Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-264
Chương 264: Cái giá để ở bên anh
Editor: Nguyetmai
"Bởi vì khi ra tới Tòa án quân sự bí mật, tội danh thật sự của cô ta chắc chắn sẽ là tội thu thập tình báo quân sự phi pháp, lưu giữ và mang tình báo quân sự bí mật ra nước ngoài phi pháp, cùng với tội tiết lộ bí mật quân sự với quy mô lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho người của chúng ta." Hoắc Thiệu Hằng thở dài, "Niệm Chi, ở trong chuyện này, thật ra anh cũng đã phạm sai lầm."
"A?" Mặc dù Cố Niệm Chi thông minh, nhưng cô vẫn không biết được nhiều về công việc của Hoắc Thiệu Hằng, cho nên nhất thời cũng không hiểu được ý của anh, "Anh mà cũng mắc sai lầm sao?! Sao có thể như thế được!"
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong cong, "Anh cũng là người, đương nhiên sẽ mắc sai lầm."
Anh nâng mặt Cố Niệm Chi lên, "… Anh vốn không nên nói cho em rằng những bức ảnh kia chỉ là đạo cụ để bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ."
Anh nói như thế, thật ra cũng đã là tiết lộ bí mật ở một mức độ nào đó rồi.
"Nhưng em sẽ không nói cho ai khác!" Cố Niệm Chi lo cuống cuồng, "Em thề! Em…"
Hoắc Thiệu Hằng che miệng cô lại, giọng nói vô cùng ôn hòa, "Không cần thề, anh tin em."
Nước mắt Cố Niệm Chi nín nhịn đã lâu lập tức chảy ra, cô bổ nhào vào lòng Hoắc Thiệu Hằng, ôm cổ của anh thật chặt, khóc đến nghẹn ngào như khi còn bé vậy. Nước mắt cô như những cơn sóng triều, nhanh chóng thấm ướt đẫm vạt áo trước của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào lưng Cố Niệm Chi, "Đừng khóc nữa, anh nói anh tin em mà."
"Nhưng anh lại nói em phải chuẩn bị tâm lý khiến cho em rất sợ hãi…"
Cố Niệm Chi thút thít nói đứt quãng, rúc đầu vào trong ngực anh.
Hoắc Thiệu Hằng rút khăn giấy từ trên mặt tủ đầu giường, lau nước mắt cho Cố Niệm Chi, lau cả mũi cho cô, "Được rồi, chuyện mấy bức ảnh đó em cứ coi như không biết đi, trong khoảng thời gian này cứ ở lại chỗ anh là sẽ không sao. Hiện tại, anh sẽ nói với em cách bình thường để xử lý chuyện này."
Cố Niệm Chi "Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn để Hoắc Thiệu Hằng lau mặt, sau đó mở to đôi mắt với con ngươi đen bóng nhìn Hoắc Thiệu Hằng đẩy vẻ tin tưởng và ỷ lại.
"Niệm Chi, đáng ra những bức ảnh này không nên bị công bố ra. Thế nhưng, một khi bị công bố ra ngoài, giống như chuyện vừa phát sinh này, dựa theo phương thức thông thường quốc gia chúng ta khi xử lý những chuyện như vậy thì thậm chí anh còn không thể phủ nhận có quan hệ yêu đương với cô ta."
Hoắc Thiệu Hằng nói rõ từng câu từng chữ, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn Cố Niệm Chi, không buông tha bất kỳ biểu lộ và ánh mắt nào của cô.
Cho nên, ý của anh là… anh nhất định phải ngầm thừa nhận mối quan hệ yêu đương trong những bức ảnh đó sao?
Quả nhiên Cố Niệm Chi không chịu nổi, khuôn mặt vừa mới sợ hãi, lo lắng đến trắng bệch cả ra giờ lại đỏ lên, sốt ruột hỏi, "Vì sao không thể phủ nhận?! Nếu như không phải chuyện thật thì vì sao lại phải thừa nhận chứ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chịu sự uy hiếp hèn hạ của bọn họ sao?"
"Bởi vì nếu như phủ nhận mối quan hệ đó với cô ta, tất nhiên sẽ khiến cho người ta liên tưởng tới một khả năng khác." Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve mái tóc suôn dài của cô, "Em nghĩ mà xem, ngay cả em cũng có thể nhìn ra được dấu vết sơ hở, các tổ chức tình báo nước khác lại không nhìn ra được sao? Những người đó đều là những người ưu tú trong ưu tú. CIA của Mỹ, MI5 của Anh đều có một cơ cấu chuyên môn khổng lồ dành riêng để đối phó quốc gia chúng ta."
"Tới lúc đó, một khi người khác biết được anh và cô ta không phải là quan hệ yêu đương như trong bức ảnh, em nói xem bọn họ sẽ nghĩ tới chuyện gì?"
Tim Cố Niệm Chi thắt cả lại, "Liên tưởng… liên tưởng tới…" Cô nhận ra mình đã không nói được nên lời nữa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ thở dài một tiếng, trả lời thay cô, "Bọn họ sẽ lập tức liên tưởng đến, đây không phải là hành động cá nhân, mà là chuyện công vụ. Như thế, nhiệm vụ năm đó bọn anh làm sẽ bị người ta phát giác ra, sẽ bị điều tra hết nguồn gốc căn nguyên, sẽ khiến cho người của chúng ta rơi vào vòng nguy hiểm."
Hoắc Thiệu Hằng kiên nhẫn với Cố Niệm Chi hơn so với người ngoài rất nhiều. Xưa nay anh không giải thích hành vi và ý đồ của mình với người khác, nhưng lần này, anh lại giải thích rất kỹ càng và thấu triệt.
Cố Niệm Chi vốn thông minh, lanh lợi, lại thêm có Hoắc Thiệu Hằng trình bày rõ ràng tiền căn hậu quả như thế, cô cũng nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, ánh sáng trong mắt cũng vì thế mà ảm đạm đi từng chút từng chút một.
Cố Niệm Chi không thể nào che giấu được sự thấp thỏm, lo âu của mình, "Có nghĩa là, theo như phương pháp xử lý thông thường, dù anh có thể bắt giữ Đậu Khanh Ngôn định tội, nhưng anh vẫn không thể công khai sự thật về chuyện này như cũ, chỉ có thể ngầm thừa nhận rằng anh và Đậu Khanh Ngôn từng có một khoảng thời gian yêu đương hẹn hò đó sao?"
Cô cúi đầu xuống, không còn dám nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng nữa, "… Cho nên, thà để cho người ta nghĩ anh thay lòng đổi dạ, cũng tốt hơn so với việc nói ra sự thật sao?"
Cố Niệm Chi suy một ra ba, đã nói hết ra những kết quả sau đó.
Hoắc Thiệu Hằng không lộ cảm xúc gì, lẳng lặng nhìn cô một cái, đứng dậy khỏi ghế xô-pha, đẩy cánh cửa sổ sát đất thông từ phòng ngủ Cố Niệm Chi ra ban công, rồi đi ra ngoài ban công đứng.
Anh móc gói thuốc lá từ túi quần ra, rút một điếu, châm lửa hút một hơi, thất thần nhìn vào bóng đêm thật lâu.
Anh cũng đang sám hối. Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của anh khi trông thấy những bức ảnh đó không phải là lo lắng về chuyện có khả năng bị lộ bí mật, mà lại là lo lắng Cố Niệm Chi sẽ không vui…
Trong khoảnh khắc ấy, anh thậm chí còn không kịp nghĩ đã lập tức nói rõ sự thật với cô, thật ra như vậy cũng trái với nguyên tắc giữ bí mật rồi.
Hóa ra tầm ảnh hưởng của cô đối với anh, vị trí của cô trong lòng anh sâu hơn anh nghĩ rất rất nhiều.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu đứng trên sân thượng rét lạnh, một tay cầm điếu thuốc, một tay ôm cùi chỏ, điếu thuốc trong tay đã sắp cháy hết, nhưng anh lại chưa hút một hơi nào.
Anh giữ tư thế đó thật lâu, cũng im lặng thật lâu.
Cố Niệm Chi khoác áo lông đi theo ra, khẽ nhẹ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, anh đã nói anh tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không nói với người khác, anh yên tâm đi."
Dù trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, rất buồn bã, dù rằng Đậu Khanh Ngôn có một lần nữa diễu võ giương oai trước mặt cô, cô cũng sẽ giữ kín mồm mình.
Hoắc Thiệu Hằng ý thức được rằng Cố Niệm Chi còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này, anh tiện tay ném điếu thuốc vào trong thùng rác ngoài ban công, quay người ôm lấy Cố Niệm Chi về phòng ngủ.
Vừa đóng cánh cửa sổ sát đất lại, không khí ấm áp, dễ chịu liền ập vào mặt, Cố Niệm Chi không nhịn được hắt hơi mấy cái.
Hoắc Thiệu Hằng không buông tay ra, vẫn khoác lên bả vai Cố Niệm Chi như cũ, do dự một lúc lâu, mới cố tàn nhẫn nói, "Niệm Chi, em có từng nghĩ tới không? Nếu như em thật sự muốn ở bên anh, mấy chuyện thế này, sau này có lẽ sẽ còn xảy ra. Thậm chí là còn có những chuyện còn khiến em khó xử hơn cả thế này, có khi còn phải đau khổ nữa. Dù em có biết sự thật cũng không thể giải thích, không cách nào cãi lại, thậm chí không thể lộ ra một ánh mắt, một nét mặt nào… Như vậy, em chịu đựng được sao?"
Những hiểu lầm, khốn khổ và khó xử này, có lẽ chính là cái giá để có thể bước cùng với kiểu người như anh. Sắc mặt của anh vô cùng kìm nén và chịu đựng, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó hiểu, chờ cô trả lời.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Thì ra là thế."
Phản ứng của cô quá nhanh, thái độ quá mức thản nhiên khiến Hoắc Thiệu Hằng nhất thời không biết được rằng, rốt cuộc Cố Niệm Chi có ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này hay không.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Thiệu Hằng lại nói tiếp, "Thật ra, đối với người làm nghề như anh mà nói, mấy chuyện này không đáng kể chút nào. Thế hệ trước của Cục tác chiến đặc biệt bọn anh cũng đã từng phải mang tiếng xấu một cách oan ức rồi. Em có biết có bao nhiêu đồng nghiệp của anh biến mất một cách im hơi lặng tiếng trong những trại giam ở nước ngoài không? Đến tận lúc chết họ cũng không đạt được sự thừa nhận của quốc gia. Bởi vì đây chính là phương thức xử lý công việc trong nghề này của bọn anh."
Mà bản thân bọn họ cũng đã tập mãi thành quen rồi.
Đây mới là sự cống hiến toàn bộ thể xác và tinh thần một cách chân chính, không chỉ có sinh mạng của mình, mà còn cả thanh danh của bản thân nữa…
Cố Niệm Chi thật sự bị dọa đến ngây người. Cô thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới thể hiện sự phản đối của mình một cách mãnh liệt, "Không! Không được! Sao có thể như thế được chứ?! Vì có sự trả giá vô tư của anh, tất cả mọi người mới được hưởng hòa bình, bọn họ phải biết được sự hy sinh cống hiến của bọn anh chứ! Tên tuổi của những người thế hệ trước không nên chỉ được lưu giữ trong hồ sơ bí mật của Cục tác chiến đặc biệt! Em hy vọng có một ngày, mỗi một cống hiến hy sinh của mỗi thành viên trong Cục tác chiến đặc biệt bọn anh đều có thể xuất hiện trong những đài tưởng niệm công khai! Bọn họ không nên bị lãng quên, càng không đáng phải gánh vác những tội danh hay tiếng xấu đó!"
Đột nhiên Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy vô cùng cảm động, anh khom người ôm lấy cô, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong sự huấn luyện mà anh từng trải qua trong bao nhiêu năm, anh đã được dạy rằng, cho dù bản thân ở trong nghịch cảnh thế nào đều không được biện hộ cho bản thân, cũng tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ bí mật nào.
Cố Niệm Chi dựa lưng vào trong ngực Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười rồi nói khẽ, "Thôi được rồi, Hoắc thiếu, em thừa nhận, thật ra em không vĩ đại như thế. Em vừa nói như vậy, thuần túy chỉ vì anh thôi."
Cô quay đầu sang nhìn anh, mỗi câu mỗi chữ đanh thép như chém đinh chặt sắt, "Nếu có một ngày anh gặp phải tình cảnh đó, em sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không đồng ý với phương thức xử lý như thế. Em sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội hủy hoại danh tiếng của anh. Em lấy tính mạng của em ra thề, nếu như anh không có ở đây, em sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo vệ danh dự của anh, bảo vệ cho tất cả những thứ anh muốn bảo vệ."
Trái tim của Hoắc Thiệu Hằng bỗng đập thịch lên một nhịp thật mạnh. Anh chưa từng nghĩ tới Cố Niệm Chi lại hiểu mình sâu sắc đến mức này.
Anh cũng chưa từng ý thức được rằng, sẽ có một lời thổ lộ có thể kích thích trực tiếp vào nơi sâu thẳm trong nội tâm anh, khiến cho anh ngoại trừ thần phục ra thì không còn lối thoát nào khác như vậy.
Editor: Nguyetmai
"Bởi vì khi ra tới Tòa án quân sự bí mật, tội danh thật sự của cô ta chắc chắn sẽ là tội thu thập tình báo quân sự phi pháp, lưu giữ và mang tình báo quân sự bí mật ra nước ngoài phi pháp, cùng với tội tiết lộ bí mật quân sự với quy mô lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho người của chúng ta." Hoắc Thiệu Hằng thở dài, "Niệm Chi, ở trong chuyện này, thật ra anh cũng đã phạm sai lầm."
"A?" Mặc dù Cố Niệm Chi thông minh, nhưng cô vẫn không biết được nhiều về công việc của Hoắc Thiệu Hằng, cho nên nhất thời cũng không hiểu được ý của anh, "Anh mà cũng mắc sai lầm sao?! Sao có thể như thế được!"
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong cong, "Anh cũng là người, đương nhiên sẽ mắc sai lầm."
Anh nâng mặt Cố Niệm Chi lên, "… Anh vốn không nên nói cho em rằng những bức ảnh kia chỉ là đạo cụ để bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ."
Anh nói như thế, thật ra cũng đã là tiết lộ bí mật ở một mức độ nào đó rồi.
"Nhưng em sẽ không nói cho ai khác!" Cố Niệm Chi lo cuống cuồng, "Em thề! Em…"
Hoắc Thiệu Hằng che miệng cô lại, giọng nói vô cùng ôn hòa, "Không cần thề, anh tin em."
Nước mắt Cố Niệm Chi nín nhịn đã lâu lập tức chảy ra, cô bổ nhào vào lòng Hoắc Thiệu Hằng, ôm cổ của anh thật chặt, khóc đến nghẹn ngào như khi còn bé vậy. Nước mắt cô như những cơn sóng triều, nhanh chóng thấm ướt đẫm vạt áo trước của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào lưng Cố Niệm Chi, "Đừng khóc nữa, anh nói anh tin em mà."
"Nhưng anh lại nói em phải chuẩn bị tâm lý khiến cho em rất sợ hãi…"
Cố Niệm Chi thút thít nói đứt quãng, rúc đầu vào trong ngực anh.
Hoắc Thiệu Hằng rút khăn giấy từ trên mặt tủ đầu giường, lau nước mắt cho Cố Niệm Chi, lau cả mũi cho cô, "Được rồi, chuyện mấy bức ảnh đó em cứ coi như không biết đi, trong khoảng thời gian này cứ ở lại chỗ anh là sẽ không sao. Hiện tại, anh sẽ nói với em cách bình thường để xử lý chuyện này."
Cố Niệm Chi "Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn để Hoắc Thiệu Hằng lau mặt, sau đó mở to đôi mắt với con ngươi đen bóng nhìn Hoắc Thiệu Hằng đẩy vẻ tin tưởng và ỷ lại.
"Niệm Chi, đáng ra những bức ảnh này không nên bị công bố ra. Thế nhưng, một khi bị công bố ra ngoài, giống như chuyện vừa phát sinh này, dựa theo phương thức thông thường quốc gia chúng ta khi xử lý những chuyện như vậy thì thậm chí anh còn không thể phủ nhận có quan hệ yêu đương với cô ta."
Hoắc Thiệu Hằng nói rõ từng câu từng chữ, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn Cố Niệm Chi, không buông tha bất kỳ biểu lộ và ánh mắt nào của cô.
Cho nên, ý của anh là… anh nhất định phải ngầm thừa nhận mối quan hệ yêu đương trong những bức ảnh đó sao?
Quả nhiên Cố Niệm Chi không chịu nổi, khuôn mặt vừa mới sợ hãi, lo lắng đến trắng bệch cả ra giờ lại đỏ lên, sốt ruột hỏi, "Vì sao không thể phủ nhận?! Nếu như không phải chuyện thật thì vì sao lại phải thừa nhận chứ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chịu sự uy hiếp hèn hạ của bọn họ sao?"
"Bởi vì nếu như phủ nhận mối quan hệ đó với cô ta, tất nhiên sẽ khiến cho người ta liên tưởng tới một khả năng khác." Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve mái tóc suôn dài của cô, "Em nghĩ mà xem, ngay cả em cũng có thể nhìn ra được dấu vết sơ hở, các tổ chức tình báo nước khác lại không nhìn ra được sao? Những người đó đều là những người ưu tú trong ưu tú. CIA của Mỹ, MI5 của Anh đều có một cơ cấu chuyên môn khổng lồ dành riêng để đối phó quốc gia chúng ta."
"Tới lúc đó, một khi người khác biết được anh và cô ta không phải là quan hệ yêu đương như trong bức ảnh, em nói xem bọn họ sẽ nghĩ tới chuyện gì?"
Tim Cố Niệm Chi thắt cả lại, "Liên tưởng… liên tưởng tới…" Cô nhận ra mình đã không nói được nên lời nữa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ thở dài một tiếng, trả lời thay cô, "Bọn họ sẽ lập tức liên tưởng đến, đây không phải là hành động cá nhân, mà là chuyện công vụ. Như thế, nhiệm vụ năm đó bọn anh làm sẽ bị người ta phát giác ra, sẽ bị điều tra hết nguồn gốc căn nguyên, sẽ khiến cho người của chúng ta rơi vào vòng nguy hiểm."
Hoắc Thiệu Hằng kiên nhẫn với Cố Niệm Chi hơn so với người ngoài rất nhiều. Xưa nay anh không giải thích hành vi và ý đồ của mình với người khác, nhưng lần này, anh lại giải thích rất kỹ càng và thấu triệt.
Cố Niệm Chi vốn thông minh, lanh lợi, lại thêm có Hoắc Thiệu Hằng trình bày rõ ràng tiền căn hậu quả như thế, cô cũng nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, ánh sáng trong mắt cũng vì thế mà ảm đạm đi từng chút từng chút một.
Cố Niệm Chi không thể nào che giấu được sự thấp thỏm, lo âu của mình, "Có nghĩa là, theo như phương pháp xử lý thông thường, dù anh có thể bắt giữ Đậu Khanh Ngôn định tội, nhưng anh vẫn không thể công khai sự thật về chuyện này như cũ, chỉ có thể ngầm thừa nhận rằng anh và Đậu Khanh Ngôn từng có một khoảng thời gian yêu đương hẹn hò đó sao?"
Cô cúi đầu xuống, không còn dám nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng nữa, "… Cho nên, thà để cho người ta nghĩ anh thay lòng đổi dạ, cũng tốt hơn so với việc nói ra sự thật sao?"
Cố Niệm Chi suy một ra ba, đã nói hết ra những kết quả sau đó.
Hoắc Thiệu Hằng không lộ cảm xúc gì, lẳng lặng nhìn cô một cái, đứng dậy khỏi ghế xô-pha, đẩy cánh cửa sổ sát đất thông từ phòng ngủ Cố Niệm Chi ra ban công, rồi đi ra ngoài ban công đứng.
Anh móc gói thuốc lá từ túi quần ra, rút một điếu, châm lửa hút một hơi, thất thần nhìn vào bóng đêm thật lâu.
Anh cũng đang sám hối. Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của anh khi trông thấy những bức ảnh đó không phải là lo lắng về chuyện có khả năng bị lộ bí mật, mà lại là lo lắng Cố Niệm Chi sẽ không vui…
Trong khoảnh khắc ấy, anh thậm chí còn không kịp nghĩ đã lập tức nói rõ sự thật với cô, thật ra như vậy cũng trái với nguyên tắc giữ bí mật rồi.
Hóa ra tầm ảnh hưởng của cô đối với anh, vị trí của cô trong lòng anh sâu hơn anh nghĩ rất rất nhiều.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu đứng trên sân thượng rét lạnh, một tay cầm điếu thuốc, một tay ôm cùi chỏ, điếu thuốc trong tay đã sắp cháy hết, nhưng anh lại chưa hút một hơi nào.
Anh giữ tư thế đó thật lâu, cũng im lặng thật lâu.
Cố Niệm Chi khoác áo lông đi theo ra, khẽ nhẹ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, anh đã nói anh tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không nói với người khác, anh yên tâm đi."
Dù trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, rất buồn bã, dù rằng Đậu Khanh Ngôn có một lần nữa diễu võ giương oai trước mặt cô, cô cũng sẽ giữ kín mồm mình.
Hoắc Thiệu Hằng ý thức được rằng Cố Niệm Chi còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này, anh tiện tay ném điếu thuốc vào trong thùng rác ngoài ban công, quay người ôm lấy Cố Niệm Chi về phòng ngủ.
Vừa đóng cánh cửa sổ sát đất lại, không khí ấm áp, dễ chịu liền ập vào mặt, Cố Niệm Chi không nhịn được hắt hơi mấy cái.
Hoắc Thiệu Hằng không buông tay ra, vẫn khoác lên bả vai Cố Niệm Chi như cũ, do dự một lúc lâu, mới cố tàn nhẫn nói, "Niệm Chi, em có từng nghĩ tới không? Nếu như em thật sự muốn ở bên anh, mấy chuyện thế này, sau này có lẽ sẽ còn xảy ra. Thậm chí là còn có những chuyện còn khiến em khó xử hơn cả thế này, có khi còn phải đau khổ nữa. Dù em có biết sự thật cũng không thể giải thích, không cách nào cãi lại, thậm chí không thể lộ ra một ánh mắt, một nét mặt nào… Như vậy, em chịu đựng được sao?"
Những hiểu lầm, khốn khổ và khó xử này, có lẽ chính là cái giá để có thể bước cùng với kiểu người như anh. Sắc mặt của anh vô cùng kìm nén và chịu đựng, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó hiểu, chờ cô trả lời.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Thì ra là thế."
Phản ứng của cô quá nhanh, thái độ quá mức thản nhiên khiến Hoắc Thiệu Hằng nhất thời không biết được rằng, rốt cuộc Cố Niệm Chi có ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này hay không.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Thiệu Hằng lại nói tiếp, "Thật ra, đối với người làm nghề như anh mà nói, mấy chuyện này không đáng kể chút nào. Thế hệ trước của Cục tác chiến đặc biệt bọn anh cũng đã từng phải mang tiếng xấu một cách oan ức rồi. Em có biết có bao nhiêu đồng nghiệp của anh biến mất một cách im hơi lặng tiếng trong những trại giam ở nước ngoài không? Đến tận lúc chết họ cũng không đạt được sự thừa nhận của quốc gia. Bởi vì đây chính là phương thức xử lý công việc trong nghề này của bọn anh."
Mà bản thân bọn họ cũng đã tập mãi thành quen rồi.
Đây mới là sự cống hiến toàn bộ thể xác và tinh thần một cách chân chính, không chỉ có sinh mạng của mình, mà còn cả thanh danh của bản thân nữa…
Cố Niệm Chi thật sự bị dọa đến ngây người. Cô thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới thể hiện sự phản đối của mình một cách mãnh liệt, "Không! Không được! Sao có thể như thế được chứ?! Vì có sự trả giá vô tư của anh, tất cả mọi người mới được hưởng hòa bình, bọn họ phải biết được sự hy sinh cống hiến của bọn anh chứ! Tên tuổi của những người thế hệ trước không nên chỉ được lưu giữ trong hồ sơ bí mật của Cục tác chiến đặc biệt! Em hy vọng có một ngày, mỗi một cống hiến hy sinh của mỗi thành viên trong Cục tác chiến đặc biệt bọn anh đều có thể xuất hiện trong những đài tưởng niệm công khai! Bọn họ không nên bị lãng quên, càng không đáng phải gánh vác những tội danh hay tiếng xấu đó!"
Đột nhiên Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy vô cùng cảm động, anh khom người ôm lấy cô, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong sự huấn luyện mà anh từng trải qua trong bao nhiêu năm, anh đã được dạy rằng, cho dù bản thân ở trong nghịch cảnh thế nào đều không được biện hộ cho bản thân, cũng tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ bí mật nào.
Cố Niệm Chi dựa lưng vào trong ngực Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười rồi nói khẽ, "Thôi được rồi, Hoắc thiếu, em thừa nhận, thật ra em không vĩ đại như thế. Em vừa nói như vậy, thuần túy chỉ vì anh thôi."
Cô quay đầu sang nhìn anh, mỗi câu mỗi chữ đanh thép như chém đinh chặt sắt, "Nếu có một ngày anh gặp phải tình cảnh đó, em sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không đồng ý với phương thức xử lý như thế. Em sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội hủy hoại danh tiếng của anh. Em lấy tính mạng của em ra thề, nếu như anh không có ở đây, em sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo vệ danh dự của anh, bảo vệ cho tất cả những thứ anh muốn bảo vệ."
Trái tim của Hoắc Thiệu Hằng bỗng đập thịch lên một nhịp thật mạnh. Anh chưa từng nghĩ tới Cố Niệm Chi lại hiểu mình sâu sắc đến mức này.
Anh cũng chưa từng ý thức được rằng, sẽ có một lời thổ lộ có thể kích thích trực tiếp vào nơi sâu thẳm trong nội tâm anh, khiến cho anh ngoại trừ thần phục ra thì không còn lối thoát nào khác như vậy.
Bình luận facebook