Đậu Đậu thấy hai đứa bé rất thích Tiểu Lão Tam, cô thở phào nhẹ nhõm, kìm lại lời đều như nhau định nói ra. Tâm trí hai đứa bé đã trưởng thành rồi, cho nên sẽ không tồn tại hành động bài xích cái thai thứ hai. Đợi đã, nói ra, Tiểu Lão Tam nhà cô cũng không tính là cái thai thứ hai nhỉ? Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là bọn chúng không vì thiên phú của Tiểu Lão Tam mà thế này thế kia, cô cũng yên tâm rồi. Cả nhà ăn cơm1trưa xong, ngồi ở trên sofa bắt đầu thảo luận chuyện đặt tên cho Tiểu Lão Tam. Thảo luận tới thảo luận lui không có kết quả, vẫn là Yêu Nghiệt giải quyết dứt khoát, “Đợi nó nở ra rồi tự mình chọn, bây giờ lấy tên mụ đi, gọi là Trứng Muối!” Viên Viên Biển Biển ngẩn ra, nhớ lại tình hình đặt tên hồi đó, yên lặng thở dài trong lòng. Haiz, trong mắt cha bọn chúng chỉ có mẹ bọn chúng, đám nhóc bọn chúng vẫn là nương tựa lẫn nhau đi. Vì vậy, hậu quả Tiểu Lão8Tam vừa sinh ra đã hành động tự do chọc cho cha bọn chúng cuống lên chính là, tên mụ của nó trực tiếp từ Trứng Lười nhỏ biến thành Trứng Muối nhỏ. Vì vậy từ ngày đó trở đi, Trứng Muối nhỏ liền bắt đầu thời thơ ấu đầu trời đấu đất đấu với cha thê thảm vô cùng tận. Có điều đây cũng không phải là vì nó hủy đồ dùng trong nhà. Mà là bởi vì nó ở trong bụng mẹ thêm ba ngày làm cho mẹ nó khổ sở. Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này,8bây giờ Trứng Muối nhỏ chỉ lo hành động tự do va đụng lăn lộc cộc khắp nơi, không biết nó đã chọc giận cha nó rồi. Chớp mắt một tháng đã trôi qua, Trứng Muối nhỏ đã nở ra, là một đứa bé trai trắng nõn mập mạp, khẽ mỉm cười cũng đáng yêu chết được. Chỉ đáng tiếc là nghịch ngợm nếu ba ngày không đánh thì có thể dỡ cả mái nhà, ngày nào cũng chọc giận Yêu Nghiệt giậm chân mắng con trai rùa. Đậu Đậu luôn luôn cưng chiều con, thấy Tiểu Lão Tam giống cô2nên cũng rất dung túng. Cho nên mỗi lần Yêu Nghiệt mắng con trai rùa, cô đều sẽ khẽ mỉm cười, “Cha con rùa, chào anh” Dần dà, Yêu Nghiệt cũng không mắng nữa. Bởi vì hắn mắng con trai hắn, chẳng khác nào mắng mình cả. Chớp mắt một tháng nữa lại trôi qua, Đậu Đậu tốt nghiệp đại học rồi, Hà Chính Trực cũng đã định ngày cưới với Diệp Tinh Thần, thiếp mời đã phát đến Yêu Đố. Viên Viên từ đó đến giờ đều buồn bực không vui sáng mắt lên, nhân lúc Biển Biển không chú0ý, cố lén xúi giục Đậu Đậu đưa cả cô đi. Đậu Đậu thầm nghĩ cũng được, một nhà năm người cùng đi đi. Kết quả Biển Biển biết rồi phản đối rất kiên quyết, mình không đi, cũng không cho Viên Viên đi. Đối với chuyện này, Viên Viên cũng điên tiết lắm rồi, cô đợi cái lý do Diệp Tinh Thần kết hôn này đã rất lâu rồi biết không hả? Thế là... “Anh, gần đây em nghe nói một chuyện” Biển Biển, “.” Có bẫy! Nhất định có bẫy! Nhưng không nghe xem cô nói cái gì, làm sao biết cô giở trò gì được? Cho nên Biển Biển vẫn hỏi, “Chuyện gì?” “Hoa Hoa đi đến chỗ Hồ vương đã mấy tháng rồi. Chuyện này, anh biết chứ?” Biển Biển, “.. Biết, không phải em ấy đi học thuật pháp của tộc Hồ yêu à?” Phải bình tĩnh, phải tỏ ra hờ hững như không. “Ô - anh biết sao?” Viên Viên kéo dài giọng nói như vậy, sau đó khẽ mỉm cười, mặt mũi có mấy phần gian xảo chấn truyền từ Đậu Đậu, “Nhưng nhất định là anh không ngờ, trước kia Hồ vương Văn Kha là một người phụ nữ nhỉ?” Biển Biển căng thẳng trong lòng, sau đó giả vờ bình tĩnh, “Ờ, sau đó thì sao?” “Không có gì, thật sự không có gì, dù sao một người thân đàn ông trái tim phụ nữ với một người thân phụ nữ trái tim đàn ông, ở cùng nhau có lẽ cũng không sao cả ha?” Ý chính là nói, khả năng rất lớn! Nói xong cô khẽ mỉm cười, quay đầu nói với Đậu Đậu, “Mẹ, con muốn đi cùng mọi người!” Cô chắc chắn Biển Biển sẽ không cản nữa, bởi vì lòng cậu đang loạn rồi.
Bình luận facebook