Năm đầu tiên Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đi tới Yêu Đố, cô chưa sinh. Cuộc sống hàng ngày của cô là muốn đi học thì đi học, không muốn đi học thì sai tiểu yêu học thay, ung dung tự tại ở nhà dưỡng thai. Nhưng mà cô dưỡng thai một năm, Trứng Lười nhỏ trong bụng kia vẫn không có chút động tĩnh nào. Thậm chí ngay cả bụng cô cũng bằng phẳng, không hề nhìn ra dấu hiệu mang thai. Vì vậy Đậu Đậu1có chút hoảng, từ sáng đến tối cô đều đang nghĩ do lăn lộn trên giường không đủ chuyên cần? Hay là bởi vì lăn lộn trên giường không đủ nghiêm túc? Hay là... hai cái đều đúng? Con yêu nào đó nhìn thấy, lần nào cũng cho là đúng gật đầu, chỉ một chữ, “Ừ!” Dù sao hắn sẽ không nói cho cô biết là cô mang thai trứng rồng, nếu so với có thai trứng rắn thì thời gian dài sẽ dài hơn... Tiện nghi8không chiếm thì lãng phí! Vì vậy lớn lên trong loại hoàn cảnh quỷ dị lại thần kỳ này, Trứng Rồng nhỏ càng lười đến kinh người. Không chỉ có năm đầu tiên không có động tĩnh, mà năm thứ hai thứ ba vẫn không có động tĩnh. Nếu không phải Đậu Đậu đã sớm không thấy kì hàng tháng đến thì cô đã sắp nghi ngờ mình mang thai trứng giả rôi! Trong ba năm, hai đứa bé đáng yêu đã dùng tốc độ ánh sáng8lớn như đứa bé mười ba mười bốn tuổi. Những đứa bé con nhà yêu khác cũng đã trưởng thành. Bàn tính nhà bọn họ đều hụt cả rồi. Không vì gì khác, chỉ là... Con nhà bọn họ cùng trường với con nhà Đậu Đậu Yêu Nghiệt kia đều là mấy đứa trẻ chẳng hiểu cái đếch gì, có thể bồi dưỡng được tình cảm thế nào được? Không dễ dàng gì mới có thể nuôi dưỡng đến tuổi tình cảm thì hay rồi, người ta2lại chê lớn quá nhanh! Nói như thế nào nhỉ? Mặc dù hai đứa bé được sinh ra lúc Đế Tôn vẫn còn đang làm Yêu Tôn, nhưng thời gian sinh trưởng cũng tuyệt đối không phải là thứ yêu bình thường có thể so được. Mặc dù nhanh hơn chút so với trứng rồng, nhưng không ngăn được thiên phú của người ta. Cứ lấy đứa bé trai lớn hơn nhà Đế Tôn mà nói đi, tuổi còn nhỏ không chỉ mang một thân yêu lực0hùng hậu, mà còn có thể thức tỉnh thiên phú quỷ dị thuộc về Ma tộc. Còn là thức tỉnh lúc ở nhà trẻ nữa chứ, bọn họ cũng là nghe tiểu yêu quái không ra hồn nhà mình trở về nói. Nghe nói lúc đó cậu mang một con tiểu hồ ly đến nhà trẻ học, đang chơi cầu trượt thì tiểu hồ ly bị một đứa bé ở nhà trẻ đẩy bay ra ngoài, lúc sắp rơi vào trong chậu quần áo bẩn của nhà trẻ, cả thế giới liền bất động! Cho nên, bọn họ là phụ huynh, thật sự không muốn nói nhiều, chỉ là muốn yếu ớt biểu đạt một chút: Con rể như vậy xin hãy cho chúng ta đi! Nhưng mà suy tính của bọn họ đã định trước là công cốc rồi, trong mắt đứa bé nhà Đế Tôn người ta chỉ có em gái và hồ ly thôi. Đương nhiên, đây là cách nhìn của những yêu quái già khác. Ở trong mắt Đậu Đậu, chuyện này, chắc là cái tính ưa sạch sẽ của con trai lại phát tác thôi. Mặc dù sau chuyện này Mạch Lăng nói đi nói lại với Đậu Đậu rằng Ma tộc thức tỉnh thiên phú sớm nhất cũng phải hơn hai mươi tuổi, con trai con gái cô chưa đến một tuổi đã thức tỉnh là một kỳ tích, nhưng Đậu Đậu vẫn kiên trì với suy nghĩ vạn năm không đổi của mình. Con trai cô sinh ra cô biết chứ, cậu mà ưa sạch sẽ thì không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung được! Sở dĩ thiên phú thức tỉnh trong nháy mắt, có lẽ là không muốn để cho tiểu hồ ly rơi vào trong chậu quần áo mà trở nên bẩn thỉu thổi. Dẫu sao, đồ ăn thức uống sinh hoạt thường ngày của tiểu hồ ly, vẫn luôn là con trai cô phụ trách. Nếu như rơi vào trong chậu quần áo bẩn của những đứa bé kia thì nó lại phải ôm tiểu hồ ly ở trong nhà tắm không ra ngoài trong chốc lát được đâu.
Bình luận facebook