Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-281
Chương 281: Ai cũng là thánh diễn kịch
Editor: Nguyetmai
Sắc mặt Đậu Khanh Ngôn trắng nhợt, mềm nhũn người trên ghế bị cáo, hai tay bấu chặt thanh chắn trước mặt, toàn thân run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
Luật sư bào chữa cho Đậu Khanh Ngôn rầu rĩ bước lên trước, cầm giấy chẩn đoán bệnh tâm thần sáu năm trước của Đậu Khanh Ngôn, khẩn cầu các vị thẩm phán: "Thưa các vị thẩm phán, hành vi vô tình của Đậu Khanh Ngôn cũng có nguyên nhân của nó. Triệu chứng bệnh thần kinh của cô ấy đã được phát hiện từ sáu năm trước, đây cũng là lý do cô ấy giải ngũ."
Nói xong, luật sư quay đầu lại, ánh mắt khẽ quét qua Hoắc Thiệu Hằng, "Chuyện tình cảm trước nay chưa bao giờ là chuyện của một người. Nhưng bởi vì sự tình đã xảy ra lâu lắm rồi nên chúng ta cũng không cần đi tranh luận xem là thật hay giả nữa. Dù sao cũng không ai có thể phán đoán đúng sai về chuyện tình cảm đôi bên được. Tôi chỉ muốn nhắc nhở những người trong phiên tòa này rằng, luật pháp đã quy định bệnh nhân tâm thần không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào cho hành động của mình, ngay cả khi họ tự tay giết người thì cũng không thể kết án họ. Huống chi, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không phải là..."
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên ngắt lời tay luật sư kia, anh điềm tĩnh nói: "Bởi vì lần phán quyết này được tiến hành bí mật, không công khai cho nên tôi mới xin nhắc nhở một điều rằng, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia không phải là một tai nạn mà đó là sự báo thù của kẻ địch. Lý do chúng báo thù có liên quan đến nhiệm vụ mà tôi và Đậu Khanh Ngôn đã thực hiện ở Châu Âu bảy năm trước. Xin hết, mong các vị thẩm phán cân nhắc."
Ngay khoảnh khắc Hoắc Thiệu Hằng đứng lên nói, đôi mắt Đậu Khanh Ngôn lập tức sáng lên lấp lánh.
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, cô ta như chìm vào hồi ức về nhiệm vụ lần đó, nét mặt thay đổi liên tục, chốc lại ngọt ngào, chốc lại buồn bã âu sầu, chốc lại hoảng sợ, chốc lại vô cùng bi thương.
Đến cuối cùng, đột nhiên cô ta cất tiếng hát.
"Dòng sông xưa rừng táo trắng hoa nở đôi bờ, lặng lờ trôi mặt nước đã loang sương mờ, kìa bóng ai thấp thoáng đó chính Kachiusa, giữa trời mây dòng sông nắng tươi chan hòa"
"Để anh nhớ người thiếu nữ anh hằng mong chờ
Để được nghe từng tiếng hát nơi quê nhà
Vì đất nước thân yêu anh ra đi giữ gìn
Kachiusa vẫn chung thủy với mối tình..."
Tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn rất hay, giai điệu bài Kachiusa cũng rất cảm động, nhưng bài hát này cất lên từ miệng cô ta lại khiến Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy một sự chế nhạo kỳ lạ.
Anh lên tiếng cắt ngang tiếng hát của cô ta: "... Cô không xứng hát bài hát này. Thưa thẩm phán, tôi còn có việc nên xin được đi trước."
Hoắc Thiệu Hằng xoay người rời đi thì tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn cũng im bặt.
Cô ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, rồi khóc ré lên một tiếng kinh thiên động địa: "... Hoắc Thiệu Hằng! Tim anh được đúc bằng sắt hay sao? Anh không phải là con người! Anh là một cỗ máy giết người từ đầu đến chân! Em nguyền rủa anh! Nguyền rủa anh cô độc, lẻ loi cả đời! Nguyền rủa tất cả những người phụ nữ yêu anh đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
Hoắc Thiệu Hằng thoáng dừng bước, anh ngẩng đầu lên, trầm mặc một lát rồi quay đầu lại nói: "Còn nguyền rủa được người khác thì có lẽ bệnh tâm thần của cô tự khỏi mà không cần uống thuốc rồi. Thưa các vị thẩm phán, giả tạo bệnh tâm thần cũng là yếu tố gia tăng tội danh. Hy vọng vụ án này sẽ có một phán xét nghiêm minh để trả lại sự công bằng muộn màng cho những chiến sĩ đã hy sinh của chúng tôi."
Công bằng tuy đến muộn, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Kết quả của buổi phán quyết này đã không còn nghi vấn gì nữa.
Luật sư của Đậu Khanh Ngôn sợ hãi đến nỗi mặt xám như tro, phải cố gắng bình tĩnh lắm mới không bỏ của chạy lấy người ngay tại trận.
Bạch Duyệt Nhiên cũng tham gia vào buổi chất vấn Đậu Khanh Ngôn và bốn kẻ tòng phạm.
Trong tay cô không chỉ có bằng chứng về việc bốn người này ăn cắp ảnh đạo cụ bí mật, mà còn có bằng chứng về việc họ đánh cắp thông tin mật từ Cục tác chiến đặc biệt. Nhất là, sự "phản công" thần sầu của Thủ tướng Đậu trong ngày cuối cùng của đợt bầu cử Thủ tướng đó, cũng có liên quan mật thiết tới bốn người này.
Sắc mặt của thẩm phán Tòa án Quân sự đặc biệt rất khó coi, đến bốn giờ chiều thì tuyên án ngay tại phiên tòa: "Đậu Khanh Ngôn đánh cắp thông tin quân sự bí mật và để lộ bí mật quân sự dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, gây tổn thất nặng nề cho hành động của Cục tác chiến đặc biệt nước ta ở châu Âu, đồng thời giả mạo hồ sơ bệnh án tâm thần nhằm thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, những lời phỉ báng ác ý của người khác. Phiên sơ thẩm kết án tù chung thân và bị tước quyền lợi chính trị suốt đời. "
Nghe đến đấy, người Đậu Khanh Ngôn thoáng lảo đảo, hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngất ngay trên ghế bị cáo.
Sắc mặt của bốn đồng phạm phía sau Đậu Khanh Ngôn cũng không khá hơn là mấy, nhưng bọn họ vẫn gắng gượng không ngất xỉu.
Thẩm phán căn cứ vào tội danh tòng phạm để phán quyết bốn tên đó, đồng thời còn có tội danh phản bội tổ chức của mình, bán đứng thông tin bí mật của tổ chức và các tội danh khác, kết quả sơ thẩm cuối cùng là mức án chung thân giống Đậu Khanh Ngôn.
***
Sau khi buổi phán quyết kết thúc, Bạch Duyệt Nhiên gửi tin nhắn thoại cho Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, đã tuyên án rồi, tù chung thân, không được tạm hoãn thi hành hình phạt."
Hoắc Thiệu Hằng không nghe điện thoại, đối với anh, chuyện này đã chấm dứt. Hiện tại, anh đang phải tập trung vào vụ án của Bạch Cẩn Nghi, còn phải tập hợp lại đội điều tra, tiến hành điều tra lại từ đầu các sự kiện quan trọng của phòng thí nghiệm mười sáu năm trước.
Kết quả phán quyết của Đậu Khanh Ngôn đã được gửi đến phủ Thủ tướng, Ngôn Thu Ánh, phu nhân Thủ tướng, vừa nghe đã ngất lịm.
Bác sĩ gia đình vội vã chạy đến cấp cứu, vừa cho thở oxy, vừa xoa bóp kích tim mới khiến bà ta tỉnh lại được.
Vừa tỉnh dậy, bà ta túm lấy vạt áo Thủ tướng khóc lóc đau khổ: "Phải làm sao đây? Khanh Ngôn phải làm sao đây? Ông mau nghĩ cách đi! Mau nghĩ cách đi! Nó mới hai mươi bảy tuổi! Không thể sống cả đời trong tù được!"
Đậu Hào Ngôn vừa chăm sóc Ngôn Thu Ánh, vừa an ủi: "Mẹ đừng đau buồn nữa, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, chúng ta không thể làm gì trong thời gian này được. Đợi đợt sóng gió này qua đi, chúng ta nhờ người bảo lãnh cho Khanh Ngôn ra tù là được mà."
"Có được không? Có được thật không?"
Ngôn Thu Ánh như người chết đuối vớ được cọc, nhìn Đậu Hào Ngôn đầy hy vọng.
Thủ tướng Đậu nhìn sang hướng khác, ừ một tiếng: "Trước mắt vẫn phải án binh bất động chờ đợi thôi. Bên đó có người chết, phải để cho họ nguôi ngoai đã..."
"Tôi nhổ vào! Bên họ chết người thì liên quan gì đến Khanh Ngôn! Chẳng phải là do tên Hoắc Thiệu Hằng đó vô tích sự hay sao, nếu không thì làm sao lại chết người? Tự thằng đó không biết điều chỉnh, tự làm hỏng việc mà lại để Khanh Ngôn nhà ta chịu tội thay nó! Loại đàn ông lòng lang dạ sói đến thế, Khanh Ngôn nhà ta đúng là bị mù mới yêu phải nó."
Ngôn Thu Ánh cực kì căm ghét Hoắc Thiệu Hằng, trước mặt chồng và con trai cũng không thèm giả vờ nữa. Bà ta chỉ hận không thể chỉ thẳng mặt Hoắc Thiệu Hằng mà chửi bới.
"Mẹ! Mẹ không muốn sống nữa hay sao!" Đậu Hào Ngôn cuống cuồng bịt miệng Ngôn Thu Ánh lại, "Bản thân mẹ vẫn còn có chuyện đấy. Giờ đang là thời điểm mấu chốt, mẹ đừng chọc tới Hoắc Thiệu Hằng nữa!"
"Mẹ thì còn có chuyện gì được? Hoắc Thiệu Hằng đã hại cả một đời con gái mẹ, chẳng lẽ còn dám làm hại mẹ nữa hay sao?"
Cứ nghĩ đến đứa con gái yêu dấu của mình bị chôn vùi cả một đời, Ngôn Thu Ánh lại không thể ngừng khóc được.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Thủ tướng Đậu phiền não xua tay, "Lúc đầu bà bảo lính của anh ta lấy trộm số ảnh đó ra còn chưa được sự đồng ý của tôi. Bây giờ, bốn đứa đó cũng bị tù chung thân rồi, bà nghĩ bà sẽ thoát được chuyện này hay sao?"
"À... Chuyện này cũng trách tôi ư?" Ngôn Thu Ánh giận đến cả quên khóc. "Nếu không phải nhờ có ông thì chúng nó có vào được một đơn vị tốt như Cục tác chiến đặc biệt không? Tôi chỉ ngầm ám thị cho chúng nó giúp một chuyện nhỏ nhặt thôi mà. Chúng nó vừa không có vật chứng, vừa không có nhân chứng, chẳng lẽ chỉ cần dựa vào vài lời nói suông của chúng nó mà có thể định tội tôi hay sao!"
"Bà có chắc là không để sót sơ hở nào không?"
Thủ tướng Đậu thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc chắn là không."
Ngôn Thu Ánh làm việc rất thận trọng. Hơn nữa, bà ta đã đánh tiếng với vợ của mấy người đó. Mọi người đều ngầm hiểu rõ, sao có thể đổ tội lên đầu bà ta chứ?
Đậu Hào Ngôn cũng thở phào một tiếng, "Vậy thì tốt rồi. Mẹ à, những ngày này mẹ nên đi lại nhiều một chút, đặc biệt là mấy tổ chức từ thiện ấy. Lúc này, chúng ta nên lôi chúng ra cho báo chí và truyền thông nhìn thấy. Họ có muốn đụng đến mẹ cũng không thể không kiêng dè áp lực của dư luận được."
Ngôn Thu Ánh tỉnh táo lại, nói ngay: "Đúng đúng đúng, đến lúc phải đi thăm cô nhi viện rồi... Hào Ngôn, con sắp xếp truyền thông báo chí tháp tùng cho mẹ, ngày mai mẹ sẽ đi."
Thủ tướng Đậu gật đầu đồng ý: "Tôi đi họp trước đây, mọi người nhớ đừng quá sơ suất."
"Biết rồi."
**
Sáng sớm hôm sau, phu nhân Thủ tướng Ngôn Thu Ánh mặc quần áo giản dị đi xe buýt đến cô nhi viện thăm đám trẻ mồ côi.
Báo chí và truyền thông "tình cờ" gặp phu nhân Thủ tướng trên xe buýt, thế là đi theo cho đến tận cô nhi viện, chụp hình phu nhân Thủ tướng trò chuyện thân mật, thậm chí là chơi trò chơi cùng lũ trẻ.
Chính lúc Ngôn Thu Ánh cảm thấy đã sự tình đã ổn thỏa, có thể kết thúc hành trình để về phủ Thủ tướng rồi thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu bất ngờ xông vào quỳ trước mặt Ngôn Thu Ánh.
Editor: Nguyetmai
Sắc mặt Đậu Khanh Ngôn trắng nhợt, mềm nhũn người trên ghế bị cáo, hai tay bấu chặt thanh chắn trước mặt, toàn thân run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
Luật sư bào chữa cho Đậu Khanh Ngôn rầu rĩ bước lên trước, cầm giấy chẩn đoán bệnh tâm thần sáu năm trước của Đậu Khanh Ngôn, khẩn cầu các vị thẩm phán: "Thưa các vị thẩm phán, hành vi vô tình của Đậu Khanh Ngôn cũng có nguyên nhân của nó. Triệu chứng bệnh thần kinh của cô ấy đã được phát hiện từ sáu năm trước, đây cũng là lý do cô ấy giải ngũ."
Nói xong, luật sư quay đầu lại, ánh mắt khẽ quét qua Hoắc Thiệu Hằng, "Chuyện tình cảm trước nay chưa bao giờ là chuyện của một người. Nhưng bởi vì sự tình đã xảy ra lâu lắm rồi nên chúng ta cũng không cần đi tranh luận xem là thật hay giả nữa. Dù sao cũng không ai có thể phán đoán đúng sai về chuyện tình cảm đôi bên được. Tôi chỉ muốn nhắc nhở những người trong phiên tòa này rằng, luật pháp đã quy định bệnh nhân tâm thần không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào cho hành động của mình, ngay cả khi họ tự tay giết người thì cũng không thể kết án họ. Huống chi, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không phải là..."
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên ngắt lời tay luật sư kia, anh điềm tĩnh nói: "Bởi vì lần phán quyết này được tiến hành bí mật, không công khai cho nên tôi mới xin nhắc nhở một điều rằng, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia không phải là một tai nạn mà đó là sự báo thù của kẻ địch. Lý do chúng báo thù có liên quan đến nhiệm vụ mà tôi và Đậu Khanh Ngôn đã thực hiện ở Châu Âu bảy năm trước. Xin hết, mong các vị thẩm phán cân nhắc."
Ngay khoảnh khắc Hoắc Thiệu Hằng đứng lên nói, đôi mắt Đậu Khanh Ngôn lập tức sáng lên lấp lánh.
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, cô ta như chìm vào hồi ức về nhiệm vụ lần đó, nét mặt thay đổi liên tục, chốc lại ngọt ngào, chốc lại buồn bã âu sầu, chốc lại hoảng sợ, chốc lại vô cùng bi thương.
Đến cuối cùng, đột nhiên cô ta cất tiếng hát.
"Dòng sông xưa rừng táo trắng hoa nở đôi bờ, lặng lờ trôi mặt nước đã loang sương mờ, kìa bóng ai thấp thoáng đó chính Kachiusa, giữa trời mây dòng sông nắng tươi chan hòa"
"Để anh nhớ người thiếu nữ anh hằng mong chờ
Để được nghe từng tiếng hát nơi quê nhà
Vì đất nước thân yêu anh ra đi giữ gìn
Kachiusa vẫn chung thủy với mối tình..."
Tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn rất hay, giai điệu bài Kachiusa cũng rất cảm động, nhưng bài hát này cất lên từ miệng cô ta lại khiến Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy một sự chế nhạo kỳ lạ.
Anh lên tiếng cắt ngang tiếng hát của cô ta: "... Cô không xứng hát bài hát này. Thưa thẩm phán, tôi còn có việc nên xin được đi trước."
Hoắc Thiệu Hằng xoay người rời đi thì tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn cũng im bặt.
Cô ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, rồi khóc ré lên một tiếng kinh thiên động địa: "... Hoắc Thiệu Hằng! Tim anh được đúc bằng sắt hay sao? Anh không phải là con người! Anh là một cỗ máy giết người từ đầu đến chân! Em nguyền rủa anh! Nguyền rủa anh cô độc, lẻ loi cả đời! Nguyền rủa tất cả những người phụ nữ yêu anh đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
Hoắc Thiệu Hằng thoáng dừng bước, anh ngẩng đầu lên, trầm mặc một lát rồi quay đầu lại nói: "Còn nguyền rủa được người khác thì có lẽ bệnh tâm thần của cô tự khỏi mà không cần uống thuốc rồi. Thưa các vị thẩm phán, giả tạo bệnh tâm thần cũng là yếu tố gia tăng tội danh. Hy vọng vụ án này sẽ có một phán xét nghiêm minh để trả lại sự công bằng muộn màng cho những chiến sĩ đã hy sinh của chúng tôi."
Công bằng tuy đến muộn, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Kết quả của buổi phán quyết này đã không còn nghi vấn gì nữa.
Luật sư của Đậu Khanh Ngôn sợ hãi đến nỗi mặt xám như tro, phải cố gắng bình tĩnh lắm mới không bỏ của chạy lấy người ngay tại trận.
Bạch Duyệt Nhiên cũng tham gia vào buổi chất vấn Đậu Khanh Ngôn và bốn kẻ tòng phạm.
Trong tay cô không chỉ có bằng chứng về việc bốn người này ăn cắp ảnh đạo cụ bí mật, mà còn có bằng chứng về việc họ đánh cắp thông tin mật từ Cục tác chiến đặc biệt. Nhất là, sự "phản công" thần sầu của Thủ tướng Đậu trong ngày cuối cùng của đợt bầu cử Thủ tướng đó, cũng có liên quan mật thiết tới bốn người này.
Sắc mặt của thẩm phán Tòa án Quân sự đặc biệt rất khó coi, đến bốn giờ chiều thì tuyên án ngay tại phiên tòa: "Đậu Khanh Ngôn đánh cắp thông tin quân sự bí mật và để lộ bí mật quân sự dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, gây tổn thất nặng nề cho hành động của Cục tác chiến đặc biệt nước ta ở châu Âu, đồng thời giả mạo hồ sơ bệnh án tâm thần nhằm thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, những lời phỉ báng ác ý của người khác. Phiên sơ thẩm kết án tù chung thân và bị tước quyền lợi chính trị suốt đời. "
Nghe đến đấy, người Đậu Khanh Ngôn thoáng lảo đảo, hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngất ngay trên ghế bị cáo.
Sắc mặt của bốn đồng phạm phía sau Đậu Khanh Ngôn cũng không khá hơn là mấy, nhưng bọn họ vẫn gắng gượng không ngất xỉu.
Thẩm phán căn cứ vào tội danh tòng phạm để phán quyết bốn tên đó, đồng thời còn có tội danh phản bội tổ chức của mình, bán đứng thông tin bí mật của tổ chức và các tội danh khác, kết quả sơ thẩm cuối cùng là mức án chung thân giống Đậu Khanh Ngôn.
***
Sau khi buổi phán quyết kết thúc, Bạch Duyệt Nhiên gửi tin nhắn thoại cho Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, đã tuyên án rồi, tù chung thân, không được tạm hoãn thi hành hình phạt."
Hoắc Thiệu Hằng không nghe điện thoại, đối với anh, chuyện này đã chấm dứt. Hiện tại, anh đang phải tập trung vào vụ án của Bạch Cẩn Nghi, còn phải tập hợp lại đội điều tra, tiến hành điều tra lại từ đầu các sự kiện quan trọng của phòng thí nghiệm mười sáu năm trước.
Kết quả phán quyết của Đậu Khanh Ngôn đã được gửi đến phủ Thủ tướng, Ngôn Thu Ánh, phu nhân Thủ tướng, vừa nghe đã ngất lịm.
Bác sĩ gia đình vội vã chạy đến cấp cứu, vừa cho thở oxy, vừa xoa bóp kích tim mới khiến bà ta tỉnh lại được.
Vừa tỉnh dậy, bà ta túm lấy vạt áo Thủ tướng khóc lóc đau khổ: "Phải làm sao đây? Khanh Ngôn phải làm sao đây? Ông mau nghĩ cách đi! Mau nghĩ cách đi! Nó mới hai mươi bảy tuổi! Không thể sống cả đời trong tù được!"
Đậu Hào Ngôn vừa chăm sóc Ngôn Thu Ánh, vừa an ủi: "Mẹ đừng đau buồn nữa, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, chúng ta không thể làm gì trong thời gian này được. Đợi đợt sóng gió này qua đi, chúng ta nhờ người bảo lãnh cho Khanh Ngôn ra tù là được mà."
"Có được không? Có được thật không?"
Ngôn Thu Ánh như người chết đuối vớ được cọc, nhìn Đậu Hào Ngôn đầy hy vọng.
Thủ tướng Đậu nhìn sang hướng khác, ừ một tiếng: "Trước mắt vẫn phải án binh bất động chờ đợi thôi. Bên đó có người chết, phải để cho họ nguôi ngoai đã..."
"Tôi nhổ vào! Bên họ chết người thì liên quan gì đến Khanh Ngôn! Chẳng phải là do tên Hoắc Thiệu Hằng đó vô tích sự hay sao, nếu không thì làm sao lại chết người? Tự thằng đó không biết điều chỉnh, tự làm hỏng việc mà lại để Khanh Ngôn nhà ta chịu tội thay nó! Loại đàn ông lòng lang dạ sói đến thế, Khanh Ngôn nhà ta đúng là bị mù mới yêu phải nó."
Ngôn Thu Ánh cực kì căm ghét Hoắc Thiệu Hằng, trước mặt chồng và con trai cũng không thèm giả vờ nữa. Bà ta chỉ hận không thể chỉ thẳng mặt Hoắc Thiệu Hằng mà chửi bới.
"Mẹ! Mẹ không muốn sống nữa hay sao!" Đậu Hào Ngôn cuống cuồng bịt miệng Ngôn Thu Ánh lại, "Bản thân mẹ vẫn còn có chuyện đấy. Giờ đang là thời điểm mấu chốt, mẹ đừng chọc tới Hoắc Thiệu Hằng nữa!"
"Mẹ thì còn có chuyện gì được? Hoắc Thiệu Hằng đã hại cả một đời con gái mẹ, chẳng lẽ còn dám làm hại mẹ nữa hay sao?"
Cứ nghĩ đến đứa con gái yêu dấu của mình bị chôn vùi cả một đời, Ngôn Thu Ánh lại không thể ngừng khóc được.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Thủ tướng Đậu phiền não xua tay, "Lúc đầu bà bảo lính của anh ta lấy trộm số ảnh đó ra còn chưa được sự đồng ý của tôi. Bây giờ, bốn đứa đó cũng bị tù chung thân rồi, bà nghĩ bà sẽ thoát được chuyện này hay sao?"
"À... Chuyện này cũng trách tôi ư?" Ngôn Thu Ánh giận đến cả quên khóc. "Nếu không phải nhờ có ông thì chúng nó có vào được một đơn vị tốt như Cục tác chiến đặc biệt không? Tôi chỉ ngầm ám thị cho chúng nó giúp một chuyện nhỏ nhặt thôi mà. Chúng nó vừa không có vật chứng, vừa không có nhân chứng, chẳng lẽ chỉ cần dựa vào vài lời nói suông của chúng nó mà có thể định tội tôi hay sao!"
"Bà có chắc là không để sót sơ hở nào không?"
Thủ tướng Đậu thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc chắn là không."
Ngôn Thu Ánh làm việc rất thận trọng. Hơn nữa, bà ta đã đánh tiếng với vợ của mấy người đó. Mọi người đều ngầm hiểu rõ, sao có thể đổ tội lên đầu bà ta chứ?
Đậu Hào Ngôn cũng thở phào một tiếng, "Vậy thì tốt rồi. Mẹ à, những ngày này mẹ nên đi lại nhiều một chút, đặc biệt là mấy tổ chức từ thiện ấy. Lúc này, chúng ta nên lôi chúng ra cho báo chí và truyền thông nhìn thấy. Họ có muốn đụng đến mẹ cũng không thể không kiêng dè áp lực của dư luận được."
Ngôn Thu Ánh tỉnh táo lại, nói ngay: "Đúng đúng đúng, đến lúc phải đi thăm cô nhi viện rồi... Hào Ngôn, con sắp xếp truyền thông báo chí tháp tùng cho mẹ, ngày mai mẹ sẽ đi."
Thủ tướng Đậu gật đầu đồng ý: "Tôi đi họp trước đây, mọi người nhớ đừng quá sơ suất."
"Biết rồi."
**
Sáng sớm hôm sau, phu nhân Thủ tướng Ngôn Thu Ánh mặc quần áo giản dị đi xe buýt đến cô nhi viện thăm đám trẻ mồ côi.
Báo chí và truyền thông "tình cờ" gặp phu nhân Thủ tướng trên xe buýt, thế là đi theo cho đến tận cô nhi viện, chụp hình phu nhân Thủ tướng trò chuyện thân mật, thậm chí là chơi trò chơi cùng lũ trẻ.
Chính lúc Ngôn Thu Ánh cảm thấy đã sự tình đã ổn thỏa, có thể kết thúc hành trình để về phủ Thủ tướng rồi thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu bất ngờ xông vào quỳ trước mặt Ngôn Thu Ánh.
Bình luận facebook