Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-382.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 383: KHÔNG CHÚT LƯU TÌNH
Hồng quang từ trong công đường bắn phụt ra ngoài, nhằm hướng lên trời.
Nhìn thấy một loại hồng quang kiểu độc nhất vô nhị, quan đại nhân rốt cục biết chính mình đã trọc tới người nào.
Hai chân hắn run run từ từ trượt xuống quỳ trên mặt đất, sau đó rất nhanh bò sát tới dưới chân Cô Ngự Hàn vẻ mặt cầu xin tha thứ : “Vương, xin tha mạng a, tiểu nhân không biết nàng là Vương hậu nương nương, tiểu nhân đã biết tội rồi......”
“Bang bang bang....” Quan đại nhân không ngừng dập đầu xuống đất.
Cô Ngự Hàn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi là đồ chết tiệt, là một tên cẩu quan!”
Đôi chân thon dài duỗi ra, liền đem tên quan đại nhân đang phủ phục dưới chân một cước đá bay, đau tới nỗi hắn hộc máu rên rỉ.
Ngay sau đó, Cô Ngự Hàn từng bước từng bước đi đến trước mặt Lâm bộ đầu, từ trên cao nhìn xuống Lâm bộ đầu đang quỳ gối trên mặt đất.
“Ngươi đả thương Vương hậu của ta, phải bị tội gì ?”
Lâm bộ đầu càng thêm cúi thấp xuống, hai tay đem kiếm của mình dâng lên : “ Ty chức tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương xử lý.”
Cô Ngự Hàn mím môi, trong lòng bàn tay ngưng tụ hồng quang mãnh liệt : “Ngươi quả thật đáng chết!”
Tay phải giơ lên, năng lượng hùng hậu nhất thời vây quanh Lâm bộ đầu, đánh hắn văng đến bên cây cột to.
“Oành oành” Hai tiếng nổ lớn, Lâm bộ đầu bị đập mạnh vào cây cột, sau đó rơi trên mặt đất.
“Oẹ” Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, hắn nhịn xuống không dám hé răng kêu rên, sau đó chống thân mình đi đến trước mặt Cô Ngự Hàn, một lần nữa quỳ xuống.
Thấy thế, Bối Bối nhịn không được mở miệng : “Cô Ngự Hàn, quên đi, không cần giết hắn, hắn chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.”
Giọng nói của nàng nghe thật yếu ớt, nhưng không người nào có thể địch lại năng lượng cường đại như thế, làm cho Cô Ngự Hàn đang chuẩn bị đánh Lâm bộ đầu, hồng quang trong lòng bàn tay chậm rãi mất đi.
Hắn xoay người, dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài : “Được, nàng ngoan ngoãn ngồi đó đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.”
Câu nói cuối cùng kia, ẩn giấu trong tiếng nói của hắn có mang theo một tia nghiêm túc.
Cục diện kế tiếp sẽ có máu chảy, hắn không hi vọng làm bẩn tới đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Bối Bối im lặng nhìn hắn, một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nói với Thương Tuyệt Lệ : “Thương đầu gỗ, nơi này chướng khí mù mịt, ngươi mang ta đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiên đi gặp cục cưng luôn.”
“Tuân lệnh. Vương hậu nương nương xin mời.” Thương Tuyệt Lệ cẩn thận nâng nàng lên, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mọi người nơi công đường.
Một màn vừa rồi đại thẩm béo đã xem thấy Bối Bối thay Lâm bộ đầu cầu tình, nhìn ra được một ít manh mối.
Mụ quỳ xuống : “Vương hậu nương nương, thực xin lỗi thực xin lỗi, xin người đừng đi, xin người trừng phạt ta đi, Vương hậu nương nương, ta biết sai rồi, Vương hậu nương nương......”
Bối Bối thoáng quay đầu, lạnh lùng liếc mụ béo một cái, sau đó lại nhìn về phía Cô Ngự Hàn, đôi môi hé ra một chút tươi cười " Cô Ngự Hàn, nữ nhân này làm cho........Ta thực chán ghét.”
Bạc môi Cô Ngự Hàn nhếch lên : “Ta đã biết.”
Đợi Bối Bối rời đi, Cô Ngự Hàn lạnh lùng cười, ánh mắt ngoan tuyệt làm ọi người ở đây cơ hồ như bị đông cứng lại.
Hắn từng bước từng bước đến gần đại thẩm béo, khuôn mặt anh tuấn phi phàm đột nhiên nở ra nụ cười ôn hoà : “Ngươi thật sự biết sai rồi sao?”
Đại thẩm béo nhìn thấy hắn lộ ra tươi cười, nghĩ mình đã được cứu rồi, mụ liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ : “Vương, ta biết sai rồi, thật sự là biết sai rồi, xin Vương tha mạng.”
“Ngươi đã biết sai rồi, vậy bổn Vương cũng nên cho ngươi một cơ hội sửa đổi, như vậy bổn Vương mới có vẻ là một người khoan hồng độ lượng chứ nhỉ !”
Hắn tủm tỉm cười làm đuôi lông mày xếch lên, phóng ra vô số phong tình trong lúc đó, cơ hồ làm cho ánh mắt đại thẩm béo mê muội.
Mụ ngẩn ngơ, trong lòng nổ lộp bộp, rất nhanh hoàn hồn : “Vâng, vâng, cám ơn Vương , cám ơn Vương.......”
Thấy mụ bộ dáng sợ chết, Cô Ngự Hàn khẽ cười : “Nhưng mà.......Ngươi đánh Vương hậu nương nương, chuyện lớn như vậy, ngươi nói......Bổn Vương như thế nào mới có thể vì Vương hậu lấy lại một chút mặt mũi, ta làm sao có đủ năng lực cho ngươi một cơ hội sửa đổi đâu?”
Nghe vậy, đại thẩm béo suy nghĩ, khẽ cắn môi, cánh tay hung hăng đánh vào mặt mình : “Ba ba ba........”
Tiếng bốp bốp liên tục vang lên, tại đây im lặng đến nỗi một cây châm rơi xuống đều có thể nghe được rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy run sợ.
Con ngươi đen láy của Cô Ngự Hàn xẹt qua nụ cười tà ác : “Thực là không sai, biết mình có lỗi nên nhận lỗi, các ngươi có hiểu không ?”
Hắn nhìn bao quát xung quanh những người khác, ánh mắt sắc bén khiếp người.
Những người khác rét run gật đầu, sau đó đồng dạng đưa tay vả lên mặt.
“Ba ba ba......”
Toàn bộ công đường bắt đầu vang lên hỗn tạp tiếng bốp bốp, tiếng kêu thật lớn.
..........
Cô Ngự Hàn ngồi ở trên cao, chậm rãi thưởng thức trà nóng, con mắt liếc nhìn đám hạ nhân mang mặt mình đánh đến sưng tấy chảy máu, khuôn mặt lãnh huyết không có ý định kêu ngừng.
Dám đụng đến người Tiểu Bối Bối của hắn, tuyệt đối không xử nhẹ !
Tiếng ba ba vẫn tiếp tục vang lên, rốt cục, Cô Ngự Hàn cảm thấy vừa lòng, hắn chậm rãi để chén trà xuống.
“Tốt lắm, các ngươi đều ngừng tay đi.”
Đám hạ nhân mới dám dừng lại, chính là, mặt bọn họ đều đã muốn biến thành đầu heo.
Ánh mắt sắc bén của Cô Ngự Hàn rơi xuống trên mặt tên quan đại nhân, tiếng nói nghiêm nghị: “Người đâu, lột mũ quan của hắn ra cho bổn Vương.”
“Dạ.”
Tên lính mặt sưng tấy đang quỳ gối một bên không dám chậm trễ chạy nhanh tới trước mặt quan đại nhân, lột mũ quan của hắn xuống .
Quan đại nhân gườm gườm nhìn tên lính, âm thầm cắn răng : “Ngươi.....”
Một câu cũng không dám nói ra miệng, cuối cùng chỉ có thể nuốt vào bụng, ủ rũ giống con chó nhà có tang.
Tiếp theo, Cô Ngự Hàn đi xuống dưới, đi đến trước mặt Lâm bộ đầu : “Từ nay về sau, chức quan này.......Liền do ngươi thay thế, bổn Vương sẽ phái người mang công văn bổ nhiệm tới, ngươi phải thay bổn Vương quản lý tốt vùng này, nghe rõ chưa ?”
Lâm bộ đầu không dám tin hai mắt trừng lớn, ánh mắt kích động, mồm há to, cuối cùng chân thành tha thiết nói : “Ty chức tuân lệnh.”
“Ừ.”
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng lên tiếng, liền bước nhanh ra khỏi công đường.
..........
Đi ra ngoài cửa, chỉ thấy tiểu Bối Bối của hắn ôm ba Hoàng kim đản ngồi trên kiệu, đang chờ đợi hắn.
Hắn đi đến, ánh mắt thuỷ chung không dời khỏi khuôn mặt sưng đỏ của nàng.
Vết thương đó, làm cho hắn vừa rồi có chút bình tĩnh, lửa giận giờ lại bộc phát lên, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên vẻ lo lắng.
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 383: KHÔNG CHÚT LƯU TÌNH
Hồng quang từ trong công đường bắn phụt ra ngoài, nhằm hướng lên trời.
Nhìn thấy một loại hồng quang kiểu độc nhất vô nhị, quan đại nhân rốt cục biết chính mình đã trọc tới người nào.
Hai chân hắn run run từ từ trượt xuống quỳ trên mặt đất, sau đó rất nhanh bò sát tới dưới chân Cô Ngự Hàn vẻ mặt cầu xin tha thứ : “Vương, xin tha mạng a, tiểu nhân không biết nàng là Vương hậu nương nương, tiểu nhân đã biết tội rồi......”
“Bang bang bang....” Quan đại nhân không ngừng dập đầu xuống đất.
Cô Ngự Hàn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi là đồ chết tiệt, là một tên cẩu quan!”
Đôi chân thon dài duỗi ra, liền đem tên quan đại nhân đang phủ phục dưới chân một cước đá bay, đau tới nỗi hắn hộc máu rên rỉ.
Ngay sau đó, Cô Ngự Hàn từng bước từng bước đi đến trước mặt Lâm bộ đầu, từ trên cao nhìn xuống Lâm bộ đầu đang quỳ gối trên mặt đất.
“Ngươi đả thương Vương hậu của ta, phải bị tội gì ?”
Lâm bộ đầu càng thêm cúi thấp xuống, hai tay đem kiếm của mình dâng lên : “ Ty chức tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương xử lý.”
Cô Ngự Hàn mím môi, trong lòng bàn tay ngưng tụ hồng quang mãnh liệt : “Ngươi quả thật đáng chết!”
Tay phải giơ lên, năng lượng hùng hậu nhất thời vây quanh Lâm bộ đầu, đánh hắn văng đến bên cây cột to.
“Oành oành” Hai tiếng nổ lớn, Lâm bộ đầu bị đập mạnh vào cây cột, sau đó rơi trên mặt đất.
“Oẹ” Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, hắn nhịn xuống không dám hé răng kêu rên, sau đó chống thân mình đi đến trước mặt Cô Ngự Hàn, một lần nữa quỳ xuống.
Thấy thế, Bối Bối nhịn không được mở miệng : “Cô Ngự Hàn, quên đi, không cần giết hắn, hắn chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.”
Giọng nói của nàng nghe thật yếu ớt, nhưng không người nào có thể địch lại năng lượng cường đại như thế, làm cho Cô Ngự Hàn đang chuẩn bị đánh Lâm bộ đầu, hồng quang trong lòng bàn tay chậm rãi mất đi.
Hắn xoay người, dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài : “Được, nàng ngoan ngoãn ngồi đó đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.”
Câu nói cuối cùng kia, ẩn giấu trong tiếng nói của hắn có mang theo một tia nghiêm túc.
Cục diện kế tiếp sẽ có máu chảy, hắn không hi vọng làm bẩn tới đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Bối Bối im lặng nhìn hắn, một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nói với Thương Tuyệt Lệ : “Thương đầu gỗ, nơi này chướng khí mù mịt, ngươi mang ta đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiên đi gặp cục cưng luôn.”
“Tuân lệnh. Vương hậu nương nương xin mời.” Thương Tuyệt Lệ cẩn thận nâng nàng lên, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mọi người nơi công đường.
Một màn vừa rồi đại thẩm béo đã xem thấy Bối Bối thay Lâm bộ đầu cầu tình, nhìn ra được một ít manh mối.
Mụ quỳ xuống : “Vương hậu nương nương, thực xin lỗi thực xin lỗi, xin người đừng đi, xin người trừng phạt ta đi, Vương hậu nương nương, ta biết sai rồi, Vương hậu nương nương......”
Bối Bối thoáng quay đầu, lạnh lùng liếc mụ béo một cái, sau đó lại nhìn về phía Cô Ngự Hàn, đôi môi hé ra một chút tươi cười " Cô Ngự Hàn, nữ nhân này làm cho........Ta thực chán ghét.”
Bạc môi Cô Ngự Hàn nhếch lên : “Ta đã biết.”
Đợi Bối Bối rời đi, Cô Ngự Hàn lạnh lùng cười, ánh mắt ngoan tuyệt làm ọi người ở đây cơ hồ như bị đông cứng lại.
Hắn từng bước từng bước đến gần đại thẩm béo, khuôn mặt anh tuấn phi phàm đột nhiên nở ra nụ cười ôn hoà : “Ngươi thật sự biết sai rồi sao?”
Đại thẩm béo nhìn thấy hắn lộ ra tươi cười, nghĩ mình đã được cứu rồi, mụ liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ : “Vương, ta biết sai rồi, thật sự là biết sai rồi, xin Vương tha mạng.”
“Ngươi đã biết sai rồi, vậy bổn Vương cũng nên cho ngươi một cơ hội sửa đổi, như vậy bổn Vương mới có vẻ là một người khoan hồng độ lượng chứ nhỉ !”
Hắn tủm tỉm cười làm đuôi lông mày xếch lên, phóng ra vô số phong tình trong lúc đó, cơ hồ làm cho ánh mắt đại thẩm béo mê muội.
Mụ ngẩn ngơ, trong lòng nổ lộp bộp, rất nhanh hoàn hồn : “Vâng, vâng, cám ơn Vương , cám ơn Vương.......”
Thấy mụ bộ dáng sợ chết, Cô Ngự Hàn khẽ cười : “Nhưng mà.......Ngươi đánh Vương hậu nương nương, chuyện lớn như vậy, ngươi nói......Bổn Vương như thế nào mới có thể vì Vương hậu lấy lại một chút mặt mũi, ta làm sao có đủ năng lực cho ngươi một cơ hội sửa đổi đâu?”
Nghe vậy, đại thẩm béo suy nghĩ, khẽ cắn môi, cánh tay hung hăng đánh vào mặt mình : “Ba ba ba........”
Tiếng bốp bốp liên tục vang lên, tại đây im lặng đến nỗi một cây châm rơi xuống đều có thể nghe được rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy run sợ.
Con ngươi đen láy của Cô Ngự Hàn xẹt qua nụ cười tà ác : “Thực là không sai, biết mình có lỗi nên nhận lỗi, các ngươi có hiểu không ?”
Hắn nhìn bao quát xung quanh những người khác, ánh mắt sắc bén khiếp người.
Những người khác rét run gật đầu, sau đó đồng dạng đưa tay vả lên mặt.
“Ba ba ba......”
Toàn bộ công đường bắt đầu vang lên hỗn tạp tiếng bốp bốp, tiếng kêu thật lớn.
..........
Cô Ngự Hàn ngồi ở trên cao, chậm rãi thưởng thức trà nóng, con mắt liếc nhìn đám hạ nhân mang mặt mình đánh đến sưng tấy chảy máu, khuôn mặt lãnh huyết không có ý định kêu ngừng.
Dám đụng đến người Tiểu Bối Bối của hắn, tuyệt đối không xử nhẹ !
Tiếng ba ba vẫn tiếp tục vang lên, rốt cục, Cô Ngự Hàn cảm thấy vừa lòng, hắn chậm rãi để chén trà xuống.
“Tốt lắm, các ngươi đều ngừng tay đi.”
Đám hạ nhân mới dám dừng lại, chính là, mặt bọn họ đều đã muốn biến thành đầu heo.
Ánh mắt sắc bén của Cô Ngự Hàn rơi xuống trên mặt tên quan đại nhân, tiếng nói nghiêm nghị: “Người đâu, lột mũ quan của hắn ra cho bổn Vương.”
“Dạ.”
Tên lính mặt sưng tấy đang quỳ gối một bên không dám chậm trễ chạy nhanh tới trước mặt quan đại nhân, lột mũ quan của hắn xuống .
Quan đại nhân gườm gườm nhìn tên lính, âm thầm cắn răng : “Ngươi.....”
Một câu cũng không dám nói ra miệng, cuối cùng chỉ có thể nuốt vào bụng, ủ rũ giống con chó nhà có tang.
Tiếp theo, Cô Ngự Hàn đi xuống dưới, đi đến trước mặt Lâm bộ đầu : “Từ nay về sau, chức quan này.......Liền do ngươi thay thế, bổn Vương sẽ phái người mang công văn bổ nhiệm tới, ngươi phải thay bổn Vương quản lý tốt vùng này, nghe rõ chưa ?”
Lâm bộ đầu không dám tin hai mắt trừng lớn, ánh mắt kích động, mồm há to, cuối cùng chân thành tha thiết nói : “Ty chức tuân lệnh.”
“Ừ.”
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng lên tiếng, liền bước nhanh ra khỏi công đường.
..........
Đi ra ngoài cửa, chỉ thấy tiểu Bối Bối của hắn ôm ba Hoàng kim đản ngồi trên kiệu, đang chờ đợi hắn.
Hắn đi đến, ánh mắt thuỷ chung không dời khỏi khuôn mặt sưng đỏ của nàng.
Vết thương đó, làm cho hắn vừa rồi có chút bình tĩnh, lửa giận giờ lại bộc phát lên, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên vẻ lo lắng.
Bình luận facebook