Hơn nữa hành vi giải quyết công việc hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ cởi mở như trước, đặc biệt giống I như cái gì đó... Đúng! Boy ấm áp! Đừng hỏi làm sao cô biết trước kia tên thiểu năng vui vẻ cởi mở, dùng nguyên văn1gần đây của Biển Biển mà nói, “Em đừng liên lạc với tên thiểu năng kia! Người như vậy không đáng tin cậy! Giống y như Husky thoát dây xích! Em tìm bạn trai hay là tìm sủng vật thế?” Lúc đó cô nói thế nào? Lúc đó cổ... À,8lúc đó có kinh ngạc, sau đó nghĩ đến con Husky lúc thì ngây ngô đáng yêu lúc thì động kinh, cảm thấy nuôi một con sủng vật ngốc nghếch đáng yêu như vậy hình như cũng không tệ. Có điều tìm bạn trai đương nhiên không thể so sánh8với tìm sủng vật rồi. Thế nào cũng phải có cảm giác tim đập nhanh chứ nhỉ? Cô không có loại cảm giác này với anh thiểu năng! Cô hoàn toàn coi cậu ta là chú biết không hả? Khụ... May mà Tên Ngốc không biết cô là Viên Viên2cũng không biết có nghĩ như thế nào, nếu như biết, nhất định vui vẻ bay lên mất. Cậu ta đã muốn xúi giục hai đứa bé đáng yêu nhà sư thúc gọi cậu ta là chủ mấy năm rồi. Bởi vì tên nhóc nhà sư thúc cậu ta quá0đáng ghét, cậu không cho cậu ta gặp Viên Viên, nếu không cậu ta đã sớm có thể thành công xúi giục Viên Viên gọi mình là chú rồi. Nhưng Tên Ngốc nghĩ như vậy là không đúng lắm. Viên Viên không còn là cô nhóc trong ấn tượng của cậu ta nữa, cô đã sớm lớn lên thành cô gái đã đến tuổi có thể thành gia lập nghiệp. Uổng công cả ngày cậu ta kể với cô bắt quỷ như thế nào, thế mà lại không nghe ra giọng của con nhóc này đã không còn là trẻ con nữa, đúng là không nhạy bén mà. Trở lại chuyện chính, Tên Ngốc không nhạy bén đưa Viên Viên âm thầm lớn lên thành cô gái đi uống trà chiều. Sau khi điểm tâm ngọt được mang lên, cậu ta tương đối ga lăng đẩy tới trước mặt Viên Viên nói với cô loại nào ở Đế Đô ngon, sau đó nhận cà phê người phục vụ đưa tới nói cám ơn. Viên Viên hoàn toàn không cảm thấy cậu ta ngốc ở chỗ nào, cô nhuận giọng, ôm tấm tư xem chuyện cười muốn xem Tên Ngốc ở trước mặt người xa lạ rốt cuộc là cái đức hạnh gì. Bởi vì cô cảm thấy, sở dĩ Tên Ngốc ngốc không hề do DNA giống như Biển Biển nói. Chỉ là cậu ta lựa chọn làm đứa bé ở trước mặt người lớn mà thôi, chuyện này có lẽ cũng không thể coi là ngốc, mà chỉ là buông bỏ sự cảnh giác đối với người thân thiết tuyệt đối sẽ cưng chiều mình. Trên đời này có thể có mấy người đàn ông sẽ làm như vậy chứ? Lúc bọn họ còn nhỏ đã phô trương mình đã là người lớn, nói lời người lớn nói, làm chuyện người lớn làm, cảm thấy mình không giống với người khác, cảm thấy mình đã mạnh mẽ đến nỗi đủ để thoát khỏi bàn tay cha mẹ rồi. Nhưng trên thực tế thì sao? Bọn họ ở tuổi tác không chín chắn đó, hình như không hề đi làm và thực hiện chuyện có liên quan đến mơ ước. Chỉ không ngừng kêu gào, nói mình bị hoàn cảnh hiện giờ vây khốn, cho nên mới không có cơ hội phát huy quyền cước. Nhưng Tên Ngốc lại khác, cậu ta luôn ầm ĩ mình vẫn là một đứa bé, thế nhưng lại ngầm kiên trì muốn thực hiện ước mơ cứu vớt thế giới hơn so với bất kỳ ai. Có lẽ ước muốn này của cậu ta ở trong mắt những người khác đều rất buồn cười, nhưng cậu ta chưa bao giờ dừng lại bước chân cố gắng của mình. Cậu ta quá thông minh, thông minh đến nỗi biết lúc nào mình nên tỏ ra yếu kém, biết lúc nào mình nên làm đứa bé. Cậu ta quá biết như thế nào mới có thể khiến cho mình sống thoải mái, cho nên lựa chọn con đường giả ngốc, hơn nữa, cậu ta thành công rồi. “Sao thế? Không thích điểm tâm ngọt này à?” Tên Ngốc thấy cô gái hoạt bát sạch sẽ đối diện cứ nhìn chằm chằm cậu ta mãi, cũng không hề tự mình đa tình cảm thấy cô gái người ta thích mình. Ngược lại tiếng chuông cảnh báo trong lòng cậu ta vang lên, bắt đầu không dấu vết quan sát lại. Cô gái nhỏ này, xuất hiện quá trùng hợp rồi nhỉ?
Bình luận facebook