Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Tam thất còn gọi là ba không,gồm Thất Sắc-Thất Học-Thất Đức,nghĩa là không có sắc-không có học-không có đức
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Lam Nguyệt chìm dần vào bóng tối. Xung quanh nàng chỉ toàn một màu đen,yên tĩnh đến đáng sợ. Nàng vừa bị Boss đâm,vì tổ chức. Dừng một chút,nàng bắt đầu thấy cơ hồ có đốm lửa tí tách trong bóng đêm dày đặc,nó cho nàng cảm giác ấm áp hơn. Chợt toàn thân nàng bỗng nóng bừng,nàng thất kinh,thì ra những đốm lửa đó là khởi nguồn của một đám lửa lớn. Nó bùng lên,bao vây nàng,giam giữ nàng trong cái nóng bức và bỏng rát của nó.
Trương Lam Nguyệt giật mình ngồi dậy,xoa xoa hai thái dương,tự trấn an mình đó chỉ là ác mộng. Nhìn lại,nàng đang ở trong một căn nhà dột nát,bốn vách tường nứt nẻ,bong tróc,cả căn nhà trống trơ không có gì ngoại trừ một cái giường ọp ẹp,cũ nát,một cái tủ gỗ đựng quần áo đã bị mối mục,một cái bàn bị gãy một chân phải chồng lên mấy viên đá,vài cái bát sứt mẻ và một bộ ấm nước tưởng chừng đã là đồ cổ từ bao giờ. Một giả thiết đặt ra trong đầu Trương Lam Nguyệt:Nàng xuyên không. Nhìn lại,đây cũng không phải nhà nàng,Boss đã giết rồi hoả thiêu nàng,chỉ có giả thiết này là hợp lý.
Nàng giở chăn,định bước xuống giường thì chợt khuỵ xuống,đừng nói là nàng xuyên vào phế nhân nhé. Định thần lại một cút,nàng mới thấy chân mình đầy vết roi,cả tay cũng vậy,có lẽ,thân thể này đã bị hành hạ rất ác liệt nên mới chết. Nàng trở lại giường,chậm rãi tìm hiểu về chủ nhân trước của khối thân thể này.
Nàng ấy tên Thượng Quan Lam Nguyệt,tứ tiểu thư Thượng Quan gia ở Thiên Tang quốc,14 tuổi. Mẹ nàng họ Bạch,không rõ tên,thường gọi là Bạch di nương. 14 năm trước,sau khi sinh nàng,Bạch di nương vốn thân thể yếu ớt sinh non,vậy còn bị bệnh nên chết ngay sau khi nàng ra đời. Thượng Quan gia vốn không ưa Bạch di nương,thấy nàng lớn lên xấu xí,thân thể yếu ớt,vừa không biết cầm kì thi hoạ,vừa yếu đuối nhu nhược nên đem nàng đẩy vào đây. Vậy nên địa vị của Thượng Quan Lam Nguyệt ở phủ đã kém lại càng kém hơn,đến gia đinh cũng bắt nạt nàng,nha hoàn bà tử thì ngày ngày đánh đập nàng đến chết.
Trương Lam Nguyệt vừa nhớ vừa nắm chặt tay,cơ hồ muốn đánh gãy cái giường ọp ẹp này,cho dù là sát thủ,nàng cũng chưa bao giờ đối xử với người vô tội tàn nhẫn như vậy. Thượng Quan gia này,nhìn bề ngoài thì tốt đẹp,mà bên trong lại tàn nhẫn như vậy.
Không thể tha thứ
Nhưng cũng thật tội cho Thượng Quan Lam Nguyệt này,Thượng Quan gia đối xử với nàng không nhân tính,nàng còn nuôi hy vọng một ngày được họ chấp nhận. Hừ,đúng là vừa đáng thương vừa ngu ngốc. Bất quá,Thượng Quan Lam Nguyệt tam thất không còn cho bọn họ khi dễ nữa đâu,nàng sẽ làm Thượng Quan Lam Nguyệt trước kia trở thành một Thượng Quan Lam Nguyệt hoàn toàn khác.
Thượng Quan gia rồi sẽ biết,Thượng Quan Lam Nguyệt thực sự là ai
Trương Lam Nguyệt bước khỏi giường,đôi chân đau như vẻ gãy từng khúc xương nàng nhưng nàng mặc kệ,lảo đảo đi đến bên trước gương đồng. Trong gượng,một gương mặt xấu xí hiện ra. Nói xấu xí thì không đúng lắm nhưng cũng không quá đáng bởi trên gương mặt kia có cả chục vết sẹo lồi lõm,to nhỏ khác nhau,tuy cũng qua điều trị nhưng vẫn hiện hữu rõ ràng. Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lại,đôi lam mâu chợt lên,nàng đã thực sự căm hận Thượng Quan gia rồi. Sẹo này,vừa nhìn đã biết là do đánh đập để lại hậu quả,nàng không ngờ,một đứa bé 14 tuổi lại bị chính người thân của mình hành hạ đến như vậy. Nợ này,bằng mọi cách phải bắt bọn họ trả đủ.
Cánh cửa căn phòng bật mở,Trương Lam Nguyệt liếc nhìn người kia,đôi mắt băng lãnh dịu đi vài phần. Đây là Huyên Huyên,nàng trước là nha hoàn bên cạnh Bạch di nương,sau khi dinh nương mất thì trở thành nha hoàn của nàng,Huyên Huyên đã cùng nàng tới đây,ngày ngày hầu hạ nàng khi nàng bị dày đến cái nơi hoang vắng như này.Huyên Huyên nhanh chóng bước đến bên nàng,quỳ xuống,hai bàn tay nắm chặt ống áo đã buông ra. Nàng cười gượng,lấy từ trong ống áo ra một lọ thuốc,đổ ra tay rồi bôi lên mặt cho nàng,nhẹ nhàng nói:"Tiểu thư nô tỳ mới lén lấy được lọ thuốc bôi này của đại tiểu thư. Người bôi cho đỡ sẹo. Tội nghiệp người,nếu không có những vết sẹo xấu xí nay,thì tiểu thư hẳn là một mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành rồi". Trương Lam Nguyệt nhìn Huyên Huyên cười gượng,lạnh giọng hỏi:"Huyên Huyên,em có sao không?".Huyên Huyên lần đầu tiên thấy tiểu thư quan tâm mình,trong mắt không giấu nổi ngạc nhiên,Trương Lam Nguyệt lại lên tiếng:"Em đừng lo. Ta không sao. Chỉ là,Thượng Quan gia đã bắt ta phải trở nên như vậy thôi"."Tiểu thư,người,người thay đổi.ô ô,tốt quá"-Huyên Huyên mừng rỡ nhìn nàng,nước mắt không kìm được mà trào ra. "Tiểu thư có lẽ cũng đói rồi. Để em đi lấy bữa trưa cho người"-Huyên Huyên đứng dậy,lau nước mắt nói,không kìm nổi sự vui mừng. Nàng gật đầu,đợi Huyên Huyên ra khỏi cửa rồi trở lại giường,lấy một con dao cắt máu nhỏ lên gối,giọng lạnh như băng nói:"Ta,Trương Lam Nguyệt,hôm nay dùng máu của mình để thề bằng mọi giá phải trả thù cho Thượng Quan Lam Nguyệt xấu số,phải giẫm cái Thượng Quan gia này dưới chân"
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Lam Nguyệt chìm dần vào bóng tối. Xung quanh nàng chỉ toàn một màu đen,yên tĩnh đến đáng sợ. Nàng vừa bị Boss đâm,vì tổ chức. Dừng một chút,nàng bắt đầu thấy cơ hồ có đốm lửa tí tách trong bóng đêm dày đặc,nó cho nàng cảm giác ấm áp hơn. Chợt toàn thân nàng bỗng nóng bừng,nàng thất kinh,thì ra những đốm lửa đó là khởi nguồn của một đám lửa lớn. Nó bùng lên,bao vây nàng,giam giữ nàng trong cái nóng bức và bỏng rát của nó.
Trương Lam Nguyệt giật mình ngồi dậy,xoa xoa hai thái dương,tự trấn an mình đó chỉ là ác mộng. Nhìn lại,nàng đang ở trong một căn nhà dột nát,bốn vách tường nứt nẻ,bong tróc,cả căn nhà trống trơ không có gì ngoại trừ một cái giường ọp ẹp,cũ nát,một cái tủ gỗ đựng quần áo đã bị mối mục,một cái bàn bị gãy một chân phải chồng lên mấy viên đá,vài cái bát sứt mẻ và một bộ ấm nước tưởng chừng đã là đồ cổ từ bao giờ. Một giả thiết đặt ra trong đầu Trương Lam Nguyệt:Nàng xuyên không. Nhìn lại,đây cũng không phải nhà nàng,Boss đã giết rồi hoả thiêu nàng,chỉ có giả thiết này là hợp lý.
Nàng giở chăn,định bước xuống giường thì chợt khuỵ xuống,đừng nói là nàng xuyên vào phế nhân nhé. Định thần lại một cút,nàng mới thấy chân mình đầy vết roi,cả tay cũng vậy,có lẽ,thân thể này đã bị hành hạ rất ác liệt nên mới chết. Nàng trở lại giường,chậm rãi tìm hiểu về chủ nhân trước của khối thân thể này.
Nàng ấy tên Thượng Quan Lam Nguyệt,tứ tiểu thư Thượng Quan gia ở Thiên Tang quốc,14 tuổi. Mẹ nàng họ Bạch,không rõ tên,thường gọi là Bạch di nương. 14 năm trước,sau khi sinh nàng,Bạch di nương vốn thân thể yếu ớt sinh non,vậy còn bị bệnh nên chết ngay sau khi nàng ra đời. Thượng Quan gia vốn không ưa Bạch di nương,thấy nàng lớn lên xấu xí,thân thể yếu ớt,vừa không biết cầm kì thi hoạ,vừa yếu đuối nhu nhược nên đem nàng đẩy vào đây. Vậy nên địa vị của Thượng Quan Lam Nguyệt ở phủ đã kém lại càng kém hơn,đến gia đinh cũng bắt nạt nàng,nha hoàn bà tử thì ngày ngày đánh đập nàng đến chết.
Trương Lam Nguyệt vừa nhớ vừa nắm chặt tay,cơ hồ muốn đánh gãy cái giường ọp ẹp này,cho dù là sát thủ,nàng cũng chưa bao giờ đối xử với người vô tội tàn nhẫn như vậy. Thượng Quan gia này,nhìn bề ngoài thì tốt đẹp,mà bên trong lại tàn nhẫn như vậy.
Không thể tha thứ
Nhưng cũng thật tội cho Thượng Quan Lam Nguyệt này,Thượng Quan gia đối xử với nàng không nhân tính,nàng còn nuôi hy vọng một ngày được họ chấp nhận. Hừ,đúng là vừa đáng thương vừa ngu ngốc. Bất quá,Thượng Quan Lam Nguyệt tam thất không còn cho bọn họ khi dễ nữa đâu,nàng sẽ làm Thượng Quan Lam Nguyệt trước kia trở thành một Thượng Quan Lam Nguyệt hoàn toàn khác.
Thượng Quan gia rồi sẽ biết,Thượng Quan Lam Nguyệt thực sự là ai
Trương Lam Nguyệt bước khỏi giường,đôi chân đau như vẻ gãy từng khúc xương nàng nhưng nàng mặc kệ,lảo đảo đi đến bên trước gương đồng. Trong gượng,một gương mặt xấu xí hiện ra. Nói xấu xí thì không đúng lắm nhưng cũng không quá đáng bởi trên gương mặt kia có cả chục vết sẹo lồi lõm,to nhỏ khác nhau,tuy cũng qua điều trị nhưng vẫn hiện hữu rõ ràng. Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lại,đôi lam mâu chợt lên,nàng đã thực sự căm hận Thượng Quan gia rồi. Sẹo này,vừa nhìn đã biết là do đánh đập để lại hậu quả,nàng không ngờ,một đứa bé 14 tuổi lại bị chính người thân của mình hành hạ đến như vậy. Nợ này,bằng mọi cách phải bắt bọn họ trả đủ.
Cánh cửa căn phòng bật mở,Trương Lam Nguyệt liếc nhìn người kia,đôi mắt băng lãnh dịu đi vài phần. Đây là Huyên Huyên,nàng trước là nha hoàn bên cạnh Bạch di nương,sau khi dinh nương mất thì trở thành nha hoàn của nàng,Huyên Huyên đã cùng nàng tới đây,ngày ngày hầu hạ nàng khi nàng bị dày đến cái nơi hoang vắng như này.Huyên Huyên nhanh chóng bước đến bên nàng,quỳ xuống,hai bàn tay nắm chặt ống áo đã buông ra. Nàng cười gượng,lấy từ trong ống áo ra một lọ thuốc,đổ ra tay rồi bôi lên mặt cho nàng,nhẹ nhàng nói:"Tiểu thư nô tỳ mới lén lấy được lọ thuốc bôi này của đại tiểu thư. Người bôi cho đỡ sẹo. Tội nghiệp người,nếu không có những vết sẹo xấu xí nay,thì tiểu thư hẳn là một mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành rồi". Trương Lam Nguyệt nhìn Huyên Huyên cười gượng,lạnh giọng hỏi:"Huyên Huyên,em có sao không?".Huyên Huyên lần đầu tiên thấy tiểu thư quan tâm mình,trong mắt không giấu nổi ngạc nhiên,Trương Lam Nguyệt lại lên tiếng:"Em đừng lo. Ta không sao. Chỉ là,Thượng Quan gia đã bắt ta phải trở nên như vậy thôi"."Tiểu thư,người,người thay đổi.ô ô,tốt quá"-Huyên Huyên mừng rỡ nhìn nàng,nước mắt không kìm được mà trào ra. "Tiểu thư có lẽ cũng đói rồi. Để em đi lấy bữa trưa cho người"-Huyên Huyên đứng dậy,lau nước mắt nói,không kìm nổi sự vui mừng. Nàng gật đầu,đợi Huyên Huyên ra khỏi cửa rồi trở lại giường,lấy một con dao cắt máu nhỏ lên gối,giọng lạnh như băng nói:"Ta,Trương Lam Nguyệt,hôm nay dùng máu của mình để thề bằng mọi giá phải trả thù cho Thượng Quan Lam Nguyệt xấu số,phải giẫm cái Thượng Quan gia này dưới chân"
Bình luận facebook