Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-11.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.1 - Chương 11: BÒ TƯỜNG ĐẾN…
Dò dẫm một mạch, Bối Bối chuyên chọn ngõ ngách ít người tối tăm kín đáo, không biết vòng vo bao lâu, trong lòng nàng càng lúc càng thấy sốt ruột.
Cung điện này không hiểu sao đều san sát giống nhau? Bây giờ nên làm gì mới tốt? Nàng cũng không thể tìm người hỏi đường ra cung?
Đi tới trước một bức tường, Bối Bối dừng lại nghỉ, tay đấm đấm bắp chân đã mỏi nhừ, lẩm bẩm: “Vù vù, không được, trời ạ, như vậy muốn ta tới năm nào mới có thể mò ra đường bây giờ…”
Ngẩng đầu, thấy bức tường không cao không thấp, nàng bỗng nhiên phát hiện chỗ này thực sự im ắng, cơ hồ không có nửa bóng người, không giống ban nãy đi qua có rất nhiều binh lính tuần tra.
“Chẳng lẽ đây không phải phạm vi của Vương cung?” Nàng phỏng đoán, cố gắng nhảy lên để xem thử phía bên ngoài, nhưng trời tối như mực, không thể nhìn rõ được bất kỳ thứ gì.
…
Cô Ngự Hàn đặt chân lên hành lang tối đen, con ngươi đen lợi hại nhìn thẳng về phía tẩm cung của hắn, một vóc dáng nhỏ nhắn bên ngoài tường đang nhô lên hạ xuống, hình như có ai ở đó lén lút muốn trèo tường , động tác thật đúng là vụng về.
Động tác như vậy là loại trộm xuẩn ngốc?
Thu lại tia nhìn sắc bén trong mắt, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười hứng thú, rón rén tiến lại gần không một tiếng động, tới cách đó không xa liền đứng lại. Khi hắn thấy rõ ràng bóng lưng nhỏ nhắn, con ngươi đen của hắn sáng ngời, ha ha, đây không phải Tô Bối Bối sao? Nàng chạy trốn, lại muốn leo tường chạy đến tẩm cung hắn, chết cười mất !
Trên khóe miệng nụ cười không ngừng mở rộng, tâm tình trở nên đầy hưng phấn, hắn làm phép làm ẩn thân, chậm rãi đi tới bên người nàng, đường đường chính chính từ trên cao nhìn xuống xem nàng muốn làm gì?
Bối Bối dò dẫm lục xét vách tường, lúc sau ngừng tay lại, ảo não trơ mắt nhìn tường vây, than thở: “Cái gì đây, xây tường mà lại còn bóng loáng như vậy, làm sao ta có thể trèo lên trên được bây giờ. “
A ha ha, cái… tiểu nữ nhân này đang nói cái gì, nàng cho là tường cung là làm để cho người ta trèo hay sao? Tư duy thật ngu ngốc.
Nhìn khuôn mặt khả ái của nàng tức giận, ánh mắt trợn tròn, Cô Ngự Hàn buồn cười, phát ra một tiếng.
“Ai!” Bối Bối hạ giọng, cảnh giác xoay người, nhìn bốn phía, cũng không thấy có nhân ảnh.
Kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng nàng nghe được thanh âm, nhưng chẳng thấy người đâu, chẳng lẽ… Nàng gặp quỷ ? Nàng không khỏi cảm thấy lông tơ dựng đứng lên.
“Không thể nào… Các vị yêu ma quỷ quái đại ca, các ngươi đừng tìm ta, ta là vô tội, chỉ là mượn đường này đi qua một lúc thôi, cam đoan sẽ không quấy rầy đến các ngươi.” Bối Bối hai tay hợp thành chữ thập, nói lẩm bẩm, trong mắt toát ra một chút kinh sợ.
Con ngươi đảo vòng, nàng thấy cách đó không xa có một hòn đá hình trụ, ánh mắt của nàng sáng lên.
Nàng rón ra rón rén cà nhắc đi tới, cố sức đẩy ngã tảng đá, tuy nhiên, tảng đá giống như mọc rễ đẩy thế nào cũng không ngã, mặc cho nàng dùng hết sức cũng không suy chuyển.
“Bái lạy thạch đầu* lão huynh, ngươi không giữ quy tắc một chút ngã xuống đi được không.” Bối Bối không chịu từ bỏ đứng một bên khẩn cầu.
Đứng ở bên tường, Cô Ngự Hàn cười đến mày kiếm đều muốn cong, tiểu nữ nhân thật đáng đùa giỡn, không chỉ nói chuyện với rắn, còn xin thạch đầu nhường lối nữa.
Được rồi, nếu nàng để mắt thạch đầu trong Vương cung hắn như vậy, hắn liền mời nàng theo thạch đầu xin đường đi.
“Cô nương, ngươi không cần đẩy, tự ta sẽ nhường lối.” Cô Ngự Hàn lắc mình đến bên Bối Bối, sau đó ngồi xổm nửa người xuống, trêu chọc, sau đó mỉm cười nhìn Bối Bối hoảng sợ lùi xa ba bước chân , trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Ngươi ngươi ngươi… Có thể nói?” Bối Bối chỉ tay vào thạch đầu, trong mắt hoảng sợ, không thể nào tin nổi sự việc vừa qua.
___
*Thạch đầu: tảng đá!
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.1 - Chương 11: BÒ TƯỜNG ĐẾN…
Dò dẫm một mạch, Bối Bối chuyên chọn ngõ ngách ít người tối tăm kín đáo, không biết vòng vo bao lâu, trong lòng nàng càng lúc càng thấy sốt ruột.
Cung điện này không hiểu sao đều san sát giống nhau? Bây giờ nên làm gì mới tốt? Nàng cũng không thể tìm người hỏi đường ra cung?
Đi tới trước một bức tường, Bối Bối dừng lại nghỉ, tay đấm đấm bắp chân đã mỏi nhừ, lẩm bẩm: “Vù vù, không được, trời ạ, như vậy muốn ta tới năm nào mới có thể mò ra đường bây giờ…”
Ngẩng đầu, thấy bức tường không cao không thấp, nàng bỗng nhiên phát hiện chỗ này thực sự im ắng, cơ hồ không có nửa bóng người, không giống ban nãy đi qua có rất nhiều binh lính tuần tra.
“Chẳng lẽ đây không phải phạm vi của Vương cung?” Nàng phỏng đoán, cố gắng nhảy lên để xem thử phía bên ngoài, nhưng trời tối như mực, không thể nhìn rõ được bất kỳ thứ gì.
…
Cô Ngự Hàn đặt chân lên hành lang tối đen, con ngươi đen lợi hại nhìn thẳng về phía tẩm cung của hắn, một vóc dáng nhỏ nhắn bên ngoài tường đang nhô lên hạ xuống, hình như có ai ở đó lén lút muốn trèo tường , động tác thật đúng là vụng về.
Động tác như vậy là loại trộm xuẩn ngốc?
Thu lại tia nhìn sắc bén trong mắt, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười hứng thú, rón rén tiến lại gần không một tiếng động, tới cách đó không xa liền đứng lại. Khi hắn thấy rõ ràng bóng lưng nhỏ nhắn, con ngươi đen của hắn sáng ngời, ha ha, đây không phải Tô Bối Bối sao? Nàng chạy trốn, lại muốn leo tường chạy đến tẩm cung hắn, chết cười mất !
Trên khóe miệng nụ cười không ngừng mở rộng, tâm tình trở nên đầy hưng phấn, hắn làm phép làm ẩn thân, chậm rãi đi tới bên người nàng, đường đường chính chính từ trên cao nhìn xuống xem nàng muốn làm gì?
Bối Bối dò dẫm lục xét vách tường, lúc sau ngừng tay lại, ảo não trơ mắt nhìn tường vây, than thở: “Cái gì đây, xây tường mà lại còn bóng loáng như vậy, làm sao ta có thể trèo lên trên được bây giờ. “
A ha ha, cái… tiểu nữ nhân này đang nói cái gì, nàng cho là tường cung là làm để cho người ta trèo hay sao? Tư duy thật ngu ngốc.
Nhìn khuôn mặt khả ái của nàng tức giận, ánh mắt trợn tròn, Cô Ngự Hàn buồn cười, phát ra một tiếng.
“Ai!” Bối Bối hạ giọng, cảnh giác xoay người, nhìn bốn phía, cũng không thấy có nhân ảnh.
Kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng nàng nghe được thanh âm, nhưng chẳng thấy người đâu, chẳng lẽ… Nàng gặp quỷ ? Nàng không khỏi cảm thấy lông tơ dựng đứng lên.
“Không thể nào… Các vị yêu ma quỷ quái đại ca, các ngươi đừng tìm ta, ta là vô tội, chỉ là mượn đường này đi qua một lúc thôi, cam đoan sẽ không quấy rầy đến các ngươi.” Bối Bối hai tay hợp thành chữ thập, nói lẩm bẩm, trong mắt toát ra một chút kinh sợ.
Con ngươi đảo vòng, nàng thấy cách đó không xa có một hòn đá hình trụ, ánh mắt của nàng sáng lên.
Nàng rón ra rón rén cà nhắc đi tới, cố sức đẩy ngã tảng đá, tuy nhiên, tảng đá giống như mọc rễ đẩy thế nào cũng không ngã, mặc cho nàng dùng hết sức cũng không suy chuyển.
“Bái lạy thạch đầu* lão huynh, ngươi không giữ quy tắc một chút ngã xuống đi được không.” Bối Bối không chịu từ bỏ đứng một bên khẩn cầu.
Đứng ở bên tường, Cô Ngự Hàn cười đến mày kiếm đều muốn cong, tiểu nữ nhân thật đáng đùa giỡn, không chỉ nói chuyện với rắn, còn xin thạch đầu nhường lối nữa.
Được rồi, nếu nàng để mắt thạch đầu trong Vương cung hắn như vậy, hắn liền mời nàng theo thạch đầu xin đường đi.
“Cô nương, ngươi không cần đẩy, tự ta sẽ nhường lối.” Cô Ngự Hàn lắc mình đến bên Bối Bối, sau đó ngồi xổm nửa người xuống, trêu chọc, sau đó mỉm cười nhìn Bối Bối hoảng sợ lùi xa ba bước chân , trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Ngươi ngươi ngươi… Có thể nói?” Bối Bối chỉ tay vào thạch đầu, trong mắt hoảng sợ, không thể nào tin nổi sự việc vừa qua.
___
*Thạch đầu: tảng đá!
Bình luận facebook