Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Trên con thuyền nhỏ, một lão già râu dài , đội tiêu mão, mặc áo xanh từ từ đứng lên .
Nguyên trong thuyền có mắc võng cho lão nằm.
Tôn Bất Tà nghĩ thầm:
- Bắc Thiên Tôn Giả quả là người biết hưởng thụ. Hắn mắc vỏng trong thuyền để nằm khểnh.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn lại thì trong thuyền ngoài Bắc Thiên Tôn Giả chỉ có một đại hán bơi chèo. Trong lòng rất lấy làm kỳ, chàng nghĩ bụng :
- Lão này thường mặc mãng bào thắt đai ngọc, thủ hạ đông đảo mà sao đêm nay chỉ có một mình đi thuyền nhẹ tới đây ?
Vô Vi đạo trưởng cười nói:.
- Bây giờ chưa tới canh ba . Kể ra Tôn Giả đến hơi sớm.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Đạo trưởng đã tìm thấy Tiêu Lĩnh Vu chưa ?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- May mà không đến nỗi nhục mạng. Nhưng ...
Tiêu Lĩnh Vu không chờ cho Vô Vi đạo trưởng lên tiếng đã cướp lời:
- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu đây . Tôn giá có điều chi dạy bảo?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu nhìn các hạ rất giống. Quả nhiên không lầm...
Hắn đảo mắt ngó Tôn Bất Tà nói tiếp:
- Phải chăng ông bạn là một vị trưởng lão độc nhất vào hàng tiền bối còn lại ở Cái Bang, tên gọi Tôn Bất Tà ?
Tôn Bất Tà cười khanh khách đáp:
- Chính là lão khiếu hoá .
Bắc Thiên Tôn Giả lạnh lùng hỏi:
- Lão phu từng nghe đại danh đã lâu , bữa nay được hội ngộ thật là hân hạnh !
Tôn Bất Tà đáp:
- Không dám ! Không dám !
Bắc Thiên Tôn Giả lại đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hiện giờ tiểu nữ ở đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- Lệnh ái ở đâu, tại hạ làm sao biết được?
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận hỏi:
- Các hạ không biết thì ai biết?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vì lẽ gì mà nhất định tại hạ phải biết lệnh ái ở đâu ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Đừng chọc giận lão phu để gây nên thảm kịch.
Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày xẵng giọng:
- Tôn giả đã không muốn thì chẳng còn gì để nói nữa.
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận nói:
- Nếu lão phu không chịu nhe lời lý luận thì đã chẳng đi thuyền nhẹ đến đây
một cách giản dị thế này, nhưng các hạ chọc giận lão phu .
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Tôn Giả ngậm máu phun người mà không sợ chọc giận Tiêu mỗ ư ?
Bắc Thiên Tôn Giả dường như tức giận đến cực điểm. Chòm râu dài không gió cũng rung rinh, tưởng chừng muốn nổi nóng ngay . Nhưng lão lại cố thủng thẳng hỏi :
- Tiểu nữ không phải các hạ đem đi trốn ư ?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Có ai trông thấy tại hạ đưa lệnh ái đi không ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Không ai trông thấy cả.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Không ai trông thấy thì có người cáo tố với Tôn Giả hay sao ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Cũng không phải.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Đã không trông thấy ai lại không ai cáo tố thì sao Tôn Giả lại chỉ mặt tại hạ bảo là đưa lệnh ái đi ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu đoán thế nhưng nhất định không sai .
Tiêu Linh Vu tức quá, phì cười nói:
- Việc này có quan hệ tới danh tiết của lệnh ái mà Tôn Giả không chịu điều tra cẩn thận đá vu oan, miệt thị tại hạ, lại làm tổn thương đến danh tiết của lệnh ái, thật là một điều đáng tiếc.
Bắc Thiên Tôn Giả lạnh lùng hỏi:
- Các hạ không đưa tiểu nữ đi, vậy thì y ở đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó làm sao tại hạ biết được?
Bắc Thiên Tôn Giả ngưng thần ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Các hạ không biết thật ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Dĩ nhiên là thật. Chẳng lẽ vụ này mà còn đùa với Tôn Giả chăng ?
Bắc Thiên Tôn Giả lại trầm ngâm rồi phán:
- Bất luận các hạ có đưa y đi hay không , nhưng trước khi y xuất hiện, thì lão phu chỉ hỏi nơi các hạ.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:
- Tôn Giả cố chấp như vậy , không hiểu có dụng ý gì?
Bắc Thiên Tôn Giả ngửa mặt lên trời cười rộ, đáp:
- Trong võ lâm đương kim còn mấy người dám lý luận với lão phu .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tôn Giả muốn xử trí với Tiêu mỗ làm sao ?
Chàng biết võ công lão cao cường mà võ lâm Tmg Nguyên lại gặp hồi nhiễu loạn không muốn gây thêm cường địch, nên tuy trong lòng rất phẫn nộ mà phải miễn cưỡng nhẫn nại.
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu muốn đem các hạ đi .
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nói :
- Tại hạ dã không biết lệnh ái lạc lõng nói đâu thì Tôn Giả đem tại hạ đi cũng bằng vô dụng.
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu sẽ có kế hay .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Nếu Tôn Giả muốn Tiêu mỗ viện trợ trong công cuộc tìm kiếm lệnh ái thì Tiêu mỗ rất vui lòng được giúp sức. Tôn giả có thể vui lòng cho tại ha biết trước kế hoạch được chăng ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Tiểu nữ ra đi là để tìm các hạ , bây giờ lão phu đưa các hạ đi và tuyên bố ra khắp thiên hạ là đã bắt được Tiêu Lĩnh Vu và trong vòng một tháng sẽ đem ra xử tử. Tiểu nữ muốn cứu mạng cho các hạ ắt phải lật đật trở về.
Tôn Bất Tà lại cười nói :
- Biện pháp của Tôn Giả rất hay nhưng hãy còn một điều chưa ổn.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Điều chi không ổn?
Tôn Bất Tà đáp:
- Nếu lệnh ái được tin chậm quá hoặc giả y được tin mà cũng không chịu quay trở về thì Tôn Giả định xử trí Tiêu Linh Vu ra sao ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Nếu tiểu nữ không về năn nỉ thì tuyên bố của lão phu dĩ nhiên không thể thay đổi được
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Chuyến này lão phu du hành xuống Trung Nguyên cốt để tìm chiếc chìa khoá cung cấm, không ngờ tiểu nữ bỏ đi, làm cho lão phu lòng nóng như lửa đốt, đành phải hoãn việc tìm kiếm chiếc chìa khoá cấm cung trong một thời gian .
Tôn Bất Tà nói :
- Theo ý Tôn Giả thì trong vòng một tháng mà lệnh ái không xuất hiện thì xử tử Tiêu Lĩnh Vu thật ư ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Đúng thế Lão phu chẳng có thấy chỗ nào không ổn ?
Tiêu Linh Vu không nhẫn nại được nữa liền nói:
- Tôn Giả còn quên một điều.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Điều gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả quên rằng Tiêu mỗ không bó tay chịu trói để Tôn Giả muốn làm gì thì làm.
Bắc Thiên Tôn Giả cười lạt hỏi:
- Chẳng lẽ các hạ dám động thủ với lão phu sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Sao lại không dám?
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận hỏi:
- Động thủ ngay dưới thuyền này được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Hắn ở lãnh cung tại Bắc Hải, nhất định giỏi bơi lội, mình không nên động thủ với hắn ở dưới thuyền.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chàng đáp:
- Dưới thuyền chật hẹp. Nếu Tôn Giả muốn động thủ thì nên tìm chỗ rộng rãi hơn .
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Được lắm !
Lão vẫy tay một cái, con thuyền quay đầu chạy trước.
Tôn Bất Tà ngó Vô Vi đạo trưởng nói:
- Xem chừng cục diện đêm nay khó đi đến chỗ hoàn hảo.
Vô Vi đạo trưởng thò tay ra bấm Tôn Bất Tà . Có ý để cho con thuyền nhỏ kia đi trước .
Lão chờ Bắc Thiên Tôn Giả đi xa rồi, khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu :
- Tiêu đại hiệp ? Bắc Thiên Tôn Giả bản lãnh cao cường, Tiêu đại hiệp muốn động thủ với lão thật chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vì tình thế bắt buộc, vãn bối dù không muốn động thủ cũng không xong .
Tôn Bất Tà nói:
- Chúng ta dùng cách "Xa luân chiến" . Lão khiếu hoá đánh trận đầu, nếu không thắng lão thì Tiêu đại hiệp dành trận thứ hai, thắng hay bại cũng chẳng cần, đã có đạo trưởng tiếp tay .
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Biện pháp này không ổn.
Tôn Bất Tà hỏi lại:
- Sao lại không ổn?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Trong bọn thuộc hạ của Bắc Thiên Tôn Giả có rất nhiều tay cao thủ. Nếu chúng ta dùng cách "Xa luân chiến" để đối phó với lão, tất lão gọi thuộc hạ đến viện trợ, há chẳng tự tìm lấy chuyện rắc rối? Sao bằng để một mình tại hạ ra tay quyết chiến với lão. Bất luận thắng hay bại cũng không làm phiền đến người khác.
Tôn Bất Tà nói:
- Vô Vi đạo trưởng và Lão khiếu hoá đã tham dự vào vụ này thì nhất định không thể để Bắc Thiên Tôn Giả đem Tiêu huynh đệ đi . Nếu hai bên quyết chiến mà huynh đệ thắng thì khỏi cần phải nói, nhưng bất hạnh Tiêu huynh đệ thất bại thì Lão khiếu hoá cùng Vô Vi đạo trưởng quyết chẳng thể điềm nhiên và cuộc chiến tất gây nên thảm kịch đổ máu.
Mọi người đang nói chuyện thì thuyền đã vào gần đến bờ.
Bắc Thiên Tôn Giả đứng trên bờ hồ chờ đợi, lộ vẻ nóng nhột lạnh lùng nói:
- Mặt hồ này chỉ rộng chừng trăm trượng dù các vị có đi chậm đến đâu thì cũng có lúc phải đến bờ.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy lên bờ nói:
- Mời Tôn Giả ra tay đi .
Lúc này những đám mây trôi nổi trên nền trời đã tan đi . Vành trăng lưỡi liềm đã mọc cùng với bao nhiêu tinh tú đầy cả bầu trời.
Bắc Thiên Tôn Giả nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:
- Các hạ hãy còn nhỏ tuổi mà xem chừng rất lớn mật.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả bất tất phải quá khen .
Bỗng nghe tiếng tà áo tà áo bay phành phạch, Tôn Bất Tà , Vô Vi đạo trưởng và Triển Diệp Thanh đã nhảy cả lên bờ.
Bắc Thiên Tôn Giả đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn cả ba người rồi quay lại bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Các hạ lấy binh khí ra .
Tiêu Lĩnh Vu rút trường kiếm ở sau lưng đánh "soạt" một tiếng rồi nói:
- Xin Tôn Giả cũng lấy khí giới ra đi .
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu dùng hai tay không bồi tiếp cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu lại từ từ tra kiếm vào vỏ rồi cởi dây buộc đưa cho Tôn Bất Tà nói:
- Tôn Giả đã không dùng binh khí thì tại hạ cũng để tay không bồi tiếp.
Bắc Thiên Tôn Giả cau mày hỏi:
- Các hạ tay không thì địch lại lão phu thế nào được?
Tiêu Lĩnh Vu đề khí phòng bị rồi nói:
- Nếu tại hạ bị thương về tay Tôn Giả thì chỉ tự trách mình học nghệ chưa tinh, chết cũng không đáng tiếc. Tại hạ cần thuyết minh một điều là không có đưa lệnh ái đi .
Bắc Thiên Tôn Giả nói :
- Cái đó lão phu cũng tin như vậy. Nhưng không mượn các hạ làm mồi thì e rằng khó lòng tìm thấy tiện nữ. Vì tình thế bất đắc dĩ mà lão phu phải bắt sống các hạ.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Tôn Giả bản lãnh cao cường, khắp thiên hạ chang ai không biết. Tại hạ được động thủ với Tôn Giả là một điều vinh dự rất lớn . Bất luận thắng hay bại tại hạ cũng phải đem toàn lực ra kháng cự.
Bắc Thiên Tôn Giả cười ruồi đáp:
- Các hạ không có cơ hội nào thủ thắng đâu .
Lão giơ tay lên phóng chưởng dành ra, coi hời hợt như không mà luồng lực đạo rất mãnh liệt xô tới.
Tiêu Lĩnh Vu biết cuộc chiến này hậu quả rất quan hệ, nên chàng tung mình né tránh.
Bắc Thiên Tôn Giả lại hô lớn :
- Coi chừng !
Tay phải lão phóng chưởng rồi đột nhiên biến thành cầm nã thủ pháp chụp tới rất mau lẹ.
Năm ngón tay của Tiêu Lĩnh Vu liền xoay lại quét vào cổ tay của Bắc Thiên Tôn Giả .
Bắc Thiên Tôn Giả lùi lại, ngạc nhiên hỏi:
- Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ ? Các hạ có quen biết Liễu Tiên Tử ư ?
Tiêu Lĩnh Vu nghe đối phương gọi đúng tên môn võ công mình xử dụng.
Không khỏi sửng sốt nghĩ thầm:
- Võ học của lão này quả nhiên sâu rộng vô cùng.
Chàng bèn đáp
- Đúng thế . Liễu tiên tử là một vị sư tôn của tại hạ .
Bắc Thiên Tôn Giả cười lạt ngắt lời:
- Thảo nào các hạ có vẻ cuồng ngạo.
Lão lại vung chưởng uy thế lay non dốc biển đánh tới .
Tiêu Lĩnh Vu liền thi triển "Liên hoàn thiểm diện chưởng pháp" của Nam Dật Công để kháng cự với thế công của Bắc Thiên Tôn Giả .
Tôn Bất Tà cùng Vô Vi đạo trưởng ngấm ngầm ngưng tụ chân lực chờ đợi.
Nếu Tiêu Lĩnh Vu không chống nổi là hai người đồng thời ra tay giải cứu.
Hai lão cùng cho rằng oai danh của Bắc Thiên Tôn Giả chấn động giang hồ, Tiêu Lĩnh Vu khó lòng chống nổi ba chục chiêu .
Ngờ đâu sự thật ra ngoài sự tiên liệu của hai lão.
Tiêu Lĩnh Vu cùng Bắc Thiên Tôn Giả đã trao đổi ngoài năm chục chiêu vẫn thành thế bất phân thắng bại.
"Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp" của Nam Dật Công rất hùng hậu và mau lẹ rất thích nghi trong tấn công . Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ lại nhẹ nhàng kỳ diệu, sở trường về thuật cự địch.
Tiêu Lĩnh Vu sử dụng hai môn võ công vừa công vừa thủ rất thần diệu.
Thế công của Bắc Thiên Tôn Giả cực kỳ mãnh lệt, nhưng chỉ phá được luồng chưởng ảnh hộ thân của Tiêu Lĩnh Vu , rồi vướng phải môn Thập nghị lan hoa phất huyệt thủ tuyệt diệu của chàng, bắt buộc lão đánh ra nửa vời phải thu thế lại .
Hai người đại chiến gần trăm chiêu mà chưa đụng nhau một chưởng. Chính vì thế mà cục diện càng nguy hiểm hơn , khiến người coi phải kinh tâm động phách.
Hai bên lại chiết giải mấy chiêu nữa rồi đột nhiên Bắc Thiên Tôn Giả thu chưởng về lùi lại.
Tiêu Lĩnh Vu đấu với Bắc Thiên Tôn Giả, ban đầu chàng còn có ý khiếp sợ, nhưng chỉ sau mấy chục chiêu chàng bình tĩnh lại, công thủ rất thuần thục. Lúc này chàng muốn chuyển thế thủ sang thế công , chẳng ngờ Bắc Thiên Tôn Giả thu chưởng về một cách đột ngột .
Tôn Bất Tà đưa mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng khẽ gật đầu.
Vô Vi đạo trưởng cũng khẽ gật đầu mỉm cười .
Tuy hai lão chưa nói câu gì nhưng trong lòng đều có ý khâm phục võ công của Tiêu Lĩnh Vu , đáng mặt thiếu niên anh hùng tuyệt đỉnh.
Bỗng nghe Bắc Thiên Tôn Giả cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Nếu lão phu không lầm thì các hạ xử dụng cả Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp của Nam Dật Công ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế ! Tôn Giả quả nhiên là một nhân vật biết nhiều hiểu rộng.
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Các hạ đã kiêm tri tuyệt học của hai đại cao thủ võ lâm ở Trung Nguyên là Nam Dật Công và Liễu Tiên Tử, trách nào mới trong thời gian ngắn ngủi đã lừng danh trên chốn giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả dậy quá lời!
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Nhưng lão phu còn có điều chưa rõ, muốn thỉnh giáo các hạ được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả có diều chi thắc mắc xin cứ nói ra!
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Mấy chục năm trước lão phu đã tỷ thí chưởng pháp với Nam Dật Công cùng Liễu Tiên Tử thì khi đó lão phu còn hơn bọn họ một chút.
Tiêu Lĩnh Vu nghe lão làm nhục đến oai danh của nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu, chàng vội đáp:
- Theo nhận xét của tại hạ thì lời nhận xét của Tôn Giả chưa chắc đã đúng sự thực .
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận nói:
- Lão phu thân phận như thế này, chẳng lẽ lại đi nói dối ai ?
Tiêu Linh Vu toan lên tiếng bài bác thì Tôn Bất Tà đã cướp lời:
- Tiêu huynh đệ ! Huynh đệ hãy để Tôn Giả nói hết câu chuyện đã.
Tiêu Lĩnh Vu miễn cưỡng nhẫn nại. Trong lòng kích động chàng đáp:
- Tôn Giả nói càn, tại hạ cũng dành nghe càn vậy.
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Vì thế nên lão phu hiểu rõ Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp của Nam Dật Công phải có hai chục năm hoả hầu trở lên mới có thể phát uy lực hùng hồn. Vậy mà các hạ chưa đầy hai chục tuổi thì dù luyện võ từ lúc sơ sinh cũng chưa thể đến trình độ hoả hầu này. Đó là điều lão phu không sao hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ tự biết chưởng lực mình không bằng một phần trăm nghĩa phụ. Tôn Giả quá khen mà thôi .
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Chưởng lực các hạ so với Nam Dật Công ngày lão cùng lão phu động thủ chẳng kém nhau mấy tý. Có điều ngày ấy Nam Dật Công đã đứng tuổi và đã luyện ba chục năm công lực.
Tôn Bất Tà xen vào:
- Tư chất thiên phú mỗi người mỗi khác nên cuộc thành tựu cũng đương nhiên không giống nhau .
Bắc Thiên Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Lão phu có hỏi đến lão khiếu hoá đâu ?
Tôn Bất Tà cười ha hả đáp:
- Nhưng lão bản tính lão khiếu hoá lại thích dây vào chuyện người ta . Thiên hạ ai chẳng biết điều đó?
Tiêu Lĩnh Vu vội hỏi :
- Tôn Giả căn dặn tại hạ về điểm này là có dụng ý gì?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu nghĩ mãi không ra muốn hỏi cho biết chứ không có dụng tâm gì.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Điểm này tại hạ cũng không thể giải thích được. Nếu Tôn Giả nhất định gặng hỏi thì tại hạ chỉ biết là có lẽ vì nghĩa phụ đã truyền thụ võ công đúng phương pháp nên mau thành tựu hơn người một chút.
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Chưởng pháp của các hạ có chỗ bất đồng với Nam Dật Công . Lão phu mà không nói ra e các hạ cũng không biết được.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Câu này lão nói cũng phải.
Rối chàng hỏi:
- Tại hạ chưa phát giác ra chỗ nào khác biệt, nếu có thì có thể là do chưởng pháp tại hạ hãy còn kém tinh diệu, chưa bằng nghĩa phụ.
Bắc Thiên Tôn Giả lại nói:
- Lão phu còn muốn nói cho các hạ hay một điểm nữa: Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ là môn võ công tuyệt diệu về phòng thủ đương thời. Ngoài lão phu e rằng không còn ai phá nổi.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Tôn Giả nói vậy thì nhất định đã biết cách phá giải.
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Đúng thế ! Lão phu mà không phá giải nổi môn Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ chẳng lẽ người đời kêu bằng Bắc Thiên Tôn Giả là uổng ư ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Lão này kiến thức bao la, e rằng không phải lão nói khoác.
Lại nghe Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Còn một điểm nữa lão phu cũng cần nói rõ để tự ý các hạ lựa chọn .
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Lão này tuy cuồng ngạo nhưng cũng có khí độ.
Chàng liền hỏi:
- Tôn Giả có điều chi dạy bảo:
Bắc Thiên Tôn Giả nói :
- Suốt đời lão phu phải cùng người động thủ quá trăm chiêu lần này là thứ ba .
Nhất là các hạ lại vào hàng hậu sinh vãn bối mà đã thành tựu được đến như vậy lại càng hiếm lắm .
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng bồng bột, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, cười nói:
- Tại hạ lại không nghĩ thế vậy Tôn Giả chẳng nên nói ra những lời khen tặng.
Nguyên trong thuyền có mắc võng cho lão nằm.
Tôn Bất Tà nghĩ thầm:
- Bắc Thiên Tôn Giả quả là người biết hưởng thụ. Hắn mắc vỏng trong thuyền để nằm khểnh.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn lại thì trong thuyền ngoài Bắc Thiên Tôn Giả chỉ có một đại hán bơi chèo. Trong lòng rất lấy làm kỳ, chàng nghĩ bụng :
- Lão này thường mặc mãng bào thắt đai ngọc, thủ hạ đông đảo mà sao đêm nay chỉ có một mình đi thuyền nhẹ tới đây ?
Vô Vi đạo trưởng cười nói:.
- Bây giờ chưa tới canh ba . Kể ra Tôn Giả đến hơi sớm.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Đạo trưởng đã tìm thấy Tiêu Lĩnh Vu chưa ?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- May mà không đến nỗi nhục mạng. Nhưng ...
Tiêu Lĩnh Vu không chờ cho Vô Vi đạo trưởng lên tiếng đã cướp lời:
- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu đây . Tôn giá có điều chi dạy bảo?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu nhìn các hạ rất giống. Quả nhiên không lầm...
Hắn đảo mắt ngó Tôn Bất Tà nói tiếp:
- Phải chăng ông bạn là một vị trưởng lão độc nhất vào hàng tiền bối còn lại ở Cái Bang, tên gọi Tôn Bất Tà ?
Tôn Bất Tà cười khanh khách đáp:
- Chính là lão khiếu hoá .
Bắc Thiên Tôn Giả lạnh lùng hỏi:
- Lão phu từng nghe đại danh đã lâu , bữa nay được hội ngộ thật là hân hạnh !
Tôn Bất Tà đáp:
- Không dám ! Không dám !
Bắc Thiên Tôn Giả lại đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hiện giờ tiểu nữ ở đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- Lệnh ái ở đâu, tại hạ làm sao biết được?
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận hỏi:
- Các hạ không biết thì ai biết?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vì lẽ gì mà nhất định tại hạ phải biết lệnh ái ở đâu ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Đừng chọc giận lão phu để gây nên thảm kịch.
Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày xẵng giọng:
- Tôn giả đã không muốn thì chẳng còn gì để nói nữa.
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận nói:
- Nếu lão phu không chịu nhe lời lý luận thì đã chẳng đi thuyền nhẹ đến đây
một cách giản dị thế này, nhưng các hạ chọc giận lão phu .
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Tôn Giả ngậm máu phun người mà không sợ chọc giận Tiêu mỗ ư ?
Bắc Thiên Tôn Giả dường như tức giận đến cực điểm. Chòm râu dài không gió cũng rung rinh, tưởng chừng muốn nổi nóng ngay . Nhưng lão lại cố thủng thẳng hỏi :
- Tiểu nữ không phải các hạ đem đi trốn ư ?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Có ai trông thấy tại hạ đưa lệnh ái đi không ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Không ai trông thấy cả.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Không ai trông thấy thì có người cáo tố với Tôn Giả hay sao ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Cũng không phải.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Đã không trông thấy ai lại không ai cáo tố thì sao Tôn Giả lại chỉ mặt tại hạ bảo là đưa lệnh ái đi ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu đoán thế nhưng nhất định không sai .
Tiêu Linh Vu tức quá, phì cười nói:
- Việc này có quan hệ tới danh tiết của lệnh ái mà Tôn Giả không chịu điều tra cẩn thận đá vu oan, miệt thị tại hạ, lại làm tổn thương đến danh tiết của lệnh ái, thật là một điều đáng tiếc.
Bắc Thiên Tôn Giả lạnh lùng hỏi:
- Các hạ không đưa tiểu nữ đi, vậy thì y ở đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó làm sao tại hạ biết được?
Bắc Thiên Tôn Giả ngưng thần ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Các hạ không biết thật ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Dĩ nhiên là thật. Chẳng lẽ vụ này mà còn đùa với Tôn Giả chăng ?
Bắc Thiên Tôn Giả lại trầm ngâm rồi phán:
- Bất luận các hạ có đưa y đi hay không , nhưng trước khi y xuất hiện, thì lão phu chỉ hỏi nơi các hạ.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:
- Tôn Giả cố chấp như vậy , không hiểu có dụng ý gì?
Bắc Thiên Tôn Giả ngửa mặt lên trời cười rộ, đáp:
- Trong võ lâm đương kim còn mấy người dám lý luận với lão phu .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tôn Giả muốn xử trí với Tiêu mỗ làm sao ?
Chàng biết võ công lão cao cường mà võ lâm Tmg Nguyên lại gặp hồi nhiễu loạn không muốn gây thêm cường địch, nên tuy trong lòng rất phẫn nộ mà phải miễn cưỡng nhẫn nại.
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu muốn đem các hạ đi .
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nói :
- Tại hạ dã không biết lệnh ái lạc lõng nói đâu thì Tôn Giả đem tại hạ đi cũng bằng vô dụng.
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu sẽ có kế hay .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Nếu Tôn Giả muốn Tiêu mỗ viện trợ trong công cuộc tìm kiếm lệnh ái thì Tiêu mỗ rất vui lòng được giúp sức. Tôn giả có thể vui lòng cho tại ha biết trước kế hoạch được chăng ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Tiểu nữ ra đi là để tìm các hạ , bây giờ lão phu đưa các hạ đi và tuyên bố ra khắp thiên hạ là đã bắt được Tiêu Lĩnh Vu và trong vòng một tháng sẽ đem ra xử tử. Tiểu nữ muốn cứu mạng cho các hạ ắt phải lật đật trở về.
Tôn Bất Tà lại cười nói :
- Biện pháp của Tôn Giả rất hay nhưng hãy còn một điều chưa ổn.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Điều chi không ổn?
Tôn Bất Tà đáp:
- Nếu lệnh ái được tin chậm quá hoặc giả y được tin mà cũng không chịu quay trở về thì Tôn Giả định xử trí Tiêu Linh Vu ra sao ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Nếu tiểu nữ không về năn nỉ thì tuyên bố của lão phu dĩ nhiên không thể thay đổi được
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Chuyến này lão phu du hành xuống Trung Nguyên cốt để tìm chiếc chìa khoá cung cấm, không ngờ tiểu nữ bỏ đi, làm cho lão phu lòng nóng như lửa đốt, đành phải hoãn việc tìm kiếm chiếc chìa khoá cấm cung trong một thời gian .
Tôn Bất Tà nói :
- Theo ý Tôn Giả thì trong vòng một tháng mà lệnh ái không xuất hiện thì xử tử Tiêu Lĩnh Vu thật ư ?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Đúng thế Lão phu chẳng có thấy chỗ nào không ổn ?
Tiêu Linh Vu không nhẫn nại được nữa liền nói:
- Tôn Giả còn quên một điều.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Điều gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả quên rằng Tiêu mỗ không bó tay chịu trói để Tôn Giả muốn làm gì thì làm.
Bắc Thiên Tôn Giả cười lạt hỏi:
- Chẳng lẽ các hạ dám động thủ với lão phu sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Sao lại không dám?
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận hỏi:
- Động thủ ngay dưới thuyền này được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Hắn ở lãnh cung tại Bắc Hải, nhất định giỏi bơi lội, mình không nên động thủ với hắn ở dưới thuyền.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chàng đáp:
- Dưới thuyền chật hẹp. Nếu Tôn Giả muốn động thủ thì nên tìm chỗ rộng rãi hơn .
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Được lắm !
Lão vẫy tay một cái, con thuyền quay đầu chạy trước.
Tôn Bất Tà ngó Vô Vi đạo trưởng nói:
- Xem chừng cục diện đêm nay khó đi đến chỗ hoàn hảo.
Vô Vi đạo trưởng thò tay ra bấm Tôn Bất Tà . Có ý để cho con thuyền nhỏ kia đi trước .
Lão chờ Bắc Thiên Tôn Giả đi xa rồi, khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu :
- Tiêu đại hiệp ? Bắc Thiên Tôn Giả bản lãnh cao cường, Tiêu đại hiệp muốn động thủ với lão thật chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vì tình thế bắt buộc, vãn bối dù không muốn động thủ cũng không xong .
Tôn Bất Tà nói:
- Chúng ta dùng cách "Xa luân chiến" . Lão khiếu hoá đánh trận đầu, nếu không thắng lão thì Tiêu đại hiệp dành trận thứ hai, thắng hay bại cũng chẳng cần, đã có đạo trưởng tiếp tay .
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Biện pháp này không ổn.
Tôn Bất Tà hỏi lại:
- Sao lại không ổn?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Trong bọn thuộc hạ của Bắc Thiên Tôn Giả có rất nhiều tay cao thủ. Nếu chúng ta dùng cách "Xa luân chiến" để đối phó với lão, tất lão gọi thuộc hạ đến viện trợ, há chẳng tự tìm lấy chuyện rắc rối? Sao bằng để một mình tại hạ ra tay quyết chiến với lão. Bất luận thắng hay bại cũng không làm phiền đến người khác.
Tôn Bất Tà nói:
- Vô Vi đạo trưởng và Lão khiếu hoá đã tham dự vào vụ này thì nhất định không thể để Bắc Thiên Tôn Giả đem Tiêu huynh đệ đi . Nếu hai bên quyết chiến mà huynh đệ thắng thì khỏi cần phải nói, nhưng bất hạnh Tiêu huynh đệ thất bại thì Lão khiếu hoá cùng Vô Vi đạo trưởng quyết chẳng thể điềm nhiên và cuộc chiến tất gây nên thảm kịch đổ máu.
Mọi người đang nói chuyện thì thuyền đã vào gần đến bờ.
Bắc Thiên Tôn Giả đứng trên bờ hồ chờ đợi, lộ vẻ nóng nhột lạnh lùng nói:
- Mặt hồ này chỉ rộng chừng trăm trượng dù các vị có đi chậm đến đâu thì cũng có lúc phải đến bờ.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy lên bờ nói:
- Mời Tôn Giả ra tay đi .
Lúc này những đám mây trôi nổi trên nền trời đã tan đi . Vành trăng lưỡi liềm đã mọc cùng với bao nhiêu tinh tú đầy cả bầu trời.
Bắc Thiên Tôn Giả nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:
- Các hạ hãy còn nhỏ tuổi mà xem chừng rất lớn mật.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả bất tất phải quá khen .
Bỗng nghe tiếng tà áo tà áo bay phành phạch, Tôn Bất Tà , Vô Vi đạo trưởng và Triển Diệp Thanh đã nhảy cả lên bờ.
Bắc Thiên Tôn Giả đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn cả ba người rồi quay lại bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Các hạ lấy binh khí ra .
Tiêu Lĩnh Vu rút trường kiếm ở sau lưng đánh "soạt" một tiếng rồi nói:
- Xin Tôn Giả cũng lấy khí giới ra đi .
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu dùng hai tay không bồi tiếp cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu lại từ từ tra kiếm vào vỏ rồi cởi dây buộc đưa cho Tôn Bất Tà nói:
- Tôn Giả đã không dùng binh khí thì tại hạ cũng để tay không bồi tiếp.
Bắc Thiên Tôn Giả cau mày hỏi:
- Các hạ tay không thì địch lại lão phu thế nào được?
Tiêu Lĩnh Vu đề khí phòng bị rồi nói:
- Nếu tại hạ bị thương về tay Tôn Giả thì chỉ tự trách mình học nghệ chưa tinh, chết cũng không đáng tiếc. Tại hạ cần thuyết minh một điều là không có đưa lệnh ái đi .
Bắc Thiên Tôn Giả nói :
- Cái đó lão phu cũng tin như vậy. Nhưng không mượn các hạ làm mồi thì e rằng khó lòng tìm thấy tiện nữ. Vì tình thế bất đắc dĩ mà lão phu phải bắt sống các hạ.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Tôn Giả bản lãnh cao cường, khắp thiên hạ chang ai không biết. Tại hạ được động thủ với Tôn Giả là một điều vinh dự rất lớn . Bất luận thắng hay bại tại hạ cũng phải đem toàn lực ra kháng cự.
Bắc Thiên Tôn Giả cười ruồi đáp:
- Các hạ không có cơ hội nào thủ thắng đâu .
Lão giơ tay lên phóng chưởng dành ra, coi hời hợt như không mà luồng lực đạo rất mãnh liệt xô tới.
Tiêu Lĩnh Vu biết cuộc chiến này hậu quả rất quan hệ, nên chàng tung mình né tránh.
Bắc Thiên Tôn Giả lại hô lớn :
- Coi chừng !
Tay phải lão phóng chưởng rồi đột nhiên biến thành cầm nã thủ pháp chụp tới rất mau lẹ.
Năm ngón tay của Tiêu Lĩnh Vu liền xoay lại quét vào cổ tay của Bắc Thiên Tôn Giả .
Bắc Thiên Tôn Giả lùi lại, ngạc nhiên hỏi:
- Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ ? Các hạ có quen biết Liễu Tiên Tử ư ?
Tiêu Lĩnh Vu nghe đối phương gọi đúng tên môn võ công mình xử dụng.
Không khỏi sửng sốt nghĩ thầm:
- Võ học của lão này quả nhiên sâu rộng vô cùng.
Chàng bèn đáp
- Đúng thế . Liễu tiên tử là một vị sư tôn của tại hạ .
Bắc Thiên Tôn Giả cười lạt ngắt lời:
- Thảo nào các hạ có vẻ cuồng ngạo.
Lão lại vung chưởng uy thế lay non dốc biển đánh tới .
Tiêu Lĩnh Vu liền thi triển "Liên hoàn thiểm diện chưởng pháp" của Nam Dật Công để kháng cự với thế công của Bắc Thiên Tôn Giả .
Tôn Bất Tà cùng Vô Vi đạo trưởng ngấm ngầm ngưng tụ chân lực chờ đợi.
Nếu Tiêu Lĩnh Vu không chống nổi là hai người đồng thời ra tay giải cứu.
Hai lão cùng cho rằng oai danh của Bắc Thiên Tôn Giả chấn động giang hồ, Tiêu Lĩnh Vu khó lòng chống nổi ba chục chiêu .
Ngờ đâu sự thật ra ngoài sự tiên liệu của hai lão.
Tiêu Lĩnh Vu cùng Bắc Thiên Tôn Giả đã trao đổi ngoài năm chục chiêu vẫn thành thế bất phân thắng bại.
"Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp" của Nam Dật Công rất hùng hậu và mau lẹ rất thích nghi trong tấn công . Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ lại nhẹ nhàng kỳ diệu, sở trường về thuật cự địch.
Tiêu Lĩnh Vu sử dụng hai môn võ công vừa công vừa thủ rất thần diệu.
Thế công của Bắc Thiên Tôn Giả cực kỳ mãnh lệt, nhưng chỉ phá được luồng chưởng ảnh hộ thân của Tiêu Lĩnh Vu , rồi vướng phải môn Thập nghị lan hoa phất huyệt thủ tuyệt diệu của chàng, bắt buộc lão đánh ra nửa vời phải thu thế lại .
Hai người đại chiến gần trăm chiêu mà chưa đụng nhau một chưởng. Chính vì thế mà cục diện càng nguy hiểm hơn , khiến người coi phải kinh tâm động phách.
Hai bên lại chiết giải mấy chiêu nữa rồi đột nhiên Bắc Thiên Tôn Giả thu chưởng về lùi lại.
Tiêu Lĩnh Vu đấu với Bắc Thiên Tôn Giả, ban đầu chàng còn có ý khiếp sợ, nhưng chỉ sau mấy chục chiêu chàng bình tĩnh lại, công thủ rất thuần thục. Lúc này chàng muốn chuyển thế thủ sang thế công , chẳng ngờ Bắc Thiên Tôn Giả thu chưởng về một cách đột ngột .
Tôn Bất Tà đưa mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng khẽ gật đầu.
Vô Vi đạo trưởng cũng khẽ gật đầu mỉm cười .
Tuy hai lão chưa nói câu gì nhưng trong lòng đều có ý khâm phục võ công của Tiêu Lĩnh Vu , đáng mặt thiếu niên anh hùng tuyệt đỉnh.
Bỗng nghe Bắc Thiên Tôn Giả cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Nếu lão phu không lầm thì các hạ xử dụng cả Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp của Nam Dật Công ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế ! Tôn Giả quả nhiên là một nhân vật biết nhiều hiểu rộng.
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Các hạ đã kiêm tri tuyệt học của hai đại cao thủ võ lâm ở Trung Nguyên là Nam Dật Công và Liễu Tiên Tử, trách nào mới trong thời gian ngắn ngủi đã lừng danh trên chốn giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả dậy quá lời!
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Nhưng lão phu còn có điều chưa rõ, muốn thỉnh giáo các hạ được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tôn Giả có diều chi thắc mắc xin cứ nói ra!
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Mấy chục năm trước lão phu đã tỷ thí chưởng pháp với Nam Dật Công cùng Liễu Tiên Tử thì khi đó lão phu còn hơn bọn họ một chút.
Tiêu Lĩnh Vu nghe lão làm nhục đến oai danh của nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu, chàng vội đáp:
- Theo nhận xét của tại hạ thì lời nhận xét của Tôn Giả chưa chắc đã đúng sự thực .
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận nói:
- Lão phu thân phận như thế này, chẳng lẽ lại đi nói dối ai ?
Tiêu Linh Vu toan lên tiếng bài bác thì Tôn Bất Tà đã cướp lời:
- Tiêu huynh đệ ! Huynh đệ hãy để Tôn Giả nói hết câu chuyện đã.
Tiêu Lĩnh Vu miễn cưỡng nhẫn nại. Trong lòng kích động chàng đáp:
- Tôn Giả nói càn, tại hạ cũng dành nghe càn vậy.
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Vì thế nên lão phu hiểu rõ Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp của Nam Dật Công phải có hai chục năm hoả hầu trở lên mới có thể phát uy lực hùng hồn. Vậy mà các hạ chưa đầy hai chục tuổi thì dù luyện võ từ lúc sơ sinh cũng chưa thể đến trình độ hoả hầu này. Đó là điều lão phu không sao hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ tự biết chưởng lực mình không bằng một phần trăm nghĩa phụ. Tôn Giả quá khen mà thôi .
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Chưởng lực các hạ so với Nam Dật Công ngày lão cùng lão phu động thủ chẳng kém nhau mấy tý. Có điều ngày ấy Nam Dật Công đã đứng tuổi và đã luyện ba chục năm công lực.
Tôn Bất Tà xen vào:
- Tư chất thiên phú mỗi người mỗi khác nên cuộc thành tựu cũng đương nhiên không giống nhau .
Bắc Thiên Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Lão phu có hỏi đến lão khiếu hoá đâu ?
Tôn Bất Tà cười ha hả đáp:
- Nhưng lão bản tính lão khiếu hoá lại thích dây vào chuyện người ta . Thiên hạ ai chẳng biết điều đó?
Tiêu Lĩnh Vu vội hỏi :
- Tôn Giả căn dặn tại hạ về điểm này là có dụng ý gì?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Lão phu nghĩ mãi không ra muốn hỏi cho biết chứ không có dụng tâm gì.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Điểm này tại hạ cũng không thể giải thích được. Nếu Tôn Giả nhất định gặng hỏi thì tại hạ chỉ biết là có lẽ vì nghĩa phụ đã truyền thụ võ công đúng phương pháp nên mau thành tựu hơn người một chút.
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Chưởng pháp của các hạ có chỗ bất đồng với Nam Dật Công . Lão phu mà không nói ra e các hạ cũng không biết được.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Câu này lão nói cũng phải.
Rối chàng hỏi:
- Tại hạ chưa phát giác ra chỗ nào khác biệt, nếu có thì có thể là do chưởng pháp tại hạ hãy còn kém tinh diệu, chưa bằng nghĩa phụ.
Bắc Thiên Tôn Giả lại nói:
- Lão phu còn muốn nói cho các hạ hay một điểm nữa: Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ là môn võ công tuyệt diệu về phòng thủ đương thời. Ngoài lão phu e rằng không còn ai phá nổi.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Tôn Giả nói vậy thì nhất định đã biết cách phá giải.
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Đúng thế ! Lão phu mà không phá giải nổi môn Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ chẳng lẽ người đời kêu bằng Bắc Thiên Tôn Giả là uổng ư ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Lão này kiến thức bao la, e rằng không phải lão nói khoác.
Lại nghe Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Còn một điểm nữa lão phu cũng cần nói rõ để tự ý các hạ lựa chọn .
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Lão này tuy cuồng ngạo nhưng cũng có khí độ.
Chàng liền hỏi:
- Tôn Giả có điều chi dạy bảo:
Bắc Thiên Tôn Giả nói :
- Suốt đời lão phu phải cùng người động thủ quá trăm chiêu lần này là thứ ba .
Nhất là các hạ lại vào hàng hậu sinh vãn bối mà đã thành tựu được đến như vậy lại càng hiếm lắm .
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng bồng bột, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, cười nói:
- Tại hạ lại không nghĩ thế vậy Tôn Giả chẳng nên nói ra những lời khen tặng.
Bình luận facebook