Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-256
Chương 256: Em cần phải tin tưởng anh mới được (4)
Editor: Nguyetmai
Trong bữa tiệc linh đình, náo nhiệt và vô cùng xa hoa này, đôi mắt trong veo của Cố Niệm Chi chỉ phản chiếu bóng của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có một mình anh ấy.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc xõa sau lưng dài đến eo của Cố Niệm Chi.
Lúc này, Cố Niệm Chi như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn sang phía đối diện của phòng khách, vừa khéo nhìn thấy dáng người cao ráo của Hà Chi Sơ ở trong đám người.
Ngay phút giây đó, vẻ lạnh lùng đến khắc nghiệt trong mắt Hà Chi Sơ lập tức biến thành vẻ ấm áp, dịu dàng. Anh ta mím môi mỉm cười với cô rồi cụp mắt nói nhỏ với Thủ tướng đứng bên cạnh mình vài câu, sau đó đi về phía trước.
Đậu Hào Ngôn, con trai cả của Thủ tướng bắt đầu chào hỏi khách khứa đến dự ngày hôm nay.
Tiếng nhạc nhẹ du dương vang lên trong phòng khách. Những vị khách túm năm tụm ba, cầm ly rượu và đĩa ăn, vừa ăn vừa cười nói, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đậu Khanh Ngôn vừa bước vào đã nhìn thấy ngay Hoắc Thiệu Hằng. Mặc dù đã sáu năm trôi qua, cô ta tưởng là mình đã buông bỏ được, đã bình tâm lại rồi, nhưng vừa nhìn thấy anh, mắt cô ta lại hơi ươn ướt.
Ôn Thủ Ức sợ cô ta hành động theo cảm tính, vội nói: "Khanh Ngôn này, cô dẫn tôi ra nhà vệ sinh được không? Cái khóa trên áo của tôi có chút trục trặc…"
Cô ta khẽ nháy mắt với Đậu Khanh Ngôn mấy cái.
Đậu Khanh Ngôn lấy lại bình tĩnh, hít sâu hai cái, cố trấn tĩnh lại tâm trạng xúc động đang dâng trào của mình rồi nói với phu nhân Thủ tướng: "Mami ơi, con đi lên tầng trên với Thủ Ức để thay quần áo rồi con xuống nhé!"
"Đi đi, đi đi. Mẹ đi cùng các con."
Sáu năm không được gặp Đậu Khanh Ngôn rồi, phu nhân Thủ tướng cũng không muốn tách khỏi đứa con gái lớn suýt nữa là vĩnh viễn không còn được gặp này thêm một giây phút nào cả.
"Mami, mẹ không ở đây đón tiếp khách mời ạ?" Mặc dù tâm trạng của Đậu Khanh Ngôn đang xao động nhưng vẫn hiểu lễ nghi. "Bữa tiệc tối này sao có thể vắng mặt bà chủ nhà và cũng là người chủ trì như mami được?"
Có điều phu nhân Thủ tướng mỉm cười xua tan nỗi lo của cô: "Khanh Ngôn, bữa tiệc tối này là do anh trai con tổ chức, toàn là người trẻ thôi. Mẹ và bố con không phải là người chủ trì, bố mẹ cố tình tới là để đón con và Luật sư Hà đấy. Có chúng ta ở đây, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy bó buộc, cũng không thoải mái được."
Ôn Thủ Ức nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra đúng là sau khi chào hỏi mấy người quen, Thủ tướng đã được đội bảo vệ và vệ sĩ bên cạnh tháp tùng đi về phía tòa nhà văn phòng rồi.
Đậu Khanh Ngôn nhìn anh trai Đậu Hào Ngôn của cô ta một cái, thấy anh ấy đang dẫn theo em gái út trò chuyện vui vẻ với khách khứa thật, mới khẽ gật đầu, cùng phu nhân Thủ tướng và Ôn Thủ Ức lên tầng trên.
Phòng ngủ của cô ta ở tầng ba, có thể đi thang bộ, cũng có thể đi thang máy đặc biệt.
Vì muốn nhanh hơn một chút nên ba người bọn họ quyết định đi thang máy.
***
Ở phía bên này, nhân viên bên cạnh Hà Chi Sơ đi trước mở đường, giúp anh ta tách khỏi đám người, đi thẳng một mạch đến trước mặt Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn anh ta, đang định mở miệng chào hỏi thì Hà Chi Sơ đã giành nói trước, "Niệm Chi, chúc mừng năm mới!" Sau đó, anh ta ngước mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng không nói câu nào ở bên cạnh, điềm đạm hỏi: "Niệm Chi này, đây cũng là người giám hộ của em sao?"
Anh ta chủ động đưa tay cho Hoắc Thiệu Hằng: "Nghe danh đã lâu, tôi họ Hà, là thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh Thạc sĩ của Niệm Chi ở trường Đại học B. Năm ngoái, khi Niệm Chi cùng tôi đến Quốc hội Mỹ thực tập nửa năm, con bé vẫn thường xuyên nhắc đến người giám hộ của mình. Hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường chút nào, chẳng trách con bé lại ngưỡng mộ anh như vậy."
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, chậm rãi đưa tay ra, làm tư thế bắt tay với Hà Chi Sơ. Có điều, khi tay còn chưa chạm vào tay Hà Chi Sơ, Hoắc Thiệu Hằng đã rụt tay lại, thuận thế đặt ở sau lưng Cố Niệm Chi, ôm hờ vào eo cô, khẽ gật đầu với Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà đức cao vọng trọng, là tấm gương sáng cho người khác. Niệm Chi có một người thầy như anh, nhất định cô ấy sẽ có thành tích tốt trong học tập, sau này có thể thể hiện được bản lĩnh trong giới pháp luật."
Đức cao vọng trọng ư? Là tấm gương sáng cho người khác ư? Đây là đang vạch ra một sợi chỉ đỏ, không cho phép anh ta vượt qua sao?
Hà Chi Sơ thầm cười lạnh trong lòng, ngẩng đầu lên nói một cách thân mật với Cố Niệm Chi: "Niệm Chi, em không giới thiệu với thầy một chút xem người giám hộ này của em tên là gì à?" Vừa nói, anh ta vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Lương Trạch đang đứng chếch sau lưng Hoắc Thiệu Hằng: "Tôi nhớ hình như anh cũng là người giám hộ ở Mỹ đúng không nhỉ? Còn có một người nữa, hình như tôi cũng gặp rồi..."
Cố Niệm Chi bị bối rối bởi một chuỗi những lời nói vô cùng kín kẽ của Hà Chi Sơ, sau một lúc, cô mới nói: "Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà ạ!" Sau đó, cô lại quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch, dứt khoát giới thiệu cùng một lượt: "Đúng rồi đấy ạ, Giáo sư Hà. Anh ấy là anh Tiểu Trạch, là một trong số những người giám hộ của em trước đây. Anh ấy đã chăm sóc em trong suốt thời gian em ở Mỹ. Đây là Hoắc thiếu, trước kia cũng là người giám hộ của em. Có điều, em đã tròn mười tám tuổi rồi, không cần người giám hộ nữa ạ!"
Hà Chi Sơ cười một tiếng, vẻ mặt cưng chiều xoa đầu Cố Niệm Chi, "Cô nhóc này thật là. Em chỉ giỏi mạnh miệng thôi. Về mặt luật pháp thì không cần, nhưng em mới bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi thôi mà. Em trưởng thành bên cạnh Hoắc thiếu, mặc dù anh ấy là người giám hộ của em nhưng thật ra không khác gì bố nuôi của em cả, sau này còn phải nhờ cậy anh ấy nhiều, đừng có vô phép. Bây giờ em cứ nói oang oang là không cần người giám hộ nữa, Hoắc thiếu nghe vậy trong lòng sẽ khó chịu nhường nào đây? Em cũng đâu có muốn người khác nói mình qua cầu rút ván đâu đúng không?"
Bố nuôi ư?
Thế mà anh ta cũng nói ra được.
Hoắc Thiệu Hằng cũng thầm hừ lạnh trong lòng một tiếng, thản nhiên nói: "Có lẽ do Giáo sư Hà từ nước ngoài trở về nên không hiểu rõ lắm về văn hóa của Hoa Hạ. Thật ra, người giám hộ và bố nuôi không hề liên quan gì đến nhau. Nếu không biết nói tiếng Trung, anh có thể nói tiếng Anh, hoặc là tiếng Pháp, hay là tiếng Latinh cũng được, tôi đều có thể tiếp."
"Ồ? Vậy sao?" Mặc dù Hà Chi Sơ đang nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng thật ra ánh mắt vẫn nhìn Cố Niệm Chi, "Không ngờ người giám hộ của em còn là một nhân tài đấy, biết nói cả tiếng Pháp và tiếng Latinh nữa cơ à."
Cố Niệm Chi nghe mà toát hết cả mồ hôi, cảm thấy hai người này vừa gặp nhau đã đối chọi không khoan nhượng rồi, hơn nữa trong lời nói còn có hàm ý khác. Cô cực kì không thích nghe Hà Chi Sơ nói Hoắc Thiệu Hằng không khác gì bố nuôi của cô. Trong lòng cô không vui vẻ gì, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, cười tủm tỉm ôm cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, nói: "Đúng là Giáo sư Hà lớn lên ở nước ngoài nên nói tiếng Trung không tốt. Hoắc thiếu được người ta nhờ cậy tạm thời làm người giám hộ của em thôi. Khi em tròn mười tám tuổi dĩ nhiên không cần người giám hộ nữa rồi. Mấy từ như "bố nuôi" gì gì đó ấy, Giáo sư Hà nói quá lời quá. Dù sao thầy cũng là một Giáo sư giỏi ở trường Luật, một luật sư giỏi ở Mỹ, sao lại dùng từ không thích hợp như vậy? Thầy đừng làm em thất vọng ạ..."
Hà Chi Sơ tức nghẹn cả thở, không ngờ Cố Niệm Chi cũng rất kiêng kỵ chuyện phải vạch ra một khoảng cách với Hoắc Thiệu Hằng...
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh ta vẫn không kìm được cảm giác chua xót trong lòng, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt cô trong chốc lát, mới gật đầu nói: "Hóa ra là thế, đúng là tôi không hiểu lắm về sự khác nhau giữa hai từ này, cảm ơn hai vị đã giải thích."
Cố Niệm Chi mỉm cười với anh ta, lấy hai ly rượu cocktail từ trong tay nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Hà Chi Sơ, một ly cho Hoắc Thiệu Hằng: "Em mời hai người, chúc mừng năm mới!"
Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng cầm ly rượu, chậm rãi giơ ly lên về phía đối phương, sau đó cùng uống cạn một hơi.
"Thiệu Hằng đấy ư? Em rất vui khi anh có thể đến dự bữa tiệc tối của gia đình em."
Một giọng nói quyến rũ vang lên từ sau lưng Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ không quay đầu cũng biết là Đậu Khanh Ngôn đi tới.
Anh ta để lại ly rượu trong tay vào khay rượu của nhân viên phục vụ, sau đó lại cầm lấy một ly rượu hoa quả đặt vào tay Cố Niệm Chi, "Đây là rượu trái cây, nồng độ rượu rất nhẹ, em cũng uống một chút đi."
Ánh mắt của Cố Niệm Chi nhanh chóng bị thu hút bởi Đậu Khanh Ngôn vừa tới.
Cô ta đã thay một bộ sườn xám nhung màu đỏ tím đậm ôm sát người, làm nổi bật dáng người giống như dãy núi non trập trùng của mình, đẹp đến chấn động lòng người.
Vẻ đẹp của cô ta là vẻ đẹp của một người phụ nữ đương độ tuổi trưởng thành, chín muồi nhất, mà lại chưa đến giai đoạn lụi tàn.
"Cầm lấy đi, uống từ từ thôi."
Giọng nói của Hà Chi Sơ giống như rượu mạnh rót thẳng vào đáy lòng Cố Niệm Chi. Cô nhận lấy ly rượu như người mất hồn, còn không nhìn đã nhấp luôn một ngụm. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt Đậu Khanh Ngôn trong chớp mắt, sau đó lại chuyển qua mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Mặc dù nét mặt Hoắc Thiệu Hằng không hề có chút rung động nào nhưng Cố Niệm Chi hiểu rõ anh ấy vô cùng, nên có thể nhìn ra trong đáy mắt anh ấy đang có chút cảm xúc xao động…
Lại nhìn sang Đậu Khanh Ngôn cực kì trang nhã, tự nhiên kia, Cố Niệm Chi thầm thấy lo sợ.
Đậu Khanh Ngôn khoác chiếc khăn choàng lông cừu màu trắng như tuyết đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, cảm thán nói: "Sau sáu năm không gặp, anh còn trầm tính hơn cả hồi xưa nữa đấy!" Dừng một chút, cô ta lại khẽ cười một tiếng: "Cũng đẹp trai hơn nữa."
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, "Khanh Ngôn vẫn vui tính như xưa."
Một tay anh đút trong túi quần tây, một tay khẽ đong đưa ly rượu cocktail mới.
Lúc này, Đậu Khanh Ngôn mới lên tiếng chào Hà Chi Sơ, nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Em gặp phải một chút phiền toái ở bên nước ngoài, Luật sư Hà và Luật sư Ôn đã giúp em giải quyết đấy." Nói xong, cô ta chần chừ một lúc lâu, một tay chạm nhẹ lên cổ tay trái đang đeo một chiếc vòng vàng rất cổ, rộng khoảng bốn centimet của mình, lại nói tiếp: "Lúc đầu em không muốn trở về, nhưng trải qua chuyện lớn như vậy ở nước ngoài, ngẫm lại đúng là vô vị. Quê hương của mình vẫn tốt hơn, em cũng nhớ người thân, bạn bè nên em quay về."
"Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi." Hoắc Thiệu Hằng khẽ nâng ly rượu lên, "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
Đậu Khanh Ngôn tiện tay lấy một ly rượu cocktail cụng ly với Hoắc Thiệu Hằng, hai người cùng nhấp một ngụm.
Thấy Đậu Khanh Ngôn và Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện, Hà Chi Sơ liền mỉm cười nhỏ giọng nói với Cố Niệm Chi: "Niệm Chi này, tôi có gửi cho em một tin nhắn, nói ở trường có một số việc, muốn em đến trường báo danh sớm, em có nhận được không đấy?"
"À, chuyện này ạ..." Cố Niệm Chi đang dồn toàn bộ chú ý vào Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn, dường như không để ý đến câu nói của Hà Chi Sơ. Nhưng Hà Chi Sơ không cho phép cô mất tập trung, bèn đưa tay ra kéo cánh tay cô, kéo cô ra phía tấm bình phong ở trong góc, nhỏ giọng nói: "Người ta là đồng đội lâu ngày gặp lại, em đừng có đứng cạnh làm kỳ đà cản mũi nữa."
"Họ là đồng đội sao ạ?"
Cố Niệm Chi nghi ngờ hỏi, muốn tìm Triệu Lương Trạch để hỏi một chút, lại phát hiện ra không biết Triệu Lương Trạch đã đi khỏi đây từ lúc nào rồi.
"Đương nhiên là đồng đội rồi. Người giám hộ tốt bụng của em không nói cho em biết sao?" Một tay Hà Chi Sơ cũng đút trong túi quần, một tay cầm ly rượu cocktail, trong đôi mắt ướt hoa đào toát lên vẻ hân hoan, "Đậu Khanh Ngôn và Hoắc thiếu, người giám hộ của em gần như nhập ngũ cùng một lúc. Có điều, sáu năm trước, Đậu Khanh Ngôn đột nhiên xuất ngũ ra nước ngoài, mãi cho đến năm nay mới về nước."
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Cô nhìn Đậu Khanh Ngôn đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng cười rất rạng rỡ, thoải mái, Hoắc Thiệu Hằng cũng tỏ ra rất lịch sự và trân trọng, không giống như đối với những cô gái khác.
Giữa hai người có một sự ăn ý mà người ngoài khó có thể diễn tả bằng lời.
Nụ cười trên mặt Hà Chi Sơ càng rõ ràng hơn, anh ta cúi đầu nói nhỏ vào tai Cố Niệm Chi: "Nhìn họ rất xứng đôi vừa lứa, bất luận là về ngoại hình hay là gia thế, đúng không?"
Cố Niệm Chi không tỏ thái độ gì, ngước mắt lên tỉnh táo nhìn Hà Chi Sơ, nói: "Giáo sư Hà này, sao thầy biết nhiều thế ạ?"
Editor: Nguyetmai
Trong bữa tiệc linh đình, náo nhiệt và vô cùng xa hoa này, đôi mắt trong veo của Cố Niệm Chi chỉ phản chiếu bóng của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có một mình anh ấy.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc xõa sau lưng dài đến eo của Cố Niệm Chi.
Lúc này, Cố Niệm Chi như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn sang phía đối diện của phòng khách, vừa khéo nhìn thấy dáng người cao ráo của Hà Chi Sơ ở trong đám người.
Ngay phút giây đó, vẻ lạnh lùng đến khắc nghiệt trong mắt Hà Chi Sơ lập tức biến thành vẻ ấm áp, dịu dàng. Anh ta mím môi mỉm cười với cô rồi cụp mắt nói nhỏ với Thủ tướng đứng bên cạnh mình vài câu, sau đó đi về phía trước.
Đậu Hào Ngôn, con trai cả của Thủ tướng bắt đầu chào hỏi khách khứa đến dự ngày hôm nay.
Tiếng nhạc nhẹ du dương vang lên trong phòng khách. Những vị khách túm năm tụm ba, cầm ly rượu và đĩa ăn, vừa ăn vừa cười nói, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đậu Khanh Ngôn vừa bước vào đã nhìn thấy ngay Hoắc Thiệu Hằng. Mặc dù đã sáu năm trôi qua, cô ta tưởng là mình đã buông bỏ được, đã bình tâm lại rồi, nhưng vừa nhìn thấy anh, mắt cô ta lại hơi ươn ướt.
Ôn Thủ Ức sợ cô ta hành động theo cảm tính, vội nói: "Khanh Ngôn này, cô dẫn tôi ra nhà vệ sinh được không? Cái khóa trên áo của tôi có chút trục trặc…"
Cô ta khẽ nháy mắt với Đậu Khanh Ngôn mấy cái.
Đậu Khanh Ngôn lấy lại bình tĩnh, hít sâu hai cái, cố trấn tĩnh lại tâm trạng xúc động đang dâng trào của mình rồi nói với phu nhân Thủ tướng: "Mami ơi, con đi lên tầng trên với Thủ Ức để thay quần áo rồi con xuống nhé!"
"Đi đi, đi đi. Mẹ đi cùng các con."
Sáu năm không được gặp Đậu Khanh Ngôn rồi, phu nhân Thủ tướng cũng không muốn tách khỏi đứa con gái lớn suýt nữa là vĩnh viễn không còn được gặp này thêm một giây phút nào cả.
"Mami, mẹ không ở đây đón tiếp khách mời ạ?" Mặc dù tâm trạng của Đậu Khanh Ngôn đang xao động nhưng vẫn hiểu lễ nghi. "Bữa tiệc tối này sao có thể vắng mặt bà chủ nhà và cũng là người chủ trì như mami được?"
Có điều phu nhân Thủ tướng mỉm cười xua tan nỗi lo của cô: "Khanh Ngôn, bữa tiệc tối này là do anh trai con tổ chức, toàn là người trẻ thôi. Mẹ và bố con không phải là người chủ trì, bố mẹ cố tình tới là để đón con và Luật sư Hà đấy. Có chúng ta ở đây, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy bó buộc, cũng không thoải mái được."
Ôn Thủ Ức nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra đúng là sau khi chào hỏi mấy người quen, Thủ tướng đã được đội bảo vệ và vệ sĩ bên cạnh tháp tùng đi về phía tòa nhà văn phòng rồi.
Đậu Khanh Ngôn nhìn anh trai Đậu Hào Ngôn của cô ta một cái, thấy anh ấy đang dẫn theo em gái út trò chuyện vui vẻ với khách khứa thật, mới khẽ gật đầu, cùng phu nhân Thủ tướng và Ôn Thủ Ức lên tầng trên.
Phòng ngủ của cô ta ở tầng ba, có thể đi thang bộ, cũng có thể đi thang máy đặc biệt.
Vì muốn nhanh hơn một chút nên ba người bọn họ quyết định đi thang máy.
***
Ở phía bên này, nhân viên bên cạnh Hà Chi Sơ đi trước mở đường, giúp anh ta tách khỏi đám người, đi thẳng một mạch đến trước mặt Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn anh ta, đang định mở miệng chào hỏi thì Hà Chi Sơ đã giành nói trước, "Niệm Chi, chúc mừng năm mới!" Sau đó, anh ta ngước mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng không nói câu nào ở bên cạnh, điềm đạm hỏi: "Niệm Chi này, đây cũng là người giám hộ của em sao?"
Anh ta chủ động đưa tay cho Hoắc Thiệu Hằng: "Nghe danh đã lâu, tôi họ Hà, là thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh Thạc sĩ của Niệm Chi ở trường Đại học B. Năm ngoái, khi Niệm Chi cùng tôi đến Quốc hội Mỹ thực tập nửa năm, con bé vẫn thường xuyên nhắc đến người giám hộ của mình. Hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường chút nào, chẳng trách con bé lại ngưỡng mộ anh như vậy."
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, chậm rãi đưa tay ra, làm tư thế bắt tay với Hà Chi Sơ. Có điều, khi tay còn chưa chạm vào tay Hà Chi Sơ, Hoắc Thiệu Hằng đã rụt tay lại, thuận thế đặt ở sau lưng Cố Niệm Chi, ôm hờ vào eo cô, khẽ gật đầu với Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà đức cao vọng trọng, là tấm gương sáng cho người khác. Niệm Chi có một người thầy như anh, nhất định cô ấy sẽ có thành tích tốt trong học tập, sau này có thể thể hiện được bản lĩnh trong giới pháp luật."
Đức cao vọng trọng ư? Là tấm gương sáng cho người khác ư? Đây là đang vạch ra một sợi chỉ đỏ, không cho phép anh ta vượt qua sao?
Hà Chi Sơ thầm cười lạnh trong lòng, ngẩng đầu lên nói một cách thân mật với Cố Niệm Chi: "Niệm Chi, em không giới thiệu với thầy một chút xem người giám hộ này của em tên là gì à?" Vừa nói, anh ta vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Lương Trạch đang đứng chếch sau lưng Hoắc Thiệu Hằng: "Tôi nhớ hình như anh cũng là người giám hộ ở Mỹ đúng không nhỉ? Còn có một người nữa, hình như tôi cũng gặp rồi..."
Cố Niệm Chi bị bối rối bởi một chuỗi những lời nói vô cùng kín kẽ của Hà Chi Sơ, sau một lúc, cô mới nói: "Chúc mừng năm mới Giáo sư Hà ạ!" Sau đó, cô lại quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch, dứt khoát giới thiệu cùng một lượt: "Đúng rồi đấy ạ, Giáo sư Hà. Anh ấy là anh Tiểu Trạch, là một trong số những người giám hộ của em trước đây. Anh ấy đã chăm sóc em trong suốt thời gian em ở Mỹ. Đây là Hoắc thiếu, trước kia cũng là người giám hộ của em. Có điều, em đã tròn mười tám tuổi rồi, không cần người giám hộ nữa ạ!"
Hà Chi Sơ cười một tiếng, vẻ mặt cưng chiều xoa đầu Cố Niệm Chi, "Cô nhóc này thật là. Em chỉ giỏi mạnh miệng thôi. Về mặt luật pháp thì không cần, nhưng em mới bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi thôi mà. Em trưởng thành bên cạnh Hoắc thiếu, mặc dù anh ấy là người giám hộ của em nhưng thật ra không khác gì bố nuôi của em cả, sau này còn phải nhờ cậy anh ấy nhiều, đừng có vô phép. Bây giờ em cứ nói oang oang là không cần người giám hộ nữa, Hoắc thiếu nghe vậy trong lòng sẽ khó chịu nhường nào đây? Em cũng đâu có muốn người khác nói mình qua cầu rút ván đâu đúng không?"
Bố nuôi ư?
Thế mà anh ta cũng nói ra được.
Hoắc Thiệu Hằng cũng thầm hừ lạnh trong lòng một tiếng, thản nhiên nói: "Có lẽ do Giáo sư Hà từ nước ngoài trở về nên không hiểu rõ lắm về văn hóa của Hoa Hạ. Thật ra, người giám hộ và bố nuôi không hề liên quan gì đến nhau. Nếu không biết nói tiếng Trung, anh có thể nói tiếng Anh, hoặc là tiếng Pháp, hay là tiếng Latinh cũng được, tôi đều có thể tiếp."
"Ồ? Vậy sao?" Mặc dù Hà Chi Sơ đang nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng thật ra ánh mắt vẫn nhìn Cố Niệm Chi, "Không ngờ người giám hộ của em còn là một nhân tài đấy, biết nói cả tiếng Pháp và tiếng Latinh nữa cơ à."
Cố Niệm Chi nghe mà toát hết cả mồ hôi, cảm thấy hai người này vừa gặp nhau đã đối chọi không khoan nhượng rồi, hơn nữa trong lời nói còn có hàm ý khác. Cô cực kì không thích nghe Hà Chi Sơ nói Hoắc Thiệu Hằng không khác gì bố nuôi của cô. Trong lòng cô không vui vẻ gì, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, cười tủm tỉm ôm cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, nói: "Đúng là Giáo sư Hà lớn lên ở nước ngoài nên nói tiếng Trung không tốt. Hoắc thiếu được người ta nhờ cậy tạm thời làm người giám hộ của em thôi. Khi em tròn mười tám tuổi dĩ nhiên không cần người giám hộ nữa rồi. Mấy từ như "bố nuôi" gì gì đó ấy, Giáo sư Hà nói quá lời quá. Dù sao thầy cũng là một Giáo sư giỏi ở trường Luật, một luật sư giỏi ở Mỹ, sao lại dùng từ không thích hợp như vậy? Thầy đừng làm em thất vọng ạ..."
Hà Chi Sơ tức nghẹn cả thở, không ngờ Cố Niệm Chi cũng rất kiêng kỵ chuyện phải vạch ra một khoảng cách với Hoắc Thiệu Hằng...
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh ta vẫn không kìm được cảm giác chua xót trong lòng, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt cô trong chốc lát, mới gật đầu nói: "Hóa ra là thế, đúng là tôi không hiểu lắm về sự khác nhau giữa hai từ này, cảm ơn hai vị đã giải thích."
Cố Niệm Chi mỉm cười với anh ta, lấy hai ly rượu cocktail từ trong tay nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Hà Chi Sơ, một ly cho Hoắc Thiệu Hằng: "Em mời hai người, chúc mừng năm mới!"
Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng cầm ly rượu, chậm rãi giơ ly lên về phía đối phương, sau đó cùng uống cạn một hơi.
"Thiệu Hằng đấy ư? Em rất vui khi anh có thể đến dự bữa tiệc tối của gia đình em."
Một giọng nói quyến rũ vang lên từ sau lưng Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ không quay đầu cũng biết là Đậu Khanh Ngôn đi tới.
Anh ta để lại ly rượu trong tay vào khay rượu của nhân viên phục vụ, sau đó lại cầm lấy một ly rượu hoa quả đặt vào tay Cố Niệm Chi, "Đây là rượu trái cây, nồng độ rượu rất nhẹ, em cũng uống một chút đi."
Ánh mắt của Cố Niệm Chi nhanh chóng bị thu hút bởi Đậu Khanh Ngôn vừa tới.
Cô ta đã thay một bộ sườn xám nhung màu đỏ tím đậm ôm sát người, làm nổi bật dáng người giống như dãy núi non trập trùng của mình, đẹp đến chấn động lòng người.
Vẻ đẹp của cô ta là vẻ đẹp của một người phụ nữ đương độ tuổi trưởng thành, chín muồi nhất, mà lại chưa đến giai đoạn lụi tàn.
"Cầm lấy đi, uống từ từ thôi."
Giọng nói của Hà Chi Sơ giống như rượu mạnh rót thẳng vào đáy lòng Cố Niệm Chi. Cô nhận lấy ly rượu như người mất hồn, còn không nhìn đã nhấp luôn một ngụm. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt Đậu Khanh Ngôn trong chớp mắt, sau đó lại chuyển qua mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Mặc dù nét mặt Hoắc Thiệu Hằng không hề có chút rung động nào nhưng Cố Niệm Chi hiểu rõ anh ấy vô cùng, nên có thể nhìn ra trong đáy mắt anh ấy đang có chút cảm xúc xao động…
Lại nhìn sang Đậu Khanh Ngôn cực kì trang nhã, tự nhiên kia, Cố Niệm Chi thầm thấy lo sợ.
Đậu Khanh Ngôn khoác chiếc khăn choàng lông cừu màu trắng như tuyết đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, cảm thán nói: "Sau sáu năm không gặp, anh còn trầm tính hơn cả hồi xưa nữa đấy!" Dừng một chút, cô ta lại khẽ cười một tiếng: "Cũng đẹp trai hơn nữa."
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, "Khanh Ngôn vẫn vui tính như xưa."
Một tay anh đút trong túi quần tây, một tay khẽ đong đưa ly rượu cocktail mới.
Lúc này, Đậu Khanh Ngôn mới lên tiếng chào Hà Chi Sơ, nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Em gặp phải một chút phiền toái ở bên nước ngoài, Luật sư Hà và Luật sư Ôn đã giúp em giải quyết đấy." Nói xong, cô ta chần chừ một lúc lâu, một tay chạm nhẹ lên cổ tay trái đang đeo một chiếc vòng vàng rất cổ, rộng khoảng bốn centimet của mình, lại nói tiếp: "Lúc đầu em không muốn trở về, nhưng trải qua chuyện lớn như vậy ở nước ngoài, ngẫm lại đúng là vô vị. Quê hương của mình vẫn tốt hơn, em cũng nhớ người thân, bạn bè nên em quay về."
"Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi." Hoắc Thiệu Hằng khẽ nâng ly rượu lên, "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
Đậu Khanh Ngôn tiện tay lấy một ly rượu cocktail cụng ly với Hoắc Thiệu Hằng, hai người cùng nhấp một ngụm.
Thấy Đậu Khanh Ngôn và Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện, Hà Chi Sơ liền mỉm cười nhỏ giọng nói với Cố Niệm Chi: "Niệm Chi này, tôi có gửi cho em một tin nhắn, nói ở trường có một số việc, muốn em đến trường báo danh sớm, em có nhận được không đấy?"
"À, chuyện này ạ..." Cố Niệm Chi đang dồn toàn bộ chú ý vào Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn, dường như không để ý đến câu nói của Hà Chi Sơ. Nhưng Hà Chi Sơ không cho phép cô mất tập trung, bèn đưa tay ra kéo cánh tay cô, kéo cô ra phía tấm bình phong ở trong góc, nhỏ giọng nói: "Người ta là đồng đội lâu ngày gặp lại, em đừng có đứng cạnh làm kỳ đà cản mũi nữa."
"Họ là đồng đội sao ạ?"
Cố Niệm Chi nghi ngờ hỏi, muốn tìm Triệu Lương Trạch để hỏi một chút, lại phát hiện ra không biết Triệu Lương Trạch đã đi khỏi đây từ lúc nào rồi.
"Đương nhiên là đồng đội rồi. Người giám hộ tốt bụng của em không nói cho em biết sao?" Một tay Hà Chi Sơ cũng đút trong túi quần, một tay cầm ly rượu cocktail, trong đôi mắt ướt hoa đào toát lên vẻ hân hoan, "Đậu Khanh Ngôn và Hoắc thiếu, người giám hộ của em gần như nhập ngũ cùng một lúc. Có điều, sáu năm trước, Đậu Khanh Ngôn đột nhiên xuất ngũ ra nước ngoài, mãi cho đến năm nay mới về nước."
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Cô nhìn Đậu Khanh Ngôn đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng cười rất rạng rỡ, thoải mái, Hoắc Thiệu Hằng cũng tỏ ra rất lịch sự và trân trọng, không giống như đối với những cô gái khác.
Giữa hai người có một sự ăn ý mà người ngoài khó có thể diễn tả bằng lời.
Nụ cười trên mặt Hà Chi Sơ càng rõ ràng hơn, anh ta cúi đầu nói nhỏ vào tai Cố Niệm Chi: "Nhìn họ rất xứng đôi vừa lứa, bất luận là về ngoại hình hay là gia thế, đúng không?"
Cố Niệm Chi không tỏ thái độ gì, ngước mắt lên tỉnh táo nhìn Hà Chi Sơ, nói: "Giáo sư Hà này, sao thầy biết nhiều thế ạ?"
Bình luận facebook