, chỉ là vì không áp chế được lệ khí? Mặc Dạ hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã giúp tôi cạo sạch, còn vươn tay xoa đầu rồi: “Được rồi.”
Rồi hắn nâng cằm tôn lên, quan sát một lượt, như nhìn thấy tôi không vui, nên cười an ủi: “Em rất đẹp, dù cạo đầu cũng rất xinh” Ngón tay thon dài của hắn khẩy tóc đã cạo trên đầu tôi xuống, rồi búng tay, ngọn lửa màu xanh thẫm bỗng lóe lên.
Tóc nhất thời bốc cháy, cùng lúc đó, rất nhiều sợi tóc như sống lại, định bò ra ngoài. Mặc Dạ khẽ búng tay, ánh lửa như bị gió thổi một vòng, đốt cháy toàn bộ tóc.
Trong mùi khét có những ngọn lửa mạnh như sợi tóc không ngừng thoát ra bên ngoài. Tôi thấy mà khiếp sợ: “Là vì tôi đã gặp Phù Ngàn nên bị nhiễm ư?”
“Em đã chạm vào tóc cô ta đúng không?” Mặc Dạ ôm tôi ngồi lên tảng đá bên hồ Âm Dương, lần này hắn không ôm tôi vào trong hồ nước nữa.
Mà hắn ôm tôi tới bên con đường thác nước chỗ nước hồ chảy ra, rồi vốc nước rửa đầu cho tôi: “Ta sẽ bảo cô ta đừng tới tìm em nữa.”
Lẽ ra nước trong hồ Âm Dương sẽ lạnh lẽo, nhưng nước mà Mặc Dạ dùng để rửa đầu cho tôi lại rất ấm.
Dội đi mái tóc bị cạo sạch, đúng lúc làm tôi rất thoải mái. Mặc Dạ bảo tôi nằm xuống cho thoải mái, còn duỗi chân cho tôi gửi lên, một tay hắn che trán tôi, để nước khỏi văng vào mắt, còn tay kia thì vốc nước rửa.
Tôi ngước mắt lên nhìn cằm Mặc Dạ, rồi lại nhìn xuống xương quai xanh hơi lộ ra của hắn, vì nghiêng người, áo bào lại hơi mở ra, nên hoa văn vảy kia lại hiện ra.
Hình như Mặc Dạ còn dữ tợn hơn tôi, những chiếc váy đó như mọc ngược, đâm vào da thịt hắn.
“Nước vẫn ấm chứ?” Mặc Dạ thấy tôi nhìn chằm chằm hắn, thì cười nói: “Ta có thể dùng thuật pháp làm ấm, hôm nay lúc em tới, lệ khí trong người ta vẫn chưa áp chế, nên mới nổi nóng với em, nhưng những gì ta nói là thật” . “Long Duy, đợi giải quyết xong chuyện quan tài rắn, ta sẽ dẫn em và con chúng ta trải qua cuộc sống bình thường như em lúc trước” Mặc Dạ nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Đây là lần thứ hai Mặc Dạ nhắc đến chuyện này, trong lòng tôi bỗng thấy ngọt ngào ấm áp, đợi đến khi nước ấm dội lên da đầu, thì đầu tôi không khỏi nhúc nhích khi gối lên đùi hắn.
Tôi ngước mắt lên nhìn mấy con đom đóm đang bay lượn, bỗng thấy mắt mình hơi đau nhói. Đáy lòng tôi tự nói với mình, đừng nên đắc ý.
Không có “Long Duy”, có lẽ sẽ không có tôi, Mặc Dạ cũng không quan hệ gì với tôi, rất có thể tôi sẽ trở thành Long Thiền.
Đúng như lời Vụ Thi Mạn đã nói, thiên phú của tôi là vì tôi là Long Duy, là con gái nhà họ Long. Tôi nên cảm ơn Long Duy, chứ không phải so đo… Nhưng ai sẽ tình nguyện làm thế thân?
Lúc đom đóm bay qua, ánh sáng trắng lóe lên, tôi nhắm mắt lại khẽ nói: “Mặc Dạ, nếu có một ngày, tôi cũng như Phù Ngàn, bị thứ ở chỗ tối quan tài rắn khống chế, liệu anh có rút âm hồn trong người tôi ra, mặc tôi ở trong quan tài rắn không?”
Rồi trở thành công cụ sinh con như Phù Ngàn.
Bình luận facebook