Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan-136
Chương 136: Anh ta có đền bù nổi không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Mẹ kiếp! Làm cái quái gì vậy?! Khu nghỉ dưỡng này không muốn làm ăn nữa hả?! Không có tín hiệu điện thoại, không có mạng thì thôi đi, bây giờ còn cắt điện nữa! Điện thoại cũng không gọi được, muốn nhốt chết chúng ta à!”
Lúc này những du khách ở tòa nhà khác mới nhận ra điểm bất thường, chỉ vào tòa quản lý của khu nghỉ dưỡng mà chửi ầm lên.
Chỉ có điều, bên ngoài đổ mưa to, không ai trong số họ muốn chạy sang đó. Tất cả đều ở trong phòng của mình, đợi mưa tạnh sẽ đến khiếu nại nhân viên quản lý khu nghỉ dưỡng.
...
Trong văn phòng Tổng Giám đốc, ánh đèn sáng rõ đột nhiên nhấp nháy mấy lần, sau đó tắt phụt.
Tên đầu xỏDương Đại Vĩ ngồi trên ghế xoay của ông chủ vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà: “Xảy ra chuyện gì thế? Mất điện?!”
“Đại ca, để em đi kiểm tra.” Lại thêm một tên đàn em cầm súng ra ngoài.
Dương Đại Vĩhơi mất tập trung, mắt phải không khống chế được giật liên hồi.
Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai...
Sao mắt phải lại giật vào lúc này?!
Dương Đại Vĩ thẳng tay đập mạnh vào mắt phải của mình!
...
Trong Thanh Phong Uyển, mọi người được Mai Hạ Văn thông báo, đều biết khu nghỉ dưỡng đã xảy ra chuyện, cũng biết các bạn học lớp hai ở Minh Nguyệt Các bị đánh thuốc, hôn mê không còn ai. Lúc này không ai dám thở mạnh, từng người ngoan ngoãn trốn trong phòng, chỉ hận không thể khiêng cả giường tới chặn cửa.
Lúc ánh đèn trong phòng đột ngột tắt đi, bọn họ như chim sợ cành cong, càng kinh ngạc và nóng ruột hơn.
Tráng Sĩ vội vàng trấn an từng người: “... Không sao không sao, lớp trưởng ngắt cầu dao đấy. Không có điện là chuyện tốt với chúng ta, dù sao cả điện thoại và mạng đều không dùng được, mọi người cứ coi như mình trở về thời đồ đá, chớ dùng điện làm gì!”
Yêu Cơ, Phương Trà Xanh và Tào Nương Nương đứng chung với nhau, căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cửa chính, chờ Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn về.
...
Bấy giờ, hai tên cướp vừa đến Minh Nguyệt Các là kinh ngạc nhất: “Tổ sư! Làm trò gì thế! Sao đèn lại tắt?!”
Bọn chúng vừa cầm ảnh của mục tiêu trong tay, vừa tiến hành tìm kiếm từng người trong Minh Nguyệt Các.
Vì các bạn học lớp hai đều đang hôn mê, nằm ngổn ngang dưới đất nên bọn chúng phải lại gần, lật từng người một lên xem mặt.
Nhưng khi vừa tìm xong một căn thì đèn điện đột nhiên tắt ngóm.
Hai gã kháo nhau ra ngoài xem thử, phát hiện khắp cả khu nghỉ dưỡng không có lấy một ánh đèn.
Mặc dù lúc trước mưa gió là thế, nhưng đâu đâu cũng thấy đèn điện sáng choang. Những khu nhà được xây trong khu nghỉ dưỡng nằm rải rác giữa dãy núi hệt như viên ngọc được gột rửa dưới làn nước mát lành, ánh lên tia sáng lấp lánh đầy rực rỡ trong màn mưa.
Vậy mà hiện tại toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều chìm trong bóng tối, mang đến cảm giác đêm đen gió rít thích hợp để giết người!
Hai tên cướp đành phải bật đèn pin, tiếp tục lùng sục từng căn phòng.
...
Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn nắm tay nhau, lần mò rời khỏi phòng phân phối điện, sau đó chạy về phía Thanh Phong Uyển.
Đêm mưa tối tăm, xung quanh không có đèn đường, hai người lại không dám bật đèn pin, chỉ có thể dựa vào trực giác để chạy về phía Thanh Phong Uyển.
Cảm giác phương hướng của Mai Hạ Văn không tệ. Cậu ta kéo Cố Niệm Chi di chuyển trong bóng đêm một lát, đôi mắt cũng dần quen với bóng tối.
Cố Niệm Chi mau chóng nhìn thấy lối đi quen thuộc: “Ở bên kia.”
Hai người trở về Thanh Phong Uyển, Tráng Sĩ lén lút đuổi theo hỏi: “Bên Minh Nguyệt Các có ánh đèn pin, không biết bọn chúng đang làm gì?”
Cố Niệm Chi nghĩ đến hai tên cướp cầm súng có dáng vẻ hung hãn mà Tráng Sĩ nhắc đến vừa rồi, tim đập thình thịch. Cô cắn môi nhìn Mai Hạ Văn: “Hay để em đi xem thử bọn chúng đang làm gì?”
“Không được!” Mai Hạ Văn quả quyết bác bỏ: “Hai người kia có súng, em như vậy khác nào dê tự chui vào miệng cọp?”
Cô Niệm Chi oán thầm trong lòng: Chưa biết ai là dê, ai là cọp đâu...
Đương nhiên, cô không phản bác Mai Hạ Văn trước mặt mọi người, chỉ lo lắng hỏi: “Nếu bây giờ bọn họ phát hiện chúng ta đổi phòng, sang đây tìm thì phải làm sao?”
Mọi người dần khủng hoảng: “Không thể nào?!”
“Anh nghĩ thử xem?” Cố Niệm Chi đi đến trước giường của mình, lôi đồ lặn và áo bơi ra: “Em sẽ bơi qua từ hồ Tiểu Kính, như vậy được chứ?”
“Hồ Tiểu Kính?” Mai Hạ Văn nhíu mày: “Em muốn bơi qua?”
“Phải, hôm qua em đã bơi một lần rồi, em khá quen thuộc dưới nước.” Cố Niệm Chi chạy vào phòng tắm thay quần áo.
Mai Hạ Văn không nói gì thêm, lẳng lặng về phòng mình thay quần áo bơi, cùng xuống nước với Cố Niệm Chi.
...
Đêm khuya ở thành phố C, mấy gia đình quyền quý đều đồng thời bị một cuộc điện thoại đánh thức.
“Nhà họ Mai phải không? Con của các vị gặp nạn ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, mau nghĩ cách cứu cậu ta.”
“Nhà họ Tào phải không? Con gái các vị gặp chút phiền phức ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, mau nghĩ cách cứu cô ấy, nếu không sẽ muộn mất...”
Ngoài ra, còn thêm mấy cuộc điện thoại gọi tới thành phố khác, bao gồm cả thành phố B - thủ đô của Đế Quốc.
Phụ huynh của các nhà đều tin đó là sự thật, lập tức gọi điện thoại cho con mình.
Nhưng dù liên lạc bằng di động hay số máy bàn của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, bọn họ cũng không thể kết nối được.
Gửi tin nhắn trên ứng dụng không nhận được hồi âm, yêu cầu face-time lại càng không thấy bắt máy.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật sao?
Các phụ huynh không hẹn mà cùng nghĩ đến Tổng Cục Cảnh sát của thành phố C.
Khi bọn họ vừa gọi điện thoại tới, nhờ vào người quen của mình ở cục mà biết được đồn cảnh sát gần núi Độc Phong vừa gọi điện về tổng cục để xin viện trợ gấp, nói rằng khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong có vụ án hình sự giết người nghiêm trọng!
Mấy tên côn đồ không chỉ có súng, mà còn có rất - nhiều - súng!
Những vị phụ huynh kia vốn đã lo lắng đến thao thức, khi nghe được tin này lại càng không ngủ được.
Bọn họ ra sức yêu cầu được cùng tới khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong. Không tận mắt thấy con mình lành lặn bước ra từ đó, bọn họ không thể ngủ yên được.
Chưa bàn tới địa vị xã hội của các gia đình này, điều quan trọng ở đây là những tên cướp kia đã giết một cảnh sát!
Tấn công cảnh sát là trọng tội!
Tổng cục cảnh sát vô cùng coi trọng chuyện này, lập tức phái Phó Cục trưởng có năng lực xuất chúng nhất, dẫn theo phân đội cảnh sát đặc nhiệm và một trăm cảnh sát chống bạo động, đi suốt đêm tới núi Độc Phong.
Trời đổ mưa ròng rã suốt một đường từ thành phố C đến khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong.
Vì cấp tốc đuổi tới hiện trường, tổng cục cảnh sát đã phong tỏa tuyến đường cao tốc, để phân đội cảnh sát đặc nhiệm tới cứu người trước.
Bọn họ đều là tay thiện xạ trong đội lính bắn tỉa, có thể thích ứng với các vụ án giết người dùng súng ác liệt thế này.
Phó Cục trưởng tổng cục cảnh sát ngồi máy bay trực thăng tới núi Độc Phong.
Trong đêm mưa đen kịt, có một hàng dài xe cảnh sát mở còi cảnh báo đang dừng ở trên đường cao tốc. Khi đèn tín hiệu vừa nhảy, tất cả lần lượt chạy tới khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong.
Một máy bay trực thăng bay lướt qua bầu trời đêm, đội mưa lớn mà bay về phía sân bay gần núi Độc Phong.
...
Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đứng nghiêm trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, mặt cắt không còn giọt máu: “Báo cáo thủ trưởng! Tiểu Lý gặp nạn! Cố Niệm Chi gặp nạn!”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi sau bàn đọc sách, hai tay đặt trên bàn, chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tuấn tú khiến người khác tuyệt vọng của anh vẫn bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng lạ thường: “Xảy ra chuyện gì?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc này những du khách ở tòa nhà khác mới nhận ra điểm bất thường, chỉ vào tòa quản lý của khu nghỉ dưỡng mà chửi ầm lên.
Chỉ có điều, bên ngoài đổ mưa to, không ai trong số họ muốn chạy sang đó. Tất cả đều ở trong phòng của mình, đợi mưa tạnh sẽ đến khiếu nại nhân viên quản lý khu nghỉ dưỡng.
...
Trong văn phòng Tổng Giám đốc, ánh đèn sáng rõ đột nhiên nhấp nháy mấy lần, sau đó tắt phụt.
Tên đầu xỏDương Đại Vĩ ngồi trên ghế xoay của ông chủ vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà: “Xảy ra chuyện gì thế? Mất điện?!”
“Đại ca, để em đi kiểm tra.” Lại thêm một tên đàn em cầm súng ra ngoài.
Dương Đại Vĩhơi mất tập trung, mắt phải không khống chế được giật liên hồi.
Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai...
Sao mắt phải lại giật vào lúc này?!
Dương Đại Vĩ thẳng tay đập mạnh vào mắt phải của mình!
...
Trong Thanh Phong Uyển, mọi người được Mai Hạ Văn thông báo, đều biết khu nghỉ dưỡng đã xảy ra chuyện, cũng biết các bạn học lớp hai ở Minh Nguyệt Các bị đánh thuốc, hôn mê không còn ai. Lúc này không ai dám thở mạnh, từng người ngoan ngoãn trốn trong phòng, chỉ hận không thể khiêng cả giường tới chặn cửa.
Lúc ánh đèn trong phòng đột ngột tắt đi, bọn họ như chim sợ cành cong, càng kinh ngạc và nóng ruột hơn.
Tráng Sĩ vội vàng trấn an từng người: “... Không sao không sao, lớp trưởng ngắt cầu dao đấy. Không có điện là chuyện tốt với chúng ta, dù sao cả điện thoại và mạng đều không dùng được, mọi người cứ coi như mình trở về thời đồ đá, chớ dùng điện làm gì!”
Yêu Cơ, Phương Trà Xanh và Tào Nương Nương đứng chung với nhau, căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cửa chính, chờ Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn về.
...
Bấy giờ, hai tên cướp vừa đến Minh Nguyệt Các là kinh ngạc nhất: “Tổ sư! Làm trò gì thế! Sao đèn lại tắt?!”
Bọn chúng vừa cầm ảnh của mục tiêu trong tay, vừa tiến hành tìm kiếm từng người trong Minh Nguyệt Các.
Vì các bạn học lớp hai đều đang hôn mê, nằm ngổn ngang dưới đất nên bọn chúng phải lại gần, lật từng người một lên xem mặt.
Nhưng khi vừa tìm xong một căn thì đèn điện đột nhiên tắt ngóm.
Hai gã kháo nhau ra ngoài xem thử, phát hiện khắp cả khu nghỉ dưỡng không có lấy một ánh đèn.
Mặc dù lúc trước mưa gió là thế, nhưng đâu đâu cũng thấy đèn điện sáng choang. Những khu nhà được xây trong khu nghỉ dưỡng nằm rải rác giữa dãy núi hệt như viên ngọc được gột rửa dưới làn nước mát lành, ánh lên tia sáng lấp lánh đầy rực rỡ trong màn mưa.
Vậy mà hiện tại toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều chìm trong bóng tối, mang đến cảm giác đêm đen gió rít thích hợp để giết người!
Hai tên cướp đành phải bật đèn pin, tiếp tục lùng sục từng căn phòng.
...
Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn nắm tay nhau, lần mò rời khỏi phòng phân phối điện, sau đó chạy về phía Thanh Phong Uyển.
Đêm mưa tối tăm, xung quanh không có đèn đường, hai người lại không dám bật đèn pin, chỉ có thể dựa vào trực giác để chạy về phía Thanh Phong Uyển.
Cảm giác phương hướng của Mai Hạ Văn không tệ. Cậu ta kéo Cố Niệm Chi di chuyển trong bóng đêm một lát, đôi mắt cũng dần quen với bóng tối.
Cố Niệm Chi mau chóng nhìn thấy lối đi quen thuộc: “Ở bên kia.”
Hai người trở về Thanh Phong Uyển, Tráng Sĩ lén lút đuổi theo hỏi: “Bên Minh Nguyệt Các có ánh đèn pin, không biết bọn chúng đang làm gì?”
Cố Niệm Chi nghĩ đến hai tên cướp cầm súng có dáng vẻ hung hãn mà Tráng Sĩ nhắc đến vừa rồi, tim đập thình thịch. Cô cắn môi nhìn Mai Hạ Văn: “Hay để em đi xem thử bọn chúng đang làm gì?”
“Không được!” Mai Hạ Văn quả quyết bác bỏ: “Hai người kia có súng, em như vậy khác nào dê tự chui vào miệng cọp?”
Cô Niệm Chi oán thầm trong lòng: Chưa biết ai là dê, ai là cọp đâu...
Đương nhiên, cô không phản bác Mai Hạ Văn trước mặt mọi người, chỉ lo lắng hỏi: “Nếu bây giờ bọn họ phát hiện chúng ta đổi phòng, sang đây tìm thì phải làm sao?”
Mọi người dần khủng hoảng: “Không thể nào?!”
“Anh nghĩ thử xem?” Cố Niệm Chi đi đến trước giường của mình, lôi đồ lặn và áo bơi ra: “Em sẽ bơi qua từ hồ Tiểu Kính, như vậy được chứ?”
“Hồ Tiểu Kính?” Mai Hạ Văn nhíu mày: “Em muốn bơi qua?”
“Phải, hôm qua em đã bơi một lần rồi, em khá quen thuộc dưới nước.” Cố Niệm Chi chạy vào phòng tắm thay quần áo.
Mai Hạ Văn không nói gì thêm, lẳng lặng về phòng mình thay quần áo bơi, cùng xuống nước với Cố Niệm Chi.
...
Đêm khuya ở thành phố C, mấy gia đình quyền quý đều đồng thời bị một cuộc điện thoại đánh thức.
“Nhà họ Mai phải không? Con của các vị gặp nạn ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, mau nghĩ cách cứu cậu ta.”
“Nhà họ Tào phải không? Con gái các vị gặp chút phiền phức ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, mau nghĩ cách cứu cô ấy, nếu không sẽ muộn mất...”
Ngoài ra, còn thêm mấy cuộc điện thoại gọi tới thành phố khác, bao gồm cả thành phố B - thủ đô của Đế Quốc.
Phụ huynh của các nhà đều tin đó là sự thật, lập tức gọi điện thoại cho con mình.
Nhưng dù liên lạc bằng di động hay số máy bàn của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, bọn họ cũng không thể kết nối được.
Gửi tin nhắn trên ứng dụng không nhận được hồi âm, yêu cầu face-time lại càng không thấy bắt máy.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật sao?
Các phụ huynh không hẹn mà cùng nghĩ đến Tổng Cục Cảnh sát của thành phố C.
Khi bọn họ vừa gọi điện thoại tới, nhờ vào người quen của mình ở cục mà biết được đồn cảnh sát gần núi Độc Phong vừa gọi điện về tổng cục để xin viện trợ gấp, nói rằng khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong có vụ án hình sự giết người nghiêm trọng!
Mấy tên côn đồ không chỉ có súng, mà còn có rất - nhiều - súng!
Những vị phụ huynh kia vốn đã lo lắng đến thao thức, khi nghe được tin này lại càng không ngủ được.
Bọn họ ra sức yêu cầu được cùng tới khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong. Không tận mắt thấy con mình lành lặn bước ra từ đó, bọn họ không thể ngủ yên được.
Chưa bàn tới địa vị xã hội của các gia đình này, điều quan trọng ở đây là những tên cướp kia đã giết một cảnh sát!
Tấn công cảnh sát là trọng tội!
Tổng cục cảnh sát vô cùng coi trọng chuyện này, lập tức phái Phó Cục trưởng có năng lực xuất chúng nhất, dẫn theo phân đội cảnh sát đặc nhiệm và một trăm cảnh sát chống bạo động, đi suốt đêm tới núi Độc Phong.
Trời đổ mưa ròng rã suốt một đường từ thành phố C đến khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong.
Vì cấp tốc đuổi tới hiện trường, tổng cục cảnh sát đã phong tỏa tuyến đường cao tốc, để phân đội cảnh sát đặc nhiệm tới cứu người trước.
Bọn họ đều là tay thiện xạ trong đội lính bắn tỉa, có thể thích ứng với các vụ án giết người dùng súng ác liệt thế này.
Phó Cục trưởng tổng cục cảnh sát ngồi máy bay trực thăng tới núi Độc Phong.
Trong đêm mưa đen kịt, có một hàng dài xe cảnh sát mở còi cảnh báo đang dừng ở trên đường cao tốc. Khi đèn tín hiệu vừa nhảy, tất cả lần lượt chạy tới khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong.
Một máy bay trực thăng bay lướt qua bầu trời đêm, đội mưa lớn mà bay về phía sân bay gần núi Độc Phong.
...
Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đứng nghiêm trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, mặt cắt không còn giọt máu: “Báo cáo thủ trưởng! Tiểu Lý gặp nạn! Cố Niệm Chi gặp nạn!”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi sau bàn đọc sách, hai tay đặt trên bàn, chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tuấn tú khiến người khác tuyệt vọng của anh vẫn bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng lạ thường: “Xảy ra chuyện gì?”
Bình luận facebook