Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-230
Chương 230: Người so với người lại khiến người ta tức chết
Editor: Nguyetmai
Cố Niệm Chi ngây ra.
Chuyện này là thế nào?!
Trước khi ngất đi chẳng phải là trên đường từ nhà họ Hoắc tới biệt thự này sao?
Tống Cẩm Ninh nghĩ đi đâu thế?
Ánh mắt Cố Niệm Chi chuyển động, nhìn một lượt khuôn mặt Tống Cẩm Ninh nhưng vẫn không hiểu, "… Nổ lớn? Nổ lớn cái gì cơ ạ?"
Trần Liệt bỗng ngẩng đầu, đôi mắt tròn dưới cặp kính tròn phát ra tia sáng nóng rực, chăm chú nhìn Tống Cẩm Ninh, hỏi: "Bác gái ơi, chuyện bác nói, là cuộc thí nghiệm của mười sáu năm trước sao?!"
Anh ta cũng biết được, do lần thí nghiệm thất bại ấy mà Tống Cẩm Ninh mới biến thành dáng vẻ như lúc trước…
"Mười sáu năm trước á?" Mặc dù thần trí của Tống Cẩm Ninh vẫn hơi hoang mang, nhưng vẫn nhạy bén nắm bắt được chi tiết bà ấy không hiểu trong lời nói của Trần Liệt, "Cái gì mà mười sáu năm trước?"
Tống Cẩm Ninh chợt biến sắc, "Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?"
Giờ thì Cố Niệm Chi cũng hiểu được rồi.
Thần trí của Tống Cẩm Ninh đã tỉnh táo lại, nhưng có vẻ như trí nhớ của bà ấy đang dừng lại tại vụ nổ lớn mười sáu năm trước. Những chuyện sau đó, bà ấy đều không nhớ rõ sao?
Nói thế thì cũng có thể lý giải được.
Bởi vì sau bị bà ấy bị bệnh thì chỉ nhớ rõ chuyện trước năm mười tám tuổi, ký ức từ năm mười tám tuổi đến bây giờ bà ấy không nhớ gì cả. Hơn nữa, mỗi một ngày, một số ít tế bào của bà ấy lại "sinh trưởng ngược", lặp đi lặp lại khiến cho bà ấy sống từng ngày lại quên đi chuyện từng ngày đã qua, mãi mãi dừng lại năm mười tám tuổi.
"Như vậy cũng có nghĩa là, sau khi bác gái tỉnh táo lại, lại có thêm một chút ký ức." Trần Liệt cúi đầu xuống, bắt đầu ghi chép vào bệnh án của Tống Cẩm Ninh, "Năm nay bác gái bốn mươi tám tuổi, cho nên trí nhớ của bà ấy đã khôi phục từ những chuyện trước năm mười tám tuổi tới lúc trước năm ba mươi hai tuổi, cũng chính là mười sáu năm trước."
Cố Niệm Chi ngây ra.
Cô đi tới bên Trần Liệt, khẽ hỏi, "… Vậy ký ức mười sáu năm sau đó thì ở đâu? Thật sự biến mất sao?"
"Điều này rất khó nói." Trần Liệt thở dài lắc đầu, "Đối với bà ấy mà nói, mười sáu năm sau khi xảy ra vụ nổ là sự ảnh hưởng tới chất lượng các cơ quan cơ thể. Tế bào trí nhớ của bà ấy không thể nào lưu giữ được mãi mãi ký ức trước đó một ngày. Nói ví dụ như, trí nhớ của cá vàng chỉ có bảy giây, còn đối với bác ấy thì ký ức mười sáu năm qua, cũng chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày, chỉ mạnh hơn cá vàng một chút mà thôi."
Cố Niệm Chi cảm thấy rất khó chịu.
Cô kinh ngạc nhìn Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ mười sáu năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, thực sự quá tàn khốc với Tống Cẩm Ninh.
Bà ấy lại không thể nào nhớ kỹ, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu…
Tống Cẩm Ninh nghe Trần Liệt nói chuyện với Cố Niệm Chi, cảm thấy có chút không hiểu, "Hai cháu đang nói gì thế? Tôi bốn mươi tám tuổi sao? Không phải ba mươi hai tuổi sao?"
Bà ấy hoài nghi nhìn dáng người tròn trịa của Trần Liệt, lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp tinh tế của Cố Niệm Chi, cảm thấy Cố Niệm Chi càng đáng tin hơn một chút. Ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi nói, "Cháu là Cố Niệm Chi à? Tôi gọi cháu là Niệm Chi được không?"
"Được ạ, thưa bác." Cố Niệm Chi vội vàng nói, "Bác đừng vội, cứ từ từ rồi nói ạ."
Tống Cẩm Ninh nhắm mắt lại, trong lòng rối bời.
Thời gian tỉnh lại càng lâu, trong đầu bà ấy cũng không ngừng cuồn cuộn ký ức năm đó.
***
Đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, đó là những ánh lửa che khuất bầu trời, còn có phòng thí nghiệm gần như bị san thành đất bằng sau vụ nổ.
Rất nhiều người chạy loạn lên, kêu gào trong đám cháy. Lúc đầu bà ấy cho rằng mình chắc chắn phải chết rồi, kết quả lại có người lao tới, đẩy bà và bố của bà là Tống Hải Xuyên ra khỏi phòng thí nghiệm.
Bà lăn mấy chục vòng trên mặt đất, va vào một tảng đá lớn trước tòa cao ốc phòng thí nghiệm, phát hiện ra bố mình lại chạy ngược trở về…
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Bà ấy trợn mắt trừng trừng nhìn tất cả hóa thành tro tàn trước mặt mình.
Uy lực của dư âm vụ nổ mạnh vô cùng, từ trường ở hiện trường xảy ra sự biến động vô cùng to lớn. Bà còn nhớ rõ sóng trùng kích gần như đâm xuyên qua đại não mình đó thật sự không phải thứ sóng trùng kích mà phòng thí nghiệm có thể làm ra được.
***
Tống Cẩm Ninh thất thần mở to mắt, nhìn về phía Cố Niệm Chi rồi lại nhìn về phía Trần Liệt, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người nói cho tôi biết đi."
"Bác gái này, hay là để tôi gọi Hoắc thiếu tới, để anh ấy nói chuyện với bác thì tốt hơn."
Trần Liệt nghĩ, thí nghiệm năm đó Tống Cẩm Ninh tham dự vào chính là bí mật số một của Bộ Quốc phòng.
Mười sáu năm qua, thí nghiệm này vẫn luôn là bí mật số một của Bộ Quốc phòng, đến nay không có bất kỳ thí nghiệm nào khác có tầm quan trọng vượt qua được nó, cũng không ai có thể lặp lại thí nghiệm đó một lần nữa.
Giám đốc Sở vật lý năng lượng cao Bạch Cẩn Nghi bỏ ra mười sáu năm để xây dựng lại thí nghiệm này, kết quả là còn chưa sờ được đến bậc cửa.
Hiện giờ Tống Cẩm Ninh đã tỉnh táo lại, có vẻ như còn giữ được cả ký ức mười sáu năm trước, đối với Bộ Quốc phòng Đế quốc mà nói, đây là tin tức tốt nhất trong mười sáu năm qua.
Nhưng tin tức này, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng sẽ nắm giữ, người khác đừng hòng có thể nhúng tay vào được.
Trần Liệt khẽ túm tay áo Cố Niệm Chi, liếc mắt tỏ ý với cô một cái, "Đi gọi Hoắc thiếu tới đây."
Cố Niệm Chi "A" một tiếng rồi cười nói với Tống Cẩm Ninh, "Bác ơi, bác chờ một chút nhé, bọn cháu sẽ gọi Hoắc thiếu tới, tất cả mọi nghi vấn đều sẽ được giải thích."
"Hoắc thiếu ư?" Tống Cẩm Ninh nhíu nhíu mày, "Là Quan Thần sao? Anh ấy ở đâu?"
Cố Niệm Chi cứng người.
Không phải chứ?!
Vẫn không nhớ rõ mình có con trai sao?!
Cố Niệm Chi cắn răng, không cam lòng nói, "Bác gái à, Hoắc thiếu là con trai của bác đấy ạ. Là con trai ruột, Hoắc Thiệu Hằng, bác quên rồi sao?"
Trần Liệt không ngăn cản kịp, tức giận kéo Cố Niệm Chi sang bên cạnh, khẽ quát, "Sao em lại nói vào lúc này?! Bác ấy vừa tỉnh lại, em không thể kích thích bác ấy như thế được?!"
"Nhưng đúng là bác ấy có con trai mà…" Cố Niệm Chi rất oan ức, "Trước đó không nhớ đã đành, giờ cũng đã nhớ được mình có chồng, vậy có con thì kỳ quái lắm sao?"
Cô thấy bất bình thay cho Hoắc Thiệu Hằng. Tống Cẩm Ninh quên anh khi có bệnh đã đành, sao có thể vẫn quên anh khi đã khỏi bệnh chứ…
Trần Liệt còn chưa kịp trừng mắt với Cố Niệm Chi thì đã nghe thấy Tống Cẩm Ninh khẽ lẩm bẩm sau lưng bọn họ, "Thiệu Hằng sao? Nó mới mười hai tuổi mà? Gọi nó tới làm gì chứ?"
Cố Niệm Chi á khẩu.
Trần Liệt cũng cạn lời.
Hai người liếc nhau, cùng quay đầu nói với Tống Cẩm Ninh, "Bác gái, bác nhầm rồi, Hoắc thiếu năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi ạ."
Nói xong, Trần Liệt đẩy Cố Niệm Chi ra, "Em mau đi gọi Hoắc thiếu tới đây đi!"
Cố Niệm Chi không dám lề mề thêm nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật B, rẽ vào phòng khách, trông thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đi xuống từ tầng hai.
Dáng người anh thẳng tắp, mặc một chiếc sơ mi trắng, hàng khuy trước ngực được cài chỉnh tề, không cài khuy ở cổ áo, lộ ra cái cổ và một chút xíu xương quai xanh phía dưới.
Hai tay áo được xắn lên, để lộ một đoạn ngắn cánh tay rắn chắc. Anh đút hai tay trong túi quần quân đội, chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang.
Hoắc Thiệu Hằng có vóc dáng cao ráo, chân dài, giống như cái giá áo trời sinh vậy, cho dù là loại quần áo nào mặc lên người anh cũng thể hiện được một vẻ rất khó diễn tả bằng lời. Nó vừa có vẻ xa cách, người ngoài chớ lại gần nhưng cũng lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mỗi lần Cố Niệm Chi thấy anh thế này, cô đều thích đến không thể kiềm chế được.
Cô chạy như bay đến cầu thang, ôm lấy tay anh, "Hoắc thiếu! Tin tốt đây! Anh mau đi theo em nào!"
"Ừm!" Hoắc Thiệu Hằng hờ hững lên tiếng, lặng lẽ rút cánh tay từ trong ngực Cố Niệm Chi ra, "Đi đứng cho cẩn thận nào!"
Cố Niệm Chi chớp mắt một cái, cũng không để ý, vui sướng đi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, "Hoắc thiếu, mau tới phòng phẫu thuật B đi, có niềm vui lớn đấy!"
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, nhìn Cố Niệm Chi, "Sao thế?"
Anh biết Tống Cẩm Ninh phải bảy ngày mới có thể tỉnh lại, giờ mới qua ba ngày, hẳn không phải là chuyện Tống Cẩm Ninh đâu nhỉ?
Cố Niệm Chi lại thừa nước đục thả câu, "Anh tới xem là biết."
Hoắc Thiệu Hằng đi theo cô đến phòng phẫu thuật B, đúng lúc thấy Trần Liệt bước ra.
"Hoắc thiếu, anh đã tới rồi, mau vào đi! Ôi! Tôi không chịu đựng được nữa! Mẹ anh thật sự quá lợi hại, không hổ là thiếu nữ thiên tài năm đó! Tôi thấy hiện tại vẫn là thiên tài siêu cấp, vượt qua thiên tài phổ thông một đoạn xa đấy! Ôi bố mẹ ơi! Sao tôi lại không biết kinh mạch con người còn có lộ tuyến kiểm tra cụ thể nhỉ?! Hoắc thiếu, chẳng phải mẹ anh học Vật lý năng lượng cao sao?! Bà ấy cũng có học qua Y học à?!"
Trần Liệt là thiên tài Y học, gần như đây là lần đầu tiên trong mười năm qua anh ta gặp phải đối thủ. Anh ta bị hỏi đến mức toát mồ hôi đầm đìa, chỉ thiếu chút nữa là bỏ của chạy lấy người thôi.
Bước chân của Hoắc Thiệu Hằng ngừng lại ở cửa phòng phẫu thuật B, trái tim anh đập mạnh một cái, nhưng trên mặt không thể hiện chút nào ra ngoài, "Cậu nói gì? Mẹ tôi tỉnh rồi à? Mới ba ngày mà, chẳng phải cậu nói cần ít nhất bảy ngày mới tỉnh sao?"
Editor: Nguyetmai
Cố Niệm Chi ngây ra.
Chuyện này là thế nào?!
Trước khi ngất đi chẳng phải là trên đường từ nhà họ Hoắc tới biệt thự này sao?
Tống Cẩm Ninh nghĩ đi đâu thế?
Ánh mắt Cố Niệm Chi chuyển động, nhìn một lượt khuôn mặt Tống Cẩm Ninh nhưng vẫn không hiểu, "… Nổ lớn? Nổ lớn cái gì cơ ạ?"
Trần Liệt bỗng ngẩng đầu, đôi mắt tròn dưới cặp kính tròn phát ra tia sáng nóng rực, chăm chú nhìn Tống Cẩm Ninh, hỏi: "Bác gái ơi, chuyện bác nói, là cuộc thí nghiệm của mười sáu năm trước sao?!"
Anh ta cũng biết được, do lần thí nghiệm thất bại ấy mà Tống Cẩm Ninh mới biến thành dáng vẻ như lúc trước…
"Mười sáu năm trước á?" Mặc dù thần trí của Tống Cẩm Ninh vẫn hơi hoang mang, nhưng vẫn nhạy bén nắm bắt được chi tiết bà ấy không hiểu trong lời nói của Trần Liệt, "Cái gì mà mười sáu năm trước?"
Tống Cẩm Ninh chợt biến sắc, "Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?"
Giờ thì Cố Niệm Chi cũng hiểu được rồi.
Thần trí của Tống Cẩm Ninh đã tỉnh táo lại, nhưng có vẻ như trí nhớ của bà ấy đang dừng lại tại vụ nổ lớn mười sáu năm trước. Những chuyện sau đó, bà ấy đều không nhớ rõ sao?
Nói thế thì cũng có thể lý giải được.
Bởi vì sau bị bà ấy bị bệnh thì chỉ nhớ rõ chuyện trước năm mười tám tuổi, ký ức từ năm mười tám tuổi đến bây giờ bà ấy không nhớ gì cả. Hơn nữa, mỗi một ngày, một số ít tế bào của bà ấy lại "sinh trưởng ngược", lặp đi lặp lại khiến cho bà ấy sống từng ngày lại quên đi chuyện từng ngày đã qua, mãi mãi dừng lại năm mười tám tuổi.
"Như vậy cũng có nghĩa là, sau khi bác gái tỉnh táo lại, lại có thêm một chút ký ức." Trần Liệt cúi đầu xuống, bắt đầu ghi chép vào bệnh án của Tống Cẩm Ninh, "Năm nay bác gái bốn mươi tám tuổi, cho nên trí nhớ của bà ấy đã khôi phục từ những chuyện trước năm mười tám tuổi tới lúc trước năm ba mươi hai tuổi, cũng chính là mười sáu năm trước."
Cố Niệm Chi ngây ra.
Cô đi tới bên Trần Liệt, khẽ hỏi, "… Vậy ký ức mười sáu năm sau đó thì ở đâu? Thật sự biến mất sao?"
"Điều này rất khó nói." Trần Liệt thở dài lắc đầu, "Đối với bà ấy mà nói, mười sáu năm sau khi xảy ra vụ nổ là sự ảnh hưởng tới chất lượng các cơ quan cơ thể. Tế bào trí nhớ của bà ấy không thể nào lưu giữ được mãi mãi ký ức trước đó một ngày. Nói ví dụ như, trí nhớ của cá vàng chỉ có bảy giây, còn đối với bác ấy thì ký ức mười sáu năm qua, cũng chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày, chỉ mạnh hơn cá vàng một chút mà thôi."
Cố Niệm Chi cảm thấy rất khó chịu.
Cô kinh ngạc nhìn Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ mười sáu năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, thực sự quá tàn khốc với Tống Cẩm Ninh.
Bà ấy lại không thể nào nhớ kỹ, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu…
Tống Cẩm Ninh nghe Trần Liệt nói chuyện với Cố Niệm Chi, cảm thấy có chút không hiểu, "Hai cháu đang nói gì thế? Tôi bốn mươi tám tuổi sao? Không phải ba mươi hai tuổi sao?"
Bà ấy hoài nghi nhìn dáng người tròn trịa của Trần Liệt, lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp tinh tế của Cố Niệm Chi, cảm thấy Cố Niệm Chi càng đáng tin hơn một chút. Ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi nói, "Cháu là Cố Niệm Chi à? Tôi gọi cháu là Niệm Chi được không?"
"Được ạ, thưa bác." Cố Niệm Chi vội vàng nói, "Bác đừng vội, cứ từ từ rồi nói ạ."
Tống Cẩm Ninh nhắm mắt lại, trong lòng rối bời.
Thời gian tỉnh lại càng lâu, trong đầu bà ấy cũng không ngừng cuồn cuộn ký ức năm đó.
***
Đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, đó là những ánh lửa che khuất bầu trời, còn có phòng thí nghiệm gần như bị san thành đất bằng sau vụ nổ.
Rất nhiều người chạy loạn lên, kêu gào trong đám cháy. Lúc đầu bà ấy cho rằng mình chắc chắn phải chết rồi, kết quả lại có người lao tới, đẩy bà và bố của bà là Tống Hải Xuyên ra khỏi phòng thí nghiệm.
Bà lăn mấy chục vòng trên mặt đất, va vào một tảng đá lớn trước tòa cao ốc phòng thí nghiệm, phát hiện ra bố mình lại chạy ngược trở về…
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Bà ấy trợn mắt trừng trừng nhìn tất cả hóa thành tro tàn trước mặt mình.
Uy lực của dư âm vụ nổ mạnh vô cùng, từ trường ở hiện trường xảy ra sự biến động vô cùng to lớn. Bà còn nhớ rõ sóng trùng kích gần như đâm xuyên qua đại não mình đó thật sự không phải thứ sóng trùng kích mà phòng thí nghiệm có thể làm ra được.
***
Tống Cẩm Ninh thất thần mở to mắt, nhìn về phía Cố Niệm Chi rồi lại nhìn về phía Trần Liệt, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người nói cho tôi biết đi."
"Bác gái này, hay là để tôi gọi Hoắc thiếu tới, để anh ấy nói chuyện với bác thì tốt hơn."
Trần Liệt nghĩ, thí nghiệm năm đó Tống Cẩm Ninh tham dự vào chính là bí mật số một của Bộ Quốc phòng.
Mười sáu năm qua, thí nghiệm này vẫn luôn là bí mật số một của Bộ Quốc phòng, đến nay không có bất kỳ thí nghiệm nào khác có tầm quan trọng vượt qua được nó, cũng không ai có thể lặp lại thí nghiệm đó một lần nữa.
Giám đốc Sở vật lý năng lượng cao Bạch Cẩn Nghi bỏ ra mười sáu năm để xây dựng lại thí nghiệm này, kết quả là còn chưa sờ được đến bậc cửa.
Hiện giờ Tống Cẩm Ninh đã tỉnh táo lại, có vẻ như còn giữ được cả ký ức mười sáu năm trước, đối với Bộ Quốc phòng Đế quốc mà nói, đây là tin tức tốt nhất trong mười sáu năm qua.
Nhưng tin tức này, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng sẽ nắm giữ, người khác đừng hòng có thể nhúng tay vào được.
Trần Liệt khẽ túm tay áo Cố Niệm Chi, liếc mắt tỏ ý với cô một cái, "Đi gọi Hoắc thiếu tới đây."
Cố Niệm Chi "A" một tiếng rồi cười nói với Tống Cẩm Ninh, "Bác ơi, bác chờ một chút nhé, bọn cháu sẽ gọi Hoắc thiếu tới, tất cả mọi nghi vấn đều sẽ được giải thích."
"Hoắc thiếu ư?" Tống Cẩm Ninh nhíu nhíu mày, "Là Quan Thần sao? Anh ấy ở đâu?"
Cố Niệm Chi cứng người.
Không phải chứ?!
Vẫn không nhớ rõ mình có con trai sao?!
Cố Niệm Chi cắn răng, không cam lòng nói, "Bác gái à, Hoắc thiếu là con trai của bác đấy ạ. Là con trai ruột, Hoắc Thiệu Hằng, bác quên rồi sao?"
Trần Liệt không ngăn cản kịp, tức giận kéo Cố Niệm Chi sang bên cạnh, khẽ quát, "Sao em lại nói vào lúc này?! Bác ấy vừa tỉnh lại, em không thể kích thích bác ấy như thế được?!"
"Nhưng đúng là bác ấy có con trai mà…" Cố Niệm Chi rất oan ức, "Trước đó không nhớ đã đành, giờ cũng đã nhớ được mình có chồng, vậy có con thì kỳ quái lắm sao?"
Cô thấy bất bình thay cho Hoắc Thiệu Hằng. Tống Cẩm Ninh quên anh khi có bệnh đã đành, sao có thể vẫn quên anh khi đã khỏi bệnh chứ…
Trần Liệt còn chưa kịp trừng mắt với Cố Niệm Chi thì đã nghe thấy Tống Cẩm Ninh khẽ lẩm bẩm sau lưng bọn họ, "Thiệu Hằng sao? Nó mới mười hai tuổi mà? Gọi nó tới làm gì chứ?"
Cố Niệm Chi á khẩu.
Trần Liệt cũng cạn lời.
Hai người liếc nhau, cùng quay đầu nói với Tống Cẩm Ninh, "Bác gái, bác nhầm rồi, Hoắc thiếu năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi ạ."
Nói xong, Trần Liệt đẩy Cố Niệm Chi ra, "Em mau đi gọi Hoắc thiếu tới đây đi!"
Cố Niệm Chi không dám lề mề thêm nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật B, rẽ vào phòng khách, trông thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đi xuống từ tầng hai.
Dáng người anh thẳng tắp, mặc một chiếc sơ mi trắng, hàng khuy trước ngực được cài chỉnh tề, không cài khuy ở cổ áo, lộ ra cái cổ và một chút xíu xương quai xanh phía dưới.
Hai tay áo được xắn lên, để lộ một đoạn ngắn cánh tay rắn chắc. Anh đút hai tay trong túi quần quân đội, chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang.
Hoắc Thiệu Hằng có vóc dáng cao ráo, chân dài, giống như cái giá áo trời sinh vậy, cho dù là loại quần áo nào mặc lên người anh cũng thể hiện được một vẻ rất khó diễn tả bằng lời. Nó vừa có vẻ xa cách, người ngoài chớ lại gần nhưng cũng lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mỗi lần Cố Niệm Chi thấy anh thế này, cô đều thích đến không thể kiềm chế được.
Cô chạy như bay đến cầu thang, ôm lấy tay anh, "Hoắc thiếu! Tin tốt đây! Anh mau đi theo em nào!"
"Ừm!" Hoắc Thiệu Hằng hờ hững lên tiếng, lặng lẽ rút cánh tay từ trong ngực Cố Niệm Chi ra, "Đi đứng cho cẩn thận nào!"
Cố Niệm Chi chớp mắt một cái, cũng không để ý, vui sướng đi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói, "Hoắc thiếu, mau tới phòng phẫu thuật B đi, có niềm vui lớn đấy!"
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, nhìn Cố Niệm Chi, "Sao thế?"
Anh biết Tống Cẩm Ninh phải bảy ngày mới có thể tỉnh lại, giờ mới qua ba ngày, hẳn không phải là chuyện Tống Cẩm Ninh đâu nhỉ?
Cố Niệm Chi lại thừa nước đục thả câu, "Anh tới xem là biết."
Hoắc Thiệu Hằng đi theo cô đến phòng phẫu thuật B, đúng lúc thấy Trần Liệt bước ra.
"Hoắc thiếu, anh đã tới rồi, mau vào đi! Ôi! Tôi không chịu đựng được nữa! Mẹ anh thật sự quá lợi hại, không hổ là thiếu nữ thiên tài năm đó! Tôi thấy hiện tại vẫn là thiên tài siêu cấp, vượt qua thiên tài phổ thông một đoạn xa đấy! Ôi bố mẹ ơi! Sao tôi lại không biết kinh mạch con người còn có lộ tuyến kiểm tra cụ thể nhỉ?! Hoắc thiếu, chẳng phải mẹ anh học Vật lý năng lượng cao sao?! Bà ấy cũng có học qua Y học à?!"
Trần Liệt là thiên tài Y học, gần như đây là lần đầu tiên trong mười năm qua anh ta gặp phải đối thủ. Anh ta bị hỏi đến mức toát mồ hôi đầm đìa, chỉ thiếu chút nữa là bỏ của chạy lấy người thôi.
Bước chân của Hoắc Thiệu Hằng ngừng lại ở cửa phòng phẫu thuật B, trái tim anh đập mạnh một cái, nhưng trên mặt không thể hiện chút nào ra ngoài, "Cậu nói gì? Mẹ tôi tỉnh rồi à? Mới ba ngày mà, chẳng phải cậu nói cần ít nhất bảy ngày mới tỉnh sao?"
Bình luận facebook