Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan-107
Chương 107: Có lý thì không phải nhượng bộ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ôn Thủ Ức đích thân lái xe, đưa bọn họ tới căn hộ gần với Viện đại học Harvard.
“Giáo sư Hà bảo mọi người đến sớm một chút vì visa du học F1 của hai người có yêu cầu học phần. Thực ra hai người đến với Đại học Luậ5t của Viện đại học Harvard với tư cách là sinh viên trao đổi. Giáo sư Hà sẽ mở lớp học hè vào tháng Bảy và tháng Tám, hai người theo học lớp hè củ4a thầy ấy có thể có được sáu tín chỉ.” Ôn Thủ Ức đưa hai tờ thời khóa biểu cho Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh.
Cố Niệm Chi lặng lẽ đẩy Hoàng sư huynh một cái, thấp giọng nói: “Tháng Bảy Quốc hội nghỉ họp rồi, phải tới tháng Chín mới họp lại...”
Nghe thì như là đang khen ngợi, nhưng sao cái ngữ khí này nghe lại khó chịu thế nhỉ.
Vì chuyện phỏng vấn lúc trước nên Cố Niệm Chi vẫn còn có thành kiến với Ôn Thủ Ức.
Vì thế bây giờ Ôn Thủ Ức có nói gì, cô cũng đều có thái độ hoài nghi, dè dặt.
Nhưng mà lần này không cần cô phải ra tay.
Có một Âm Thế Hùng siêu bao che người nhà, lại nhanh mồm nhanh miệng ở bên cạnh, thì anh ta ắt sẽ dạy cho Ôn Thủ Ức biết cách làm người chỉ trong vài phút.
“Cô là trợ giảng Ôn đúng không nhỉ?'' Âm Thế Hùng lườm một cái, “Dù gì cô cũng là trợ giảng của khoa Luật, vậy mà nói chuyện chỉ ở trình độ này thôi sao? Mặc dù tôi không học luật nhưng cũng nghe ra lúc nãy cô đang phỉ báng Niệm Chi nhà tôi. Cô có tin là tôi có thể kiện cô, khiến cô mất bát cơm không?”
Ôn Thủ Ức thoáng ngẩn người, không thể tin được lại có người dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Trên đời này, cô ta tự tin rằng ngoài Hà Chi Sơ thì không ai có thể thiếu tôn trọng cô ta như thế này.
“Vậy sao? Vậy anh đi kiện đi! Tôi chờ giấy triệu tập của tòa án“. Ôn Thủ Ức sẽ không yếu thế trước mặt người khác.
Lúc này Cố Niệm Chi mới xen vào một câu, cô khẽ mỉm cười nói: “Anh Đại Hùng à, để cô ấy mất bát cơm cũng không cần phải tới tòa án đâu, cứ báo thẳng với giảng viên rằng cô ta cố ý chèn ép sinh viên là được rồi. Giáo sư Hà là một người rất công bằng, chính trực, em tin thầy ấy sẽ chủ trì công lý thôi.”
Quả nhiên là đánh rắn đánh dập đầu.
Ôn Thủ Ức không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hà Chi Sơ.
Sắc mặt của cô ta thay đổi liên tục trong nháy mắt, Cố Niệm Chi nhìn thấy vậy lại càng xem thường cô ta hơn.
“... Bạn học Cố này, vừa rồi tôi chỉ đùa tí thôi, em sẽ không so đo như vậy chứ?” Lòng bàn tay Ôn Thủ Ức nắm lại chảy đầy mồ hôi, nhẫn nhịn sự nhục nhã cực độ này, khéo léo nhận sai với Cố Niệm Chi.
Hoàng sư huynh ngồi bên cạnh xem mà như được mở rộng tầm mắt, giờ thấy Ôn Thủ Ức đã nhận lỗi, bèn vỗ nhẹ vào vai Cố Niệm Chi một cái, giảng hòa nói: “Được rồi, được rồi, đều là đùa với nhau thôi mà, đừng coi là thật.” Nói xong, anh ta lại chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đến Mỹ, tối đi chỗ nào ăn mừng một chút không?”
Ôn Thủ Ức mỉm cười gật đầu với Hoàng sư huynh, tỏ vẻ đồng ý, “Bữa tối của mọi người tôi đã chuẩn bị xong rồi, tối sẽ có xe đến đón mọi người đi ăn.” Nói xong, cô ta lại gật đầu với Cố Niệm Chi, quay người lên xe rồi đi.
Cố Niệm Chi nghịch chiếc chìa khóa căn hộ trong tay, bĩu môi với chiếc xe đang đi mất hút.
Hoàng sư huynh vội khuyên cô: “Niệm Chi ơi, em đừng hành động theo cảm tính. Cô ta là trợ giảng của Giáo sư Hà, làm căng với cô ta thì người thua thiệt là em. Chúng ta phải biết điều một chút...”
Cố Niệm Chi thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nhẫn nhịn, Ôn Thủ Ức sẽ không xem thường cô ư? Đương nhiên sẽ không.
Vậy thì vì sao cô phải nhẫn nhịn?
Dù sao, bất luận cô có nhẫn nhịn hay không, thì khi Ôn Thủ Ức nhìn thấy cô cũng sẽ giống như ăn phải thuốc súng vậy, không nổ cô hai câu thì không thể nói chuyện tử tế được, cũng thật đáng thương.
“Hoàng sư huynh, anh đừng sợ, từ trước đến giờ Cố Niệm Chi em đây không khuất phục trước quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể thay đổi, không sợ bất cứ một thế lực độc ác nào. Nếu như trợ giảng Ôn khó dễ anh, anh cứ nói với em, em sẽ ra mặt giúp anh!” Cô nói với khí khái cao ngất trời. Khóe miệng Hoàng sư huynh run lên, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, Cố Niệm Chi đúng là nghé con nên không sợ cọp, can đảm quá cơ...
Âm Thế Hùng đang nhai kẹo cao su, tươi cười gật đầu với Hoàng sư huynh, “Hoàng sư huynh, sau này nhờ bảo bọc Niệm Chi của chúng ta nhiều hơn nhé, con bé còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, nếu như có đắc tội gì với anh thì mong anh đừng nóng giận. Anh cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh dạy dỗ con bé.” Nói xong, còn giả vờ nhìn Cố Niệm Chi một cách uy nghiêm.
Cố Niệm Chi bật cười cúi đầu xuống, dáng vẻ chẳng hề sợ hãi chút nào.
Ba người cười cười nói nói tiến vào thang máy của căn hộ.
Ôn Thủ Ức cho bọn họ ở căn hộ trên tầng năm, hai căn ở đầu và cuối hành lang.
Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng đẩy hành lý vào, khá hài lòng với diện tích của căn hộ này.
Mặc dù chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng tổng diện tích căn hộ tầm một trăm năm mươi mét vuông, rất rộng rãi.
Đặt hành lý xuống xong, chuyện đầu tiên Âm Thế Hùng làm chính là lấy thiết bị chống tia hồng ngoại ra, đi một lượt quanh toàn bộ căn hộ từ trong ra ngoài, không bỏ qua bất kỳ một xó xỉnh nào, bao gồm cả tủ quần áo âm tường, tủ âm tường trong phòng tắm và mọi ngóc ngách dưới giường.
Thật không ngờ, anh ta tìm ra được ít nhất là năm chiếc camera ẩn.
“Không thể ở đây được.” Âm Thế Hùng cầm búa đập vỡ từng cái camera kia, “Em đi tìm quản lý chung cư, bảo họ đổi cho chúng ta một phòng khác.”
Cố Niệm Chi vội vàng vâng dạ, đi một mình xuống chỗ quản lý ở tầng dưới yêu cầu đổi phòng.
Lúc đầu, quản lý chung cư ở Mỹ không bằng lòng lắm, cho đến lúc Cố Niệm Chi đưa hai chiếc camera bị đập nát đặt ở trên bàn cô ta, nói bằng tiếng Anh: “Đây là thứ mà chúng tôi vừa tìm thấy ở trong phòng đã đặt. Dựa vào cái này, tôi có thể kiện khiến cho chung cư của các cô phá sản.”
Sắc mặt của quản lý chung cư chợt biến đổi, lập tức đứng lên nói: “Tôi có thể đảm bảo, chỗ chúng tôi tuyệt đối chưa bao giờ có thứ như thế này, chỉ sợ người khác vu oan hãm hại.”
“Có phải vu oan hãm hại hay không thì tôi không biết, nếu cô muốn dàn xếp một cách ổn thỏa, được thôi, trước tiên đổi cho tôi một phòng khác đã. Tôi tự chọn.” Cố Niệm Chi vô cùng cương quyết nói.
Người Mỹ chính là như thế, có lý thì nhất định không được nhượng bộ.
Bạn khách sáo, người ta sẽ tưởng bạn sợ, càng không coi bạn ra gì.
Miễn là không cãi nhau ầm ĩ là được.
Giọng của Cố Niệm Chi nhẹ nhàng, chỉ dùng thái độ và ngữ khí rất quả quyết thôi.
Quản lý chung cư đó chớp mắt liền biến thành một người dân thành thị nhiệt tình, đích thân dẫn Cố Niệm Chi đi chọn phỏng.
Vì tòa nhà chung cư này nằm sát với Viện đại học Harvard nên hầu hết thời gian đều có người ở hết rồi.
Bây giờ có phòng trống là vì đang trong kỳ nghỉ hè, một nhóm sinh viên tốt nghiệp đã đi rồi, mà sinh viên mới thì vẫn chưa nhập học, vì thế mới có căn hộ trống bỏ không để Cố Niệm Chi chọn.
Cố Niệm Chi gọi Âm Thế Hùng tới, hai người lặng lẽ cầm máy thăm dò, chậm rãi đi lại trong căn hộ bỏ trống, cuối cùng chọn được một căn hướng về phía Nam có hai phòng ngủ ở tầng sáu.
Trong căn hộ này không có camera ẩn, thực ra ngoài cái phòng mà Ôn Thủ Ức đặt cho họ, những căn phòng khác mà bọn họ xem xét đều không có camera như thế.
Cố Niệm Chi không chút khách khí nói với quản lý chung cư: “Căn này đi, cô ghi nợ vào tài khoản của người ở căn hộ kia.”
“Không thành vấn đề, tiền thuê hai căn hộ này là như nhau, có thể đổi mà không mất phí.” Quản lý chung cư cười tươi đến nỗi trên mặt như nở một đóa hoa, rất dễ nói chuyện.
Đi đi lại lại cả một buổi chiều, Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng mới thu xếp hết đồ đạc mang đến căn phòng tầng sáu này.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Giáo sư Hà bảo mọi người đến sớm một chút vì visa du học F1 của hai người có yêu cầu học phần. Thực ra hai người đến với Đại học Luậ5t của Viện đại học Harvard với tư cách là sinh viên trao đổi. Giáo sư Hà sẽ mở lớp học hè vào tháng Bảy và tháng Tám, hai người theo học lớp hè củ4a thầy ấy có thể có được sáu tín chỉ.” Ôn Thủ Ức đưa hai tờ thời khóa biểu cho Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh.
Cố Niệm Chi lặng lẽ đẩy Hoàng sư huynh một cái, thấp giọng nói: “Tháng Bảy Quốc hội nghỉ họp rồi, phải tới tháng Chín mới họp lại...”
Nghe thì như là đang khen ngợi, nhưng sao cái ngữ khí này nghe lại khó chịu thế nhỉ.
Vì chuyện phỏng vấn lúc trước nên Cố Niệm Chi vẫn còn có thành kiến với Ôn Thủ Ức.
Vì thế bây giờ Ôn Thủ Ức có nói gì, cô cũng đều có thái độ hoài nghi, dè dặt.
Nhưng mà lần này không cần cô phải ra tay.
Có một Âm Thế Hùng siêu bao che người nhà, lại nhanh mồm nhanh miệng ở bên cạnh, thì anh ta ắt sẽ dạy cho Ôn Thủ Ức biết cách làm người chỉ trong vài phút.
“Cô là trợ giảng Ôn đúng không nhỉ?'' Âm Thế Hùng lườm một cái, “Dù gì cô cũng là trợ giảng của khoa Luật, vậy mà nói chuyện chỉ ở trình độ này thôi sao? Mặc dù tôi không học luật nhưng cũng nghe ra lúc nãy cô đang phỉ báng Niệm Chi nhà tôi. Cô có tin là tôi có thể kiện cô, khiến cô mất bát cơm không?”
Ôn Thủ Ức thoáng ngẩn người, không thể tin được lại có người dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Trên đời này, cô ta tự tin rằng ngoài Hà Chi Sơ thì không ai có thể thiếu tôn trọng cô ta như thế này.
“Vậy sao? Vậy anh đi kiện đi! Tôi chờ giấy triệu tập của tòa án“. Ôn Thủ Ức sẽ không yếu thế trước mặt người khác.
Lúc này Cố Niệm Chi mới xen vào một câu, cô khẽ mỉm cười nói: “Anh Đại Hùng à, để cô ấy mất bát cơm cũng không cần phải tới tòa án đâu, cứ báo thẳng với giảng viên rằng cô ta cố ý chèn ép sinh viên là được rồi. Giáo sư Hà là một người rất công bằng, chính trực, em tin thầy ấy sẽ chủ trì công lý thôi.”
Quả nhiên là đánh rắn đánh dập đầu.
Ôn Thủ Ức không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hà Chi Sơ.
Sắc mặt của cô ta thay đổi liên tục trong nháy mắt, Cố Niệm Chi nhìn thấy vậy lại càng xem thường cô ta hơn.
“... Bạn học Cố này, vừa rồi tôi chỉ đùa tí thôi, em sẽ không so đo như vậy chứ?” Lòng bàn tay Ôn Thủ Ức nắm lại chảy đầy mồ hôi, nhẫn nhịn sự nhục nhã cực độ này, khéo léo nhận sai với Cố Niệm Chi.
Hoàng sư huynh ngồi bên cạnh xem mà như được mở rộng tầm mắt, giờ thấy Ôn Thủ Ức đã nhận lỗi, bèn vỗ nhẹ vào vai Cố Niệm Chi một cái, giảng hòa nói: “Được rồi, được rồi, đều là đùa với nhau thôi mà, đừng coi là thật.” Nói xong, anh ta lại chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đến Mỹ, tối đi chỗ nào ăn mừng một chút không?”
Ôn Thủ Ức mỉm cười gật đầu với Hoàng sư huynh, tỏ vẻ đồng ý, “Bữa tối của mọi người tôi đã chuẩn bị xong rồi, tối sẽ có xe đến đón mọi người đi ăn.” Nói xong, cô ta lại gật đầu với Cố Niệm Chi, quay người lên xe rồi đi.
Cố Niệm Chi nghịch chiếc chìa khóa căn hộ trong tay, bĩu môi với chiếc xe đang đi mất hút.
Hoàng sư huynh vội khuyên cô: “Niệm Chi ơi, em đừng hành động theo cảm tính. Cô ta là trợ giảng của Giáo sư Hà, làm căng với cô ta thì người thua thiệt là em. Chúng ta phải biết điều một chút...”
Cố Niệm Chi thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nhẫn nhịn, Ôn Thủ Ức sẽ không xem thường cô ư? Đương nhiên sẽ không.
Vậy thì vì sao cô phải nhẫn nhịn?
Dù sao, bất luận cô có nhẫn nhịn hay không, thì khi Ôn Thủ Ức nhìn thấy cô cũng sẽ giống như ăn phải thuốc súng vậy, không nổ cô hai câu thì không thể nói chuyện tử tế được, cũng thật đáng thương.
“Hoàng sư huynh, anh đừng sợ, từ trước đến giờ Cố Niệm Chi em đây không khuất phục trước quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể thay đổi, không sợ bất cứ một thế lực độc ác nào. Nếu như trợ giảng Ôn khó dễ anh, anh cứ nói với em, em sẽ ra mặt giúp anh!” Cô nói với khí khái cao ngất trời. Khóe miệng Hoàng sư huynh run lên, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, Cố Niệm Chi đúng là nghé con nên không sợ cọp, can đảm quá cơ...
Âm Thế Hùng đang nhai kẹo cao su, tươi cười gật đầu với Hoàng sư huynh, “Hoàng sư huynh, sau này nhờ bảo bọc Niệm Chi của chúng ta nhiều hơn nhé, con bé còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, nếu như có đắc tội gì với anh thì mong anh đừng nóng giận. Anh cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh dạy dỗ con bé.” Nói xong, còn giả vờ nhìn Cố Niệm Chi một cách uy nghiêm.
Cố Niệm Chi bật cười cúi đầu xuống, dáng vẻ chẳng hề sợ hãi chút nào.
Ba người cười cười nói nói tiến vào thang máy của căn hộ.
Ôn Thủ Ức cho bọn họ ở căn hộ trên tầng năm, hai căn ở đầu và cuối hành lang.
Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng đẩy hành lý vào, khá hài lòng với diện tích của căn hộ này.
Mặc dù chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng tổng diện tích căn hộ tầm một trăm năm mươi mét vuông, rất rộng rãi.
Đặt hành lý xuống xong, chuyện đầu tiên Âm Thế Hùng làm chính là lấy thiết bị chống tia hồng ngoại ra, đi một lượt quanh toàn bộ căn hộ từ trong ra ngoài, không bỏ qua bất kỳ một xó xỉnh nào, bao gồm cả tủ quần áo âm tường, tủ âm tường trong phòng tắm và mọi ngóc ngách dưới giường.
Thật không ngờ, anh ta tìm ra được ít nhất là năm chiếc camera ẩn.
“Không thể ở đây được.” Âm Thế Hùng cầm búa đập vỡ từng cái camera kia, “Em đi tìm quản lý chung cư, bảo họ đổi cho chúng ta một phòng khác.”
Cố Niệm Chi vội vàng vâng dạ, đi một mình xuống chỗ quản lý ở tầng dưới yêu cầu đổi phòng.
Lúc đầu, quản lý chung cư ở Mỹ không bằng lòng lắm, cho đến lúc Cố Niệm Chi đưa hai chiếc camera bị đập nát đặt ở trên bàn cô ta, nói bằng tiếng Anh: “Đây là thứ mà chúng tôi vừa tìm thấy ở trong phòng đã đặt. Dựa vào cái này, tôi có thể kiện khiến cho chung cư của các cô phá sản.”
Sắc mặt của quản lý chung cư chợt biến đổi, lập tức đứng lên nói: “Tôi có thể đảm bảo, chỗ chúng tôi tuyệt đối chưa bao giờ có thứ như thế này, chỉ sợ người khác vu oan hãm hại.”
“Có phải vu oan hãm hại hay không thì tôi không biết, nếu cô muốn dàn xếp một cách ổn thỏa, được thôi, trước tiên đổi cho tôi một phòng khác đã. Tôi tự chọn.” Cố Niệm Chi vô cùng cương quyết nói.
Người Mỹ chính là như thế, có lý thì nhất định không được nhượng bộ.
Bạn khách sáo, người ta sẽ tưởng bạn sợ, càng không coi bạn ra gì.
Miễn là không cãi nhau ầm ĩ là được.
Giọng của Cố Niệm Chi nhẹ nhàng, chỉ dùng thái độ và ngữ khí rất quả quyết thôi.
Quản lý chung cư đó chớp mắt liền biến thành một người dân thành thị nhiệt tình, đích thân dẫn Cố Niệm Chi đi chọn phỏng.
Vì tòa nhà chung cư này nằm sát với Viện đại học Harvard nên hầu hết thời gian đều có người ở hết rồi.
Bây giờ có phòng trống là vì đang trong kỳ nghỉ hè, một nhóm sinh viên tốt nghiệp đã đi rồi, mà sinh viên mới thì vẫn chưa nhập học, vì thế mới có căn hộ trống bỏ không để Cố Niệm Chi chọn.
Cố Niệm Chi gọi Âm Thế Hùng tới, hai người lặng lẽ cầm máy thăm dò, chậm rãi đi lại trong căn hộ bỏ trống, cuối cùng chọn được một căn hướng về phía Nam có hai phòng ngủ ở tầng sáu.
Trong căn hộ này không có camera ẩn, thực ra ngoài cái phòng mà Ôn Thủ Ức đặt cho họ, những căn phòng khác mà bọn họ xem xét đều không có camera như thế.
Cố Niệm Chi không chút khách khí nói với quản lý chung cư: “Căn này đi, cô ghi nợ vào tài khoản của người ở căn hộ kia.”
“Không thành vấn đề, tiền thuê hai căn hộ này là như nhau, có thể đổi mà không mất phí.” Quản lý chung cư cười tươi đến nỗi trên mặt như nở một đóa hoa, rất dễ nói chuyện.
Đi đi lại lại cả một buổi chiều, Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng mới thu xếp hết đồ đạc mang đến căn phòng tầng sáu này.
Bình luận facebook