Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Một thoáng ngại ngùng
Dung Âm nhìn người đàn ông cao ráo có nụ cười ấm áp rạng rỡ ấy, đôi mắt cô rụt rè nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm lấy bàn tay cô…
Kiến Hào thấy Dung Âm im lặng, ánh mắt của cô dịu dàng nhìn xuống…cũng tò mò nhìn theo…
Khi phát hiện ra mình vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay cô không buông, Kiến Hào giật thót mình, vội vàng buông tay ra…
_ Xin lỗi cô! Tôi bất nhã quá!
_ Không sao đâu ạ!
Dung Âm lắc đầu, tuy miệng nói không sao nhưng đôi chân cô cũng khẽ lùi lại một chút để tạo khoảng cách với hắn. Phản ứng của Dung Âm tuy khẽ khàng, nhưng đương nhiên không thể qua được mắt của Kiến Hào…Trong lòng mắt tinh quái lấp lánh một tia say mê thích thú…
_ Nãy giờ cô vẫn chưa hề nói tên cô cho tôi…Không biết tôi có được phép biết tên cô không?
Kiến Hào lịch thiệp hỏi, lần này tay chân của hắn không dám động chạm lung tung nữa, giữ bàn tay mình siết nhẹ…
_ À…thật thất lẽ! Tôi họ Mộ, tên là Dung Âm!
_ Cô Mộ!
Mộ Tuấn Văn nãy giờ đứng bên cạnh, hết nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, lại nhìn Dung Âm dè dặt cúi đầu ẩn nhẫn….trong lòng lập tức xuất hiện một chút ngờ vực lao xao như có một cơn gió thổi qua...1
_ Không biết ngài đã nhận lại được chiếc đồng hồ chưa?
Dung Âm nhẹ giọng khẽ hỏi, lập tức Kiến Hào kéo cao tay áo của mình lên, để lộ ra chiếc đồng hồ nạm đá quý sáng lấp lánh.
_ Hôm nay tôi đến đây cũng là muốn cảm ơn cô! Thật lòng tôi không biết mình đã đánh rơi nó ở đâu cả…Nếu như không nhờ cô mang nó tới Tập đoàn Mạ…
_ Chỉ cần vật về với chủ là tốt rồi! Anh đừng khách sáo!
Ngay khi Kiến Hào định nhắc tới tên Tập đoàn Mạc thị, Dung Âm rất nhanh lập tức ngắt lời, khiến cho cả Kiến Hào lẫn cha cô đều ngạc nhiên dồn ánh mắt về mình…
Cố không tỏ ra bối rối, Dung Âm khẽ mỉm cười, gò má của cô ửng hồng lên…
_ Tôi nghĩ rằng bất kì ai vào trường hợp của tôi cũng sẽ làm như vậy thôi!
_ Tôi thì nghĩ không phải bất kì ai đâu!
Kiến Hào nhún vai, lịch thiệp nghiêng đầu trả lời. Dáng vẻ phóng khoáng năng động của hắn tương phản với sự e ấp dịu dàng của Dung Âm…giống như một khung cảnh thường thấy trong những tiểu thuyết ngôn tình…
Ánh mắt của hắn đặt lên hàng mi rụt rè, xuống chóp mũi xinh xắn, đôi môi khẽ mím nhẹ lại của Dung Âm…không thể che dấu đi sự thích thú….
Dung Âm không hề trang điểm, đương nhiên nhan sắc của cô không thể rực rỡ nổi bật, nhưng chính sự dung dị dịu dàng ấy của cô lại khiến Kiến Hào không cách nào có thể rời mắt…
Hắn đã đi rất nhiều nơi, từ Châu Á cho tới Châu Âu, thậm chí tới cả vùng Lục Địa Đen….nhưng chưa từng có cô gái nào sở hữu trọn vẹn tất cả những gì hắn thích ở một người phụ nữ…như cô!
Kiến Hào rất muốn ngắm Dung Âm thêm một chút nữa, nhưng mà hắn lại không muốn buổi gặp đầu tiên của mình với cô lại khiến Dung Âm có ấn tượng rằng hắn là một kẻ háo sắc….Hơn nữa....
Ánh mắt đầy cảnh giác của bố cô bên cạnh khiến hắn có chút chột dạ…
Kiến Hào rất nhanh, lập tức nhìn về tủ thức ăn đầy đặn ngon mắt của Dung Âm…Vốn dĩ hắn không hề có ý định muốn ăn trưa từ đầu, thế mà vừa nhìn những món ăn mà Dung Âm bày trước mắt, nước miếng của hắn tự động lại tứa ra…
_ Đây là quán cơm của cô sao?
_ Vâng!
Dung Âm gật đầu, len lén trao ánh mắt ngại ngùng bất lực với cha mình khi Kiến Hào tỉnh bơ cúi người ngắm nghía những món ăn thơm ngon bày trên khay sạch sẽ…
_ Vừa hay tôi cũng đang muốn dùng cơm trưa. Cô chủ! Có thể cho tôi một suất không?
_ Dạ…được thôi! Anh muốn ăn gì ạ?
Dung Âm bối rối gật đầu, vén nhẹ sợi tóc đang xõa xuống trước gương mặt, nhìn Kiến Hào liên tục ngắm nghía những món ăn với ánh mắt cân nhắc thích thú…
Rồi khi hắn đứng thẳng dậy, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi, và thanh âm quả quyết khiến cho Dung Âm ngây cả người.
_ Tất cả đi!
_ D…dạ?
_ Tôi muốn thử tất cả các món của cô…Mỗi món một chút được không?
_ Ơ…được….được ạ! Không….không sao!
Dung Âm miệng thì nói không sao, mà đôi môi cứ vấp vào nhau bối rối…
_ Anh ngồi đi ạ! Tôi sẽ mang đồ tới ngay!
Dung Âm nhẹ giọng nói và Kiến Hào tươi tỉnh đi vào. Nhưng tính cách của hắn là khi thích một điều gì đó thì không cách nào rời mắt…Kiến Hào vừa đi vừa ngắm Dung Âm đang lựa đồ ăn cô hắn…Dáng người cúi thấp, đôi mắt chăm chú của Dung Âm khiến cho Kiến Hào không thể rời mắt, trong khi đôi chân của hắn vẫn bước về phía trước….Rồi bỗng nhiên…
RẦM!
Tiếng động lớn ầm ầm vang lên, khiến cho Dung Âm giật nảy người đến mức đánh rơi cả kẹp thức ăn trong tay.
Mọi người hoảng hốt nhìn về phía có tiếng động…và thấy Kiến Hào nằm sóng soài trên nền đất với một chiếc ghế bị đổ chỏng chơ bên cạnh.
_ Trời ơi….cậu có sao không?
Cha cô vội vàng chạy tới, đỡ cho Kiến Hào ngồi dậy. Dung Âm cũng bỏ việc đang làm, lo lắng tiến tới…
Gương mặt anh tuấn của Kiến Hào đỏ dừ lên như thể vừa trải qua một cuộc thi chạy việt dã. Thân thể cao lớn của hắn lồm cồm bò dậy, vừa xấu hổ vừa mất mặt, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi trạng thái nằm sóng xoài dưới nền đất thế này…Nhưng mà…
RẦM!
_ ÔI CÁI ĐẦU TÔI!1
Vì quá vội vã đứng dậy, Kiến Hào không để ý hắn đang nằm dưới một cái bàn, lúc vội vã đứng dậy, đỉnh đầu của hắn va rầm vào gầm bàn, mạnh đến mức làm đổ cả lọ tăm quế trên bàn, còn hắn thì lăn đùng ra đất một lần nữa, tay ôm đầu la lên ầm ĩ.
Dung Âm giật thót mình, những vị khách bên trong quán cũng bị hắn chọc cho một trận ôm bụng cười ngặt nghẽo, có người còn bị sặc cơm, ôm ngực húng hắng ho, chả dàn dụa nước mắt.
_ Anh có đau không? Có sao không?
_ Sao mà vội vàng thế cháu? Nào ngồi dậy!
Mộ Tuấn Văn cùng Dung Âm vội vã đỡ Kiến Hào dậy. Thân thể của hắn cũng chẳng thua kém gì Mạc Thiệu Khiêm, vừa cao vừa cồng kềnh, khiến cho hai bố con cô chật vật mãi mới kéo được hắn lên.
Kiến Hào lập cập ngồi xuống ghế, lúc này Dung Âm mới nhìn thấy trán của hắn đã sưng đỏ lên một cục.
_ Thôi chết rồi…để cha đi lấy dầu cao xoa cho cậu ấy!
_ Dạ!
Mộ Tuấn Văn vội vàng tất tả chạy đi tìm dầu cao khi nhìn thấy cái trán sưng vù của Kiến Hào.1
Dung Âm vội vã chạy đi rót một ly trà cam quế cho Kiến Hào, nhìn bàn tay đang che đi vầng trán và cả gương mặt của hắn, lo lắng hỏi…
_ Có đau lắm không?
_ Dầu cao này con!
Mộ Tuấn Văn đã trở lại, vội vã đưa lọ dầu cao cho cô…
_ Tôi bôi dầu giúp anh nhé? Kiến Hào?
Nhưng cho dù cô có gọi thế nào, Kiến Hào cũng không nhúc nhích. Dung Âm lo lắng nhìn cha mình…Cô đột nhiên có chút sờ sợ….nhỡ đâu cú đập đầu vừa rồi khiến hắn bị chấn thương thì sao?
_ Anh có sao không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra?
_ Không….tôi không sao….Chẳng qua là…
Thanh âm trầm trầm vang lên, nhỏ tới mức Dung Âm và Mộ Tuấn Văn phải cúi người, căng tai ra để nghe hắn nói…
_ Tôi…xấu hổ…không dám ngẩng đầu lên nữa!
Không ai bảo ai…gần như là ngay tức khắc…Dung Âm nhẽ nhéo tay Mộ Tuấn Văn, còn ông thì nắm chặt tay con gái….Cả hai cố gắng nhắc nhở đối phương không được cười phá lên…
Dung Âm nhịn cười đến mức đỏ hết cả mặt, đôi môi cô bị cắn tới mức hồng rực dấu răng…
_ Không…không sao đâu…Tôi….tôi giúp anh bôi dầu cao!
Dung Âm ấp úng nói, nhìn Kiến Hào cúi đầu thở dài….rồi từ từ buông tay ra…
Vết đỏ ửng rõ rệt trên trán hắn, nhưng cũng không đến nỗi sưng to lắm. Dung Âm mỉm cười, mở lọ dầu rồi đổ một chút ra tay, dịu dàng nói…
_ Không sao đâu…cũng không tệ lắm! Xoa chút dầu cao là sẽ đỡ!
Ngón tay nhỏ nhắn của Dung Âm khẽ chạm lên vết sưng của Kiến Hào, cố gắng nhẹ nhàng hết sức để không làm hắn đau.
Kiến Hào lặng ngắm đôi mắt trong vắt của Dung Âm với ánh nhìn vô cùng ấm áp…Vết sưng trên trán hắn được Dung Âm xoa xoa rất nhẹ...còn chẳng hề cảm thấy đau…
_ Đau không?
_ Không!
Kiến Hào nhẹ giọng trả lời, nhìn Dung Âm mỉm cười rồi thu tay về...Đột nhiên Kiến Hào cảm thấy tiếc quá…Lẽ ra hắn phải ôm đầu rên rỉ thêm một chút nữa thay vì nói rằng mình không đau…
_ Tại sáng nay tôi lau nhà bằng nước lau sàn mà quên mất không lau lại một lần nước nữa, khiến cho sàn nhà bị trơn…Sáng nay cha tôi cũng bị ngã một lần đúng chỗ này! Cha nhỉ!
_ Hả? Ơ….À…À đúng rồi! Đúng rồi đó!
Mộ Tuấn Văn đờ ra nhìn Dung Âm kín đáo nháy mắt với ông, lập tức hiểu ra vấn đề, liền nhanh nhẹn gật gật đầu phụ họa với lời nói dối của Dung Âm.
Kiến Hào đương nhiên biết Dung Âm đang cố tìm cách nói dối để khiến cho hắn bớt ngần ngại, lập tức trong lòng hắn như có một dòng nước ấm áp chảy qua…
Sự dịu dàng tinh tế của Dung Âm thật sự khiến Kiến Hào xúc động…
Nhìn vào đôi mắt trong vắt của Dung Âm, Kiến Hào nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Cám ơn cô!
Dung Âm khẽ gật đầu, cố gắng không để ý quá mức sâu xa…rằng trong lời cảm ơn đó…có vẻ dường như còn có điều gì đó ẩn ý….
Một thoáng ngập ngừng xen giữa hắn và cô…!
****
Đầu tuần có phiếu VOTE rùi...Hi vọng các tình yêu dành phiếu để VOTE cho Kỳ Kỳ nha
Like truyện cho Kỳ Kỳ nhé...Đọc chương nào like chương đó nha, đừng lười Like mỗi một chương
THEO DÕI TÀI KHOẢN CỦA KỲ KỲ để tiếp thêm cho Kỳ động lực nha
Kiến Hào thấy Dung Âm im lặng, ánh mắt của cô dịu dàng nhìn xuống…cũng tò mò nhìn theo…
Khi phát hiện ra mình vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay cô không buông, Kiến Hào giật thót mình, vội vàng buông tay ra…
_ Xin lỗi cô! Tôi bất nhã quá!
_ Không sao đâu ạ!
Dung Âm lắc đầu, tuy miệng nói không sao nhưng đôi chân cô cũng khẽ lùi lại một chút để tạo khoảng cách với hắn. Phản ứng của Dung Âm tuy khẽ khàng, nhưng đương nhiên không thể qua được mắt của Kiến Hào…Trong lòng mắt tinh quái lấp lánh một tia say mê thích thú…
_ Nãy giờ cô vẫn chưa hề nói tên cô cho tôi…Không biết tôi có được phép biết tên cô không?
Kiến Hào lịch thiệp hỏi, lần này tay chân của hắn không dám động chạm lung tung nữa, giữ bàn tay mình siết nhẹ…
_ À…thật thất lẽ! Tôi họ Mộ, tên là Dung Âm!
_ Cô Mộ!
Mộ Tuấn Văn nãy giờ đứng bên cạnh, hết nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, lại nhìn Dung Âm dè dặt cúi đầu ẩn nhẫn….trong lòng lập tức xuất hiện một chút ngờ vực lao xao như có một cơn gió thổi qua...1
_ Không biết ngài đã nhận lại được chiếc đồng hồ chưa?
Dung Âm nhẹ giọng khẽ hỏi, lập tức Kiến Hào kéo cao tay áo của mình lên, để lộ ra chiếc đồng hồ nạm đá quý sáng lấp lánh.
_ Hôm nay tôi đến đây cũng là muốn cảm ơn cô! Thật lòng tôi không biết mình đã đánh rơi nó ở đâu cả…Nếu như không nhờ cô mang nó tới Tập đoàn Mạ…
_ Chỉ cần vật về với chủ là tốt rồi! Anh đừng khách sáo!
Ngay khi Kiến Hào định nhắc tới tên Tập đoàn Mạc thị, Dung Âm rất nhanh lập tức ngắt lời, khiến cho cả Kiến Hào lẫn cha cô đều ngạc nhiên dồn ánh mắt về mình…
Cố không tỏ ra bối rối, Dung Âm khẽ mỉm cười, gò má của cô ửng hồng lên…
_ Tôi nghĩ rằng bất kì ai vào trường hợp của tôi cũng sẽ làm như vậy thôi!
_ Tôi thì nghĩ không phải bất kì ai đâu!
Kiến Hào nhún vai, lịch thiệp nghiêng đầu trả lời. Dáng vẻ phóng khoáng năng động của hắn tương phản với sự e ấp dịu dàng của Dung Âm…giống như một khung cảnh thường thấy trong những tiểu thuyết ngôn tình…
Ánh mắt của hắn đặt lên hàng mi rụt rè, xuống chóp mũi xinh xắn, đôi môi khẽ mím nhẹ lại của Dung Âm…không thể che dấu đi sự thích thú….
Dung Âm không hề trang điểm, đương nhiên nhan sắc của cô không thể rực rỡ nổi bật, nhưng chính sự dung dị dịu dàng ấy của cô lại khiến Kiến Hào không cách nào có thể rời mắt…
Hắn đã đi rất nhiều nơi, từ Châu Á cho tới Châu Âu, thậm chí tới cả vùng Lục Địa Đen….nhưng chưa từng có cô gái nào sở hữu trọn vẹn tất cả những gì hắn thích ở một người phụ nữ…như cô!
Kiến Hào rất muốn ngắm Dung Âm thêm một chút nữa, nhưng mà hắn lại không muốn buổi gặp đầu tiên của mình với cô lại khiến Dung Âm có ấn tượng rằng hắn là một kẻ háo sắc….Hơn nữa....
Ánh mắt đầy cảnh giác của bố cô bên cạnh khiến hắn có chút chột dạ…
Kiến Hào rất nhanh, lập tức nhìn về tủ thức ăn đầy đặn ngon mắt của Dung Âm…Vốn dĩ hắn không hề có ý định muốn ăn trưa từ đầu, thế mà vừa nhìn những món ăn mà Dung Âm bày trước mắt, nước miếng của hắn tự động lại tứa ra…
_ Đây là quán cơm của cô sao?
_ Vâng!
Dung Âm gật đầu, len lén trao ánh mắt ngại ngùng bất lực với cha mình khi Kiến Hào tỉnh bơ cúi người ngắm nghía những món ăn thơm ngon bày trên khay sạch sẽ…
_ Vừa hay tôi cũng đang muốn dùng cơm trưa. Cô chủ! Có thể cho tôi một suất không?
_ Dạ…được thôi! Anh muốn ăn gì ạ?
Dung Âm bối rối gật đầu, vén nhẹ sợi tóc đang xõa xuống trước gương mặt, nhìn Kiến Hào liên tục ngắm nghía những món ăn với ánh mắt cân nhắc thích thú…
Rồi khi hắn đứng thẳng dậy, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi, và thanh âm quả quyết khiến cho Dung Âm ngây cả người.
_ Tất cả đi!
_ D…dạ?
_ Tôi muốn thử tất cả các món của cô…Mỗi món một chút được không?
_ Ơ…được….được ạ! Không….không sao!
Dung Âm miệng thì nói không sao, mà đôi môi cứ vấp vào nhau bối rối…
_ Anh ngồi đi ạ! Tôi sẽ mang đồ tới ngay!
Dung Âm nhẹ giọng nói và Kiến Hào tươi tỉnh đi vào. Nhưng tính cách của hắn là khi thích một điều gì đó thì không cách nào rời mắt…Kiến Hào vừa đi vừa ngắm Dung Âm đang lựa đồ ăn cô hắn…Dáng người cúi thấp, đôi mắt chăm chú của Dung Âm khiến cho Kiến Hào không thể rời mắt, trong khi đôi chân của hắn vẫn bước về phía trước….Rồi bỗng nhiên…
RẦM!
Tiếng động lớn ầm ầm vang lên, khiến cho Dung Âm giật nảy người đến mức đánh rơi cả kẹp thức ăn trong tay.
Mọi người hoảng hốt nhìn về phía có tiếng động…và thấy Kiến Hào nằm sóng soài trên nền đất với một chiếc ghế bị đổ chỏng chơ bên cạnh.
_ Trời ơi….cậu có sao không?
Cha cô vội vàng chạy tới, đỡ cho Kiến Hào ngồi dậy. Dung Âm cũng bỏ việc đang làm, lo lắng tiến tới…
Gương mặt anh tuấn của Kiến Hào đỏ dừ lên như thể vừa trải qua một cuộc thi chạy việt dã. Thân thể cao lớn của hắn lồm cồm bò dậy, vừa xấu hổ vừa mất mặt, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi trạng thái nằm sóng xoài dưới nền đất thế này…Nhưng mà…
RẦM!
_ ÔI CÁI ĐẦU TÔI!1
Vì quá vội vã đứng dậy, Kiến Hào không để ý hắn đang nằm dưới một cái bàn, lúc vội vã đứng dậy, đỉnh đầu của hắn va rầm vào gầm bàn, mạnh đến mức làm đổ cả lọ tăm quế trên bàn, còn hắn thì lăn đùng ra đất một lần nữa, tay ôm đầu la lên ầm ĩ.
Dung Âm giật thót mình, những vị khách bên trong quán cũng bị hắn chọc cho một trận ôm bụng cười ngặt nghẽo, có người còn bị sặc cơm, ôm ngực húng hắng ho, chả dàn dụa nước mắt.
_ Anh có đau không? Có sao không?
_ Sao mà vội vàng thế cháu? Nào ngồi dậy!
Mộ Tuấn Văn cùng Dung Âm vội vã đỡ Kiến Hào dậy. Thân thể của hắn cũng chẳng thua kém gì Mạc Thiệu Khiêm, vừa cao vừa cồng kềnh, khiến cho hai bố con cô chật vật mãi mới kéo được hắn lên.
Kiến Hào lập cập ngồi xuống ghế, lúc này Dung Âm mới nhìn thấy trán của hắn đã sưng đỏ lên một cục.
_ Thôi chết rồi…để cha đi lấy dầu cao xoa cho cậu ấy!
_ Dạ!
Mộ Tuấn Văn vội vàng tất tả chạy đi tìm dầu cao khi nhìn thấy cái trán sưng vù của Kiến Hào.1
Dung Âm vội vã chạy đi rót một ly trà cam quế cho Kiến Hào, nhìn bàn tay đang che đi vầng trán và cả gương mặt của hắn, lo lắng hỏi…
_ Có đau lắm không?
_ Dầu cao này con!
Mộ Tuấn Văn đã trở lại, vội vã đưa lọ dầu cao cho cô…
_ Tôi bôi dầu giúp anh nhé? Kiến Hào?
Nhưng cho dù cô có gọi thế nào, Kiến Hào cũng không nhúc nhích. Dung Âm lo lắng nhìn cha mình…Cô đột nhiên có chút sờ sợ….nhỡ đâu cú đập đầu vừa rồi khiến hắn bị chấn thương thì sao?
_ Anh có sao không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra?
_ Không….tôi không sao….Chẳng qua là…
Thanh âm trầm trầm vang lên, nhỏ tới mức Dung Âm và Mộ Tuấn Văn phải cúi người, căng tai ra để nghe hắn nói…
_ Tôi…xấu hổ…không dám ngẩng đầu lên nữa!
Không ai bảo ai…gần như là ngay tức khắc…Dung Âm nhẽ nhéo tay Mộ Tuấn Văn, còn ông thì nắm chặt tay con gái….Cả hai cố gắng nhắc nhở đối phương không được cười phá lên…
Dung Âm nhịn cười đến mức đỏ hết cả mặt, đôi môi cô bị cắn tới mức hồng rực dấu răng…
_ Không…không sao đâu…Tôi….tôi giúp anh bôi dầu cao!
Dung Âm ấp úng nói, nhìn Kiến Hào cúi đầu thở dài….rồi từ từ buông tay ra…
Vết đỏ ửng rõ rệt trên trán hắn, nhưng cũng không đến nỗi sưng to lắm. Dung Âm mỉm cười, mở lọ dầu rồi đổ một chút ra tay, dịu dàng nói…
_ Không sao đâu…cũng không tệ lắm! Xoa chút dầu cao là sẽ đỡ!
Ngón tay nhỏ nhắn của Dung Âm khẽ chạm lên vết sưng của Kiến Hào, cố gắng nhẹ nhàng hết sức để không làm hắn đau.
Kiến Hào lặng ngắm đôi mắt trong vắt của Dung Âm với ánh nhìn vô cùng ấm áp…Vết sưng trên trán hắn được Dung Âm xoa xoa rất nhẹ...còn chẳng hề cảm thấy đau…
_ Đau không?
_ Không!
Kiến Hào nhẹ giọng trả lời, nhìn Dung Âm mỉm cười rồi thu tay về...Đột nhiên Kiến Hào cảm thấy tiếc quá…Lẽ ra hắn phải ôm đầu rên rỉ thêm một chút nữa thay vì nói rằng mình không đau…
_ Tại sáng nay tôi lau nhà bằng nước lau sàn mà quên mất không lau lại một lần nước nữa, khiến cho sàn nhà bị trơn…Sáng nay cha tôi cũng bị ngã một lần đúng chỗ này! Cha nhỉ!
_ Hả? Ơ….À…À đúng rồi! Đúng rồi đó!
Mộ Tuấn Văn đờ ra nhìn Dung Âm kín đáo nháy mắt với ông, lập tức hiểu ra vấn đề, liền nhanh nhẹn gật gật đầu phụ họa với lời nói dối của Dung Âm.
Kiến Hào đương nhiên biết Dung Âm đang cố tìm cách nói dối để khiến cho hắn bớt ngần ngại, lập tức trong lòng hắn như có một dòng nước ấm áp chảy qua…
Sự dịu dàng tinh tế của Dung Âm thật sự khiến Kiến Hào xúc động…
Nhìn vào đôi mắt trong vắt của Dung Âm, Kiến Hào nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Cám ơn cô!
Dung Âm khẽ gật đầu, cố gắng không để ý quá mức sâu xa…rằng trong lời cảm ơn đó…có vẻ dường như còn có điều gì đó ẩn ý….
Một thoáng ngập ngừng xen giữa hắn và cô…!
****
Đầu tuần có phiếu VOTE rùi...Hi vọng các tình yêu dành phiếu để VOTE cho Kỳ Kỳ nha
Like truyện cho Kỳ Kỳ nhé...Đọc chương nào like chương đó nha, đừng lười Like mỗi một chương
THEO DÕI TÀI KHOẢN CỦA KỲ KỲ để tiếp thêm cho Kỳ động lực nha
Bình luận facebook