Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-46.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.1 - Chương 46: LƯU LẠC GIANG HỒ
Dưới sự chỉ dẫn của Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối ra khỏi cửa cung rất thuận lợi.
Đứng ở giữa ngã tư đường rộng lớn nhìn không thấy điểm dừng, nàng cảm giác bản thân giống như con chim nhỏ vừa thoát ra khỏi lồng, cái loại cảm giác này rất thoải mái, nhưng cũng… có điểm mê man, lần đầu tiên có cảm giác trời đất hóa ra lớn như vậy.
“Y nha… kèn kẹt !” Cửa cung chậm rãi đóng lại, ngăn cách với bên trong.
Bối Bối quay đầu lại nhìn cánh cửa cung cao lớn, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, những đường nét thanh mảnh nhẹ nhàng trong đầu bất giác dần dần tụ lại thành khuôn mặt tuấn mỹ của Cô Ngự Hàn.
Lắc lắc đầu, nàng đưa tay vỗ vỗ trán: “Tô Bối Bối, ngươi sao còn nghĩ tới cái tên quỷ phong lưu kia, chân vừa ly khai, người ta đã không còn biết ngươi là ai nữa, mỹ nữ xinh xắn bên người hắn có rất nhiều.”
Sờ sờ túi hương bên thắt lưng, nàng thầm nghĩ, hy vọng nàng có thể gặp lại Khả Y, thuận tiện học một chút pháp thuật của Thượng Vinh, sau này bản thân có thể dùng để kiếm cơm ăn, hắc hắc.
Nếu như nàng biết pháp thuật…
Cái ý nghĩ này trong đầu không ngừng lớn mạnh, thúc giục nàng bước nhanh theo hướng Thương Tuyệt Lệ đã chuẩn bị ngựa cho nàng.
“Hắc, con ngựa của ta thật là tốt, sau này chúng ta là một nhóm, giang hồ rộng lớn, chân trời rộng mở, chúng ta cùng nhau đi thôi. Nhưng… Ngươi hình như rất cao, ta với không tới nha…” Bối Bối vỗ vỗ cổ con ngựa trắng, có chút khổ não nhìn lưng ngựa cao tít phía trên.
Mã nhi* dường như có thể nghe hiểu lời nói của Bối Bối, ngẩng đầu hí một tiếng, nó giơ giơ móng trước lên, sau đó như có linh tính quỳ xuống.
Thấy thế, Bối Bối cười toe toét, nàng nhanh chóng trèo lên trên lưng ngựa: “Mã nhi ngoan, sau này ngươi gọi là Tiểu Bạch có được hay không? Chúng ta là bằng hữu, ta Tô Bối Bối tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”
Mã nhi đứng lên, “Đát đát đát” chân bắt đầu vung lên như bay, bước tiến rất nhẹ nhàng, tựa như nghe được những lời Bối Bối nói mà tâm tình tốt hơn.
“Đi…” Bối Bối hưng phấn cỡi Tiểu Bạch phi như bay dưới trời xanh mây trắng, có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, đầy khí phách hiệp nghĩa.
…
Tiểu Bạch lao đi, vừa nhanh lại vừa vững vàng, bọn họ lướt qua ruộng hoang, qua thôn trang nhỏ, hướng tới những phương trời mà Bối Bối chưa từng biết đến.
Không biết chạy bao lâu, bọn họ đi tới một nơi có nhiều người hơn.
Con ngươi của Bối Bối chuyển động nhanh như chớp, thỉnh thoảng lưu ý những cửa hàng bên cạnh, trước hết nàng cần tìm một hiệu cầm đồ để cầm dạ minh châu, như vậy mới có ngân lượng đi lưu lạc giang hồ.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn đến một cái bảng hiệu thật to trên có viết “Hiệu cầm đồ”, mắt nàng sáng lên, cất tiếng nói: “Tiểu Bạch, đi, chúng ta đến cửa hàng cầm đồ.”
Xuống ngựa, nàng vỗ vỗ Mã nhi: “Tiểu Bạch, ngươi trước hết ở nơi này chờ ta một chút, ta lập tức đổi tiền, rồi sẽ cùng ngươi mua rượu nổi tiếng uống.”
…
Đi vào hiệu cầm đồ, Bối Bối hào khí ngất trời đem hai viên dạ minh châu ném lên trên quầy một cái: “Ông chủ, ngươi nhìn hai khỏa dạ minh châu này trị giá bao nhiêu tiền?”
Lão bản ánh mắt trợn to, săm soi hai khỏa dạ minh châu quang mang lóng lánh nhìn phải nhìn trái, cười híp mắt đáp: “Tiểu ca, hai khỏa dạ minh châu này của ngươi là hàng nhái, bất quá nhìn trình độ phỏng theo coi như khá tốt, ta cho ngươi một giá tốt nha.”
Hàng nhái? Bối Bối nheo mắt nhìn ông chủ, tâm tư chuyển một chút, động tác nhanh chóng thu hồi dạ minh châu lại: “Ta đến nhà khác tính giá tiền tốt cho rồi.”
Hừ! Nghĩ lừa tiền của nàng? Không có cửa đâu!
Bảo vật từ tẩm cung của Cô Ngự Hàn lấy ra nếu như là giả, nơi nào còn có hàng thật!
____
(*)Mã nhi : Con ngựa
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.1 - Chương 46: LƯU LẠC GIANG HỒ
Dưới sự chỉ dẫn của Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối ra khỏi cửa cung rất thuận lợi.
Đứng ở giữa ngã tư đường rộng lớn nhìn không thấy điểm dừng, nàng cảm giác bản thân giống như con chim nhỏ vừa thoát ra khỏi lồng, cái loại cảm giác này rất thoải mái, nhưng cũng… có điểm mê man, lần đầu tiên có cảm giác trời đất hóa ra lớn như vậy.
“Y nha… kèn kẹt !” Cửa cung chậm rãi đóng lại, ngăn cách với bên trong.
Bối Bối quay đầu lại nhìn cánh cửa cung cao lớn, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, những đường nét thanh mảnh nhẹ nhàng trong đầu bất giác dần dần tụ lại thành khuôn mặt tuấn mỹ của Cô Ngự Hàn.
Lắc lắc đầu, nàng đưa tay vỗ vỗ trán: “Tô Bối Bối, ngươi sao còn nghĩ tới cái tên quỷ phong lưu kia, chân vừa ly khai, người ta đã không còn biết ngươi là ai nữa, mỹ nữ xinh xắn bên người hắn có rất nhiều.”
Sờ sờ túi hương bên thắt lưng, nàng thầm nghĩ, hy vọng nàng có thể gặp lại Khả Y, thuận tiện học một chút pháp thuật của Thượng Vinh, sau này bản thân có thể dùng để kiếm cơm ăn, hắc hắc.
Nếu như nàng biết pháp thuật…
Cái ý nghĩ này trong đầu không ngừng lớn mạnh, thúc giục nàng bước nhanh theo hướng Thương Tuyệt Lệ đã chuẩn bị ngựa cho nàng.
“Hắc, con ngựa của ta thật là tốt, sau này chúng ta là một nhóm, giang hồ rộng lớn, chân trời rộng mở, chúng ta cùng nhau đi thôi. Nhưng… Ngươi hình như rất cao, ta với không tới nha…” Bối Bối vỗ vỗ cổ con ngựa trắng, có chút khổ não nhìn lưng ngựa cao tít phía trên.
Mã nhi* dường như có thể nghe hiểu lời nói của Bối Bối, ngẩng đầu hí một tiếng, nó giơ giơ móng trước lên, sau đó như có linh tính quỳ xuống.
Thấy thế, Bối Bối cười toe toét, nàng nhanh chóng trèo lên trên lưng ngựa: “Mã nhi ngoan, sau này ngươi gọi là Tiểu Bạch có được hay không? Chúng ta là bằng hữu, ta Tô Bối Bối tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”
Mã nhi đứng lên, “Đát đát đát” chân bắt đầu vung lên như bay, bước tiến rất nhẹ nhàng, tựa như nghe được những lời Bối Bối nói mà tâm tình tốt hơn.
“Đi…” Bối Bối hưng phấn cỡi Tiểu Bạch phi như bay dưới trời xanh mây trắng, có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, đầy khí phách hiệp nghĩa.
…
Tiểu Bạch lao đi, vừa nhanh lại vừa vững vàng, bọn họ lướt qua ruộng hoang, qua thôn trang nhỏ, hướng tới những phương trời mà Bối Bối chưa từng biết đến.
Không biết chạy bao lâu, bọn họ đi tới một nơi có nhiều người hơn.
Con ngươi của Bối Bối chuyển động nhanh như chớp, thỉnh thoảng lưu ý những cửa hàng bên cạnh, trước hết nàng cần tìm một hiệu cầm đồ để cầm dạ minh châu, như vậy mới có ngân lượng đi lưu lạc giang hồ.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn đến một cái bảng hiệu thật to trên có viết “Hiệu cầm đồ”, mắt nàng sáng lên, cất tiếng nói: “Tiểu Bạch, đi, chúng ta đến cửa hàng cầm đồ.”
Xuống ngựa, nàng vỗ vỗ Mã nhi: “Tiểu Bạch, ngươi trước hết ở nơi này chờ ta một chút, ta lập tức đổi tiền, rồi sẽ cùng ngươi mua rượu nổi tiếng uống.”
…
Đi vào hiệu cầm đồ, Bối Bối hào khí ngất trời đem hai viên dạ minh châu ném lên trên quầy một cái: “Ông chủ, ngươi nhìn hai khỏa dạ minh châu này trị giá bao nhiêu tiền?”
Lão bản ánh mắt trợn to, săm soi hai khỏa dạ minh châu quang mang lóng lánh nhìn phải nhìn trái, cười híp mắt đáp: “Tiểu ca, hai khỏa dạ minh châu này của ngươi là hàng nhái, bất quá nhìn trình độ phỏng theo coi như khá tốt, ta cho ngươi một giá tốt nha.”
Hàng nhái? Bối Bối nheo mắt nhìn ông chủ, tâm tư chuyển một chút, động tác nhanh chóng thu hồi dạ minh châu lại: “Ta đến nhà khác tính giá tiền tốt cho rồi.”
Hừ! Nghĩ lừa tiền của nàng? Không có cửa đâu!
Bảo vật từ tẩm cung của Cô Ngự Hàn lấy ra nếu như là giả, nơi nào còn có hàng thật!
____
(*)Mã nhi : Con ngựa
Bình luận facebook