Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Tiêu Lĩnh Vu đứng lên lau mồ hôi trán rồi dảy dụa la lên:
-Buông ta ra!
Ðỗ Cửu chau mày nói:
-Lão đại! Thằng nhóc này tính khí quật cường. Tiểu đệ xem chừng phải điểm huyệt gã để đưa gã đi mới xong.
Hắn không chờ Thương Bát trả lời đã vung tay điểm vào thụy huyệt của Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu mê đi không biết bao lâu. Khi chàng tỉnh lại thỡ thấy mình nằm trên một chiếc giường gỗ, tai nghe nước chảy cuồn cuộn. Chàng chẳng hiểu mình đang ở địa phương nào. Chàng đưa mắt nhìn quanh thấy Thương Bát đang ngó mình mỉm cười. Hắn đứng ở bên giường cất giọng ôn tồn hỏi:
-Nhai nhi! Ngươi tỉnh rồi ư? Có muốn ăn chút gì không?
Tiêu Lĩnh Vu ngồi nhỏm dậy hỏi:
-Ðây là đâu?
Thương Bát đáp:
-Hiện chúng ta đang ở trong chiếc thuyền lớn trên sông Trường Giang.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mắt nẩy đom đóm, nhưng chàng ở trên giường gắng gượng bước xuống, tay chống vào vách thuyền đi ra ngoài khoang.
Thương Bát lạng người sang bên nhường lối cho chàng đi.
Tiêu Lĩnh Vu vừa ra ngoài khoang, ngọn gió sông thổi lại khiến thần trí chàng thư giản.
Ánh diệm dương chiếu xuống lòng sông. Nước sông chảy cuồn cuộn cồn lên những làn sóng bạc.
Ở phía xa xa buồm thuyền lố nhố. Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy trong người dễ chịu. Con thuyền chàng đứng là một chiếc mành lớn ba cột buồm đang chạy giữa dòng sông.
Sau lưng chàng, thanh âm ôn hoà của Thương Bát bỗng cất lên:
-Hài tử! Ngoài này gió lớn. Ngươi phải đứng cho vững.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Thương Bát một cái rồi cúi đầu trầm tư không nói nửa lời.
Thương Bát thấy mục quang chàng luôn luôn thay đổi dường như đang có tâm sự gì. Hắn mỉm cười hỏi:
-Hài tử! Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Ta đang nghĩ, tuy chẳng thích gì các ngươi, nhưng các ngươi chưa phải là hạng đại gian ác. Sau này ta luyện võ thành công cũng không nỡ giết các ngươi.
Thương Bát cười khanh khách hỏi:
-Ngươi muốn ai rèn luyện võ công cho?
Ngoài cửa khoang thuyền bóng người thấp thoáng. Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu đang đứng trên sạp thuyền cười lạt nói:
-Nhai nhi! Ta e rằng trên cõi đời này hiện nay ngươi khó mà tìm ra được một vị sư phụ đủ sức dạy ngươi để giết bọn ta.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới lúc Vô Vi đạo trưởng nghe đến tên Bắc Thiên Tôn Giả liền lộ vẻ khẩn trương, chàng buột miệng hỏi:
-Bắc Thiên Tôn Giả là nhân vật thế nào?
Thương Bát ngẩn người ra một lúc rồi hỏi lại:
-Bắc Thiên Tôn Giả ư? Ngươi nghe được danh hiệu này ở đâu?
Ðỗ Cửu hắng dặng một tiếng, nói xen vào:
-Thằng nhóc này ăn nói hồ đồ. Bắc Thiên Tôn Giả qua đời đã lâu. Chẳng lẽ lão còn hoàn hồn sống lại?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
-Ngươi không tin hay sao?
Ðỗ Cửu đáp:
-Dĩ nhiên ta không thể tin được!
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Ngươi không tin thì thôi, ta chẳng nói nữa.
Thương Bát vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
-Hài tử! Ngươi quả đã nghe nói đến Bắc Thiên Tôn Giả thật ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Dĩ nhiên là thật. Ta nói dối các ngươi làm chi...
Bỗng nghe tiếng mái chào bì bõm khuấy nước. Một chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng đi tới.
Khi gần đến bên thuyền lớn, đột nhiên một bóng người nhảy vọt về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Thương Bát cả giận quát lên một tiếng, đồng thời phóng chưởng đánh ra.
Tiêu Lĩnh Vu thân thể hư nhược bị luồng chưởng lực xô đẩy, chân chàng không đứng vững té lăn xuống sông bị dòng nước chảy cuồn cuộn cuốn đi.
Bóng người vừa vọt sang thuyền lớn đột nhiên xoay mình nhảy xuống dòng sông nổi ba đào.
Trung Châu Nhị Cổ võ công cao cường nhưng không biết bơi lội. Chúng thấy người kia nhảy xuống nước rồi chỉ còn cách dương mắt lên nhìn.
Chỉ trong khoảnh khắc hai người ngước mắt nhìn qua thấy đằng lái chiếc thuyền con có một đại hán ngồi đó. Ðại hán đầu đội nón trúc mình khoác áo tơi, lưng tựa vào vách thuyền không nhìn rõ mặt.
Ðại hán một tay bẻ lái một tay bơi thuyền. Con thuyền nhỏ tròng trành trên mặt nước mà thuỷ chung không bị lật đắm. Nó vẫn giữ một quảng cách đều đều với thuyền lớn.
Lảnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu khẽ nói:
-Ðại hán mặc áo tơi kia quyết không phải là người có lai lịch rõ rệt. Tiểu đệ qua bắt hắn về để tra hỏi...
Thương Bát gạt đi:
-Lão nhị! Làm thế không được...
Nhưng Ðỗ Cửu động tác cực kỳ thần tốc!
Thương Bát vừa thốt ra được mấy tiếng, người Ðỗ Cửu đã vọt lên cao hơn trượng.
Hắn vội thu hai chân về biến thành thế đầu dốc xuống chân chổng lên nhảy sang thuyền lớn. Người hắn còn lơ lửng trên không đã vươn năm ngón tay nhằm chụp xuống đại hán khoác áo tơi.
Năm ngón tay hắn sắp chụp tới vai đại hán, đột nhiên gã nằm phục xuống tránh khỏi thế chụp, đồng thời mượn thế nhảy xuống sông.
Chiêu 'Phi ưng trảo thủ' của Ðỗ Cửu đã luyện đến trình độ rất thuần thục. Thế mà đại hán chờ cho chỉ lực gần tới người mới né tránh.
Ðỗ Cửu liền biết ngay gặp phải kình địch. Hắn đề tụ chân khí, chấn động hai tay,cho hai chân hạ xuống đầu thuyền trước.
Bình sinh hắn không biết bơi lội nên lúc này hắn sợ đại hán khoác áo tơi ở dưới nước nhảy vọt lên lôi hắn xuống theo. Vì thế mà hắn không dám đứng lại trên thuyền nhỏ, vội thi triển thân pháp Ðại lực thiên kim truỵ, một thân pháp độc đáo về nội gia của hắn.
Bỗng thấy Ðỗ Cửu hạ xuống khẽ đạp vào thuyền nhỏ nhảy vọt lên như con cá chép khổng lồ hạ mình xuống thuyền lớn. Hai chân vừa hạ xuống ván thuyền, người đã đứng vững ngay. Hắn đảo mắt nhìn quanh không dám lơ là. Hiển nhiên cho đến bây giờ hắn vẫn sợ đại hán kia ở dưới nước nhảy vọt lên tập kích.
Lảnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu bôn tẩu giang hồ đã lâu, gan dạ và thận trọng. Ðúng là một hán tử có chân bản lãnh chứ không phải chỉ có hư danh.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chẳng những không thấy tăm tích Tiêu Lĩnh Vu đâu mà đại hán nhảy xuống sông cũng chưa nhô lên mặt nước lần nào.
Dòng nước cuồn cuộn chảy về phía Ðông. Con thuyền nhỏ đã bị lật úp, từ từ xoay chuyển giữa dòng sông.
Lúc nầy mới quá ngọ nhưng gặp buổi lập đông, phong cảnh trên sông đã có chiều thê lương lạnh lẽo. Ngoài hai con thuyền lớn nhỏ nầy, cách chừng một dặm không có một con thuyền nào khác.
Thương Bát, Ðỗ Cửu hai người đưa mắt nhìn nhau, nét mặt lộ vẻ kinh dị.
Ðỗ Cửu trầm giọng hỏi:
-Lão đại! Lão tính ba người kia ở dưới nước nhô lên liệu chúng mình có trông thấy chăng?
Thương Bát mỉm cửời đáp:
-Anh em mình có đui đâu mà không nhìn thấy?
Ðỗ Cửu trầm giọng nói:
-Vậy mà sao chúng ta chưa thấy bọn họ ngoi lên mặt nước?
Hắn trầm ngâm một chút rồi tiếp:
-Hai người đã chuẩn bị rồi mới đến đây, nghề bơi lội của chúng lại rất tinh thông,chắc không chết ngộp ở dưới nước. Nhưng còn Tiêu Lĩnh Vu thì sao chịu đựng lâu thế được? Ðắn bây giờ vẫn chưa thấy nhô lên?
Thương Bát nói:
-Chúng không nhô lên thỡ mình cũng chẳng thể lặn xuống mà kiếm được. Thử xem chúng chịu được lâu hay là...
Ðột nhiên hắn sa sầm nét mặt dừng lại không nói nữa.
Ngày thường hắn vẫn tươi cười vui vẻ. Dù lúc lâm địch, đối trận vẫn thản nhiên như không. Nếu chẳng gặp tình trạng cực kỳ nghiêm trọng thì hắn đã chẳng khẩn trương đến thế.
Ðỗ Cửu ở với Thương Bát lâu ngày nên hiểu lòng dạ lão đại, hắn cũng nín thở không dám ăn nói bừa bải.
Bỗng thấy Thương Bát ngửng đầu nói:
-Lão nhị! Lão nhị hãy đi tuần một lúc xem sao. Không chừng hai người kia đã đem Tiêu Lĩnh Vu lặn ngầm dưới nước xuống hạ lưu để lên bờ. Nếu chúng ta cứ ngơ ngẩn ở đây thì hỏng mất.
Ðỗ Cửu chấn động tâm thần đáp:
-Ðúng thế...
Hắn toan cất bước bỗng co lại.
Thương Bát hỏi:
-Lão nhị còn chờ gì nữa?
Ðỗ Cửu đáp:
-Nước chảy cuồn cuộn khó bề thi triển khinh công, làm sao đi được?
Thương Bát nói:
-Việc trù liệu địch là việc của ta. Còn đi bằng cách nào là việc của lão nhị.
Ðỗ Cửu ngơ ngác một chút rồi nói:
-Tiểu đệ xin tuân lệnh.
Hắn cong lưng lại đột nhiên nhảy vọt đi. Thế đi của hắn như chim én lướt sóng.
Bóng người thấp thoáng. Hắn nhảy sang chiếc thuyền con trôi ở gần đó.
Chếc thuyền con lật úp sấp rồi khó mà trèo đi được. Nhưng lòng thuyền trống rỗng nổi lềnh bềnh thành ra rất vững, không thể lật ngửa lại được. Ðỗ Cửu đã chẳng biết lội nước lại không hiểu bơi thuyền thì cái thuyền úp đối với hắn còn vững vàng hơn cái thuyền ngửa.
Thương Bát thấy Ðỗ Cửu đứng trên lưng thuyền liền mỉm cười, nói:
-Lão nhị đi đi!
Ðông thời hắn vung chưởng đẩy luồng nội lực.
Luồng chưởng phong này không lợi hại mà thực ra lực đạo rất lớn khiến người ta phải kinh ngạc. Con thuyền nhỏ vọt đi như tên bắn xuôi theo giòng nước.
Ðỗ Cửu quay lại mỉm cười. Hắn đề khí vào huyệt đan điền, xoay tay phóng chưởng đánh về phía sau đẩy thuyền đi.
Ðổ Cửu tiếp tục phóng chưởng đẩy thuyền xuống hạ lưu nhanh vun vút.
Thương Bát đứng ở đầu thuyền ngó chằm chặp vào chiếc thuyền nhỏ lướt trên giòng nước. Hắn bảo nhà đò giữ vững bánh lái xoay chuyển con thuyền để rình xem hễ thấy hai đại hán kia ló đầu lên mặt nước là hắn phóng chưởng hay liệng ám khí giết người.
Ðột nhiên về phía thượng lưu một con thuyền đen xì giương buồm chạy tới.
Thương Bát chấn động tâm thần, đảo cặp mắt chim ưng nhìn sang tưởng chừng hai đại hán kia nhảy lên chiếc thuyền con này mà bị hắn phát giác thì trốn lên trời cũng không thoát.
Con thuyền đen lướt rất nhẹ trên mặt sông thoáng cái đã đi sát bên cạnh thuyền lớn rồi chớp mắt lại lao đi rất xa chỉ còn thấy một chấm đen dần dần mất hút.
Quảng không này tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, bóng chiều đã ngả. Ánh tịch dương chiếu xuống mặt sông đỏ ối mà vẫn chưa thấy bóng một người nào nhô lên.
Vẻ mặt Thương Bát mỗi lúc một trầm trọng. Cặp lông mày nhăn tít lại.
Ðến lúc hoàng hôn, Ðỗ Cửu mướn thuyền nhỏ chạy về. Hai người ngơ ngác nhìn nhau không nói gì.
Ðỗ Cửu lộ vẻ rất mệt nhọc dường như đã kiệt lực. Hiển nhiên hắn đã xục xạo vùng hạ lưu rất kỹ lưỡng. Bản tính không thích nói nhiều, hắn trầm giọng cất tiếng:
-Kiếm chẳng thấy chi hết!
Thương Bát biết hắn đã hết sức cũng không hỏi thêm nữa.
Lại qua một lúc lâu, Ðỗ Cửu không nhịn được buông tiếng thở dài cúi đầu lẩm bẩm:
-Lạ thiệt!... Lạ thiệt!... Chẳng lẽ bọn chúng chui cả vào thủy cung...
Rồi hắn từ từ ngẩng đầu lên nói:
-Lão đại! Laừo có đoán được hai đại hán kia lai lịch thế nào không?
Thương Bát thở dài đáp:
-Chẳng những không đoán được lai lịch chúng, mà đường võ công mạnh yếu thế nào cũng chẳng biết.
Hỡi ôi! Cứ coi một tên né tránh được chiêu 'Phi ửng trảo thủ' của lão nhị thì dường như bản lãnh gã rất cao thâm. Nhưng có lẽ cũng vì chiêu đó mà gã phải nhảy xuống nước...
Hai người lẳng lặng không nói gì nữa. Chúng bôn tẩu giang hồ lâu năm, tuy chẳng phải mọi việc đều như ý , có điều gặp phải trường hợp như bữa nay thì chưa từng có bao giờ.
Chiếc thuyền lớn thuận dòng đi xuôi. Nhà lái thò đầu ra mấy lần, mãi sau mới đánh bạo hỏi:
-Hai vị định đi tới đâu mới đỗ thuyền?
Kim Toán Bàn Thương Bát lạnh lùng hắng dặng một tiếng rồi phóng chưởng đánh xuống dòng sông. Lập tức sóng nổi ba đào cuộn lại thành một cây cột nước đưa lên cao rồi đổ xuống ầm ầm.
Nhà lái ngấm ngầm la lên một tiếng:
-Ối mẹ ơi!
Rồi hắn rụt đầu vào không dám hỏi nữa.
Bỗng nghe Thương Bát nổi lên tràng cười rộ. Tiắng cười như rồng gầm vọt lên đến tận trời xanh. Hồi lâu hắn ngừng tiếng cười, vẻ mặt trầm trọng nói:
-Lão nhị! Chúng ta mấy chục năm trời mở chiêu bài buôn bán vẫn giữ được uy thế.
Không ngờ bữa nay thanh danh bị mất hết về tay hai kẻ chưa từng biết tiếng.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu nói:
-Nước sông chảy cuồn cuộn. Không chừng cả hai gã và Tiêu Lĩnh Vu đều chết chìm dưới đáy sông rồi.
Thương Bát lại thở dài nói:
-Bất luận gã còn sống hay chết rồi, chúng ta không thể đưa gã về thì còn mặt mũi nào nhìn thấy Khâu Tiẻu San nữa?
Ðỗ Cửu hỏi:
-Ðây là chuyện bất đắc dĩ. Chẳng lẽ chúng ta không thể ngộ biến tòng quyền được ư?
Thương Bát trợn mắt lên lớn tiếng quát:
-Sao? Chẳng lẽ chúng ta tự huỷ lời hứa mà mình đã kiên trì giữ được mấy chục năm nay?
Ngày thường bất luận hắn gặp việc gỡ to tát đến đâu thuỷ chung vẫn không động nộ, nhưng hiện giờ hắn đã hoàn toàn biến đổi thành người khác. Gương mặt tròn trĩnh đỏ bừng lên. Cặp mắt tròn xoe. Bao nhiêu khích động cùng phẫn nộ lộ ra ngoài hết.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu nói:
-Mấy chục năm chúng ta vẫn thủ tín. Hiện giờ không thể đem Tiêu Lĩnh Vu về giao cho Khâu Tiểu San, dĩ nhiên không còn mặt mũi nào nhìn thấy thị nữa, mà cũng mất hết thể diện với anh hùng thiên hạ. Có lý đâu còn đến hỏi người ta về chiếc chìa khóa cung cấm?
Trung Châu Nhị Cổ qua lại giang hồ chửa từng thất tín với ai. Một lời đã hứa quyết không canh cải. Bạn hữu võ lâm đều công nhận hai người này hành động rất thủ tín.
Bây giờ Tiêu Lĩnh Vu chìm xuống sông mất tích, sống thác không hay. Thế là Thương Bát không thể thực hiện lời hứa với Khâu Tiểu San được. Hắn là người tự trọng nên lúc này hào khí tiêu tan hết, chẳng còn mặt mũi nào qua lại giang hồ.
Ðỗ Cửu an ủi hắn:
-Việc đã xảy ra thế này, đại ca cũng đừng tự trách mình thái quá...
Thương Bát đột nhiên ngửng đầu lên. Cặp mắt lấp loáng ngó chằm chặp Ðỗ Cửu nói:
-Lão nhị! Anh em chúng ta kề cận nhau mấy chục năm chẳng khác chi tình cốt nhục. Không ngờ thanh danh mấy chục năm trời bỗng một sớm một chiều trôi theo dòng nước. Tiểu huynh có cách tự xử nhưng không cưỡng bách lão đệ đi theo con đường của mình...
Ðỗ Cửu rất xúc động ngắt lời:
-Sao đại ca lại nói thế? Trung Châu Nhị Cổ không thể lìa nhau được. Bây giờ đại ca đi đường nào xin nói rõ. Tiểu đệ quyết làm theo chẳng chau mày.
Thương Bát vỗ đùi nói:
-Ðược lắm! Nay chúng ta đã mất chiêu bài thì chẳng còn mặt mũi nào qua lại giang hồ. Từ giờ phút nầy trong võ lâm không còn tên tuổi hai anh em ta. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện Khâu Tiểu San. Ta muốn thay hình đổi dạng điều tra cho ra Tiêu Lĩnh Vu lạc lõng nơi đâu. Ngày nào chưa tìm thấy gã là ngày ấy không khôi phục lại chiêu bài Trung Châu Nhị Cổ nữa...
Ðỗ Cửu hỏi:
-Nếu Tiêu Lĩnh Vu chết chìm dưới đáy sông rồi thìỡ sao?
Thương Bát cười khanh khách đáp:
-Nếu vậy cái tên Trung Châu Nhị Cổ cũng vĩnh viễn chìm xuống lòng sông chứ sao?
Ðỗ Cửu thở dài nói:
-Thế là nếu Tiêu Lĩnh Vu có còn sống ở thế gian, anh em ta mới có ngày khôi phục tên tuổi.
Thương Bát nói:
-Chúng ta còn có cơ hội đem Tiêu Lĩnh Vu giao cho Khâu Tiểu San để thực hành lời hứa thì tiếng tăm Trung Châu Nhị Cổ há chẳng lừng lẫy hơn trước trên chốn giang hồ?
Ðỗ Cửu nói:
-May ở chỗ chúng ta không ấn định nhật kỳ với Khâu Tiểu San thì dù có kéo dài bảy, tám năm hay mười năm cũng không mang tiắng là người thất ước.
Quyết định chủ rồi, Thương Bát giảm bớt phần phẫn nộ, nhìn gã lái đò nói :
-Áp thuyền vào bờ đi!
Lái đò thấy thân thủ hai người ghê gớm, chẳng dám nói nửa lời. Gã biết rõ đây không phải bến xá mà cũng miễn cưỡng đẩy thuyền vào bờ.
Thương Bát dường như vội vả lên bờ, thuyền còn cách bờ hai trượng đã nhảy vọt lên.
Ðỗ Cửu móc một đĩnh bạc quẳng xuống sạp thuyền rồi cũng nhảy lên theo.
Chỗ bờ sông này rất hoang lương tịch mịch. Phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy đất bùn và đá vụn. Trong vòng mấy dặm chẳng có thôn xóm chi hết.
Ba khóm liễu cổ thụ mọc liền nhau ngay bên bờ sông.
Thương Bát đưa mắt nhìn ba cây liễu này từ từ bước tói. Hắn ngầm vận nội lực vung ngón tay viết vào cây liễu chính giữa một dòng chữ:
-Ngày 2 tháng 2 năm Bính Dần, Tiêu Lĩnh Vu rớt xuống quảng sông này .
Dưới chua: Trung Châu Nhị Cổ lưu thư.
Kim Toán Bàn Thương Bát tuy mưu tí hơn người nhưng ít đọc sách. Hắn viết xong dòng chữ này tự lấy làm thoả mản, ngửa mặt lên trời cười rộ một hồi rồi nói:
-Ta để lại dòng chữ này cũng coi là đã trả lời Khâu Tiểu San, mà cũng để cho người bạn đồng đạo võ lâm có tranh đoạt chiếc chìa khoá cung cấm khô phanh phui ra được vụ bí mật vừa phá phanh
Ðỗ Cửu nói:
-Ðúng thế! Ðạ chữ lại thế này còn có lợi là nhiều nhân vật khác trong võ lâm cùng đi điều tra xem thằng nhỏ đó còn sống hay đã chết.
Thương Bát ngửng mặt trông chiều trời thấy vừng thái dương đã lặn non đoài, bỗng hắn hú lên một tiếng dài rồi xoay mình chạy đi.
Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu bị luồng chưởng phong của Thương Bát làm chấn động rơi tõm xuống sông. Chàng chỉ thấy toàn thân lạnh buốt rồi chìm xuống. Chàng la thầm trong bụng:
-Ðời ta đến đây là hết!
Tuy chàng thân thể suy nhược nhưng tính khí quật cường, tinh thần kiên quyết hơn người. Gặp lúc sinh tử tối hậu này tâm thần vẫn không rối loạn. Chàng nín hơi để cho người lúc chìm lúc nổi trôi đi.
Ðang lúc nghẹt thở khó chịu cơ hồ không chống nổi, bỗng cảm thấy thân mình có người ôm lấy. Ðồng thời họ đặt một ống trúc vào miệng chàng, đầu kia chổng lên không.
Tiêu Lĩnh Vu đang lúc cực kỳ khó chịu liền mượn ống thở hơi. Chàng lại cảm thấy người mình có người ôm rồi đưa đi ở dưới nước. Vì nước đục nên mắt chàng không mở ra được để coi xem người này là ai. Có điều bây giờ chàng nhờ ống trúc hô hấp không đến nỗi khó chịu như trước.
Trung Châu Nhị Cổ tuy quá nửa đời người bôn tẩu giang hồ, kiến văn rộng rãi,nhưng hai người không hiểu sinh mạng cho Tiêu Lĩnh Vu khỏi bị chết ngộp. ống trúc nhỏ bé dù có nhô đầu lên trên mặt nước cũng khó mà nhìn thấy được.
Tiêu Lĩnh Vu bị ôm dưới nước không hiểu đã bao lâu, nhưng toàn thân chàng mỗi lúc một rét cóng, chân tay đều cứng đơ. Khi chàng nổi lên mặt nước đã khó bề cử động.
Có điều thần trí chàng còn tỉnh táo. Chàng biết có người đặt mình lên giường, cởi quần áo ra rồi đắp chăn bông lại. Người chàng dần dần trở lại ấm áp.
Chàng dương mắt lên nhìn thấy mình đang nằm trong khoang thuyền nhỏ. Trong thuyền đã thắp nến, đủ biết trời đã về đêm.
Một lão già tuổi ngoại năm mươi, mình khoác áo tơi, để chòm râu dê đang ngồi đối diện uống rượu với một đại hán chừng ba mươi tuổi, mình mặc áo vải dầu. Ðồ ăn uống của hai người rất giản dị. Chỉ có một đĩa cá khô và một mâm đậu phộng rang.
Hai người dùng bát ăn cơm để rót rượu uống.
Tiêu Lĩnh Vu cử động chân tay, bụng bảo dạ:
-Xem chừng hai người này cũng chẳng tử tế gì. Chắc họ lại vặn hỏi chiếc chìa khoá cung cấm.
Chàng nghĩ vậy liền ngoảnh đầu vào trong không nhìn họ nữa.
Hai người cũng chẳng hỏi han gì Tiêu Lĩnh Vu. Họ ăn uống xong liền đứng lên đi lại.
Tiêu Lĩnh Vu nằm trong khoang thuyền, nghe tiếng nước sông sóng vỗ bì bõm.
Con thuyền nhỏ đang đi ngược dòng.
Người chàng yếu đuối lại ngâm nước mấy giờ nên đã mệt nhoài. Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào thuyền.
Lão già khoác áo tơi đưa cơm canh lại, nhìn Tiêu Lĩnh Vu một hồi. Lão đặt cơm canh xuống rồi ra khỏi khoang thuyền.
Tiêu Lĩnh Vu bụng đói như cào ngồi dậy bưng cơm ăn. Hai người kia rất ít khi vào trong khoang.
Suốt một ngày qua mà họ chửa nói với chàng một câu nào.
-Buông ta ra!
Ðỗ Cửu chau mày nói:
-Lão đại! Thằng nhóc này tính khí quật cường. Tiểu đệ xem chừng phải điểm huyệt gã để đưa gã đi mới xong.
Hắn không chờ Thương Bát trả lời đã vung tay điểm vào thụy huyệt của Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu mê đi không biết bao lâu. Khi chàng tỉnh lại thỡ thấy mình nằm trên một chiếc giường gỗ, tai nghe nước chảy cuồn cuộn. Chàng chẳng hiểu mình đang ở địa phương nào. Chàng đưa mắt nhìn quanh thấy Thương Bát đang ngó mình mỉm cười. Hắn đứng ở bên giường cất giọng ôn tồn hỏi:
-Nhai nhi! Ngươi tỉnh rồi ư? Có muốn ăn chút gì không?
Tiêu Lĩnh Vu ngồi nhỏm dậy hỏi:
-Ðây là đâu?
Thương Bát đáp:
-Hiện chúng ta đang ở trong chiếc thuyền lớn trên sông Trường Giang.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mắt nẩy đom đóm, nhưng chàng ở trên giường gắng gượng bước xuống, tay chống vào vách thuyền đi ra ngoài khoang.
Thương Bát lạng người sang bên nhường lối cho chàng đi.
Tiêu Lĩnh Vu vừa ra ngoài khoang, ngọn gió sông thổi lại khiến thần trí chàng thư giản.
Ánh diệm dương chiếu xuống lòng sông. Nước sông chảy cuồn cuộn cồn lên những làn sóng bạc.
Ở phía xa xa buồm thuyền lố nhố. Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy trong người dễ chịu. Con thuyền chàng đứng là một chiếc mành lớn ba cột buồm đang chạy giữa dòng sông.
Sau lưng chàng, thanh âm ôn hoà của Thương Bát bỗng cất lên:
-Hài tử! Ngoài này gió lớn. Ngươi phải đứng cho vững.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Thương Bát một cái rồi cúi đầu trầm tư không nói nửa lời.
Thương Bát thấy mục quang chàng luôn luôn thay đổi dường như đang có tâm sự gì. Hắn mỉm cười hỏi:
-Hài tử! Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Ta đang nghĩ, tuy chẳng thích gì các ngươi, nhưng các ngươi chưa phải là hạng đại gian ác. Sau này ta luyện võ thành công cũng không nỡ giết các ngươi.
Thương Bát cười khanh khách hỏi:
-Ngươi muốn ai rèn luyện võ công cho?
Ngoài cửa khoang thuyền bóng người thấp thoáng. Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu đang đứng trên sạp thuyền cười lạt nói:
-Nhai nhi! Ta e rằng trên cõi đời này hiện nay ngươi khó mà tìm ra được một vị sư phụ đủ sức dạy ngươi để giết bọn ta.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới lúc Vô Vi đạo trưởng nghe đến tên Bắc Thiên Tôn Giả liền lộ vẻ khẩn trương, chàng buột miệng hỏi:
-Bắc Thiên Tôn Giả là nhân vật thế nào?
Thương Bát ngẩn người ra một lúc rồi hỏi lại:
-Bắc Thiên Tôn Giả ư? Ngươi nghe được danh hiệu này ở đâu?
Ðỗ Cửu hắng dặng một tiếng, nói xen vào:
-Thằng nhóc này ăn nói hồ đồ. Bắc Thiên Tôn Giả qua đời đã lâu. Chẳng lẽ lão còn hoàn hồn sống lại?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
-Ngươi không tin hay sao?
Ðỗ Cửu đáp:
-Dĩ nhiên ta không thể tin được!
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Ngươi không tin thì thôi, ta chẳng nói nữa.
Thương Bát vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
-Hài tử! Ngươi quả đã nghe nói đến Bắc Thiên Tôn Giả thật ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Dĩ nhiên là thật. Ta nói dối các ngươi làm chi...
Bỗng nghe tiếng mái chào bì bõm khuấy nước. Một chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng đi tới.
Khi gần đến bên thuyền lớn, đột nhiên một bóng người nhảy vọt về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Thương Bát cả giận quát lên một tiếng, đồng thời phóng chưởng đánh ra.
Tiêu Lĩnh Vu thân thể hư nhược bị luồng chưởng lực xô đẩy, chân chàng không đứng vững té lăn xuống sông bị dòng nước chảy cuồn cuộn cuốn đi.
Bóng người vừa vọt sang thuyền lớn đột nhiên xoay mình nhảy xuống dòng sông nổi ba đào.
Trung Châu Nhị Cổ võ công cao cường nhưng không biết bơi lội. Chúng thấy người kia nhảy xuống nước rồi chỉ còn cách dương mắt lên nhìn.
Chỉ trong khoảnh khắc hai người ngước mắt nhìn qua thấy đằng lái chiếc thuyền con có một đại hán ngồi đó. Ðại hán đầu đội nón trúc mình khoác áo tơi, lưng tựa vào vách thuyền không nhìn rõ mặt.
Ðại hán một tay bẻ lái một tay bơi thuyền. Con thuyền nhỏ tròng trành trên mặt nước mà thuỷ chung không bị lật đắm. Nó vẫn giữ một quảng cách đều đều với thuyền lớn.
Lảnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu khẽ nói:
-Ðại hán mặc áo tơi kia quyết không phải là người có lai lịch rõ rệt. Tiểu đệ qua bắt hắn về để tra hỏi...
Thương Bát gạt đi:
-Lão nhị! Làm thế không được...
Nhưng Ðỗ Cửu động tác cực kỳ thần tốc!
Thương Bát vừa thốt ra được mấy tiếng, người Ðỗ Cửu đã vọt lên cao hơn trượng.
Hắn vội thu hai chân về biến thành thế đầu dốc xuống chân chổng lên nhảy sang thuyền lớn. Người hắn còn lơ lửng trên không đã vươn năm ngón tay nhằm chụp xuống đại hán khoác áo tơi.
Năm ngón tay hắn sắp chụp tới vai đại hán, đột nhiên gã nằm phục xuống tránh khỏi thế chụp, đồng thời mượn thế nhảy xuống sông.
Chiêu 'Phi ưng trảo thủ' của Ðỗ Cửu đã luyện đến trình độ rất thuần thục. Thế mà đại hán chờ cho chỉ lực gần tới người mới né tránh.
Ðỗ Cửu liền biết ngay gặp phải kình địch. Hắn đề tụ chân khí, chấn động hai tay,cho hai chân hạ xuống đầu thuyền trước.
Bình sinh hắn không biết bơi lội nên lúc này hắn sợ đại hán khoác áo tơi ở dưới nước nhảy vọt lên lôi hắn xuống theo. Vì thế mà hắn không dám đứng lại trên thuyền nhỏ, vội thi triển thân pháp Ðại lực thiên kim truỵ, một thân pháp độc đáo về nội gia của hắn.
Bỗng thấy Ðỗ Cửu hạ xuống khẽ đạp vào thuyền nhỏ nhảy vọt lên như con cá chép khổng lồ hạ mình xuống thuyền lớn. Hai chân vừa hạ xuống ván thuyền, người đã đứng vững ngay. Hắn đảo mắt nhìn quanh không dám lơ là. Hiển nhiên cho đến bây giờ hắn vẫn sợ đại hán kia ở dưới nước nhảy vọt lên tập kích.
Lảnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu bôn tẩu giang hồ đã lâu, gan dạ và thận trọng. Ðúng là một hán tử có chân bản lãnh chứ không phải chỉ có hư danh.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chẳng những không thấy tăm tích Tiêu Lĩnh Vu đâu mà đại hán nhảy xuống sông cũng chưa nhô lên mặt nước lần nào.
Dòng nước cuồn cuộn chảy về phía Ðông. Con thuyền nhỏ đã bị lật úp, từ từ xoay chuyển giữa dòng sông.
Lúc nầy mới quá ngọ nhưng gặp buổi lập đông, phong cảnh trên sông đã có chiều thê lương lạnh lẽo. Ngoài hai con thuyền lớn nhỏ nầy, cách chừng một dặm không có một con thuyền nào khác.
Thương Bát, Ðỗ Cửu hai người đưa mắt nhìn nhau, nét mặt lộ vẻ kinh dị.
Ðỗ Cửu trầm giọng hỏi:
-Lão đại! Lão tính ba người kia ở dưới nước nhô lên liệu chúng mình có trông thấy chăng?
Thương Bát mỉm cửời đáp:
-Anh em mình có đui đâu mà không nhìn thấy?
Ðỗ Cửu trầm giọng nói:
-Vậy mà sao chúng ta chưa thấy bọn họ ngoi lên mặt nước?
Hắn trầm ngâm một chút rồi tiếp:
-Hai người đã chuẩn bị rồi mới đến đây, nghề bơi lội của chúng lại rất tinh thông,chắc không chết ngộp ở dưới nước. Nhưng còn Tiêu Lĩnh Vu thì sao chịu đựng lâu thế được? Ðắn bây giờ vẫn chưa thấy nhô lên?
Thương Bát nói:
-Chúng không nhô lên thỡ mình cũng chẳng thể lặn xuống mà kiếm được. Thử xem chúng chịu được lâu hay là...
Ðột nhiên hắn sa sầm nét mặt dừng lại không nói nữa.
Ngày thường hắn vẫn tươi cười vui vẻ. Dù lúc lâm địch, đối trận vẫn thản nhiên như không. Nếu chẳng gặp tình trạng cực kỳ nghiêm trọng thì hắn đã chẳng khẩn trương đến thế.
Ðỗ Cửu ở với Thương Bát lâu ngày nên hiểu lòng dạ lão đại, hắn cũng nín thở không dám ăn nói bừa bải.
Bỗng thấy Thương Bát ngửng đầu nói:
-Lão nhị! Lão nhị hãy đi tuần một lúc xem sao. Không chừng hai người kia đã đem Tiêu Lĩnh Vu lặn ngầm dưới nước xuống hạ lưu để lên bờ. Nếu chúng ta cứ ngơ ngẩn ở đây thì hỏng mất.
Ðỗ Cửu chấn động tâm thần đáp:
-Ðúng thế...
Hắn toan cất bước bỗng co lại.
Thương Bát hỏi:
-Lão nhị còn chờ gì nữa?
Ðỗ Cửu đáp:
-Nước chảy cuồn cuộn khó bề thi triển khinh công, làm sao đi được?
Thương Bát nói:
-Việc trù liệu địch là việc của ta. Còn đi bằng cách nào là việc của lão nhị.
Ðỗ Cửu ngơ ngác một chút rồi nói:
-Tiểu đệ xin tuân lệnh.
Hắn cong lưng lại đột nhiên nhảy vọt đi. Thế đi của hắn như chim én lướt sóng.
Bóng người thấp thoáng. Hắn nhảy sang chiếc thuyền con trôi ở gần đó.
Chếc thuyền con lật úp sấp rồi khó mà trèo đi được. Nhưng lòng thuyền trống rỗng nổi lềnh bềnh thành ra rất vững, không thể lật ngửa lại được. Ðỗ Cửu đã chẳng biết lội nước lại không hiểu bơi thuyền thì cái thuyền úp đối với hắn còn vững vàng hơn cái thuyền ngửa.
Thương Bát thấy Ðỗ Cửu đứng trên lưng thuyền liền mỉm cười, nói:
-Lão nhị đi đi!
Ðông thời hắn vung chưởng đẩy luồng nội lực.
Luồng chưởng phong này không lợi hại mà thực ra lực đạo rất lớn khiến người ta phải kinh ngạc. Con thuyền nhỏ vọt đi như tên bắn xuôi theo giòng nước.
Ðỗ Cửu quay lại mỉm cười. Hắn đề khí vào huyệt đan điền, xoay tay phóng chưởng đánh về phía sau đẩy thuyền đi.
Ðổ Cửu tiếp tục phóng chưởng đẩy thuyền xuống hạ lưu nhanh vun vút.
Thương Bát đứng ở đầu thuyền ngó chằm chặp vào chiếc thuyền nhỏ lướt trên giòng nước. Hắn bảo nhà đò giữ vững bánh lái xoay chuyển con thuyền để rình xem hễ thấy hai đại hán kia ló đầu lên mặt nước là hắn phóng chưởng hay liệng ám khí giết người.
Ðột nhiên về phía thượng lưu một con thuyền đen xì giương buồm chạy tới.
Thương Bát chấn động tâm thần, đảo cặp mắt chim ưng nhìn sang tưởng chừng hai đại hán kia nhảy lên chiếc thuyền con này mà bị hắn phát giác thì trốn lên trời cũng không thoát.
Con thuyền đen lướt rất nhẹ trên mặt sông thoáng cái đã đi sát bên cạnh thuyền lớn rồi chớp mắt lại lao đi rất xa chỉ còn thấy một chấm đen dần dần mất hút.
Quảng không này tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, bóng chiều đã ngả. Ánh tịch dương chiếu xuống mặt sông đỏ ối mà vẫn chưa thấy bóng một người nào nhô lên.
Vẻ mặt Thương Bát mỗi lúc một trầm trọng. Cặp lông mày nhăn tít lại.
Ðến lúc hoàng hôn, Ðỗ Cửu mướn thuyền nhỏ chạy về. Hai người ngơ ngác nhìn nhau không nói gì.
Ðỗ Cửu lộ vẻ rất mệt nhọc dường như đã kiệt lực. Hiển nhiên hắn đã xục xạo vùng hạ lưu rất kỹ lưỡng. Bản tính không thích nói nhiều, hắn trầm giọng cất tiếng:
-Kiếm chẳng thấy chi hết!
Thương Bát biết hắn đã hết sức cũng không hỏi thêm nữa.
Lại qua một lúc lâu, Ðỗ Cửu không nhịn được buông tiếng thở dài cúi đầu lẩm bẩm:
-Lạ thiệt!... Lạ thiệt!... Chẳng lẽ bọn chúng chui cả vào thủy cung...
Rồi hắn từ từ ngẩng đầu lên nói:
-Lão đại! Laừo có đoán được hai đại hán kia lai lịch thế nào không?
Thương Bát thở dài đáp:
-Chẳng những không đoán được lai lịch chúng, mà đường võ công mạnh yếu thế nào cũng chẳng biết.
Hỡi ôi! Cứ coi một tên né tránh được chiêu 'Phi ửng trảo thủ' của lão nhị thì dường như bản lãnh gã rất cao thâm. Nhưng có lẽ cũng vì chiêu đó mà gã phải nhảy xuống nước...
Hai người lẳng lặng không nói gì nữa. Chúng bôn tẩu giang hồ lâu năm, tuy chẳng phải mọi việc đều như ý , có điều gặp phải trường hợp như bữa nay thì chưa từng có bao giờ.
Chiếc thuyền lớn thuận dòng đi xuôi. Nhà lái thò đầu ra mấy lần, mãi sau mới đánh bạo hỏi:
-Hai vị định đi tới đâu mới đỗ thuyền?
Kim Toán Bàn Thương Bát lạnh lùng hắng dặng một tiếng rồi phóng chưởng đánh xuống dòng sông. Lập tức sóng nổi ba đào cuộn lại thành một cây cột nước đưa lên cao rồi đổ xuống ầm ầm.
Nhà lái ngấm ngầm la lên một tiếng:
-Ối mẹ ơi!
Rồi hắn rụt đầu vào không dám hỏi nữa.
Bỗng nghe Thương Bát nổi lên tràng cười rộ. Tiắng cười như rồng gầm vọt lên đến tận trời xanh. Hồi lâu hắn ngừng tiếng cười, vẻ mặt trầm trọng nói:
-Lão nhị! Chúng ta mấy chục năm trời mở chiêu bài buôn bán vẫn giữ được uy thế.
Không ngờ bữa nay thanh danh bị mất hết về tay hai kẻ chưa từng biết tiếng.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu nói:
-Nước sông chảy cuồn cuộn. Không chừng cả hai gã và Tiêu Lĩnh Vu đều chết chìm dưới đáy sông rồi.
Thương Bát lại thở dài nói:
-Bất luận gã còn sống hay chết rồi, chúng ta không thể đưa gã về thì còn mặt mũi nào nhìn thấy Khâu Tiẻu San nữa?
Ðỗ Cửu hỏi:
-Ðây là chuyện bất đắc dĩ. Chẳng lẽ chúng ta không thể ngộ biến tòng quyền được ư?
Thương Bát trợn mắt lên lớn tiếng quát:
-Sao? Chẳng lẽ chúng ta tự huỷ lời hứa mà mình đã kiên trì giữ được mấy chục năm nay?
Ngày thường bất luận hắn gặp việc gỡ to tát đến đâu thuỷ chung vẫn không động nộ, nhưng hiện giờ hắn đã hoàn toàn biến đổi thành người khác. Gương mặt tròn trĩnh đỏ bừng lên. Cặp mắt tròn xoe. Bao nhiêu khích động cùng phẫn nộ lộ ra ngoài hết.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu nói:
-Mấy chục năm chúng ta vẫn thủ tín. Hiện giờ không thể đem Tiêu Lĩnh Vu về giao cho Khâu Tiểu San, dĩ nhiên không còn mặt mũi nào nhìn thấy thị nữa, mà cũng mất hết thể diện với anh hùng thiên hạ. Có lý đâu còn đến hỏi người ta về chiếc chìa khóa cung cấm?
Trung Châu Nhị Cổ qua lại giang hồ chửa từng thất tín với ai. Một lời đã hứa quyết không canh cải. Bạn hữu võ lâm đều công nhận hai người này hành động rất thủ tín.
Bây giờ Tiêu Lĩnh Vu chìm xuống sông mất tích, sống thác không hay. Thế là Thương Bát không thể thực hiện lời hứa với Khâu Tiểu San được. Hắn là người tự trọng nên lúc này hào khí tiêu tan hết, chẳng còn mặt mũi nào qua lại giang hồ.
Ðỗ Cửu an ủi hắn:
-Việc đã xảy ra thế này, đại ca cũng đừng tự trách mình thái quá...
Thương Bát đột nhiên ngửng đầu lên. Cặp mắt lấp loáng ngó chằm chặp Ðỗ Cửu nói:
-Lão nhị! Anh em chúng ta kề cận nhau mấy chục năm chẳng khác chi tình cốt nhục. Không ngờ thanh danh mấy chục năm trời bỗng một sớm một chiều trôi theo dòng nước. Tiểu huynh có cách tự xử nhưng không cưỡng bách lão đệ đi theo con đường của mình...
Ðỗ Cửu rất xúc động ngắt lời:
-Sao đại ca lại nói thế? Trung Châu Nhị Cổ không thể lìa nhau được. Bây giờ đại ca đi đường nào xin nói rõ. Tiểu đệ quyết làm theo chẳng chau mày.
Thương Bát vỗ đùi nói:
-Ðược lắm! Nay chúng ta đã mất chiêu bài thì chẳng còn mặt mũi nào qua lại giang hồ. Từ giờ phút nầy trong võ lâm không còn tên tuổi hai anh em ta. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện Khâu Tiểu San. Ta muốn thay hình đổi dạng điều tra cho ra Tiêu Lĩnh Vu lạc lõng nơi đâu. Ngày nào chưa tìm thấy gã là ngày ấy không khôi phục lại chiêu bài Trung Châu Nhị Cổ nữa...
Ðỗ Cửu hỏi:
-Nếu Tiêu Lĩnh Vu chết chìm dưới đáy sông rồi thìỡ sao?
Thương Bát cười khanh khách đáp:
-Nếu vậy cái tên Trung Châu Nhị Cổ cũng vĩnh viễn chìm xuống lòng sông chứ sao?
Ðỗ Cửu thở dài nói:
-Thế là nếu Tiêu Lĩnh Vu có còn sống ở thế gian, anh em ta mới có ngày khôi phục tên tuổi.
Thương Bát nói:
-Chúng ta còn có cơ hội đem Tiêu Lĩnh Vu giao cho Khâu Tiểu San để thực hành lời hứa thì tiếng tăm Trung Châu Nhị Cổ há chẳng lừng lẫy hơn trước trên chốn giang hồ?
Ðỗ Cửu nói:
-May ở chỗ chúng ta không ấn định nhật kỳ với Khâu Tiểu San thì dù có kéo dài bảy, tám năm hay mười năm cũng không mang tiắng là người thất ước.
Quyết định chủ rồi, Thương Bát giảm bớt phần phẫn nộ, nhìn gã lái đò nói :
-Áp thuyền vào bờ đi!
Lái đò thấy thân thủ hai người ghê gớm, chẳng dám nói nửa lời. Gã biết rõ đây không phải bến xá mà cũng miễn cưỡng đẩy thuyền vào bờ.
Thương Bát dường như vội vả lên bờ, thuyền còn cách bờ hai trượng đã nhảy vọt lên.
Ðỗ Cửu móc một đĩnh bạc quẳng xuống sạp thuyền rồi cũng nhảy lên theo.
Chỗ bờ sông này rất hoang lương tịch mịch. Phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy đất bùn và đá vụn. Trong vòng mấy dặm chẳng có thôn xóm chi hết.
Ba khóm liễu cổ thụ mọc liền nhau ngay bên bờ sông.
Thương Bát đưa mắt nhìn ba cây liễu này từ từ bước tói. Hắn ngầm vận nội lực vung ngón tay viết vào cây liễu chính giữa một dòng chữ:
-Ngày 2 tháng 2 năm Bính Dần, Tiêu Lĩnh Vu rớt xuống quảng sông này .
Dưới chua: Trung Châu Nhị Cổ lưu thư.
Kim Toán Bàn Thương Bát tuy mưu tí hơn người nhưng ít đọc sách. Hắn viết xong dòng chữ này tự lấy làm thoả mản, ngửa mặt lên trời cười rộ một hồi rồi nói:
-Ta để lại dòng chữ này cũng coi là đã trả lời Khâu Tiểu San, mà cũng để cho người bạn đồng đạo võ lâm có tranh đoạt chiếc chìa khoá cung cấm khô phanh phui ra được vụ bí mật vừa phá phanh
Ðỗ Cửu nói:
-Ðúng thế! Ðạ chữ lại thế này còn có lợi là nhiều nhân vật khác trong võ lâm cùng đi điều tra xem thằng nhỏ đó còn sống hay đã chết.
Thương Bát ngửng mặt trông chiều trời thấy vừng thái dương đã lặn non đoài, bỗng hắn hú lên một tiếng dài rồi xoay mình chạy đi.
Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu bị luồng chưởng phong của Thương Bát làm chấn động rơi tõm xuống sông. Chàng chỉ thấy toàn thân lạnh buốt rồi chìm xuống. Chàng la thầm trong bụng:
-Ðời ta đến đây là hết!
Tuy chàng thân thể suy nhược nhưng tính khí quật cường, tinh thần kiên quyết hơn người. Gặp lúc sinh tử tối hậu này tâm thần vẫn không rối loạn. Chàng nín hơi để cho người lúc chìm lúc nổi trôi đi.
Ðang lúc nghẹt thở khó chịu cơ hồ không chống nổi, bỗng cảm thấy thân mình có người ôm lấy. Ðồng thời họ đặt một ống trúc vào miệng chàng, đầu kia chổng lên không.
Tiêu Lĩnh Vu đang lúc cực kỳ khó chịu liền mượn ống thở hơi. Chàng lại cảm thấy người mình có người ôm rồi đưa đi ở dưới nước. Vì nước đục nên mắt chàng không mở ra được để coi xem người này là ai. Có điều bây giờ chàng nhờ ống trúc hô hấp không đến nỗi khó chịu như trước.
Trung Châu Nhị Cổ tuy quá nửa đời người bôn tẩu giang hồ, kiến văn rộng rãi,nhưng hai người không hiểu sinh mạng cho Tiêu Lĩnh Vu khỏi bị chết ngộp. ống trúc nhỏ bé dù có nhô đầu lên trên mặt nước cũng khó mà nhìn thấy được.
Tiêu Lĩnh Vu bị ôm dưới nước không hiểu đã bao lâu, nhưng toàn thân chàng mỗi lúc một rét cóng, chân tay đều cứng đơ. Khi chàng nổi lên mặt nước đã khó bề cử động.
Có điều thần trí chàng còn tỉnh táo. Chàng biết có người đặt mình lên giường, cởi quần áo ra rồi đắp chăn bông lại. Người chàng dần dần trở lại ấm áp.
Chàng dương mắt lên nhìn thấy mình đang nằm trong khoang thuyền nhỏ. Trong thuyền đã thắp nến, đủ biết trời đã về đêm.
Một lão già tuổi ngoại năm mươi, mình khoác áo tơi, để chòm râu dê đang ngồi đối diện uống rượu với một đại hán chừng ba mươi tuổi, mình mặc áo vải dầu. Ðồ ăn uống của hai người rất giản dị. Chỉ có một đĩa cá khô và một mâm đậu phộng rang.
Hai người dùng bát ăn cơm để rót rượu uống.
Tiêu Lĩnh Vu cử động chân tay, bụng bảo dạ:
-Xem chừng hai người này cũng chẳng tử tế gì. Chắc họ lại vặn hỏi chiếc chìa khoá cung cấm.
Chàng nghĩ vậy liền ngoảnh đầu vào trong không nhìn họ nữa.
Hai người cũng chẳng hỏi han gì Tiêu Lĩnh Vu. Họ ăn uống xong liền đứng lên đi lại.
Tiêu Lĩnh Vu nằm trong khoang thuyền, nghe tiếng nước sông sóng vỗ bì bõm.
Con thuyền nhỏ đang đi ngược dòng.
Người chàng yếu đuối lại ngâm nước mấy giờ nên đã mệt nhoài. Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào thuyền.
Lão già khoác áo tơi đưa cơm canh lại, nhìn Tiêu Lĩnh Vu một hồi. Lão đặt cơm canh xuống rồi ra khỏi khoang thuyền.
Tiêu Lĩnh Vu bụng đói như cào ngồi dậy bưng cơm ăn. Hai người kia rất ít khi vào trong khoang.
Suốt một ngày qua mà họ chửa nói với chàng một câu nào.
Bình luận facebook