Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Chương 236
Tôi đã quyết định rồi, gật đầu nói với Mặc Dạ: “Vậy xin Xà quân đưa tôi lên.”
“Ban nãy lúc em đi xuống cũng không có ý định đi lên, đúng không?” Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi, giọng nói trầm trầm: “Nếu ta không đến thì em định làm sao?”
Tôi nhìn vào ánh mắt của Mặc Dạ, rồi chỉ cười khẽ: “Nhưng anh tới rồi mà.”
Mỗi một chuyện, phát triển đến kết quả sau cùng, thật ra nào phải là tất nhiên, mà đều là ngẫu nhiên.
Dường như chỉ cần có tí thay đổi thì sẽ không tạo thành kết quả nào đó.
Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi rồi ôm tôi đi lên.
Mễ bà Tần thấy chúng tôi cùng rời đi, hình như đang cười ha ha ở bên dưới.
Nhưng khi đến giữa không trung thì Mặc Dạ lại ôm tôi dùng lại: “Vốn dĩ em định ngày mai trấn áp Dung Thiên đúng không?
Nhưng vì thấy mễ bà Tần còn sống nên mới đổi ý.”
“Xà quân đoán được.” Tôi vươn tay ôm cổ Mặc Dạ, nhoài người lên cổ hắn, hôn một cái: “Nhưng đây là cách tốt nhất đúng không nảo?”
Cơ thể Mặc Dạ bỗng tạm dừng, nặng nề nhìn tôi: “Vậy em có từng nghĩ đến việc đi gặp ta trước không?”
“Anh biết tôi trở về rồi, biết tôi đã xuống rồi. Nếu đã đến thì biết tôi cũng chỉ có cách đó thôi.” Tôi ngẩng đầu, vươn tay sờ mặt Mặc Dạ.
Từ từ sáp lại gần: “Xà quân, trời tối rồi, tối nay tôi không có chỗ nào để đi cả, có muốn đến động phủ của anh không? Đã lâu chưa đến hồ Âm Dương rồi, rất nhớ cảm giác ngâm mình trong đầm nước đó.”
“Em…!” Cả người Mặc Dạ cứng ngắc, cắn răng nói: “Lần này là em nhắc đến trước đấy.”
Đến động phủ của Mặc Dạ, lần nào cũng là vì chuyện đó.
Tôi nâng mặt Mặc Dạ, chậm rãi sáp lại gần.
Lần này không tìm sai chỗ, nhẹ nhàng hôn lên: “Đúng thế, lần này là tôi nhắc đến trước, Xà quân không muốn sao?”
Hình như Mặc Dạ gầm nhẹ một tiếng trong họng, ôm tôi nhanh chóng đi lên.
Tôi vừa đi lên, còn chưa đến gần chiếc đèn chiếu sáng lắp trên vách đá thì đã nghe thấy tiếng còi báo động vang lên.
Mặc Dạ ôm tôi đứng bên cái hố, xung quanh đều là máy vô tuyến truyền mệnh lệnh khẩn cấp, cùng với tiếng súng phun lửa ào ào, còn có điểm màu đỏ ngắm trúng.
Chúng tôi vừa đi lên là nghe thấy có người nói: “Báo cho Lão Phong, Xà quân Mặc Dạ đã đi lên rồi!”
“Xà quân lên, mau báo cho Lão Phong !”
Đủ loại âm thanh vang lên, tôi nhìn sang Mặc Dạ.
Xem ra những người này đều biết thân phận của Mặc Dạ.
Cùng với tiếng điều động huyên náo trong điện thoại vô tuyến, ông cụ kia vội vàng đi tới.
Ông ta làm một cái nghi lễ kì lạ với Mặc Dạ, chầm chậm quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ qua trên đầu, sau đó hai tay và trán cùng dập đầu trên mặt đất.
Mặc Dạ bình tĩnh nhìn ông ta, đón nhận cực kì thản nhiên.
Sau khi ông cụ quỳ ba lần lạy chín cái xong, Mặc Dạ mới cười khẽ nói: “Ta tưởng là nhà họ Phong không còn ai nữa, dù có thì cũng ẩn cư không màng việc đời, không ngờ vẫn còn có người phụ trách toàn cục như thế này.”
Ông cụ đó cười ha ha, nói với Mặc Dạ: “Xà quân đã xuất hiện, vậy thì chuyện của Dung Thiên?”
Mặc Dạ nhìn tôi: “Ngày mai sẽ giải quyết.”
Tôi đang suy nghĩ làm sao để Lão Phong này tin tưởng.
Thì thấy ông ta nhìn Mặc Dạ với sắc mặt vinh dự: “Chỉ cần Xà quân đã nói thì chúng tôi yên tâm.”
Nói rồi rất cung kính nhìn Mặc Dạ: “Xà quân còn muốn căn dặn gì không?”
“Không.” Mặc Dạ ôm tôi, lắc đầu, đi ra ngoài: “Chờ đến ngày mai đi.”
Lão Phong vẫn làm cái lễ kì lạ đó nhìn Mặc Dạ, dõi mắt nhìn chúng tôi rời đi.
Tôi còn tưởng Mặc Dạ sẽ đưa tôi đi luôn, nhưng hắn lại ôm tôi, từ từ đi ra ngoài.
Đến nơi có bức biểu ngữ màu trắng thì xé biểu ngữ ra và khom người đưa tôi chui ra ngoài.
Người bên ngoài thấy chúng tôi đi ra thì lập tức kêu lên: “Ra rồi! Ra rồi!”
Dường như bọn họ định lao đến, nhưng khi thấy tôi cùng ra ngoài với Mặc Dạ thì không vội chất vấn, mà lại cầm điện thoại ra chụp ảnh.
Bác gái kéo tôi tham gia đòi quyền lợi vừa chụp vừa nói: “Đây là đoàn làm phim nào đây? Quay cái gì vậy? Đây là nam chính hả? Đẹp trai thế này…”
Mặc Dạ ho khan, nhìn mọi người xung quanh: “Chuyện tối qua, chúng tôi sẽ lấy lại công lý cho mọi người, mong mọi người trở về kiên nhẫn chờ. Cứ đăng kí thiệt hại là được, chúng tôi sẽ bồi thường hết.”
Tôi đã quyết định rồi, gật đầu nói với Mặc Dạ: “Vậy xin Xà quân đưa tôi lên.”
“Ban nãy lúc em đi xuống cũng không có ý định đi lên, đúng không?” Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi, giọng nói trầm trầm: “Nếu ta không đến thì em định làm sao?”
Tôi nhìn vào ánh mắt của Mặc Dạ, rồi chỉ cười khẽ: “Nhưng anh tới rồi mà.”
Mỗi một chuyện, phát triển đến kết quả sau cùng, thật ra nào phải là tất nhiên, mà đều là ngẫu nhiên.
Dường như chỉ cần có tí thay đổi thì sẽ không tạo thành kết quả nào đó.
Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi rồi ôm tôi đi lên.
Mễ bà Tần thấy chúng tôi cùng rời đi, hình như đang cười ha ha ở bên dưới.
Nhưng khi đến giữa không trung thì Mặc Dạ lại ôm tôi dùng lại: “Vốn dĩ em định ngày mai trấn áp Dung Thiên đúng không?
Nhưng vì thấy mễ bà Tần còn sống nên mới đổi ý.”
“Xà quân đoán được.” Tôi vươn tay ôm cổ Mặc Dạ, nhoài người lên cổ hắn, hôn một cái: “Nhưng đây là cách tốt nhất đúng không nảo?”
Cơ thể Mặc Dạ bỗng tạm dừng, nặng nề nhìn tôi: “Vậy em có từng nghĩ đến việc đi gặp ta trước không?”
“Anh biết tôi trở về rồi, biết tôi đã xuống rồi. Nếu đã đến thì biết tôi cũng chỉ có cách đó thôi.” Tôi ngẩng đầu, vươn tay sờ mặt Mặc Dạ.
Từ từ sáp lại gần: “Xà quân, trời tối rồi, tối nay tôi không có chỗ nào để đi cả, có muốn đến động phủ của anh không? Đã lâu chưa đến hồ Âm Dương rồi, rất nhớ cảm giác ngâm mình trong đầm nước đó.”
“Em…!” Cả người Mặc Dạ cứng ngắc, cắn răng nói: “Lần này là em nhắc đến trước đấy.”
Đến động phủ của Mặc Dạ, lần nào cũng là vì chuyện đó.
Tôi nâng mặt Mặc Dạ, chậm rãi sáp lại gần.
Lần này không tìm sai chỗ, nhẹ nhàng hôn lên: “Đúng thế, lần này là tôi nhắc đến trước, Xà quân không muốn sao?”
Hình như Mặc Dạ gầm nhẹ một tiếng trong họng, ôm tôi nhanh chóng đi lên.
Tôi vừa đi lên, còn chưa đến gần chiếc đèn chiếu sáng lắp trên vách đá thì đã nghe thấy tiếng còi báo động vang lên.
Mặc Dạ ôm tôi đứng bên cái hố, xung quanh đều là máy vô tuyến truyền mệnh lệnh khẩn cấp, cùng với tiếng súng phun lửa ào ào, còn có điểm màu đỏ ngắm trúng.
Chúng tôi vừa đi lên là nghe thấy có người nói: “Báo cho Lão Phong, Xà quân Mặc Dạ đã đi lên rồi!”
“Xà quân lên, mau báo cho Lão Phong !”
Đủ loại âm thanh vang lên, tôi nhìn sang Mặc Dạ.
Xem ra những người này đều biết thân phận của Mặc Dạ.
Cùng với tiếng điều động huyên náo trong điện thoại vô tuyến, ông cụ kia vội vàng đi tới.
Ông ta làm một cái nghi lễ kì lạ với Mặc Dạ, chầm chậm quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ qua trên đầu, sau đó hai tay và trán cùng dập đầu trên mặt đất.
Mặc Dạ bình tĩnh nhìn ông ta, đón nhận cực kì thản nhiên.
Sau khi ông cụ quỳ ba lần lạy chín cái xong, Mặc Dạ mới cười khẽ nói: “Ta tưởng là nhà họ Phong không còn ai nữa, dù có thì cũng ẩn cư không màng việc đời, không ngờ vẫn còn có người phụ trách toàn cục như thế này.”
Ông cụ đó cười ha ha, nói với Mặc Dạ: “Xà quân đã xuất hiện, vậy thì chuyện của Dung Thiên?”
Mặc Dạ nhìn tôi: “Ngày mai sẽ giải quyết.”
Tôi đang suy nghĩ làm sao để Lão Phong này tin tưởng.
Thì thấy ông ta nhìn Mặc Dạ với sắc mặt vinh dự: “Chỉ cần Xà quân đã nói thì chúng tôi yên tâm.”
Nói rồi rất cung kính nhìn Mặc Dạ: “Xà quân còn muốn căn dặn gì không?”
“Không.” Mặc Dạ ôm tôi, lắc đầu, đi ra ngoài: “Chờ đến ngày mai đi.”
Lão Phong vẫn làm cái lễ kì lạ đó nhìn Mặc Dạ, dõi mắt nhìn chúng tôi rời đi.
Tôi còn tưởng Mặc Dạ sẽ đưa tôi đi luôn, nhưng hắn lại ôm tôi, từ từ đi ra ngoài.
Đến nơi có bức biểu ngữ màu trắng thì xé biểu ngữ ra và khom người đưa tôi chui ra ngoài.
Người bên ngoài thấy chúng tôi đi ra thì lập tức kêu lên: “Ra rồi! Ra rồi!”
Dường như bọn họ định lao đến, nhưng khi thấy tôi cùng ra ngoài với Mặc Dạ thì không vội chất vấn, mà lại cầm điện thoại ra chụp ảnh.
Bác gái kéo tôi tham gia đòi quyền lợi vừa chụp vừa nói: “Đây là đoàn làm phim nào đây? Quay cái gì vậy? Đây là nam chính hả? Đẹp trai thế này…”
Mặc Dạ ho khan, nhìn mọi người xung quanh: “Chuyện tối qua, chúng tôi sẽ lấy lại công lý cho mọi người, mong mọi người trở về kiên nhẫn chờ. Cứ đăng kí thiệt hại là được, chúng tôi sẽ bồi thường hết.”
Bình luận facebook