Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Mễ bà Tần nhìn những cây kim đá trên người tôi, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Bà ấy giơ đôi tay run rẩy muốn sờ lên, nhưng sợ làm đau tôi, chỉ sợ nhẹ trên đầu kim một chút rồi rụt tay về.
“Đau không?” Mễ bà Tần treo quần áo lên, nhỏ giọng nói: “Có lẽ Xà Quân cũng bị ép đến mức nóng nảy rồi.”
Tôi dỗ dành A Bảo, cười khẽ: “Vẫn tốt.”
Sau đó ngất đi là tốt rồi.
Mễ bà Tần nhìn tôi, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ khẽ ho: “Vậy cháu ngủ đi, muốn ăn gì không?”
“Không muốn ăn, không cần đâu, cháu dẫn A Bảo đi ngủ đây.” Tôi thật sự thấy rất mệt, vỗ mông A Bảo, cảm thấy đã lót tã rồi.
Nhưng vẫn dặn dò: “Không được tè dầm.”
A Bảo cười khanh khách, lăn qua lộn lại bên cạnh tôi.
Mễ bà Tần lại nhìn tôi mấy lần, thấy tôi thật sự rất mệt rồi, bèn tắt đèn đi.
A Bảo rất có tinh thần, nhưng vẫn rất ngoan, không phải kiểu quá ầm ĩ, chỉ nằm yên ở bên cạnh, chơi một mình.
Tôi nhắm mắt lại, duỗi tay nắm lấy ngón tay nó, hết ngón tay này tới ngón tay khác.
Khi còn bé ba mẹ tôi chơi với tôi như thế, nhưng bọn họ biết hát, có thể hát ru…
Đây có lẽ là một trò đếm ngón tay, để đứa bé cảm nhận được mỗi một ngón tay.
Hình như A Bảo chơi rất vui, lại lăn qua, nắm lấy ngón tay của tôi chơi.
Sự chú ý cả người đều tập trung vào ngón tay, thật sự không còn thấy đau nữa.
Nhưng tôi không hiểu, Long Duy tạo ra quan tài rắn để Mặc Dạ được sống lại.
Nhưng bây giờ Mặc Dạ sống lại rồi lại trấn áp quan tài rắn, muốn Long Duy sống lại.
Hai người này đúng là biết gây chuyện?
Những kim đá kia ghim trong người, nhưng tôi cũng không thấy đau.
Nhưng lúc đang chơi ngón tay với A Bảo, mỗi khi cử động thì lại có cảm giác khác thường, giống như chỉ cần cong ngón tay lại sẽ tác động đến nơi nào đó vậy.
Lúc tôi cẩn thận cảm nhận thì lại không còn nữa.
Có lẽ do cơ thể A Bảo quá mềm mại và ấm áp, một lát sau tôi lại ngủ thiếp đi.
Lần này không phải là mê man nữa, mà thật sự là ngủ thiếp đi, cảm giác rất thoải mái.
Nhưng lúc mơ hồ, tôi cảm thấy mình như bị thứ gì cuốn chặt lấy, còn nghe thấy tiếng khóc khe khẽ.
Muốn nhìn rõ là ai, nhưng hoàn toàn không thể.
Đợi tôi thức dậy một lần nữa thì trời đã sáng, mở mắt đã ngửi thấy mùi canh.
A Bảo ngồi trên một cái ghế nhỏ ở bên giường của tôi, cầm muỗng ăn canh thịt.
Phía trước còn để một băng ghế dài, bên trên có hai cái bát, tiện cho A Bảo ăn.
Tôi đang muốn chơi với A Bảo, thì nghe bên ngoài có tiếng người cầu xin: “Ai cũng biết bà vấn mễ rất giỏi, bả tìm giúp tôi đi có được không?”
Hình như mễ bà Tần đang khẽ ho, tôi nghe giọng điệu của bà ấy là biết bà ấy không muốn nói chuyện.
Tôi xoay người đứng dậy, gắp một miếng thịt vào bát A Bảo, sau đó mới đi ra cửa xem thử.
Bên ngoài có một đôi vợ chồng trung niên, có lẽ khoảng bốn năm mươi tuổi, nói chuyện với khẩu âm rất nặng, bọn họ rất kích động, người phụ nữ kia nắm lấy tay mễ bà Tần không chịu buông.
Mễ bà Tần vốn dĩ đang giả ho, nhưng giằng co một hồi lại thành ho thật.
Tôi vội rót cho bà ấy ly nước, lại lấy ra thuốc bà ấy uống chưa hết: “Uống thuốc trước đã, nếu còn không uống thuốc sẽ ho chết đấy.” Mễ bà Tần uống hai ngụm nước, lúc này mới ổn định nhịp thở lại.
Người phụ nữ kia thấy bà ấy bệnh nặng thật mới ngại ngùng buông tay.
Tôi vào bếp rửa mặt, sau đó cầm khăn lông ướt đi lau tay cho A Bảo.
Người phụ nữ kia đi vào nhà bếp, nói với tôi: “Cô gái à, cô là học trò của mễ bà Tần sao? Cô có thể vấn mễ giúp tôi không? Con gái tôi tầm tuổi cô, bây giờ không thấy đâu nữa.”
“Cô tìm giúp tôi đi có được không? Tôi quỳ xuống xin cô!” Nói xong, bà ta lập tức quỳ xuống với tôi.
Nghe khẩu âm của bà ta là biết không phải người thị trấn chúng tôi, tôi duỗi tay kéo bà ta dậy: “Tôi không biết vấn mễ.”
Tôi cầm khăn đi về phòng, lau cái miệng đầy dầu mỡ của A Bảo.
Nhưng dường như người phụ nữ kia rất kích động, còn muốn đi vào theo.
Tôi sợ dáng vẻ của A Bảo làm bà ta sợ, bèn kéo bà ta ra ngoài, đóng cửa lại.
“Con gái của tôi thật sự lớn tầm tuổi cô, không thấy con bé đâu nữa, cô tìm giúp tôi với.” Người phụ nữ kia nói một hồi thì nước mắt lại tuôn rơi.
A Bảo trong phòng như đang gầm nhẹ, tôi sợ nó làm hại đến bà ta, vội vàng đẩy bà ta ra ngoài: “Bà đi ra ngoài trước, lát nữa tôi sẽ ra.”
Quả nhiên lúc tôi đẩy cửa đi vào, A Bảo đã run rẩy đi tới trước cửa, sắc mặt trở nên dữ tợn, đang chuẩn bị bò xuống.
Tôi vội nắm lấy tay nó, kéo nó lại: “Không có gì, có việc tôi sẽ gọi A Bảo, A Bảo biết chưa?”
A Bảo vâng vâng, sau đó lại ngồi xuống trước băng ghế ăn canh thịt.
Lúc đi ra ngoài một lần nữa, người phụ nữ kia lại chẳng quan tâm đến mễ bà Tần mà đi thẳng đến chỗ tôi.
Thực tế chính là như thế, những cô gái trẻ tuổi thường dễ mềm lòng, cho nên cũng dễ thuyết phục hơn.
Tôi nhìn dáng vẻ không muốn nói chuyện của mễ bà Tần, vốn dĩ định tìm cớ đuổi hai người đi.
Kết quả người đàn ông kia nhìn tôi một cái, vỗ đùi hỏi: “Cháu là Long Duy đúng không?”
“Không phải.” Đối với cái tên Long Duy này, tôi gần như đã phủ nhận theo bản năng.
Nhưng người đàn ông kia lại rất kích động, vỗ tay nói: “Tôi là người đưa rượu trắng đây, tôi họ Lý, là người đưa rượu cho Long rượu rắn là ba cháu đấy?”
“Năm ngoái lúc đưa rượu trùng cửu, ba cháu còn bảo cháu đi gọt lê cho ta, cháu có nhớ không? Ông Lý đây! Cháu nói xem con gái sao tự nhiên lại đi cạo trọc đầu, nên khi nãy tôi mới không nhận ra cháu đấy.” Hai mắt ông Lý sáng lên, nói chuyện không ngừng.
Bây giờ tôi nghe thấy chuyện gì có liên quan đến nhà mình đều cảm thấy hơi sợ.
Tôi ngước mắt nhìn ông Lý, ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Tết trùng cửu năm ngoài, tôi chơi điện thoại trên lầu, ba tôi cứ gọi tôi xuống gọi lê vàng cho ông ấy, còn bảo tôi chào bác Lý.
Lúc đó tôi kiên nhẫn gọi một tiếng, gọt lê xong thì chạy mất.
Bây giờ mới nhớ hình như ba mình từng nói: “Rượu ba ngâm đều do bác Lý của con đưa tới cả, không có rượu của ông ấy thì không thể ngâm ra rượu rắn được, sao có thể kiếm tiền nuôi con chứ.”
Trong lòng đột nhiên có thứ gì đó nhảy lên, tôi và mễ bà Tần liếc mắt nhìn nhau, bà ấy gật đầu với tôi.
Tôi vội cười với ông Lý: “Bác Lý, khi nãy cháu không nhận ra bác, bác ngồi đi, cháu rót nước cho bác.”
Có quan hệ thế này cũng dễ nói chuyện hơn, mễ bà Tần cũng bắt đầu trò chuyện với thím Lý.
Lúc này tôi mới biết ông Lý đến tìm mễ bà Tần vấn mễ là vì từng có người đến chỗ ông ta tìm rượu rắn.
Sau đó ông ta nhớ tới trước đây lúc uống rượu với ba tôi, ông ấy từng nói mễ bà Tần vấn mễ rất chuẩn, tìm người tìm đồ chắc chắn sẽ không sai.
Lần này lúc bị người ta hỏi mua rượu rắn, ông Lý lại nghe thấy cái tên mễ bà Tần một lần nữa, bèn muốn đến tìm con gái.
Vừa nhắc đến con gái của mình, thím Lý đã nước mắt lưng tròng.
Dù tôi muốn hỏi chuyện rượu rắn, nhưng thấy giọng điệu như thế của hai người cũng biết không giải quyết xong chuyện này, bọn họ sẽ không rảnh nói đến rượu.
Tôi rút một tờ khăn giấy cho thím Lý: “Thím nói xem đã xảy ra chuyện gì, để chúng cháu nghe thử cái đã.” Nói xong, tôi quay đầu nhìn mễ bà Tần, bà ấy vẫy tay với tôi: “Có lẽ đây là người ba cháu cố ý sắp xếp. Bây giờ vừa khéo thiếu rượu rắn thì bọn họ lại đến.”
Chưa chắc đây chỉ là trùng hợp.
Từ lời của bác Lý, có thể biết những người trong Huyền Môn bên ngoài trấn tìm rượu rắn đều đến nhà họ Lý.
Nhưng Vu Thi Mạn vào trận lại dựa vào rượu rắn, tôi luôn có cảm giác ba mình đã sớm đoán trước mọi chuyện rồi.
Bác Lý thấy chúng tôi bàn bạc, vội vàng kể chuyện của con gái mình.
Con gái của ông ta tên Lý Thiến, lớn hơn tôi hai tuổi, năm nay hai mươi.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không muốn đi học nữa, ầm ĩ đòi ra ngoài làm công.
Chuyện như thế vốn dĩ rất bình thường, bác Lý bèn nhờ người thân dẫn cô ta xuống miền Nam làm công.
Kết quả Tết năm đó, Lý Thiến nói mình có bạn trai, muốn đến nhà bạn trai ăn Tết, không về nữa.
Lúc đó bác Lý cũng nóng tính, mắng cô ta, nói không về ăn Tết thì sau này đừng về nhà nữa.
Lý Thiến cũng giận dỗi, năm đó thật sự không về ăn Tết.
Nhưng người thân dẫn cô ta ra ngoài nói sau Tết, cô ta vẫn về xưởng làm việc.
Mấy người bác Lý biết không thể ầm ĩ nữa, chỉ khuyên cô ta dẫn bạn trai về nhà xem thử trước.
Lý Thiến lại nói muốn về chỗ bạn trai trước, bàn xong mọi chuyện, không thể để hai vợ chồng bác Lý gặp bạn trai của cô ta.
Nhưng sau đợt đó thì đột nhiên mất liên lạc.
Người thân cũng có tìm giúp, bạn trai của Lý Thiến dùng CMND giả để vào xưởng, hoàn toàn không thể tìm thấy.
Hai vợ chồng bác Lý thật sự rất sốt ruột, bác Lý còn từng đến chỗ xưởng Lý Thiến làm việc làm ầm lên, nhưng vẫn không có tin tức.
Ông ấy còn tìm trên mạng, những cách có thể dùng đều đã dùng, nhưng vẫn không có tin tức.
“Năm ngoái lúc bác đi đưa rượu cho ba cháu, ông ấy còn nói nếu cảnh sát bên kia không tìm thấy nữa thì ăn Tết xong đi tìm mễ bà Tần vấn mễ, khi đó, bọn bác đâu có tin…” Bác Lý xoa tay, ngượng ngùng nhìn mễ bà Tần.
Tôi nghe xong lập tức hiểu ra, Tết trùng cửu năm ngoái, ba tôi đã bảo bác Lý tìm đến mễ bà Tần rồi?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bát rơi xuống đất.
Tôi đưa mắt ra hiệu với mễ bà Tần, sau đó vội xoay người đi vào nhà.
Lập tức nhìn thấy Mặc Dạ ngồi yên trên giường, trong tay cầm một cái bát đá.
Cũng không biết trong bát có thứ gì, một mùi thơm bay ra từ trong bát.
Bát đựng canh thịt của A Bảo rơi vỡ dưới đất, nó đang đứng trước người Mặc Dạ, chảy nước miếng nhìn cái bát hắn đang cầm.
Mặc Dạ đung đưa bát trước mặt nó, sau đó đậy lại, khiến A Bảo nôn nóng quát khẽ.
Cảnh tượng này trông không phù hợp với hình tượng của Mặc Dạ chút nào?
Bà ấy giơ đôi tay run rẩy muốn sờ lên, nhưng sợ làm đau tôi, chỉ sợ nhẹ trên đầu kim một chút rồi rụt tay về.
“Đau không?” Mễ bà Tần treo quần áo lên, nhỏ giọng nói: “Có lẽ Xà Quân cũng bị ép đến mức nóng nảy rồi.”
Tôi dỗ dành A Bảo, cười khẽ: “Vẫn tốt.”
Sau đó ngất đi là tốt rồi.
Mễ bà Tần nhìn tôi, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ khẽ ho: “Vậy cháu ngủ đi, muốn ăn gì không?”
“Không muốn ăn, không cần đâu, cháu dẫn A Bảo đi ngủ đây.” Tôi thật sự thấy rất mệt, vỗ mông A Bảo, cảm thấy đã lót tã rồi.
Nhưng vẫn dặn dò: “Không được tè dầm.”
A Bảo cười khanh khách, lăn qua lộn lại bên cạnh tôi.
Mễ bà Tần lại nhìn tôi mấy lần, thấy tôi thật sự rất mệt rồi, bèn tắt đèn đi.
A Bảo rất có tinh thần, nhưng vẫn rất ngoan, không phải kiểu quá ầm ĩ, chỉ nằm yên ở bên cạnh, chơi một mình.
Tôi nhắm mắt lại, duỗi tay nắm lấy ngón tay nó, hết ngón tay này tới ngón tay khác.
Khi còn bé ba mẹ tôi chơi với tôi như thế, nhưng bọn họ biết hát, có thể hát ru…
Đây có lẽ là một trò đếm ngón tay, để đứa bé cảm nhận được mỗi một ngón tay.
Hình như A Bảo chơi rất vui, lại lăn qua, nắm lấy ngón tay của tôi chơi.
Sự chú ý cả người đều tập trung vào ngón tay, thật sự không còn thấy đau nữa.
Nhưng tôi không hiểu, Long Duy tạo ra quan tài rắn để Mặc Dạ được sống lại.
Nhưng bây giờ Mặc Dạ sống lại rồi lại trấn áp quan tài rắn, muốn Long Duy sống lại.
Hai người này đúng là biết gây chuyện?
Những kim đá kia ghim trong người, nhưng tôi cũng không thấy đau.
Nhưng lúc đang chơi ngón tay với A Bảo, mỗi khi cử động thì lại có cảm giác khác thường, giống như chỉ cần cong ngón tay lại sẽ tác động đến nơi nào đó vậy.
Lúc tôi cẩn thận cảm nhận thì lại không còn nữa.
Có lẽ do cơ thể A Bảo quá mềm mại và ấm áp, một lát sau tôi lại ngủ thiếp đi.
Lần này không phải là mê man nữa, mà thật sự là ngủ thiếp đi, cảm giác rất thoải mái.
Nhưng lúc mơ hồ, tôi cảm thấy mình như bị thứ gì cuốn chặt lấy, còn nghe thấy tiếng khóc khe khẽ.
Muốn nhìn rõ là ai, nhưng hoàn toàn không thể.
Đợi tôi thức dậy một lần nữa thì trời đã sáng, mở mắt đã ngửi thấy mùi canh.
A Bảo ngồi trên một cái ghế nhỏ ở bên giường của tôi, cầm muỗng ăn canh thịt.
Phía trước còn để một băng ghế dài, bên trên có hai cái bát, tiện cho A Bảo ăn.
Tôi đang muốn chơi với A Bảo, thì nghe bên ngoài có tiếng người cầu xin: “Ai cũng biết bà vấn mễ rất giỏi, bả tìm giúp tôi đi có được không?”
Hình như mễ bà Tần đang khẽ ho, tôi nghe giọng điệu của bà ấy là biết bà ấy không muốn nói chuyện.
Tôi xoay người đứng dậy, gắp một miếng thịt vào bát A Bảo, sau đó mới đi ra cửa xem thử.
Bên ngoài có một đôi vợ chồng trung niên, có lẽ khoảng bốn năm mươi tuổi, nói chuyện với khẩu âm rất nặng, bọn họ rất kích động, người phụ nữ kia nắm lấy tay mễ bà Tần không chịu buông.
Mễ bà Tần vốn dĩ đang giả ho, nhưng giằng co một hồi lại thành ho thật.
Tôi vội rót cho bà ấy ly nước, lại lấy ra thuốc bà ấy uống chưa hết: “Uống thuốc trước đã, nếu còn không uống thuốc sẽ ho chết đấy.” Mễ bà Tần uống hai ngụm nước, lúc này mới ổn định nhịp thở lại.
Người phụ nữ kia thấy bà ấy bệnh nặng thật mới ngại ngùng buông tay.
Tôi vào bếp rửa mặt, sau đó cầm khăn lông ướt đi lau tay cho A Bảo.
Người phụ nữ kia đi vào nhà bếp, nói với tôi: “Cô gái à, cô là học trò của mễ bà Tần sao? Cô có thể vấn mễ giúp tôi không? Con gái tôi tầm tuổi cô, bây giờ không thấy đâu nữa.”
“Cô tìm giúp tôi đi có được không? Tôi quỳ xuống xin cô!” Nói xong, bà ta lập tức quỳ xuống với tôi.
Nghe khẩu âm của bà ta là biết không phải người thị trấn chúng tôi, tôi duỗi tay kéo bà ta dậy: “Tôi không biết vấn mễ.”
Tôi cầm khăn đi về phòng, lau cái miệng đầy dầu mỡ của A Bảo.
Nhưng dường như người phụ nữ kia rất kích động, còn muốn đi vào theo.
Tôi sợ dáng vẻ của A Bảo làm bà ta sợ, bèn kéo bà ta ra ngoài, đóng cửa lại.
“Con gái của tôi thật sự lớn tầm tuổi cô, không thấy con bé đâu nữa, cô tìm giúp tôi với.” Người phụ nữ kia nói một hồi thì nước mắt lại tuôn rơi.
A Bảo trong phòng như đang gầm nhẹ, tôi sợ nó làm hại đến bà ta, vội vàng đẩy bà ta ra ngoài: “Bà đi ra ngoài trước, lát nữa tôi sẽ ra.”
Quả nhiên lúc tôi đẩy cửa đi vào, A Bảo đã run rẩy đi tới trước cửa, sắc mặt trở nên dữ tợn, đang chuẩn bị bò xuống.
Tôi vội nắm lấy tay nó, kéo nó lại: “Không có gì, có việc tôi sẽ gọi A Bảo, A Bảo biết chưa?”
A Bảo vâng vâng, sau đó lại ngồi xuống trước băng ghế ăn canh thịt.
Lúc đi ra ngoài một lần nữa, người phụ nữ kia lại chẳng quan tâm đến mễ bà Tần mà đi thẳng đến chỗ tôi.
Thực tế chính là như thế, những cô gái trẻ tuổi thường dễ mềm lòng, cho nên cũng dễ thuyết phục hơn.
Tôi nhìn dáng vẻ không muốn nói chuyện của mễ bà Tần, vốn dĩ định tìm cớ đuổi hai người đi.
Kết quả người đàn ông kia nhìn tôi một cái, vỗ đùi hỏi: “Cháu là Long Duy đúng không?”
“Không phải.” Đối với cái tên Long Duy này, tôi gần như đã phủ nhận theo bản năng.
Nhưng người đàn ông kia lại rất kích động, vỗ tay nói: “Tôi là người đưa rượu trắng đây, tôi họ Lý, là người đưa rượu cho Long rượu rắn là ba cháu đấy?”
“Năm ngoái lúc đưa rượu trùng cửu, ba cháu còn bảo cháu đi gọt lê cho ta, cháu có nhớ không? Ông Lý đây! Cháu nói xem con gái sao tự nhiên lại đi cạo trọc đầu, nên khi nãy tôi mới không nhận ra cháu đấy.” Hai mắt ông Lý sáng lên, nói chuyện không ngừng.
Bây giờ tôi nghe thấy chuyện gì có liên quan đến nhà mình đều cảm thấy hơi sợ.
Tôi ngước mắt nhìn ông Lý, ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Tết trùng cửu năm ngoài, tôi chơi điện thoại trên lầu, ba tôi cứ gọi tôi xuống gọi lê vàng cho ông ấy, còn bảo tôi chào bác Lý.
Lúc đó tôi kiên nhẫn gọi một tiếng, gọt lê xong thì chạy mất.
Bây giờ mới nhớ hình như ba mình từng nói: “Rượu ba ngâm đều do bác Lý của con đưa tới cả, không có rượu của ông ấy thì không thể ngâm ra rượu rắn được, sao có thể kiếm tiền nuôi con chứ.”
Trong lòng đột nhiên có thứ gì đó nhảy lên, tôi và mễ bà Tần liếc mắt nhìn nhau, bà ấy gật đầu với tôi.
Tôi vội cười với ông Lý: “Bác Lý, khi nãy cháu không nhận ra bác, bác ngồi đi, cháu rót nước cho bác.”
Có quan hệ thế này cũng dễ nói chuyện hơn, mễ bà Tần cũng bắt đầu trò chuyện với thím Lý.
Lúc này tôi mới biết ông Lý đến tìm mễ bà Tần vấn mễ là vì từng có người đến chỗ ông ta tìm rượu rắn.
Sau đó ông ta nhớ tới trước đây lúc uống rượu với ba tôi, ông ấy từng nói mễ bà Tần vấn mễ rất chuẩn, tìm người tìm đồ chắc chắn sẽ không sai.
Lần này lúc bị người ta hỏi mua rượu rắn, ông Lý lại nghe thấy cái tên mễ bà Tần một lần nữa, bèn muốn đến tìm con gái.
Vừa nhắc đến con gái của mình, thím Lý đã nước mắt lưng tròng.
Dù tôi muốn hỏi chuyện rượu rắn, nhưng thấy giọng điệu như thế của hai người cũng biết không giải quyết xong chuyện này, bọn họ sẽ không rảnh nói đến rượu.
Tôi rút một tờ khăn giấy cho thím Lý: “Thím nói xem đã xảy ra chuyện gì, để chúng cháu nghe thử cái đã.” Nói xong, tôi quay đầu nhìn mễ bà Tần, bà ấy vẫy tay với tôi: “Có lẽ đây là người ba cháu cố ý sắp xếp. Bây giờ vừa khéo thiếu rượu rắn thì bọn họ lại đến.”
Chưa chắc đây chỉ là trùng hợp.
Từ lời của bác Lý, có thể biết những người trong Huyền Môn bên ngoài trấn tìm rượu rắn đều đến nhà họ Lý.
Nhưng Vu Thi Mạn vào trận lại dựa vào rượu rắn, tôi luôn có cảm giác ba mình đã sớm đoán trước mọi chuyện rồi.
Bác Lý thấy chúng tôi bàn bạc, vội vàng kể chuyện của con gái mình.
Con gái của ông ta tên Lý Thiến, lớn hơn tôi hai tuổi, năm nay hai mươi.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không muốn đi học nữa, ầm ĩ đòi ra ngoài làm công.
Chuyện như thế vốn dĩ rất bình thường, bác Lý bèn nhờ người thân dẫn cô ta xuống miền Nam làm công.
Kết quả Tết năm đó, Lý Thiến nói mình có bạn trai, muốn đến nhà bạn trai ăn Tết, không về nữa.
Lúc đó bác Lý cũng nóng tính, mắng cô ta, nói không về ăn Tết thì sau này đừng về nhà nữa.
Lý Thiến cũng giận dỗi, năm đó thật sự không về ăn Tết.
Nhưng người thân dẫn cô ta ra ngoài nói sau Tết, cô ta vẫn về xưởng làm việc.
Mấy người bác Lý biết không thể ầm ĩ nữa, chỉ khuyên cô ta dẫn bạn trai về nhà xem thử trước.
Lý Thiến lại nói muốn về chỗ bạn trai trước, bàn xong mọi chuyện, không thể để hai vợ chồng bác Lý gặp bạn trai của cô ta.
Nhưng sau đợt đó thì đột nhiên mất liên lạc.
Người thân cũng có tìm giúp, bạn trai của Lý Thiến dùng CMND giả để vào xưởng, hoàn toàn không thể tìm thấy.
Hai vợ chồng bác Lý thật sự rất sốt ruột, bác Lý còn từng đến chỗ xưởng Lý Thiến làm việc làm ầm lên, nhưng vẫn không có tin tức.
Ông ấy còn tìm trên mạng, những cách có thể dùng đều đã dùng, nhưng vẫn không có tin tức.
“Năm ngoái lúc bác đi đưa rượu cho ba cháu, ông ấy còn nói nếu cảnh sát bên kia không tìm thấy nữa thì ăn Tết xong đi tìm mễ bà Tần vấn mễ, khi đó, bọn bác đâu có tin…” Bác Lý xoa tay, ngượng ngùng nhìn mễ bà Tần.
Tôi nghe xong lập tức hiểu ra, Tết trùng cửu năm ngoái, ba tôi đã bảo bác Lý tìm đến mễ bà Tần rồi?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bát rơi xuống đất.
Tôi đưa mắt ra hiệu với mễ bà Tần, sau đó vội xoay người đi vào nhà.
Lập tức nhìn thấy Mặc Dạ ngồi yên trên giường, trong tay cầm một cái bát đá.
Cũng không biết trong bát có thứ gì, một mùi thơm bay ra từ trong bát.
Bát đựng canh thịt của A Bảo rơi vỡ dưới đất, nó đang đứng trước người Mặc Dạ, chảy nước miếng nhìn cái bát hắn đang cầm.
Mặc Dạ đung đưa bát trước mặt nó, sau đó đậy lại, khiến A Bảo nôn nóng quát khẽ.
Cảnh tượng này trông không phù hợp với hình tượng của Mặc Dạ chút nào?
Bình luận facebook