• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xà Vương Tuyển Hậu (3 Viewers)

  • Xà Vương Tuyển Hậu-298.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 299: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [4]




Bối Bối vì việc mình bỗng nhiên tăng pháp lực lơ mơ khó hiểu một chút.





Nhưng mà, nàng không rảnh suy nghĩ nhiều, thừa dịp Ma Vương bị đẩy lui, nàng vội vàng chạy vội tới bên cạnh Cô Ngự Hàn.





“Cô Ngự Hàn, chàng sao rồi? Bị thương ở đâu?”





Nàng lo lắng đưa tay hắn nâng dậy, mới phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, tựa hồ đang ngầm chịu đựng đau đớn dữ dội.





Cô Ngự Hàn hơi mở miệng, một trận đau đớn từ trong đầu đánh úp lại, làm cho hắn thở hổn hển vài cái.





Nhìn thấy hắn đột nhiên biến thành như vậy, Bối Bối hoàn toàn hoảng sợ.





Nắm chặt tay của hắn, nàng lo lắng không thôi: “Cô Ngự Hàn, chàng đừng làm ta sợ, nói chuyện với ta đi.”





“Tay của chàng lạnh buốt, vì sao đột nhiên lại như vậy? Cô Ngự Hàn, ta rất sợ, chàng nói chuyện với ta có được không?”





Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.





Thở dốc trong chốc lát, Cô Ngự Hàn thật vất vả mới từ từ lấy lại hơi.





Hắn cố gắng hé mí mắt, trấn an nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng lo lắng, ta có thể...... Chỉ là trong lúc nhất thời không thể điều phối linh thể thích hợp, cho nên mới như vậy, nàng đừng lo lắng, rất nhanh là tốt thôi, đừng khóc.”





“Cô Ngự Hàn, có phải bởi vì chàng dùng phân thân thuật hay không, cho nên mới dẫn tới như bây giờ? Chàng mau trở về, không cần ở lại nơi này.”





Bối Bối sục sịt mũi, muốn nghe lời của hắn nhịn nước mắt xuống, nhưng mà nước mắt lại vẫn là giống như sợi châu bị chặt đứt.





Từng giọt từng giọt rơi xuống, giọt rơi trên mặt hắn.





Hắn lắc lắc đầu, lúc này, hắn làm sao có thể rời khỏi nàng mà trở về đây.





“Đừng khóc, ta không sao...... Cẩn thận!”





Mắt sắc của hắn nhìn thấy Ma Vương đánh lén, đôi mắt thanh tú hoảng sợ dường như muốn xông ra.





Hét lớn một tiếng, hắn! đem hết khí lực toàn thân biến thành hình xà, cái đuôi lướt qua nàng quét ngang qua, quấn lấy Ma Vương.





“Tiểu Bối Bối, đi mau!”





“Không......”





Một câu của Bối Bối còn không kịp nói xong, Ma Vương liền rất nhanh thoát ra khỏi sự cầm giữ của Cô Ngự Hàn, thuận tay đánh một chưởng về phía thiên linh cái của Cô Ngự Hàn.





Tất cả xảy ra rất nhanh, Bối Bối ngăn cản không kịp trơ mắt nhìn một chưởng kia, tê tâm liệt phế kêu khóc: “Đừng!”





“Pình!”





Cô Ngự Hàn đã trúng một chưởng của Ma Vương, nặng nề mà té xuống, thân rắn thật lớn nằm ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.





Ngay sau đó, Ma Vương còn muốn lại tiếp tục đánh thêm một chưởng, đôi mắt của Bối Bối mở thật to, dòng khí cả người đang sôi trào.





Nhìn tay của Ma Vương cách Cô Ngự Hàn càng ngày càng gần, nàng phẫn nộ cả người căng cứng, hào quang màu vàng kim bắn ra mãnh liệt.





“A --”





Tay của nàng nắm chặt, hét ra bi phẫn trong lòng, ánh sáng màu hoàng kim đột ngột mãnh liệt ngưng tụ thành chùm vọt thẳng tới với Ma Vương.





“Oành!” Lại một tiếng rơi xuống đất, là tiếng Ma Vương bị ném từ xa xa vang đến.





“Cô Ngự Hàn!” cả người Bối Bối bao phủ ánh sáng màu vàng chói mắt, giống như vật sáng màu vàng chạy vội lại.





Nàng đi đến bên con cự xà, vươn tay run run vuốt ve cổ xà.





“Cô Ngự Hàn, chàng mở mắt ra nhìn xem ta, Cô Ngự Hàn......” tiếng nói của nàng dường như vỡ vụng, xen lẫn cầu xin.





Nàng gọi một hồi lâu, cự xà mới thoáng có một chút động tĩnh.





Cô Ngự Hàn giật giật cổ, hơi hơi động tác cọ cọ lòng bàn tay của nàng.





Rất muốn mở to mắt nhìn nàng, nhưng mà...... không có sức lực.





Trong đầu vẫn đau, lỗ tai vẫn vang lên ong ong.





Cuối cùng, hắn đành phải đem toàn bộ sức lực phát ra tiếng.





“Tiểu Bối Bối...... đừng lo lắng, ta chỉ là...... có thể phải đi về, trưởng lão đang triệu hồi ta, nhưng mà...... Ta rất muốn ở lại cùng nàng, ta luyến tiếc, ta muốn ở lại......”





Bối Bối khóc lắc đầu, nhẹ tay khẽ vuốt ve trán của hắn.





“Cô Ngự Hàn, chàng hãy nghe ta nói, ta không muốn chàng phân thân vất vả như vậy, chàng đi về trước, tin tưởng ta, ta sẽ đi tìm chàng, nhất định sẽ, mau trở về đi thôi, ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của chàng như vậy.”





“Tiểu Bối Bối, nàng...... nhớ lại ta?” Trong tiếng nói suy yếu của hắn mang theo rõ ràng kinh ngạc vui mừng.





Bối Bối vừa rơi nước mắt vừa liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra tất cả mọi chuyện của chúng ta ở Xà giới, ta nhớ ra những ngày tháng vui vẻ của chúng ta tại Diễm cung, nhớ tới chàng đối xử rất tốt với ta, cũng nhớ tới ta rất yêu rất yêu chàng.”





“Ta cũng rất yêu rất yêu nàng.”





Hắn thở dốc càng ngày càng nặng, hô hấp giống như bắt đầu đứt quãng.





Bối Bối đau lòng, nàng cúi đầu môi hôn cái trán của hắn: “Cho nên, chàng phải bình an trở về trước.”





“Không...... Nơi này nguy hiểm......” Cô Ngự Hàn khó khăn phát ra tiếng cự tuyệt.





Thoáng dùng sức sờ sờ đầu hắn một chút, Bối Bối nở nụ cười trấn an mang theo nước mắt, mặc kệ bây giờ hắn có mở mắt nhìn được hay không.





“Cô Ngự Hàn, chàng đã quên sao? Lúc ta tức giận hay là lo lắng, pháp lực của ta cũng có thể rất lợi hại, chàng không nhớ rõ trước kia ta từng cũng đem chàng đánh văng ra qua sao? Tin tưởng ta, ta sẽ đánh bại Ma Vương báo thù cho chàng, nhất định sẽ! Ta nhất định sẽ đánh bại hắn!”





Cự xà tiếp tục im lặng.





Một hồi lâu, hắn mới mang theo nụ cười nói: “Đúng...... Đúng vậy, Tiểu Bối Bối của ta rất lợi hại. Nhưng mà......”





Bối Bối đưa tay lên miệng của hắn, nhẹ nhàng đè lại: “Cô Ngự Hàn, đừng lo lắng thay ta, vừa rồi chàng cũng thấy đấy, ta đánh Ma Vương bị thương, ta sẽ không thua cho hắn, chàng an tâm nghe triệu hồi của trưởng lão trở về.”





“Ta......” Cô Ngự Hàn còn muốn nói cái gì, Bối Bối cũng đã hôn lên miệng của hắn.





Nhẹ nhàng hôn xuống da thịt trơn bóng, da xà không còn ấm áp như trước kia nữa, có chút lạnh lẽo lạnh lẽo, lạnh làm cho lòng của nàng càng đau đớn.





Nàng biết, hắn lo lắng ình, vẫn chống đỡ, sắp chống đỡ đến cực hạn.





“Nghe lời, trở về đi. Ta sẽ không có việc gì!”





Bối Bối lưu luyến vỗ về không rời mềm mại thân mình của hắn, sau đó chậm rãi đứng lên.





“Tiểu Bối Bối, ta yêu nàng......”





Cô Ngự Hàn cố gắng đấu tranh nói chuyện với nàng, nhưng mà lại chỉ có thể vô lực bị đau đớn co rút trong đầu thổi quét ý thức của hắn.





Dần dần, thân rắn của hắn bắt đầu mơ hồ, trở thành nhạt dần, sau đó biến mất trong không khí.





Bối Bối kiên cường lau nước mắt, cúi đầu vuốt ve bụng.





“Cục cưng, mẫu thân muốn đi trả thù cho phụ thân, các con có giúp mẫu thân không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom